Editor: Ngọc Thương
Tống Tử Dật thở ra một hơi, đem chuyện sắp tới tỉ mỉ suy nghĩ một chút, càng nghĩ hắn lại càng kinh hãi.
Dường như từ sau khi hắn ra khỏi nhà lao Đại Lý Tự, thì có một tấm lưới bao phủ lấy hắn.
Từ khi phát hiện ra gian tình của Nghi An và Đổng Khải Tuấn, cái lưới này liền bắt đầu dần dần thu hẹp, trước là việc Đổng Khải Tuấn đánh lén, mang hắn treo lên cây, sau đó bản thân hắn đem Đổng Khải Tuấn chết.
Từng bước từng bước chọc giận hắn, hết thảy mơ hồ như có bàn tay nào đó điều khiển.
Ngay cả phản ứng của hắn, tâm tư của hắn cũng bị tính kế bên trong.
Là ai lợi hại như vậy?
Nắm giữ được cả phản ứng của hắn đối với từng sự việc?
Là ai có khả năng đến thế?
Là ai có cừu hận lớn như vậy đối với hắn, đưa hắn vào bước đường giết người?
Đổng Khải Tuấn không phải người bình thường, đó là cháu của Thục Phi, là thân biểu đệ của Tứ hoàng tử, nếu là một kẻ không có tiếng tăm gì, chỉ cần hao phí một chút bạc, Kiến An hầu phủ có thể giải quyết.
Nhưng chuyện chết Đổng Khải Tuấn, lại không phải việc dễ dàng xử lí.
Cho nên, hắn vừa nghe được tiếng gió, liền lập tức cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ.
Hắn không yên tâm về cha mẹ, vì vậy lập tức trở về nhà cùng muội muội giao phó một phen, sau đó rời nhà đi, may mắn thời điểm hắn ra khỏi thành, còn chưa có nhìn thấy nha vệ tới bắt.
Là ai đây?
Ngũ hoàng tử?
Thân là Hoàng tử dĩ nhiên có bản lĩnh nắm được lòng người.
Từng bước từng bước tính kế, không chỉ có hủy sạch danh dự của mình, còn làm cho mình biến thành hung thủ giết người.
Nhưng mà, Ngũ hoàng tử vì sao phải hao hết tâm tư đối phó mình như thế?
Nếu là bởi vì sự kiện trong phủ Ngũ hoàng tử lúc trước, vậy ngay lúc đó chỉ cần đưa bọn họ đến Đại Lý Tự nghiêm trị, khiến bọn họ sống dở chết dở, không phải là xong rồi?
Việc gì phải hao tổn tâm trí như thế này?
Tống gia tuy là người bên phe Tứ hoàng tử, nhưng bản thân mình không phải trọng thần, lại càng không phải người kỳ tài ngút trời gì, không đến mức để Ngũ hoàng tử phải tốn công tốn sức đi đối phó.
Chẳng lẽ là bởi vì thế lực của Kiến An hầu phủ?
Nhưng, thế lực của Kiến An hầu phủ đâu đến mức làm cho Ngũ hoàng tử phải kiêng kị như vậy.
Nếu không phải là Ngũ hoàng tử, thì là ai?
Trước mặt Tống Tử Dật thoáng hiện lên gương mặt của Tô Phỉ và Thanh Ninh.
Là phu thê bọn họ sao?
Tống Tử Dật vô thức từ trong đáy lòng phủ nhận ý nghĩ này.
Tuy rằng Tiêu Thanh Ninh đối với mình có oán, nhưng hắn vẫn không tin, hắn biết nàng từ nhỏ, một nữ tử thiện lương như nàng sẽ không hạ thủ độc ác với hắn như vậy.
Mà, Tô Phỉ kia hẳn cũng không đến mức, bởi vì có người thiết kế mình và Thanh Ninh, nên hắn ta liền xuống tay với mình? Sự kiến đó, Tống Tử Dật cũng là người bị hại!
Hơn nữa, trước kia, hắn cùng phu thê Tô Phỉ và Thanh Ninh cơ bản không có hiềm khích.
Cho nên, hẳn không phải là phu thê bọn họ.
Ngũ hoàng tử khả năng lớn hơn một chút.
Nhưng tại sao Ngũ hoàng tử phải làm vậy? Hao tốn khổ tâm đối phó mình như thế, chỉ vì muốn đánh đổ mình, chết Đổng Khải Tuấn?
E là không đơn giản như thế!
Tống Tử Dật có chút bực bội đi tới đi lui.
Gió đêm hơi lạnh nhưng cũng không thổi bay được phiền muộn trong lòng hắn.
Xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu, làm cho Tống Tử Dật càng thêm tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Cử động lần này mục đích là vì cái gì?
Tống Tử Dật đi tới đi lui thật lâu, đột nhiên dừng bước chân.
Hắn, Tống gia, Đổng gia, Tứ hoàng tử...
Mục đích hẳn là Tứ hoàng tử!
Đối phó Tứ hoàng tử như thế có tác dụng gì?
Tống gia chẳng qua chỉ là một phần thế lực nhỏ đi theo Tứ hoàng tử thôi, đối với Tứ hoàng tử mà nói, Tống gia không phải là một phần tử hết sực quan trọng, cũng không có tác dụng mang tính quyết định.
Vậy là thế nào đây?
Tống Tử Dật cau mày lại, nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, trầm tư.
Tứ hoàng tử có tài, nhưng độ lượng không lớn, thậm chí có chút bảo thủ.
Phía trước, bởi vì chuyện của Nghi An, Hoàng Thượng đối với Tứ hoàng tử rất thất vọng, hơn nữa còn chèn ép không ít người của Tứ hoàng tử.
Cho nên, chuyện này xảy ra, Tứ hoàng tử sẽ làm như thế nào?
Sẽ làm người ở trung gian ở giữa, chu toàn hai nhà Tống gia và Đổng gia?
Hay là nhớ thân tình, sẽ không bỏ qua cho Tống gia?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Tử Dật nhất thời sáng lên.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Tống gia, dùng nhớ thân tình để tranh thủ hảo cảm của Hoàng Thượng!
Tứ hoàng tử sẽ bởi vì sự kiện này mà tranh thủ hảo cảm của Hoàng Thượng, đứng ra làm chủ cho tên ăn chơi lêu lổng Đổng Khải Tuấn kia, không bỏ qua cho Tống gia, điều này ít hoặc nhiều sẽ khiến những người còn lại đi theo Tứ hoàng tử rét lạnh tâm tư.
Như thế - -
Mục đích của Ngũ hoàng tử liền đạt được, làm cho người đi theo Tứ hoàng tử rét lạnh tâm tư, đối với Tứ hoàng tử sinh ra dị tâm!
Lưng Tống Tử Dật chợt toát ra một tầng mồ hôi.
Đến cùng, hắn và Tống gia chẳng qua chỉ là quân cờ Ngũ hoàng tử dùng để đối phó với Tứ hoàng tử mà thôi!
Chỉ sợ, hiện tại Tứ hoàng tử đã như thế.
Không, hắn phải trở về, nói với Tứ hoàng tử đó là một cái bẫy.
Tứ hoàng tử hiện thời không biết, bởi vì chuyện đêm thất tịch hôm đó, hắn không nói, Đổng Khải Tuấn cũng không nói.
Mọi người đều cho rằng, hắn giết Đổng Khải Tuấn là bởi vì lí do Đổng Khải Tuấn và Nghi An tư thông.
Không một ai biết, giữa chuyện này còn mang theo một bí mật, chính là về đêm thất tịch hôm đó.
Thời điểm hắn hạ thủ, rõ ràng đã vô cùng cẩn thận.
Làm sao lại có người nhìn thấy?
Căn bản chính là có người cố ý!
Hắn phải trở về!
Nếu như hắn không quay về, Hầu phủ cũng sẽ bởi vì hắn mà bị liên lụy.
Hắn chạy trốn, Đổng gia tìm không được hắn, tất nhiên sẽ trút giận lên Hầu phủ!
Cho nên, hắn nhất định phải trở về, cùng Tứ hoàng tử, nói với Đổng gia, đây là người khác thiết kế, chỉ cần Tứ hoàng tử tin, Đổng gia cũng sẽ nể mặt Tứ hoàng tử, tạm thời bỏ qua cho Tống gia, buông tha cho hắn.
Như thế, chỉ cần tranh thủ điểm này, Tống gia có thể rời kinh thành, cách xa tầm mắt Đổng gia.
Tống Tử Dật nghĩ thông suốt, lập tức ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Thời điểm bầu trời lộ ra ánh sáng trắng, Tống Tử Dật liền mở mắt, đi đến dòng suối nhỏ gần đó, đơn giản rửa mặt một phen, sau đó liền lên đường - - hồi kinh.
Nhưng, khi hắn đến gần cửa thành, phát hiện thấy, cửa thành dán đầy bức họa vẽ hắn, cửa thành giới nghiêm không ít, còn dán bố cáo, phàm là người vào thành đều phải lần lượt kiểm tra giấy thông hành.
Cho nên, ngoài cửa thành xếp một đội ngũ hàng dài, không chỉ có một đám gặng hỏi, còn muốn lần lượt kiểm tra giấy thông hành của từng người.
Dân chúng trồng rau, ngay ngắn thẳng hàng, nối nhau từng người một vào thành.
Tống Tử Dật kéo mũ xuống, đi trở về.
Hôm qua hắn rời đi quá gấp, không có công phu đi làm giấy thông hành mới.
Giấy thông hành của bản thân không thể dùng, lúc này mà mang ra, còn không phải là tự chui đầu vào lưới? Bị bắt vào Hình bộ, vậy khẳng định mình sẽ không thể nhìn thấy được Tứ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử trù hoạch đại cục như vậy, chính là để đối phó Tứ hoàng tử, vì vậy Ngũ hoàng tử chắc chắn sẽ đề phòng chiêu thức này, sẽ không để cho mình gặp được Tứ hoàng tử!
Cho nên, lúc này không thể tự chui đầu vào lưới, hắn nên nghĩ biện pháp chu toàn khác.
Tống Tử Dật suy nghĩ một chút, hướng về thôn trang ngoại ô của Tống gia mà đi.
Xa xa liền phát hiện có không ít quan binh tuần tra canh giữ xung quanh thôn trang, vùng phụ cận cũng không thiếu quan binh tuần tra.
Tống Tử Dật đành phải từ bỏ, suy tính một phen, quyết định đi Liễu Bình trấn.
Trấn này gần kinh thành nhất.
Trên trấn nhất định sẽ có người có biện pháp làm giả giấy thông hành.
Có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay.
Bởi vì không biết bản thân mình sẽ phiêu bạt ở ngoài bao lâu, cho nên, lúc ở Kiến An hầu phủ đi ra, hắn có mang theo chút bạc.
Tới gần trấn Liễu Bình, Tống Tử Dật lại phát hiện, giới nghiêm bên này giống giới nghiêm như ở kinh thành, trên cửa thành cũng dán bố cáo cùng tranh vẽ chân dung hắn, người vào thành cũng xếp hàng lần lượt, hiển nhiên, hôm qua bên này cũng đã phát ra thông cáo.
Cho nên, đừng nói vào thành mời người giúp hắn làm giả giấy thông hành, chính là ngay cả cửa thành hắn cũng không qua được.
Tống Tử Dật không khỏi tức giận.
Nên làm thế nào bây giờ?
Hay là đi xa hơn một chút?
Nếu đi xa kinh thành, tình huống chỗ đó cũng giống như ở đây thì sao? Chẳng lẽ lại càng đi xa hơn nữa?
Cho dù là Minh thành gần đây, qua lại cũng phải bốn năm ngày, bản thân còn phải tránh né truy xét của quan binh, nếu trong thời gian qua lại đó, trong nhà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Hiện tại, hắn đâu còn thời gian mà lãng phí?
Nên làm cái gì bây giờ?
Tống Tử Dật đứng ở dưới gốc cây, đầu đầy mồ hôi.
Xông trở lại kinh thành?
Hay là đi tìm nông hộ mượn một cái giấy thông thành để dùng?
Xông vào cửa thành kinh thành, há đơn giản như vậy!
Mà mượn giấy thông hành? Phụ cận kinh thành nhất định là có quan binh tuần tra truy xét, dân không không đấu với quan, đến lúc đó, mượn giấy thông hành không được, nói không chừng còn bị người ta trực tiếp mật báo đưa quan binh tới.
Sự tình liên lụy Tống gia, hắn không thể mạo hiểm, càng không thể để xảy ra một tia sai lầm.
Nhưng mà, lưới trời tuy thưa, chẳng lẽ không còn biện pháp nào nữa sao?
Tống Tử Dật đưa tay, một quyền đánh lên thân cây, máu tươi chảy ra.
Nên làm gì bây giờ? Tống Tử Dật tựa vào cành cây, nhìn mặt trời nóng bức phía trên, cảm thấy có chút vô lực dâng lên thành khí, tựa hồ hít thở không thông.
Đều do con tiện nhân Thẩm Thanh Vũ kia, nếu không phải nàng ta, mình sẽ không cưới Nghi An, cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay!
Nghi An? Thân thể Tống Tử Dật lập tức đứng thẳng lên.
Tiện nhân Nghi An kia đã xuất gia, đang ở trong am ni cô!
Quan binh liệu có đến am ni cô lục soát tìm mình không?
Mình không vào được thành, tiện nhân Nghi An kia lại có thể!
Tống Tử Dật liền lập tức chạy tới nơi Nghi An tu hành, Từ Diệp am.
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, Tống Tử Dật rốt cuộc cũng chạy tới dưới chân núi Từ Diệp am. Tống Tử Dật thả chậm cước bộ trên đường nhỏ trong núi, cảnh giác tra xét bốn phía.
Quả nhiên, không có quan binh đến nơi này.
Để cẩn thận hơn, Tống Tử Dật từ cửa sau nhảy tường vào trong am, bắt một tiểu ni cô, hỏi phòng Nghi An, sau đó lặng lẽ xâm nhập vào trong phòng.
Nghi An lúc này không có ở trong phòng, đi làm khóa lễ muộn.
Chờ đến lúc trăng đỉnh đầu, Tống Tử Dật mới nghe được tiếng nói chuyện của các ni cô, sau một lúc lâu, có tiếng mở cửa.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời như nước.
Nghi An đi vào, dừng lại bước chân, nhướng mày: "Ai?".
Trong phòng rõ ràng có một cỗ mùi mồ hôi, không phải là hương vị thuộc về phòng nàng.
"Là ta", Tống Tử Dật từ góc tối đi ra.
"Tống Tử Dật!", âm thanh của Tống Tử Dật, Nghi An đương nhiên không xa lạ, sắc mặt trầm xuống, thốt nhiên lên giọng.
Tống Tử Dật bật người tiến lên, bưng kín miệng Nghi An: "Ngươi đừng lớn tiếng, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi".
Nghi An ánh mắt ngoan lệ róc hướng trước mặt Tống Tử Dật.
Chuyện quan trọng?
Giữa bọn họ còn có chuyện quan trọng gì để nói?
Là tới cười nhạo mình thì có!
Là để xem hôm nay mình bi thảm đến cỡ nào chứ gì!
Nghi An hận không thể ăn hắn.
Nếu ngày đó, hắn có thể vì nàng nghĩ nhiều một chút, tại thời điểm phá vỡ gian tình, hắn có thể thối lui ra khỏi gian phòng, vậy sẽ không đến mức để những người đằng sau chứng kiến được một màn kia.
Nếu hắn lập tức thối lui ra khỏi gian phòng, sau đó cùng nàng tâm bình khí hòa nói chuyện hưu thê, sự tình sẽ không thành ra như ngày hôm nay.
Chỉ cần hắn có thể vì nàng nghĩ nhiều một chút như vậy, bản thân nàng sẽ không rơi vào tình cảnh thanh y cô đăng đến cuối đời như thế này.
(thanh y cô đăng: áo xanh ngọn đèn cô đơn, chỉ ni cô đi tu mặc áo xanh làm bạn với nhang đèn)
Tống Tử Dật đưa tay điểm huyệt câm của nàng, sau đó thắp đèn trên bàn lên.
Ngọn đèn sáng ngời, Tống Tử Dật vừa ngẩng đầu, lập tức sửng sốt: "Ngươi, ngươi thế nào lại trở thành như vậy? Trong am có người khi dễ ngươi sao?".
Nửa gương mặt Nghi An lõm sâu xuống, giống như bà lão bảy tám chục tuổi, bên mặt kia mặc dù có chút tái nhợt, nhưng lại trắng nõn như ngọc.
Đôi mắt u ám, một thân quần áo ni cô màu đen, càng khiến sắc mặt nàng thêm xám trắng nổi bật.
Nghi An như vậy, khiến Tống Tử Dật vô cùng giật mình.
Nghi An trước kia sắc mặt đỏ thắm, như thể hoa nhi tháng năm nở rộ, kiều diễm chói mắt.
Nhưng Nghi An trước mặt, lại âm trầm như quỷ mị.
Nghi An nghe vậy, khóe miệng quẹt qua một nụ cười âm hiểm.
Thế nào lại trở thành như vậy? Còn không phải là do Tống Tử Dật hắn ban tặng! Bản thân mặc dù không còn là Quận chúa, nhưng vẫn là con gái của Công chúa, trong am ni cô tự không ai dám khi dễ nàng.
Cho nên, nếu không phải hắn, nàng sao sẽ trở thành cái bộ dáng người không giống người, quỷ không giống quỷ thế này!
Không đúng, còn có tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia.
Ban đầu là Tiêu Thanh Ninh đánh, làm cho mình vẫn luôn không tốt, sau đó là Tống Tử Dật, hoàn toàn đem mình biến thành cái dạng này!
Bọn họ đều đáng chết!
Nàng mỗi ngày ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện, nguyện vọng mong muốn nhất, chính là hi vọng Tống Tử Dật và Tiêu Thanh Ninh, hai người đó sớm gặp báo ứng.
"Mấy ngày không gặp, ngươi như thế nào thành ra bộ dáng này". Tống Tử Dật thở dài một hơi, lặng yên trong chốc lát, sau đó đem chuyện cùng Nghi An cặn kẽ kể rõ, nói: "Sự tình liên quan đến Tứ điện hạ, ta không vào được thành, cho nên, hi vọng ngươi đi một chuyến, ta giải huyệt cho ngươi, ngươi đừng la lên, am ni cô này đều là ni cô, nếu để cho người ta biết ta ở đây, đến cùng đối với ngươi sẽ không tốt".
Nói xong, nhìn nhìn Nghi An, đưa tay giải khai huyệt vị của nàng.
Tống Tử Dật giết Đổng Khải Tuấn? Tiện nhân Đổng Khải Tuấn kia chết rồi? Tống Tử Dật trở thành tội phạm bị truy nã? Nghi An khoan khoái nở nụ cười.
"Nghi An, việc này không nên chậm trễ, ngày mai ngươi liền vào thành một chuyến đi".
Nghi An dừng cười, buồn cười nhìn Tống Tử Dật, lạnh lùng hỏi: "Tại sao ta phải trở lại kinh thành? Tại sao phải giúp ngươi?".
Nàng ước gì hắn chết.
Một khi nàng về, lập tức trực tiếp dẫn theo quan binh tới bắt hắn.
"Vì Tứ điện hạ". Tống Tử Dật sững sờ, sau đó trả lời.
"Hừ". Nghi An hừ một tiếng: "Ta tại sao phải giúp hắn?".
Nàng biết rõ, thời điểm nàng gặp chuyện không may, Tứ biểu ca không hề giúp nàng nói chuyện, cầu tình.
Tống Tử Dật đáp: "Nghi An, nếu Tứ điện hạ... Đến lúc đó, đón ngươi trở về, phong hào Quận chúa cho ngươi, không phải là quá dễ dàng?".
Nghe vậy, Nghi An nhịn không được tim đập mạnh, rơi vào trầm tư, thật lâu mới lên tiếng: "Ngươi đi trước đi, ta suy nghĩ một chút".
Tống Tử Dật nhẹ gật đầu: "Ngày mai, lúc ngươi nghỉ trưa, ta lại tới tìm ngươi".
Nói xong liền nhảy ra cửa sổ.
HẾT CHƯƠNG