Editor: Ngọc Thương
Kinh ngạc qua đi, một phòng nha đầu bà tử đều cười quỳ gối: "Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân".
Tỷ muội Hà Như Mạt, Hà Như Liên gấp rút cười đứng dậy chúc mừng.
Tô Dao trong lòng không thích Thanh Ninh, đánh mắt nhìn sang Tôn Ngọc Tuyết, sau đó mới cười đứng lên chúc mừng.
Nghe vậy, Tôn Ngọc Tuyết nhìn khuôn mặt vô cùng tinh xảo, quý khí bức người của Tô Phỉ, trong lòng như thể bị tức khí xẹt qua, còn có nữ tử nào bi thảm hơn nàng nữa?
Rõ ràng người nàng ngưỡng mộ chính là Tô Phỉ, nhưng lại bị gả cho đệ đệ của hắn, Tô Khiêm.
Mỗi lần ở chỗ trưởng bối, hoặc ở trong vườn trên đường đi đụng nhau, ánh mắt nàng đều nhịn không được hướng hắn nhìn lại, hi vọng hắn có thể nhìn mình một lần.
Nhưng hắn cho tới bây giờ, cũng chưa từng cho nàng một ánh mắt, chứ đừng nói là đối với nàng vẻ mặt ôn hòa.
Trong mắt hắn, tựa hồ chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Thanh Ninh.
Mà hôm nay, bọn họ lại có hài tử.
Tôn Ngọc Tuyết có thể rõ ràng cảm giác được vui sướng trên mặt Tô Phỉ, đó là từ đáy lòng tản mát ra, khóe mắt đuôi mày đều tản ra vui sướng.
Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy phá lệ chói mắt, nhưng dưới con mắt bao người, nàng cũng không thể nói gì, đè lệ khí trong lòng, đứng lên, thản nhiên cười: "Chúc mừng Đại ca, Đại tẩu".
Thanh Ninh cười gấp rút đứng dậy trả lễ, lại cho tất cả nha đầu bà tử đứng lên.
"Lão phu nhân, chúng mừng ngài sắp được ôm trọng tôn tử". Đan ma ma cười hì hì nói với Tô lão phu nhân.
"Ừ", Tô lão phu nhân mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Thanh Ninh, rất ân cần nói: "Ngươi mau ngồi xuống, ngàn vạn đừng để mệt thân thể, chẩn đoán chính xác khi nào? Sao không phái người trở lại báo tin? Hay là bây giờ đi mời thái y đến bắt mạch cho ngươi, mệt nhọc xe ngựa, phải ngàn vạn cẩn thận".
Lời nói lộ ra chân tình, bộ dáng thập phần ân cần.
Nhưng Thanh Ninh lại nhìn thấy đáy mắt bà ta lạnh đãm vô cùng, không hề có một tia quan tâm hay vui mừng, trong lời nói còn lộ ra ý tứ không tin.
"Đa tạ tổ mẫu lo lắng, là lúc ở Hầu phủ, thái y bắt mạch cho mẫu thân chẩn ra cho con, thái y nói hài tử ba tháng đầu cần chiều chuộng, không nên lộ ra mới tốt, cho nên, chúng con mới cố ý không phái người trở lại bẩm báo tổ mẫu ngài, cũng không cần đi mời thái y".
Thanh Ninh có thể nhìn ra được, nghe ra được, Tô Phỉ há lại nhìn không ra, nghe không hiểu? Mặt mày vui vẻ liền nhạt vài phần, nói với Tô lão phu nhân: "Tổ mẫu, thân thể Ninh nhi rất tốt, trên đường trở về cũng không mệt mỏi, một đường rất bằng phẳng, xe ngựa lại đi chậm rãi, cho nên, tổ mẫu không cần lo lắng cho nàng".
Ý là không muốn cho bà quan tâm! Tô lão phu nhân bén nhọn quét mắt nhìn Tô Phỉ, ngoài miệng nhưng lại từ ái nói: "Vậy là tốt rồi, như thế ta cũng yên lòng, ừ, nếu đại tôn tức đã có thai, vậy chuyện tết Trung Nguyên này...?".
Tô lão phu nhân nhìn Tôn Ngọc Tuyết, sau đó lại nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh: "Ngươi có thai, vậy thì cứ hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thai đi, những chuyện khác không cần để ý đến".
"Tạ tổ mẫu ưu ái, có ngài ở đây, vãn bối chúng con mới có người tâm phúc". Thanh Ninh cười nhạt nói lời cảm ơn.
Thế nhưng, trong lòng Tô lão phu nhân liền đổ một đoàn hỏa.
Đúng là thứ không tim không phổi, bảo nó nghỉ ngơi, nó liền thực nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ không thuận theo ý bà, nói một câu để Tôn Ngọc Tuyết đến hỗ trợ hay sao?
Nó ngược lại thì tốt rồi, cười hì hì nhận lời mình, mặt dày mày dạn nói lời cám ơn.
Tôn Ngọc Tuyết không phải cháu dâu trưởng, lễ tế tự là đại sự, tối đa cũng chỉ có thể để Tôn Ngọc Tuyết giúp đỡ chút thôi, việc này phải giao cho dâu trưởng, tự nhiên là không tới phiên Tôn Ngọc Tuyết đến quản lí, cho nên, chính bà sao có thể mở miệng nói chuyện này?
Công việc vặt trong phủ, bà cũng không có để Tôn Ngọc Tuyết sờ chạm.
Chính là sợ người ngoài nói Quốc công phủ không biết lớn nhỏ, không có quy củ.
Cho nên, bà tự nhiên sẽ không mở miệng cho Tôn Ngọc Tuyết đến giúp.
Nhưng, nếu phu thê Tô Phỉ, hai đứa nó theo ý mình mở miệng, vậy bà cũng sẽ tự biết thời thế thuận theo.
Thế mà Tiêu thị này đến cùng làm như nghe không hiểu, cao hứng theo sát lời bà nói cảm tạ, một câu khác cũng không nói.
Lão phu nhân biết rõ, phu thê bọn họ hiểu nhưng cố ý giả bộ hồ đồ.
"Lão phu nhân, ngài uống chén trà nhuận giọng". Đan ma ma tiến lên bưng trà cho Tô lão phu nhân.
Lão phu nhân tiếp trà, cúi đầu uống hai ngụm, trong lòng lúc này mới thư thái chút ít, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thanh Ninh và Tô Phỉ, rất trịnh trọng nói: "Hai người các ngươi trẻ tuổi, lại rất nhiều chuyện không hiểu, hiện tại có thai, việc ăn, uống, bài biện trong phòng, còn có những thứ ngày thường cần dùng đều phải chú ý, như vậy đi, ta sẽ cho Đan ma ma qua Cảnh Tụy viên".
Ánh mắt Tô lão phu nhân hòa nhã rơi trên người Thanh Ninh: "Để bà ấy chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ngươi, như vậy ta cũng có thể yên tâm".
Để Đan ma ma qua Cảnh Tụy viên? Thanh Ninh ngược lại có chút ngoài ý muốn, Đan ma ma là nha đầu hồi môn của lão phu nhân, đi theo bà mấy chục năm, là người lão phu nhân tín nhiệm nhất, để bà ta đến Cảnh Tụy viên chiếu cố mình? Thật lòng yêu thương mình? Thanh Ninh nhưng lại không nhìn thấy từ trong mắt Tô lão phu nhân có tình thương nào dành cho nàng và Tô Phỉ, sợ là có mục đích khác thì đúng hơn! Thanh Ninh cười nhạt trực tiếp cự tuyệt: "Tổ mẫu ưu ái, nhưng Đan ma ma là người thân cận nhất bên cạnh tổ mẫu, tôn tức không dám".
"Tổ mẫu, Đan ma ma ở bên cạnh ngài mấy chục năm, sao có thể rời đi hầu hạ ngài?". Tô Phỉ cũng nói: "Ngài yên tâm, Tôn ma ma bên cạnh Ninh nhi, tuy là kém hơn so với Đan ma ma về kinh nghiệm lão đạo, nhưng cũng rất tận tâm tận lực, hơn nữa, Cảnh Tụy viên lại có rất nhiều người làm, sẽ không mệt nhọc Ninh nhi, còn có, con cũng sẽ đúng giờ thỉnh thái y đến bắt mạch cho Ninh nhi".
Ý tứ của hai người đều rõ ràng, kiên quyết không cho Đan ma ma tiến Cảnh Tụy viên.
Tô lão phu nhân liếc nhanh hai người, không kiên trì để Đan ma ma qua nữa, mà chỉ nói: "Vậy tự các ngươi phải chú ý một chút".
"Vâng, tổ mẫu". Tô Phỉ và Thanh Ninh đáp một tiếng, ngồi thêm một lát liền đứng dậy cáo từ.
Tô lão phu nhân cũng không có lưu hai người bọn họ, dặn dò hai người đôi câu rồi để hai người rời đi, Hà Như Mạt và Hà Như Liên cũng đứng lên theo.
Bốn người cùng nhau kết bạn bước ra khỏi viện tử của Tô lão phu nhân.
Hà Như Mạt thoạt nhìn là người thích tiểu hài tử, bình thường tính tình tâm cao khí ngạo, lúc này nụ cười trên mặt mang vài phần xinh đẹp, một đường hì hì cùng Thanh Ninh cười nói.
Hà Như Liên mang theo nụ cười đoan trang, chỉ là thỉnh thoảng lại chen vào một hai câu.
Thời điểm đến ngã ba, Hà Như Mạt cười nói với Thanh Ninh: "Đại biểu tẩu, quay đầu lại ta làm cho biểu chất nhi chút y phục tiểu hài tử, tẩu cũng đừng ghét bỏ ta làm không được tốt".
Mặc dù qua lại không nhiều, nhưng Thanh Ninh thấy rõ ràng Hà Như Mạt làm người kiêu ngạo, không sinh ra loại suy nghĩ muốn làm thiếp thất, tựa hồ cũng rất có ý thức lẩn tránh chuyện của Tô gia, cho nên, nàng ta sẽ không gây ra việc gì ảnh hưởng đến bản thân, hơn nữa, nàng ta cũng là người biết rõ phân tấc, không phải loại tốt xấu không rõ.
Còn Hà Như Liên sao...? Dựa vào ý tưởng của Tô Hoa Anh, hi vọng nàng ta có thể tự giải quyết cho tốt, đừng đem chủ ý đánh tới Cảnh Tụy viên, về phần nàng ta muốn đánh chủ ý với Tô Khiêm, đó là việc mình không cần quản. Thanh Ninh liếc mắt nhìn Hà Như Liên đoan trang, sau đó gật đầu với Hà Như Mạt: "Biểu muội nói đi đâu vậy, ta làm sao ghét bỏ? Vậy phiền biểu muội".
"Biểu tẩu không chê là tốt rồi", Hà Như Mạt cười cười, nói với Thanh Ninh và Tô Phỉ: "Biểu ca, biểu tẩu mau trở về đi, mặt trời bây giờ nóng lắm".
Thanh Ninh gật đầu, cùng Tô Phỉ đi về Cảnh Tụy viên.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hà Như Liên kinh ngạc có chút thất thần.
Hà Như Mạt nhìn Hà Như Liên, nhíu nhíu mày: "Tỷ tỷ!".
Hà Như Liên hoàn hồn, nở nụ cười: "Đi thôi".
"Tỷ tỷ, ta đã nói với tỷ, không nên đi trêu chọc Đại biểu ca và Đại biểu tẩu", Hà Như Mạt cau mày, nếu không, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
"Ta chỉ là hâm mộ biểu tẩu thôi, muội muội ngươi không nên suy nghĩ nhiều". Hà Như Liên cười đáp. Chờ mấy người Thanh Ninh đi khỏi, Tô lão phu nhân lại đuổi Tô Dao về, để lại Tôn Ngọc Tuyết.
"Ngọc Tuyết, có cảm giác không thoải mái ở đâu không? Tỷ như ngủ gật, muốn ăn, người mệt mỏi, không có chút sức lực nào?". Tô lão phu nhân để Tôn Ngọc Tuyết ngồi vào bên cạnh mình, hỏi.
Tôn Ngọc Tuyết mi tâm khẽ nhăn lại, lắc đầu: "Không ạ".
"Ngươi cũng chỉ vào cửa muộn hơn vài ngày so với tẩu tử ngươi thôi, hay là thỉnh thái y đến chẩn mạch đi, các ngươi người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, nếu để xảy ra chuyện gì sẽ không tốt". Tô lão phu nhân sắc mặt trịnh trọng, nghiêng đầu phân phó: "Song Hỷ, ngươi đi phân phó một câu, cho người đi mời thái y đến".
"Vâng", Song Hỷ đáp.
"Tổ mẫu, thực không cần, mấy ngày trước vết thương cũ của con tái phát, mới mời thái y qua thăm mạch", Tôn Ngọc Tuyết vội nói.
Trong mắt Tô lão phu nhân thoáng hiện lên thất vọng: "Điều này cũng không vội, ngươi mới vào cửa chưa bao lâu, vết thương cũ trên người ngươi tái phát, vậy thì trở về nghỉ ngơi đi".
"Vâng, tổ mẫu". Tôn Ngọc Tuyết đứng dậy, quỳ gối cáo từ.
Chờ Tôn Ngọc Tuyết đi rồi, Tô lão phu nhân phất tay cho lui hạ nhân, chỉ chừa lại Đan ma ma ở bên người hầu hạ.
"Aizzz". Tô lão phu nhân thở dài, thân thể lui về phía sau dựa vào.
"Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội. Nhị thiếu phu nhân trẻ tuổi lại mới vào cửa, lúc này mới qua hơn hai tháng, không vội, nàng và Nhị thiếu gia hai người ân ái, rất nhanh sẽ có tin mừng thôi". Đan ma ma dịu dàng bóp chân cho Tô lão phu nhân, nhẹ nói.
"Cũng đúng, nhưng mà bên kia có tin tức, bọn họ cũng nên sớm ngày có tin mừng mới tốt". Lão phu nhân đáp, lại nghĩ tới Tôn Ngọc Tuyết vừa mới nói vết thương cũ, nhăn mày: "Nàng dâu Khiêm nhi, vết thương cũ của nó sẽ không ảnh hưởng tới việc dựng dục con nối dòng chứ...?".
Đan ma ma dừng tay lại, sau đó không nhanh không chậm trả lời: "Lão phu nhân, ngài yên tâm, thái y nói là thời điểm sinh nở có chút gian nan thôi, nữ nhân, ai sinh nở mà không một chân bước vào trong quan tài?".
"Ừ", Tô lão phu nhân gật đầu: "Nếu thật như thế, vậy cũng không có gì, nếu nghi ngờ không thể có thai được? Vậy...".
"Lão phu nhân, ngài quá lo lắng", Đan ma ma vội vàng nói.
"Hi vọng là ta quá lo lắng". Tô lão phu nhân thở dài, châm chước một phen: "Ngươi chọn vài nha đầu ưa nhìn từ trong viện của ta đi ra".
Đan ma ma gật đầu ứng, sau đó hỏi: "Lão phu nhân, ngài đây là muốn đưa cho thế tử sao?".
"Hừ". Tô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Mới nãy ngươi không nhìn thấy à? Ta chẳng qua chỉ nói một câu cho ngươi đi qua chiếu cố, hai người chúng nó đã xem ta như ngưu quỷ xà thần, có suy nghĩ đen tối, ta đây không rảnh mà đi quan tâm bọn chúng".
Căn bản bà cũng không muốn cho Đan ma ma đi, bên người bà không thiếu được Đan ma ma.
Vốn là muốn cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt gật đầu, Đan ma ma qua đó, cũng có thể tra ra nông sâu trong Cảnh Tụy viên, dù sao những năm qua, Cảnh Tụy viên vẫn luôn được bảo hộ như thùng sắt.
Nhưng hai người lại lên tiếng cự tuyệt, điều này làm cho Tô lão phu nhân trong lòng rất không thoải mái, trưởng bối ban thưởng không thể từ!
"Vậy, ý của lão phu nhân là...", Đan ma ma nghi hoặc.
"Trước lựa ra, về sau phải dùng tới". Tô lão phu nhân nói.
Đan ma ma suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng, quay đầu lại nô tỳ sẽ sắp xếp".
Gió êm sóng lặng qua tết Trung Nguyên.
Tết Trung Nguyên vừa qua, kinh thành lại xảy ra một đại sự.
Đổng Khải Tuấn bị người giết, cả người trần treo lên cổng thành.
Xét thấy Đổng Khải Tuấn ngày thường làm quá nhiều chuyện ác khi nam bá nữ, mọi người nói đó chính là báo ứng, mà mọi người cũng cho rằng đây là một vụ án không có manh mối, ai ngờ lại có người nói chính mắt nhìn thấy, là Kiến An hầu phủ Tống Tử Dật hạ thủ.
Nhất thời, toàn thành ồ lên.
HẾT CHƯƠNG