Editor: Ngọc Thương
Chuyện cũ trôi qua như mây khói, Thẩm gia tựa hồ như một cơn ác mộng đã qua.
Lý Vân Nương hôm nay còn đang ở cữ, nàng tự nhiên sẽ không đến viếng tang, hơn nữa, Tiêu Lĩnh và người Hưng Ninh hầu phủ cũng không có giao tình gì đáng nói, tối đa cũng chỉ phái hạ nhân đi một chuyến mà thôi.
Chỉ là, Lý Vân Nương có chút bận tâm tới nữ nhi, nói cho cùng, Thẩm gia và nữ nhi là quan hệ huyết thống, cho nên, nàng lo lắng nữ nhi bởi vì chuyện cũ mà tích tụ trong lòng.
May mắn nữ nhi sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt trong suốt cũng không có phản ứng gì.
Lý Vân Nương mới yên tâm.
Thanh Ninh khẽ cười đùa cùng hai tiểu đệ đệ trắng nõn đáng yêu, đối với ánh mắt Lý Vân Nương nhìn sang cũng không có để ý.
Mẫu thân lo lắng, nàng hiểu.
Lý Vân Nương gật đầu, không muốn lại tiếp tục chủ đề Thẩm gia, vì vậy nghiêng đầu cười hỏi: "Ninh nhi, mấy ngày nữa là tới tháng bảy, con cùng thế tử dự định khi nào thì trở về?".
"Qua thêm mấy ngày rồi nói sau, trong Quốc công phủ cũng không có chuyện gì". Thanh Ninh trả lời.
"Con không cần lo lắng cho ta, ta đã có Mai ma ma và đám người Thu Bội hầu hạ, hài tử thì đã có nhũ nương". Lý Vân Nương nói.
Thực ra nàng hi vọng nữ nhi và con rể ở lại thêm lâu mấy ngày, nhưng rốt cuộc nữ nhi đã xuất giá, đã là nàng dâu Tô gia, phía trên còn có trưởng bối.
"Vâng, con sẽ nói với thế tử". Thanh Ninh mỉm cười lơ đễnh gật đầu.
Lý Vân Nương cười lắc đầu: "Nha đầu này, con cũng không nên ỷ vào thế tử đối với con tốt, liền ỷ được sủng mà kiêu".
"Có cô gia bảo vệ, tiểu thư so với trước kia càng thêm yêu nở nụ cười, tươi cười cũng xán lạn ấm áp". Mai ma ma cười hì hì nói xen vào.
"Thế tử đối tốt với con, con càng phải đối tốt hơn với hắn", Lý Vân Nương cười.
"Mẫu thân ngài thiên vị", Thanh Ninh chu môi.
"Nhìn xem, đứa nhỏ này, trước mặt hai tiểu đệ đệ mà còn làm nũng với ta, không sợ tương lai hai đứa chúng nó chê cười con sao". Lý Vân Nương sung sướng nở nụ cười.
Thanh Ninh mím môi cười.
Mặt trời bắt đầu ngả về tây, Thanh Ninh mới trở về phòng, về đến phòng, Nhẫn Đông liền bẩm báo: "Thẩm nhị lão gia động gia pháp với Thẩm nhị phu nhân".
Bùi thị? Thanh Ninh không để ý lắm.
Nhẫn Đông nói: "Lão phu nhân là bị Nhị phu nhân tức chết".
Hưng Ninh hầu phủ hạ nhân nhiều, La Thủy Nguyệt quản thúc hạ nhân cũng rất nghiêm khắc, mặc dù La Thủy Nguyệt và Thẩm Phong trong lòng hai người đều hận Bùi thị.
Nhưng, nếu việc Bùi thị đem lão phu nhân tức chết bị truyền đi, trước mới xảy ra chuyện của Thẩm Thanh Vận, bây giờ lại bị thêm gièm pha, vậy Thẩm gia còn không phải sẽ trở thành trò cười khắp kinh thành?
Hiện tại lại là tang kì của Thẩm lão phu nhân.
Cho nên, La Thủy Nguyệt và Thẩm Phong trong lòng tuy hận, nhưng chắc chắn vẫn sẽ hạ lệnh không cho phép người dưới bể miệng.
Bất quá, thiên hạ này có tường nào không bị gió lùa?
Thu Bội không biết.
Nhưng Nhẫn Đông tự có cách để tìm ra căn nguyên.
"Bởi vì Thẩm Thanh Vận?". Trừ bỏ chuyện của Thẩm Thanh Vận, Thanh Ninh không nghĩ ra, còn có chuyện gì để cho Bùi thị làm tức chết Thẩm lão phu nhân đang mang bệnh.
Nhẫn Đông nhìn Thanh Ninh, hơi nhếch môi: "Là vì chuyện của phu nhân, chuyện của hai vị tiểu công tử, Thẩm gia bên kia liên tục giấu diếm Thẩm lão phu nhân, hôm nay Nhị phu nhân nói lỡ miệng".
Thanh Ninh phác thảo một nét cười lạnh.
Trước kia, thời điểm mẫu thân ở tại Thẩm gia, bởi vì chỉ sinh được một nữ nhi là nàng, cho nên, Thẩm lão phu nhân luôn làm khó dễ.
La Thủy Nguyệt vào cửa đã lâu như vậy mà không có động tĩnh.
Mẫu thân thế nhưng một lần sinh được hai đứa con trai.
Sợ là bà ta chết không được nhắm mắt!
"Thế tử".
Nghe được âm thanh phía ngoài, Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tô Phỉ anh khí bức người đi vào viện tử, đứng dậy mang theo cười bước ra đón.
Editor: Ngọc Thương
Thẩm Tránh cùng Bùi thị tuy là thanh mai trúc mã, nhưng Thẩm Tránh cũng giống Thẩm Phong, đều là đại hiếu tử, biết rõ Thẩm lão phu nhân bởi vì một câu nói của Bùi thị làm cho tức chết, Thẩm Tránh thực sự nổi giận, cố ý muốn đem Bùi thị đánh chết, sau đó đưa nàng trở về Bùi gia, mặc cho Bùi thị thê lương khóc kêu, hắn cũng không có nhả ra.
(đại hiếu tử: người con rất có hiếu)
Thời điểm Bùi thị chỉ còn lại một hơi, ba huynh đệ Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Huy, Thẩm Thanh Triết nghe chuyện chạy tới, quỳ trên đất khóc lóc cầu xin một phen.
Thẩm Tránh nể mặt ba con trai mới tha cho nàng một mạng.
Mạng tuy được giữ, nhưng Bùi thị máu tươi đầm đìa, hấp hối chỉ còn lại một hơi.
Bận tâm đến tiền đồ của ba đứa con trai, Thẩm Tránh rốt cuộc cũng không mang Bùi thị đưa về Bùi gia, tự mình dẫn người đưa Bùi thị hôn mê bất tình trở về phủ, đem người làm trong viện tử của nàng tất cả đều phát mại, phái người mới tới hầu hạ nàng.
Quyền quản gia trao cho mẹ đẻ của Thẩm Thanh Huy, Dương di nương đi ra quản lí.
Sau khi mạnh mẽ vang dội đem chuyện xử lý, Thẩm Tránh mới quay lại Hầu phủ túc trực bên linh cữu.
Mặc dù Thẩm Tránh ném Bùi thị ở trong nhà chẳng quan tâm, cũng không nói gì thêm, nhưng Bùi thị một thân vết thương máu chảy đầm đìa, Dương di nương cũng không dám chủ quan, gấp rút phân phó người đi thỉnh đại phu đến.
Đại phu kê phương thuốc, lưu lại thuốc trị thương thoa ngoài da, sau đó liền cáo từ rời khỏi.
Bôi xong thuốc trị thương, uống một chén thuốc, Bùi thị mới mở mắt.
Bùi thị đau đến nhe răng nhếch miệng, nhìn căn phòng quen thuộc, hỏi: "Lão gia đâu?".
"Phu nhân, ngài tỉnh rồi? Lão gia đi Hầu phủ". Dương di nương cung kính trả lời.
"Hà ma ma, bọn Hà Hương đâu?". Bùi thị nhìn hai nha đầu đứng bên giường, nhíu mày hỏi.
Dương di nương hạ xuống nụ cười, đáp: "Lão gia nói, mấy người các nàng hầu hạ không chu toàn, cho nên vừa rồi lão gia đã gọi mẹ mìn đến, đem đám người Hà Hương đưa cho mẹ mìn mang đi".
Nói xong chỉ vào hai nha đầu bên cạnh: "Phu nhân, nếu ngài không hài lòng Vũ Lộ và Sương Lộ, tiện thiếp thay người mới đến cho ngài".
Bùi thị cắn dưới, lập tức xoay người muốn ngồi dậy, nhưng vừa động liền truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, nàng chỉ đành nằm ở trên giường: "Thẩm Tránh, ngươi cái tên trời đánh, đồ lang tâm cẩu phế, ta sinh con dưỡng cái cho ngươi, vất vả việc nhà, ngươi cư nhiên đối với ta vô tình như vậy, ngươi sẽ chết không được tử tế!".
Bùi thị nằm trên giường hai mắt muốn nứt, hắng giọng tiếp tục mắng: "Sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ngươi, cái đồ không có lương tâm, ngươi đối với ta như vậy, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế...".
Bùi thị hùng hùng hổ hổ, cũng không có ai để ý tới nàng.
Dương di nương cũng cúi đầu.
Sương Lộ cùng một nha đầu khác gọi là Vũ Lộ nín thở liễm khí đứng bên giường, một tiếng đều không dám nói.
Bùi thị lúc trước ở Hầu phủ cũng đã kêu gọi một hồi, hiện tại cuống họng liền hơi mệt, mắng một lúc thì ngừng lại, sau đó nhìn về phía Dương di nương: "Tiện nhân không có mắt, không biết rót chén trà đến đây sao!".
Dương di nương liền đi đến bên cạnh rót trà, cùng Sương Lộ, Vũ Lộ dè dặt hầu hạ Bùi thị uống trà.
Cổ họng Bùi thị khô rát đau nhức, nhưng đau hơn là cái eo và mông nàng, nóng hừng hực, chỉ cần nàng hơi động một chút liền đau đến toàn tâm.
Bùi thị nhìn đỉnh màn, nước mắt chảy ra.
Lý Vân Nương sinh đôi hai nhi tử, khắp kinh thành đều truyền đi, nàng làm sao biết lão phu nhân không biết chuyện?
Nàng làm sao mà biết lão phu nhân sẽ vì vậy mà tắt thở?
Thẩm Tránh, đồ không có lương tâm này, tại sao lại vô tình với mình như thế, còn trước mặt nhiều hạ nhân động gia pháp với mình.
Một chút tình cảm phu thê cũng không niệm.
Lại đem tất cả người làm trong viện của mình đi phát mại, thay đổi bằng toàn bộ gương mặt mới, nghĩ tới đây, Bùi thị căng thẳng, đổi người, chẳng lẽ là muốn giam mình lại? Bùi thị trầm ngâm một chút, phân phó Dương di nương: "Đi gọi Lương bà tử và Đỗ bà tử tới".
"Phu nhân, lão gia nói, ngài cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện trong phủ tạm thời để tiện thiếp giúp phu nhân quản...", Dương di nương cúi thấp đầu, vẻ mặt nhu thuận.
Bùi thị nghe vậy, hận không thể vung một cái tát thẳng lên gương mặt ôn thuận của Dương di nương.
Dương di nương sắc mặt không đổi, dịu dàng nói tiếp: "Phu nhân, vết thương trên người ngài rất nặng, ngài hảo hảo dưỡng thương, tiện thiếp sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nếu ngài có chuyện gì, cho nha đầu đi gọi tiện thiếp".
Nói xong cung kính hướng Bùi thị hành lễ, thối lui ra khỏi phòng.
Bùi thị nhìn bóng lưng thướt tha nhỏ nhắn mềm mại của Dương di nương, tức giận đến mức muốn đem đệm chăn dưới thân xé nát.
Thẩm Tránh, hắn cư nhiên, cư nhiên đem việc trong nhà giao cho Dương di nương!
Là Dương di nương sinh ra Thẩm Thanh Huy!
Đôi mắt Bùi thị hừng hực lửa giận.
Vũ Lộ và Sương Lộ hô hấp đều thở nhẹ.
Nửa đêm, Bùi thị phát sốt.
Trong tang sự Hưng Ninh hầu phủ không thấy thân ảnh Nhị phu nhân Bùi thị, nhưng dù sao, chuyện người chết là đại sự, chúng phu nhân cũng không có hỏi nhiều.
Hưng Ninh hầu phủ bởi vì Thẩm lão phu nhân qua đời, khắp phủ một mảnh thanh âm buồn bã.
Vân Thái công chúa lần mấy lần đệ bài tử tiến cung cầu kiến Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng.
Suy cho cùng là con gái mình không ở yên trong nhà, vụng trộm với người, Vân Thái công chúa cũng không còn mặt mũi nào đến Tống gia, chỉ phái ma ma bên cạnh mang theo hậu lễ đi Kiến An hầu phủ.
Thái độ của Tống gia rất rõ ràng, Tống gia tuyệt không chấp nhận được nàng dâu không biết tuân thủ nữ tắc như thế.
Thái độ của Tống gia, Vân Thái công chúa không để trong lòng, nữ nhi cùng Tống Tử Dật là tứ hôn, Hoàng Thượng không tỏ thái độ, vậy trừ phi là nữ nhi chết, nếu không, kể cả nữ nhi hồng hạnh xuất tường, Tống Tử Dật cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này.
Mấy lần đệ bài tử, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương cũng không có triệu kiến nàng, nhưng đến hôm nay, thánh chỉ truyền xuống, tước phong hào của Nghi An quận chúa, ra lệnh cưỡng chế nàng đến Từ Diệp am xuất gia.
Vân Thái công chúa lúc này mới cuống cuồng.
Nữ nhi bị tước phong hào Quận chúa, còn phải đi xuất gia.
Nàng chỉ có một nữ nhi, không có phong hào Quận chúa cũng không cần gấp gáp, bị hưu cũng không cần căng thẳng, nhưng mà xuất gia? Nữ nhi kim chi ngọc diệp, sao có thể chịu được kham khổ này?
Nhưng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương không chịu gặp nàng, nàng lại không thể tùy tiện tiến cung, chẳng lẽ vì nữ nhi mà xông vào cung?
Không được, nếu như thế, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu còn không phải sẽ càng thêm phẫn nộ?
Trái lo phải nghĩ, Vân Thái công chúa đệ bài tử cho Thục phi, vì muốn đảm bảo, lại đi phủ Tứ hoàng tử một phen.
Đến cùng hai bên là người thân thiết, Hoàng Thượng không gặp mình, Thục phi nương nương lại ở trong cung.
Vân Thái công chúa không quản được nhiều như vậy, nhất định phải đi phủ Tứ hoàng tử.
Cùng Tứ hoàng tử phi nói mục đích đến.
Tứ hoàng tử phi vẻ mặt liền khó xử: "Cô cô, không phải là ta và Điện hạ không giúp Nghi An, thật sự là Điện hạ hôm nay đã bất lực".
Bởi vì chuyện nữ nhi nhà mình, Tứ hoàng tử bị sâm tấu, lại bị Hoàng Thượng phái người điều tra kĩ, Vân Thái công chúa dẫn theo áy náy: "Đều do bản cung không dạy dỗ tốt Nghi An".
"Cô cô, ngài đừng nói vậy, Nghi An là người hiểu chuyện nhất, lần này chẳng qua là có người mượn cơ hội sinh sự thôi", Tứ hoàng tử phi vội nói.
"Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương hiện thời đang nổi nóng, bản cung đệ bài tử mấy lần đều bị bác, ngươi và lão Tứ nhưng lại dễ dàng, ngươi cùng Thục phi nương nương nói một chút, bản cung lúc này không có triệu kiến không dám tùy tiện tiến cung, nhưng bản cung lại lo lắng cho Nghi An, nó sao có thể chịu được kham khổ ở am ni cô?".
Nương nương vì Điện hạ lo lắng đến mức ăn không vào, ngủ không được, đâu còn tâm tư bận tâm nha đầu Nghi An kia? Tứ hoàng tử phi thầm nghĩ, trên mặt nhưng lại gật đầu, nghiêm túc nói với Vân Thái công chúa: "Ta biết rồi, cô cô yên tâm".
Vân Thái công chúa gật đầu: "Bản cung cũng sẽ không khiến Thục phi nương nương khó xử, vào cung, còn lại bản cung sẽ tự giải thích rõ ràng hết thảy".
Tứ hoàng tử phi nhẹ gật đầu.
Vân Thái công chúa nói một hồi, lúc này mới hồi phủ.
Cũng may, Thục phi nương nương không làm cho Vân Thái công chúa thất vọng, liền có tin tức gọi Vân Thái công chúa tiến cung yết kiến.
Ngày hôm sau vào cung, Vân Thái công chúa ở ngoài Ngự thư phòng cầu xin cho tới trưa, thân thể phơi nắng đến hôn mê, Hoàng Thượng cũng không gặp nàng.
Vân Thái công chúa chỉ đành sắc mặt tái nhợt trở về phủ Công chúa.
Vừa hồi phủ Công chúa, liền nghe tin, buổi trưa Kiến An hầu phủ phái người đưa hưu thư đến.
Vân Thái công chúa vội vàng đi tới viện tử của Nghi An.
Trong viện huyên náo người ngã ngựa đổ.
Nghi An muốn sống muốn chết nháo loạn. Nghi An từ sau khi nhổ răng, tâm tình vẫn rất kích động, nhổ răng xong mặt lõm xuống, giống như quái vật.
Nghi An vốn đã tìm chết vài lần.
Vân Thái công chúa sắc mặt âm trầm đi vào, một cái tát rơi trên mặt Nghi An.
"Mẫu thân", Nghi An bụm mặt không thể tin nhìn Vân Thái công chúa.
"Là chính ngươi không biết xấu hổ, còn dám nháo? Ngươi muốn chết thì chết đi, để cho nó chết!". Vân Thái công chúa nói xong, liền mệt mỏi ra khỏi phòng.
Nghi An ngơ ngác ngồi dưới đất, như người mất hồn.
Hôm sau, Hoàng Thượng phái người tới, đưa Nghi An xuất kinh đến Từ Diệp am ngoài thành.
Nghi An ánh mắt ngây dại, lên xe ngựa ra khỏi phủ Công chúa.
Hưu xong nàng dâu không tuân thủ nữ tắc, Trương thị ảo tưởng được đền bù tổn thất, thế nhưng không có nửa điểm tin tức, Tống Tử Dật tinh thần lại càng sa sút, Trương thị lòng nóng như lửa đốt, nhưng nàng cũng không có cách nào.
Bước vào tháng bảy, Tô lão phu nhân Quốc công phủ liên tục không có động tĩnh, lúc này phái người tới Định Tây hầu phủ đón Thanh Ninh và Tô Phỉ trở về, nói là tháng bảy tế tự đã đến rồi.
HẾT CHƯƠNG