Editor: Ngọc Thương
Trương thị ngất đi, dọa Tống Tử Quỳnh và đám người làm sợ hãi không nhẹ, Tống Tử Quỳnh gấp đến không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Tiểu thư, trước hết đỡ phu nhân đến bên cạnh ngồi một chút đi", may mắn có nha đầu của Tống Tử Quỳnh là một người cơ trí.
Nghe lời nói của nha đầu, Tống Tử Quỳnh cũng bình tĩnh lại, lau nước mắt một cái, gấp rút phân phó nha đầu đi mời đại phu, sau đó nhặt phong thư trên mặt đất lên, cùng với người làm khác luống cuống tay chân đem Trương thị đỡ vàotrong mái hiên gần đó.
Sau một phen gấp rút, Trương thị mới mở mắt.
Vừa mở mắt ra, Trương thị liền òa khóc rống.
Nha đầu bà tử đỏ vành mắt, cúi đầu.
Tống Tử Quỳnh cũng rơi nước mắt theo: "Mẫu thân, ngài đừng khóc, đừng khóc".
"Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?". Trương thị tê tâm liệt phế: "Mau, nhanh đi gọi phụ thân con về".
"Vâng, nữ nhi cho người làm đi mời phụ thân trở lại ngay", Tống Tử Quỳnh gật đầu, vội vàng phân phó người đi thỉnh Tống Tư Thành về nhà.
"Mẫu thân, có khi nào chỉ là hiểu lầm? Đại ca huynh ấy là hạng người gì, mẫu thân ngài rõ ràng nhất, Đại ca sao có thể làm ra chuyện vi phạm pháp lệnh triều đình như vậy được? Nhất định là có người có cừu oán với Đại ca, hãm hại Đại ca", Tống Tử Quỳnh nhẹ giọng khuyên.
Trương thị lấy tay đấm ngực, nước mắt như thể đê vỡ.
Tống Tử Quỳnh trong lòng gấp không biết làm sao, liền cúi đầu nhìn xuống phong thư Tống Tử Dật đã giao cho nàng đưa cho cha mẹ trong tay.
Vừa nhìn, Tống Tử Quỳnh trong nháy mắt như bị giội nước đá, lạnh buốt thấu tim.
Đổng Khải Tuấn, thật sự là do Đại ca nàng giết!
Khó trách vừa rồi Đại ca sắc mặt trầm trọng mà trang nghiêm, trong ánh mắt mang theo nồng đậm không tha.
Nàng làm sao lại vô ý như vậy, lại không nhìn ra Đại ca khác thường?
Nếu là biết rồi, nàng cũng có thể giúp đỡ Đại ca.
Thậm chí còn có thể chuẩn bị một chút ngân lượng và đồ trang sức, cho Đại ca ra cửa dùng khi khẩn cấp.
Nhưng nàng căn bản lại không chú ý tới, lúc ấy còn oán trách Đại ca dong dài!
Sớm biết thế này, nàng nên nói với Đại ca, nàng sẽ chiếu cố thật tốt cho cha mẹ, để Đại ca không cần lo lắng.
Đại ca giết Đổng Khải Tuấn, Hình bộ đương liền phái người đi đến truy bắt Đại ca.
Đại ca đi đâu?
Có chạy được không?
Hay là bị bắt rồi?
Nhất thời, Tống Tử Quỳnh vừa khẩn trương vừa lo lắng, ngước mắt nhìn Trương thị: "Mẫu thân, chắc là Đại ca đã ra khỏi kinh thành rồi chứ?".
Trương thị đau lòng lệ rơi đầy mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Hi vọng là vậy".
"Sẽ vậy, Đại ca huynh ấy thông minh như thế, nhất định sẽ không có chuyện gì...", Tống Tử Quỳnh nói, lời còn chưa dứt, nha đầu dẫn theo đại phu tiến đến: "Phu nhân, tiểu thư, đại phu tới".
Tống Tử Quỳnh liền vội đứng lên, đem phong thư trong tay gấp lại, cho vào trong người.
Đại phu trị liệu một phen, nói Trương thị bị chỉ kích động, không có gì đáng ngại, lưu lại một phương thuốc an thần liền cáo từ.
Tống Tử Quỳnh cho người làm tiễn đại phu đi ra ngoài, lại phân phó người nâng nhuyễn kiệu đến, đưa Trương thị trở về chủ viện.
Mẹ con hai người nước mắt giàn giụa liên tục không ngừng.
Cho đến khi Tống Tư Thành trở lại, hai mẹ con như có người tâm phúc.
"Phụ thân", Tống Tử Quỳnh khóc đứng lên.
"Hầu gia, Tử Dật làm sao bây giờ?", Trương thị níu lấy ống tay áo Tống Tư Thành, khóc ròng.
"Các ngươi đều lui xuống đi", Tống Tư Thành nói.
Đám người hầu trong phòng gấp rút cúi đầu lui ra ngoài.
"Tử Dật ở đâu? Đây rốt cuộc là thế nào?". Tống Tư Thành ở bên ngoài đã nghe nói qua chuyện nhi tử nhà mình giết Đổng Khải Tuấn.
Nhưng hắn một chút cũng không tin.
Con trai hắn là tự hắn nghiêm khắc dạy dỗ thành người, có ưu tú, có năng lực.
Người bên ngoài đồn đãi, nói là nhi tử ghi hận chuyện Đổng Khải Tuấn và Nghi An, cho nên liền giết Đổng Khải Tuấn. Nhưng hắn lại không cho là đúng, nếu nhi tử đối với Đổng Khải Tuấn có sát tâm, vậy thì lúc trước, thời điểm bắt gian Đổng Khải Tuấn và Nghi An tại giường, nhi tử đã lập tức hạ sát thủ.
Cần gì phải chờ đến bây giờ?
Tống Tử Quỳnh nức nở đem phong thư lấy đưa ra cho Tống Tư Thành.
Xem xong, Tống Tư Thành nhíu chặt mày, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Tống Tử Quỳnh: "Ai đưa cho con?".
Chữ viết là của nhi tử.
Nhưng trên đời này, chuyện bắt chước bút tích người khác, cũng không phải là không có.
"Là Đại ca tự mình giao cho con". Tống Tử Quỳnh che miệng khóc vô cùng thương tâm.
Trên mặt Tống Tư Thành lộ ra khiếp sợ, nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Thật sự là nhi tử của mình làm?
"Hầu gia, ngài cứu Tử Dật đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai mà thôi". Trương thị khóc nói với Tống Tư Thành.
"Nàng đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp". Tống Tư Thành nhíu mày.
Trên đường trở về, hắn đã phân phó người đi nghe ngóng cẩn thận, vụ án này là Hoàng Thượng hạ chỉ cho Hình bộ thượng thư thẩm tra.
Hắn còn biết rõ, có nhân chứng mục kích.
Bởi vì chuyện của Nghi An, Hoàng Thượng mặc dù không trừng phạt Tống gia, nhưng Tống Tư Thành rất rõ ràng, trong lòng Hoàng Thượng đã chán ghét Tống gia.
Chuyện này nên giải quyết như thế nào?
Đổng Khải Tuấn là châu bảo trong lòng bàn tay Đổng đại nhân và Đổng phu nhân.
Đổng gia sẽ bỏ qua sao?
"Hầu gia, ngài đi cầu xin Tứ điện hạ, để ngài ấy cùng Đổng gia chu toàn một chút". Trương thị cặp mắt sưng đỏ, nói: "Chỉ cần Đổng gia bọn họ thả cho Tử Dật một lối thoát, cho dù bọn họ có yêu cầu gì, chúng ta đều đáp ứng. Hầu gia, ngài đi cầu xin Tứ điện hạ, Tứ điện hạ và Đổng đại nhân là cậu cháu ruột thịt, lời của Tứ điện hạ, Đổng đại nhân và Đổng phu nhân nhất định sẽ nghe".
Nói xong, cặp mắt sưng đỏ của Trương thị tràn đầy lệ khí: "Huống chi, Đổng Khải Tuấn đó vốn là đáng chết, ngày thường khi nam bá nữ không nói, đến Quận chúa hắn cũng dám nhúng chàm, đây hết thảy đều do Đổng Khải Tuấn hắn làm hại!".
"Phụ thân, mẫu thân nói đúng, đi cầu xin Tứ điện hạ, có lẽ có thể xoay chuyển được tình hình". Tống Tử Quỳnh gật đầu, nếu có thể làm cho Đại ca bình an vô sự, muốn nàng làm cái gì cũng được.
Tống Tư Thành nhưng lại có chút do dự.
Lúc hạ triều, Thục Phi liền mời Đổng đại nhân đi qua, chuyện này xem ra Thục Phi và Tứ hoàng tử đã sớm biết.
Mới vừa nãy, thời điểm người trong phủ đến tìm hắn, một đồng liêu có giao tình rất tốt với hắn đã gợi ý đôi lời, nói trước khi hạ chỉ, Hoàng Thượng có gặp qua Tứ hoàng tử và Đổng đại nhân.
"Hầu gia, ngài đi cầu xin Tứ điện hạ đi", Trương thị thấy Tống Tư Thành không có phản ứng, lại lần nữa cường điệu một lần.
"Phụ thân".
Tống Tư Thành nhẹ nhàng gật đầu: "Ta sẽ đi".
Ngựa chết cứu thành ngựa sống.
Hơn nữa, Kiến An hầu phủ hiện tại đứng ở bên trận doanh Tứ hoàng tử.
Tứ điện hạ là người có hùng tâm, hi vọng Tứ hoàng tử ra mặt, người Đổng gia có thể thả cho nhi tử một lối thoát.
Chỉ cần thả nhi tử, vậy cuộc đời này, hắn và nhi tử máu chảy đầu rơi đi theo Tứ hoàng tử.
"Vậy thiếp cho người làm đi chuẩn bị vài món lễ", Trương thị vội vàng nói.
"Ừ, ta đi thư phòng trước". Tống Thư Thành đứng dậy.
Nhi tử một mình chạy trốn, cho nên phải phân phó người đi tìm nhi tử, còn phải khơi thông với quan viên lớn nhỏ trong Hình bộ, cùng Đổng gia chu toàn, còn có Hoàng Thượng bên kia, cả việc mấy nhân chứng, mỗi một chuyện đều vô cùng cấp bách.
Đi hai bước, Tống Tư Thành đem phong thư trong tay ném vào trong lò hương, giấy Tuyên Thành trắng trong nháy mắt bén lửa cháy bừng lên, sau đó hóa thành tro bụi.
Trương thị cũng đứng dậy, Tống Tử Quỳnh vội vàng vươn tay ra đỡ.
Hai mẹ con tự mình đi khố phòng chọn lễ, Trương thị chọn lấy bộ bàn cờ và quân cờ làm bằng ngọc dương chi, một gốc san hô cao cỡ nửa người, một cây nhân sâm trăm năm.
Tự mình bỏ lễ vào hộp, lúc này Trương thị mới phân phó nha đầu tâm phúc đưa đến thư phòng ngoại viện.
Thời điểm mặt trời sắp lặn về tây, gần với thời gian hạ nha môn, Tống Tư Thành mới động thân đi phủ Tứ hoàng tử.
Giờ phút này, Tứ hoàng tử và Đổng đại nhân cùng vài người phụ tá của Tứ hoàng tử đang ngồi trong thư phòng, chủ và khách cùng nhau ngồi xuống.
"Đều là việc không tốt, làm cho Điện hạ mất trợ lực". Đổng đại nhân nhấp một ngụm trà, áy náy nói với Tứ hoàng tử.
"Cậu nói quá lời". Tứ hoàng tử đáp, nhẹ nhàng dùng nắp chén gẩy lá trà, hồi lâu cũng không có uống.
"Điện hạ và Tống gia đã ở vào thế đối lập, chỉ sợ Kiến An hầu trong lúc tức giận đầu phục hai vị Điện hạ còn lại". Một người phụ tá áo bào màu lam, chừng bốn mươi tuổi cau mày nói.
Các phụ tá còn lại đều gật đầu đồng ý.
"Còn có, chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến những người còn lại đi theo Điện hạ". Một người phụ tá khác lại nói.
Sắc mặt Tứ hoàng tử khẽ biến thành run sợ, suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Nhưng nếu bất chấp huyết mạch thân tình, chỉ sợ phụ hoàng sẽ càng thất vọng đối với ta".
Tứ hoàng tử nhìn về phía Đổng đại nhân: "Cậu, đã cùng Tống gia rơi vào thế đối lập, vậy dứt khoát đem Tống gia...".
Mặc dù lời của Tứ hoàng tử còn chưa dứt, nhưng người trong phòng trong lòng đều rất rõ ràng.
Đây là muốn đem Kiến An hầu phủ Tống gia giẫm nát.
Tứ hoàng tử nhấp một ngụm trà.
Một khi đã không còn là trợ lực của hắn, vậy càng không thể để Kiến An hầu phủ Tống gia trở thành trợ lực của người ngoài.
Tứ hoàng tử cùng mấy người thương nghị một phen, đưa tay chỉ người phụ tá mặc áo bào lam cùng người ngồi bên cạnh hắn: "Hai người các ngươi chịu trách nhiệm chuyện này".
"Vâng, Điện hạ", hai người phụ tá gấp rút đứng dậy ôm quyền ứng.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của gã sai vặt: "Điện hạ, Kiến An hầu cầu kiến".
"Chắc là Tống Tư Thành đến cầu xin Điện hạ ngài", Đổng đại nhân nói.
"Ừ, dẫn hắn đến chính sảnh". Tứ hoàng tử phân phó.
Tống Tư Thành lúc này đến, là muốn mình hỗ trợ.
Nếu không gặp hắn, Tống Tư Thành không khỏi liền có dị tâm, chỉ sợ xoay người sẽ liền trực tiếp đi tìm hai vị Hoàng đệ nương tựa.
Bản thân muốn đem Tống gia giẫm vào trong vũng bùn, vậy trước tiên ổn định hắn rồi nói sau.
Thời điểm Tống Tư Thành đến, không ôm hoàn toàn hi vọng, cũng nghĩ tới Tứ hoàng tử có thể sẽ không gặp mình, nhưng Tứ hoàng tử lại vẫn gặp hắn, Tống Tư Thành trong lòng có một chút kích động.
Xem ra, mình tới đây là đúng.
"Điện hạ", thấy Tứ hoàng tử, Tống Tư Thành liền quỳ xuống, nước mắt trong mắt nhòe nhòe: "Cầu xin Điện hạ có thể vì khuyển tử chu toàn một hai".
"Hầu gia, ngươi nói quá lời, Tử Dật là một nhân tài khó có được, chỉ cần bản điện có thể làm được, thì sẽ hết sức". Tứ hoàng tử cười gật đầu.
Tống Tư Thành sốt ruột muốn cứu con, cũng không có nghĩ nhiều, tất nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, liền dâng lên lễ.
Tứ hoàng tử sắc mặt không đổi, khách sáo một phen, sau đó thoải mái thu lễ.
Tống Tư Thành lại cảm kích một hồi, lúc này mới cáo từ.
Nghe được đồn đãi về Tống Tử Dật, Ngọc Trâm và đám người Trà Mai, từng người bẩm báo với Thanh Ninh.
Thanh Ninh sắc mặt bình tĩnh, như nghe chuyện phiếm.
Đến lúc ăn cơm tối, cùng Tô Phỉ ở trong sân đi lại cho tiêu cơm, hai người mới vào phòng.
Trà Mai lên trà cho hai người, sau đó thối lui khỏi nội thất.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, gió đêm mang theo hương hoa từ cửa sổ thổi vào.
"Tống Tử Dật chạy đi đâu?". Thanh Ninh uống một ngụm trà, nhìn về phía Tô Phỉ hỏi.
"Lúc này, hẳn là đi huyện Liễu Bình", Tô Phỉ tính toán, đáp.
"Mấy người nhân chứng đều có thể tin được không? Đừng để đến lúc đó bị đâm dao sau lưng", Thanh Ninh nhíu mày, lo lắng.
Tiền tài mê hoặc lòng người, Tống gia vì Tống Tử Dật, nhất định sẽ thu mua nhân chứng.
Suy nghĩ một phen, lông mày Thanh Ninh cau chặt lại hai phần, để chung trà trong tay xuống, đưa tay kéo tay Tô Phỉ: "Chàng phải cẩn thận".
Có thể là vì mang thai, nàng càng thêm đa sầu đa cảm.
Tính kế Tống Tử Dật là chuyện nhỏ, nhưng muốn thông qua tính kế Tống Tử Dật để tính kế Tứ hoàng tử, Thanh Ninh liền có chút lo lắng.
Tô Phỉ gật đầu cười, đem Thanh Ninh kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ, nàng yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nàng xem, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết ruồi bọ rồi đây này, thái y đã nói, làm mẹ phải thật vui vẻ, cục cưng trong bụng cũng sẽ vui vẻ, cho nên, nàng đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa, có được không".
Nhắc tới hài tử, Thanh Ninh lập tức liền rời đi sự chú ý, chậm rãi nở nụ cười: "Được, vì cục cưng của chúng ta, mỗi ngày thiếp đều bảo trì tâm tình vui vẻ, những thứ này không liên quan tới thiếp, thiếp cũng sẽ không nghĩ nhiều, chỉ là thiếp lo lắng cho chàng".
Nụ cười trên mặt, hạnh phúc mà thỏa mãn, như thể hoa mùa hạ, xán lạn mà tuyệt diễm.
"Không cần lo lắng cho ta, ta mỗi ngày, sáng sớm vào triều, hạ triều thì đi nha môn Lại bộ, sau đó theo quy định ở Lại bộ làm việc, hết ngày thì trở về cùng Ninh nhi của ta", Tô Phỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi đầu hôn xuống trán Thanh Ninh.
Thanh Ninh cũng cười, nhẹ giọng hỏi: "Tích Ngọc, chàng thích con trai hay là con gái?".
"Đều thích". Tô Phỉ ôn nhu cười nói: "Chỉ cần là Ninh nhi sinh, ta đều thích, nếu là con trai, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó thành tài, nếu là con gái, nhất định cũng sẽ xinh đẹp giống nàng, đến lúc đó, chúng ta sẽ trang điểm cho con bé thật xinh đẹp như tiên nữ...".
Thanh Ninh nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, tựa như bảo thạch tỏa lung linh tỏa sáng, nhất thời không tự chủ được duỗi tay ôm cổ Tô Phỉ.
Tô Phỉ khóe mắt đuôi mày chảy xuôi ý cười như nước suối.
Giờ phút này, Tống Tử Dật lại đang ngồi ở nơi hoang dã, nhìn lên những vì sao và vầng trăng sáng tỏ trên trời, sắc mặt âm trầm.
Làm sao lại có người nhìn thấy?
Rõ ràng hắn đã rất cẩn thận.
Một cỗ gió đêm thổi tới, Tống Tử Dật nhất thời giật mình, vọt đứng lên.
Không thích hợp, không thích hợp.
Mọi chuyện cần thiết đều không thích hợp.
Đây giống như một ván cờ, mỗi bước mỗi bước khiến cho hắn đi vào trong.
HẾT CHƯƠNG