Editor: Ngọc Thương
Thẩm lão phu nhân nôn ra máu, là máu đen, con mắt mở thật to, miệng cũng mở ra thật to, muốn nói chuyện, nhưng một chữ đều không nói lên lời, bị Lâm ma ma ôm, hai tay quơ quơ, giống như muốn thoát khỏi tay Lâm ma ma, muốn xuống đất.
Nhìn thấy vô cùng dọa người.
Thúy Lan vội vàng chạy ra ngoài phòng, phân phó người đi thỉnh đại phu.
"Tổ mẫu, tổ mẫu, ngài làm sao vậy?". Thẩm Thanh Nghiên nén lệ chạy vội tới bên giường, duỗi tay nắm lấy tay Thẩm lão phu nhân.
"Đi, nhanh đi thỉnh phu nhân đến". Lâm má má rốt cuộc lớn tuổi, nhìn bộ dạng của Thẩm lão phu nhân cũng biết không xong, lại hướng Thúy Lan lớn tiếng nói.
"Lão phu nhân, ngài có lời gì từ từ nói, không vội, đợi thêm lát nữa, chờ nghỉ khẩu khí nói sau", Lâm ma ma đưa tay thuận khí cho Thẩm lão phu nhân, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Ngô, ngô, nàng, nàng....". Thẩm lão phu nhân miệng mở rộng, đứt quãng nói mấy chữ, tựa như có cái gì đó ngăn ở cổ họng, nói không nên lời đầy đủ một câu, đôi mắt lõm xuống càng thêm dữ tợn.
"Tổ mẫu, tổ mẫu, ngài đừng kích động". Thẩm Thanh Nghiên ôn nhu khuyên, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Lâm má má, hỏi: "Đang êm đẹp, tổ mẫu như thế nào đột nhiên lại vậy? Ta mới rời đi một lát thôi mà".
Thái y nói, bệnh của tổ mẫu chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, thân thể sẽ lưu loát lên.
Lâm ma ma trả lời: "Lúc sau rồi nói".
"Tổ mẫu, ngài đừng kích động, đừng kích động, cháu gái châm trà cho ngài uống". Cũng đúng, tổ mẫu đột nhiên phát bệnh dào dạt, vẫn là bệnh tình của tổ mẫu quan trọng hơn. Thẩm Thanh Nghiên gật đầu một cái, đứng dậy đi sang một bên châm trà, nhưng lại run rẩy đem nước trà rơi vãi ướt thành một mảnh trên bàn.
"Lão phu nhân!". Lâm ma ma hoảng sợ thét lên.
Thẩm Thanh Nghiên xoay người.
Lão phu nhân ngã vào trong ngực Lâm ma ma, tay rủ xuống bên cạnh, không còn một chút sinh khí.
Ấm trà trong tay Thẩm Thanh Nghiên bịch một tiếng rơi xuống đất, chạy vội lại: "Tổ mẫu".
"Sao vậy? Mẫu thân đang tốt, đột nhiên lại phát tác là thế nào?". La Thủy Nguyệt mang theo nha đầu vội vã vào phòng, thấy lão phu nhân trên giường, La Thủy Nguyệt gấp rút chạy tới: "Mẫu thân, mẫu thân?".
Thẩm lão phu nhân đóng chặt hai mắt, không có nửa điểm phản ứng, chỉ có hơi thở, không có sinh khí.
La Thủy Nguyệt kinh hãi, cũng rớt lệ.
"Lão phu nhân, lão phu nhân". Lâm ma ma cùng nha đầu trong phòng khóc lên.
"Được rồi, đừng khóc nữa, lão phu nhân chỉ bị té xỉu, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại", La Thủy Nguyệt quát to, sau đó cùng Lâm ma ma đem Thẩm lão phu nhân đỡ nằm trên giường, ngưng trọng hỏi: "Đại phu đâu, đã đi mời chưa?".
"Vâng, đã đi, rất nhanh sẽ đến". Lâm ma ma gạt lệ, nghẹn ngào trả lời.
La Thủy Nguyệt nhắm lại hai mắt, phân phó: "Thúy Trân, ngươi nhanh phái người đi mời Hầu gia và Nhị lão gia trở về...".
La Thủy Nguyệt chựng lại: "Nhị phu nhân đâu? Có phải đã hồi phủ rồi không?".
Bùi thị ban nãy vội vã rời đi, La Thủy Nguyệt còn không biết.
Mà người vừa rồi dẫn người tiến vào gặp Bùi thị, là Thuý Lan, hiện tại lại không có ở đây, mọi người cũng không biết.
La Thủy Nguyệt nói với Thúy Trân: "Ngươi mau đi đi".
Thúy Trân gấp rút ứng, liền bước nhanh ra khỏi phòng đi phân phó người.
Lâm ma ma lão lệ tung hoành: "Lão phu nhân, lão phu nhân, ngài tỉnh lại đi".
Thẩm Thanh Nghiên quỳ gối trên đất, ô ô khóc: "Tổ mẫu, tổ mẫu".
La Thủy Nguyệt rơi lệ, nói với Lâm ma ma: "Ma ma, đi, nhanh đi lấy miếng nhân sâm, cắt vài lát mang tới, còn lại phân phó nha đầu đi nấu thành canh".
Lâm ma ma nhẹ gật đầu, lau lệ đứng dậy.
Cho lão phu nhân ngậm một miếng nhân sâm trong miệng, bận rộn một hồi, đại phu cũng đã mời tới.
Đại phu nhìn Thẩm lão phu nhân nằm trên giường liền nhíu mày, sờ sờ mạch đập, sau đó lấy ngân châm ra, đâm vài châm vào một số yếu huyệt trên người Thẩm lão phu nhân, sau đó mới thu châm, đứng lên nói với La Thủy Nguyệt: "Phu nhân, lão phu nhân là đèn đã cạn dầu, ta dùng châm, lát nữa lão phu nhân sẽ tỉnh lại, có lời gì thì tranh thủ dặn dò đi".
Nói xong lắc đầu, phương thuốc cũng không có kê, nhấc hòm thuốc rời đi.
"Mẫu thân / tổ mẫu / lão phu nhân". Trong phòng lập tức một mảnh tiếng khóc.
Qua hồi lâu, Thẩm lão phu nhân đúng như đại phu nói, tỉnh lại, La Thủy Nguyệt phân phó nha đầu đút cho bà uống bát canh, sau đó lại phái người mau đi giục Thẩm Phong và Thẩm Tránh trở về.
Lại hỏi Thúy Lan hướng đi của Bùi thị, sau đó phái người tới Đổng gia.
...
Hai huynh đệ Thẩm Phong và Thẩm Tránh cơ hồ chân trước chân sau đuổi trở về, ở bên ngoài Đào Nhiên cư, hai huynh đệ đụng phải nhau, không ai nói gì, trực tiếp đi vào trong.
Nghe được tiếng khóc buồn bã trong phòng, hai người căng thẳng, vội vàng tiến vào.
Hai huynh đệ vào phòng, Thẩm lão phu nhân ánh mắt mờ mịt nhìn lại.
"Mẫu thân".
Thẩm lão phu nhân nhìn nhìn hai người, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Phong, tròng mắt đục ngầu chảy lệ, giãy giụa ngẩng đầu lên: "Tốt... tốt...".
Lý Vân Nương cư nhiên sinh một cặp con trai! Ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, gả đi một lần nữa, liền sinh được hai đứa con trai.
Còn có, nha đầu kia gả đi cũng tốt như thế.
Nhưng, tất cả lại cùng Thẩm gia không có bất kì quan hệ gì.
Con trai mình lại cưới La thị, nhưng La thị đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh.
Chẳng lẽ là báo ứng, báo ứng trưởng tử không có con trai lo tang hay sao?
Thật hối hận!
Thẩm lão phu nhân gục đầu xuống, đoạn khí.
Hai con mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.
Cả phòng người quỳ xuống khóc ròng.
Editor: Ngọc Thương
"Hôm qua tinh thần mẫu thân còn tốt, hôm nay như thế nào đột nhiên liền...". Thẩm Phong đôi mắt đỏ hồng nhìn lướt qua đám người hầu thân cận của lão phu nhân trong phòng, nghiêm nghị quát lên: "Các ngươi hầu hạ như thế nào? Sao lại đột nhiên lại...".
"Lũ nô tài chết bầm các ngươi, đều thế nào chiếu cố lão phu nhân?". Thẩm Tránh cũng trầm giọng.
"Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng". Mọi người quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trong mắt Thẩm Phong ra cuồng lộ: "Thái y rõ ràng nói, thân thể mẫu thân đã chuyển biến tốt, là chuyện gì xảy ra? Hôm nay rốt cuộc là thế nào?".
"Nhị phu nhân đâu?". Thẩm Tránh cau mày, lại không thấy Bùi thị trong phòng, hỏi.
Không phải nói đến thị bệnh sao?
"Nhị phu nhân, nhị phu nhân....". Lâm ma ma muốn nói lại thôi.
"Nhị phu nhân đi đâu? Nàng không đến sao?". Thẩm Tránh giận dữ hỏi.
"Nhị thúc, Nhị thẩm vừa tới, lại đi". Thẩm Thanh Nghiên trả lời.
"Đi? Đi đâu?".
"Đi Đổng gia, mới vừa bên kia có người vội vã đến bẩm báo nói, Tam tiểu thư một mình đến Đổng gia". Thúy Lan thấp giọng đáp.
"Thứ mất mặt xấu hổ này!". Thẩm Tránh rống giận, lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiên hỏi: "Nghiên nhi, có phải Nhị thẩm ngươi đã nói gì đó với tổ mẫu phải không?".
"Con không biết, lúc con rời đi, tổ mẫu vẫn còn hảo hảo, con chỉ ra khỏi phòng một lát, trở lại tổ mẫu đã không tốt rồi". Thẩm Thanh Nghiên khóc.
La Thủy Nguyệt cau mày, nói với Thẩm Phong: "Hầu gia, còn có rất nhiều chuyện chờ ngài phân phó đây".
"Lâm ma ma, có phải tiện nhân Bùi thị kia đã nói gì làm mẫu thân tức giận không?". Không đợi Thẩm Phong mở miệng, Thẩm Tránh lại hỏi.
"Nhị phu nhân, nhị phu nhân". Lâm ma ma lệ rơi đầy mặt: "Nhị phu nhân nói chuyện Định Tây hầu phu nhân sinh song thai, lão phu nhân, lão phu nhân liền...".
Hầu gia ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt lão phu nhân nói đến chuyện của hầu phu nhân cũ, không ngờ hôm nay Nhị phu nhân lại nói ra.
"Cái đồ tiện nhân này!". Thẩm Tránh hai mắt trợn tròn, ánh mắt đỏ hồng dữ tợn, giống như muốn ăn thịt người.
Thẩm Phong nhìn Thẩm Tránh, thấy hắn không hỏi gì nữa, cho người đi mời quản gia tiến đến.
La Thủy Nguyệt gấp rút phân phó Lạc Hoa đi gọi ma ma quản sự trong phủ, lại để cho Lạc Diệp phân phó người đem đèn lồng sắc đỏ ở trong phủ thay bằng đèn màu trắng.
...
Bùi thị thế nhưng một chút cũng không biết Thẩm lão phu nhân đã qua đời, mang theo lửa giận chạy tới Đổng gia.
"Ngược lại tới rất nhanh, ta còn tưởng rằng bọn họ thực sự không nhận nữ nhi này!". Đổng phu nhân cười ha ha, đứng dậy nói với Thẩm Thanh Vận: "Thẩm cô nương, mẫu thân ngươi tới, nhất định là đến tìm ngươi, ngươi theo ta đi gặp bà ấy".
Thẩm Thanh Vận gật gật đầu, đứng dậy theo Đổng phu nhân đi đến chính sảnh.
Nha đầu hầu hạ bên cạnh lặng yên không một tiếng động dâng trà cho nàng, Bùi thị ngồi trên ghế lặng lẽ đánh giá.
Bàn ghế gỗ hoàng lê, trên tủ kệ bày toàn đồ cổ trân quý, bình phong tám mặt hoa nở phú quý, dưới cửa sổ đặt vài bình hoa vừa vặn nở rộ.
Giữa đơn giản lộ ra xa hoa.
Bùi thị đánh giá một phen, liền thu hồi ánh mắt, bưng trà.
"Phu nhân", nghe được âm thanh phía ngoài, Bùi thị đem chén trà trong tay buông xuống.
"Thẩm nhị phu nhân, đợi lâu rồi". Đổng phu nhân nhẹ nhàng cười.
"Đổng phu nhân, đã quấy rầy". Bùi thị đứng dậy, ánh mắt liền rơi vào trên người Thẩm Thanh Vận bên cạnh Đổng phu nhân.
"Mẫu thân". Thẩm Thanh Vận cung kính hành lễ.
"Vận nhi", Bùi thị đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận, nước mắt trong chốc lát ướt đẫm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Thẩm Thanh Vận cũng đỏ tròng mắt, nhưng nghĩ tới cha mẹ nhẫn tâm, lại quay đầu sang một bên.
"Thẩm nhị phu nhân, mời ngồi". Đổng phu nhân nhìn mẹ con các nàng, nói.
"Đa tạ Đổng phu nhân", Bùi thị khách sáo cười, hướng Đổng phu nhân nói: "Hôm nay tiểu nữ đường đột, ta sẽ mang nàng về".
Bùi thị vốn hi vọng Đổng gia chịu trách nhiệm, có thể đem nữ nhi cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, nhưng nữ nhi lại chính mình thất lễ chạy tới cửa, đây không phải là tự lãng phí bản thân sao?
"Đón con trở về? Phụ thân bớt giận rồi sao?". Thẩm Thanh Vận vội vàng hỏi.
"Trước cùng ta trở về rồi hãy nói". Bùi thị nghiêng đầu thấp giọng.
"Con không về!". Thẩm Thanh Vận vung tay hất tay Bùi thị: "Con không trở về với mẫu thân đâu".
Về rồi, còn không phải sẽ lại bị nhốt trong tiểu viện kia?
"Ngươi, nghe lời!", Bùi thị tức giận bốc khói.
Trước thì vô liêm sỉ tằng tịu với nhau, bây giờ lại không minh bạch chạy đến Đổng gia? Còn ra thể thống gì?
"Thẩm nhị phu nhân, ngươi đừng vội. Vận nhi đứa nhỏ này, ta thực yêu thích". Đổng phu nhân vừa cười vừa nói: " Vừa hay Thẩm nhị lão gia hôm nay đang nổi nóng, vậy cứ để Vận nhi tạm ở đây một thời gian ngắn, ngươi yên tâm, ta sẽ thương nàng như nữ nhi ruột thịt".
Đổng phu nhân lại dẫn theo áy náy: "Suy cho cùng, cũng là do hỗn tiểu tử hoang đường, làm cho Thẩm công nương chịu ủy khuất".
Bùi thị nghe vậy, đôi mắt không khỏi nhảy dựng, đây là muốn cùng Thẩm gia kết thân, cưới nữ nhi vào cửa? "Đa tạ hảo ý của phu nhân, Vận nhi ở quý phủ, chỉ sợ không biết bên ngoài sẽ nói thế nào? Hảo hảo nữ nhi của ta, không thể để người đời coi thường được".
Vô thân vô cớ, sao có thể đem nữ nhi ở lại Đổng gia.
(vô thân vô cớ: không quen biết, không lí do)
Đổng phu nhân nghe xong không khỏi bật cười: "Thẩm nhị phu nhân, lời này quả là nói nặng, trong phủ này người nào dám coi thường Vận nhi, bất kể là ai, ta nhất định sẽ không buông tha!".
Hảo hảo tiểu thư khuê các, lại làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy!
Nếu không phải là vì con nối dòng của nhi tử, nàng đến gặp cũng không muốn gặp mẹ con bọn họ.
"Mẫu thân, ngài về đi, con ở lại đây, Đổng phu nhân đối với con rất tốt", Thẩm Thanh Vận nói.
Bùi thị đưa tay kéo tay Thẩm Thanh Vận, sau đó hướng Đổng phu nhân khẽ cong gối: "Quấy rầy phu nhân".
"Con không về, về rồi phụ thân cũng không nhận con, còn không phải vẫn sẽ bị nhốt trong tiểu viện không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia? Con không muốn về". Thẩm Thanh Vận lần nữa thoát khỏi tay Bùi thị, vài bước liền chạy tới sau lưng Đổng phu nhân, nước mắt đều chảy ra: "Con không về, chết cũng không về".
"Nhìn xem, kim đậu tử này, mau đừng khóc, Vận nhi không muốn về, vậy thì không về". Đổng phu nhân rút khăn gấm lau lệ châu trên mặt Thẩm Thanh Vận, nói với Bùi thị: "Nàng không muốn trở về, ngươi cần gì phải bức nàng? Có lời gì hảo hảo nói...".
Bùi thị thấy nữ nhi khóc như lệ nhân, nhưng nàng vẫn không thể để nữ nhi lưu lại nơi này, vì vậy nghiêng đầu phân phó: "Hà Hương, mấy người các ngươi đi đỡ tiểu thư trở về".
"Con không về, không về, chết cũng không quay về!". Thẩm Thanh Vận gấp rút trốn sau lưng Đổng phu nhân.
"Thẩm nhị phu nhân, ngươi xem đứa nhỏ này bị dọa thành bộ dáng gì rồi". Đổng phu nhân ôm Thẩm Thanh Vận, nhìn về phía Bùi thị: "Thẩm nhị phu nhân, ý của ngươi thế nào, trong lòng ta hiểu, quay đầu lại, chờ thương thế của Khải Tuấn tốt lên, ta sẽ cho hắn tới cửa xin lỗi,...".
Đổng phu nhân lập lờ nước đôi hảo hảo khuyên một trận, trong lòng Bùi thị giận Thẩm Thanh Vận không biết suy nghĩ, nhưng thấy Thẩm Thanh Vận bộ dáng lệ mưa lòa xòa liền không khỏi mềm lòng, cộng thêm lời của Đổng phu nhân, cũng có một chút do dự. Còn đang do dự, người Hưng Ninh hầu phủ đến, nói lão phu nhân không xong, bảo nàng nhanh trở về.
Bùi thị vừa nghe, nhớ tới âm thanh hoảng sợ trong phòng truyền ra lúc nàng ra cửa, liền gấp rút đứng dậy cáo từ, dẫn theo nha đầu vội vàng quay về Hầu phủ.
Thấy đại môn Hầu phủ treo đèn lồng màu trắng, đầu Bùi thị ong một tiếng, trong lòng vọt lên lo lắng.
Linh đường còn chưa bố trí, mọi người vẫn đang ở Đào Nhiên cư, Bùi thị nhấc chân hướng Đào Nhiên cư chạy gấp.
"Mẫu thân...", Bùi thị quất khăn, khóc thét chạy vào Đào Nhiên cư.
"Người đâu, đem ác phụ này trói lại, xử lý gia pháp". Vừa vào cửa, đi chưa được vài bước, liền nghe thấy âm thanh Thẩm Tránh nổi giận.
Lập tức đã bị mấy bà tử thô sử chế trụ.
Trong sân, sập gụ, côn trượng cũng đã chuẩn bị xong.
Bùi thị nhìn về phía Thẩm Tránh: "Lão gia, ngài làm cái gì vậy?".
"Làm cái gì? Giỏi cho ác phụ ngươi, nếu không phải ngươi, mẫu thân làm sao xảy ra chuyện? Mẫu thân là bị một câu nói của người làm cho giận chết!", Thẩm Tránh lạnh lùng nhìn nàng, phất tay: "Hành hình".
"Lão gia, lão gia...". Bùi thị hoảng sợ, gậy gộc lập tức rơi xuống.
Bùi thị thê thảm cầu xin tha.
Thẩm Tránh nhưng lại cứng rắn tâm.
Chỉ chốc lát sau, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Bùi thị cảm thấy từ eo trở xuống đã bị mất tri giác, cuối cùng trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Định Tây hầu phủ, Lý Vân Nương đang cùng Thanh Ninh cười đùa chơi với tiểu oa nhi, Thu Bội vào phòng, thấp giọng bẩm báo: "Thẩm lão phu nhân qua đời".
Lý Vân Nương sững sờ: "Sao lại đột ngột như vậy?".
Thời điểm nàng rời Thẩm gia, lão phu nhân rất tốt.
Hai năm qua, nghĩ chắc hẳn thân thể đã bị vét sạch, Thanh Ninh đáp: "Thế sự vô thường".
Lý Vân Nương thở dài một hơi, vuốt tay Thanh Ninh: "Ninh nhi, người chết là việc lớn, nếu trong lòng con ghi nhớ... trở về thắp nén hương. Nếu như không muốn đi, chỉ cần phái người đến chia buồn là được rồi".
"Thế tử sẽ an bài", Thanh Ninh cười lắc đầu, quay sang nhìn hai tiểu đệ đệ chuyển hướng đề tài.
Lý Vân Nương nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, cũng liền yên tâm.
HẾT CHƯƠNG