Editor: Ngọc Thương
Tô Dao cho rằng sau khi mẫu thân mình đi ra, sẽ cùng Tiêu Thanh Ninh thế bất lưỡng lập, sẽ mang uy nghiêm của Quốc Công phu nhân ra giáo huấn con dâu, sẽ không cho Tiêu Thanh Ninh quả ngon để ăn.
Không nghĩ, nhìn trái nhìn phải, mẫu thân đi ra đã mấy ngày, đối với Tiêu Thanh Ninh nhưng lại từ ái có thêm, không hề có một điểm bộ dáng ghi hận.
Giống như là mẫu thân bởi vì chuyện lần trước đã bị Tiêu Thanh Ninh làm cho khiếp sợ.
Mẫu thân còn nghiêm lệnh yêu cầu nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, mà bản thân nàng từ nhỏ đối với Đại ca đã vừa kính lại vừa sợ.
Vì thế, mấy tháng nay trong lòng nàng phi thường muốn giáo huấn đại tẩu Tiêu Thanh Ninh này một chút, bất đắc dĩ, luôn không tìm được cơ hội tốt.
Trong lòng Tô Dao rất không dễ chịu.
Tôn thị nhìn qua người hầu hạ trong phòng, mọi người liền lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này nàng mới lên tiếng: "Tiểu hài tử con đừng có nghĩ gây chuyện, hảo hảo học việc thêu thùa một chút, còn có, Trung Thu đã đến, con cũng theo ta cùng học tập cách đối nhân xử thế, quản lí công việc vặt đi thôi".
Thấy Tôn thị không tiếp nhận lời nói của mình, Tô Dao rất mất hứng, quệt miệng nói: "Ở đâu ra gây chuyện? Mẫu thân ngài coi nàng ta như Bồ Tát mà cung kính, truyền ra ngoài, người ta sẽ nói mẫu thân ngài sợ một đứa con dâu đó! Cho nên, mẫu thân ngài hảo hảo cho nàng ta thấy lợi hại một chút, không có, nàng ta lại vểnh cái đuôi lên tận trời, còn tưởng rằng người khác đều sợ nàng, không dám làm gì nàng".
Đối với lời nói của Tô Dao, Tôn thị cũng không có không vui, chỉ là trong mắt chợt lóe âm ngoan rồi biến mất, khẽ mỉm cười: "Nương con trong lòng đều biết, con cứ kệ đi, con ngày thường cũng kính nàng ta chút ít, đến cùng nàng ta vẫn là đại tẩu của con, nếu truyền ra ngoài, người đời lại nói con cay nghiệt tẩu tử".
"Hừ, con chính là bất kính nàng ta, nàng ta đem con hại thành như vậy, còn muốn con kính nàng ta sao, con mới không cần". Tô Dao tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Mẫu thân, hôm nay ngài đã trở lại, phụ thân cũng không còn tức giận, khẩu khí kia con thực sự nuốt không trôi, ngài nên mau gọi nàng ta đến trước mặt lập quy củ, mẹ chồng dạy quy củ cho con dâu, là đạo lý hiển nhiên, chẳng qua có hài tử, liền quý báu lên chắc? Trước kia là mẫu thân ngài khoan dung, không cần nàng ta tới, nàng ta liền thật sự không tới, hôm nay, mẫu thân ngài muốn nàng ta đến, chẳng lẽ nàng ta còn dám không đến sao?".
Thấy Tô Dao như thế, Tôn thị nhưng lại vặn lông mày, nữ nhi thiếu kiên nhẫn, cho nên, mấy tháng vừa rồi, thời điểm nàng tĩnh dưỡng, mỗi lần nữ nhi đến vấn an, nàng liền cố ý dẫn theo nữ nhi cùng nhau sao chép kinh Phật, dùng cách này hi vọng tính tình nữ nhi có thể trầm ổn chút ít, nhưng hôm nay xem ra, trong mấy tháng này một chút tác dụng cũng không có. Tôn thị liền không khỏi phi thường lo lắng, suy nghĩ một lát, nói: "Nương đều ghi tạc trong lòng, nương sẽ đòi lại công đạo này, nhưng mà Dao nhi, nương từ nhỏ đã dạy con, hỉ nộ không cần phải biểu hiện ra ngoài như thế, cho dù trong lòng con không vui, cũng phải mang theo khuôn mặt tươi cười".
Tô Dao mất hứng mím miệng.
Tôn thị tiếp tục nói: "Con là nữ nhi Tô gia, đương nhiên phải xuất ra khí độ của nữ nhi Tô gia".
"Mẫu thân, con chỉ là nuốt không trôi khẩu khí kia, trong lòng không thoải mái, nàng ta tính kế chúng ta, thì không nên đối tốt với nàng ta như thế, nên hảo hảo làm cho nàng ta vội tới quỳ xuống thỉnh tội với mẫu thân ngài". Tô Dao ngữ khí căm hận.
Tôn thị thở dài một hơi, dạy Tô Dao: "Ngươi đứa nhỏ này, tết Trung Thu gần trước mắt, người đến người đi trong phủ rất nhiều, ta đối với nàng ta tốt, thì tự nhiên những lời đồn đại trước đây cũng liền sụp đổ, nợ nần để sau từ từ tính".
Nàng gần hai mươi năm giữ gìn hình tượng đoan trang hào phóng, cũng bởi vì sự kiện kia, trên lưng liền gánh danh tiếng mưu hại con nối dòng vợ cả của con trai trưởng.
Gần hai mươi năm nỗ lực.
Đúng là đi nhầm một bước, liền hủy người.
Cho nên, lần này nàng đi ra, đương nhiên sẽ không kiến thức hạn hẹp cùng Cảnh Tụy viên đối chọi như vậy nữa, chẳng những sẽ không đối chọi, mà còn muốn đối với bọn họ phi thường tốt.
Để Tiêu Thanh Ninh tới trước mặt mình lập quy củ? Dạy dỗ Tiêu Thanh Ninh?
Tiêu Thanh Ninh hôm nay thực quý báu lắm, nếu tại trước mặt mình xảy ra điều gì vạn nhất, cho dù không phải do mình hạ thủ, đến lúc đó nha đầu kia cũng sẽ chỉ hướng mình, nàng tự sẽ không để cho Tiêu Thanh Ninh ở trước mặt mình tỏa sáng.
Xảy ra chuyện, Tô Phỉ máu lạnh kia chỉ sợ sẽ đem Quốc Công phủ đào xới lên, còn có Hoàng Thượng, khẳng định sẽ chen vào một cước.
Muốn ra tay, nhất định so với trước kia càng phải thêm cẩn thận.
Việc sinh con là một chân bước vào quỷ môn quan.
Mười tháng hoài thai, có thể sinh được hay không, còn phải xem vận khí và tổ tông phù hộ.
Sinh ra rồi, có thể nuôi lớn hay không cũng là một vấn đề.
Không vội, thời gian còn dài, từ từ sẽ đến.
Tô Dao suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn không thoải mái, miệng vểnh thật cao: "Con chẳng qua quá tức giận, hận không thể, hận không thể làm cho nàng cũng giống như con, không sinh được hài tử mới tốt".
"Dao nhi!". Tôn thị nhíu mày nhìn Tô Dao, âm thanh mang vài phần nghiêm khắc: "Con là một cô nương gia, nói cái gì vậy? Sinh hay không sinh, lời này có thể để cho một cô nương treo trên bờ môi sao?".
Hốc mắt Tô Dao liền ướt, âm thanh mang theo nức nở: "Mẫu thân, con biết lời này không nên nói, nhưng mà trong tim con khó chịu, con thật sự rất khó chịu, nữ nhi còn chưa có đính hôn, bộ dạng này của con đều do Tiêu Thanh Ninh nàng ta làm hại".
Tôn thị cũng không khỏi đỏ vành mắt, ôm Tô Dao an ủi: "Không sợ, có nương ở đây, có phụ thân con ở đây, còn ca ca con nữa, tổ mẫu cũng ở đây, sẽ an bài thỏa đáng cho con, con không cần lo lắng...".
Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng tâm Tôn thị lại như đao róc.
Nữ nhi không thể sinh, dựa vào địa vị Quốc Công phủ, có thể tìm cho nàng một cửa hôn sự tốt, nhưng tương lai, quãng đời sau này của nữ nhi, phải sống như thế nào đây?
Hài tử thì có thể lấy con của thị thiếp sinh, đến nuôi dưới danh nghĩa của mình, chỉ cần chọn lấy nha đầu thành thật an bài làm người trong phòng con rể tương lai, chờ sinh hài tử rồi đuổi đi thật xa là được.
Nhưng con người khác sinh, chung quy vẫn cách một tầng bụng, không bằng con ruột thịt chính mình đẻ ra.
Nữ nhi làm sao lại mệnh khổ như vậy?
Nghĩ đến đây, trong mắt Tôn thị liền tuôn ra hận ý.
Đều do tiểu tử Tô Phỉ cùng tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia làm hại!
Tô Dao khóc ngã xuống.
Khuyên bảo một phen, tâm tình Tô Dao mới bình tĩnh lại.
Nhìn nữ nhi tựa nụ hoa mới chớm, trái tim Tôn thị như thể bị kim châm, vỗ tay nàng: "Được rồi, trong lòng nương đều hiểu, con ngàn vạn không được làm gì, biết chưa? Còn có, lời thái y nói cũng không thể tin hoàn toàn, luôn có lúc sai, Nhị tẩu con cũng ăn quả lộ kia, nhưng thái y nói thân thể nàng không sao, cho nên, con cũng không cần quá để ý lời của thái y".
Thái y nói Nhị tẩu không có việc gì, nhưng bụng Nhị tẩu vì sao vẫn chưa có động tĩnh? Tô Dao cắn cắn môi, cuối cùng đem lời trong bụng không nói ra.
Trong lòng cũng chứa vẻ chờ mong, đúng là lời thái y nói không thể tin hết được.
Nếu Nhị tẩu có bầu, vậy lời thái y nói càng thêm không thể tin.
Không ai hiểu con bằng mẹ, nhìn thần sắc Tô Dao, trong lòng Tôn thị ước chừng cũng đoán ra được tâm tư của nàng, nội tâm thở dài một hơi.
Thái y đã nói qua, tình huống mỗi người phần lớn không giống nhau, hơn nữa, Tôn Ngọc Tuyết vốn là ăn ít hơn so với nữ nhi, còn có, Tôn Ngọc Tuyết từ sau lần bị thương trên núi, thuốc bổ dưỡng uống liên tục không ngừng, tự nhiên có tác dụng không ít, cuối cùng là không có nghiêm trọng như nữ nhi.
Tô Dao nói thêm đôi lời, liền đứng dậy cáo từ trở về phòng.
Tôn thị vươn tay xoa thái dương, dựa vào giường.
Võ ma ma xốc màn cửa nhẹ nhàng đi đến, đưa tay thay Tôn thị nhẹ nhàng xoa.
Tôn thị thoải mái than một tiếng.
"Phu nhân, tiểu thư từ nhỏ là người thông tuệ, lại đơn thuần, ngài từ từ dạy". Võ ma ma lúc này mới mở miệng nhẹ nói.
"Aizzz, trước kia luôn nuông chiều nó, không nghĩ hôm nay... Hiện tại dạy dỗ nó, có phải đã muộn rồi không?". Tôn thị nhắm mắt lại.
"Không muộn không muộn, tiểu thư thông minh lanh lợi, nhất định là rất nhanh liền hiểu thông". Võ ma ma vội vàng vừa cười vừa nói.
"Ngươi lão bà này, ngươi cũng đừng nịnh hót như vậy, Dao nhi có bao nhiêu cân lượng, ta còn không rõ sao?", Tôn thị cười mắng một câu.
"Nô tỳ nhìn tiểu thư lớn lên, trong mắt nô tỳ, trên đời này không có cô nương nào tốt hơn so với tiểu thư". Võ ma ma nghiêm túc đáp.
Con của mình, tự nhiên là tốt nhất trên đời, lời nói này hợp với suy nghĩ trong tim Tôn thị, nghe vậy cũng nở nụ cười: "Ngươi đúng là biết dỗ người".
"Nô tỳ nói đều là lời thật", Võ ma ma vội nói.
"Mẫu thân nói Trung Thu muốn yến khách, ma ma, ngươi đem tài liệu về những công tử độ tuổi chưa lập gia đình của các nhà trước đây đã lựa ra, hảo hảo sàng lọc lại một lần, cha mẹ làm người như thế nào, tình huống chị em dâu, tiểu cô trong nhà ra sao, đều tận lực cặn kẽ chút ít...", Tôn thị đang nói chựng lại: "Ừ, chọn cả người ưu tú từ những nhà quan gia chức quan thấp một chút nữa".
(tiểu cô: em gái chồng)
"Vâng, quay đầu lại nô tỳ liền phân phó người". Võ ma ma đáp.
Tôn thị khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Quốc Công phủ chỉ có Dao nhi một nữ nhi, tự nhiên từ nhỏ liền nuông chiều.
Trước kia nàng nghĩ, dựa vào địa vị Quốc Công phủ, nữ nhi trưởng thành gả cho người, nhà chồng cũng sẽ không khắt khe nó.
Nàng cũng không muốn nữ nhi còn nhỏ tuổi đã phải tiếp xúc với những việc ngấm ngầm xấu xa trong hậu trạch, cho nên, vẫn luôn nuông chiều nữ nhi.
Không ngờ, hiện thời lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tính tình nữ nhi như thế, tương lai xuất giá trở thành nàng dâu nhà người ta, vậy không biết sẽ có bao nhiêu khí phải chịu, bao nhiêu thiệt thòi phải ăn!
Cho nên, Tôn thị mới dặn dò Võ ma ma chọn cả các công tử chức quan thấp một chút, chỉ cần là người trung hậu đáng tin, có tài lại cầu tiến, có Quốc Công phủ đề bạt, nhất định cũng sẽ có tiền đồ. Nếu là cha mẹ tốt, trong nhà đơn giản, thì nữ nhi dù thấp gả cũng là một mối hôn sự tốt.
"Cảnh Tụy viên bên kia hai ngày này thế nào?". Qua thật lâu, Võ ma ma tưởng Tôn thị đã ngủ thiếp đi rồi, Tôn thị lại nhẹ giọng hỏi.
Võ ma ma trả lời: "Vẫn như thường, thế tử phu nhân không ra khỏi Cảnh Tụy viên, ngoại trừ khách đến chúc mừng và tặng lễ Trung Thu, thời gian còn lại đều yên lặng, chắc là an tĩnh dưỡng thai...".
Võ ma ma đang nói, có nha đầu ngoài cửa bẩm báo, nói Ngũ hoàng tử phi phái người đến tặng đáp lễ Trung Thu.
Tôn thị vội vàng phân phó mời người tiến vào.
Người Ngũ hoàng tử phi phái tới là Hứa ma ma, vào phòng hành lễ với Tôn thị: "Nô tỳ tham kiến Quốc Công phu nhân".
"Ma ma mau đứng lên". Tôn thị biết Hứa ma ma là người rất đắc lực bên cạnh Ngũ hoàng tử phi, vội vươn tay đỡ, lại phân phó nha đầu mang tú đôn đến thỉnh Hứa ma ma ngồi xuống.
Hứa ma ma rộng rãi ngồi xuống.
Tôn thị cười hỏi thăm Ngũ hoàng tử phi, lại cười nói Ngũ hoàng tử phi quá khách khí.
Hứa ma ma khách khách khí khí một phen, sau đó cáo từ: "Nô tỳ còn phụng mệnh Nương nương đi chúc mừng thế tử phu nhân, không quấy rầy phu nhân nữa".
Tôn thị liền cười, gấp rút phân phó nha đầu dẫn đường cho Hứa ma ma.
Chờ Hứa ma ma ra khỏi cửa, Tôn thị hừ lạnh một tiếng: "Trong bụng nó có hàng, đã không còn giống lúc trước, cứ như là ta được dính hào quang của nó không bằng".
"Tự nhiên là thế tử phu nhân dính hào quang của phu nhân ngài, nếu không phải phu nhân ngài, Ngũ hoàng tử phi nương nương làm sao sẽ phái người đến, lại cố ý đi vấn an nàng ta, còn không phải là nể mặt Quốc Công phủ, mới cho nàng ta thể diện?", Võ ma ma nói.
Tôn thị không nói thêm, kêu Võ ma ma đem đáp lễ Ngũ hoàng tử phi đưa tới, nhìn một phen, sau đó phân phó ghi chép vào sổ sách, đưa vào kho.
"Chúc mừng thế tử phu nhân, chúc mừng thế tử phu nhân". Hứa ma ma thấy Thanh Ninh, nụ cười trên mặt cũng ấm áp ba phần.
"Ma ma mau đứng lên, mời ngồi". Thanh Ninh vừa cười vừa nói, lại phân phó Trà Mai lên trà và điểm tâm.
"Nương nương muốn tự mình đến chúc mừng thế tử phu nhân ngài, nhưng Trung Thu sắp tới thực sự là không thể phân thân, vì vậy nô tỳ liền chịu trách nhiệm việc này, thay nương nương đến chúc mừng ngài". Hứa ma ma ngồi xuống, cười hì hì nói với Thanh Ninh.
"Nương nương trong lúc bận rộn còn nhớ tới ta, ma ma trở về nhất định phải thay ta tạ ơn nương nương ưu ái". Thanh Ninh cười đáp.
"Nương nương và thế tử phu nhân ngài hợp ý". Hứa ma ma cười trả lời, sau đó quan tâm hỏi: "Hài tử nhu thuận không ạ? Có bị nôn nghén gì không? Phu nhân ngài thích ăn gì? Hay là muốn ăn gì?...".
Thanh Ninh tất nhiên là cười, trả lời cẩn thận từng câu.
Hứa ma ma nghe Thanh Ninh nói khẩu vị tốt, cũng không có nôn nghén, liền cười khen: "Xem ra là đứa nhỏ rất thương phu nhân, tương lai nhất định tiền đồ xuất chúng".
Thanh Ninh vội cười đáp: "Nhận lời ma ma chúc lành".
Hứa ma ma lại cười nói: "Nương nương nói, nàng là người từng có kinh nghiệm mang thai, mấy chuyện này đối với nàng không có gì lạ lẫm. Nương nương dặn, phu nhân có cái gì muốn ăn, nếu khó tìm được, đến lúc đó phái người thông báo Nương nương một tiếng".
Thanh Ninh gấp rút cười ứng.
Hứa ma ma ngồi thêm một lúc, liền để lại lễ cáo từ.
Thanh Ninh phân phó Trà Mai đưa bà đi ra ngoài.
Mở hộp lễ ra, Thanh Ninh nhìn tặng lễ của Ngũ hoàng tử phi, ngoại trừ quà tặng Trung Thu, còn có một phần lễ chúc mừng.
Có thêm một quyển sách nhỏ.
Sách ghi chép các hạng mục công việc cần chú ý trong thời gian mang thai, còn có làm thế nào để khi sinh nở dễ dàng, tường tận tinh tế đầy một quyển.
Thanh Ninh mở ra xem, những thứ ghi trong sách cùng bà đỡ ở Hầu phủ lúc trước nói có chút giống nhau, nhưng lại càng thêm cặn kẽ hơn, mà có vài thứ bà đỡ không hề nói qua, trong lòng đột nhiên minh bạch, cái này nhất định là Ngũ hoàng tử phi cho ma ma có kinh nghiệm cố ý viết thành sách để tặng mình.
Thanh Ninh không khỏi cảm kích Ngũ hoàng tử phi thận trọng.
Chờ Tô Phỉ trở lại, Thanh Ninh dĩ nhiên là cùng hắn nói chuyện Ngũ hoàng tử phi phái người đến tặng lễ.
Tô Phỉ gật đầu, rất thản nhiên nói: "Nhận vào là được, người đến nói gì?".
Thanh Ninh kể cho hắn nghe.
Tô Phỉ không khỏi hừ một tiếng: "Nếu Ninh nhi muốn ăn gì, tự nhiên do ta đi tìm, ở đâu cần phải để người khác đi tìm".
Thanh Ninh cười ha ha, lại cùng hắn nói chuyện quyển sách kia.
Tô Phỉ nghe qua, cao hứng cười, nhìn về phía quyển sách nhỏ đặt một bên: "A? Nghe cũng không tồi, chính là cái này sao?".
Nói rồi không đợi Thanh Ninh trả lời, liền tự mình duỗi tay cầm sách lật xem.
HẾT CHƯƠNG