Editor: Ngọc Thương
Vì cái gì Tống Tử Dật đột nhiên đến nơi này?
Hạ nhân phía ngoài đâu?
Đều chết ở chỗ nào hết rồi?
Lại để hắn công khai xông vào trong hậu viện?
Chẳng lẽ hạ nhân ở đây có người cố ý mật báo cho Tống Tử Dật? Nhưng, hạ nhân trong viện này đều do Đổng Khải Tuấn an bài.
Đổng Khải Tuấn mèo mả gà đồng, chuyện nam xướng nữ đạo làm nhiều vô kể, phương diện này dĩ nhiên rất đường lối, hơn nữa đã lâu như vậy, nếu có người mật báo, đã sớm mật báo từ lâu rồi.
Người còn lại, biết rõ mọi chuyện chỉ còn Đan Tâm và Đan Chân bên cạnh nàng, cùng với hai gã sai vặt bên người Đổng Khải Tuấn.
Hay là có người nhìn thấy, đánh tiếng qua cho Tống Tử Dật?
Nhưng nam thành này, phần lớn là dân chúng bình dân cùng hộ gia đình tiểu thương, viện này cũng cực kì bình thường, những người huân quý quen biết bọn họ, căn bản là sẽ không tới đây.
Vì sao hắn đột nhiên đến?
Nghi An quận chúa vừa nghĩ xem tại sao Tống Tử Dật tới được đây, vừa cực nhanh nghĩ cách ứng phó với Tống Tử Dật. Đây là Tống Tử Dật chính mắt bắt gian tại trận, nàng hết đường chối cãi, hiện thời kế sách tốt nhất là phải nghĩ ra đối sách để Tống Tử Dật nuốt xuống khẩu khí này.
Nhưng đỉnh đầu Tống Tử Dật mũ xanh dào dạt xuân ý, hắn có thể nuốt xuống khẩu khí này sao?
Tống Tử Dật trước mắt, ánh mắt kinh khủng như muốn ăn thịt người, thân thể Nghi An quận chúa không tự chủ được run lên, đầu óc ngày thường rất linh hoạt, giờ phút này lại như một đống nhão nhoét, như thế nào cũng không nghĩ ra nổi một biện pháp có thể dùng đến.
Đây là bị bắt tại trận, nói cái gì cũng đều phí công!
Nghi An quận chúa muốn khóc, nhưng nước mắt bị hù dọa, một giọt cũng không chảy được, chỉ đành phải sợ hãi nhìn Tống Tử Dật: "Thế tử, ta... ta...".
Chi ngô vài câu, không nói nổi thành lời.
Hai mắt Tống Tử Dật trừng lên như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Tiện nhân này, cư nhiên, cư nhiên không biết xấu hổ như thế!
"Tống Tử Dật, có chuyện gì cũng từ từ... chuyện gì cũng từ từ", Đổng Khải Tuấn ngã xuống đất, nhìn Tống Tử Dật đang nổi giận đùng đùng, chỉ thiếu hai bước nữa sẽ đến trước mặt mình, không khỏi hướng dưới giường co lại.
Tống Tử Dật đang nổi nóng, giờ khắc này, nhìn vẻ mặt cùng lửa giận trên người hắn, chỉ sợ ý muốn giết hai người bọn họ cũng có. Nghi An quận chúa nghe thấy Đổng Khải Tuấn nói như vậy, níu lấy chăn mền, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ngươi trước đừng nóng giận, bình tĩnh, bình tĩnh, có lời gì hảo hảo nói".
Chuyện này nhất định phải nát ở trong bụng, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nàng đường đường là Quận chúa, là con gái của Công chúa, là cháu gái đằng ngoại của Hoàng Thượng, trên người nàng chảy dòng máu cao quý của hoàng thất, nếu truyền ra ngoài, sau này nàng làm người như thế nào? Như thế nào ngẩng đầu làm người? Hơn nữa, Tống gia cũng không thể để người đời gièm pha! Chuyện này, nhất định phải khép lại trong tay áo, tuyệt đối không thể truyền đi!
Bọn hạ nhân đều mang đi xử lý là được!
Tống Tử Dật, về sau hắn muốn cái gì, vậy thì thỏa mãn hắn! Nàng đường đường là Quận chúa, còn không thể thỏa mãn được hắn sao?
Mỹ nhân? Quyền thế? Địa vị? Tiền tài?
Chỉ cần hắn muốn, liền tất cả đều thỏa mãn hắn!
Chỉ cầu, hắn có thể buông tha cho nàng lần này, đừng đem chuyện này nháo lớn!
Nghi An quận chúa nhanh chóng nghĩ đến yếu hại.
"Cẩu nam nữ!" Tống Tử Dật nghe được lời nói vô sỉ của hai người, sắc mặt càng thêm đen xuống, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ, nhấc chân phải muốn hướng trên người Đổng Khải Tuấn giẫm lên.
Thân thể Đổng Khải Tuấn co rụt lại, lui về phía dưới giường.
Bị Tống Tử Dật đá hộc máu, Đan Tâm và Đan Chân ngã đến thất điên bát đảo, lúc này bò tới, hai người một tả một hữu gắt gao ôm lấy chân Tống Tử Dật, cầu xin: "Thế tử, ngài tha cho Quận chúa đi".
Đồng thời, phía ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng ồn ào.
"Tặc tử ở đâu? Ở đâu?".
"Các vị, ở đây không có tặc tử nào hết!"
"Sao lại không có? Chúng ta thấy có người nhảy tường tiến vào, nên mới vào đây!".
"Hai người quỳ ở ngoài cửa kia, giống như hai người ban nãy lật tường, vậy tặc tử tất nhiên là ở trong phòng".
"Mau, nhanh đi đóng cửa lại!", nghe được tiếng ồn ào phía ngoài, Nghi An quận chúa mặt xám như tro tàn, gấp rút hướng Đan Tâm và Đan Chân phân phó.
Đan Tâm cùng Đan Chân còn chưa hoàn hồn đứng lên, Giang Văn và Giang Bình ngoài cửa vội ngẩng đầu.
"Đứng lại, ai cho các ngươi tùy tiện xông vào trong nhà người ta? Coi chừng chủ tử chúng ta kiện các ngươi tới nha môn".
"Dọa ai thế hả? Chúng ta là thấy tặc tử leo tường tiến vào, mới tới đây, chúng ta là vì dân trừ hại, Thuận Thiên phủ Đại lão gia chắc chắn sẽ khen ngợi chúng ta! Huống chi, đi theo chúng ta còn có Quan đại ca".
Trong đám người có mấy người mặc quần áo nha vệ.
Hạ nhân đi theo đằng sau đám người tiến vào trong viện tử, thần sắc khẩn trương. Giang Văn và Giang Bình đều băn khoăn không biết bây giờ nên đóng cửa vào, hay là báo danh ra danh hiệu của thế tử trước, ngăn trở đám người kia.
Nhưng đám người đó người đông thế mạnh, lại có mấy nha vệ ở đây, hai người hắn cùng với vài hạ nhân trong viện tử này, há có thể là đối thủ của bọn họ?
Vì vậy, đám người kia liền như thủy triều tràn vào cửa.
Nghi An quận chúa trong phòng sắc mặt tái nhợt, bao lấy một giường chăn mền, tóc đen hỗn loạn, trên cần cổ tuyết trắng lộ ra vết hôn sặc sỡ. Đổng Khải Tuấn thể phát run trốn dưới gầm giường, Tống Tử Dật vẻ mặt tức giận, hai nha đầu mặt lộ vẻ hoảng sợ, tay hai người còn đang ôm chặt chân Tống Tử Dật.
Tình huống này là – hoạt sắc sinh hương bắt gian tại giường!
Đám người xông vào lập tức ngẩn mặt cứng lưỡi.
"Nghi An quận chúa, Tống thế tử, Đổng công tử, các ngươi...".
Trong đám người, có người không nhịn được kinh ngạc, mở miệng kinh hô.
Xong rồi! Nghi An quận chúa đầu óc trống rỗng, theo bản năng liền co lại trong chăn.
Nhiều người như vậy, làm sao bịt miệng?
Hai mắt Tống Tử Dật như có ra băng.
"Còn chưa cút!". Đan Tâm nhịn không được rống một tiếng.
Mọi người từ trong kinh ngạc hồi phục thần trí, gấp rút cúi đầu, nhất là mấy người nha vệ, hận bản thân không thể biến thành người mù, cái gì cũng không nhìn thấy mới tốt! Bọn họ vốn là đến bên này tuần tra, nghe được người nói có đạo tặc tiến vào viện này, sớm biết trong phòng xảy ra tình huống như vậy, đánh chết bọn họ cũng sẽ không bước vào viện này nửa bước!
"Cút!". Tống Tử Dật từ trong miệng phun ra một chữ.
Mọi người hận không thể lập tức biến mất, vì vậy bàn chân như thể được bôi dầu, chạy trối chết ra ngoài cửa.
"Không được phép đi, một người cũng không được đi!". Nghi An quận chúa hét lên: "Người đâu, đem người đều trói lại cho bản Quận chúa!".
Đi rồi làm sao bây giờ?
Nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt như vậy.
Mấy người nha vệ thì dễ tìm, bọn họ lại là nha vệ, nên sẽ biết chừng mực, sẽ không đi khắp nơi bể miệng, nhưng những dân chúng kia thì sao?
Dân chúng ưa thích nhất là trà dư tửu hậu, thuyết tam đạo tứ, bọn họ vừa ra khỏi cửa, tin tức sẽ từ trong miệng bọn họ nhanh chóng truyền ra ngoài.
(trà dư tửu hậu, thuyết tam đạo tứ: nhàn rỗi buôn chuyện bát quái)
"Thế tử, không thể để bọn họ đi ra ngoài, phải đem bọn họ bắt lại!", Nghi An quận chúa không kịp thấy rõ ràng tướng mạo những người kia, chỉ lo rụt người vào trong, lúc này liền không khỏi nhìn về phía Tống Tử Dật nói.
Truyền ra ngoài, cũng là chuyện xấu trong nhà Tống gia!
Đổng Khải Tuấn co lại dưới gầm giường, không có lên tiếng, bị rận cắn cũng không sợ ngứa, giờ phút này chỉ ước gì Tống Tử Dật không chú ý tới hắn!
Tống Tử Dật mới vừa rồi hận không thể băm nát hai người cho hả giận, nhưng bị nhóm người kia vây lại một hồi, giờ phút này tỉnh táo vài phần, nhưng lửa giận vẫn như cũ tuôn lên. Tống Tử Dật lạnh mắt liếc nhìn Đổng Khải Tuấn đang co lại thành một đoàn, sau đó nhìn Nghi An quận chúa trên giường, khóe miệng phác thảo một nụ cười lạnh lẽo, trào phúng: "Sợ?".
Có người cố ý dẫn hắn tới bắt gian, ngay sau đó lại dẫn tới nhiều người như vậy.
Bắt những người kia, việc này sẽ không truyền ra ngoài nữa sao?
Đem người diệt khẩu, chuyện này vẫn sẽ một cách tự nhiên truyền ra.
Hơn nữa, hồng hạnh xuất tường, không tuân thủ nữ tắc chính là Nghi An quận chúa nàng, cũng không phải là Tống Tử Dật hắn, hắn sợ cái gì? Tống gia sợ cái gì?
Nghi An quận chúa cảm thấy có một cỗ lãnh khí từ sống lưng dâng lên, không khỏi run một chút.
Hiện tại mới biết sợ? Tống Tử Dật cười lạnh, đem Đan Tâm và Đan Chân đá sang một bên, liếc mắt nhìn Đổng Khải Tuấn: "Giang Văn, Giang Bình, bắt hắn kéo ra ngoài cho ta!".
Đan Tâm và Đan Chân bị đụng vào vách tường, máu tươi trên khóe miệng hai người không ngừng chảy ra, lần này hai người bò về phía Nghi An quận chúa trên giường.
"Vâng", Nghi An quận chúa lúc này trên người bọc chăn mền, Giang Văn và Giang Bình liền vào phòng, cúi đầu hướng bên giường đi tới.
"Tống Tử Dật, ngươi dám!", Đổng Khải Tuấn càng co sâu vào trong.
Tống Tử Dật sắc mặt rét run, lạnh lùng nhìn hắn.
Đổng Khải Tuấn thấyp ánh mắt kinh người của Tống Tử Dật, trong lòng đánh động, thân thể vừa hướng dưới giường trốn, vừa kêu: "Có ai không, cứu mạng, bọn nô tài chết bầm các ngươi đều chết ở chỗ nào rồi?".
Trong viện tử này, hắn chỉ phái đến hai người quản sự, còn lại vài nha đầu bà tử đều là sau khi mua viện này, từ trong tay mẹ mìn chọn mua, giờ phút này đám nha đầu bà tử nào dám ra đây? Chắc chắn đang run như cầy sấy trốn trong góc nào đó, không dám tiến vào phòng.
Hai gã sai vặt cùng quản sự ngược lại vào phòng, muốn xông tới hỗ trợ, ai ngờ bị Tống Tử Dật bay lên không, một cước đem một băng ghế đá tới.
Bốn người lập tức cảm thấy hoa mắt, chớp nhoáng đã bị một cỗ lực đánh trúng, đụng vào bàn phía sau, sau đó té ngã trên đất, cùng nhau hô ai da ai da, đau đớn đứng lên.
"Ai dám tiến lên một bước thử xem!", Tống Tử Dật quét mắt qua bốn người bọn họ.
Bốn người liền động cũng không dám động, quỳ trên mặt đất xin tha: "Thế tử gia, tha mạng, thiếu gia có mắt không thấy Thái Sơn, thế tử gia ngài đại nhân đại lượng, tha cho thiếu gia nhà ta đi".
"Tống Tử Dật, ngươi dám động đến một sợi lông của gia thử xem!". Cánh tay trần bị Giang Văn kéo ra bên ngoài, Đổng Khải Tuấn nhìn Tống Tử Dật quát: "Tống Tử Dật, ngươi dám động vào ta thử xem, phụ thân và cô cô ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!...".
Đổng Khải Tuấn chống cự lại, nhưng sức lực không cự được bốn bàn tay của Giang Văn và Giang Bình, rất nhanh cơ thể trần đã bị Giang Văn và Giang Bình từ dưới giường kéo đi.
"Phụ thân ngươi, cô cô ngươi sẽ không bỏ qua cho ta?". Tống Tử Dật từ trên cao nhìn xuống Đổng Khải Tuấn quỳ rạp trên đất, một cước giẫm lên vai hắn.
Chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu Đổng gia mà thôi!
Hôm nay, cho dù là nhi tử của Hoàng đế, hắn cũng không sợ!
Đỉnh đầu bị chụp mũ xanh mơn mởn, nếu hắn tự đánh rớt răng nanh cùng nuốt máu xuống, vậy Tống Tử Dật hắn chính là đồ con rùa đen rụt cổ!
(con rùa đen rụt cổ: ý chỉ người không dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh)
"A!", Đổng Khải Tuấn đau đến kêu lên, hắn có thể nghe được cả tiếng xương mình vỡ vụn, ngửa đầu nhìn Tống Tử Dật: "Thế tử gia, là ta sai rồi, là ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng, không cần phải so đo với ta, ngươi có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi...".
Đại nhân đại lượng? Không cần phải so đo với hắn, mình không so đo, vậy mình thành cái gì? Tống Tử Dật sắc mặt u ám, trên chân dùng sức, hung hăng nghiền trên vai Đổng Khải Tuấn.
Răng rắc, răng rắc... Lại là âm thanh xương cốt gãy.
Đổng Khải Tuấn đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt đều chảy ra, oa oa cầu xin tha: "Thế tử gia, Tống gia gia, ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta đau quá!".
Dư quang nhìn thấy Nghi An quận chúa co lại thành một đoàn trên giường, Đổng Khải Tuấn lập tức kêu lên: "Thế tử gia, là ta sai rồi, là ta không nên bị Quận chúa dẫn dụ. Tống Tử Dật, Tống gia gia, là Quận chúa câu dẫn ta, Tống gia gia, ngài biết rõ ta là người thế nào, có món ngon trước mắt, ta nhịn không được dẫn dụ!".
"Đổng Khải Tuấn, đồ tiểu nhân vô sỉ hèn hạ nhà ngươi, ngươi ngậm máu phun người!", Nghi An quận chúa lập tức kêu lên.
"Là thật, Tống gia gia, là Quận chúa câu dẫn ta, nếu không, cho dù ta có lá gan lớn như trời cũng không dám nhúng chàm Quận chúa nương nương!", Đổng Khải Tuấn sắc mặt tái nhợt, nghiêm mặt nói.
Nơi bị Tống Tử Dật giẫm lên đau đến toàn tâm, đau tới mức nước mắt Đổng Khải Tuấn không ngừng rơi xuống.
"Đổng Khải Tuấn, tên tiểu nhân ngươi chết không được tử tế!". Cư nhiên đổi trắng thay đen! Nghi An quận chúa oan ức muốn chết, giận tím mặt nhìn Đổng Khải Tuấn tức giận mắng một câu, sau đó nước mắt nhạt nhòa nhìn về phía Tống Tử Dật: "Thế tử, ta là bị tên tiểu nhân Đổng Khải Tuấn này ép buộc, ta là bị hắn cưỡng bách".
"Gian phu dâm phụ!". Tống Tử Dật cười lạnh, trên chân càng dùng thêm lực.
"Thế tử, thế tử, tha cho công tử nhà ta, tiểu nhân dập đầu van xin ngài". Bốn người kia quỳ ở chỗ không xa thùng thùng hướng Tống Tử Dật dập đầu.
Nhất là hai gã sai vặt của Đổng Khải Tuấn, đầu đập xuống lần sau so với lần trước càng thêm mạnh.
Đổng Khải Tuấn cảm thấy toàn thân run lên, đôi môi cũng bị mất huyết sắc, mồ hôi lạnh trên người trực tiếp rịn ra bên ngoài.
"Tha... mạng, tha... mạng", Đổng Khải Tuấn đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu, đôi môi run rẩy ô ô cầu khẩn.
Tống Tử Dật lại hung hăng nghiền hai chân, lúc này mới buông ra.
Đổng Khải Tuấn nặng nề thở ra một hơi, muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện tay phải không có một điểm khí lực.
Tống Tử Dật đưa chân, một cước liền đá hắn bốn chân chổng lên trời.
Ánh mắt Tống Tử Dật rời về phía thân của hắn.
thân Đổng Khải Tuấn khi nhìn thấy Tống Tử Dật, trong nháy mắt bị dọa mềm nhũn.
Đổng Khải Tuấn thấy ánh mắt của Tống Tử Dật, cảm giác h. thân lạnh buốt, tiếng rỉ trong miệng cũng không nhịn được dừng lại, tay trái không bị đau lập tức hướng thân che đi, run rẩy nói: "Tống Tử Dật, ngươi, ngươi, ngươi... dám...".
Khóe miệng Tống Tử Dật liền phác thảo một nụ cười âm hiểm, vô cùng dữ tợn. Thân thể Đổng Khải Tuấn không khỏi lui về phía sau, nhưng động tác của hắn nào có nhanh được bằng Tống Tử Dật, Tống Tử Dật một cước liền dẫm nát căn của hắn, còn nghiền hai cái.
( căn: gốc rễ vận mệnh con người, ở đây là chỉ cái chỗ đấy của Đổng Khải Tuấn:))))
"A...", Đổng Khải Tuấn lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, hét lên một tiếng, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.
Mồ hôi lạnh lớn như hạt đầu từ trên thân thể trần của hắn bốc ra bên ngoài.
Mọi người trong phòng sợ ngây người.
Tống Tử Dật thu chân, ánh mắt nhìn về phía Nghi An quận chúa trên giường.
Đan Tâm và Đan Chân run rẩy ôm lấy Nghi An quận chúa.
Nghi An quận chúa hét lên một tiếng, bao lấy chăn mền quỳ ở trên giường: "Thế tử, là ta sai rồi, tha mạng".
Hai gã sai vặt cùng hai người quản sự bị dọa, mặt không còn huyết sắc, nghe được tiếng thét chói tai của Nghi An quận chúa mới hồi phục thần trí, nhào tới Đổng Khải Tuấn đang ngất trên mặt đất, gọi một tiếng: "Thiếu gia!"
"Thế tử, là ta sai rồi, là ta sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được, ngươi muốn hòa ly, muốn hưu ta cũng có thể, ta sẽ bảo Công chúa mẫu thân vào cung giải thích với cậu Hoàng Thượng và mợ Hoàng Hậu", Nghi An quận chúa khóc cầu khẩn.
Lúc này còn muốn lôi Công chúa, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ra uy hiếp mình sao? Tống Tử Dật nhíu mày, đưa tay hung hăng tát một cái, rống giận: "Tiện nhân!".
Đầu Nghi An quận chúa lập tức ong ong vang lên, phun ra vài búng máu, trước mặt bỗng tối sầm, sắc mặt tái nhợt ngã ngược xuống giường.
"Quận chúa!", Đan Tâm và Đan Chân bị dọa, vội vàng bò lên bên cạnh Nghi An quận chúa, đưa tay ôm nàng.
"Giang Văn, ngươi đưa Quận chúa hồi phủ Công chúa". Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, phủ Công chúa và Hoàng Thượng sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Xử lý cái loại dâm phụ không tuân thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ này như thế nào! Tống Tử Dật lạnh lùng phân phó Giang Văn, xanh mặt xoay người rời đi.
Giang Văn gấp rút ứng.
Giang Bình vội vàng đi theo.
Giang Văn nhìn Đan Tâm và Đan Chân, nói: "Nơi đây không lên ở lại lâu, hai vị tỷ tỷ mau giúp Quận chúa mặc quần áo, rồi chúng ta đi".
Đan Tâm và Đan Chân nhẹ gật đầu, hai người nhịn đau, liền đem Nghi An quận chúa bọc trong chăn mền nâng đến sương phòng cách vách.
Giang Văn cũng thối lui ra khỏi gian phòng.
Trong phòng chỉ còn lại vài người chủ tớ Đổng Khải Tuấn.
Đổng Khải Tuấn xanh mặt, nằm trên đất bất tỉnh nhân sự.
"Thiếu gia, thiếu gia". Hắn hai gã sai vặt chỉ họng lên trời khóc lóc, mặt khác, hai người quản sự cũng mang gương mặt nước mắt tung hoành, bốn người nhịn không được nhìn xuống thân Đổng Khải Tuấn.
Cái này còn có thể dùng sao?
Trở về Đổng gia, bốn người bọn họ chỉ sợ cũng không còn mạng sống.
Gã sai vặt hướng hai người quản sự rống lên: "Đồ không có mắt, còn không mau đi mời đại phu đến".
Suy nghĩ một chút, lại quát: "Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa".
Một cước này, chỉ sợ đại phu bình thường trị cũng không tốt, vẫn nên hồi phủ thỉnh thái y.
Một người gật đầu, gấp rút đứng dậy ra khỏi phòng đi chuẩn bị xe ngựa.
Ba người còn lại ba chân bốn cẳng nâng Đổng Khải Tuấn lên giường, sau đó mặc quần áo tử tế cho hắn. Đổng Khải Tuấn vẫn như cũ chưa tỉnh lại, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, chỉ chốc lát đã làm ướt tà áo.
Hai gã sai vặt cũng không để ý nhiều như vậy, mấy người nâng Đổng Khải Tuấn ra cửa lên xe ngựa.
Đám người Nghi An quận chúa cơ hồ đồng thời xuất môn cùng lúc với bọn họ.
Xung quanh viện tử có không ít người, ánh mắt lóe lên ngó dáo dác.
Thời điểm Giang Văn và đoàn người Nghi An quận chúa hồi phủ Công chúa, đã là giờ lên đèn rực rỡ. Giang Văn đưa xe ngựa chở ba chủ tớ Nghi An quận chúa vào phủ Công chúa, lúc này mới quay về Kiến An hầu phủ.
Xe ngựa đến cửa thùy hoa mới dừng lại, Nghi An quận chúa lên nhuyễn kiệu, trực tiếp phân phó người đưa đi viện tử của Vân Thái công chúa. Chủ tớ Nghi An quận chúa buổi tối hồi phủ Công chúa, sắc mặt ba người tái nhợt, bộ dáng cũng chật vật, thời điểm Nghi An quận chúa xuống xe ngựa, tin tức đã đưa tới viện của Vân Thái công chúa.
Vân Thái công chúa lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Đợi ba người Nghi An quận chúa vào nhà, Vân Thái công chúa thấy Nghi An quận chúa gương mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc, má phải cao cao sưng phồng lên, trên mặt lưu dấu tát tay đỏ tươi, khóe miệng còn mang theo vết máu. Vân Thái công chúa lập tức đau lòng vô cùng, cả giận hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Con gái, ai đánh con?".
Nghi An quận chúa nhào vào trong ngực Vân Thái công chúa: "Mẫu thân, cứu mạng, cứu nữ nhi!".
Editor: Ngọc Thương
Định Tây hầu nhưng lại một mảnh ấm áp, hôm nay là lễ tắm ba ngày cho hai vị tiểu công tử. Trong cung, Hoàng Hậu và các vị nương nương đều phái Đại cung nữ thiếp thân bên cạnh đưa quà tặng đi đến.
(: tục lệ xưa, nhà giàu đẻ con được ba ngày thì tắm cho con, sau đó làm một bữa tiệc)
Cho nên, hôm nay lễ tắm ba ngày vô cùng náo nhiệt, hai bà đỡ cũng cảm thấy phá lệ có mặt mũi, hai người vui vẻ đến mức hai mắt đều híp lại thành một đường.
Chờ khách nhân tản đi, Thanh Ninh phân phó Mai ma ma dẫn người đem quà tặng phân ra ghi vào sổ sách, đưa vào kho.
Ăn cơm tối xong, Thanh Ninh ngồi trong nội thất, cùng Lý Vân Nương nói chuyện phiếm.
Tô Phỉ và Tiêu Lĩnh ở bên ngoài ngoại thất tán gẫu, nhũ nương ôm hai đứa bé ở ngoại thất.
Ngoại thất truyền đến tiếng cười khoan khoái.
Lý Vân Nương mặc dù mới vừa sinh hài tử, nhưng sắc mặt đỏ thắm, khí sắc rất tốt, ngồi trên giường mang theo gương mặt hạnh phúc và thỏa mãn, nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Tô Phỉ, liền từ ái nhìn Thanh Ninh, nói:"Thế tử là người thích trẻ con, sau này sẽ là người cha tốt".
Tuy là nói, nhưng ngữ khí rất khẳng định
Mấy ngày nay, Tô Phỉ hỏi hai bà đỡ rất chi tiết không ít vấn đề không rõ, từ mang thai đến sinh con, đến nuôi hài tử, hỏi vô cùng cặn kẽ.
Lúc đầu, hai bà đỡ bị dọa, kinh hoàng sợ hãi, cho là mình đã làm sai điều gì.
Vài ngày sau, hai người ngược lại đã quen, thấy nam tử xinh đẹp như Tô Phỉ hỏi thăm về thời gian mang thai của nữ nhân, về chuyện nuôi hài tử, cũng không còn sợ hãi nữa.
Hai bà đỡ mới đầu vẫn nơm nớp lo sợ không dám nói, về sau mới cùng Mai ma ma thấu hàm ý, Mai ma ma quan tâm, cho nên vì vậy mới biết nữ nhi có thai.
Thanh Ninh gật đầu cười.
"Có thai, con nhớ cẩn thận, không được làm việc nặng, quay đầu lại, lúc nào con về Quốc công phủ, ta cho Mai ma ma qua đó chiếu cố con mấy ngày", Lý Vân Nương nói.
"Mai ma ma là người bên cạnh mẫu thân, sao có thể rời đi, mẫu thân yên tâm, bên cạnh con có Tôn ma ma, bà ấy sẽ chiếu cố tốt nữ nhi", Thanh Ninh đáp.
Tôn ma ma là người tự tay mình chọn, Lý Vân Nương suy nghĩ một chút liền gật đầu, dặn dò: "Vậy nếu con có chuyện gì, phải phái người trở lại nói, còn nữa, ba tháng đầu ngàn vạn phải cẩn thận...".
Lý Vân Nương lại cẩn thận dặn dò một phen.
Thanh Ninh mỉm cười gật đầu.
Hàn huyên một hồi, hai nhũ nương ôm hai hài tử ngủ say trở lại.
Lúc này Thanh Ninh mới đứng lên cùng Lý Vân Nương cáo từ, đi ra gian ngoài.
"Phụ thân", Thanh Ninh hành lễ cho Tiêu Lĩnh, sau đó cùng Tô Phỉ cáo từ trở về viện tử của bọn họ. Kể từ sau khi Lý Vân Nương sinh, Thanh Ninh từ hôm đó vẫn nghỉ lại bên Hầu phủ, Tô Phỉ tự nhiên cũng ở lại theo.
Gió đêm phơ phất, ánh sao trên bầu trời đêm tỏa sáng xán lạn, đèn lồng đỏ treo bên đường lộ ra hào quang nhu hòa, gió nhẹ phất qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, Tô Phỉ vươn tay cùng Thanh Ninh mười ngón tay đan xen, dịu dàng hỏi: "Hôm nay nàng bận rộn một ngày, có mệt không?".
"Thiếp chỉ phân phó các nàng mấy câu thôi, không mệt", Thanh Ninh mỉm cười trả lời.
"Có chuyện gì phân phó nha đầu bà tử đi làm là được". Tô Phỉ biết rõ nàng sẽ tự chiếu cố tốt cho chính mình, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò.
"Vâng". Thanh Ninh cười gật đầu.
"Hôm nay Nghi An quận chúa bị Tống Tử Dật bắt gian tại giường", đi thêm một lát, Tô Phỉ mím môi cười nhạt nói.
Nghi An quận chúa và Đổng Khải Tuấn bị Tống Tử Dật bắt gian! Thanh Ninh nhếch môi, nhẹ nhàng cười: "Trò hay bây giờ mới chính thức bắt đầu".
HẾT CHƯƠNG