Editor: Ngọc Thương
Lão phu nhân sắc mặt xám trắng không có một tia sinh khí, bốn phía hốc mắt đều là quầng xanh, xương gò má cao cao thẳng đứng lên, làm cho đôi mắt bà đặc biệt lớn, tóc xám trắng tán loạn, ánh mắt nhìn về phía Bùi thị quẹt theo một tia lệ khí, nhìn thật bố, như quỷ mị nửa đêm.
Bùi thị nhìn bà mà trong lòng không khỏi phát rét, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Mau nói rõ cho ta, ngươi êm đẹp đưa Vận nhi đi dự tiệc, làm sao lại phát sinh chuyện này?", âm thanh lão phu nhân khàn khàn quát lên.
Đến cao môn đại hộ làm khách, quy củ có thể nói là nhiều hơn bình thường, sao có thể xảy ra chuyện gì? Trừ phi là có người thiết kế, hoặc chính mình tự gây ra việc thiêu thân.
Lão phu nhân tuy bệnh nặng nằm giường, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Hai đương sự còn lại là Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn.
Tống Tử Dật là lão phu nhân nhìn từ nhỏ lớn lên.
Đổng Khải Tuấn tuy danh tiếng bên ngoài không ra gì, nhưng trong phủ đệ của Ngũ hoàng tử mà hắn cũng dám làm ra cái chuyện cẩu thả kia? Đổng Khải Tuấn mê nữ sắc, nhưng tại phủ Ngũ hoàng tử, hắn lại có thể không để ý gì, tùy tiện kéo nữ nhân đến chơi đùa?
Hảo hảo một khuê tú, ai mà chẳng có nha đầu đi theo, hơn nữa, chủ nhà nhất định cũng sẽ an bài người tiếp đón khuê tú.
Làm sao có thể phát sinh loại chuyện hoang đường như thế?
Lão phu nhân trong lòng suy nghĩ, lệ khí trong mắt càng thêm nồng nặc.
Thân thể Bùi thị không khỏi lui dịch về phía sau, đưa tay lau lệ trên khóe mắt, khóc ròng trả lời: "Mẫu thân, đều tại con, con không nên mang Vận nhi đi dự tiệc. Hôm nay tại phủ Ngũ hoàng tử, con và Vận nhi ở đó đụng phải Ninh nha đầu, con cùng với Vận nhi nói mẫu thân ngài sinh bệnh, thỉnh nàng trở về thăm ngài một chút, nhưng ai biết, ai biết nàng...".
Bùi thị dừng lời, lau hai hàng nước mắt, bộ dáng phi thường thương tâm: "Ai biết nàng không những nói không đến thăm ngài, còn ở trước mặt nhiều người nói con và Vận nhi không ra gì. Con thấy nàng như thế, đành phải thôi, Ngũ hoàng tử phi tâm tính thiện lương, phân phó nha đầu dẫn con và Vận nhi đi rửa mặt, Vận nhi tuổi còn nhỏ, không chịu được những lời nói đâm vào trái tim kia, mới muốn đi dạo trong vườn một chút. Con nghĩ tại phủ Ngũ hoàng tử sẽ không có việc gì, cho nên để nó đi, ai ngờ, nó lại để lạc nha đầu, sau đó... Liền xảy ra chuyện lớn như vậy".
Lúc ấy nàng cùng nữ nhi có xung đột với Tiêu Thanh Ninh, dưới con mắt bao nhiêu người thấy được, chuyện này xem chừng không thể gạt lão phu nhân, chi bằng tiện tay đem trách nhiệm đẩy lên người Tiêu Thanh Ninh đi.
Bùi thị ghé vào trên giường, tay không ngừng đập lên chăn đệm, khóc tới không thành tiếng: "Sớm biết thế này, con không nên mang nó đi, nó nói muốn hầu hạ mẫu thân ngài, lẽ ra con không nên đưa nó đi. Mẫu thân, ngài mau nghĩ biện pháp, cứu Vận nhi".
Thẩm Thanh Vũ hạ mí mắt.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Làm thế nào mà Thẩm Thanh Vận, Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn lại cùng dính vào nhau?
Nếu Nghi An quận chúa muốn tìm mỹ thiếp khác cho Tống Tử Dật, tính kế Tống Tử Dật và Thẩm Thanh Vận, nàng có thể hiểu được. Hoặc nếu nàng ta muốn tìm mỹ nhân cho gian phu Đổng Khải Tuấn, chuyện giữa Đổng Khải Tuấn và Nghi An quận chúa, nàng cũng biết, cho nên, có thể hiểu.
Nhưng, vì sao lại là Thẩm Thanh Vận với Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn cùng nhau bị bắt gian?
Thẩm Thanh Vũ nghĩ thế nào cũng không ra.
Lão phu nhân nghe xong, gương mặt không còn sinh khí bỗng lập tức nồng đậm tức giận, chớp mắt liền ngồi dậy: "Ngươi, cái đồ không có mắt này, ở phủ Ngũ hoàng tử làm khách, sao có thể để Vận nhi một mình rời đi? Ngươi làm mẫu thân kiểu gì? Sao không quản Vận nhi cho thật kỹ... Hôm nay xảy ra chuyện mới biết rõ lợi hại? Ngươi muốn Vận nhi về sau như thế nào làm người? Chỉ biết khóc, khóc thì có ích lợi gì?".
"Vận nhi còn có đệ đệ, còn có đường tỷ, việc hôn sự của chúng nó sau này phải làm sao? Hả?", lão phu nhân nghĩ ra xa, lại càng lo lắng cho hôn sự của các cháu trai, xảy ra chuyện như vậy, người ta sẽ cho là nề nếp gia đình của Thẩm gia có vấn đề, tệ hơn nữa là người ta sẽ không chịu đem khuê nữ gả vào Thẩm gia! Lão phu nhân cảm thấy vô cùng tức giận, mắng cũng chưa hết giận, nhìn thoáng qua bốn phía, một tay chộp lấy ngọc chẩm, hướng Bùi thị đập tới.
Bùi thị tuy khóc đến thương tâm, nhưng từng khắc vẫn luôn chú ý tới lão phu nhân, lão phu nhân lại đang bị bệnh, động tác có chút không nhanh nhẹn, Bùi thị liền hét một tiếng, lập tức né ngọc chẩm đang đập tới.
"Ngươi còn dám trốn, ngươi còn dám trốn! Ngươi, cái thứ nữ nhân muốn chết này, ngươi còn dám trốn, mặt mũi Thẩm gia ta đều bị ngươi làm cho mất hết!". Lão phu nhân bị tức khí, lại ho lên, ho đến không kịp thở, một bộ dáng thở hổn hển.
"Mẫu thân!", La Thủy Nguyệt vội la lên.
"Tổ mẫu", Thẩm Thanh Nghiên cùng Thẩm Thanh Vũ gấp đến độ xoay quanh.
"Lão phu nhân", Lâm ma ma và đám người Thúy Hương gấp rút châm trà.
Bùi thị bị dọa sắc mặt tái nhợt.
Nữ nhi xảy ra chuyện, nếu lão phu nhân lúc này gặp chuyện không may, đó còn không phải là do bị mình làm cho tức chết? Đem trưởng bối tức đến chết, vậy thì chính mình liền xong rồi!
Bùi thị lập tức làm càn khóc lên: "Mẫu thân, là con dâu sai rồi, ngài không nên tức giận, Vận nhi còn trông cậy vào ngài cứu nó đây".
La Thủy Nguyệt cau mày quay lại trừng mắt nhìn Bùi thị, duỗi tay vịn lão phu nhân. Lâm ma ma cẩn thận đút cho lão phu nhân một ngụm trà nóng, lúc này lão phu nhân mới từ từ ngừng ho.
Lão phu nhân vừa thuận khí, liền chỉ vào Bùi thị mắng: "Tự ngươi nói xem, như thế nào cứu Vận nhi? Đó là Ngũ hoàng tử, là Hoàng tử, ta chỉ là một bà già sắp chết, cứu thế nào?".
Thẩm gia đã sớm là mặt trời sắp lặn.
Cũng may trưởng tử cưới được khuê nữ La gia, nha đầu nhẫn tâm Thẩm Thanh Vũ kia lại được gả đến Tống gia, cùng Tống gia quan hệ không chặt đứt, thông qua Nghi An quận chúa, với Hoàng gia coi như là có tí tẹo quan hệ.
Bùi thị sửng sốt một hồi, lập tức khóc ròng: "Mẫu thân, ngài nhất định có thể, ngài nhất định có thể cứu Vận nhi".
Nói xong, ánh mắt hướng sang Thẩm Thanh Vũ: "Vũ nhi, ngươi trở về nói với Quận chúa vài lời hữu ích, để nàng đi cứu muội muội ngươi".
Thẩm Thanh Vũ hơi mím môi, hai tay đều nắm thành quyền: "Nhị thẩm, cháu gái chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp không lên được mặt bàn, trước mặt Quận chúa nào có phần cho cháu gái nói chuyện".
Vì Thẩm Thanh Vận đi cầu Nghi An quận chúa?
Trong lòng Thẩm Thanh Vũ một vạn lần không muốn.
Nàng một chút cũng không muốn nợ nhân tình của Nghi An quận chúa.
Thiếu nợ nàng ta, sau này kiểu gì mà chẳng phải trả? Như thế nào trả?
Ở Tống gia, nàng ta là chính thê của Tống Tử Dật, còn mình chỉ là thiếp.
Cho nên, kể cả Thẩm Thanh Vận là đường muội của mình, Thẩm Thanh Vũ cũng không muốn vì nàng ta đi cầu Nghi An quận chúa.
"Cháu gái, Nghi An quận chúa nhất định là muốn đi cứu thế tử, ngươi liền thuận tiện làm cho nàng vì Vận nhi nói mấy lời hữu ích là được rồi. Cũng chỉ là thuận tiện mà thôi, chỉ cần cứu được muội muội ngươi, đến lúc đó Nhị thẩm nhất định sẽ nhớ rõ đại ân của ngươi, Nhị thẩm nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngươi và Quận chúa".
"Nhị thẩm xem như ngươi đã đáp ứng, quay đầu lại, ta sẽ để Vận nhi muội muội đến dập đầu nói lời cảm tạ với ngươi". Bùi thị không để Thẩm Thanh Vũ trả lời, tự khóc thay Thẩm Thanh Vũ ra quyết định. Cùng Thẩm Thanh Vũ khóc lóc kể lể xong rồi, sau đó lại nhìn về phía La Thủy Nguyệt: "Đại tẩu, tẩu cũng giúp ta một chút đi. Mặc dù hôm nay Nhị phòng chúng ta đã chuyển ra ngoài, nhưng một bút không viết được hai chữ Thẩm, ngươi cũng giúp ta một chút. Ngươi nể tình Vận nhi gọi ngươi một tiếng bá mẫu, ngươi quen biết nhiều người, giúp ta suy nghĩ biện pháp cứu Vận nhi đi".
La Thủy Nguyệt trong lòng giễu cợt.
Ta quen biết nhiều người?
Chẳng phải là muốn ta về nhà mẹ đẻ, xin phụ thân ta nghĩ cách sao?
La Thủy Nguyệt nhếch môi, đáp: "Đệ muội, người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ, nay điệt nữ ở trong phủ Ngũ hoàng tử náo loạn, xem thái độ của Ngũ hoàng tử, nếu hắn muốn dàn xếp ổn thỏa, thì đã không đưa người đi Đại Lý Tự! Cho nên, gia phụ mặc dù là Lại bộ thượng thư, nhưng không có chuyện, trứng nhìn thấy tảng đá mà còn cố ý đụng vào để mà dập đầu, đúng không?".
La Thủy Nguyệt luôn là có sao nói vậy, lần này, ba người Thẩm Thanh Vận, Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn đắc tội với Ngũ hoàng tử, lợi hại trong chuyện này, nàng liền trực tiếp chỉ thẳng ra.
Bùi thị sao không hiểu lợi hại trong chuyện này chứ, nhưng mà ba người bọn họ, Tống Tử Dật có thê tử là Quận chúa, có phủ Công chúa là nhà mẹ vợ, Đổng Khải Tuấn có cô cô là Thục phi, chỉ có con gái mình... Bùi thị khóc ròng: "Vậy cũng không thể mặc kệ Vận nhi, lao ngục kia là nơi thế nào, nó chỉ là một cô nương gia...".
La Thủy Nguyệt vỗ lưng thuận khí cho lão phu nhân, từng phát từng phát nhẹ nhàng rất có tiết tấu: "Aizz, đệ muội, ta đây là có lòng nhưng không đủ lực!".
Cái gì mà có lòng nhưng không đủ lực, ngươi chính là không muốn giúp! Người một nhà, hai người bọn họ đều trơ mắt nhìn con gái mình chịu khổ! Bùi thị đành phải đem hi vọng đặt hết trên người lão phu nhân, hi vọng lão phu nhân ra mặt lên tiếng để cho Thẩm Thanh Vũ và La Thủy Nguyệt ra tay. Vì vậy, vươn một tay ra níu lấy chăn mỏng trên người lão phu nhân, khóc cầu xin: "Mẫu thân, ngài cứu Vận nhi...".
Lão phu nhân bị Bùi thị khóc rống khiến đầu đau muốn nứt.
"Cứu? Cứu cái gì?", Thẩm Tránh vẻ mặt xanh mét vào phòng, đi tới trước giường, phóng nhẹ âm thanh, hướng lão phu nhân hành lễ: "Mẫu thân, hôm nay ngài sao rồi? Tốt hơn chút nào không?".
"Ừ, vẫn vậy". Lão phu nhân gật đầu.
Bùi thị liền nhào tới, níu lấy chân Thẩm Tránh: "Lão gia, Vận nhi bị người hãm hại, nó bị ủy khuất lớn như vậy, chúng ta không cứu nó, nó phải làm sao? Nó từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa từng phải nếm qua một chút khổ, ở trong nhà lao kia, nó sao chịu được?...".
Thẩm Tránh một cước đá văng Bùi thị: "Ngươi không nhìn thấy mẫu thân bệnh sao? Còn dám ở trước mặt mẫu thân khóc rống?".
Bùi thị bị đá qua một bên, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, đỡ mép giường từ từ đứng lên, trợn to hai mắt nhìn Thẩm Tránh, nước mắt ào ào rơi xuống đất: "Lão gia, thiếp đây chẳng phải là không còn cách nào sao? Thiếp cũng chỉ vì lo lắng cho nữ nhi mà thôi, chúng ta chỉ có một nữ nhi, trong tim thiếp vô cùng lo lắng, nếu thiếp có biện pháp, thiếp làm sao phải đến quấy rầy mẫu thân?".
"Ngươi còn mặt mũi nói, ngươi dẫn theo nó ra cửa, nên trông nom nó cho thật kỹ!", Thẩm Tránh nói.
"Ngươi trách ta? Ta ra cửa còn không phải là vì nhĩ hảo, vì muốn tốt cho Thẩm gia, vì muốn tốt cho con trai, con gái chúng ta! Ngươi cho rằng ta hi vọng nữ nhi xảy ra chuyện như vậy sao?". Bùi thị trầm mặt phản bác, nhìn thấy gương mặt Thẩm Tránh càng ngày càng chìm xuống, Bùi thị gấp rút thả mềm âm thanh: "Lão gia, Vận nhi là ngài từ nhỏ nuông chiều lớn lên, ngài mau nghĩ biện pháp cứu nó, nó từ nhỏ đã bao giờ phải nếm qua khổ sở như vậy? Đã bao giờ gặp những chuyện thế này? Trong lòng nó nhất định thập phần sợ hãi".
"Đừng nói với ta về đứa nghiệt nữ đó nữa!". Ánh mắt Thẩm Tránh hướng Bùi thị, quát lên: "Nó làm ra loại chuyện hạ tiện không biết xấu hổ như thế, ta sẽ coi như chưa từng có đứa con gái này!".
Người làm trong phủ Ngũ hoàng tử đưa ba người đi Đại Lý Tự, chuyện liền nhanh chóng truyền ra. Tại nha môn, ánh mắt đồng liêu nhìn mình liền mang theo không ít màu sắc, vừa mập mờ, lại thêm cười nhạo, lúc ấy Thẩm Tránh hắn hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mặt mũi của hắn đều mất hết, thứ nghiệt chướng không biết xấu hổ này, lại dám làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như thế, nó hảo hảo là một tiểu thư khuê các, cư nhiên không biết xấu hổ, đãng đến vậy!
"Lão gia! Vận nhi là nữ nhi của chúng ta, ngài sao có thể...", âm thanh Bùi thị mang theo bén nhọn, không thể tin nhìn Thẩm Tránh.
"Câm miệng!", Thẩm Tránh quất tới một cái tát, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Bùi thị: "Mẫu thân đang bệnh nặng, nếu ngươi còn cãi vã, chớ trách ta không cảnh cáo ngươi!".
Bùi thị bị đánh bất ngờ, cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, một hồi lâu sau mới phu ra một búng máu, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Thẩm Tránh, nàng không dám khóc nháo nữa, chỉ đành phải dùng khăn che miệng, thấp giọng khóc nức nở.
"Mẫu thân, ngài an tâm dưỡng bệnh, chuyện của nha đầu chết tiệt kia ngài không cần phải quan tâm, nhi tử sẽ xử lý tốt", Thẩm Tránh nói với lão phu nhân.
"Đành vậy", lão phu nhân thở dài một hơi.
"Đại tẩu, mẫu thân nhờ vào tẩu, chúng ta cáo từ trước", Thẩm Tránh hướng La Thủy Nguyệt ôm quyền.
"Nhị thúc hữu lễ", La Thủy Nguyệt đáp.
"Mẫu thân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhi tử lại tới thăm ngài", Thẩm Tránh lại nói thêm với lão phu nhân.
Bùi thị che mặt bị đánh sưng đứng lên, cũng quỳ gối cáo từ.
"Ừ". Lão phu nhân gật đầu.
Chờ Thẩm Tránh và Bùi thị ly khai khỏi phòng, lão phu nhân lúc này mới nói với Thẩm Thanh Vũ: "Thế tử xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi mau trở về đi".
"Nhưng, tổ mẫu ngài còn đang bệnh...", Thẩm Thanh Vũ lo lắng nhìn lão phu nhân.
"Trở về đi, tổ mẫu ngươi đã có ta và Nghiên nhi ở đây", La Thủy Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Vận, duỗi tay đỡ lão phu nhân nằm xuống, nói.
Thẩm Thanh Nghiên nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ, ôn thuận gật gật đầu.
"Mau về đi!", lão phu nhân khoát tay.
Thẩm Thanh Vũ đành phải gật đầu cáo từ.
Editor: Ngọc Thương
Ngũ hoàng tử phái người đem ba người Tống Tử Dật đưa đến Đại Lý Tự, cáo trạng bọn họ phạm tội dâm loạn phủ đệ Hoàng tử, Đại Lý Tự khanh tất nhiên không dám khinh thường, trực tiếp đem người nhốt vào ngục.
Nhốt vào nhà lao, qua hồi lâu, Tống Tử Dật mới ngô một tiếng, hỗn loạn mở mắt.
"Tỉnh rồi?". Đổng Khải Tuấn ở bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhã, tùy tiện ngồi xuống đất, nhìn về phía Tống Tử Dật hỏi.
Ở phòng giam đối diện, Thẩm Thanh Vận khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ co lại trong góc tối, không ngừng run rẩy.
Tống Tử Dật liếc nhanh xung quanh, nhướng mày, nhìn Đổng Khải Tuấn hỏi: "Đây là nơi nào?".
"Nhà lao Đại Lý Tự", Đổng Khải Tuấn đáp.
Nhà lao Đại Lý Tự? Tống Tử Dật vuốt cái gáy phát đau, cau mày lại suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Vận đang run thành một đoàn, sau đó hỏi Đổng Khải Tuấn: "Đây là chuyện gì xảy ra?".
Sau khi hắn ngất đi, đã phát sinh chuyện gì?
Vì sao hắn, Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận cùng bị nhốt vào nhà lao Đại Lý Tự?
Mà càng làm hắn thêm tích tụ chính là, mị dược chết tiệt, vẫn còn quấy phá trong người. Thân thể hắn vẫn còn bắt lửa
HẾT CHƯƠNG