Editor: Ngọc Thương
Hạnh Nhân nhìn thấy, trong lòng run lên, Tuyết Lan cũng kinh hãi đưa tay phải bụm miệng.
Thẩm Thanh Vũ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn không nhìn ra thần sắc, tựa hồ như người bị thương không phải là nàng.
"Di nương, nô tỳ đi lấy thuốc mang đến", Hạnh Nhân sụt sịt mũi.
Tuyết Lan nhưng lại xoay chuyển ánh mắt, nói với Hạnh Nhân: "Ngươi ở đây chiếu cố di nương, nhị môn hẳn là chưa bị khóa, ta đi phái người thỉnh đại phu tới, di nương bị thương nặng như vậy, phải mời đại phu đến xem".
Nói xong, Tuyết Lan lại tiếp: "Không, vẫn nên để ta tự mình đi một chuyến mới tốt, nếu nhị môn bị khóa, không tránh khỏi phải phiền tới ma ma giữ cửa nhị môn".
"Được", thời gian Hạnh Nhân hầu hạ bên người Thẩm Thanh Vũ so với Tuyết Lan lâu hơn rất nhiều, dung mạo tuy không phải xuất chúng, nhưng tính tình lại rất thành thật, không có nhiều tâm tư, tận tâm tận ý hầu hạ Thẩm Thanh Vũ, cho nên, đối với lời của Tuyết Lan dĩ nhiên cũng không có đa tâm, tự nhiên là đồng ý, nhẹ gật đầu.
Tuyết Lan hướng Hạnh Nhân gật đầu một cái, liền xoay người, cước bộ vội vã đi ra ngoài.
Hạnh Nhân kêu một tiểu nha đầu tiến đến, cùng nàng trước giúp Thẩm Thanh Vũ thay quần áo, xử lý miệng vết thương.
Ánh trăng mông lung, ngọn đèn hai bên đường dường như cũng mông lung theo, trên đường có hạ nhân đi lại, xa xa có thể nhìn và nghe thấy tiếng nói của bà tử tuần tra đêm.
Tuyết Lan cước bộ vội vã, một đường đuổi theo, cuối cùng thấy được bóng lưng thon dài tuấn dật của Tống Tử Dật, Tuyết Lan hít một hơi, bước nhanh hơn: "Thế tử".
Tống Tử Dật ngừng bước chân, xoay người.
"Nô tỳ bái kiến thế tử". Tuyết Lan đi tới trước mặt, cúi mi quỳ gối.
Ánh trăng cùng ngọn đèn ôn nhu ven đường chiếu lên người nàng, như thể phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho dung mạo vốn xinh đẹp tuyệt trần của nàng càng thêm dịu dàng động lòng người.
"Đứng lên đi, chuyện gì?". Tống Tử Dật thấy là Tuyết Lan bên cạnh Thẩm Thanh Vũ đuổi theo, vì vậy ngữ khí thập phần không kiên nhẫn.
"Thế tử, di nương, di nương bị thương, nô tỳ chuẩn bị đi thỉnh đại phu trong phủ vội tới xem cho di nương một chút", Tuyết Lan đứng lên, cúi đầu.
Tống Tử Dật liền nghĩ tới tình hình Thẩm Thanh Vũ té lăn trên đất vừa rồi, liếc mắt qua Tuyết Lan, không nói gì thêm, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Thế tử...", còn chưa xoay người, Tuyết Lan lại mềm mại gọi một tiếng.
Tống Tử Dật lạnh lùng nhìn nàng: "Còn có lời gì muốn nói?".
Nửa câu quan tâm đến Thẩm Thanh Vũ cũng không có.
Tuyết Lan cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật, cực nhanh lại thõng mắt xuống, muốn nói lại thôi: "Nô tỳ có chuyện muốn nói với thế tử".
Nói xong tựa hồ như sợ Tống Tử Dật đi mất, lại khẽ ngẩng đầu lên, thẹn thùng e lệ nhìn hắn, bỏ thêm một câu: "Là về chuyện trước kia".
Tuyết Lan mặt như phù dung, đôi mắt lại càng trong trẻo, cả người như thể hoa lê xán lạn trong màn đêm, tú uyển mê người.
Tống Tử Dật đứng tại chỗ, không hề động nhìn nàng, không xoay người đi, cũng không mở miệng nói gì.
Trong lòng Tuyết Lan liền nhảy cẫng.
Vừa rồi nàng cùng Hạnh Nhân canh giữ ngoài cửa, tự nhiên những lời Tống Tử Dật và Thẩm Thanh Vũ nói trong phòng, ít nhiều cũng nghe được một chút.
Mới vừa nãy, là thế tử hỏi chuyện trước kia ở Hưng Ninh hầu phủ!
Thời điểm Tuyết Lan đứng ngoài cửa nghe thấy, lúc đó liền nổi lên chút tâm tư.
Đêm thất tịch năm ấy là thế nào, nàng có nghe nói qua, bất quá, tình huống cụ thể thì không rõ lắm. Nhưng chuyện Nghi An quận chúa rơi xuống nước, nàng lại biết rõ một hai, dù sao, khi đó nàng cũng là đại nha đầu bên người Thẩm Thanh Vũ.
Nàng so với Hạnh Nhân chất phác kia, hoàn toàn bất đồng.
Nàng bộ dáng xinh đẹp.
Di nương trên mặt lại có sẹo.
Tống Tử Dật tướng mạo tuấn lãng, tuấn tú lịch sự, mỗi lần thấy hắn đến phòng di nương, trái tim Tuyết Lan luôn nhịn không được đập rộn lên.
Tuyết Lan thế nhưng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt.
Đối với người làm nô tài như nàng mà nói, có thể bò lên giường của Tống Tử Dật, trở thành di nương của hắn, là phúc khí của nàng.
Phải nói sao với thế tử đây?
Mặc dù nàng không hiểu tại sao thế tử lại đột nhiên hỏi về sự tình trước kia, nhưng nàng hiểu, đó là một cơ hội tốt.
Nói quá rõ ràng, sẽ khiến thế tử cho rằng nàng là một kẻ nô tài bán chủ cầu vinh.
Tuyết Lan suy nghĩ một chút, mới mở miệng: "Năm ấy, sau khi di nương bị thương trên mặt, lão phu nhân cho nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh di nương, về sau đi theo di nương...".
Tuyết Lan thấp giọng đem chuyện làm sao đến bên cạnh Thẩm Thanh Vũ, đi theo Thẩm Thanh Vũ như thế nào, êm tai nói ra.
Ám hiệu với Tống Tử Dật, rằng chuyện đêm thất tịch nàng không ở bên cạnh Thẩm Thanh Vũ, nhưng chuyện rơi xuống nước thì nàng lại có ở bên nàng ta.
Tuyết Lan ôn nhu kể xong, nén lệ hoa, cắn đôi môi kiều diễm ướt át, nói với Tống Tử Dật: "Thế tử, di nương là toàn tâm toàn ý đối với thế tử ngài, ngài đừng tức giận di nương".
Lời tuy là vì Thẩm Thanh Vũ cầu tình, nhưng ý tứ cầu tình lại mơ hồ không rõ, mà dưới ánh trăng và ánh đèn, dáng người Tuyết Lan có lồi có lõm, đôi tuyết phong phía dưới áo mỏng trước ngực lại càng miêu tả sinh động, bộ dáng xinh đẹp không nói nên lời, mị hoặc mê hồn.
Đúng là, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ! Bản thân muốn bán đứng Thẩm Thanh Vũ, đến trước mặt mình nói lời ngoan ngoãn, còn làm ra vẻ một lòng vì Thẩm Thanh Vũ!
"Toàn tâm toàn ý đối với ta? Là như vậy sao?", Tống Tử Dật nhẹ giọng hỏi một câu, ánh mắt thẳng tắp đánh giá Tuyết Lan.
Tuyết Lan bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn đến, vọt một chút đỏ mặt: "Thế tử, thế tử chẳng lẽ không tin nô tỳ nói sao? Những lời nô tỳ nói đều là thật, không dám lừa gạt thế tử ngài".
"Những lời ngươi nói đều là thật?", Tống Tử Dật hỏi ngược lại.
Tuyết Lan đỏ mặt gật đầu: "Nô tỳ không dám lừa gạt thế tử, thế tử nếu có lời gì cứ việc hỏi, nô tỳ nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn".
(tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết là nói, nói là nói hết)
Nói rồi ngượng ngùng ngước mắt nhìn Tống Tử Dật.
Coi mình là tên Đổng Khải Tuấn đói bụng ăn bừa súc sinh sao? Nhìn thấy nữ nhân liền muốn chiếm đoạt?
Trong mắt Tống Tử Dật lộ ra khinh bỉ: "Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn?".
Tuyết Lan không nhìn thấy đáy mắt khinh bỉ của Tống Tử Dật, nhẹ gật đầu, sắc mặt thoáng hiện lên kiên quyết, giống như hạ quyết định rất lớn: "Vừa rồi, nô tỳ ở ngoài cửa nghe được lời của di nương và thế tử, không phải nô tỳ cố ý nghe...".
"Ừ, ta biết rồi", Tống Tử Dật cắt đứt lời nàng, làm như một chút hứng thú cũng không có.
Tâm tình Tuyết Lan vọt sung sướng, vội vàng nói: "Thế tử, chuyện đêm thất tịch nô tỳ không rõ lắm, chỉ biết là mẹ đẻ của di nương muốn hại Thanh Ninh tiểu thư, nhưng chuyện rơi xuống nước lần đó, là di nương cố ý phân phó thuyền nương...".
(thuyền nương: ma ma chèo thuyền)
Tuyết Lan ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật: "Chỉ là không ngờ đến, làm hại Quận chúa cũng bị rơi xuống nước".
Rốt cuộc là, cuối cùng lại thần xui quỷ khiến, thành toàn cho hôn sự của thế tử và Quận chúa, lúc đó di nương hận đến mức ở trong phòng xoắn không ít chiếc khăn.
Cũng may sau này di nương vẫn được gả vào Tống gia.
Quả nhiên là nàng ta! Đôi mắt Tống Tử Dật tối sầm lại, nắm chặt quả đấm.
Trong lòng hắn tuy đã có chuẩn bị, nhưng lửa giận vẫn như dầu trong chảo nóng, tuôn lên bỏng rát.
Tuyết Lan ngữ khí ôn nhu: "Thế tử, di nương lúc ấy làm như vậy cũng là vì thế tử ngài, di nương là người nặng tâm tư, thế tử ngài đừng trách tội nàng...".
Giọng nói Tuyết Lan nhỏ dần xuống, ngẩng đầu nhìn hướng Tống Tử Dật.
Dưới ánh trăng, con mắt Tống Tử Dật lóe lửa giận hừng hực, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng.
Tuyết Lan không biết mình đã nói sai ở đâu, trong lòng không khỏi sinh khủng hoảng, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ sai rồi".
Những thứ này đều do Thẩm Thanh Vũ một tay thiết kế, nếu không phải nàng ta, nếu không phải nàng ta, mình sao phải lấy dâm phụ Nghi An quận chúa kia!
Nếu không phải do con tiện nhân Thẩm Thanh Vũ đó, Thanh Ninh sao sẽ giải trừ hôn ước với mình?
Đều do Thẩm Thanh Vũ, cái đồ tiện nhân này!
Tống Tử Dật hận không thể đích thân bóp Thẩm Thanh Vũ.
"Thế tử, nô tỳ sai rồi, là nô tỳ sai rồi, ngài không nên tức giận", Tuyết Lan không biết mình chọc giận Tống Tử Dật ở đâu, chỉ đành phải dập đầu nhận sai.
Tống Tử Dật ánh mắt như đao, lạnh lùng quét lên người Tuyết Lan đang dập đầu trên đất, trong lòng dâng lên chán ghét không nói thành lời.
Đúng là chủ tử loại nào, nô tài loại đó!
Tuyết Lan cảm thấy lưng một hồi rét run, đưa tay kéo vạt áo Tống Tử Dật: "Thế tử, nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ không dám nữa".
Tống Tử Dật liền một cước hung hăng đạp nàng đến bên trên hòn non bộ: "Tiện nhân!".
Tuyết Lan nặng nề đụng vào tảng đá, đầu bị bể, máu tươi ồ ạt theo thái dương chảy xuống, huyết khí cuồn cuộn trong ngực, cúi đầu ói một búng máu, cũng không dám đi qua, chỉ đành khóc cầu xin: "Thế tử tha mạng, nô tỳ không dám nữa".
Tống Tử Dật quát to: "Người đâu!".
Bà tử tuần tra ban đêm cách đó không xa vội vàng đi tới: "Thế tử có gì phân phó?".
"Đem nha đầu này mang xuống giam lại, đừng để nàng ta chết đói", Tống Tử Dật phân phó.
"Vâng", bà tử đầu lĩnh cúi đầu đáp một tiếng, kêu hai người đem Tuyết Lan lôi đi.
"Thế tử, đây nha là nha đầu bên cạnh Vũ di nương? Có muốn nô tỳ phái người qua nói với Vũ di nương một tiếng không?". Bà tử tuần tra đêm dè dặt xin chỉ thị của Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật suy nghĩ một chút, Thẩm Thanh Vũ về sau có thời gian sẽ thu thập, trước mắt, giải quyết chuyện của Nghi An quận chúa mới là việc quan trọng nhất, ừ một tiếng, sau đó xoay người đi thư phòng ngoại viện.
Bà tử kia phái nha đầu đưa tin tức đến chỗ Thẩm Thanh Vũ, sau đó dẫn theo người tiếp tục tuần tra đêm.
Người đưa tin hàm hàm hồ hồ nói Tuyết Lan chọc giận Tống Tử Dật, bị Tống Tử Dật cho người nhốt lại, Thẩm Thanh Vũ bị thương, nha đầu chỉ dám nói với Hạnh Nhân.
Hạnh Nhân lo lắng cho tổn thương của Thẩm Thanh Vũ, nhất thời cũng không để ý đến Tuyết Lan, gấp rút phái người đi thỉnh đại phu.
Nhị môn nhưng đã bị khóa, bà tử giữ cửa không cho tiểu nha đầu mặt mũi, Hạnh Nhân đành phải tự mình đi một chuyến.
Chạy đi chạy lại, thời điểm mời được đại phu tới đã là sau nửa đêm.
Thẩm Thanh Vũ uống thuốc, nằm trên giường nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Nội tâm thấp thỏm, nếu Tống Tử Dật biết rồi, nàng nên làm gì bây giờ?
Vốn nghĩ chuyện của Nghi An quận chúa lộ ra, nàng còn kì vọng mình có thể phù chính.
Nhưng hôm nay...
Thẩm Thanh Vũ cảm thấy trước mặt một mảnh tối sầm, nhìn không thấy nổi một tia hi vọng.
Trên người có thương tích, trong lòng lo nghĩ, thời điểm hừng đông, Thẩm Thanh Vũ liền phát sốt, thân thể nóng bừng như than cháy trên lửa.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, Hạnh Nhân tỉnh lại mới phát hiện, hoảng sợ, gấp rút gọi bọn nha đầu bà tử hầu hạ trong viện tiến đến, gà bay chó sủa vội xoay quanh.
Editor: Ngọc Thương
Kim Loan điện, sau khi trong triều nghị luận xong đại sự, vài vị Ngự sử không hẹn mà cùng rào rào đưa lên một xấp tấu chương.
Nghi An quận chúa không ở yên trong nhà, vụng trộm hán tử vốn là chuyện thuộc về hậu viện của Kiến An hầu phủ, hơn nữa, đây cũng không phải việc trong triều.
Nhưng, các vị Ngự sử lại nhắm thẳng vào Tứ hoàng tử - - sâm tấu Tứ hoàng tử bất chấp huyết mạch thân tình, lợi dụng sắc đẹp của Nghi An quận chúa để kéo bè kết cánh.
Lời của Ngự sử không bằng phàm phu tục tử, nói trắng ra như vậy, nhưng đầu bút lông lại như đao, bén nhọn, sắc bén.
Chuyện phát sinh chiều hôm qua là tại nam thành, lời đồn đãi còn chưa truyền tới trong tai Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhất thời tức giận đến bể phổi.
Các quan viên bởi vì Nghi An quận chúa lôi kéo mà về dưới trướng của Tứ hoàng tử, lập tức thẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bị Ngự sử tham tấu, lại bị văn võ bá quan trên Kim Loan điện nhìn vào, Tứ hoàng tử chỉ đành trên mặt gợn sóng, không sợ hãi bước ra khỏi hàng: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!".
"Hoàng Thượng, Nghi An quận chúa là huyết mạch Hoàng gia, thân phận cao quý, lại là Kiến An hầu phủ thế tử phu nhân, đây là có người cố ý muốn hãm hại thế tử phu nhân, hủy hoại thanh danh của thế tử phu nhân". Có quan viên bước ra khỏi hàng, kêu oan cho Nghi An quận chúa, tránh nặng tìm nhẹ mà đem chuyện dời hướng tới danh tiếng của Nghi An quận chúa.
Lời hắn vừa nói xong, liền có người đứng ra bẩm báo chuyện xảy ra hôm qua ở nam thành.
Quận chúa dâm đãn,g như vậy, còn có thanh danh gì đáng nói?
Quần thần nhất thời ồ lên.
Tống Thư Thành vốn định chờ thoái triều, sau đó cầu kiến Hoàng Thượng, thỉnh tội nói Tống Tử Dật muốn hưu thê, nhưng hiện tại sự việc đều đã bị phơi bày, hắn chỉ có thể bước ra khỏi hàng.
Phò mã La Dẫn Chương cúi đầu thỉnh tội, mất thể diện đến mức hận không thể đào lỗ chui xuống.
Hoàng Thượng ho hai tiếng, rầm một cái đem sư tử ngọc đập trên mặt bàn: "Đúng là hoang đường!".
Lập tức phân phó Đại Lý Tự khanh điều tra kĩ chuyện Tứ hoàng tử kéo bè kết cánh, về phần Nghi An quận chúa, Hoàng Thượng một câu cũng không nói, hận không thể chưa từng có đứa cháu gái ngoại này tồn tại mới tốt!
Tống gia muốn hưu thê hay không, lại càng nửa câu cũng không quan tâm.
Nghi An quận chúa hồng hạnh xuất tường, kinh thành nghị luận khí thế ngất trời.
Liền có người nói, thường xuyên nhìn thấy Nghi An quận chúa và Đổng công tử suốt ngày ra vào nam thành, nghĩ đến sự kiện Tống Tử Dật, Thẩm Thanh Vũ và Đổng Khải Tuấn ba người cùng nhau lăn lộn, mọi người không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, Tống thế tử và Đổng công tử đã sớm cùng nhau chia sẻ tình nhân.
Định Tây hầu phủ, Thanh Ninh cười đùa chơi với hai tiểu đệ đệ, hai hài tử hôm nay như trứng gà lột vỏ, vừa trắng vừa mềm, đôi mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch thượng đẳng, trong miệng phun bong bóng. Thanh Ninh cảm thấy tâm mềm nhũn, cúi đầu ôn nhu nhìn hai tiểu đệ đệ, cùng bọn họ nói chuyện, Ngọc Trâm cười hì hì vào cửa, mang trên mặt thần sắc hưng phấn dị thường, Thanh Ninh nhìn nàng một cái, Ngọc Trâm liền hướng Thanh Ninh chớp chớp mắt.
(Hắc Diệu Thạch: đá thạch anh đen)
Thanh Ninh bật cười, không để ý đến nàng, tự mình cười trêu chọc hai đứa nhỏ, chờ hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi, Thanh Ninh mới để cho nhũ nương ôm chúng đặt vào giường, lại cùng Lý Vân Nương hàn huyên một hồi, lúc này mới đứng dậy.
"Chuyện gì mà ngươi vui như vậy?". Ra khỏi phòng, Thanh Ninh cười hỏi.
Ngọc Trâm lập tức mặt mày hớn hở đem lời đồn đãi phía ngoài, vẽ thần vẽ sắc nói với Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười nhạt.
"Phu nhân, bên ngoài truyền đi, Ngự sử còn nhân cơ hội tham tấu Tứ hoàng tử lợi dụng sắc đẹp kết bè kết cánh", Ngọc Trâm thấy Thanh Ninh phản ứng không lớn, lại nói.
Nụ cười bên miệng Thanh Ninh sâu hơn: "Đi, chúng ta tới phòng bếp".
Đi làm đồ ăn ngon, khao Tô Phỉ.
"Phu nhân, tới phòng bếp làm gì?", Ngọc Trâm hỏi, lập tức đôi mắt sáng ngời: "Đi làm đồ ngon ăn mừng sao?".
Nói xong le lưỡi một cái: "Phu nhân, nô tỳ lỡ lời".
"Ngươi nha đầu kia, sao còn gào to như thế", Trà Mai sau lưng chỉ vào trán Ngọc Trâm.
Thanh Ninh mỉm cười.
HẾT CHƯƠNG