Editor: Ngọc Thương
Bùi thị ngã trên đất, run run hồi lâu mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tránh: "Lão gia, ngài làm cái gì vậy?".
Bùi thị ở ngoài bị người ép buộc trở về, nàng vốn đang muốn Thẩm Tránh đi Hầu phủ khuyên Thẩm Phong, cho Thẩm Thanh Nghiên gả tới Bùi gia.
La Thủy Nguyệt đã nói rõ là không đồng ý, mặc kệ nàng rắp tâm gì, đối với tính cách hung hãn của La Thủy Nguyệt, Bùi thị không muốn cùng nàng ta nhiều lời. Hiện thời lão phu nhân lại bị bệnh, cho nên, liền trông cậy vào Thẩm Phong, nhưng Bùi thị cũng biết, Thẩm Phong trong lòng kí hận chuyện trước kia, nếu như nàng đi nói, khẳng định không có tác dụng. Vì vậy, nàng liền muốn để Thẩm Tránh đi bàn với Thẩm Phong, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, có lời gì tự nhiên dễ nói hơn.
Nhưng vừa về đến, mới vào nhà đã bị hắn đạp, tâm ý này của Bùi thị liền bị lửa giận cháy vọt lên đốt hết.
Bên ngoài, đám người Hà Hương nghe được tiếng vang, đều ngẩng đầu lo lắng, cuống cuồng nhìn vào cửa phòng đóng chặt, sau đó lại cúi đầu thấp xuống.
"Làm cái gì? Ta làm cái gì?". Thẩm Tránh hổn hển: "Nếu không phải ngươi đem cái loại không biết liêm sỉ đó đi ra ngoài, làm sao lại phát sinh chuyện mất mặt như thế!".
Từng người từng người đều oán mình. Nữ nhi, Đại tẩu nhà mẹ đẻ, hiện tại là Thẩm Tránh cũng nổi oán hận với mình! Bùi thị như thể ăn mật đắng, vừa khổ, lại vừa thương tâm nhìn về phía Thẩm Tránh: "Lão gia, sao ngài có thể nói như vậy? Không lẽ nữ nhi gặp chuyện xấu, là ta mong muốn thế sao! Hôm nay nữ nhi thân còn đang bị vùi lấp trong nhà lao, chờ chúng ta đi cứu đó!".
"Cứu cái gì mà cứu! Loại người không biết tốt xấu như nó, thật uổng công ta nuôi nó hơn mười năm!", Thẩm Tránh cả giận quát.
Bùi thị ngạc nhiên, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thẩm Tránh, hồi lâu mới hỏi: "Lão gia, ngài, ngài đây là có ý gì?".
"Chính là ý này, nghiệt nữ kia, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, chúng ta coi như chưa từng sinh nó!", Thẩm Tránh vẻ mặt kiên quyết.
Ý tứ không muốn nhận Thẩm Thanh Vận là nữ nhi, muốn cùng Thẩm Thanh Vận đoạn tuyệt quan hệ.
"Lão gia, không được, không thể được!", Bùi thị khóc thảm thiết, chẳng quan tâm vết thương trên người, bò qua, kéo lấy vạt áo Thẩm Tránh: "Đó là nữ nhi của chúng ta, lão gia, cho dù ngài tức giận, cũng không thể từ con!".
Vận nhi là trưởng nữ của bọn họ, từ một đứa trẻ mới sinh luôn gào thét đòi ăn, đến lúc lớn lên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Tại sao có thể không nhận nữ nhi, tại sao có thể cùng nữ nhi đoạn tuyệt quan hệ.
Đây không phải là muốn bức chết nữ nhi sao?
Tại sao có thể lương bạc, máu lạnh như thế!
Thẩm Tránh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Tiện nha đầu không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ, hạ tiện vô sỉ như thế cũng xứng làm nữ nhi Thẩm gia? Nó đừng có mơ tưởng lại tiến vào đại môn Thẩm gia một bước!".
Nhiều văn võ bá quan như vậy, toàn bộ mọi người trong kinh thành đều đang chê cười hắn, cười hắn sinh dưỡng được một nữ nhi đãng vô sỉ!
Hôm nay, hắn ở trước Ngự thư phòng khổ sở quỳ vài canh giờ, cũng không được đi vào cửa chính Ngự thư phòng nửa bước.
Tiện nha đầu không biết xấu hổ kia, nếu không cùng nó đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, cả đời này hắn đều sẽ bị nhạo báng.
Hắn ở trước mặt Hoàng Thượng vì nó cầu tình đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi như đã làm hết tình nghĩa tình phụ thân và nữ nhi giữa bọn họ!
"Vận nhi là nữ nhi của chúng ta, là nữ nhi ruột thịt của chúng ta, không phải con chó con mèo, nói không cần là không cần. Thẩm Tránh, ngươi sao có thể lãnh huyết vô tình như vậy!", Bùi thị loạng choạng đứng lên, đưa tay vỗ vào lồng Thẩm Tránh, âm thanh đau đớn: "Tại sao lại làm thế, Vận nhi là bị hãm hại, nó luôn nề nếp theo khuôn phép, biết lễ hiểu chuyện, là người khác hãm hại nó! Ngươi làm phụ thân không vì nữ nhi làm chủ giải oan thì thôi, như thế nào còn dao vào tim nữ nhi!".
Thẩm Tránh bắt lấy tay Bùi thị: "Ngươi an tĩnh cho ta, ngươi nghĩ rằng Thẩm Tránh ta là người lợi hại gì hay sao? Hay Hưng Ninh hầu phủ là huân quý thế gia? Người ta hãm hại Vận nhi để làm cái gì? Đầu óc ngươi hồ đồ không thông suốt, cho rằng ta cũng hồ đồ như ngươi? Ngươi không vì người khác suy nghĩ, thì cũng nên vì các con ngẫm lại, Vận nhi như vậy, hôn sự của bọn nhỏ trong nhà sau này phải thế nào? Tiện nha đầu bỉ ổi đó, lúc sinh nó ra, lẽ ra ta nên bóp nó trong chậu máu, miễn cho bây giờ làm mất mặt Thẩm gia, còn làm liên lụy tới các đệ đệ!".
"Thẩm Tránh, Vận nhi là nữ nhi của chúng ta, ta không đồng ý! Ta muốn đi cầu mẫu thân, để mẫu thân làm chủ!", Bùi thị đáp.
Thẩm Tránh không cho là đúng: "Ngươi đi đi, xem mẫu thân nói thế nào! Tốt nhất ngươi nên hảo hảo mà nói, hôm nay mẫu thân sinh bệnh nằm trên giường, nếu ngươi nói lời gì không tốt để mẫu thân xảy ra chuyện...".
Câu kế tiếp Thẩm Tránh không nói ra, nhưng ánh mắt bức người lại làm Bùi thị phát run.
Nàng là con dâu, tính về quan hệ cũng là thân, nhưng Thẩm Tránh lại là nhi tử.
Huống chi, Bùi thị hiểu rất rõ lão phu nhân, dựa vào tính tình bà ta, hi sinh cháu gái cũng chẳng phải chuyện gì to tát, năm ấy, Tiêu Thanh Ninh không phải cũng bị đuổi ra khỏi cửa đó thôi?
Thẩm Tránh cảnh cáo cũng là có đạo lý, lão phu nhân hôm nay bệnh nguy kịch sắp chết, nếu mình vì Thẩm Thanh Vận đi cầu xin, nháo lên, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?
Chỉ sợ đến lúc đó, người đầu tiên Thẩm Tránh không buông tha chính là nàng!
Lão phu nhân bên kia đi không được, Bùi thị chỉ đành nắm lấy vạt áo trước ngực Thẩm Tránh khóc ròng: "Lão gia, Vận nhi nhất định là bị người hãm hại, ngài không cần tuyệt tình như thế, đó là nữ nhi của chúng ta mà, chờ con bé trở lại, chúng ta đưa nó đi thôn trang nuôi hai năm, đợi sự tình qua đi, đón nó trở lại là được".
Bùi thị suy nghĩ một chút, sắc mặt tái nhợt mang theo âm lệ, nói: "Đổng Khải Tuấn và Tống Tử Dật lãng phí Vận nhi như thế, bọn họ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, nhất định phải chịu trách nhiệm!".
Nghĩ đến đây, trong mắt Bùi thị hiện lên hào quang.
Đúng vậy, Đổng Khải Tuấn và Tống Tử Dật đương nhiên phải chịu trách nhiệm với Vận nhi!
Nhưng có đến hai người, Bùi thị lại cảm thấy nhức đầu, rốt cuộc người nào thì tốt đây? Tống Tử Dật có tài, là Kiến An hầu thế tử, lại là thế giao hiểu rõ tận gốc rễ, chính là nhân tuyển tốt nhất, nhưng hắn đã có thê tử, thê tử của hắn lại là Quận chúa.
Hơn nữa, Thẩm gia đã nâng Thẩm Thanh Vũ đi Tống gia làm thiếp!
Đổng Khải Tuấn thì sao, bộ dáng nhân khuông cẩu dạng, quá mức phóng ! Bùi thị thở dài một hơi, đáy mắt lập tức lại thoáng quẹt qua một nét cười.
(nhân khuông cẩu dạng: mặt người mà cử chỉ lại giống chó)
Nam tử tuổi trẻ không kiềm chế được phong lưu cũng là vô số.
Chờ thành thân, có thê tử, có hài tử rồi, dĩ nhiên là sẽ hiểu chuyện.
Bùi thị vừa nghĩ, chợt cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Thẩm Tránh thấy trên mặt nàng liên tục thay đổi thần sắc, liền giội xuống một chậu nước lạnh: "Đừng làm người ngu nói mộng! Nếu ngươi nhất quyết không bỏ được tiện nha đầu kia, vậy đến lúc đó ngươi đi cùng nó đi".
Đúng là ý nghĩ viển vông, nếu cùng một người dây dưa thì còn có thể nói.
Nhưng là ba người!
Thẩm Tránh nghĩ lại cảm thấy bại hoại vô cùng, hận không thể chưa từng có nữ nhi này! Nếu không phải vì tránh để người đời nói mình lạnh bạc, hắn cũng lười phải vì nha đầu chết tiệt kia nói một câu, chứ đừng nói là đến trước mặt Hoàng Thượng quỳ xin tha.
Đổng gia và Tống gia sao có thể chấp nhận người như vậy vào cửa?
Bùi thị như bị nước lạnh giội cho thấu tâm, thấy ánh mắt và thần sắc Thẩm Tránh, hi vọng mới vừa bay lên trong lòng liền tan vỡ: "Lão gia, ngài không nên như vậy, Vận nhi, Vận nhi nó còn nhỏ, nếu ngài tức giận, chúng ta liền đưa nó đi thật xa, đến lúc đó tìm cho nó một mối hôn sự là được mà...".
Gả nữ nhi đi xa, cách xa kinh thành, vẫn tốt hơn là đuổi nữ nhi ra khỏi nhà.
Sắc mặt Thẩm Tránh không thay đổi, không có nửa điểm bộ dáng muốn nhả ra: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi".
Nói xong lập tức buông tay Bùi thị, ra khỏi phòng.
"Phu nhân, ngài có khỏe không?". Đám người Hà Hương vội vàng tiến vào.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?". Bùi thị gắt gao nắm lấy tay Hà Hương: "Vận Nhi phải làm sao?".
Thẩm Tránh sao có thể làm vậy?
Lạnh bạc như thế?
"Phu nhân, ngài đừng nóng vội, tiểu thư sẽ không có chuyện gì. Lão gia là nhất thời tức giận nói nhảm, ngài quên rồi sao, lão gia luôn yêu thương tiểu thư nhất, chỉ là lão gia không còn cách nào. Còn có lão phu nhân, còn có Hầu gia nữa mà!", Hà Hương nhẹ giọng an ủi.
Lão phu nhân?
Thẩm Phong?
Bọn họ đều lạnh bạc giống Thẩm Tránh!
Bùi thị không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia ở Hầu phủ.
Khi đó, Lý Vân Nương còn chưa rời khỏi Hầu phủ.
Bởi vì Lý Vân Nương không sinh được con trai, nên lão phu nhân trong lòng rất không thích nàng ta. Vì vậy khi đó, nàng liền vui vẻ nhìn lão phu nhân làm khó dễ, trách móc Lý Vân Nương nặng nề.
Còn có, Thẩm Phong cũng đối đãi với Lý Vân Nương rất khắt khe.
Nàng ở bên cạnh nhìn xem, cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Hôm nay, đến lượt nàng nếm trải sự lạnh bạc của người Thẩm gia.
Trái tim như bị dao đâm.
Hà Hương nhíu mày, mùa hè mặc y phục mỏng, xuyên thấu qua y phục mỏng, nơi cánh tay đang bị Bùi thị siết chặt, nóng đến có chút bị phỏng người, Hà Hương nhịn không đưa tay sờ tay Bùi thị, kinh hô: "Phu nhân, người ngài nóng quá!".
Nghe vậy, Hà Diệp và Hà ma ma cũng đưa tay ra sờ sờ tay Bùi thị, rồi sờ lên trán nàng.
Cảm giác truyền đến một mảnh nóng hổi, như muốn thiêu đốt.
Mọi người giật nảy mình, gấp rút dìu Bùi thị vào nội thất, hầu hạ nàng lên giường.
Vừa nằm xuống, Bùi thị cảm thấy dường như sắp bắt đầu chìm vào hôn mê, trước mắt một mảnh mơ hồ, Bùi thị siết chặt cánh tay Hà ma ma: "Phái người đi Bùi gia một chuyến, cầu xin mẫu thân cứu Vận nhi".
Lúc này, có thể nghĩ đến chỉ còn mẫu thân nhà mẹ đẻ.
Mẫu thân ra mặt, có lẽ Thẩm Tránh sẽ đổi chủ ý.
Giờ phút này, Bùi thị chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Thanh Vận.
Nàng hoàn toàn quên mất, mình đã là nữ nhi xuất giá, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, huống chi, liên quan đến nàng, bị hại còn có cháu trai ruột của mẫu thân, Bùi Hạo Lâm!
Ngoại sinh nữ, cùng tôn tử, cái nào nhẹ, cái nào nặng?
(ngoại sinh nữ: cháu gái ngoại / tôn tử: cháu nội)
Bùi thị lúc này không cân nhắc đến, nàng chỉ muốn cứu nữ nhi.
Hà ma ma an ủi qua loa: "Được, nô tỳ sẽ phái người đi Bùi gia".
Bùi thị nghe vậy mới buông lỏng tay ra, thần trí mơ màng kêu to ô ô.
Hà ma ma nào còn tâm trí mà phái người đi Bùi gia, vội vội vàng vàng chỉ huy người làm đi mời đại phu, lại cho người đi mang nước và khăn đến lau mặt hạ nhiệt độ cho Bùi thị, tiếp đó phân phó người đi ngoại viện thông báo cho Thẩm Tránh và các vị thiếu gia, loay hoay xoay quanh.
Editor: Ngọc Thương
Hạ triều, Tô Phỉ không xuất cung đến nha môn Lại bộ, mà cùng Lại bộ thượng thư La đại nhân đi xử lý vài chuyện khẩn cấp. Đến thời điểm mặt trời lặn về tây mới xong, Tô Phỉ cùng La đại nhân lên tiếng cáo biệt, liền chuẩn bị rời cung.
Thời gian không còn sớm, cũng không cần đi nha môn, vì vậy Tô Phỉ quyết định xuất cung thì trực tiếp hồi phủ.
"Thế tử", mới vừa đi một đoạn ngắn, liền chạm mặt với Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn mang trên mặt nụ cười.
"Ngũ điện hạ". Tô Phỉ ôm quyền hành lễ.
"Làm xong việc rồi, chuẩn bị xuất cung sao?", Trịnh Diễn hỏi.
Tô Phỉ mỉm cười gật đầu: "Mới vừa xử lý xong chuyện, chuẩn bị xuất cung".
"Cũng đúng lúc bản cung chuẩn bị xuất cung, chi bằng đi cùng luôn? Xuất cung rồi, tìm một chỗ ngồi xuống uống một ly?". Trịnh Diễn cười muốn mời Tô Phỉ.
"Tạ điện hạ hảo ý, hay là ngày khác đi". Tô Phỉ cười cự tuyệt.
"Xem trí nhớ của ta này, thế tử phu nhân đã khỏe chưa?". Trịnh Diễn đưa tay vỗ trán, hỏi.
Tô Phỉ gật đầu, không muốn nói chuyện nhiều.
Trịnh Diễn cảm thấy Tô Phỉ hôm nay so với trước kia càng thêm lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến thê tử của hắn, Tiêu Thanh Ninh, ở trong phủ mình bị người tính kế, trong lòng Trịnh Diễn nhất thời cảm thấy Tô Phỉ phản ứng thế này cũng là hợp tình hợp lý.
Vì vậy Trịnh Diễn thu liễm nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói với Tô Phỉ: "Ta đã qua bên Đại Lý Tự hỏi, ba người bọn họ sẽ ở Đại Lý Tự ngây ngốc mấy ngày, về phần phạt bọn họ như thế nào, thì phải xem Đại Lý Tự khanh".
Tô Phỉ điềm đạm cười đáp: "Đa tạ Điện hạ tối hôm qua đưa tới lễ vật".
Trên triều đình quan hệ rắc rối phức tạp.
Hắn cũng không nghĩ bọn người Tống Tử Dật ở Đại Lý Tự sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng.
Thẩm Thanh Vận thì không nói.
Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn, một người liên quan với phủ Công chúa, một người liên quan với Thục phi.
Đưa đi Đại Lý Tự, làm cho danh dự của bọn họ bị quét sạch cũng không tệ.
Đáng tiếc, nam tử phong lưu, không tính là ảnh hưởng gì lớn.
Hơn nữa, hắn cũng không có tính toán ra tay.
Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn, hai người bọn họ sao... Tô Phỉ trong lòng cười lạnh.
Trò hay, tự nhiên phải chờ bọn họ đi ra mới có thể diễn!
Hai người hàn huyên đôi câu, Tô Phỉ liền ôm quyền cáo từ.
Không ngờ vừa đi một đoạn đường, liền lại đụng phải Tứ hoàng tử.
"Tô thế tử, thật đúng dịp! Mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, bản cung đúng lúc biết được một chỗ rượu ngon không tồi, chẳng hay thế tử có thể cùng bản cung đi uống một chén?", Tứ hoàng tử cười dài nhìn về phía Tô Phỉ, thịnh tình mời.
Tô Phỉ dừng lại cước bộ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tứ hoàng tử, trả lời: "Xin lỗi, khả năng sẽ làm Điện hạ thất vọng rồi, nội tử thân thể không được tốt, thần còn phải trở về xem nàng".
Đáy mắt Tứ hoàng tử thoáng chốc xẹt qua tinh quang: "A, thế tử phu nhân không thoải mái? Có nghiêm trọng không? Chi bằng bản cung kêu thái y đi quý phủ xem thế tử phu nhân một chút?".
Quả nhiên là hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó?
Mâu quang Tứ hoàng tử cẩn thận đánh giá Tô Phỉ, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối.
Nhưng, khuôn mặt tinh xảo của Tô Phỉ chỉ dẫn theo một nụ cười mỉm lạnh nhạt, không có chút gì khác thường, ánh mắt như bị bịt kín bởi một tầng sương mù cực nhạt, dày đặc mù mịt làm cho người ta nhìn không thấy đáy.
"Sao dám làm phiền Điện hạ?". Thấy vẻ mặt Tứ hoàng tử, vui vẻ trên khóe môi Tô Phỉ lạnh vài phần, ôm quyền: "Vậy, thần đi trước một bước".
Nói xong, liền sải bước đi như sao băng.
Bản thân mình thành tâm quan tâm, hắn lại bày ra vẻ mặt khách sáo khinh thường! Giống như không thèm đặt mình trong mắt!
Không biết tốt xấu!
Tứ hoàng tử bực mình không thôi, ánh mắt âm ngoan nhìn bóng lưng thon dài của Tô Phỉ, hận không thể chém nát thành nhiều mảnh.
HẾT CHƯƠNG