Editor: Ngọc Thương
Nghi An và người hầu cận của Tứ hoàng tử thấy Tống Tử Dật không nói lời nào liền cứ như vậy chạy ra ngoài, hai người giật sững mình trong chốc lát, cũng không có đuổi theo.
Yên lặng hồi lâu, người hầu cận của Tứ hoàng tử mới mở miệng hỏi Nghi An có lời gì muốn chuyển lại cho Tứ hoàng tử không.
Nghi An lắc đầu, đáp: "Không có, ngươi trở về đi, nếu Tống Tử Dật sửa lại tâm ý, có lòng theo Tứ biểu ca, ta sẽ phái người trở về thành nói cho Tứ biểu ca".
Người hầu cận kia ứng, chắp tay cáo từ.
Trên mặt Nghi An nổi lên cười lạnh, ngồi chốc lát cũng liền đi ngủ.
Đầu choáng váng ngất đi, Tống Tử Dật hôn mê trên đất, thật lâu sau mới tỉnh lại.
Hoảng hốt một lúc, hắn mới phục hồi tinh thần.
Cây cối xung quanh dưới ánh trăng lờ mờ, như thể quỷ mị, có cảm giác dữ tợn, tiếng chim cùng tiếng côn trùng từ xa truyền đến, nổi bật giữa ban đêm yên tĩnh.
Tống Tử Dật quỳ rạp trên đất, vừa đau lòng lại vừa phẫn uất, hai tay đánh lên mặt đất, nước mắt như hạt châu rớt xuống.
Phụ thân, mẫu thân, muội muội, Hầu phủ, đều là hắn làm hại.
Tống Tử Dật đem hai tay đánh đến huyết nhục mơ hồ, mất lực mới dừng lại động tác, bổ nhào nhào trên mặt đất, lật người lại.
Trăng sáng bị mây đen che kín, màn đêm càng tối đen.
Hai tròng mắt Tống Tử Dật nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đến giống như tâm hắn, đen như mực, tìm không được một tia sáng.
Người thân, nhà đều bởi vì hắn mà trong một đêm bị lật úp.
Không bằng để hắn chết đi.
Vì cái gì người chết không phải là chính bản thân hắn.
Là hắn giết người, là hắn phạm tội.
Tống Tử Dật hận không thể làm thời gian quay ngược trở lại.
Hắn sẽ không ra tay độc ác với Đổng Khải Tuấn.
Còn có, Tứ hoàng tử nói cái gì mà tận lực!
Chẳng qua là vừa ăn cướp vừa la làng!
Coi hắn là ngốc tử sao, Hầu phủ có thể rơi vào kết cục như vậy, chính là bút tích của Tứ hoàng tử hắn!
Nếu như mình không cưới Nghi An, Hầu phủ cũng sẽ không sớm bị kéo vào trong dòng nước xoáy này như vậy, lúc trước chỉ biết hưởng cẩm tú quang hoa, không ngờ cũng là vực sâu vô tận...
Nhưng nhân sinh nào có mấy cái nếu như?
Hiện tại hết thảy đều đã muộn, không còn kịp nữa rồi.
Tống Tử Dật vô cùng hối hận, đem những chuyện đã qua ở trong óc suy nghĩ một lần, sau đó nội tâm hận Nghi An muốn chết, nếu nàng có thể để tâm, có thể đem lời của mình để ở trong lòng, có lẽ còn có thể tới kịp.
...
Miệng vết thương trên ngực Tống Tử Dật lại nứt ra, đau dữ dội, nhưng đau đớn trên ngực lại không bằng nỗi đau trong lòng hắn.
Tim của hắn như bị người xé ra làm đôi, đau triệt nội tâm.
Hắn biết rõ đấy là một cái bẫy, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà gặp nạn, thúc thủ vô sách.
Tống Tử Dật đánh một cái tát vào trên mặt mình.
Đến tìm Nghi An cầu xin nàng hỗ trợ làm cái gì!
Bản thân mình hao tổn tôn nghiêm quỳ gối trước mặt nàng cầu xin, nhưng kết quả thì sao?
Cho dù kinh thành núi đao biển lửa, hắn cũng có thể xông trở về, cứu phụ mẫu cùng muội muội!
Tống Tử Dật lại hung hăng đánh cho chính mình một cái tát, bàn tay che mặt, một chưởng nước đọng, cũng không quản vết thương trước ngực mình, cả đêm nhìn bầu trời, thẳng đến phía đông trắng sáng.
Một đêm không chợp mắt, Tống Tử Dật sắc mặt tái nhợt, sợi tóc tán loạn, đôi tay đặt trên ngực dính máu, một thân tiều tụy, chật vật dị thường.
Hắn lảo đảo đỡ vào gốc cây bên cạnh đứng lên, đôi mắt âm lãnh nhìn về phía đông, nắm chặt quả đấm.
Đứng đó một lúc lâu, ánh mắt chuyển sang Từ Diệp am, suy nghĩ một chút, vẫn nên tới đó.
Tống gia hôm nay chỉ trông cậy vào hắn.
Hắn không thể vào thành.
Hắn lại không bỏ được mẫu thân cùng muội muội.
Vào trong am, Nghi An thấy Tống Tử Dật đến, cũng không ngoài ý muốn.
Tống Tử Dật có thể vì người nhà quỳ gối cầu xin mình, vậy hôm nay trở lại cũng không có gì đáng kinh ngạc.
"Phiền ngươi gửi tin đến Tứ điện hạ, cầu xin hắn trông nom mẫu thân và muội muội ta một hai, ta có những chuyện khác phải xử lý, đợi xử lý xong, sẽ trở về thuần phục Điện hạ". Tống Tử Dật nắm quyền, nói với Nghi An: "Nghi An, phần ân này của ngươi, ngày sau lại báo đáp".
Nghi An hìn hắn một cái, nói: "Báo đáp? Chờ ngươi tránh được một kiếp này rồi nói sau".
Tống Tử Dật cũng không cùng nàng nhiều lời, gật đầu ứng, lại nói: "Hiện tại ta không thể trở về thành, ta thập phần không bỏ được mẫu thân và Tử Quỳnh, nếu Tứ hoàng tử không tiện ra mặt, Nghi An, nể phần ân tình ngày xưa, cầu xin ngươi có thể ra tay giúp đỡ một hai".
Còn tưởng rằng hắn sẽ vì lời của Tứ biểu ca lưu lại, mà tiếp nhận ý tứ của Tứ biểu ca, mượn tay Tứ biểu ca, tạm thời giúp hắn trông nom Trương thị và Tống Tử Quỳnh. Không ngờ, kì thật là hắn cũng không hề đem hi vọng đặt trên người Tứ biểu ca, một câu nói cuối cùng mới đi vào trọng điểm, là muốn mình hỗ trợ! Muốn mình cầu xin phủ Công chúa giúp đỡ cứu Trương thị và Tống Tử Quỳnh! Nghi An nở nụ cười: "Tống Tử Dật, ngươi không khỏi quá đề cao ta rồi. Ta của hôm nay có thể giúp ngươi được cái gì?".
Hắn làm sao dám đem hi vọng đều đặt trên người Tứ hoàng tử! Tống Tử Dật nói: "Trước kia mẫu thân và muội muội đều cực kì thích ngươi, chuyện ta làm không đủ chu toàn, ngươi muốn hận, muốn trách, thì hận ta, trách ta, nể mặt tình cảm trước đây, Tử Quỳnh chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, các nàng... Nghi An, chỉ cần ngươi chịu, trông nom mẫu thân và muội muội là việc dễ dàng".
Nghi An cười: "Ta sẽ đem lời ngươi chuyển tới Tứ biểu ca, bây giờ là ban ngày, ngươi đi nhanh đi".
Nói đi nói lại, nhưng Nghi An nửa câu cũng không có nói mình sẽ hỗ trợ.
"Cáo từ". Tống Tử Dật chỉ coi như nàng đã đồng ý, vì vậy làm động tác vái chào thật sâu, xoay người rời đi.
Khóe miệng Nghi An phác thảo một nụ cười trào phúng.
Trương thị kia, điệu bộ thấy lợi quên tình nghĩa, chẳng qua là ở trước mặt mợ Hoàng Hậu bị mất thể diện với con dâu, liền tỏ thái độ luôn với mình, còn tận lực cân nhắc cái đồ tiện nhân Thẩm Thanh Vũ không lên được mặt bàn.
Tống Tử Quỳnh lại càng là cái loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngày thường ngọt ngào một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, bởi vì lần đó mình thúc đẩy hôn sự của nàng ta và Tô Phỉ thất bại, Tống Tử Quỳnh mặc dù không dám cùng mình khiêu chiến, nhưng cũng ngầm cho mình hạ không ít ngáng chân, mình nghĩ tới nàng ta chỉ là một tiểu cô khuê nữ, sớm muộn gì cũng xuất giá, bản thân mình cũng muốn cùng Tống Tử Dật hảo hảo sống qua ngày, nên mới coi mấy trò làm ầm ĩ của Tống Tử Quỳnh chẳng qua là trò trẻ con, không thèm bận tâm.
Tống gia trở mặt vô tình, hôm nay, Tống Tử Dật thế nhưng cầu xin mình đi cứu Trương thị và Tống Tử Quỳnh?
Đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Mình không có bỏ đá xuống giếng đã là may cho bọn họ lắm rồi, thật coi Nghi An nàng là quả hồng mềm để bóp sao?
Nghi An kêu người tiến đến, phân phó người đi truyền lời cho Tứ điện hạ, về phần chuyện Tống Tử Dật cầu xin nàng nhờ phủ Công chúa giúp đỡ, nàng nửa câu cũng không nói.
Tống Tử Dật ra khỏi Từ Diệp am, đi xuống núi, bước chân hướng về phía Tây Bắc, trong lòng hắn dự định, trên đường phụ thân bị áp giải, đem phụ thân cứu ra.
Về phần Nghi An truyền lời qua cho Tứ hoàng tử thế nào, cũng không để ý đến.
Tứ hoàng tử nhưng không tin tưởng Tống Tử Dật sau khi biết chuyện Tống gia còn đi theo mình, Tống Tử Dật hắn thông minh như vậy, có thể đem mọi chuyện suy nghĩ thấu triệt, làm sao sẽ không nghi ngờ nguyên do Tống gia bị lật úp?
Để người hầu cận đi một chuyến, chẳng qua là làm một chút mặt mũi cho người ta xem thôi.
Trương thị lão niên suy sắc, chỉ có thể làm việc nặng, mà Tống Tử Quỳnh thanh xuân tịnh lệ, dung mạo cùng dáng người xinh đẹp, rất nhanh liền được an bài tiếp khách, những thứ này Tống Tử Dật cũng không biết.
Hắn một đường đi mất mấy ngày, trong lòng ảo não muốn chết.
Áp giải phạm nhân bình thường chỉ có vài quan binh.
Nhưng lần này lại là gần bốn mươi người, hắn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Tống Tử Dật muốn tránh né trạm kiểm soát, bởi vì tránh trạm kiểm soát, một đường đi theo đội ngũ áp giải Tống Tư Thành, ngực hắn vốn có tổn thương, khí trời lại nóng bức dị thườnh, liên tục mấy ngày, sức lực hao tổn kiệt quệ, cũng không tìm được cơ hội hạ thủ.
Tống Tư Thành mấy chục năm qua đều là cẩm y ngọc thực, hàng ngày cơm đến chỉ việc há mồm, quần áo đến chỉ việc giương hai tay, hiện thời tuổi đã lớn, cộng thêm nguyên nhân khí trời, lại mang trên người gông xiềng cồng kềnh, đi chưa được vài ngày liền ngã bệnh, nhưng những quan binh kia chẳng thèm cố kị bệnh tình của hắn, mỗi ngày đều bắt hắn vội vàng gấp rút lên đường.
Nhìn Tống Tư Thành hấp hối, Tống Tử Dật tâm đau như đao chém, nhưng nếu tùy tiện ra tay, không chỉ không cứu được phụ thân, còn có thể khiến chính bản thân mình bị tóm gọn, cho nên Tống Tử Dật chỉ đành trơ mắt nhìn Tống Tư Thành ngày từng ngày suy yếu, không có nửa biện pháp xử lý.
Editor: Ngọc Thương
Kiến An hầu phủ bị tịch thu, cửa nát nhà tan, kinh thành một mảnh náo nhiệt, nghị luận đến khí thế ngất trời.
Không khỏi, có người đem chuyện đính hôn trước kia của Tống Tử Dật và Thanh Ninh mang ra thổn thức một phen, đồng thời nghị luận ào ào về Tề quốc công thế tử Tô Phỉ và Thanh Ninh vợ chồng son ân ái phi thường.
Đại gia không khỏi cảm thán, lui hôn thật tốt, nếu không phải ngày đó Tề quốc công thế tử phu nhân dứt khoát quyết định cùng Tống gia lui hôn, không chừng hôm nay cũng bị liên lụy.
Sau đó lại đem chuyện của Hưng Ninh hầu phủ Thẩm gia nhảy ra nói một hồi.
Mọi người lại cảm thán một phen, mẹ con Lý Vân Nương này cũng thật có phúc, quả là khổ tận cam lai!
Những thứ này, Thanh Ninh và Tô Phỉ không có để ở trong lòng, ngày tháng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đầy tháng của hai người đệ đệ Định Tây hầu phủ.
Thanh Ninh và Tô Phỉ hai người liền sớm về Định Tây hầu phủ.
Tiêu Lĩnh tuy là đối nhân xử thế an phận, nhưng hắn qua ba mươi tuổi mới lấy vợ sinh con, Lý Vân Nương lại sinh được hai đứa con trai, nên hắn cũng vô cùng cao hứng, mở tiệc thịnh soạn.
Lý Vân Nương y phục màu đỏ hoa đào, giày vải bồi đế, váy mã diện màu đỏ tía, nụ cười trên mặt phá lệ xán lạn.
Thanh Ninh thân thể nặng, Lý Vân Nương tự nhiên không để cho nàng đi chào hỏi khách khứa, cho nên, Thanh Ninh ngồi trong phòng cùng một phần nữ quyến nói chuyện phiếm.
Trong lòng mọi người biết Thanh Ninh có thai, nhưng đều giả bộ coi như không biết, chờ qua ba tháng, đến lúc đó mới chúc mừng sau.
Đợi tân khách ở sảnh đường tản đi, phân phó nha đầu bà tử dọn dẹp, lúc này Thanh Ninh mới cùng Lý Vân Nương đi chính viện.
Lý Vân Nương kéo tay Thanh Ninh, quan tâm hỏi: "Có mệt không? Khí trời nóng như vậy, con ở nhà nghỉ ngơi thì tốt rồi".
"Không mệt ạ", Thanh Ninh cười nói: "Đầy tháng của hai đệ đệ, con làm tỷ tỷ sao có thể không về?".
Đây là bào đệ cùng nàng huyết mạch tương liên.
"Con đó, đừng có không biết nặng nhẹ như vậy". Lý Vân Nương cười mắng một câu.
Hai người trở lại chính viện, mới vừa uống được hai hớp trà, Tiêu Lĩnh và Tô Phỉ hai người cùng nhau nói đùa đi đến, gã sai vặt sau lưng còn xách ba cái rương lớn.
Lý Vân Nương đứng dậy nghênh đón, Thanh Ninh cũng đứng lên hướng Tiêu Lĩnh hành lễ.
"Hai mẹ con đều bận rộn một ngày, Ninh nhi mau ngồi xuống". Tiêu Lĩnh vội nói, sau đó cho gã sai vặt kia đặt hòm rương trước mặt Lý Vân Nương và Thanh Ninh, chỉ vào ba cái rương, nói: "Đây là đồ tiểu tử Nghi Quan kia gửi về, một rương là lễ đầy tháng cho hai đệ đệ, một rương là cho mẫu thân, một cái đưa cho muội muội".
"Đứa nhỏ này thật là có tâm, ngàn dặm xa xôi, làm khó hắn phí tâm như vậy". Lý Vân Nương rất cảm động, lại hỏi vội: "Nghi Quan ở đó có tốt không? Thân thể khỏe không? Ăn, mặc có được không?...".
"Tốt lắm, hắn từ nhỏ lớn lên ở biên quan, sẽ tự chiếu cố mình tốt, nàng không cần lo lắng, lại có thúc bá chiếu cố, nàng yên tâm". Tiêu Lĩnh trả lời.
Lý Vân Nương gạt lệ, nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Người phái tới, khi nào thì trở về?".
"Mấy ngày nữa sẽ lên đường". Tiêu Lĩnh đáp.
"Vâng". Lý Vân Nương liền gật đầu, phân phó Thu Bội tới khố phòng xem các loại gấm vóc và dược liệu, coi có cái gì không đủ, ngay lập tức đi chọn mua, đến lúc đó đưa cho người mang về biên quan.
Đáy mắt Tô Phỉ không khỏi lộ ra tia hâm mộ.
Lý Vân Nương phân phó một phen, lúc này mới cùng Thanh Ninh mở rương ra nhìn.
Bảo thạch từ loại lớn đến nhỏ nhắn tinh xảo, ngọc khí, đồ chơi từ biên quan, đầy đủ mọi thứ.
Nhìn một phen, Lý Vân Nương phân phó người tiến đến, đem phần của Thanh Ninh đưa lên xe ngựa.
Uống trà thêm một lát, nhũ nương ôm đôi song sinh đã tỉnh ngủ đi tới.
Hai huynh đệ hiện thời càng thêm trắng nõn đáng yêu.
Thanh Ninh không thể bế, Tô Phỉ ôm một hài tử ở trong tay, nàng ngồi bên cạnh chơi đùa cùng đứa nhỏ.
Lý Vân Nương cười ôm một hài tử còn lại.
Tô Phỉ nhìn hai cậu em vợ trắng trắng mềm mềm như bánh trôi, ánh mắt không khỏi đưa về phía bụng Thanh Ninh, cảm thấy tâm đều biến hóa.
Sắc trời rất mau đến hoàng hôn, Thanh Ninh và Tô Phỉ mới lưu luyến cáo từ.
Lên xe ngựa, Tô Phỉ đưa tay ôm Thanh Ninh vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt bụng nàng, âm thanh ôn nhu như có thể chảy ra nước: "Ninh nhi, thai nhi này của chúng ta nếu cũng sinh đôi thì thật tốt, hai đứa nhỏ mềm mại dễ thương thật sự là yêu chết người đi được".
Thanh Ninh nhìn ánh sáng mênh mông trong mắt hắn, nhịn không được cười nói: "Chàng nghĩ muốn sinh đôi là sinh được sao".
Tô Phỉ kê lỗ tai cười đáp: "Vậy nếu lần này không được, lần sau ta sẽ nỗ lực thêm".
"Ba hoa". Thanh Ninh đỏ mặt.
Tô Phỉ ha ha cười.
Hai người vô cùng cao hứng về Quốc công phủ.
Thời gian trôi rất nhanh đến tháng Tám, mặt trời đã không còn nóng, như Thanh Ninh dự đoán, đầu tháng Tám, Tô Hoa Kiểm bỏ lệnh cấm cho Tôn thị.
Thanh Ninh và Tô Phỉ vào ngày Tôn thị được ra ngoài, phải đến thỉnh an bà ta.
Tôn thị khách khách khí khí, sắc mặt từ ái cùng Thanh Ninh nói về sau phải hảo hảo dưỡng thai, lại dặn dò Tô Phỉ: "Phỉ nhi, vợ ngươi hôm nay mang hài tử, tính tình khả năng so với ngày thường nếu không thuận chút ít, ngươi phải quan tâm nàng nhiều hơn, nhường nàng".
Thái độ từ ái giống như những chuyện trước đây chưa từng phát sinh qua.
Trong mắt Tô Phỉ thoáng hiện lên một tia trào phúng, cười nhạt gật đầu ứng.
Tết Trung Thu tới gần, các phủ cũng bận rộn lên.
Bởi vì Thẩm lão phu nhân qua đời, muốn giữ đạo hiếu, cho nên Hưng Ninh hầu phủ không có người lui tới, Thẩm Phong ở trong nhà giữ đạo hiếu.
Ngoài ý muốn, Bùi phu nhân lại đột nhiên mang lễ đến bái phỏng, thấy La Thủy Nguyệt, sau một phen khách sáo, Bùi phu nhân liền uyển chuyển đem mục đích đến nói ra.
Nàng nói Bùi Hạo Lâm và Thẩm Thanh Vận có hôn ước, hiện tại Thẩm Thanh Vận không được, cho nên, hi vọng Thẩm Thanh Nghiên thay muội muội gả cho Bùi Hạo Lâm.
La Thủy Nguyệt vừa nghe xong, tức đến không chịu được, thuận tay cầm chung trà hướng Bùi phu nhân đánh qua.
HẾT CHƯƠNG