Editor: Ngọc Thương
Nghi An quận chúa cơ hồ trợn tròn mắt đến bình minh, cả đêm trong lòng vừa lo lắng cho Tứ hoàng tử, lại lo lắng cho Tống Tử Dật còn đang ở trong nhà lao Đại Lý Tự.
Tứ hoàng tử bên kia truyền đến tin tức cho nàng, nói là không dò xét được bất kì tin tức nào từ phủ Ngũ hoàng tử, mặc dù không thám thính được tin tức, nhưng phủ Ngũ hoàng tử lại đề phòng dị thường, cả đêm đều có động tĩnh, như thể thần hồn nát thần tính.
Người Tứ hoàng tử phái tới không có lộ ra ý tứ của Tứ hoàng tử, nhưng trong lòng Nghi An quận chúa hiểu, mặc dù nội tâm còn nuôi hi vọng, nhưng Tứ hoàng tử và nàng cơ hồ cũng đã khẳng định, Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là bị bắt sống.
Nghi An quận chúa cả đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy, dưới mắt lộ một mảnh bầm đen, Đan Tâm và Đan Chân phải dùng một tầng phấn thật dày mới che được, sau đó hai người lại tỉ mỉ cài trang sức cho nàng.
Dù vậy, liếc nhanh vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tiều tụy của Nghi An quận chúa.
Nghi An quận chúa cũng không để ở trong lòng, Tống Tử Dật bị đưa đến nhà lao Đại Lý Tự, nếu vẻ mặt nàng nhìn tươi tắn, đó mới là không bình thường!
Trang phục thỏa đáng xong, Nghi An quận chúa đi đến viện tử của Vân Thái công chúa.
Phò mã gia sáng sớm đã xuất môn vào triều.
Vân Thái công chúa buổi tối cũng không ngủ ngon, nàng lo lắng cho con rể, cả đêm trằn trọc, cho nên, lúc này đang để nha hoàn thiếp thân giúp nàng xoa bóp trán.
Thấy Nghi An quận chúa vào phòng, Vân Thái công chúa liền cho nha đầu dừng tay, nhìn sắc mặt tiều tụy của Nghi An quận chúa, đau lòng không thôi, kéo tay con gái đến ngồi bên cạnh mình, hỏi: "Sao sắc mặt kém như vậy? Có phải trong lòng lo lắng cho con rể, cả đêm ngủ không được ngon giấc, đúng không?".
Vân Thái công chúa ngữ khí khẳng định.
Phu quân của mình xảy ra chuyện như vậy, làm thê tử tất nhiên là lo lắng, sao có thể ngủ được?
Cho nên, không đợi Nghi An quận chúa trả lời, Vân Thái công chúa vỗ tay nàng an ủi: "Con cũng đừng quá lo lắng, hắn một đại nam nhân sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, người Đại Lý Tự trong lòng cũng có tính toán, tự sẽ không để cho con rể chịu khổ đâu, đợi lát nữa vào cung cầu cậu Hoàng đế của con thì con rể đã có thể trở lại".
Nghi An quận chúa nhẹ gật đầu, không nói gì.
Nghi An quận chúa mặc trang hoa màu đỏ bạc sắc vải bồi đế giày, váy nguyệt màu trắng ngà, càng khiến thân thể nàng phát ra đơn bạc, Vân Thái công chúa biết rõ Nghi An quận chúa tâm tư thấu đáo, vỗ vỗ tay nàng, cũng không nói gì nữa, quay sang phân phó nha đầu đi bày điểm tâm.
Nghi An quận chúa cả đêm không ngủ, không có khẩu vị, uống một ngụm cháo liền để bát đũa xuống.
Vân Thái công chúa khuyên bảo một hồi, mới ăn thêm nửa chén cháo, một chiếc bánh bao.
Mới vừa ăn cơm xong, bên Hoàng Hậu nương nương cho người đưa tin đến, truyền hai người các nàng hôm nay yết kiến.
Vì vậy, Vân Thái công chúa thay đổi y phục, mẫu tử hai người cùng xuất phủ Công chúa, hướng Hoàng cung mà đi.
Vào cung, hai người liền trực tiếp cầu kiến Hoàng Hậu nương nương.
Hai người ở thiên điện đợi một hồi, Hoàng Hậu nương nương mới cho cung nữ dẫn hai người vào yết kiến.
Hai người tiến vào điện hành lễ.
"Mau bình thân, ban thưởng ngồi", Hoàng hậu nương nương âm thanh hiền lành.
Cung nữ mang tới hai cái ghế, Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa cùng tạ ơn ngồi xuống.
Hoàng Hậu nương nương ngồi trên ghế chủ vị, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.
Chuyện nháo đến Đại Lý Tự, Hoàng Hậu nương nương như thế nào lại không biết? Vân Thái công chúa nghĩ như thế, vì vậy nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương mở miệng: "Nương nương, hôm nay thần muội cùng Nghi An đến, một là để thỉnh tội, hai là muốn cầu Nương nương...".
Lời còn chưa dứt, một cung nữ đi vào, khom gối bẩm báo: "Khởi bẩm Nương nương, người đều đã đến".
Vân Thái công chúa đành phải dừng lại lời nói.
"Cho vào đi", Hoàng Hậu nương nương vung tay, sắc mặt cũng không có thay đổi gì.
Cung nữ kia đáp một tiếng, khom người lui ra ngoài.
Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa, hai mẹ con liếc nhau một cái, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Trương thị, Đổng phu nhân, Bùi thị, ba người cúi đầu, đi theo cung nữ vừa rồi truyền lời tiến vào.
Đưa người tiến đến xong, cung nữ kia liền quỳ gối hành lễ lui ra ngoài.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế". Trương thị, Đổng phu nhân và Bùi thị quỳ xuống, trăm miệng một lời.
Ba người cung kính quỳ, chờ Hoàng Hậu nương nương chỉ thị.
Hoàng Hậu nương nương nhưng lại bưng trà, ưu nhã gẩy lá trà, hồi lâu cũng không có liếc mắt nhìn ba người.
Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa ngồi trên băng ghế cũng không nói một câu.
Bởi vì từ sau khi ba người các nàng đi vào, trên người Hoàng Hậu nương nương liền tản mát ra hơi thở dẫn theo lãnh ý.
Người trong điện cũng có thể cảm giác được trên người Hoàng Hậu nương nương tràn ra tức giận.
Hoàng Hậu nương nương có hiền danh, hơn nữa thông tình đạt lý, cho nên, bất kể là phi tần hậu cung hay các phu nhân huân quý thế gia đều vô cùng tôn kính nàng, mà Hoàng Hậu nương nương cũng không dễ dàng tức giận.
Hoàng Hậu nương nương không chỉ biết rõ chuyện xảy ra hôm qua ở phủ Ngũ hoàng tử, mà hôm nay còn cố ý tuyên Đổng phu nhân, Bùi thị và Trương thị tiến cung, hiển nhiên không phải là gọi ba người các nàng đến tán gẫu chuyện nhà.
Cho nên, Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa đều không mở miệng.
Trương thị, Đổng phu nhân, Bùi thị, ba người trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Hoàng Hậu nương nương không nói gì, ba người các liền nàng động cũng không dám động, chỉ đành phải thành thành thật thật quỳ ở đó.
Sàn nhà soi rõ bóng người, khí trời tháng sáu, mà Bùi thị lại cảm thấy sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn vô cùng, hai đầu gối rất nhanh mất tri giác, nhưng nàng không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Tránh chức quan không cao, cho nên, trước kia nàng có thể đi vào cung cũng là dựa hơi Hưng Ninh hầu phủ mới có cơ hội tiến cung.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Hậu nương nương điểm danh triệu kiến nàng.
Lại không phải là vì chuyện tốt!
Bùi thị cả đêm liên tục lo lắng cho Thẩm Thanh Vận, lo lắng nữ nhi ở trong ngục có bị sợ hãi không, có bị người khi dễ không, lo cả đêm, môi đều cắn đến sưng lên, lần này quỳ, lại càng cảm thấy đầu hỗn loạn vô cùng khó chịu, nhưng nàng đau cũng không dám hô lớn.
Trương thị bên cạnh nàng cung kính quỳ, sắc mặt so với Bùi thị không khá hơn bao nhiêu.
Duy chỉ có Đổng phu nhân hơi tốt một chút, không có xám trắng như vậy.
Trong cung điện cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Qua hồi lâu, Hoàng Hậu nương nương mới nâng mắt, sắc mặt uy nghiêm nhìn về phía ba người đang quỳ trên đất, mở miệng nói: "Các ngươi có biết, hôm nay bản cung cho đòi các ngươi tiến cung làm gì không?".
"Thần thiếp đáng chết, xin Nương nương thứ tội", ba người cùng kêu.
Ý tứ của Hoàng Hậu nương nương rất rõ ràng, đây là muốn chất vấn các nàng, ba người đã quỳ hơn nửa ngày, tự nhiên trong lòng liền minh bạch.
"Đáng chết? Các ngươi ngược lại nói một chút xem, các ngươi làm sao lại đáng chết?". Hoàng Hậu nương nương hỏi, đem chén trà hoa nở phú quý trong tay đập tới.
Chén trà bị đập nát bấy.
Ba người bị dọa lập tức phát run, dập đầu van xin: "Nương nương tha mạng, thần thiếp đáng chết, thần thiếp đáng chết".
Nghi An quận chúa liền cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Quỳ phía dưới kia là Trương thị, mẹ chồng nàng, sớm biết thế này, nàng nên tránh đi.
Nàng là Quận chúa, nhưng đến cùng Trương thị vẫn là mẹ chồng, là trưởng bối, tuy Hoàng Hậu nương nương chất vấn bà ta, nhưng mẹ chồng bị khiển trách trước mặt con dâu, dù gì cũng rất mất thể diện.
"Bản cung thật muốn nghe một chút, các ngươi đáng chết chỗ nào?". Hoàng Hậu nương nương ngữ khí trào phúng, ánh mắt tức giận.
"Nương nương tha mạng". Bùi thị cảm thấy đầu như nặng ngàn cân.
Trương thị châm chước xem nên mở miệng thế nào mới tốt, vừa là nhận tội, còn có thể khiến cho Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tốt nhất là có thể đem con trai cùng nhau nhận khoan thứ.
Từ khi biết Hoàng Hậu nương nương triệu kiến, Trương thị đã bắt đầu suy nghĩ, nhưng nàng trái lo phải nghĩ cũng không biết nên nói thế nào mới phải.
Thời điểm Trương thị còn đang đau khổ suy nghĩ, Đổng phu nhân nặng nề dập đầu một cái: "Nương nương, là thần thiếp dạy con vô phương, là thần thiếp đem đứa con bất hiếu kia làm hư, không nghĩ hắn to gan lớn mật như thế, rõ ràng ở trong phủ Ngũ hoàng tử mà cũng dám hồ nháo. Nương nương, thần thiếp có tội, thần thiếp tội đáng chết vạn lần, là đứa con trai bất hiếu kia hồ nháo hoang đường, hắn nên bị phạt, bị đánh, đáng chết!"
Đổng phu nhân giọng nói thành khẩn.
"Nương nương, là thần thiếp dạy con gái vô phương, tội đáng chết vạn lần".
"Nương nương, là thần thiếp dạy con trai vô phương, tội đáng chết vạn lần".
Bùi thị cùng Trương thị cũng biết nghe lời phải, nhận tội theo.
"A, các ngươi hôm nay ngược lại biết rõ mình dạy con vô phương, biết rõ mình đáng chết!", Hoàng Hậu nương nương nói: "Nguyên một đám coi phủ đệ lão Ngũ là nơi nào? Đúng thật quá hoang đường!".
Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa lập tức hiểu rõ, Hoàng Hậu nương nương không chỉ muốn khiển trách Bùi thị, Trương thị, Đổng phu nhân, mà còn muốn chặn miệng hai mẹ con họ cầu tình. Trong lòng hai người nhất thời cảm thấy may mắn, vừa rồi lời cầu tình còn chưa kịp nói ra, nhìn tư thế của Hoàng Hậu nương nương, nếu đi ra cầu tình, chuyện này chẳng những không cầu xin được, không tránh khỏi còn bị khiển trách một phen.
"Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến". Có cung nữ tiến đến bẩm báo.
Hoàng hậu nương nương hiểu Thục phi đây là nghe tin tức nên mới tới, vì vậy nói: "Tuyên!".
Rất nhanh, Thục phi một thân cung trang màu lam đi đến, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt nhìn không ra một chút dấu vết năm tháng, như thể mới ba mươi, da dẻ trắng trẻo, một thân quý khí, đi tới giữa sảnh, cung kính hướng Hoàng Hậu nương nương hành lễ.
"Miễn lễ bình thân". Hoàng hậu nương nương nâng tay.
"Tạ nương nương". Thục phi cám ơn, lại không đứng dậy, mà là phịch một tiếng quỳ xuống: "Nương nương!".
"Thục phi, ngươi làm cái gì vậy?". Hoàng hậu nương nương biết rõ còn cố hỏi.
"Nương nương". Thục phi ngẩng đầu, nước mắt tràn mi: "Thiếp nghe nói Nương nương sáng sớm đã triệu ba người các nàng vào cung, thiếp cũng vừa mới nghe nói chuyện phát sinh hôm qua. Nương nương, cầu xin ngài tạm tha bọn họ đi".
Hoàng Hậu nương nương nương ánh mắt nhìn hướng Thục phi, hỏi: "Ngươi vừa mới nghe nói chuyện hôm qua?".
Thục phi gật đầu: "Vâng".
Hoàng Hậu nương nương đôi mắt lạnh lẽo, nói: "Nếu ngươi đã biết chuyện, Thục phi, vậy ngươi nên hiểu, ba người kia đã làm chuyện gì. Phủ đệ của lão Ngũ cũng không phải xóm cô đầu? Đó đường đường là phủ đệ của Hoàng tử! Hôm nay, bọn họ dám ở phủ lão Ngũ dây dưa, ngày mai có thể sẽ ở trong phủ lão Tứ hồ nháo, từ nay trở đi liền có thể ở trong phủ lão Cửu làm loạn! Đường đường phủ đệ Hoàng tử Hoàng gia ta, há lại để cho người khinh nhờn như thế?".
Thục phi lập tức ngượng ngập: "Nương nương dạy rất đúng!".
Đổng phu nhân, Bùi thị, Trương thị ba người gấp rút nói: "Là thần thiếp dạy con vô phương đáng chết, thỉnh Nương nương trách phạt!".
"Người đâu, mỗi người phạt hai mươi trượng!" Hoàng hậu nương nương cau mày, quát.
Ba người Bùi thị dập đầu tạ ơn: "Tạ Nương nương ân điển".
Thục phi có chút không yên lòng, muốn cầu tình, nhưng nghĩ đến lời Hoàng Hậu nương nương vừa mới nói, Hoàng Hậu nương nương đây là dựa vào Hoàng gia, dựa vào thể diện của các vị Hoàng tử mà làm việc, Thục phi cũng chỉ đành đem lời cầu tình nuốt ngược trở vào.
Hơn nữa, trong cung này, cung nữ nội thị hiểu nhất là cách nhìn mặt mà nói chuyện, thời điểm bọn họ hành hình không như bề ngoài, thủ pháp còn có kỹ xảo nặng nhẹ.
"Thục phi, ngươi đứng lên đi, tuy là tháng sáu nhưng trên mặt đất vẫn lạnh, coi chừng đả thương thân thể!", Hoàng Hậu nương nương đưa ánh mắt quan tâm nhìn Thục phi.
"Tạ Nương nương", Thục phi mím môi, đứng lên.
Hoàng Hậu nương nương lại cho cung nữ mang ghế vội tới để Thục phi ngồi xuống.
Ba người Bùi thị bị nội thị mang đến bên cạnh thiên điện hành hình.
Âm thanh trượng đánh răng rắc truyền tới.
Hoàng Hậu nương nương nhưng lại kéo Thục phi, Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa tán gẫu việc nhà.
Từng phát từng phát thanh âm trượng đánh, Nghi An quận chúa mỗi một lần nghe, tâm cũng nhảy theo một bậc, nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ có thể kéo căng tinh thần.
Qua một hồi lâu, tiếng trượng đánh bên kia rốt cục ngừng lại.
Cung nữ đỡ Bùi thị, Trương thị cùng Đổng phu nhân đi đến.
Các nàng cẩm y ngọc thực, đã bao giờ nếm qua đau khổ như thế? Sắc mặt ba người trắng bệch không có một tia huyết sắc, trên người mồ hôi đầm đìa, y phục cùng đầu tóc đều bị ướt đẫm mồ hôi.
Nhất là Bùi thị, sắc mặt xám trắng không có một tia máu, đôi môi đều cắn nát, thân thể cơ hồ ngã vào trên người cung nữ đang đỡ nàng, trên tóc đều nhỏ giọt mồ hôi.
Ba người được cung nữ đỡ tiến đến, liền nhất tề hướng Hoàng Hậu nương nương quỳ xuống, dập đầu tạ ơn: "Thần thiếp tạ Nương nương ân điển, tạ Nương nương khai ân".
Hoàng Hậu nương nương ngữ khí sâu xa, cùng các nàng nói vài câu sau này trở về phải thật tốt giúp chồng dạy con, sau đó mới cho các nàng cáo lui.
Ba người lại dập đầu cám ơn một phen, lúc này mới run rẩy đỡ tay cung nữ đứng dậy cáo lui.
Thục phi cùng Vân Thái công chúa, Nghi An quận chúa cũng thuận thế cáo từ.
Ra khỏi cửa chính cung điện của Hoàng Hậu nương nương, Bùi thị trực tiếp trợn ngược hai mắt, một thân thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Trương thị và Đổng phu nhân thân thể cũng lung lay.
"Mẫu thân!". Nghi An quận chúa lo lắng kêu một tiếng, đi về phía trước một bước, đưa tay phải nâng đỡ Trương thị.
Trương thị nhưng lại tức giận đẩy tay nàng ra.
Nghi An quận chúa trong lòng không khỏi dâng lên một hồi khổ sở.
HẾT CHƯƠNG