Editor: Ngọc Thương
Từ lần đó, sau khi Trương thị bị Hoàng Hậu nương nương trượng trách, nàng cảm thấy rất mất thể diện trước mặt con dâu Nghi An quận chúa, mà người trượng trách nàng chính là Hoàng Hậu nương nương, Trương thị cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên, trở về nhà liền cố ý cất nhắc Thẩm Thanh Vũ.
Trời nóng nực, lại lo lắng cho Tống Tử Dật, cho nên tổn thương của Trương thị thẳng đến sau khi Tống Tử Dật trở về nhà mới dần dần khá hơn.
Trương thị cất nhắc nàng như vậy, Thẩm Thanh Vũ tất nhiên là càng thêm tận tâm tận lực, hảo hảo hầu hạ Trương thị, mỗi ngày khi Trương thị còn chưa tỉnh dậy, nàng đã đến viện tử của bà ta, buổi tối chờ Trương thị ngủ thiếp đi mới rời khỏi.
Hai ngày này, thân thể Trương thị đã khá hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn, Thẩm Thanh Vũ vẫn như cũ ở trước giường Trương thị hầu hạ.
"Thế tử", Thẩm Thanh Vũ ôn nhu cười hành lễ với Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật không để ý đến nàng, trực tiếp đi tới trước mặt Trương thị đang ngồi trên giường.
Sắc mặt Thẩm Thanh Vũ khẽ cứng đờ, lập tức lại tươi cười như cũ đứng lên, đi tới bên cạnh, đích thân châm trà cho Tống Tử Dật.
"Mẫu thân", Tống Tử Dật hành lễ với Trương thị.
"Đại ca", Tống Tử Quỳnh ngồi bên giường đứng dậy, thấy Tống Tử Dật trở lại thì rất vui vẻ.
"Ừ", Tống Tử Dật hướng Tống Tử Quỳnh gật đầu, ánh mắt quan tâm nhìn Trương thị, hỏi: "Mẫu thân, hôm nay có khá hơn chút nào không?".
Trương thị mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ, thu hồi ánh mắt, từ ái nhìn sang Tống Tử Dật, nhẹ gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi, con không cần lo lắng, bây giờ mới về, đã ăn cơm tối chưa? Nhìn con như thế nào hôm nay sắc mặt có chút không tốt, có phải do trời quá nóng không? Hiện tại thời tiết càng lúc càng nóng, con xuống nha môn nếu không có việc gì thì về nhà sớm một chút, coi chừng trúng nắng".
Hiện thời Tống Tử Dật đã bị tước thế tử vị, chức quan cũng giảm, không cần lâm triều, mỗi ngày chỉ cần đến nha môn xử lý công việc.
"Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ chú ý, ngược lại, là mẫu thân ngài bởi vì nhi tử mà phải chịu khổ", Tống Tử Dật nói.
"Cái gì mà khổ hay không khổ, chỉ cần con không sao là ta an tâm rồi". Sắc mặt Trương thị hiền lành, cười lắc đầu, nhìn sang Thẩm Thanh Vũ ôn thuận, rất biết vâng lời đứng bên cạnh, Trương thị lại nói: "Mấy ngày nay ta nằm trên giường, may mắn có Tử Quỳnh và Vũ nhi ở bên cạnh ta chiếu cố".
Ý là muốn Tống Tử Dật đối với Thẩm Thanh Vũ tốt một chút, không nên lãnh đạm coi như không nhìn thấy.
Thẩm Thanh Vũ nghe vậy, ngẩng đầu mềm mại cười: "Có thể hầu hạ phu nhân là phúc khí của thiếp". Nói xong liền bưng trà đi tới: "Phu nhân, thế tử, mời dùng trà".
"Hai người các ngươi lui xuống đi, ta có lời nói với mẫu thân". Tống Tử Dật cũng không vì lời của Trương thị mà cho Thẩm Thanh Vũ một sắc mặt tốt, vẫn lãnh đạm như xưa, đưa tay tiếp ly trà từ trong tay Thẩm Thanh Vũ đưa tới cho Trương thị, sau đó tiếp chén trà của mình, sắc mặt lạnh nhạt.
"Mẫu thân, nữ nhi phải ở chỗ này cùng ngài", Tống Tử Quỳnh lên tiếng.
Xem nàng như hạ nhân sao! Trong mắt Thẩm Thanh Vũ liền tràn ra một tầng hơi nước, khẽ ngẩng đầu ủy khuất nhìn Trương thị, sau đó cúi thấp đầu xuống, vô cùng mềm mại hướng Trương thị và Tống Tử Dật cong gối, biết vâng lời cáo lui.
Trương thị nhìn Tống Tử Dật, thấy hắn nhíu chặt lông mày, sắc mặt thật không tốt, đoán con trai hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói riêng với mình, vì vậy cười hỏi: "Có chuyện quan trọng gì, nhất định phải để hai đứa nó tránh đi sao?".
Tống Tử Dật lúc này mới khẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Vũ, lại nhìn Tống Tử Quỳnh, suy nghĩ một lát, đáp: "Cũng không phải là nên tránh đi".
Chuyện kia nhất định sẽ bị truyền ra toàn thành đều biết, Thẩm Thanh Vũ và Tống Tử Quỳnh bết chuyện chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Vì vậy, có tránh đi hay không cũng không sao.
Nha đầu bà tử trong phòng nghe vậy, đều tự động thối lui ra ngoài.
"Đều không phải là người ngoài, có lời gì cứ nói đi", Trương thị cười cười.
Thẩm Thanh Vũ cúi đầu xuống, rất mềm mại đứng ở một bên.
Tống Tử Quỳnh ngồi bên giường, cùng Trương thị, hai người cười dài nhìn Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật mấp máy môi, có chút không tiện mở miệng.
Thê tử của mình hồng hạnh xuất tường, bị chính hắn bắt được.
Nhưng mà nhất định phải nói, nếu không, để cho mẫu thân từ trong miệng hạ nhân nghe được, còn không phải sẽ bị tức chết.
Hơn nữa, hôm nay hắn xuống tay hung ác mạnh mẽ, Nghi An quận chúa và Đổng Khải Tuấn, đôi cẩu nam nữ đó sẽ không đến mức toi mạng, nhưng vết thương trên người hai bọn họ chắc chắn không nhẹ.
Cho nên, ngày mai, chỉ sợ bên phủ Công chúa hoặc Đổng gia sẽ có người tới cửa.
Nếu mẫu thân đến lúc đó vẫn chưa biết gì, sẽ bị rơi vào thế bị động.
Nhân duyên giữa hắn và Nghi An quận chúa không cách nào tiếp tục được nữa, vì vậy, có một số việc cần mẫu thân ra mặt xử lý.
"Ca ca, có lời gì, huynh cứ nói đi, không cần phải thừa nước đục thả câu", Tống Tử Dật hồi lâu không mở miệng, Tống Tử Quỳnh liền cười thúc giục.
Tống Tử Dật nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Trương thị, trên gương mặt âm trầm mang theo nghiêm túc: "Mẫu thân, con muốn hưu tiện nhân Nghi An kia...".
"Nhi tử, con nói cái gì đó!", Trương thị cả kinh ngồi ngay ngắn, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ và Tống Tử Quỳnh, vội vàng cắt đứt lời Tống Tử Dật: "Hai đứa cãi nhau phải không? Vợ chồng son va chạm là chuyện luôn có, con nói mê sảng cái gì!".
Mặc dù là vì lần đó ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, trước mặt con dâu bị mất thể diện, nhưng đứa con dâu này là Quận chúa, là được ngự tứ hôn, không phải muốn hưu là có thể hưu?
Trừ chuyện mất mặt kia, Trương thị đối với đứa con dâu Nghi An quận chúa này vẫn vô cùng hài lòng, hiểu lẽ hại hiểu chuyện, đoan trang lại hào phóng.
Diện mạo cũng phi thường đoan chính.
Hơn nữa, đối với nhi tử lại thập phần để tâm, mặc dù trong lòng Trương thị nàng đối với Nghi An quận chúa có vướng mắc, nhưng lần này, thời điểm Tống Tử Dật gặp chuyện không may, bị giam vào Đại Lý Tự, Nghi An quận chúa vì hắn bôn ba thế nào, nội tâm Trương thị vô cùng rõ ràng.
Điều khiến Trương thị đáng tiếc nhất chính là, con dâu bị đả thương thân thể, không thể sinh hài tử, làm Trương thị trong lòng đau đớn, đáy lòng nàng cũng muốn nhi tử hưu Nghi An quận chúa, nhưng chỉ là nghĩ trong đầu vậy thôi.
Trừ đi việc sinh hài tử cùng chuyện mất mặt lần trước, những thứ khác, Trương thị tương đối hài lòng với người con dâu Nghi An quận chúa xuất thân cao quý này.
Thẩm Thanh Vũ vẫn như cũ biết vâng lời, đầu cụp xuống giống như không nghe được lời của Tống Tử Dật, nhưng đôi tay rủ bên người lại khẽ nắm chặt, trong lòng một hồi mừng rỡ.
Không lẽ việc Nghi An quận chúa vụng trộm với người bị phát hiện rồi?
Nếu không, Thẩm Thanh Vũ cụp mắt nhìn Tống Tử Dật trên người mơ hồ mang theo tức giận, nếu không, Tử Dật ca ca, hắn làm sao có thể nói muốn hưu thê?
"Đại ca, huynh nói cái gì...? Huynh muốn hưu Đại tẩu?". Tống Tử Quỳnh kinh ngạc nhìn Tống Tử Dật, thấp giọng hô.
Tống Tử Dật nhíu mày: "Mẫu thân, ngài trước nghe con trai nói xong đã".
"Không cần nói, chuyện này con nói cũng không thể làm được". Trương thị sắc mặt nghiêm lại: "Nhi tử, hôn sự của hai con là ngự tứ! Nàng là Quận chúa, là cháu gái đằng ngoại của Hoàng Thượng...".
"Là Quận chúa, là cháu gái đằng ngoại của Hoàng Thượng, thì có quyền cho con đội nón xanh? Có quyền biến con thành con rùa đen rụt cổ sao?". Tống Tử Dật đánh gãy lời Trương thị, lạnh lùng giễu cợt.
Trương thị chấn kinh há to miệng, hồi lâu mới nuốt xuống ngụm nước miếng, hỏi: "Con trai, con nói cái gì...?".
Tống Tử Quỳnh phi thường kinh ngạc, nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn là cô nương gia khuê các, lập tức đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, không nói chen vào.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Vũ ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên lại vừa bi phẫn, đồng tình nhìn Tống Tử Dật, tim nhảy bang bang, mừng như điên không thôi.
Cuối cùng đã bị bắt rồi?
Thẩm Thanh Vũ mắt nhìn cực nhanh, lại thõng đầu xuống, tâm nhảy nhót vui vẻ như cũ.
Hưu Nghi An quận chúa, vậy có phải bản thân mình sẽ được phù chính hay không?
Nhưng mà, Thẩm Thanh Vũ buông thõng con ngươi nhìn tấm lụa mỏng che trên mặt mình, tâm nhảy nhót lại chậm rãi trầm xuống.
Tống gia làm sao sẽ đồng ý cho một nữ nhân có vết sẹo trên mặt lên làm thế tử phu nhân? Thế tử phu nhân tương lai chính là Kiến An hầu phu nhân, là Kiến An hầu phủ nữ chủ nhân.
Nếu hưu Nghi An quận chúa, sau đó lại cưới khuê tú nhà khác, vậy sẽ có trưởng tử, đích nữ được sinh ra, thế thì sau này, con trai con gái mình làm sao có được cuộc sống yên ổn?
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Vũ cắn môi, nội tâm vốn đang vui mừng như điên, liền bị thấp thỏm cùng bất an thay thế.
Nhưng nếu mình được phù chính thì sao...? Trong lòng Thẩm Thanh Vũ mơ hồ vẫn còn tồn tại một tia chờ mong.
Nếu mình có hài tử thì tốt rồi! Nhưng nàng vào Tống gia đã lâu như vậy, bụng vẫn lặng yên, một chút động tĩnh cũng không có. Nghĩ tới đây, đáy mắt Thẩm Thanh Vũ lộ ra thần thái ảm đạm vài phần.
Trương thị dừng một chút, chậm thở ra một hơi, sau đó mới nói: "Tử Dật, lời này con nghe được từ nơi nào? Sao có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng như thế?".
"Nghe được từ nơi nào?". Nghĩ tới một màn lúc chiều, kia Tống Tử Dật trong lòng như bị chặn một khối đá lớn, hít thở không thông: "Chính con tận mắt nhìn thấy, vừa rồi, hai mắt con nhìn thấy nàng ta và tên súc sinh Đổng Khải Tuấn đó ở trên giường quấn lấy nhau".
Đây là bắt gian tại giường? Trương thị ngược lại hít một hơi, tức giận đến thiếu chút nữa nhổ một ngụm lão huyết: "Không biết... liêm...".
Trương thị thở phì phò, tức giận tới mức hồi lâu cũng không nói hết một câu.
Tống Tử Quỳnh bên cạnh hai mắt giận trừng lớn, lòng đầy căm phẫn mắng lên: "Cẩu nam nữ không biết liêm sỉ, dâm vô sỉ hạ lưu, phải để cho bọn họ bị dìm lồng heo...".
Trương thị nghe vậy quát lớn: "Câm miệng, ngươi là một cô nương gia, phải biết giữ mồm miệng...".
Tống Tử Quỳnh kêu lên: "Mẫu thân, con chỉ là vì ca ca bất bình, nói một câu cũng không được? Nàng ta rõ ràng không tuân thủ nữ tắc...".
"Được rồi", Trương thị nhíu mày, quát: "Con về phòng trước đi".
Tống Tử Quỳnh còn muốn nói, thấy Trương thị trên mặt nghiêm khắc, đành phải đứng dậy cáo từ.
Thẩm Thanh Vũ cũng thuận thế quỳ gối cáo lui.
Ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Vũ khuyên Tống Tử Quỳnh vài câu để cho nàng về phòng, mà Thẩm Thanh Vũ thì lại đi tới phòng trà trong viện Trương thị.
"Con nói cẩn thận một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?". Trương thị cảm thấy như gặp sấm sét giữa trời quang, suy nghĩ một chút lại lắc đầu: "Chuyện này phải cho phụ thân con biết".
Tống Tử Dật gật đầu, không thể không đồng ý.
Trương thị liền lớn tiếng gọi một nha đầu tiến vào, phân phó nàng lập tức đi mời Tống Thư Thành đến.
Tống Thư Thành đúng lúc đang đi về hướng bên này, nha đầu ở trên đường đụng phải, vì vậy chưa đến một lát đã mời được Tống Thư Thành tới.
Tống Tử Dật đứng dậy, hành lễ cho Tống Thư Thành.
Tống Thư Thành khoát tay áo.
Trương thị cho lui hết hạ nhân, lúc này mới để Tống Tử Dật nói.
Tống Thư Thành nghe chuyện đã xảy ra, cau mày.
"Lão gia, Tống gia chúng ta không chịu nổi nhục này, Tống gia chúng ta không chấp nhận được người không tuân thủ nữ tắc như vậy...", Trương thị bất bình.
Nếu là lỗi lầm nhỏ, nàng có thể dễ dàng tha thứ, từ từ dạy dỗ là được, tỷ như Nghi An quận chúa bị đả thương thân thể, không thể có con, Tống gia bọn họ tất cả đều tiếp nhận.
Nhưng, nó không thể sinh con vì Tống gia nối dõi tông đường chưa nói, lại còn vụng trộm với người!
Đúng là đồ tiểu tao hóa không biết xấu hổ!
(tao hóa: đĩ điếm)
Trương thị tức giận, toàn thân máu đều sôi trào.
Tống Thư Thành không có mở miệng.
Tống Tử Dật nói: "Thê tử này, con nhất định phải hưu".
Tống Thư Thành không thể không gật đầu.
Nàng dâu như vậy, Tống gia bọn họ tuyệt đối không chấp nhận được.
Trương thị cau mày: "Nó là cháu gái Hoàng Thượng, chỗ Hoàng Thượng không biết...".
Bao che cho người nhà hay không.
Nếu Hoàng Thượng mắt nhắm mắt mở, coi như không biết chuyện Nghi An quận chúa hồng hạnh xuất tường, muốn để nhi tử nhà mình phải đội nón xanh thì sao đây?
"Sớm biết nó là loại người vô liêm sỉ như thế, lúc trước, lúc trước đã không nên...", Trương thị trầm mặt, nuốt xuống câu nói kế tiếp.
Sớm biết vậy, lúc trước đã không leo lên cửa hôn sự này! Cứu Quận chúa thì thế nào, có da thịt chi thân thì thế nào? Lúc ấy, nhi tử đã đính hôn, lại còn là được Hoàng Hậu nương nương tứ hôn! Nếu bọn họ không nhả ra, chẳng lẽ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương còn có thể tự hủy bỏ tứ hôn lúc trước chính mình đề ra, sau đó tứ hôn lại? Ép gả hay sao?
Trương thị lập tức hối hận xanh ruột.
Tống Thư Thành và Tống Tử Dật cũng trầm mặc.
Trương thị âm mặt nói: "Đổng gia là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, tiện nhân kia từ trước đến nay cùng Tứ hoàng tử quan hệ tốt, bọn họ nhất định đã sớm biết, chẳng biết có phải trước kia bọn họ đã vụng trộm với nhau rồi hay không nữa".
Sắc mặt Tống Thư Thành càng thêm đen.
Tống Tử Dật cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con ruồi: "Thê tử này, con nhất định phải hưu, chỗ Hoàng Thượng, con tự mình đi thỉnh tội".
Tống Thư Thành gật đầu: "Hoàng Thượng là minh quân, việc này, người làm sai lại không phải Tống gia chúng ta".
Trương thị suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng Thượng là minh quân, sẽ không trách tội con trai và Tống gia ta, không chừng Hoàng Thượng sẽ vì trấn an Tử Dật, mà khôi phục lại thế tử vị, có lẽ còn có thể phục nguyên lại cả chức quan".
Trương thị nói xong, trên mặt dẫn theo hào quang.
Lần này là tiện nhân Nghi An quận chúa kia vụng trộm với người, làm ra loại chuyện vô liêm sỉ, là phủ Công chúa bọn họ không dạy dỗ tốt nữ nhi, Tống gia chỉ là bên bị hại, nói không chừng thật đúng là có thể vừa an bình, vừa được đền bù tổn thất.
Tống Thư Thành cau mày, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Tống Tử Dật mím môi, suy nghĩ sâu xa.
Ba người nói chuyện thật lâu mới dừng lại.
Tống Tử Dật cáo từ ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Vũ từ hành lang đi ra, nói: "Thế tử, thiếp thân tiễn ngài trở về phòng".
Bước chân Tống Tử Dật không ngừng, Thẩm Thanh Vũ liền ôn thuận đi theo.
Nghe được tiếng bước chân Thẩm Thanh Vũ theo phía sau, đi một lát, Tống Tử Dật khẽ dừng lại cước bộ: "Đi viện tử của ngươi đi".
Đáy mắt Thẩm Thanh Vũ thoáng hiện lên vui sướng, thẹn thùng đáp: "Vâng, thế tử".
Hai người một đường đi tới trong viện của Thẩm Thanh Vũ, vào phòng, Thẩm Thanh Vũ cho đám nha đầu Tuyết Lan đều lui ra ngoài, tự mình rót trà cho Tống Tử Dật, đưa tới tay hắn, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Tử Dật ca ca, chàng đừng thương tâm, Quận chúa, Quận chúa, ngài ấy nhất thời đi nhầm đường lạc ngõ".
Nhầm đường lạc ngõ, sẽ đi vụng trộm với người?
Huống chi, Nghi An quận chúa không phải là tiểu thư khuê các bình thường, không phải là nữ tử thế gia bình thường, nàng là Quận chúa!
Tống Tử Dật mặt trầm như nước, không bởi vì lời của Thẩm Thanh Vũ mà sắc mặt hòa hoãn một chút.
Thẩm Thanh Vũ liếc nhanh qua Tống Tử Dật, tiếp tục ôn nhu nói: "Quận chúa ngày thường là hạng người gì, thế tử chàng rõ ràng nhất, Quận chúa nàng cao quý hào phóng, đối đãi với người lại hòa ái dễ gần, nàng ấy... Nàng ấy làm như vậy, nhất định là có nỗi khổ tâm nào đó...".
Tống Tử Dật vuốt vuốt chén trà trong tay, đột nhiên ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ: "Lần đó Nghi An quận chúa tại nhà mẹ đẻ ngươi rơi xuống nước, là thế nào?".
Thẩm Thanh Vũ căng thẳng trong lòng, mắt cực nhanh nhìn Tống Tử Dật, sau đó cúi mi, đáp: "Tử Dật ca ca nói gì vậy? Lần đó là việc ngoài ý muốn, thiếp lúc ấy cũng bị rơi xuống nước, chuyện này đã qua lâu rồi...".
Thẩm Thanh Vũ ngước mắt, hờn dỗi liếc nhìn Tống Tử Dật: "Đều đã lâu như vậy rồi, Tử Dật ca ca còn muốn nói đến".
Cái nhìn này, trong trẻo mà phóng ra vô hạn nhu tình mật ý.
Đôi mắt Tống Tử Dật nhưng lại lạnh băng nhìn nàng.
Thẩm Thanh Vũ bị hắn nhìn, trong lòng sợ hãi, lưng đều bốc mồ hôi lạnh, nội tâm càng gấp gáp lo lắng.
Có phải hắn đã biết gì rồi không?
"Ngoài ý muốn sao?", Tống Tử Dật lạnh lùng cười: "Nhưng ta lại nghe nói, là có người cố ý...".
"Người nào nói với Tử Dật ca ca như vậy? Nhất định là có người cố ý nói như thế, là có người cố ý muốn hãm hại Thẩm gia chúng ta? Thẩm gia tại sao phải làm vậy? Chẳng lẽ là vì muốn tác hợp cho hôn sự của Tử Dật ca ca chàng và Quận chúa sao? Tử Dật ca ca, chàng đừng quên, lúc ấy, lúc ấy...", Thẩm Thanh Vũ nói xong, liền nghẹn ngào:"Lúc ấy, Đại tỷ tỷ và Tử Dật ca ca chàng còn có hôn ước trong người cơ mà? Thẩm gia chúng ta chẳng lẽ lại làm ra loại chuyện tổn hại danh dự nữ nhi nhà mình, để hợp tác cho người khác sao?".
Loại chuyện hại mình lợi người này, ai muốn làm?
Nước mắt xẹt qua hai má Thẩm Thanh Vũ, như thể hoa lê sau cơn mưa, phá lệ nhỏ nhắn, mềm mại động lòng người.
Tống Tử Dật nhưng lại không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, tự tiếu phi tiếu nhìn hai mắt Thẩm Thanh Vũ.
Thẩm Thanh Vũ gấp rút ủy khuất thõng đôi mắt xuống: "Tử Dật ca ca nếu không tin, ngày khác nhàn rỗi trở về Thẩm gia hỏi là biết".
Loại chuyện vừng thối thóc mục như vậy, như thế nào cho rằng Thẩm gia giở trò?
Mà căn bản cũng chẳng phải đại sự gì?
Không lẽ Nghi An quận chúa hồng hạnh xuất tường, Tống gia trách cứ Thẩm gia tác hợp sao?
Huống chi, Tống Tử Dật chắc chắn sẽ không đến Thẩm gia hỏi chuyện hậu viện Hầu phủ.
Cho nên, Thẩm Thanh Vũ không sợ.
Tống Tử Dật ha ha cười một tiếng, lại ném ra một vấn đề khác: "Vậy còn đêm thất tịch thì sao?".
Đây là muốn lôi chuyện cũ ra nói? Đêm thất tịch năm đó, rõ ràng mình là người bị hại, trên mặt vẫn còn lưu lại vết sẹo ở đây! Thẩm Thanh Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật, ô ô khóc: "Tử Dật ca ca, rốt cuộc là ai ở trước mặt chàng bàn lộng thị phi, chuyện năm ấy, Tử Dật ca ca tất nhiên cũng đã nghe nói qua, di nương thiếp đã chết rồi, hôm nay Tử Dật ca ca hỏi như vậy, chẳng lẽ là hoài nghi người khác...".
Thẩm Thanh Vũ ủy khuất nhìn Tống Tử Dật, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt: "Tử Dật ca ca đột nhiên hỏi thiếp như vậy, không lẽ là hoài nghi thiếp? Chuyện rơi xuống nước không nói, nhưng đêm thất tịch năm đó, vì sao thiếp phải làm vậy? Lần đó, người bị thương tổn chính là thiếp...".
Dung mạo đối với nữ nhân quan trọng cỡ nào?
"Là tự ngươi nói, ta chưa từng nói là ngươi làm". Trong mắt Tống Tử Dật xẹt qua lãnh ý.
"Tử Dật ca ca hỏi thiếp như vậy, không phải là hoài nghi thiếp sao? Là ai nhẫn tâm đến thế, sinh sự từ việc không đâu", Thẩm Thanh Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt nhìn Tống Tử Dật, cắn cắn môi, hỏi: "Có phải là Đại tỷ tỷ, có phải là nàng ta đã nói với chàng cái gì rồi không?".
Người đầu tiên Thẩm Thanh Vũ hoài nghi là Thanh Ninh.
Tống Tử Dật liếc nàng một cái, đứng dậy: "Từ ngày mai, ngươi không cần phải đến chỗ mẫu thân nữa, hảo hảo ngây ngốc ở trong viện đi".
Đây là muốn nhốt mình lại? Thẩm Thanh Vũ ôm lấy cánh tay Tống Tử Dật: "Tử Dật ca ca, lời này của chàng là có ý gì? Tử Dật ca ca muốn đem thiếp giam lỏng sao? Không, Tử Dật ca ca, chàng không thể đối với thiếp như vậy, thiếp vừa rồi cũng không làm sai chuyện gì?...".
"Không thể đối với ngươi như vậy?". Tống Tử Dật đưa tay hất lên, đem Thẩm Thanh Vũ đẩy sang một bên.
Thẩm Thanh Vũ đụng vào bàn, đĩa trà trên bàn vang lên một hồi lạch cạch thanh thúy, vài chiếc chén rơi trên mặt đất bể thành phiến, Thẩm Thanh Vũ ngã trên đất, đau đến thấp giọng hô ai da. Thẩm Thanh Vũ cảm thấy lòng bàn tay cùng ngang lưng đau đớn đến toàn tâm, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, nước mắt, ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tống Tử Dật, nức nở nhỏ giọng gọi một câu: "Tử Dật ca ca...".
Trong ánh mắt kinh ngạc dẫn theo mấy phần ủy khuất, còn mang vài phần hi vọng, hi vọng Tống Tử Dật có thể đưa tay đỡ nàng đứng lên.
Tống Tử Dật đứng ở trước mặt nàng, không thèm nhúc nhích, cao cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: " Không thể đối với ngươi như vậy? Thẩm Thanh Vũ, dường như ngươi đã quên mất thân phận của mình!".
Mở miệng một tiếng thiếp, lại luôn miệng nói mình không thể đối với nàng như vậy, chẳng qua chỉ là một thị thiếp mà thôi!
Thật đúng là tự đề cao bản thân!
"Tử Dật ca ca...". Không lẽ hắn thật sự biết hết rồi? Đều biết hết rồi? Thẩm Thanh Vũ trong lòng tuôn ra một hồi khủng hoảng, sắc mặt vẫn như cũ, ủy khuất nhìn Tống Tử Dật.
"Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ thân phận của mình! Chuyện kia, ngươi không nói, ta tự cũng sẽ tra ra rõ ràng". Tống Tử Dật nói xong, liền nhấc chân, cũng không quay đầu lại, ra khỏi phòng.
Thẩm Thanh Vũ ngơ ngác ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Qua một lát sau, Tuyết Lan và Hạnh Nhân đi vào, vừa thấy Thẩm Thanh Vũ ngồi dưới đất, Tuyết Lan kinh hô: "Di nương, ngài sao lại ngồi dưới đất thế này, mau đứng lên".
Nói xong liền cùng Hạnh Nhân hướng Thẩm Thanh Vũ chạy vội lại, hai người đỡ cánh tay Thẩm Thanh Vũ, đem nàng đỡ đứng dậy.
"Di nương, ngài bị thương rồi!", Hạnh Nhân nhìn thắt lưng Thẩm Thanh Vũ, vạt áo vàng nhạt bị máu tươi nhuộm đỏ một khối.
"Di nương, mau ngồi xuống, nô tỳ bôi thuốc cho ngài", Tuyết Lan vội nói.
"Nô tỳ đi lấy thuốc", Hạnh Nhân đỏ vành mắt.
Thẩm Thanh Vũ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Không sao".
Nói xong nâng tay, muốn phất tay để cho hai người không cần phải ngạc nhiên, nhưng, tay phải nâng lên lại nhuốm đầy máu tươi, thịt trong lòng bàn tay còn găm mảnh sứ vỡ, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
HẾT CHƯƠNG