Editor: Ngọc Thương
Chuyện trong Quốc công phủ như thế nào, xa không nói, chính là chỉ cần nhìn vào chuyện xảy ra không lâu trước đó, liền có thể nhìn ra, hậu viện Quốc công phủ là cái dạng tình huống gì.
Ngũ hoàng tử muốn cùng Tô Phỉ quan hệ càng thêm gần hơn, Ngũ hoàng tử phi tự nhiên là sẽ nghiêm cẩn phối hợp bước đi của hắn.
Ngũ hoàng tử tâm tình rất tốt, nở nụ cười: "Lần này ít nhiều nhờ phu thê Tô Phỉ, cho lão Tứ tiền mất tật mang".
Đừng nói là những ám đinh được người khác mai phục, chỉ nói đến ám đinh của Thục phi và Tứ hoàng tử trước kia chôn ở phủ đệ, nay đều bị rút sạch sẽ.
Ngũ hoàng tử cảm thấy phủ đệ hiện tại không khí thật phá lệ mát mẻ.
"Chính là vậy, may mắn gặp được thế tử phu nhân lâm nguy không loạn, lớn gan thận trọng", Ngũ hoàng tử phi cười châm trà cho Ngũ hoàng tử, gật đầu nói.
Ngũ hoàng tử không thể không gật đầu.
Tình huống như vậy, đối với một nữ nhân, chỉ e là đã bị dọa chết khiếp, hoặc là hoang mang lo sợ.
Ngũ hoàng tử phi cười cùng Ngũ hoàng tử nói chuyện một hồi, sau đó phân phó nha đầu bày bữa tối, đứng dậy hầu hạ Ngũ hoàng tử rửa tay dùng bữa.
Editor: Ngọc Thương
Dùng cơm tối xong, Thanh Ninh và Tô Phỉ an vị trên kháng gần cửa sổ, uống trà nói chuyện phiếm.
Cửa sổ được mở lớn, ánh trăng sáng xanh rực rỡ, gió đêm nhè nhẹ.
Đám người Trà Mai lên trà xong liền lui ra ngoài.
Đèn lồng đỏ thẫm trong sân phát ra ánh sáng, làm nổi bật ánh trăng thanh hoa, càng thêm nhu hòa.
Thanh Ninh nói đến chuyện Ngũ hoàng tử phi tới: "... Hoàng phi nương nương thái độ rất ôn hòa, lời trong lời ngoài cơ hồ đều lộ ra áy náy...".
Thanh Ninh ngước mắt nhìn Tô Phỉ, cười nói: "Mặc dù là người phủ Ngũ hoàng tử, nhưng những chuyện yếm khí, nhà ai mà không có? Huống chi, Hoàng tử so với người ngoài, gia đình càng thêm phú quý".
Tô Phỉ nụ cười ôn nhu, đôi mắt ngời sáng như sao, đầu ngón tay nhẹ nhàng ve ngón tay Thanh Ninh, nhẹ giọng: "Ai đến đây, tặng cái gì nàng cứ nhận lấy, không cần phải nghĩ nhiều. Nếu là người nàng không tích, trực tiếp không gặp là được".
"Tốt, vậy thiếp càng được thanh tịnh". Thanh Ninh cười một tiếng, nói xong liền cười trêu ghẹo: "Nếu đắc tội với người quyền quý, vậy thiếp mặc kệ luôn đó".
Tuy là đóng cửa từ chối tiếp khách, tuy nhiên vẫn sẽ có người phái người đi đến thăm bệnh, cho nên, sẽ có một số người không thể từ chối ngoài cửa, ví dụ như Ngũ hoàng tử phi hôm nay.
"Không sao, thê tử của ta muốn sao thì làm vậy, đã có ta ở đây", Tô Phỉ dịu dàng trả lời.
Người này lời ngon tiếng ngọt, hôm nay càng phát ra tùy tiện, một chút cũng không giống với Tô Phỉ thanh nhã tự phụ trong mắt người ngoài! Thanh Ninh trong lòng ngọt ngào, mím môi cười.
Tô Phỉ ôn nhu nắm tay Thanh Ninh, nói: "Về phần những chuyện khác, nàng không cần lo lắng, trong lòng ta tự có tính toán".
Lúc hắn về, Thanh Ninh có nói đến Ngũ hoàng tử phi một lần, bây giờ lại nói thêm lần nữa, Tô Phỉ tất nhiên hiểu ý của nàng.
Dựa vào địa vị của Tề quốc công phủ, tất nhiên là không cần thiết theo long công đến dệt hoa trên gấm.
(long công: công lao phò trợ người ngồi lên ngôi vị)
Nhưng, quan hệ giữa mình và Ngũ hoàng tử hiện tại, một cách tự nhiên đã bị thuộc về một bên phe cánh.
Tranh giành ngôi báu, từ xưa đến nay đều là rải máu tươi thành đường.
Thắng làm vua, thua làm giặc, thành chính là vô hạn phú quý, ngược lại, thất bại, có thể sẽ rơi đầu, cả nhà bị tịch thu tài sản, chu di cửu tộc, kết cục chết không toàn thây.
Cho nên, sự lo lắng của nàng không phải không có đạo lý.
Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, giữa ôn nhu đồng thời hiện lên nhiều hơn một phần cảm động, từ khi hắn hiểu chuyện đến nay, tuy có Hoàng Thượng sủng ái và ủng hộ, nhưng cho tới bây giờ đều chưa có một ai nhắc nhở qua hắn nên làm thế nào, nói cho hắn biết phải nên tránh nguy hiểm ra sao.
Thanh Ninh nhắc nhở làm tâm hắn ấm áp.
Thanh Ninh khẽ cười gật đầu, nửa điểm lo lắng trong lòng cũng liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Kiếp trước, Tô Phỉ bị trục xuất khỏi Quốc công phủ, danh sự mất sạch, bị đánh rơi vào bụi bặm, nhưng về sau hắn vẫn đứng ở chỗ cao như cũ, trở thành cánh tay của Ngũ hoàng tử, cao cao tại thượng, không ai bằng.
Kiếp này, không có những khổ ải kia, Tô Phỉ tự nhiên là sẽ tốt hơn.
Tô Phỉ vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, hôm nay nhạc phụ có gặp ta hỏi thăm về nàng".
Phủ Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện, liền sau đó Cảnh Tụy viên đóng cửa từ chối tiếp khách, tuy nói là thế tử phu nhân phải dưỡng bệnh, nhưng Tiêu Lĩnh vẫn rất lo lắng, cố ý lưu lại Tô Phỉ hỏi một phen.
"Phụ thân nói gì? Có phải mẫu thân rất lo lắng không?". Thanh Ninh lập tức hỏi.
"Nàng yên tâm, mẫu thân không biết chuyện, chỉ có phụ thân biết chúng ta đi phủ Ngũ hoàng tử dự tiệc, nên ông ấy lo lắng cho nàng". Tô Phỉ cười: "Ta nói nàng không có việc gì, là chuyện tốt, có điều, ta cũng nói với nhạc phụ, chuyện còn chưa xác định, bảo ông ấy tạm thời đừng nói gì với mẫu thân".
Tô Phỉ sắc mặt sung sướng, ánh mắt gợn sóng.
Thanh Ninh yên tâm, nhưng nghĩ tới lời vừa rồi của Tô Phỉ, lại đỏ mặt: "Còn chưa xác định, lẽ ra chàng không nên nói".
"Được, ta không nói, ta nghe lời nàng", vẻ sung sướng trên mặt Tô Phỉ không giấu được, ngôn ngữ ngập tràn yêu thương: "Đó còn không phải bởi vì ông ấy là nhạc phụ sao, nên ta mới nói, nếu là người khác, ta không nói đâu".
Thanh Ninh nhìn hắn, ôn nhu cười: "Đúng rồi, hôm nay Ngũ hoàng tử phi đến, trực tiếp tới Cảnh Tụy viên, lúc về cũng trực tiếp rời đi, bên chỗ tổ mẫu không thấy có ý kiến gì".
"Những thứ này không cần phải để ý, cứ tùy bọn họ đi". Nụ cười trên khóe miệng Tô Phỉ nhạt vài phần.
Hoàng phi là nàng dâu Hoàng gia, từ đại môn tiến vào bên trong Quốc công phủ, bọn họ giả câm giả điếc coi như không biết, như vậy, cứ tùy bọn họ thôi.
Không lẽ còn muốn Ngũ hoàng tử phi đi bái kiến hay sao?
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Editor: Ngọc Thương
Lại qua hai ngày, đúng như Tô Phỉ dự liệu, ba người Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận từ trong đại lao Đại Lý tự được thả ra.
Đám người Tống gia, Đổng gia, Thẩm Tránh, phủ Công chúa, Nghi An quận chúa, Tứ hoàng tử một phen bôn tẩu, nhưng ba người Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn và Thẩm Thanh Vận vẫn bị rơi xuống tội danh dâm loạn phủ đệ Hoàng tử.
Người được thả ra, nhưng ba người còn bị thêm một chút trừng phạt.
Đổng Khải Tuấn là bạch thân, không có chức quan trong người, bất quá bị phạt chút tiền bạc.
Mà Thẩm Thanh Vận là khuê tú, tự cũng bị phạt tiền bạc.
Nhưng Tống Tử Dật lại không đơn giản như vậy, thứ nhất, hắn là Kiến An hầu thế tử, thứ hai, hắn là mệnh quan triều đình, vì vậy, trừng phạt cũng nặng hơn.
Đức hạnh bại hoại, đầu tiên là bị đoạt thế tử vị, sau là trực tiếp đem hắn từ ngũ phẩm hạ xuống thất phẩm.
Cho nên, trong ba người, Tống Tử Dật bị trừng phạt nặng nhất.
Biết rõ ba người bọn họ sẽ được thả ra, cho nên Nghi An quận chúa sớm một chút đã đứng chờ bên ngoài Đại Lý Tự.
Bên ngoài nắng như đổ lửa, trong xe ngựa nhưng lại được thả băng, hơi lạnh tản ra vô cùng thoải mái.
Nghi An quận chúa trên mặt trang dung tinh xảo, thân áo gấm vóc xanh nhạt, vải bồi đế giày, váy mã diện hạnh sắc, da trắng môi hồng, đoan trang hào phóng.
Nghi An quận chúa bưng trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đan Tâm khẽ xốc rèm, nhìn về hướng Đại Lý Tự.
Đợi một hồi lâu, Đan Tâm nghiêng đầu ngạc nhiên mừng rỡ: "Quận chúa, ra rồi, ra rồi, thế tử ra rồi".
Nghi An quận chúa vội vàng buông chén trà xuống, nhấc váy đỡ tay Đan Tâm xuống xe ngựa.
Thấy được Tống Tử Dật, Nghi An quận chúa ngơ ngẩn, liền nhịn không được rơi lệ.
Tống Tử Dật râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời, sắc mặt tối sầm, hết sức chật vật.
Đổng Khải Tuấn đi sau lưng Tống Tử Dật cũng chật vật không thôi, có điều, ngược lại hắn còn nở nụ cười, hết sức cao hứng.
Thẩm Thanh Vận cúi đầu, chậm bước đi cuối cùng.
Nghi An quận chúa gấp rút đi tới chỗ Tống Tử Dật, vừa đến gần liền ngửi thấy một cỗ mùi thiu thối nồng đậm, dạ dày Nghi An quận chúa quay cuồng một hồi, trên mặt nhưng lại ôn nhu cười nói: "Thế tử, chàng chịu khổ rồi".
Tống Tử Dật dừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn Nghi An quận chúa: "Quận chúa, sao ngươi lại tới đây?".
Ngữ khí hết sức lãnh đạm xa cách.
Nghi An quận chúa chỉ coi như hắn mới ở trong nhà lao đi ra, cũng không để ở trong lòng, cười nói: "Mẫu thân thân thể không lưu loát, muội muội ở nhà hầu hạ lão nhân gia bà, cho nên, liền do thiếp đi tới đón chàng".
Tống Tử Dật nhíu mày: "Mẫu thân làm sao?".
Ba người Tống Tử Dật bị nhốt ở Đại Lý Tự, Đại Lý Tự khanh lại không cho phép ai tiến vào thăm nom bọn họ, bởi vậy, bọn họ cũng không biết chuyện đám người Bùi thị bị Hoàng Hậu nương nương trách phạt.
"Trở về nói sau". Nghi An quận chúa không trả lời hắn, cười đưa tay níu cánh tay Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật liếc nhanh qua Nghi An quận chúa, cũng không hỏi lại, đi về nhà tự nhiên sẽ biết.
"Bái kiến Quận chúa", Nghi An quận chúa đang muốn đỡ Tống Tử Dật đi tới xe ngựa, không ngờ Đổng Khải Tuấn bu lại, ôm quyền hành lễ.
"Miễn lễ", Nghi An quận chúa thu liễm nụ cười, đáp.
"Khó được thế tử và ta đồng cam cộng khổ một thời gian, quay đầu lại ta làm chủ, thỉnh thế tử hảo hảo uống một chén, không biết thế tử có cho ta vinh hạnh này không?". Đổng Khải Tuấn nói với Tống Tử Dật, nói xong, ánh mắt mang theo thâm ý khác đánh giá Nghi An quận chúa một phen từ trên xuống dưới, mâu quang hơi dừng trước bộ sinh động của nàng một chút.
Ở trong nhà lao Đại Lý Tự mấy ngày, Đổng Khải Tuấn đã lâu không được mây mưa, mới vừa ra khỏi thì gặp được nhân tình cũ Nghi An quận chúa, hôm nay Nghi An quận chúa lại tỉ mỉ ăn mặc một phen, Đổng Khải Tuấn liên tục nhiều ngày cấm dục, dục hỏa liền vọt bừng lên.
Tống Tử Dật không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên cũng không quá để ý tới hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Nói sau".
"Công tử, công tử, ngài ra rồi, tiểu nhân đã chờ thật là lâu". Từ một chiếc xe ngựa khác đi tới hai gã sai vặt, cúi đầu hướng Đổng Khải Tuấn hành lễ, sau đó lại hành lễ cho Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa.
"Thế tử, chúng ta đi thôi", Nghi An quận chúa thấy được ánh lửa nơi đáy mắt Đổng Khải Tuấn, liền sợ Tống Tử Dật nhìn ra manh mối gì, vì vậy ôn nhu giục Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật nhẹ gật đầu, cùng Nghi An quận chúa lên xe ngựa của mình rời đi.
Đổng Khải Tuấn sờ sờ cằm, khẽ hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Làm bộ làm tịch trinh tiết thánh nữ! Quay đầu lại ta nhất định sẽ cho ngươi phải cầu xin sống chết!".
Nói xong, Đổng Khải Tuấn còn gắt một cái.
Chờ hai ngày nữa, hắn liền kêu nàng đi ra! Đến lúc đó, xem nàng còn dám ra vẻ bộ dáng cao thượng nữa không!
Hơn nữa, hắn cũng còn có chuyện muốn nói với nàng.
Tai ương lao ngục lần này thật sự không giải thích được.
Không phải là hắn chỉ ngủ với một nữ nhân sao?
Chuyện như vậy, hắn làm quen rồi.
Nhưng mà, lần này lại là vận cứt chó gì!
Đang cao hứng bị người gõ hôn mê không nói, còn gây ra chuyện như vậy! Ba người cùng nhau chơi đùa không có gì đáng ngại, chẳng qua là một hồi phong lưu cẩu thả thôi.
Nhưng bị đưa vào nhà lao Đại Lý Tự, đây mới thực sự là con mẹ nó âu hỏa.
Hắn chắc chắn Tống Tử Dật biết chút gì đó, nhưng Tống Tử Dật ở trong nhà lao lại như vỏ trai ngậm chặt, một câu cũng không nói.
Cho nên, phải để nữ nhân Nghi An quận chúa này tìm cách moi được lời của Tống Tử Dật!
Đổng Khải Tuấn theo hai gã sai vặt đi về hướng xe ngựa nhà mình.
Gã sai vặt mặc áo xanh nịnh nọt: "Công tử, phu nhân ở nhà chờ ngài về đi, ngài nhanh một chút đi".
"Trở về nhà cái gì, gia hôm nay liền trực tiếp đi Vạn Hoa lâu hảo hảo vui chơi!", Đổng Khải Tuấn lớn tiếng nói.
"Gia của ta ơi, phu nhân còn đang nằm bệnh trên giường, chờ ngài trở về đó", gã sai vặt áo lam vội nói.
"Nương ta bị bệnh?", Đổng Khải Tuấn dừng chân.
"Vâng, công tử, phu nhân lo lắng cho ngài lắm, ngài về nhà xem phu nhân trước đi", gã sai vặt áo xanh gật gật đầu.
Đổng Khải Tuấn phất tay, hướng xe ngựa đi tới: "Vậy về nhà trước xem một chút, quay đầu lại đi Vạn Hoa lâu sau".
Hai chiếc xe ngựa trước sau rời đi.
Thẩm Thanh Vận trợn to hai mắt nhìn quanh bốn hướng.
Người tới người lui, châu đầu ghé tai chỉ trỏ nhìn nàng.
Thẩm Thanh Vận rụt cổ, hướng bốn phía nhìn nhìn, vẫn không thấy ai đi tới đón nàng.
Mẫu thân sao không tới đón nàng?
Hay là mẫu thân còn ở trên đường?
Không lẽ mẫu thân cũng giống mẫu thân của Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn, bị ngã bệnh?
Nhưng cho dù mẫu thân ngã bệnh, mẫu thân cũng phải phái người tới đón mình chứ?
Tại sao không thấy ai?
Chẳng lẽ mẫu thân không biết sao?
Thẩm Thanh Vận đứng một lúc, thấy ánh mắt người qua đường nhìn sang, liền cúi đầu đi lên phía trước.
Đi một đoạn, một chiếc xe ngựa bình thường đột nhiên dừng lại bên cạnh nàng, Thẩm Thanh Vận sợ hết hồn.
Hà ma ma xuống xe ngựa, vừa thấy Thẩm Thanh Vận khuôn mặt tiều tụy trắng bệch, quần áo bẩn thỉu, bộ dáng chật vật không chịu nổi, trong mắt lập tức ngập nước: "Tiểu thư, nô tỳ đến chậm".
"Ma ma, mẫu thân đâu, có phải nương bị bệnh không? Có nghiêm trọng không?", Thẩm Thanh Vận vừa thấy Hà ma ma, hốc mắt cũng ướt.
"Phu nhân không sao, tiểu thư, chúng ta trước rời đi rồi nói", Hà ma ma gạt lệ, duỗi tay vịn Thẩm Thanh Vận lên xe ngựa.
"Ừ", Thẩm Thanh Vận lau nước mắt, đỡ tay Hà ma ma lên xe.
"Tiểu thư của ta, ngài chịu khổ rồi", Hà ma ma nhìn Thẩm Thanh Vận từ nhỏ lớn lên, chưa từng thấy Thẩm Thanh Vận phải nếm qua khổ như vậy, vừa cầm khăn lau mặt và tay cho nàng, vừa nói.
Đi một hồi, gió thổi qua, đem cửa mành thổi bay lên, Thẩm Thanh Vận ngẩn ra, đưa tay kéo rèm ra nhìn kỹ, lớn tiếng nói: "Nô tài chết tiệt, đây không phải là đường về nhà".
Xe ngựa nhưng không có tiết tấu dừng lại, vẫn đi lên phía trước như cũ.
Hai mắt Thẩm Thanh Vận lóe lửa giận, nghiêng đầu nói với Hà ma ma: "Hà ma ma, ngươi mau cho phu xe dừng xe ngựa lại, đây không phải là đường về nhà".
Hà ma ma ánh mắt lóe lên, có chút khó xử: "Tiểu thư... Nô tỳ trước đưa ngài đi một nơi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ nghỉ ngơi tốt rồi về".
Thẩm Thanh Vận đưa tay nắm lấy tay Hà ma ma, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Có phải xảy ra đại sự gì rồi không?".
Hà ma ma đáp: "Tiểu thư, không có chuyện gì".
Thẩm Thanh Vận trợn tròn cặp mắt căm tức nhìn Hà ma ma: "Nói mau, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Hà ma ma ngập ngừng vài cái, nắm tay Thẩm Thanh Vận khóc, đem quyết định của Thẩm Tránh nói cho nàng.
Lão gia không chỉ có muốn trục xuất tiểu thư khỏi gia môn, hơn nữa còn phân phó người nghiêm gia quản thúc phu nhân, hôm nay bà cũng thật vất vả mới có thể ra khỏi phủ đi đón tiểu thư.
Thẩm Thanh Vận nghe vậy, như bị sét đánh.
Phụ thân... Phụ thân ông ta muốn đem mình trục xuất Thẩm gia, muốn cùng mình đoạn quan hệ phụ tử!
HẾT CHƯƠNG