Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh dừng bước chân, xoay người quay đầu lại.
Nha đầu kia dung mạo, bộ dáng xinh đẹp, trên mặt mang theo mồ hôi, gương mặt vì chạy mà đỏ ửng, trông rất đẹp mắt, thấy Thanh Ninh dừng bước, nha đầu kia thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới trước mặt nàng, cung kính hành lễ: "Bảo Nguyệt bái kiến thế tử phu nhân".
"Miễn lễ", Thanh Ninh nghi ngờ nhìn.
Chạy vội vã như vậy, là có chuyện gì khẩn cấp?
Đây là Bảo Nguyệt, là nha đầu mà vừa rồi Ngũ hoàng tử phi liên tục mang theo bên người, hiển nhiên là đại nha đầu đắc lực bên cạnh Ngũ hoàng tử phi.
Nàng vội vã như thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Thanh Ninh nhớ đến ban nãy sắc mặt Ngũ hoàng tử phi đột biến trong nháy mắt.
Yến hội trong cao môn đại hộ nhiều người, đều là hậu duệ quý tộc, xảy ra nhiều chuyện là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, lần này cơ hội ngáng chân cũng nhiều.
Khiến cho Ngũ hoàng tử phi biến sắc.
Lại cố ý để Bảo Nguyệt đuổi theo mình.
Chẳng lẽ là chuyện liên quan tới mình?
Liên quan tới mình thì có chuyện gì đây?
Thanh Ninh vô thức liền nghĩ ngay đến Tô Phỉ.
Ở yến hội nơi này, cùng chung một nhịp thở với nàng, khiến nàng quan tâm và để ý nhất chính là Tô Phỉ.
Không lẽ Tô Phỉ xảy ra chuyện gì sao?
Là có chuyện gì?
Làm cho Ngũ hoàng tử phi thay đổi sắc mặt.
Có điều, dựa vào cách làm người của Tô Phỉ, có thể tính kế trên người hắn, chỉ e không được mấy người.
Hơn nữa, Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn với hắn quan hệ không tệ.
Kiếp trước, hắn lại rất được Trịnh Diễn tin cậy.
Kiếp này, mặc dù không phát sinh đủ loại chuyện như kiếp trước, nhưng mà, quan hệ giữa Tô Phỉ và Trịnh Diễn vẫn thật tốt.
Trong lòng Thanh Ninh vòng vo vài vòng, trên mặt nhưng lại không lộ nửa điểm thần sắc, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Bảo Nguyệt, chờ nàng nói chuyện.
"Tìm được thế tử phu nhân ngài thật tốt quá", Bảo Nguyệt nhẹ thở ra mấy hơi, gương mặt đỏ au nhạt đi vài phần: "Thế tử phu nhân, Hoàng phi nương nương cho nô tỳ đến thỉnh thế tử phu nhân đi qua một chuyến".
Thật sự là Tô Phỉ đã xảy ra chuyện? Trong lòng Thanh Ninh lộp bộp, ngoài mặt nhưng lại cười nhạt hỏi: "Hoàng phi nương nương vội vã cho ngươi đi mời ta quay lại như vậy, là có chuyện quan trọng gì?".
Sắc mặt Bảo Nguyệt khẽ ngưng trọng, mấp máy môi đáp: "Thế tử bên kia xảy ra chút chuyện nhỏ".
Xảy ra chút chuyện nhỏ mà phải cố ý cho người đến mời mình qua? Nhất định là xảy ra đại sự gì rồi? Mi tâm Thanh Ninh nhăn nhanh không kịp thấy, bình tĩnh nhìn về phía Bảo Nguyệt, hỏi: "Thế tử đã xảy ra chuyện gì sao?".
Bảo Nguyệt là đại nha đầu bên cạnh Ngũ hoàng tử phi.
Thanh Ninh còn chưa đến mức sẽ cho rằng Ngũ hoàng tử phi cố ý lừa gạt nàng.
Nàng là thê tử của Tô Phỉ, Tô Phỉ là Tề quốc công thế tử, lại được Hoàng Thượng sủng ái, các vị hoàng tử đều muốn mượn sức hắn, Ngũ hoàng tử phi kia sẽ không đến mức ngu xuẩn ngáng chân nàng. Hơn nữa, Ngũ hoàng tử phi cũng không phải người ngu, nhìn nàng ta đoan trang hào phóng, uyển chuyển ôn nhu, lại có thể đem phủ đệ Ngũ hoàng tử để ý ngay ngắn gọn gàng, hiển nhiên là người có thủ đoạn.
Bảo Nguyệt muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: "Thế tử uống nhiều đôi chén".
Uống nhiều đôi chén? Thanh Ninh khẽ nhướng mày.
Sắc mặt Bảo Nguyệt có chút co quắp, cúi đầu nói: "Hoàng phi nương nương nói, thỉnh thế tử phu nhân ngài tự mình đi qua xem một chút sẽ hiểu".
Tô Phỉ tính tình thanh lãnh, uống nhiều đôi chén sẽ xảy ra chuyện gì?
Thanh Ninh nắm chặt ngón tay.
Trừ phi có người bỏ thuốc hắn.
Như trước kia ở trong phủ Tề quốc công, bị Tôn thị hạ mị dược.
Ai làm như vậy? Ai có thể làm được?
Tại phủ đệ của Ngũ hoàng tử, tại tiệc sinh nhật của Ngũ hoàng tử phi ra tay!
Là Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn? Thanh Ninh trong lòng không hiểu sao liền dâng lên một cỗ tức giận.
Chẳng lẽ vì muốn mượn sức Tô Phỉ, cho nên cố tình đưa mỹ nhân tới giường Tô Phỉ?
Thanh Ninh không biết kiếp trước, Tô Phỉ như thế nào mà trở thành tâm phúc của Trịnh Diễn.
Nhưng rõ ràng, kiếp này nhiều chuyện thay đổi lắm.
Từ khi nàng được trọng sinh, cải biến quá nhiều.
Cho nên, cũng không tránh khỏi lần này Trịnh Diễn hạ thủ đoạn lôi kéo Tô Phỉ?
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Trong lòng nghĩ nghĩ, Thanh Ninh lại đem ý nghĩ này ép xuống.
Trịnh Diễn và Tô Phỉ quan hệ không tệ, Trịnh Diễn nên hiểu cách làm người của Tô Phỉ.
Hắn sao có thể làm ra loại chuyện mà Tô Phỉ không thích?
Bảo Nguyệt thấy sắc mặt Thanh Ninh bình tĩnh, một chút bối rối hay lo lắng cũng không có, suy nghĩ một chút, nói: "Hoàng phi nương nương còn phân phó nô tỳ, bảo thế tử phu nhân không cần phải lo lắng, Hoàng phi nương nương sẽ đem chuyện xử lý tốt, ngay cả một lời đồn đãi cũng sẽ không truyền đi, cho nên, Hoàng phi nương nương cũng dặn dò nô tỳ, nói nếu thế tử phu nhân ngại mệt mỏi, thì để nô tỳ thỉnh thế tử phu nhân đi nghỉ ngơi một lát trước. Hoàng phi nương nương cho nô tỳ đuổi theo thế tử phu nhân ngài, là muốn để cho phu nhân ngài trong lòng có sẵn chuẩn bị".
Bảo Nguyệt nói lập lờ nước đôi, bộ dáng giấu đầu hở đuôi.
Thanh Ninh yên lặng nhìn nàng ta, ánh mắt Bảo Nguyệt vội vàng, sắc mặt dẫn theo một vẻ khẩn trương.
Xem ra giống như là thật tâm lo lắng cho mình.
Nếu thực sự Tô Phỉ xảy ra chuyện gì, vậy vừa rồi sắc mặt Ngũ hoàng tử phi đột biến như thế ngược lại rất hợp lý.
Lại cho Bảo Nguyệt đến tìm mình, Ngũ hoàng tử phi đối với mình ngược lại rất thành tâm.
Thanh Ninh cau mày nghĩ xem có nên đi hay không.
"Phu nhân, hay là theo Ngũ hoàng tử phi, chúng ta chờ tin tức đi". Nhẫn Đông nhìn Bảo Nguyệt, nghiêng người bên tai Thanh Ninh nhỏ giọng nói ra.
Bạc Hà đứng bên cũng đồng ý gật đầu.
Hai người các nàng đều tin tưởng, mặc kệ là chuyện gì, Tô Phỉ cũng có thể tự mình xử lý tốt.
Thanh Ninh không lên tiếng, lông mày cau lại căng thẳng vài phần.
Đã từng, kiếp trước Tô Phỉ bởi vì bị người hạ thuốc mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Đời này, nếu không phải ngày đó nàng có mặt đúng lúc, chỉ sợ, Tô Phỉ vẫn phải trải qua chuyện đó.
Lo lắng cho hắn, cho nên bản thân rất muốn đi, muốn đi xem hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tin tưởng hắn, tin tưởng hắn có thể xử lý tốt, cho nên không cần đi.
Thanh Ninh có chút do dự.
Nghĩ tới Tô Phỉ khả năng bị người thiết kế, trong lòng Thanh Ninh tựa như bị kim châm đau đớn.
Bảo Nguyệt khẽ cúi đầu, không lên tiếng thúc giục Thanh Ninh quyết định, chỉ an lặng yên tĩnh chờ đợi.
Thanh Ninh suy nghĩ hồi lâu, hướng Bảo Nguyệt cười nhạt: "Như vậy đi, vất vả Ngũ hoàng tử phi".
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Tô Phỉ khẳng định có thể xử lý tốt, nàng tin tưởng hắn.
Bảo Nguyệt khẽ mỉm cười, cúi đầu đáp: "Vậy nô tỳ đưa thế tử phu nhân ngài đi nghỉ ngơi trước".
Thanh Ninh lắc đầu: "Không cần, ta qua sân khấu bên kia ngồi một chút là được rồi".
"Vâng". Bảo Nguyệt quỳ gối thi lễ.
Thanh Ninh nở nụ cười, chưa kịp xoay người, lại thấy một nha đầu mặc trang phục màu lam bỉ giáp chạy vội về phía này, chạy tới trước mặt các nàng, đầu tiên là quỳ gối thi lễ cho Thanh Ninh: "Nô tỳ bái kiến thế tử phu nhân".
Sau đó không đợi Thanh Ninh nói chuyện, liền lo lắng hướng Bảo Nguyệt: "Bảo Nguyệt tỷ tỷ, Hoàng phi nương nương gọi tỷ mau quay lại đó".
"Sao vậy?", Bảo Nguyệt khẩn trương hỏi.
"Này...", nha đầu kia nhìn Thanh Ninh, lời nói nuốt trở về, trả lời Bảo Nguyệt: "Tóm lại, tỷ mau đi nhanh đi".
Bảo Nguyệt nhìn nha đầu kia, quay người quỳ gối với Thanh Ninh: "Thế tử phu nhân, vậy nô tỳ liền cáo từ trước".
Nói xong lập tức nhấc vạt váy xoay người chạy về đường vừa tới.
Lo lắng như thế, xem ra, Tô Phỉ thật sự đã xảy ra chuyện.
Nghĩ đến khả năng đã xảy ra chuyện, lửa giận xông lên trong lòng, Thanh Ninh cắn răng nói: " Vừa là thế tử xảy ra chuyện, vậy ta đi qua xem một chút".
Mỹ nhân? Tặng mỹ nhân lên giường Tô Phỉ? Không đợi Tô Phỉ động thủ, nàng sẽ cho mỹ nhân kia thành phân bón!
"Thế tử phu nhân thỉnh", Bảo Nguyệt nôn nóng.
Dẫn Thanh Ninh đi về phía nam bên cạnh phương hướng đi đến.
Yến hội đã tản đi, làm nữ chủ nhân, hôm nay lại là sinh nhật, Ngũ hoàng tử phi nhất định là đến sân khấu bên kia xem cuộc vui. Bùi thị cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, liền dẫn theo Hà Hương cùng Hà Diệp đi về phía sân khấu.
Càng đến gần sân khấu, âm thanh chiêng trống, cùng giọng hát con hát càng thêm rõ ràng.
Bùi thị nhưng lại như kiến bò trên chảo nóng, nghe được những âm thanh này, càng thêm bực bội.
Một đường bước nhanh đến sân khấu, kiễng chân nhìn quanh một lần, Bùi thị cũng không tìm thấy thân ảnh Ngũ hoàng tử phi.
"Phu nhân, Ngũ hoàng tử phi không ở đây. Làm sao bây giờ?". Hà Hương tỉ mỉ tìm một lần, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi thị hỏi.
Bùi thị nhíu mày, dẫn theo Hà Hương và Hà Diệp lui ra bên ngoài.
Phân phó Hà Hương đi mời nha đầu chủ sự bên này đi đến.
"Bái kiến phu nhân".
Bùi thị suy nghĩ một chút, hỏi: "Bên này hí xướng đã bao lâu rồi, sao lại không thấy Ngũ hoàng tử phi ở đây? Ta đang muốn gặp Ngũ hoàng tử phi nói lời cảm tạ".
"Hồi phu nhân, diễn xướng đã hơn một khắc, Hoàng phi nương nương còn chưa tới bên này", nha đầu kia cung kính trả lời.
Gần hai khắc còn chưa đến?
Để nhiều khách nhân ở đây như vậy?
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ tới không tìm thấy Thẩm Thanh Vận, lòng Bùi thị đột nhiên trầm xuống.
Nha đầu chết tiệt không biết nặng nhẹ này!
Bùi thị trong lòng tức giận mắng, lại lo lắng muốn chết: "Ta phải tự mình nói tiếng cám ơn với Ngũ hoàng tử phi, không biết Hoàng phi nương nương lúc này đang ở chỗ nào?".
Khiến cho Ngũ hoàng tử phi để nhiều khách nhân ở lại nơi này như vậy, nhất định là đại sự!
"Hoàng phi nương nương rất nhanh sẽ tới đây, phu nhân, chi bằng nô tỳ tìm cho ngài vị trí xem diễn xướng, ngài ở chỗ này thưởng thức, chờ một lát?". Nha đầu kia kính cẩn nói.
Lòng nàng đang gấp muốn chết, còn tâm tư đâu mà xem cuộc vui? Bùi thị lắc đầu: "Ngươi đi làm việc của mình đi, ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút".
Nha đầu kia gật gật đầu, quỳ gối.
Chờ nha đầu kia ly khai, Bùi thị lập tức duỗi tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Hà Hương, vội la lên: "Chúng ta đi trước tìm, xem Ngũ hoàng tử phi đang ở đâu? Nói không chừng có thể tìm được Vận nhi".
"Vâng". Hà Hương gật đầu.
Bùi thị mang theo hai người Hà Hương đi tìm một hồi như con ruồi không đầu, Thẩm Thanh Vận không nhìn thấy, Ngũ hoàng tử phi cũng không tìm được.
Bùi thị gấp đến độ đôi môi cắn vào nhau sưng đỏ.
Bùi thị ngồi trên ghế đá thở phì phò, trong lòng oán hận, tìm được Thẩm Thanh Vận nhất định phải hảo hảo quở mắng một trận.
Nghỉ ngơi một lát, Bùi thị đang định đứng dậy, đột nhiên thấy phía trước có một đám nha đầu vây quanh một mỹ nhân uyển chuyển hàm xúc đi tới.
Bùi thị định thần nhìn lại, mỹ nhân kia chính là Ngũ hoàng tử phi.
Bùi thị lúc này cảm thấy như trong bóng đêm đột nhiên gặp được ánh bình minh, thấy được hi vọng và hào quang rạng đông.
Bùi thị đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Ngũ hoàng tử phi, phịch một tiếng quỳ xuống, giọng nói mang vài phần khàn khàn cùng vội vàng: "Hoàng phi nương nương, cứu mạng".
HẾT CHƯƠNG