Editor: Ngọc Thương
"Mọi người mau ngồi, đừng khách khí, ăn uống thoải mái, chờ ăn no xong, chúng ta liền qua xem kịch, hôm nay mời đến chính là gánh hát Khánh Vân...". Bùi thị vừa đi, Ngũ hoàng tử phi mời mọi người ngồi lại chỗ cũ, phân phó nha đầu một lần nữa lên món ăn.
Trong sảnh lập tức lại vang lên tiếng cười nói rộn rã, một màn vừa rồi giống như chưa từng phát sinh qua, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ninh lúc này mang theo lễ phép mà ôn hòa.
Chỉ coi như tất cả trò khôi hài ban nãy căn bản không có xảy ra.
"Phu nhân, ngài có sao không?". Nhẫn Đông cúi đầu kề tai hỏi.
"Không sao". Thanh Ninh cười lắc đầu, bất quá là nói mấy câu mà thôi, nàng không đến mức yếu ớt như thế.
Hôm nay đi theo ra cửa là Nhẫn Đông cùng Bạc Hà.
Từ sau khi thành hôn, xuất môn, bình thường nàng đều mang theo hai người bọn họ.
Nhẫn Đông biết võ công, Bạc Hà hiểu độc.
Xuất môn ra ngoài, có thể đề phòng nguy hiểm.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thanh Ninh, những người còn lại cũng thôi, đương sự như thế nào lại xem những việc vừa rồi không là gì, đây là tổ mẫu của nàng ta đó! Tổ mẫu ruột thịt, mặc dù nàng ta không còn là người Thẩm gia nữa, nhưng chảy trên người nàng ta chính là dòng máu Thẩm gia, điểm này không thể bác bỏ, cho nên, Tô Dao nhịn không được nghiêng đầu nói với Thanh Ninh: "Đại tẩu đúng là tâm địa sắt đá".
Thanh Ninh ưu nhã đem măng tây tước thả vào miệng nuốt xuống, lại uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn về phía Tô Dao: "Đa tạ Tam muội muội khen tặng".
Nàng ta không phải nên sớm biết mình tâm địa sắt đá rồi sao, ngày đó chính là mình chuẩn bị quả lộ cho nàng ta uống.
Thấy Thanh Ninh một bộ thản nhiên, Tô Dao nhíu mày, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Quá không biết xấu hổ!
Mình khen nàng ta chỗ nào!
Tô Dao liền bị tức một bụng khí.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn Thanh Ninh thật sâu, cười nói: "Tam muội muội nói đúng lắm, Đại tẩu, chúng ta là người một nhà, tẩu không cần phải tâm địa sắt đá với chúng ta".
Thanh Ninh nhàn nhạt cười: "Đệ muội nói đùa". Người một nhà! Bọn họ có xem mình và Tô Phỉ là người một nhà sao?
Tôn Ngọc Tuyết liền nhoẻn miệng cười, phong tình vô hạn, tuyệt sắc vô song.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt nhìn về phía Thanh Ninh, ánh mắt liền mang vài phần thâm ý.
Nếu chuyện quả lộ trước đây không lâu là vô tình, hoặc là Đại biểu ca ra tay, không có quan hệ gì với Tiêu Thanh Ninh, vậy thì việc hôm nay, nàng ta đối với huyết mạch chí thân lại lạnh lùng như vậy, làm cho Hà Như Liên, Hà Như Mạt có thêm nhận thức mới.
Hà Như Liên lại càng cảm thấy khối băng đặt ở góc phòng khiến cho nàng lạnh đến tận xương tủy.
Editor: Ngọc Thương
Nha đầu đưa Bùi thị cùng Thẩm Thanh Vận đi đến viện tử cách Sướng Xuân viện không xa, viện này đã được quét dọn sạch sẽ, vốn là Ngũ hoàng tử phi chuẩn bị cho các nữ quyến khi mệt có thể đến đây nghỉ ngơi. Nơi này gần Sướng Xuân viện, lại yên lặng, vô cùng thích hợp cho khách nhân tạm thời nghỉ ngơi.
Vào phòng, nha đầu mang nước nóng tiến đến, Bùi thị nhét một chiếc hà bao vào tay nha đầu: "Cái này cho cô nương mua đồ ăn vặt, nơi này có chúng ta là được rồi, không cần làm phiền cô nương".
Cô nương kia từ chối một phen, sau đó tiếp hà bao, lui ra ngoài.
Bùi thị và Thẩm Thanh Vận lần này tới, mỗi người dẫn theo hai đại a đầu của mình, bốn nha đầu im lặng không lên tiếng, hầu hạ Bùi thị và Thẩm Thanh Vận rửa sạch mặt, một lần nữa vấn lại tóc.
"Các ngươi lui xuống đi", chờ sửa soạn xong, Bùi thị nghiêng đầu phân phó.
Bốn nha đầu gấp rút cúi đầu lui xuống.
"Mẫu thân, ngài vì cái gì không để cho con hỏi, con rất muốn biết, năm đó rốt cuộc là ai sai sử Hạo biểu ca đi!". Thẩm Thanh Vận nghiêm mặt nhìn về phía Bùi thị: "Tiêu Thanh Ninh nói nàng ta biết rõ, ngài vì cái gì không để cho nữ nhi hỏi minh bạch?".
Bùi thị trong lòng khổ thành mật đắng, sớm biết thế này đã không đến, không thỉnh được người trở về còn chưa nói, không chừng chính mình còn chọc mình biến thành một thân hôi tanh. Nếu nữ nhi thật sự hỏi, nha đầu Tiêu Thanh Ninh kia nhất định sẽ nói hết ra, nữ nhi biết rồi, còn không oán chết mình?
Bùi thị ve sợi tóc bên tai Thẩm Thanh Vận, đáp: "Sớm biết như vậy chúng ta không nên tới, đến đây vừa mất mặt, còn dính đầy một mũi bụi, chẳng biết tổ mẫu con có thể tốt hơn được không nữa. Trong lòng nha đầu đó ký hận Thẩm gia, con cho rằng nó sẽ nói được lời gì phải lẽ sao? Nếu con hỏi, nó nhất định sẽ đem bô hất lên đầu người Thẩm gia! Con xem, hôm nay tổ mẫu con bệnh thành như vậy, nó một chút thân tình cũng không niệm, nó lớn lên tại Thẩm gia, Thẩm gia nuôi nó hơn chục năm, cho dù là một con chó cũng sẽ vẫy đuôi với chủ nhân, mà nó thì sao, con xem nó nói những cái gì!".
Thẩm Thanh Vận im lặng.
Bùi thị tiếp tục nói: "Biểu ca con ngày đó đến thôn trang thượng là đi ngang qua thôi, con đừng nghe nha đầu kia nói bậy! Là nó lòng dạ ác độc, đem biểu ca con đánh thành trọng thương, đến cùng còn cắn ngược lại biểu ca con một cái, nói biểu ca con là đạo tặc. Trong lòng nó có hận, cho nên, lời của nó, con có thể tin tưởng sao? Chẳng qua là nói năng bậy bạ thôi".
Thẩm Thanh Vận cau mày, giọng the thé: "Con bất quá chỉ là muốn biết chân tướng thôi, mẫu thân, con không cam lòng, con không cam lòng cả đời gả cho kẻ phế vật Hạo biểu ca kia...".
"Tổ tông của ta ơi, coi chừng tai vách mạch rừng, đây không phải là nhà mình". Bùi thị khẩn trương nhìn ra cửa sổ, sau đó bưng kín miệng Thẩm Thanh Vận, thấp giọng nói.
Thẩm Thanh Vận đưa tay đẩy tay Bùi thị ra, đôi mắt yên lặng nhìn Bùi thị, âm thanh giảm thấp xuống chút ít, hỏi: "Hắn vốn chính là kẻ phế vật, con không hề nói sai, mẫu thân, ngài đang sợ cái gì?".
Đối diện với đôi mắt to đen nhánh của nữ nhi, tim Bùi thị nhảy thình thịch, sắc mặt cứng đờ, cười đáp: "Vận nhi, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nương chỉ là lo lắng cho con, sợ con bị thương tổn, sợ con bị ủy khuất, ta lo lắng con bị người ta lừa, trở thành thanh đao trong tay người ta".
Thẩm Thanh Vận cắn môi, không hề chớp mắt nhìn Bùi thị, nàng không phải người ngu, mới vừa rồi, lúc Tiêu Thanh Ninh nói chuyện, ánh mắt thâm ý nhìn về phía mẫu thân liếc nhanh, nàng thấy rất rõ ràng.
Tiêu Thanh Ninh còn chưa nói gì thêm, mẫu thân đã khẩn trương như vậy, còn từng câu từng câu nói Tiêu Thanh Ninh nói bậy.
Không sợ cái gì, thì sao phải khẩn trương, thấp thỏm như thế?
Nhất định là có chuyện gì đó mà mình không biết!
Thẩm Thanh Vận tinh tế nghĩ tới đây, một ý niệm không khỏi thoáng hiện lên trong đầu.
Có phải là...?
Thẩm Thanh Vận lắc đầu, phút chốc đứng lên: "Không, con muốn đi hỏi đến tột cùng, nàng ta nói thế ngược lại là có ý gì".
"Không cho phép đi!". Bùi thị bắt được cánh tay Thẩm Thanh Vận, lạnh lùng cất giọng: "Tiện nha đầu đó sẽ nói cái gì? Lời nó nói ra chắc chắn chẳng phải điều gì hay ho! Con ngoan ngoãn cùng ta trở về, mới vừa náo loạn một hồi, chúng ta cũng không tiện ở lại nữa, con mau cùng ta về nhà, tổ mẫu còn đang bệnh trên giường, chúng ta cũng không nên ra ngoài quá lâu".
Thẩm Thanh Vận thấy Bùi thị cuống cuồng như thế, hoài nghi trong lòng lại càng dâng lên, âm thanh bén nhọn hỏi: "Mẫu thân, Tiêu Thanh Ninh nói người kia, có phải là ngài không? Chuyện của Hạo biểu ca, có liên quan đến ngài, đúng không?". Nếu không như thế, thì tại sao lại có thể hi sinh nữ nhi ruột thịt của mình gả cho một tên phế vật? Trừ phi, chuyện này cùng mẫu thân có quan hệ, cho nên, mẫu thân không thể không khuất phục mợ!
Bùi thị sắc mặt trắng nhợt: "Con nói hươu nói vượn cái gì? Con nhìn một chút đi. Nó chính là không muốn chúng ta sống bình yên, nó ký hận người Thẩm gia!".
"Vậy vì sao phải gả con cho hắn, con càng nói không muốn lấy chồng, ngài càng muốn gả con đi, như thế, không bằng để con đi làm thiếp cho người ta, hoặc xuống tóc đến am ni cô còn hơn". Bùi thị càng thế này, hoài nghi trong lòng Thẩm Thanh Vận càng lớn.
"Im miệng, đây là lời con nên nói sao? Phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, ta với phụ thân cũng là vì muốn tốt cho con", Bùi thị trầm mặt, nghiêm nghị quát.
"Ngài không nói, con tự mình đi hỏi". Thẩm Thanh Vận nén lệ, hất tay Bùi thị, như gió chạy ra ngoài.
Bùi thị bị nàng đẩy lảo đảo một cái, đụng phải mặt bàn, vịn vào bàn đứng vững, trước mặt đã không thấy thân ảnh của Thẩm Thanh Vận!
Bùi thị vội vàng gọi nha đầu Hà Hương, Hà Diệp, vừa bước nhanh tới bên cửa.
Nha đầu rất nhanh liền xuất hiện ở cửa: "Phu nhân".
Bùi thị ngẩng đầu nhìn qua trong sân, chỉ có thể nhìn thấy thứ đang biến mất tại cửa viện là một thân ảnh, gấp rút nói với Hà Hương, Hà Diệp: "Mau, mau ngăn tiểu thư lại".
"Phu nhân, đừng có gấp, nha đầu bên cạnh tiểu thư đã đuổi theo", Hà Hương duỗi tay đỡ Bùi thị, trả lời.
"Vậy là tốt rồi", Bùi thị hơi chút yên tâm, lại xoay người cười với nha đầu vừa dẫn các nàng tới đây, nói: "Phiền cô nương hỗ trợ đi tìm, đứa nhỏ Vận nhi này tính tình nóng nảy, lại là lần đầu tiên tới phủ Ngũ hoàng tử, chưa quen thuộc đường, hôm nay trong phủ lại nhiều khách nhân, nếu va chạm với khách nhân sẽ không hay".
"Vâng, phu nhân xin yên tâm, nô tỳ lập tức phân phó người đi tìm Thẩm cô nương". Nha đầu kia cười đáp ứng, hướng Bùi thị phúc thân, xoay người đi phân phó.
"Phu nhân, ngài đi vào nghỉ một lát, tiểu thư sẽ không có việc gì", Hà Hương đỡ Bùi thị.
"Đúng vậy, người bên cạnh tiểu thư ban nãy đã lập tức đi cùng, các nàng sẽ chiếu cố tốt tiểu thư", Hà Diệp cũng nói.
"Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài tìm một chút". Bùi thị lắc đầu, vịn tay Hà Hương đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Vận đang nổi nóng, phủ đệ Ngũ hoàng tử lớn như vậy, nàng lo Thẩm Thanh Vận trong cơn tức giận sẽ gây ra chuyện.
Hơn nữa, hôm nay còn có nam khách.
Bùi thị nói vậy, Hà Hương cùng Hà Diệp cũng không dám khuyên nữa, hai người đỡ Bùi thị ra cửa tìm Thẩm Thanh Vận.
Editor: Ngọc Thương
Trừ việc Bùi thị cùng Thẩm Thanh Vận vừa nháo ra, yến hội xem như hòa thuận vui vẻ. Ăn tiệc xong, Ngũ hoàng tử phi mời mọi người đến phòng khách, noãn các uống trà. Người có tinh thần tốt, Ngũ hoàng tử phi liền cho người mời đến sân khấu xem cuộc vui, người có tinh thần không tốt, liền cho người mời đi nghỉ ngơi.
Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Dao kéo Hà Như Liên, Hà Như Mạt, Tôn Ngọc Kỳ, một đám người vây quanh Vân Thái công chúa và Vân Cung công chúa, cùng nhau đi đến sân khấu bên kia.
Thanh Ninh ngồi trên ghế đợi, thấy người đều đi, mới hướng Ngũ hoàng tử phi đi tới, quỳ gối: "Hoàng phi, thật sự xin lỗi, đều là vì ta, làm cho Hoàng phi mất hứng".
"Mau, đừng nói như vậy", Ngũ hoàng tử phi đưa tay kéo Thanh Ninh đứng dậy, cười nói: "Mỗi nhà đều có bản nan niệm kinh, ngươi chớ để trong lòng, ta cũng không phải người nhỏ mọn như thế".
(bản nan niệm kinh: quyển sách khó đọc)
"Là ta chiêu đãi không chu toàn mới phải", Ngũ hoàng tử phi cười: "Quay đầu, ta lại mời ngươi đến nói chuyện".
Thanh Ninh cười gật đầu.
Hai người nói thêm một lát, Ngũ hoàng tử phi mặt mày nhu hòa nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Ngươi có muốn đi nghỉ một chút không, hay là đi xem cuộc vui?...".
Đang nói, một nha đầu vội vã đi tới, kề tai Ngũ hoàng tử phi nói đôi câu, sắc mặt Ngũ hoàng tử phi lập tức biến hóa.
Thanh Ninh thấy thế, cười quỳ gối: "Hoàng phi bận rộn, ta qua bên kia nghe kịch một chút".
Ngũ hoàng tử phi áy náy cười, nhẹ gật đầu.
Thanh Ninh dẫn theo Nhẫn Đông cùng Bạc Hà đi về hướng sân khấu.
HẾT CHƯƠNG