Editor: Ngọc Thương
Nữ nhi xảy ra chuyện xấu như vậy, Đại tẩu nhà mẹ đẻ tới để từ hôn? Hay là tới cửa đòi thuyết pháp? Bùi thị trong lòng thấp thỏm.
"Thỉnh cữu phu nhân vào đi", Thẩm lão phu nhân khoát tay áo.
Bùi đại phu nhân Thái thị rất nhanh được mời tiến đến.
Thái thị mang theo không ít thuốc bổ, vừa vào nhà liền nhìn thấy lão phu nhân đang nằm trên giường bệnh, đáy mắt không khỏi thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục đi vào trong, ánh mắt không hề nhìn Bùi thị, trực tiếp đi tới bên giường hướng lão phu nhân quỳ gối hành lễ, lại hành lễ cho La Thủy Nguyệt, sau đó vẻ mặt lo lắng ngồi trên ghế cạnh đầu giường, thập phần quan tâm hỏi thăm lão phu nhân: "Dì, ngài sao lại hao gầy nhiều thế này? Thân thể thế nào rồi?".
Lão phu nhân quẹt một nụ cười, đáp: "Ừ, đã khá hơn nhiều, mất công ngươi tự thân mình đi một chuyến, mẫu thân ngươi thân thể thế nào?".
"Mẫu thân rất khỏe, nghe tin dì bị bệnh, muốn đích thân sang đây thăm ngài, nhưng vãn bối chúng con thấy khí trời quá nóng, khuyên can mãi mới làm cho lão nhân gia ở nhà được, chờ khí trời mát mẻ, cháu dâu lại cùng mẫu thân đến đây cùng dì tán gẫu chuyện nhà", Thái thị mỉm cười trả lời.
Nói rồi đưa tay nắm tay lão phu nhân.
Cầm vào tay lão phu nhân, tay gầy như que củi, Thái thị hơi sững sờ.
"Các ngươi làm tốt lắm, chờ khí trời mát mẻ lại cho mẫu thân các ngươi ra cửa, nếu không, lúc này đi ra, trời nóng ảnh hưởng thân thể". Lão phu nhân khen đám người Thái thị hiếu thuận, làm rất tốt.
Thái thị mỉm cười, cùng La Thủy Nguyệt và lão phu nhân nói chuyện một hồi lâu.
Bùi thị đứng bên cạnh, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lão phu nhân nói chuyện khá lâu, mí mắt có chút nặng, liền phân phó La Thủy Nguyệt và Bùi thị tiếp đãi thật tốt Thái thị, lại nói với Thẩm Thanh Nghiên: "Nghiên nhi, ngươi cũng đi với mẫu thân ngươi đi".
Thẩm Thanh Nghiên gật đầu thuận theo.
Lão phu nhân lúc này mới gọi đám người Lâm ma ma đi đến hầu hạ.
La Thủy Nguyệt mang theo Thẩm Thanh Nghiên bên người, mời Thái thị đi ra ngoài.
Bùi thị chậm rì rì đi theo.
Đến thính đường, nha đầu lên trà, La Thủy Nguyệt cùng Thái thị khách sáo trò chuyện việc nhà.
Thẩm Thanh Nghiên yên lặng ngồi bên cạnh La Thủy Nguyệt, khi nào Thái thị hỏi, nàng mới mở miệng trả lời.
Mông Bùi thị mang theo tổn thương, ngồi trên ghế càng thêm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nàng muốn đi, lại không dám đi.
Sớm biết Thái thị hôm nay tới thăm lão phu nhân, nàng từ trong cung đi ra liền trực tiếp về nhà cho rồi.
Miễn cho đụng với Thái thị này.
Nhưng mà, Bùi thị trái lo phải nghĩ cũng không tìm được cớ tốt để mở miệng rời đi.
Thái thị dư quang thấy được Bùi thị đứng ngồi không yên, trong lòng thầm cười lạnh, đem chén trà trong tay đặt lên mặt bàn, ngước mắt nhìn Bùi thị, sau đó cùng La Thủy Nguyệt nói: "Kỳ thật, hôm nay đến, một là vì thăm bệnh, thứ hai sao, là có chút chuyện nhỏ".
Bùi thị không khỏi ngồi thẳng người.
La Thủy Nguyệt mắt nhìn Bùi thị.
Thẩm Thanh Nghiên đứng dậy nói với La Thủy Nguyệt: "Mẫu thân, con đi xem thuốc của tổ mẫu đã sắc xong chưa".
"Ừ, đi đi", La Thủy Nguyệt hướng Thẩm Thanh Nghiên nhẹ gật đầu.
Thẩm Thanh Vận xảy ra chuyện như vậy, Thái thị nhất định là tới để nói về hôn sự của Thẩm Thanh Vận và Bùi Hạo Lâm. Thẩm Thanh Nghiên nàng chỉ là một cô nương chưa lấy chồng, đương nhiên phải tránh đi. Thẩm Thanh Nghiên hiểu được tiến thoái như thế, La Thủy Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái, nàng không cần phải vì một thứ nữ mà ngày ngày quan tâm.
Thẩm Thanh Nghiên hướng Bùi thị và Thái thị quỳ gối hành lễ, liền lui ra ngoài.
"Là vì hôn sự của Đại điệt nữ nhà ta và Đại điệt tử bên đó?". La Thủy Nguyệt ưa nói thẳng, nhìn về phía Thái thị trực tiếp hỏi.
"Còn không phải vì việc này sao", Thái thị hướng La Thủy Nguyệt gật đầu, sau đó nghiêm sắc mặt nhìn Bùi thị: "Cô nãi nãi, chuyện này có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích? Vận nhi và Hạo nhi nhà ta chẳng phải đã đính hôn? Ngươi mang theo con bé ra cửa, làm sao lại để xảy ra chuyện như vậy?".
Sáng sớm hôm nay, nàng đã phái người chú ý, biết rõ Bùi thị bị tuyên triệu vào cung, sau đó xuất cung liền về Hầu phủ, nếu không như thế nào, Bùi thị chân trước vào Hầu phủ, nàng chân sau đã đuổi theo tới đây?
Vốn nàng muốn ở trước mặt Thẩm lão phu nhân đại náo một hồi, nhưng, Thẩm lão phu nhân lại bệnh như người sắp chết, nếu náo loạn lên, Thẩm lão phu nhân bị chọc một hơi không lên được, nuốt khí mà đi, vậy thì không tốt. Cho nên, trước mặt lão phu nhân, nàng liền nhịn không có mở miệng.
Cái gì mà nàng gây ra chuyện như vậy? Ý nói nữ nhi của nàng không ra gì? Nghe qua, tất cả lại là trách nhiệm của mình! Bùi thị muốn trực tiếp vỗ bàn hỏi ngược lại, nhưng nàng hít một hơi, lúc này mới dùng khăn lau khóe mắt, đáp: "Tẩu tử, là ta có lỗi với tẩu".
Nữ nhi đã mất trinh tiết, Thái thị khẳng định sẽ không kết cửa hôn sự này nữa.
Nữ nhi tình nguyện cùng người tư thông, cũng không chịu gả cho Bùi Hạo Lâm.
Nàng có thể làm sao?
Nữ nhi vẫn còn đang ở trong nhà lao Đại Lý Tự.
Cho dù nữ nhi có từ Đại Lý Tự trở lại, nàng nguyện ý gả con gái qua, thì Bùi gia cũng không muốn cưới con gái mình.
Cửa hôn sự này, khẳng định lui rồi!
Có điều, không biết Thái thị này muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua.
"Một câu xin lỗi là xong sao!", Thái thị giận tím mặt: "Nàng dâu êm đẹp của ta, ngươi cứ như vậy lãng phí nó, mang theo nó xuất môn, cũng không biết hảo hảo chiếu cố nó, xem trọng nó cho thật tốt! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã mang nó ra ngoài gây chuyện, vậy thì phải chịu trách nhiệm!".
Bùi thị cảm thấy có một cục oán khí vọt lên trong ngực, đỏ hồng mắt trừng nhìn Thái thị: "Tẩu tử, ngươi nói linh tinh cái gì! Đó là nữ nhi của ta, là thịt từ trên người ta rớt xuống, không lẽ ta nguyện ý làm cho nó gặp chuyện không may sao? Là ta nguyện ý chắc?".
Thái thị cười lạnh: "Ai biết được! Có lẽ là có người không cam lòng gả con gái cho Hạo nhi, muốn trèo cao, cho nên mới cố ý gây ra chuyện như thế".
Bùi thị tức giận đến giơ chân: "Tẩu tử, sao ngươi có thể nói ra những lời chọc vào tim người khác như vậy, ta là loại người lãng phí nữ nhi của chính mình sao?".
"Nói vậy cũng không chừng!". Thái thị đáp.
La Thủy Nguyệt thong thả, ung dung uống trà, chỉ cho là xem cuộc vui, nửa câu cũng không chen vào.
Bùi thị bị khí bể phổi, vọt đứng lên, nói với Thái thị: "Tẩu tử, hôm nay Vận nhi đã không còn thân thể trong sạch, không xứng với Hạo nhi, cửa hôn sự này coi như thôi, sính lễ, thiếp canh, ta sẽ trả lại toàn bộ!".
"Từ hôn? Không có cửa đâu!", Thái thị vỗ bàn.
Không lui? Bùi thị ngẩn người cứng lưỡi nhìn về phía Thái thị.
Nữ nhi đã là người bất trinh, không lẽ Bùi gia còn muốn cưới nàng qua làm thê tử của Bùi Hạo Lâm?
La Thủy Nguyệt cũng không khỏi dừng lại động tác uống trà, ghé mắt nhìn Thái thị.
"Hảo hảo hôn sự đã định, như thế nào nói lui liền lui? Hôn sự này là vì tốt cho hai họ, Bùi Thẩm hai nhà lại là thân thích, cho nên, hôn sự hai nhà càng không thể lui". Thái thị nói: "Cô nãi nãi, hôm nay Vận nhi đã làm ra chuyện không biết xấu hổ bực này, vì vậy, ngươi nên nghĩ biện pháp, làm thế nào cho tốt!".
Không đồng ý từ hôn.
Nhưng trong lời nói của nàng ta lại mang theo bất mãn đối với nữ nhi nhà mình, hiển nhiên không đồng ý nữ nhi tiến cửa Bùi gia, mà cũng không muốn lui hôn, đây là ý gì? Đầu óc Bùi thị có chút xoay không kịp.
Thái thị liền bưng chén trà, cúi đầu nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó nói với La Thủy Nguyệt: "Hầu phu nhân, ngài nói chuyện này có đúng hay không?".
Nói xong, mắt Thái thị nhìn Bùi thị mang theo thâm ý khác.
La Thủy Nguyệt suy nghĩ một chút, khách sáo trả lời: "Phu nhân nói đúng lắm, kết thân chính là chuyện tốt hai họ, không phải nói lui liền lui".
Bùi thị đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Thái thị không muốn từ hôn, lại không muốn cưới Thẩm Thanh Vận, hôm nay Thẩm gia chỉ còn một Thẩm Thanh Nghiên bên Hầu phủ là cô nương chưa chồng, mục đích của Thái thị nguyên lai là đem chủ ý đánh tới trên người Thẩm Thanh Nghiên.
Lo lắng trong lòng Bùi thị nhất tời tan thành mây khói, toàn thân đều sảng khoái tinh thần.
Chuyện đính hôn, nếu một bên xảy ra sự tình gì, không thể sớm thành thân, thì sẽ mang tỷ muội ra gả thay, hoặc là huynh đệ cưới thay, chuyện này gặp rất nhiều, cũng lại hợp tình hợp lý.
Như thế, Thẩm Thanh Nghiên thay nữ nhi nhà mình gả đi là việc không còn gì tốt hơn.
Thẩm Thanh Nghiên chỉ là một thứ nữ, có thể gả cho Bùi Hạo Lâm con vợ cả, đó là thiên đại phúc khí của nó.
Bùi thị trên mặt liền dẫn theo cười: "Ta đây là lo lắng cho Vận nhi mới phát hỏa, ban nãy là vô tình, tẩu tử chớ để trong lòng".
"Ta hiểu, Vận nhi hôm nay còn đang bị nhốt trong nhà lao Đại Lý Tự, ngươi đương nhiên là lo lắng, đừng nói ngươi, người làm mợ như ta cũng phi thường lo lắng cho nó". Tức giận trên mặt Thái thị cũng cởi xuống, an ủi một câu.
"Đa tạ tẩu tử quan tâm", Bùi thị cảm kích nói, rồi lại thở dài một hơi: "Hi vọng con bé có thể sớm ngày trở lại là tốt rồi...".
"Rất mau sẽ trở lại". Thái thị trấn an Bùi thị.
"Tạ tẩu tử chúc lành", Bùi thị cười, sau đó nhìn La Thủy Nguyệt, nói: "Đại tẩu, Vận nhi xảy ra việc này, là vạn không thể tái giá đến Bùi gia. Đại tẩu, hôn sự hai nhà Thẩm Bùi không thể đoạn, mọi người cũng đều là thân thích, vốn hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, cũng chỉ tiếc Vận nhi không có phúc khí này, aizz...".
Bùi thị thở dài một hơi, nhưng La Thủy Nguyệt không nói gì, gương mặt ngăm đen không nhìn ra vẻ mặt.
Bùi thị đành phải nhìn hướng La Thủy Nguyệt, nói tiếp: "Hạo nhi là người có tài, tuy tạm thời bị đả thương thân thể, nhưng tương lai nhất định có thể trị tốt. Đại tẩu, Nghiên nhi là di nương sinh ra, cửa hôn sự này đối với nó mà nói không còn gì tốt hơn, nó lại là hài tử hiểu chuyện, biết vâng lời, tiến vào Bùi gia, tẩu tử ta còn không phải sẽ thương nó như khuê nữ ruột thịt!".
Thái thị nghe vậy liền gật đầu cười.
Nhi tử đã bị phế, Bùi gia lại chẳng phải gia đình chiến công quyền quý, nếu hôn sự cùng Thẩm gia bị lui, đến lúc đó, khuê nữ nhà ai chịu gả cho con trai mình?
Nhưng mà, Thẩm Thanh Vận vô liêm sỉ chắc chắn không thể cưới vào cửa, có điều, Thẩm gia cũng không phải chỉ có mình Thẩm Thanh Vận là cô nương!
Vừa rồi, Thái thị nhìn thấy Thẩm Thanh Nghiên biết vâng lời, cũng rất là ưa thích.
Mới vừa từ tiểu trù phòng đi ra, Thẩm Thanh Nghiên đứng dưới mái hiên nhìn trời, liền nghe được lời nói trong phòng, sắc mặt lập tức tái nhợt, nắm chặt khăn trong tay.
La Thủy Nguyệt nghe vậy, chén trà trong tay đinh một tiếng đập xuống: "Đệ muội, Bùi phu nhân, các ngươi nói cái gì? Ý của các ngươi là, Đại điệt nữ hôm nay đã mất trong sạch, không thể gả đến Bùi gia, muốn cho Nghiên nhi gả đi?".
"Hạo nhi là hài tử có tiền đồ, tương lai nếu chữa trị khỏi thân thể, vậy còn không phải sẽ phong quang, Nghiên nhi có được mối hôn sự tốt như vậy, à đại phúc phận của nó", Bùi thị cười nói.
La Thủy Nguyệt cười một tiếng, đáp: "Đệ muội, hôn sự tốt như vậy, sao có thể đưa cho Nghiên nhi? Vẫn nên đem Đại điệt nữ gả đi đi! Nghiên nhi là di nương sinh, là thứ xuất, sao dám xứng đôi với xuất thân như vậy của Đại điệt tử? Ta sợ là nó không chịu được! Hơn nữa, mặc dù Nghiên nghi không phải do ta sinh, nhưng hôm nay dưới gối Hầu gia và ta chỉ có một nữ nhi này, hôn sự của Nghiên nghi, không phải ta tự mình có thể quyết định".
La Thủy Nguyệt sốt ruột muốn sinh hài tử, nhưng liên tục không mang thai, cho nên, hôm nay trong Hưng Ninh hầu phủ, chỉ còn một Thẩm Thanh Nghiên là vãn bối.
Thẩm Thanh Nghiên lại không phải con trai, tương lai cũng không gây trở ngại đến con trai, con gái nàng, chẳng qua chỉ mất đi một phần hồi môn thôi!
Cho nên, mặc dù La Thủy Nguyệt rất không thích Thẩm Thanh Nghiên, nhưng đến cùng cũng không làm khó Thẩm Thanh Nghiên.
Hiện tại, Bùi thị và Thái thị có mưu đồ xấu với Thẩm Thanh Nghiên.
Một bên là Bùi gia bà con, một bên là chi thứ hai đã phân nhà, tay bọn họ không khỏi cũng quá dài rồi, coi nàng đã chết rồi hay sao?
La Thủy Nguyệt sinh lòng không vui.
Dưới hành lang, Thẩm Thanh Nghiên nghe được lời nói của La Thủy Nguyệt, lập tức cắn môi, đỏ tròng mắt, thở phào nhẹ nhõm, vịn vào cột trụ, từng ngụm từng ngụm hấp khí.
"Đại tẩu...". Bùi thị nóng nảy, nghĩ muốn tiếp tục khuyên bảo.
"Bùi phu nhân, đa tạ ngươi hôm nay đến thăm mẫu thân, mẫu thân thân thể không tốt, bên cạnh lúc này không cách xa được người", La Thủy Nguyệt nhưng lại nhìn về phía Bùi thị nói.
Lời La Thủy Nguyệt nói đã đến mức này, Thái thị chỉ đành không vui đứng dậy cáo từ.
La Thủy Nguyệt nhìn về phía Bùi thị: "Đệ muội, ngươi thay ta đưa tiễn Bùi phu nhân, còn có, trên người đệ muội ngươi có thương tích, mấy ngày này không cần đi đến hầu hạ mẫu thân, bên này có chúng ta ở đây, ngươi cứ việc ở nhà hảo hảo dưỡng thương đi!".
Editor: Ngọc Thương
Đi đến xe ngựa trước cửa thuỳ hoa, Bùi thị nói với Thái thị: "Tẩu tử yên tâm, ta sẽ hảo hảo khuyên bảo Đại tẩu".
Dù gì, vẫn còn Thẩm Phong ở đây.
La Thủy Nguyệt chẳng qua chỉ là một kế mẫu.
"Hừ, tốt nhất là như thế, trước sau ngươi phải giao cho ta một đứa con dâu thanh bạch!", Thái thị đưa tay đẩy Bùi thị một cái, đỡ tay nha đầu lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
Bùi thị trên người có tổn thương, lại không có đề phòng, bị Thái thị đẩy một cái liền lảo đảo, nhanh chóng bị ngã xuống đất, lập tức đau đến méo mặt.
Hà Hương, Hà Diệp đi theo bên cạnh nàng vội vàng hỏi: "Phu nhân, ngài không sao chứ?".
Bùi thị đau đến toát mồ hôi lạnh, một câu đều không nói nên lời, cảm thấy hít vào một hơi cũng đau, nước mắt ào ào theo khóe mắt chảy xuống.
Hà Hương và Hà Diệp vội vươn tay đem nàng đỡ dậy, Hà Hương thấp giọng nói: "Phu nhân, có muốn ở lại đây nghỉ ngơi một lát, tìm đại phu đến xem cho ngài?".
Bùi thị hồi lâu sau mới từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Trở về".
Hà Hương, Hà Diệp cẩn trọng đỡ nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi Hưng Ninh hầu phủ, chạy nhanh một hồi lâu, Bùi thị mới chậm rãi ngồi dậy, phân phó Hà Hương rót một chén trà, bưng trà uống hai ngụm mới cảm thấy sống lại, uống nửa chén trà, Bùi thị nhíu mày, nghĩ tới lời của Thái thị, đây là ý tứ muốn mình tìm con dâu cho nàng ta?
Thẩm Thanh Vận gả không được.
Nếu Thẩm Thanh Nghiên bên này không thành.
Không lẽ chính mình phải sinh một đứa hay sao?
Bùi thị càng nghĩ, càng cảm thấy đầu nặng trịch, mông lại bỏng rát đau nhức, cảm giác toàn thân đều khó chịu.
Một hồi lâu mới về đến phủ, Hà Hương và Hà Diệp cẩn thận dìu nàng trở về phòng.
Vừa vào nhà, Bùi thị liền thấy Thẩm Tránh sắc mặt âm trầm ngồi trong phòng.
"Lão gia, hôm nay sao về sớm vậy?". Bùi thị để Hà Hương, Hà Diệp dìu mình đi vào trong, hỏi.
Bùi thị quay sang Hà Hương và Hà Diệp gật đầu nhẹ, hai người gấp rút quỳ gối lui ra ngoài.
"Lão gia, làm sao vậy?". Bùi thị cẩn thận đi tới chỗ Thẩm Tránh, hỏi.
"Đều là ngươi làm chuyện tốt!". Thẩm Tránh một cước hướng Bùi thị đạp tới.
Bùi thị hét lên một tiếng, bị một cước đạp ngã trên mặt đất.
HẾT CHƯƠNG