Editor: Ngọc Thương
Tống Tử Dật nheo mắt, hít sâu, thở mấy hơi, muốn đem dục hỏa đè , nhưng Thẩm Thanh Vận ở phía đối diện, trên người tản ra mùi hương thơm ngát, phiêu tán trong không khí, giữa mùi nấm mốc của lao ngục, hương thơm ngát này lại càng phá lệ xông ra, như thể một loại sinh khí trực tiếp chui vào hô hấp của Tống Tử Dật, làm cho hắn mỗi một lần hít vào, dục trong máu càng mãnh liệt tăng thêm một phần.
Mâu quang Tống Tử Dật không tự chủ được nhìn về phía dáng người vô cùng mảnh khảnh đang co lại trong góc đối diện, sắc mặt ửng hồng, miệng đắng lưỡi khô.
Ánh mắt Tống Tử Dật quá mức làm càn, Thẩm Thanh Vận đang cúi đầu nhìn mũi chân, lệ rơi không ngừng, cũng rất nhanh cảm giác được ánh mắt hắn. Vừa thấy bộ dáng Tống Tử Dật, Thẩm Thanh Vận vô thức ôm hai đầu gối rụt vào trong góc khuất, co người lại, trong mắt mang theo một tia sợ hãi nhìn về phía Tống Tử Dật, nhút nhát hỏi: "Tử Dật ca ca, huynh làm sao vậy?".
Hạ th,ân bị xé rách mang đến một loại cảm giác đau đớn vô cùng, mà càng khiến cho nàng tăng thêm sự kinh khủng chính là nhà lao u ám này, bởi vì có Tống Tử Dật nằm trong nhà lao đối diện, vừa nhấc mắt liền có thể thấy hắn, nên trong lòng nàng mới có một tia cảm giác an toàn, làm cho nàng không còn sợ hãi nữa.
Nhưng mà, Tống Tử Dật lúc này vừa tỉnh dậy, lại nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hắn như kẻ đói bụng rất lâu nhìn thấy miếng thịt béo mỹ vị, khiến cho lòng nàng vô cùng sợ hãi.
Thẩm Thanh Vận gọi một tiếng Tử Dật ca ca, làm cho Tống Tử Dật giật mình thanh tỉnh lại, hít một hơi, đáp: "Không có việc gì".
Sau đó bỏ qua một bên ánh mắt, nhìn hướng Đổng Khải Tuấn: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao chúng ta bị giam ở Đại Lý Tự?".
Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận và hắn đều là khách nhân tại phủ Ngũ hoàng tử, làm sao khi tỉnh lại liền ở trong nhà lao Đại Lý Tự đây?
Thật quá không thể tưởng tượng nổi!
Hắn và Thanh Ninh là bị người thiết kế, hắn muốn tương kế tựu kế, nhưng sau đó lại bị Thanh Ninh đánh cho hôn mê, cho nên, hắn bị đưa tới Đại Lý Tự, là Thanh Ninh làm? Hay là Tô Phỉ làm?
Hắn bị đưa vào Đại Lý Tự là có nguyên do.
Nhưng Đổng Khải Tuấn và Thẩm Thanh Vận lại là chuyện gì xảy ra? Đổng Khải Tuấn là tên đồ tể, phạm tội không có gì kỳ quái, nhưng Thẩm Thanh Vận chỉ là một tiểu thư khuê các, như thế nào cũng bị nhốt cùng?
Ánh mắt Tống Tử Dật vô cùng hồ nghi nhìn về phía Đổng Khải Tuấn.
Đổng Khải Tuấn nhìn gương mặt tươi đẹp như hoa đào tháng hai của Tống Tử Dật, nhưng lại nhíu mày, không trả lời vấn đề của Tống Tử Dật, cười tà hỏi: "Thế tử, ngươi đây là trúng mị dược sao?".
Nói xong liền ngước mắt nhìn lướt qua Thẩm Thanh Vận ở đối diện: "Giải dược thì có sẵn, đáng tiếc, chỗ này lại...".
Rất là tiếc nuối thở dài hai tiếng.
Đổng Khải Tuấn là ai, cả ngày không phải trêu hoa ghẹo liễu, thì là bóp hoa chọc cỏ, ngày thường ăn mị dược, tiện lợi trợ hứng làm việc vui.
Tình huống của Tống Tử Dật lúc này, nếu hắn nhìn không ra, vậy thì quá nhục nhã cho kinh nghiệm nhiều năm trong bụi hoa của hắn rồi!
Đổng Khải Tuấn cười đến vẻ mặt mập mờ, một chút cũng không thèm để ý tới việc hắn mới vừa cùng Thẩm Thanh Vận ở trong bụi hoa tại phủ Ngũ hoàng tử chung phó mây mưa. Thấy Tống Tử Dật trúng mị dược, hắn còn rất hảo tâm thay Tống Tử Dật tiếc hận không thể dùng Thẩm Thanh Vận đến giải mị dược trên người.
Hắn với thê tử chính quy của Tống Tử Dật, Nghi An quận chúa yêu đương vụng trộm lâu như vậy, cho nên, đối với một kẻ nho nhỏ Thẩm Thanh Vận, hắn tự nhiên sẽ không để ý.
Thẩm Thanh Vận lập tức tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, căm tức nhìn Đổng Khải Tuấn, mắng: "Đổng Khải Tuấn, ngươi... Ngươi vô sỉ!".
"Ha ha ha", Đổng Khải Tuấn cười ha ha: "Mới vừa ban nãy, không biết là ai ở phía dưới người vô sỉ ta đây kêu khoan khoái như vậy".
Nói xong, ánh mắt không kiêng nể đánh giá dáng người Thẩm Thanh Vận đang co lại thành một đoàn.
Nghe lời Đổng Khải Tuấn nói, Thẩm Thanh Vận vừa thẹn vừa giận, một câu đều không nói đến lời, mặt trực tiếp biến thành màu gan heo, thấy được ánh mắt Đổng Khải Tuấn, lại càng hận không thể đem mình giấu đi, không để cho hắn nhìn thấy mới tốt.
Cùng Thẩm gia là thế giao, Tống Tử Dật đối với các vị cô nương, công tử Thẩm gia chính là từ nhỏ đã quen biết. Hôm nay bị nhốt trong ngục, Tống Tử Dật đối với Thẩm Thanh Vận dĩ nhiên có vài phần chiếu cố, nghe được lời của Đổng Khải Tuấn, Tống Tử Dật nhíu mày, mâu quang mang vài phần tức giận nhìn về phía Đổng Khải Tuấn: "Đổng công tử, Vận nhi nàng tuổi còn nhỏ, ăn nói cẩn thận".
"Ha ha ha, nàng tuổi còn nhỏ? Thế tử ngươi thật biết thương hoa tiếc ngọc!", Đổng Khải Tuấn bật cười: "Ngươi chưa nhìn thấy bộ dáng lay động, quyến rũ dâm của nàng...".
"Im miệng!", Thẩm Thanh Vận lớn tiếng cắt đứt lời Đổng Khải Tuấn, hai mắt muốn nứt nhìn hắn: "Ngươi đừng nói nữa, là mắt ta bị mù mới có thể, mới có thể...".
Mới có thể cùng hắn cẩu thả.
"Ha ha ha, thẹn quá hóa giận! Ta lại không có nói sai, ta là người rất thành thật, nói chuyện từ trước đến nay đều luôn nói thật", Đổng Khải Tuấn nhún vai.
"Ngươi còn nói nữa, ta giết ngươi!", Thẩm Thanh Vận lớn tiếng kêu lên.
"Ta sợ quá đi!", Đổng Khải Tuấn giả bộ sợ hãi ôm lấy hai tay, nhìn về phía Thẩm Thanh Vận: "Một ngày phu thê trăm ngày ân ái, sao ngươi nỡ nhẫn tâm".
Thẩm Thanh Vận tức giận đến hộc máu.
Thứ lang sói, đồ vô sỉ!
Đoạt trong sạch của thân thể mình, còn ngả ngớn tuyên dương, sợ người ta không biết hai người bọn họ tằng tịu với nhau không bằng.
"Đổng công tử, ngươi đừng chọc tức Vận nhi", Tống Tử Dật nén dục hỏa trong cơ thể, tận lực không nhìn tới Thẩm Thanh Vận, ánh mắt yên lặng nhìn Đổng Khải Tuấn khuyên một câu, sau đó kéo đề tài nói chuyện trở về: "Đổng công tử, ngươi nói một chút, tại sao chúng ta bị giam ở đây, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?".
"Phát sinh chuyện gì? Còn không phải ba người chúng ta bị bắt gian tại giường, Ngũ hoàng tử hạ lệnh đem ba người chúng ta trực tiếp đưa đến Đại Lý Tự!", Đổng Khải Tuấn đáp.
Tống Tử Dật không thể tin trợn to hai mắt: "Ba người chúng ta? Bắt gian tại giường?".
Nói xong lại cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, hỏi xác nhận một câu: "Ngươi là nói, ngươi, ta, cùng nàng, ba người chúng ta bị người bắt gian tại giường sao?".
"Nếu không, ngươi cho rằng thế nào?". Đổng Khải Tuấn thu liễm nụ cười trên mặt, đánh giá Tống Tử Dật một phen, đưa ngón tay chỉ vào Thẩm Thanh Vận, nhìn về phía Tống Tử Dật nói: "Nàng ấy cùng ta, hôm nay xem ra, ngược lại gặp tai bay vạ gió, rốt cuộc là ngươi đắc tội với ai? Để bị chỉnh như thế?".
Mặt Tống Tử Dật trầm xuống, không trả lời Đổng Khải Tuấn, một quyền đánh lên tường, trên tay nắm máu tươi chảy ra.
Tâm như bị chọc một lỗ thủng to.
Nàng sao có thể, sao có thể đối với mình như vậy?
Nàng sao lại vô tình, nhẫn tâm như thế!
Đúng, là mình không nên đi dính vào Nghi An quận chúa, là mình phụ bạc nàng, nhưng bọn họ cùng nhau lớn lên, ở bên nhau nhiều năm tháng như vậy, nàng thế nào lại đối với mình quá mức nhẫn tâm?
Tống Tử Dật đau lòng, cảm giác như không thở nổi, một quyền rồi lại một quyền đánh lên vách tường, tựa hồ chỉ có làm vậy mới có thể khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Một quyền lại một quyền, vách tường sặc sỡ vết máu, Tống Tử Dật cuối cùng nôn ra một ngụm máu đen, sau đó ầm ầm ngã trên mặt đất.
"Tử Dật ca ca!". Thẩm Thanh Vận sợ chết khiếp, sắc mặt tái nhợt lại trắng thêm vài phần, ôm đầu thét to: "Cứu mạng, có người hay không, ở đây có người không xong!.."
Đổng Khải Tuấn hoảng sợ, giật sững mình hồi lâu, đứng lên, đi tới gần: "Uy, Tống Tử Dật, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh".
"Ầm ĩ cái gì!", qua hồi lâu, hai tên cai ngục mới đi tới, quát.
Hàm răng Thẩm Thanh Vận lập cập va vào nhau, đưa ngón tay chỉ Tống Tử Dật đang nằm trên mặt đất không một chút phản ứng, nói: "Huynh ấy, huynh ấy chết rồi hay sao đó".
Hai tên cai ngục nhìn thoáng qua Tống Tử Dật, liếc nhau một cái, sau đó mở cửa đi vào. Tuy đắc tội với Ngũ hoàng tử, nhưng ba người này lại là công tử thế gia, tiểu thư khuê các, bọn họ tự nhiên cũng biết rõ, Tống Tử Dật là vị hôn phu của Nghi An quận chúa, người này bị nhốt trong nhà lao, bọn họ đương nhiên cũng không dám khinh tâm, nếu xảy ra chết người, bọn họ đảm đương không nổi.
Hai người đi vào, một người đưa tay dò xét hơi thở của Tống Tử Dật, đứng lên quát: "Kêu la cái gì, êm đẹp, vẫn còn sống!".
Vẻ mặt Thẩm Thanh Vận buông lỏng, dựa vào tường, từng ngụm từng ngụm hấp khí.
Đổng Khải Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngục tốt khóa kỹ cửa, cảnh cáo Thẩm Thanh Vận cùng Đổng Khải Tuấn: "Đừng có lại ầm ĩ nữa!".
Nói xong, hai người xoay thân rời đi.
Thẩm Thanh Vận ôm hai chân, đầu gục lên gối, cúi mặt khóc.
Nhà lao như một cái động sâu thẳm, làm cho nàng không nhìn thấy một điểm hi vọng.
Nàng không nghĩ tới chuyện sẽ nháo đến nước này, mới bắt đầu, nàng chỉ muốn thoát khỏi Bùi Hạo Lâm, mới đành ủy thân cho Đổng Khải Tuấn.
Chính mình, cùng Tử Dật ca ca, và Đổng Khải Tuấn, ba người bị gán cho tội danh như vậy đưa đến Đại Lý Tự, tương lai nàng gặp người như thế nào đây?
Nàng phải làm sao?
"Ngươi chớ khóc!", Đổng Khải Tuấn bị khóc, trong lòng bực bội không chịu được: "Ngày mai chúng ta sẽ được thả ra, chẳng qua chỉ là ái một hồi, có cái gì mà lớn chuyện!".
Thẩm Thanh Vận nức nở một lúc, nước mắt giàn giụa nhìn Đổng Khải Tuấn: "Ngày mai sẽ được thả ra?".
Đổng Khải Tuấn không thể không gật đầu, đáp: "Ừ, ngươi cũng không nghĩ lại xem ta là ai?".
Thẩm Thanh Vận nghĩ tới cô cô của Đổng Khải Tuấn là Thục phi nương nương, liền tin lời Đổng Khải Tuấn, ánh mắt nhìn về phía Đổng Khải Tuấn lập tức mang vài phần sáng rỡ.
Gả cho Đổng Khải Tuấn, xem ra cũng không tồi.
Nhìn một hồi, Thẩm Thanh Vận đưa ánh mắt dời lên người Tống Tử Dật, thấp giọng nói: "Khi nào huynh ấy có thể tỉnh?".
Đổng Khải Tuấn nhìn sang, lắc đầu: "Cũng không rõ".
Thẩm Thanh Vận liền ôm hai chân, không nói gì thêm nữa.
Nàng không mở miệng, Đổng Khải Tuấn cũng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu mang theo rỉ thở vang lên.
Thẩm Thanh Vận ngẩng đầu, cùng Đổng Khải Tuấn liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Tử Dật nằm trên mặt đất.
Tống Tử Dật ngồi dậy, sắc mặt đỏ hồng, thở phì phò, ngồi dậy, ánh mắt bắn về phía Thẩm Thanh Vận ở đối diện.
"Tử Dật ca ca". Thẩm Thanh Vận run run, ôm chặt chính mình.
Mùi hương trên người Thẩm Thanh Vận bay trong không khí, như thể anh túc hấp dẫn Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật cảm thấy bản thân thở ra hơi thở nóng bỏng như muốn phỏng người, Thẩm Thanh Vận ở đối diện, bộ dáng run run như một con tiểu bạch thỏ, lại càng kích hắn, hương thơm trong không khí cơ hồ càng thêm nồng liệt.
Tống Tử Dật đứng lên, lung lay hướng bên cạnh đi đến, ánh mắt như thiêu đốt nhìn về phía Thẩm Thanh Vận.
Trong mắt Đổng Khải Tuấn chứa hưng phấn: "Thế tử, ngươi đây là muốn.."
Lời Đổng Khải Tuấn còn chưa nói hết, Tống Tử Dật lập tức vươn tay cầm chặt thanh gỗ chắn giữa hai phòng giam.
Thẩm Thanh Vận kinh ngạc nhìn Tống Tử Dật, hoảng sợ hỏi: "Tử Dật ca ca, huynh muốn làm gì?".
Đổng Khải Tuấn dừng lời, nhìn Tống Tử Dật.
Giằng co hồi lâu, thanh gỗ kia không chút sứt mẻ, hô hấp Tống Tử Dật càng thêm dồn dập.
Thấy Tống Tử Dật không làm gì được cây gỗ kia, Thẩm Thanh Vận thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tống Tử Dật nói: "Tử Dật ca ca, huynh nhịn một chút, nhịn một chút thì tốt rồi".
Toàn thân Tống Tử Dật như rơi vào trong lò lửa, nóng đến mức hắn không còn một tia lý trí, đầu óc hắn chỉ có một ý niệm, chính là muốn tiết, vì vậy, ánh mắt hắn tham lam nhìn da thịt non mịn của Thẩm Thanh Vận, môi.
"Thế tử, ngươi cố gắng lên, có lẽ dùng thêm chút sức là có thể bẻ gãy", Đổng Khải Tuấn ghé vào phía cây gỗ giữa hai phòng giam, hai tay cầm lấy thanh chắn, trong âm thanh mang vài phần kích động.
Tống Tử Dật đôi môi khô khốc, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Khải Tuấn.
Đổng Khải Tuấn môi hồng răng trắng, thập phần tuấn tú.
Tống Tử Dật không khỏi buông tay ra, liền hướng Đổng Khải Tuấn đi tới.
Đổng Khải Tuấn kinh ngạc nhìn Tống Tử Dật: "Ngươi đi đến bên chỗ ta làm cái gì, tiếp tục đi!".
Sắc mặt Tống Tử Dật yêu diễm như hoa đào tháng ba, hai mắt đỏ hồng, đi tới, một phát liền bắt được tay Đổng Khải Tuấn.
Đổng Khải Tuấn hoảng sợ, lập tức dùng sức vùng ra: "Ngươi làm cái gì?".
Hắn chỉ là một công tử nhà giàu, tuy có hiểu một chút thuật phòng thân, nhưng làm sao là đối thủ của Tống Tử Dật. Đổng Khải Tuấn cảm giác hai tay mình như bị kìm sắt gắt gao kẹp lại.
Tống Tử Dật đưa tay vu,ốt ve làn da trên tay Đổng Khải Tuấn.
Thẩm Thanh Vận hoảng sợ nhìn Tống Tử Dật.
Đổng Khải Tuấn tầm hoa vấn liễu nhiều năm như vậy, ý đồ của Tống Tử Dật, hắn sao không hiểu?
Tống Tử Dật này là không ăn được Thẩm Thanh Vận, muốn ăn hắn! =))
Đổng Khải Tuấn lập tức gào khóc kêu lên: "Người đâu, cứu mạng, mau, có ai không, mau tới đây! Cứu mạng, cô cô ta là Thục phi nương nương, nếu như ta xảy ra chuyện gì, đầu của các ngươi một cái cũng đừng mong giữ lại!".
Hắn tầm hoa vấn liễu, nhưng trước giờ hắn không chơi đoạn tụ! (đồng tính)
Tống Tử Dật một tay gắt gao chế trụ tay Đổng Khải Tuấn, miệng đã theo tay, cổ Đổng Khải Tuấn hôn xuống.
Tay còn lại liền hướng trên người Đổng Khải Tuấn sờ .
Đổng Khải Tuấn cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng đôi tay bị Tống Tử Dật chế trụ không có cách nào động, Đổng Khải Tuấn đành phải vừa ẩn núp móng vuốt sói của Tống Tử Dật, vừa lớn tiếng kêu cứu.
Tay và môi Tống Tử Dật nóng bỏng như lửa.
Thẩm Thanh Vận trợn mắt há hốc mồm.
Đổng Khải Tuấn ghê tởm muốn khóc, gào thiết thảm thiết: "Người đâu, cứu mạng...".
Y phục Đổng Khải Tuấn bị tuột đến một nửa, thời điểm cuống họng hô muốn rách, liền thấy hai ngục tốt chậm chạp đi tới.
Ngục tốt vốn cho là bọn họ lại có chuyện gì đó việc bé xé ra to, vừa thấy, lập tức sợ hết hồn, một người vội vã quay lại lấy gông xiềng đến, sau đó mở khóa ra, hai người mất không ít lực mới kéo được Tống Tử Dật đang dục hỏa đốt người ra khỏi Đổng Khải Tuấn, rồi dùng gông xiềng xích hắn lại.
Đổng Khải Tuấn lập tức trốn ra xó góc xa nhất, há to miệng thở phì phò.
Hai ngục tốt thương nghị một phen, lại đi xin chỉ thị của trưởng ngục, sau đó đem Tống Tử Dật đến nơi giam giữ trọng phạm, nhốt hắn lại một mình.
Cả đêm, Đổng Khải Tuấn và Thẩm Thanh Vận cũng có thể nghe được tiếng kêu khó nhịn của Tống Tử Dật.
Thanh Ninh ngủ thẳng đến thời điểm mặt trời lặn mới tỉnh lại, uống thuốc, thu thập một phen, sau đó ra khỏi phòng.
Ngày hè gió chiều phơ phất.
Mới vừa đứng dưới mái hiên một lát, liền thấy Tô Phỉ chia hoa rẽ liễu, khoác ánh chiều tà đi về phía mình, Thanh Ninh cười nghênh hai bước, kéo tay hắn, nghiêng đầu hỏi: "Bên phía Ngũ hoàng tử thế nào rồi?".
HẾT CHƯƠNG