Editor: Ngọc Thương
Tứ hoàng tử trên mặt âm tình bất định.
Ván cờ hết sức cẩn thận như thế, lại không thành công!
Không chỉ có vậy, cục diện hôm nay còn hoàn toàn đảo ngược!
Tống Tử Dật là trượng phu của Nghi An, Đổng Khải Tuấn là biểu đệ của mình.
Không nói cái khác, còn hao tổn cả Bảo Nguyệt và Chỉ Lan!
Tốt nhất là hai người bọn họ đã tự vẫn, cho nên, sau khi phát sinh sự tình mới không thấy Bảo Nguyệt và Chỉ Lan đâu.
Để có được một ám đinh nằm vùng không hề dễ dàng.
Nằm vùng bên cạnh phu thê Trịnh Diễn, lại càng nói dễ hơn làm!
Hai người bọn họ là ám đinh đã chôn hơn mười năm, lần này chọn các nàng xuất đầu, còn không phải là vì muốn châm ngòi quan hệ giữa Tô Phỉ và Trịnh Diễn?
Nhưng hiện thời, Bảo Nguyệt và Chỉ Lan lại sống chết không rõ!
Nếu đã tự sát thì tốt, nếu bị bắt sống, tuy là ám đinh mình cố ý bồi dưỡng, bình thường rất kín miệng, có cạy cũng không ra.
Nhưng cũng có giới hạn.
Trịnh Diễn và Tô Phỉ, lại không phải người bình thường.
Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là người tri kỉ bên cạnh phu thê Trịnh Diễn, lần này lộ thân phận, rơi vào trong tay hai người bọn họ, không cạy được miệng của các nàng, phu thê bọn họ tất nhiên không cam lòng.
Còn Tô Phỉ, hắn sao chấp nhận ăn thiệt thòi này?
"Điện hạ, có lẽ các nàng biết chuyện không thành, đã tự vẫn". Tứ hoàng tử phi nhìn về phía Tứ hoàng tử. Nàng tận lực muốn nghĩ tới những điều tốt.
Trên mặt Tứ hoàng tử che một tầng tối tăm, đáp lời Tứ hoàng tử phi: "Nếu bị bắt thì sao?". Bị bắt, rơi vào trong tay Tô Phỉ và Trịnh Diễn, vậy chỉ sợ Bảo Nguyệt và Chỉ Lan không chịu được bao lâu.
Tứ hoàng tử phi hơi mím môi.
Chết hay sống, một nửa đối với một nửa.
Nàng đương nhiên hi vọng hai con cờ kia đã chết.
Tứ hoàng tử trầm ngâm một lát, kêu người hầu cận tiến vào, phân phó: "Ngươi đi dò xét động tĩnh phủ Ngũ hoàng tử một chút, có chuyện gì lập tức bẩm báo cho ta".
"Vâng".
"Nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện", Tứ hoàng tử lại bỏ thêm một câu.
Hôm nay, phủ Ngũ hoàng tử chỉ sợ là đề phòng nghiêm ngặt.
Đi dò xét, nếu lại để bị tóm, vậy thì càng mất nhiều hơn được!
Người hầu cận kia gật đầu, sau đó liền thối lui ra khỏi gian phòng.
"Nghi An, muội về nhà trước đi, Kiến An hầu phu nhân và Tống cô nương đều bị hù dọa không nhẹ, thế tử xảy ra chuyện như vậy, trong Hầu phủ nhất định đang rất loạn, muội đi về trước xem một chút". Tứ hoàng tử phi nói với Nghi An quận chúa.
"Ừ, Nghi An muội về đi, chuyện bên này muội không cần lo lắng", Tứ hoàng tử cũng nói.
"Muội đâu còn tâm tư trở về Hầu phủ, về rồi chỉ sợ cũng lo lắng suông", Nghi An quận chúa cau mày.
Tứ hoàng tử phi khuyên nhủ: "Hầu phu nhân khẳng định là đang rất lo lắng, muội vẫn nên trở về xem một chút đi".
Nghi An quận chúa khẽ gật đầu: "Vậy muội về trước xem thế nào".
Tứ hoàng tử gật đầu.
Nghi An quận chúa quỳ gối cáo từ trở về Kiến An hầu phủ.
Editor: Ngọc Thương
Tô Phỉ phân phó Tùng Mộc đánh xe ngựa đến thẳng cửa phía tây, đi vào Cảnh Tụy viên.
Không để cho Thanh Ninh xuống đất, hắn trực tiếp ôm nàng đi vào trong.
Tôn ma ma đang cùng Ngọc Trâm và Trà Mai ngồi dưới mái hiên thêu thùa may vá, nhìn thấy vậy, ba người giật nảy mình.
Nhất là Tôn ma ma, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nghênh đón: "Thế tử, phu nhân đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?".
"Không có việc gì", Thanh Ninh hướng bà nở nụ cười, trấn an đáp.
Tôn ma ma nhìn sắc mặt Tô Phỉ, ở trước mặt Tô Phỉ không nói gì thêm, chỉ gấp rút phân phó Ngọc Trâm và Trà Mai đi vào phòng trải giường chiếu.
Tô Phỉ dè dặt đem Thanh Ninh đặt lên giường, giúp nàng chỉnh vị trí gối dựa, thấp giọng hỏi: "Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Có muốn ta thỉnh Lâm thái y tới xem lại một chút không? Mới vừa ở trên xe ngựa, nàng có bị mệt không?".
Giọng nói ôn nhu, sắc mặt lộ ra khẩn trương.
Thanh Ninh đưa tay kéo tay hắn, ở trên mu bàn tay hắn ve, dịu dàng trả lời: "Thiếp rất khỏe, chàng không cần lo lắng, nếu không thoải mái ở đâu, thiếp chắc chắn sẽ nói ngay, chàng đừng gấp gáp".
Sắc mặt Tô Phỉ trang nghiêm, trong mắt tràn đầy lo lắng, nắm tay Thanh Ninh: "Ta nên qua sớm một chút".
Qua sớm một chút, nàng sẽ không bị kinh hãi lớn như vậy.
Trong lòng Tô Phỉ rất không dễ chịu, thời điểm nàng gặp nguy cấp, hắn làm phu quân, nhưng lại không thể ở bên cạnh nàng trước tiên, vì nàng che gió che mưa.
Còn có, những ngày này nàng đều buồn ngủ, lẽ ra hắn cần phải nghĩ đến, càng phải cẩn thận.
Hắn làm phu quân, lẽ ra hắn nên sớm phát giác.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì, Tô Phỉ nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
"Chàng đừng nghĩ nữa, có Bạc Hà và Nhẫn Đông bên cạnh thiếp, thiếp không bị ủy khuất đến vậy đâu", Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Ngược lại, Tống Tử Dật kia bị thiếp đâm bị thương, bị thiếp đập vào gáy, còn để Nhẫn Đông đánh hắn một chưởng".
Nhìn ra được áy náy trên mặt và trong mắt Tô Phỉ, Thanh Ninh còn không rõ tâm tư hắn sao, nàng cười như hoa xuân: "Thiếp biết, khi thiếp gặp nguy hiểm, chàng nhất định sẽ tới, cho nên, thiếp không sợ".
Thấy Thanh Ninh kiên cường và tín nhiệm mình, trong lòng Tô Phỉ vừa ngọt ngào vừa chua xót, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thì thầm: "Ninh nhi, cám ơn nàng".
Cám ơn nàng đã tín nhiệm ta.
Cám ơn nàng hoàn hảo không có việc gì, không sao.
Thanh Ninh không nói gì, mang theo cười, mềm mại tựa trong ngực hắn.
Qua hồi lâu, Tô Phỉ mới buông Thanh Ninh ra: "Kế tiếp, nàng phải dưỡng tốt thân thể, không cho làm việc, việc của Cảnh Tụy viên giao cho quản sự xử lý, nàng đừng quan tâm nữa. Về phần chuyện bên ngoài, đều giao cho ta, ta sẽ xử lý, ta chắc chắn sẽ hảo hảo giúp nàng đòi lại thiệt thòi này".
Thanh Ninh ôn thuận gật đầu: "Vâng".
Nàng tin tưởng Tô Phỉ, hắn sẽ giúp nàng báo thù.
Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là đem thân thể dưỡng cho thật tốt.
Về phần đám người Tống Tử Dật, Nghi An quận chúa, Tứ hoàng tử, có Tô Phỉ ra tay xử lý là tốt rồi.
Ánh mắt Tô Phỉ nhu hòa nhìn xuống bụng Thanh Ninh: "Ta đỡ nàng nằm xuống, nàng ngủ một lát đi".
Thanh Ninh nhẹ gật đầu, để hắn đỡ mình nằm xuống.
"Ta sẽ phân phó xuống dưới, Cảnh Tụy viên đóng cửa từ chối tiếp khách, nàng hảo hảo ngủ, khi nào nàng ngủ ta mới đi". Tô Phỉ nghiêng người nằm bên cạnh nàng, ôn nhu nói.
Thanh Ninh biết lát nữa hắn phải đi xử lý chuyện, vì vậy khẽ cười, rất nghe lời nhắm mắt lại.
Giằng co lâu như vậy, Thanh Ninh đã sớm mệt mỏi, nằm chưa đến một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Bạc Hà hoàn hảo, chỉ là lúc bị Chỉ Lan đạp ngã xuống mặt đất, bị trầy ít da. Cánh tay và trên mặt Nhẫn Đông đều dẫn theo chút ít ổn thương, y phục cũng bị rách, Tôn ma ma, Ngọc Trâm, Trà Mai liền kéo Bạc Hà và Nhẫn Đông ra ngoại thất, thấp giọng hỏi chuyện hai người.
Bạc Hà đem chuyện đại khái nói cho ba người nghe.
Tôn ma ma hít vào một hơi, hỏi: "Thái y nói thế nào, phu nhân không có chuyện gì sao?".
"Ma ma không cần lo lắng", Bạc Hà đem lời thái y nói lại cặn kẽ.
Tôn ma ma lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:"A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ".
Tô Phỉ từ nội thất đi ra, nói với Tôn ma ma: "Ninh nhi ngủ rồi, ta ở bên ngoài thư phòng, có chuyện gì phái người đến nói cho ta biết là được. Đây là phương thuốc thái y kê, ma ma đi sắc, đợi lát nữa Ninh nhi tỉnh, hầu hạ nàng uống".
Tôn ma ma vội vươn tay tiếp lấy, cung kính đáp: "Thế tử gia yên tâm, nô tỳ tự mình đi khố phòng lấy thuốc, tự mình sắc".
"Ừ", Tô Phỉ gật đầu, lại phân phó thêm một câu: "Các ngươi coi chừng hầu hạ phu nhân, phân phó người làm trong viện nhẹ giọng một chút, đừng để quấy rầy phu nhân".
"Vâng", đám người Tôn ma ma vội cúi đầu ứng.
Lúc này Tô Phỉ mới đi ra ngoài.
Bạc Hà suy nghĩ một chút, đuổi theo: "Thế tử gia, chờ một chút".
Tô Phỉ dừng bước, xoay người nhìn về phía nàng.
"Hôm nay, một nha đầu trong đó gọi là Chỉ Lan bị trúng độc của nô tỳ, hiện tại tạm thời sẽ không chết, giải dược ở trong phòng nô tỳ, để nô tỳ đi...".
"Không cần lãng phí giải dược", Tô Phỉ khoát tay, cắt đứt lời Bạc Hà, xoay người đi ra ngoài.
Một khi đã bại lộ thân phận nằm vùng, còn muốn sống?
Si tâm vọng tưởng!
Tô Phỉ đi về phía trước vài bước, quay người lại hỏi Bạc Hà: "Có biện pháp nào làm cho độc kia càng thêm hung mãnh không?".
Bạc Hà suy nghĩ, trả lời: "Rượu mạnh".
Tô Phỉ gật đầu.
Bạc Hà xoay người trở vào nhà.
Tôn ma ma phân phó Ngọc Trâm và Trà Mai đi nội thất, cho Bạc Hà và Nhẫn Đông trở về phòng thay quần áo nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì cầm phương thuốc tự tay đi lấy thuốc, sắc thuốc.
Gương mặt thanh diễm tuyệt luân của Tô Phỉ dường như che phủ một tầng băng tuyết, cả người lạnh như băng đi vào thư phòng, đầu tiên là kêu quản gia Cảnh Tụy viên đến, phân phó hắn cho Cảnh Tụy viên đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó phái người đem thư đưa tới chỗ Ngũ hoàng tử.
Hắn có thể đến phủ Ngũ hoàng tử trực tiếp thẩm vấn hai nha đầu kia, nhưng chuyện dính đến nội vụ trong phủ Ngũ hoàng tử, quan hệ dù có tốt, nhưng đó cũng là việc nhà của Ngũ hoàng tử, hắn là người ngoài.
Hơn nữa, Ngũ hoàng tử chắc chắn sẽ xử lý tốt hai nha đầu đó.
Thời điểm Tùng Mộc đến phủ Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đang thẩm vấn Bảo Nguyệt và Chỉ Lan.
Nghe được nha đầu bẩm báo, nói thế tử phái người tới, Ngũ hoàng tử gấp rút cho Tùng Mộc vào.
"Tiểu nhân bái kiến Ngũ hoàng tử Điện hạ, Ngũ hoàng tử phi nương nương", Tùng Mộc vào phòng, cung kính hành lễ cho Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi.
"Đứng lên đi, phu nhân nhà ngươi thế nào rồi? Trên đường trở về có tốt không? Đã về bình an về đến nhà chưa?". Ngũ hoàng tử phi quan tâm hỏi.
"Tạ Điện hạ, Nương nương quan tâm, thế tử và phu nhân đều đã an toàn về đến nhà, phu nhân bệnh cũng nhẹ". Tùng Mộc trả lời, lại đem tin lấy ra, đưa lên cho Ngũ hoàng tử: "Đây là thế tử để tiểu nhân đưa tới cho Điện hạ".
Ngũ hoàng tử đưa tay tiếp, mở ra.
Tùng Mộc lúc này mới khẽ nhìn về phía Bảo Nguyệt và Chỉ Lan đang quỳ trên đất.
Hai người đã tỉnh táo, tay chân bị trói lại, một tấm vải vòng từ miệng ra đến sau gáy, để ngừa hai người cắn lưỡi tự sát.
Miệng Bảo Nguyệt bị đánh sưng lên, trên người loang lổ vết máu, khóe miệng còn vương vết máu chảy dài, nhưng lại ngậm chặt miệng ngã trên mặt đất, bộ dáng chết cũng không khai.
Trên người Chỉ Lan cũng chồng chất vết thương, nhưng nàng so với Bảo Nguyệt thảm hại hơn một chút, mặt nàng bị chính nàng cào đến rách da, máu chảy đầy mặt, tay chân bị trói không thể động, nàng liền vô cùng khó chịu cọ trên mặt đất.
Bên cạnh hai nàng, một tả một hữu đứng hai người.
Tùng Mộc lạnh lùng quét mắt liếc nhanh qua Bảo Nguyệt và Chỉ Lan, sau đó thu hồi ánh mắt, cung kính hỏi Ngũ hoàng tử: "Thế tử gia có phân phó tiểu nhân hỏi một câu, hai nha đầu thiết kế hãm hại phu nhân nhà ta đã khai những gì?".
Ngũ hoàng tử mỉm cười: "Ngươi trở về nói cho thế tử, bản cung sẽ cạy cho ra miệng của các nàng".
Chỉ Lan nghe thấy Tùng Mộc nói thế tử và thế tử phu nhân, ánh mắt lập tức sáng ngời, giãy giụa hướng Tùng Mộc bò lên vài bước, ấp úng, nước miếng chảy ròng, nhưng một câu đều không nói lên lời, chỉ khiến nước miếng càng chảy thêm.
"Như thế nào, có chuyện gì sao?", Ngũ hoàng tử lạnh lùng hỏi.
Chỉ Lan gật đầu, mắt sáng lên nhìn Tùng Mộc, như thể nhìn cọng cỏ cứu mạng.
Ngũ hoàng tử cho người bên cạnh nàng ta một ánh mắt, người nọ liền đem vải trong miệng Chỉ Lan nới lỏng ra.
Chỉ Lan nhìn Tùng Mộc, lập tức nói: "Huynh đệ, ngươi trở về van cầu thế tử cùng thế tử phu nhân, xin nhị vị bọn họ tha cho nô tỳ đi. Là nô tỳ có mắt không thấy Thái Sơn, là nô tỳ đáng chết".
"A, muốn giải dược?", sắc mặt Ngũ hoàng tử như mặt hồ không có sóng.
Ánh mắt Chỉ Lan đột nhiên sáng ngời, gật đầu.
Nếu như chỉ bị cực hình giống Bảo Nguyệt, nàng có thể chịu được.
Nhưng toàn thân nàng lúc này như bị vạn côn trùng cắn, vô cùng thống khổ, khiến nàng mau muốn được chết. Nàng hận không thể đem da thịt toàn thân xé rách, hoặc là có một thanh hỏa đem nàng thiêu đốt mới thống khoái.
Lúc biết mình bị trúng độc, làm sao lại không một đao tự kết liễu luôn cho rồi, miễn cho hôm nay bị dày vò sống không bằng chết thế này!
Ngũ hoàng tử lạnh lùng đưa mắt nhìn Chỉ Lan: "Thành thật khai báo, chủ tử phía sau màn là ai?".
Chỉ Lan đột nhiên thõng mắt xuống, cắn môi.
"Người đâu, đi hầm rượu, chuyển một vò rượu mạnh đến đây", Ngũ hoàng tử quát lên.
"Vâng, Điện hạ", lập tức có người đi lấy rượu.
Tùng Mộc nói: "Điện hạ, thế tử gia còn chờ tiểu nhân đáp lời, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước".
Ngũ hoàng tử gật đầu, kêu người tiễn Tùng Mộc ra cửa.
Rượu mạnh rất nhanh liền mang tới, Ngũ hoàng tử ra hiệu cho người rót một chén cho Chỉ Lan.
Một hồi sau, Chỉ Lan thống khổ gào thét kêu lên, thân thể ở trên mặt đất dùng sức lăn lộn cọ cọ, miếng vải lại bị trói lại, Chỉ Lan chỉ có thể vừa nhìn về phía Ngũ hoàng tử cầu khẩn, vừa kêu ô ô.
Thống khổ như thế, chi bằng lăng trì nàng còn tốt hơn.
Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi nhàn nhã uống trà.
...
Chỉ Lan cuối cùng không chịu đựng nổi thống khổ trên người, bò đến bên chân Ngũ hoàng tử, giương cao gương mặt thống khổ, chi ngô nói: "Nô... tỳ... nói".
"Chỉ Lan, ngươi điên rồi!". Bảo Nguyệt bị xích đỏ hồng mắt, căm tức nhìn Chỉ Lan, hận không thể giết nàng.
Chỉ Lan coi như không nghe thấy, chỉ cần hóa giải thống khổ trên người, nàng cái gì cũng nguyện ý.
Ngũ hoàng tử ra hiệu, có người tiến lên tháo miếng vải trong miệng Chỉ Lan.
Editor: Ngọc Thương
Bùi thị sắc mặt xám trắng như cha chết mẹ chết, đi Hưng Ninh hầu phủ.
Đào Nhiên cư. La Thủy Nguyệt đang mang theo Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên hầu hạ bên giường lão phu nhân.
Bùi thị vừa vào phòng lão phu nhân, liền khóc thét nhào tới bên giường: "Mẫu thân, mẫu thân, ngài cứu Vận nhi".
Thẩm Tránh tuy mới lên chức, nhưng cấp quan không cao, hơn nữa, sự việc lần này xảy ra tại phủ Ngũ hoàng tử, chỉ sợ Thẩm Tránh cũng không có cách nào.
Về phần nhà mẹ đẻ Bùi gia? Càng thêm không có hi vọng gì, chỉ hi vọng đại tẩu nhà mẹ đẻ không đánh tới cửa là tốt rồi.
Cho nên, hi vọng đặt hết vào Hầu phủ bên này. Dù sao, phụ thân của La Thủy Nguyệt cũng ở Lại bộ, còn có Thẩm Thanh Vũ là thiếp thất của Tống Tử Dật, cùng Nghi An quận chúa có thể nói mấy lời, coi như là có liên quan tới Hoàng gia, có quan hệ với Ngũ hoàng tử.
Lão phu nhân dựa trên giường, da đen vàng, xương gò má cao ngất, đôi mắt hãm sâu, nghe Bùi thị rú lên, nghiêng đầu nhìn Bùi thị, hỏi: "Vận nhi làm sao?".
Bùi thị mấp máy môi, khóc lóc kể lể, tránh nặng tìm nhẹ, đem sự tình nói một lần.
Lão phu nhân lập tức kịch liệt ho khan, đám người Thẩm Thanh Nghiên vội vàng thuận khí cho bà, lần lượt bưng trà đến.
Qua một hồi lão phu nhân mới hô hấp vững vàng, ánh mắt trầm lặng nhìn Bùi thị, ngón tay run run chỉ vào nàng: "Ngươi... ngươi nói rõ cho ta, Vận nhi dưới mí mắt ngươi, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?".
HẾT CHƯƠNG