Editor: Ngọc Thương
"Đây hình như là Kiến An hầu phủ thế tử, chính là người bị đoạt thế tử vị".
"Đúng là một tên vương bát sống, không biết là ai đem hắn treo ở đây".
"Ha ha ha, ta là vương bát, cái này thật sự chuẩn xác nha...".
...
Tống Tử Dật mơ mơ màng màng nghe được tiếng cười xung quanh, cùng với tiếng ồn ào, cơ hồ có rất nhiều người vây quanh hắn, giống như đã xảy ra đại sự gì đó.
Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời chói mắt khiến cho hắn hoảng hốt trong chốc lát.
Chờ mắt thích ứng được với dương quang, gương mặt Tống Tử Dật sưng đỏ lập tức càng thêm đỏ lên, sau đó chuyển thành trắng, đến xanh.
Tống Tử Dật nhìn đám đông trước mắt vây quanh mình chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn đàn ông không hề cố kị nhìn hắn, các nữ nhân phần lớn là đỏ mặt che miệng quay lưng đi, cũng có người to gan chỉ vào hắn cười ha ha. Tống Tử Dật cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới thấy mình chỉ mặc một cái quần cộc, người bị treo lên cây. Gân xanh trên trán Tống Tử Dật bang bang nhảy, trong đầu xuất hiện ý nghĩ, muốn một chưởng đem đám người trước mắt đều đập chết, hoặc là móc cặp mắt của bọn họ, hoặc là rút lưỡi của bọn họ.
Hai tay hắn bị trói treo lên cây, không thể động, vì vậy, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ, cũng chỉ có thể là dùng ánh mắt căm tức nhìn đám người đang vây xem.
Người vây xem lại không ngại ánh mắt lạnh lẽo của hắn, vô cùng trào phúng, duỗi ngón tay chỉ vào hắn, cười nhạo hắn.
Bọn họ cười rất lớn tiếng, không hề kiêng nể.
Cười nhạo hắn, mỉa mai hắn, như thể hắn là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Tống Tử Dật tức giận nổ phổi, nhưng cho dù hắn có tức nổ phổi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, đầu đau muốn nứt, toàn thân lại càng đau đớn.
Chết tiệt.
Là ai, là ai chỉnh hắn như vậy?
Tống Tử Dật lập tức nheo mắt nghĩ lại.
Tối hôm qua gặp Thanh Ninh và Tô Phỉ.
Sau đó, hắn vô cùng đau khổ đi tìm một tửu quán uống rượu.
Hắn nhớ rõ là đã uống rất nhiều rượu.
Sau đó, hắn lảo đảo đi ra khỏi tửu quán.
Sau đó nữa thì...
Rất nhiều người, rất nhiều đèn.
Giống như có người... đập hắn hôn mê.
Đúng vậy, sau gáy mơ hồ truyền đến cơn đau, chứng thực suy nghĩ trong lòng của Tống Tử Dật.
Là tên hỗn đản nào hại hắn?
Không chỉ có ra sức đánh hắn không ngừng, còn lột quần áo hắn, treo hắn lên cây, biến hắn thành trò cười!
Nhất định phải đem kẻ chỉnh hắn đến tháo ra tám khối!
Là ai mới được? Tống Tử Dật lại híp mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như trong lúc mê man, hắn nghe được âm thanh có người gọi hắn, còn có...
Hắn khẽ nâng mí mắt, trông thấy được khuôn mặt tuấn tú của Đổng Khải Tuấn.
Lập tức trong ánh mắt Tống Tử Dật ra quang đao lạnh như băng.
Tuyệt đối, đúng như vậy, trong lúc hốt hoảng, người hắn nhìn thấy chính là Đổng Khải Tuấn.
Hắn khẳng định không có nhìn lầm!
Đổng Khải Tuấn bị mình phế đi, tay ăn chơi Đổng Khải Tuấn đó, khẳng định ước gì mình chết.
Đổng Khải Tuấn có đầy đủ lí do để hại mình.
"Đổng Khải Tuấn!", Tống Tử Dật từ trong kẽ răng cắn ra ba chữ.
Lần trước lẽ ra không nên lưu lại cho hắn một cái mạng chó!
Tống Tử Dật con mắt u ám, lóe ra tia sáng lạnh như băng.
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vây quanh hắn, cười nhạo.
Cuối cùng có người hảo tâm, hỏi mượn chủ quán bên cạnh cái thang, đi đến giúp hắn cởi trói từ trên cây xuống.
"Thế tử, thế tử, tìm được ngài rồi", Tống Tử Dật còn chưa xuống, Giang Văn và Giang Bình mang theo người Kiến An hầu phủ chạy tới.
"Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn, đi đi, đi đi...", Giang Văn phân phó một người đánh xe ngựa tới, sau đó cùng Giang Bình hỗ trợ đón Tống Tử Dật xuống, người còn lại liền lớn tiếng đuổi đám đông vây quanh.
Mọi người thấy Tống Tử Dật đã được mang xuống, người Tống gia cũng đã đến đây, liền đều từ từ tản đi.
Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng mọi người cười nhạo.
"Thế tử, là ai đánh ngài thành như vậy?", đỡ Tống Tử Dật xuống, cám ơn người đã giúp, lúc này Giang Văn, Giang Bình mới cuống cuồng hỏi. Hai người sắc mặt tiều tụy, trong mắt hiện đầy tia máu, hiển nhiên cả đêm không ngủ.
Giang Văn thấy Tống Tử Dật một thân bầm tím, y phục trên người không có, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy đối diện cách đó không xa có một tiệm y phục, vội vàng đứng dậy chạy tới mua một bộ quần áo.
Giang Văn và Giang Bình hai người hầu hạ Tống Tử Dật mặc quần áo xong, đỡ hắn lên xe ngựa.
Tống Tử Dật mặt âm u, trên người tản ra hơi thở lạnh như băng.
Giang Văn dè dặt rót chén trà cho Tống Tử Dật: "Thế tử, trước uống chén trà ấm áp thân thể".
Tống Tử Dật tiếp trà, nhưng không uống, âm trầm khiến cho người ta phát rét.
"Thế tử, phu nhân lo lắng một đêm cũng không có ngủ, nô tài tối qua tìm ngài cả một đêm, nhưng không tìm được ngài". Giang Văn nói: "Rốt cuộc là ai đánh ngài thành như vậy? Còn đem ngài... Dám trêu đùa thế tử như thế, kẻ này thật đáng chết".
Tối hôm qua bọn họ tìm cả buổi, cũng không tìm được hắn.
Bọn họ còn đoán, hay là thế tử bị các cô nương thanh lâu kéo vào lầu xanh rồi, dù sao thế tử uống đến say khướt, y phục gấm vóc vừa nhìn liền biết là công tử thế gia, nếu đi qua cửa thanh lâu, vậy rất có thể sẽ bị các cô nương thanh lâu lôi kéo.
Cho nên, tối qua bọn họ còn đi thanh lâu tìm một phen.
Giằng co một buổi tối, bọn họ cũng không có ngủ.
Không ngờ, thế tử lại bị người trêu đùa.
Tống Tử Dật không mở miệng.
Giang Văn không dám lên tiếng nói chuyện nữa, Giang Bình cũng không dám nói.
Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh lợi hại, có thể nghe được tiếng người nói chuyện bên ngoài cùng âm thanh xe ngựa chạy.
Nghe tin Tống Tử Dật trở lại, Trương thị liền đỡ tay nha đầu, cùng Tống Tử Quỳnh hai người vội vội vàng vàng ra đón: "Con của ta, con về rồi...".
Lời còn chưa nói hết, Trương thị thấy Tống Tử Dật cơ hồ nhận không ra mặt, liền giận tím mặt: "Ai, là ai đánh con? Gương mặt này, nhìn không ra một chỗ nào lành lặn...? Là ai đã hạ thủ, độc ác như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dưới chân thiên tử dám đánh mệnh quan triều đình?".
"Đại ca, ai đánh huynh?". Tống Tử Quỳnh phẫn nộ.
"Đã để mẫu thân ngài lo lắng", Tống Tử Dật hành lễ, đáp: "Không có việc gì, chỉ là bị lưu manh đánh vài cái thôi, có chút tổn thương ngoài da. Mẫu thân, sắc mặt ngài không tốt, cả đêm không nghỉ ngơi phải không? Con trai đã trở lại rồi, ngài đừng lo lắng nữa, đi nghỉ ngơi trước một chút đi".
"Ta sao có thể ngủ được, mau, các ngươi nhanh đi thỉnh đại phu đến, trên người thì sao? Còn có chỗ nào bị thương không?", Trương thị lắc đầu, lôi kéo tay Tống Tử Dật, quan sát từ trên xuống dưới.
"Phu nhân, tiểu nhân đã cho người đi mời đại phu", Giang Văn vội vàng nói.
"Một đám phế vật!", Trương thị nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía đám người Giang Văn, Giang Bình: "Đi cả một buổi tối cũng không tìm được thế tử, nuôi bọn phế vật các ngươi làm cái gì? Còn hai người các ngươi! Cho các ngươi hảo hảo đi theo hầu hạ thế tử, nhưng các ngươi thì sao? Vậy mà lại để thế tử uống say rượu, từ dưới mí mắt các ngươi biến mất không thấy thân ảnh? Đúng là phế vật, người đâu, đem Giang Văn, Giang Bình lôi ra ngoài đánh sáu mươi đại bản".
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng". Sáu mươi hèo đánh xuống, còn mạng để sống nữa không? Cho dù có may mắn nhặt về được một cái mạng, thì cũng chỉ còn là phế nhân. Giang Văn, Giang Bình sợ hãi hai chân phát run, gấp rút dập đầu xin tha, sau đó lại cầu xin Tống Tử Dật: "Thế tử, là tiểu nhân đã sai, là tiểu nhân không hầu hạ tốt thế tử ngài, thế tử tha cho nô tài đi".
Trương thị và Tống Tử Dật đều không để ý.
Giang Văn, Giang Bình rất nhanh đã bị người kéo xuống.
"Muội muội, đưa mẫu thân trở về phòng nghỉ ngơi đi". Tống Tử Dật nói với Tống Tử Quỳnh.
Tống Tử Quỳnh gật đầu.
Trương thị lại cố ý không về phòng, muốn đưa Tống Tử Dật trở về phòng hắn.
Tống Tử Dật nói: "Mẫu thân, vẻ mặt ngài mệt mỏi, trong lòng nhi tử sao có thể an tâm? Ngài không cần lo lắng cho con, đại phu đã tới rồi".
Nói xong cho Tống Tử Quỳnh một ánh mắt.
Tống Tử Quỳnh hiểu ý, khuyên Trương thị: "Mẫu thân, ngài nghe Đại ca đi, ngài xem, sắc mặt Đại ca không tốt, chắc hẳn tối qua cũng không được ngủ, mẫu thân ngài để cho Đại ca an tâm đi".
"Hai người các ngươi đều đừng nói nữa", Trương thị thái độ kiên quyết: "Đi, ta đưa con về phòng".
Tống Tử Dật bất đắc dĩ, đành phải để Trương thị đưa hắn về viện tử.
Đại phu rất nhanh đã đến.
Bởi vì muốn thoát y kiểm tra vết thương trên người Tống Tử Dật, Trương thị và đám người Tống Tử Quỳnh đi ra bên ngoài tránh mặt.
Những vết thương mà mắt thường có thể nhìn thấy trên người Tống Tử Dật, ngược lại chỉ là vết thương da thịt không đáng nói. Nhưng Tống Tử Dật là người tập võ, hắn có thể tinh tường cảm giác được bị nội thương mà mắt thường nhìn không đến, từng chiêu một đều đánh vào chỗ yếu hại, tuy không muốn lấy mạng của hắn, thế nhưng không thể khinh thường, không tu dưỡng từ ba đến sáu tháng sợ không khôi phục.
Bên cạnh Đổng Khải Tuấn có người lợi hại như vậy?
Nhưng mà, điều này cũng thực kì quái, Đổng gia là đại gia tộc, người lợi hại làm sao mà có? Cho nên, là hắn cố ý mang đến để đối phó mình?
"Đại phu, phiền ngươi nói là ta chỉ bị thương ngoài da thôi, miễn cho gia mẫu lo lắng". Tống Tử Dật từ dưới gối lấy ra một khối ngọc bội, nhét vào trong tay đại phu.
Đại phu bất động thanh sắc đưa tay tiếp, sau đó khẽ gật đầu.
...
Nghe đại phu nói Tống Tử Dật chỉ bị thương ngoài da, Trương thị cũng yên tâm, ở lại khuyên bảo hai huynh muội Tống Tử Dật, dặn dò người hầu kẻ hạ trong phòng Tống Tử Dật một phen, sau đó mới trở về viện tử của mình nghỉ ngơi.
Tống Tử Dật uống thuốc, thay đổi y phục, nhưng không nghỉ ngơi, mà dẫn theo gã sai vặt trong viện, tên là Giang Lâm, đi đến viện tử của Thẩm Thanh Vũ.
Thẩm Thanh Vũ ngồi bên giường nhìn hoa cỏ trong sân, từ sau ngày đó, Tống Tử Dật liền đem nàng giam lỏng, không để cho nàng ra cửa, về sau tổ mẫu mất, nàng trở về nhà một chuyến, cho rằng sau khi trở lại Tống Tử Dật sẽ không giam nàng nữa, nhưng Tống Tử Dật vẫn như cũ đem nàng nhốt lại.
Thẩm Thanh Vũ trong lòng gấp vô cùng.
Nàng vốn là muốn thời điểm về nhà mẹ đẻ, cùng phụ thân, mẫu thân nói chuyện của mình, hi vọng bọn họ có thể ra mặt cùng người Tống gia chu toàn, để người Tống gia đưa nàng lên làm chính thất. Nhưng tổ mẫu mất, phụ thân và mẫu thân hai người vừa thương tâm, vừa bận rộn, làm sao có thời gian bận tâm đến nàng, nàng ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với họ cũng không có.
"Tử Dật ca ca, có phải chàng đã tha thứ cho ta...". Thấy Tống Tử Dật đến, Thẩm Thanh Vũ rất kinh ngạc, ánh mắt chạm đến mặt Tống Tử Dật, lập tức nước mắt tràn mi: "Tử Dật ca ca, mặt chàng sao vậy? A, có phải tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Đánh nhau với người nào sao?".
Tối hôm qua trong phủ náo loạn, Thẩm Thanh Vũ đương nhiên cũng biết.
Tống Tử Dật không trả lời nàng, ánh mắt yên lặng nhìn Thẩm Thanh Vũ.
Thẩm Thanh Vũ bắt đầu kéo tay hắn, nước mắt nhạt nhòa đánh giá tổn thương trên mặt Tống Tử Dật, nhưng chốc lát lại bị hắn nhìn đến sợ hãi, lưng xuất mồ hôi lạnh: "Tử Dật ca ca, chàng làm sao vậy...".
"Làm sao vậy?", Tống Tử Dật cười lạnh: "Sao ngươi không hỏi Tuyết Lan đi đâu?".
Thẩm Thanh Vũ nhảy dựng trong lòng: "Tử Dật ca ca, chàng có ý gì?".
Tuyết Lan đã nhiều ngày không thấy.
Chẳng lẽ...
Thẩm Thanh Vũ trong lòng rất bất an.
"Thế nào, sợ?". Tống Tử Dật đưa tay nhéo cằm nàng: "Lúc trước, thời điểm thiết kế ta, sao ngươi không sợ? Hả, cái đồ tiện nhân này!".
Tống Tử Dật cơ hồ đem xương cốt Thẩm Thanh Vũ đều bóp nát, Thẩm Thanh Vũ đau đớn, nước mắt chảy ào ào như mưa, đưa tay đẩy tay Tống Tử Dật: "Tử Dật ca ca, ta không biết chàng nói cái gì".
Nhưng cánh tay Tống Tử Dật lại như kìm sắt, mặc kệ nàng đẩy thế nào, vẫn không nhúc nhích.
"Tử Dật ca ca, chàng thả ta ra, ta bị chàng bóp đau quá!". Làm cho Thẩm Thanh Vũ càng thêm sợ hãi chính là sát ý cùng với chán ghét trong mắt Tống Tử Dật.
"Đau? Bây giờ biết sợ rồi?". Tống Tử Dật cười lạnh hai tiếng, duỗi tay buông Thẩm Thanh Vũ ra.
Thẩm Thanh Vũ chống bàn, miệng há to hổn hển, thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tử Dật nhưng lại nghiêng đầu về phía cửa kêu lên: "Giang Lâm".
"Vâng, thế tử". Giang Lâm khom người vào phòng.
Tống Tử Dật phân phó Giang Lâm: "Ngươi đi tìm mẹ mìn đến, tìm mẹ mìn mua người cho Hồng Quân trướng đến đây".
Giang Lâm kinh ngạc ngẩng đầu.
Thẩm Thanh Vũ sắc mặt trắng nhợt, hoảng sợ nhìn Tống Tử Dật: "Tử Dật ca ca, chàng, chàng... Chàng muốn làm gì?".
"Làm gì? Hôm nay chẳng qua tamuốn cho ngươi nếm thử hậu quả của việc lúc trước ngươi gây ra thôi!". Tống Tử Dật cười lạnh trả lời.
Nếu không phải do nàng, một lần rồi lại một lần thiết kế mình, mình sao phải gặp đủ loại chuyện như ngày hôm nay? Hết thảy tất cả, đều do nàng, Thẩm Thanh Vũ mà ra!
Hắn muốn cho nàng sống không bằng chết!
"Không...", Thẩm Thanh Vũ sợ hãi nhìn Tống Tử Dật: "Tử Dật ca ca, là Tuyết Lan nói bậy, là nó vu oan ta, con tiện nhân đó muốn bò lên đầu ngọn cây làm Phượng Hoàng, nó nói bậy...".
"Thế tử, ngài tha cho di nương đi". Hạnh Nhân quỳ trên đất, run rẩy cầu xin.
"Vậy sao?". Tống Tử Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Vũ.
"Tử Dật ca ca, ta là nữ nhi Thẩm gia, chàng không thể đối với ta như vậy".
Tống Tử Dật giễu cợt cười một tiếng.
Chỉ là một di nương thôi, Kiến An hầu phủ mất đi một di nương bệnh nặng, là chuyện rất bình thường. Huống chi, Thẩm lão phu nhân mới vừa qua đời không lâu, Thẩm Thanh Vũ là do Thẩm lão phu nhân nuôi dạy, nàng nhất thời bi thương quá độ mà chết, một chút cũng không kì quái.
"Đừng, ta chết cũng không đi", Hồng Quân trướng kia là nơi nào, Thẩm Thanh Vũ kêu lên.
Nhưng hôm nay, nàng hãm sâu tại Tống gia, còn ai có thể cứu nàng?
"Tử Dật ca ca, chàng đừng ép ta!", Thẩm Thanh Vũ nhìn về phía Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật sắc mặt không đổi, ánh mắt lạnh như băng, làm cho Thẩm Thanh Vũ cảm thấy toàn thân như thể bị đưa vào hầm băng, tháng bảy trời nóng, nhưng lại khiến cho nàng lạnh đến mức cảm giác huyết mạch trong người đều đóng băng bất động.
"Tử Dật ca ca, ta chết cũng không đi!". Thẩm Thanh Vũ cắn môi, nói ra từng chữ, sau đó đụng đầu vào tường.
Thân thể mềm mại rơi trên mặt đất, máu tươi chảy ra.
"Di nương, di nương". Hạnh Nhân bò qua.
Thẩm Thanh Vũ ánh mắt nhìn hướng Tống Tử Dật, khẩn cầu mà cực kỳ bi ai.
Tống Tử Dật sắc mặt một chút cũng không có thay đổi, vẫn như cũ lạnh băng nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng còn mang theo chán ghét, cùng với nồng đậm hận thù.
"Di nương, di nương". Hạnh Nhân khóc lớn, quay sang Tống Tử Dật cầu xin: "Thế tử, thế tử cứu di nương".
"Giang Lâm, đi mời đại phu đến nhìn xem, nếu không chết thì đi tìm mẹ mìn đến, nếu chết liền xử lí". Tống Tử Dật lạnh giọng phân phó, xoay người đi ra ngoài.
Nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn nhiều năm như vậy, hắn như thế nào chỉ có một mình tỷ tỷ?
Chính mình hao hết tâm tư, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy một kết quả thế này? Thật không cam lòng... Thẩm Thanh Vũ nhìn bóng lưng Tống Tử Dật đi ra ngoài, đôi mắt trợn tròn, trút ra hơi thở cuối cùng.
Về Quốc công phủ, Tô Phỉ và Thanh Ninh thu thập một chút, sau đó mới đi thỉnh an Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân cười, hướng Thanh Ninh hỏi thăm tình hình Lý Vân Nương vài câu, sau đó nói với hai người: "Rằm tháng bảy mắt thấy cũng chỉ còn mấy ngày, đại tôn tức (cháu dâu trưởng), lễ tế tự năm nay có rất nhiều chuyện cần ngươi đến quản lí, ta đã sửa sang vài thứ, quay đầu lại, ta sẽ cho Song Hỷ đến nói rõ chi tiết với ngươi".
"Tổ mẫu, Ninh nhi không nên vất vả, hay là tổ mẫu để người khác tới quản lí đi". Không đợi Thanh Ninh mở miệng, Tô Phỉ bên cạnh liền trực tiếp cự tuyệt.
Không nên vất vả? Chẳng lẽ lão thái bà này đáng đời lao tâm lao lực, làm trâu làm ngựa? Tô lão phu nhân trầm mặt: "Phỉ nhi, lời này của ngươi nói ra, thật giống như là lão bà tử ta đây khắt khe nàng vậy, còn nữa, chuyện của hậu viện, ngươi đừng nhúng tay".
"Tổ mẫu, Ninh Nhi mang thai, đại phu nói không nên vất vả". Tô Phỉ cười nhạt.
Người trong phòng, tính cả Tô lão phu nhân, đều ngẩn mặt, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Tô Phỉ và Thanh Ninh.
HẾT CHƯƠNG