Editor: Ngọc Thương
Tô Phỉ xem rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn duỗi ngón tay ra chỉ vào nơi nào đó, nói với Thanh Ninh: "Cái này hình như bà đỡ không có nói qua".
"Chỗ này so với bà đỡ nói với ta, thì càng thêm cặn kẽ hơn..."
...
Từng cái từng cái chỉ ra, nghiêm túc nói cho Thanh Ninh nghe.
Trước đó vài ngày, thời điểm ở Định Tây hầu phủ, bà đỡ nói với hắn, hiển nhiên hắn đều nhớ rất rõ ràng, đều ghi tạc trong lòng.
Dưới ánh đèn, hắn tản ra quang hoa sáng chói như ngọc.
Trong lòng Thanh Ninh nổi lên bốn chữ "năm tháng tĩnh hảo", Thanh Ninh cười, không khỏi cũng ngồi lui tới, cùng hắn xem: "Vâng, thiếp với chàng cùng nhau xem".
"Được", Tô Phỉ nhẹ gật đầu, lấy tay đưa đèn chuyển gần tới, nhìn xuống, vẫn cảm thấy có chút không đủ sáng, lại đứng dậy, đi đến cầm lấy chiếc đèn trên bàn cách đó không xa, sau đó mới ôm Thanh Ninh cùng nhau xem.
Xem chưa được bao lâu, cơn buồn ngủ đánh tới, Thanh Ninh thấy Tô Phỉ nghiêm cẩn, liền trực tiếp tựa trước ngực hắn nheo mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đợi lát nữa chàng xem xong, khi nào ngủ bảo thiếp".
"Nàng mệt?". Ánh mắt Tô Phỉ từ trang sách chuyển qua trên người Thanh Ninh.
"Vâng, lát nữa chàng bảo thiếp, thiếp ngủ một lát". Thanh Ninh mơ hồ đáp một tiếng.
"Vậy ngày khác lại xem, chúng ta ngủ". Tô Phỉ đem sách đặt lên bàn, cười nói.
"Còn sớm mà". Thanh Ninh đáp.
"Vậy thì đi nghỉ ngơi sớm". Kể từ khi nàng mang thai, chỉ cần nếu không có chuyện khẩn cấp, Tô Phỉ từ trước đến nay khi nào nàng muốn ngủ, liền theo nàng cùng nhau ngủ. Cứ lên giường, Thanh Ninh nhắm mắt là ngủ mất, mặc dù rất lâu sau hắn mới ngủ được, nhất là lúc mới bắt đầu, thời gian sớm quá, hắn căn bản không có một chút buồn ngủ, chỉ ôm nàng, ngắm dung nhan khi ngủ say của nàng, cũng đủ làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thanh Ninh cảm giác đôi mắt không thể mở ra được, nhẹ gật đầu: "Được, vậy thì đi ngủ sớm một chút". Bởi vì mỗi khi trời chập tối nàng đều buồn ngủ díp mắt, cho nên, mỗi lúc trời tối, Tô Phỉ nói đi nghỉ ngơi, nàng đương nhiên ước gì.
Tô Phỉ thấy nàng như thế, vui vẻ trong mắt liền tràn ra ngoài, cẩn thận ôm nàng đứng lên, đưa nàng đi đến giường trước, sau đó mới kêu Trà Mai và Ngọc Trâm tiến vào, còn lại hắn tự đi tịnh phòng.
Trà Mai và Ngọc Trâm đem tấm màn thả xuống, rón rén thu dọn chung trà trên bàn một phen, lưu một chiếc đèn ở lại, hai người mới lui ra ngoài.
Thời điểm Tô Phỉ từ tịnh phòng đi ra, ngọn đèn trên bàn phát ra ánh sáng mông lung, trong yên lặng có thể nghe thấy tiếng hô hấp lâu dài mà an ổn của Thanh Ninh.
Tô Phỉ đi tới, cũng lên giường.
Ngọn đèn xuyên thấu qua tấm màn trong suốt càng thêm mông lung, nổi bật lên sắc mặt đỏ thắm, trơn bóng như tuyết của Thanh Ninh, tóc đen như thể sa tanh thả rơi trên gối đầu cùng chăn nệm.
Tô Phỉ nằm nghiêng, chậm rãi ngắm nàng.
Ôn nhu trong mắt như có thể chảy ra nước.
Thanh Ninh theo thói hướng ngực hắn co lại, cơ hồ vô ý mở mắt liếc nhanh nhìn Tô Phỉ, sau đó rúc vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhắc một câu: "Mau ngủ đi, ngày mai chàng còn phải dậy sớm vào triều đó".
Chăn mỏng đắp trên người nàng liền tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn, bờ vai mảnh khảnh, cùng với chiếc yếm tím nhạt thêu hoa hải đường đỏ, cảnh xuân trước ngực miêu tả sinh động.
Không có chỗ nào không tản ra hương thơm mê người như đào mật.
Tô Phỉ mấy tháng đều cấp, lập tức miệng lưỡi có chút khô khốc, đôi mắt cũng dâng lên vài phần nồng đậm.
Ngón tay liền hướng lên đường cong lung linh của Thanh Ninh phất nhẹ.
Tô Phỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống cái trán trơn bóng của nàng, vành tai mượt mà, cần cổ trắng nõn...
Ngón tay trong lúc đó dao động, chiếc yếm màu tím rơi xuống.
...
Thanh Ninh cảm giác thân thể như bị một đàn hỏa bao vây lại, nóng đến toàn thân tựa sắp bị thiêu cháy.
Sao lại nóng như vậy chứ?
Trong mơ mơ màng màng, Thanh Ninh nghĩ, đã vào tháng Tám, ngay cả là mùa hè, Cảnh Tụy viên cũng không có nóng như vậy!
Chẳng lẽ là nằm mơ?
Nhưng cảm giác nóng bỏng này càng lúc càng phát ra rõ ràng, trong hơi nóng còn mang theo một dòng vui thích khó nói lên lời, cùng với khát vọng muốn càng nhiều.
Cảm giác này...
Thanh Ninh giật mình một cái, mở mắt tỉnh lại, quả nhiên thấy Tô Phỉ ở trên người.
"Làm nàng thức giấc rồi". Tô Phỉ khẽ cắn tai nàng, nhỏ giọng nói.
Trong âm thanh réo rắt mang theo một chút dục khàn khàn.
Nói xong, Tô Phỉ không quên kê lỗ tai thở ra một hơi, sau đó miệng ngậm chặt vành tai của nàng.
Thanh Ninh thiếu chút nữa rỉ thành tiếng, đầu ngón chân mềm kìm lòng không được cuộn mình lên, mặt đỏ bừng vội lấy tay thủ trước ngực, trừng mắt liếc hắn: "Tích Ngọc, chàng đây là đang làm cái gì?".
Cái nhìn này, giữa giận mang theo cười, vô cùng quyến rũ.
Tô Phỉ nuốt nước miếng, máu toàn thân càng thêm sôi trào.
"Thái y nói, qua ba tháng là có thể, ta cũng đã hỏi qua lão ma ma trong cung, cũng nói là có thể". Tô Phỉ một tay chống trên giường, cúi đầu nhìn Thanh Ninh, dịu dàng nói, con ngươi đen như mực, thần sắc tỏa ra sáng quắc như sao, lại mênh mông ôn nhu như nước.
Thanh Ninh bất giác đắm chìm vào, trái tim không khỏi bang bang đập, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng .
Tiếng cười từ bên miệng Tô Phỉ tràn ra, một tay giữ vòng eo mảnh khảnh của nàng: "Nàng mới vừa xem rồi, trong sách nhỏ kia cũng đã nói là không sao".
Thanh Ninh đưa tay chống trước ngực hắn, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian qua hắn đã phải chịu đựng, lại thấy mồ hôi trên trán hắn, tâm không khỏi mềm nhũn.
Tô Phỉ cười một tiếng, kê lỗ tai trầm nhẹ nói: "Ninh nhi, nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận".
...
Động tác của Tô Phỉ rất dịu dàng.
Nắng hạn lâu chưa được gặp mưa rào, Thanh Ninh cũng chậm rãi thả ra.
...
Một phen lên xuống, hai người đều sung sướng khoan khoái, thoải mái vô cùng.
Một thân mồ hôi, tóc hai bên thái dương có chút ướt, Thanh Ninh mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động.
Tô Phỉ nhưng lại sảng khoái tinh thần, dung quang tỏa sáng, thấy Thanh Ninh mệt mỏi như vậy, vô cùng đau lòng đưa tay ôm nàng, trong âm thanh mang vài phần tự trách: "Ta không nên nháo nàng, ta có làm nàng bị thương không? Có muốn mời đại phu đến chẩn mạch cho nàng không?".
Thanh Ninh giận hắn liếc mắt một cái: "Không có".
Tô Phỉ yên tâm, xuống giường bế ngang nàng ôm lên, đi tịnh phòng.
Rửa sạch đơn giản một phen, hai người khô mát nằm trên giường.
"Chàng thật sự hỏi thái y và ma ma?". Thanh Ninh nghĩ đến lời hắn nói lúc bắt đầu, không khỏi hỏi.
"Ừ, thái y y thuật tất nhiên là không cần phải nói, đều tinh xảo, bất quá chuyện mang thai và sinh đẻ, vẫn là lão ma ma trong cung có kinh nghiệm hơn". Tô Phỉ ôm nàng, trả lời.
Thái y của Thái Y viện tất nhiên là tốt, mà Nương nương trong cung mang thai đều rất quý báu, cho nên, bọn ma ma trong cung tự có những kinh nghiệm mà ngoại nhân không được biết, không thể khinh thường.
Thanh Ninh nhíu mày suy nghĩ, đập hắn một cái: "Chàng vừa hỏi một cái, không chừng trong cung liền truyền ra luôn rồi, rất nhanh cả kinh thành đều nghị luận, không biết người ta sẽ nói xấu chúng ta như thế nào đây".
Người ngoài bàn tán những thứ khác, nàng không thèm để ý, nhưng đây là chuyện trong phòng của nàng cùng Tô Phỉ.
"Ta đau lão bà của mình, tùy bọn họ nói đi". Tô Phỉ lơ đễnh, vẻ mặt ngược lại rất kiêu ngạo: "Những người nói, nhất định là ghen ghét, không nhìn nổi hai người chúng ta yêu thương nhau".
Nói xong lại tiếp: "Ninh nhi, nàng không cần lo lắng, các lão ma ma đã lăn lộn vài chục năm trong cung, rất có nhãn lực, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, cho nên, nàng không cần lo lắng".
Thanh Ninh ngẫm lại, cũng cảm thấy Tô Phỉ nói có đạo lý.
Hai người thân mật nói chuyện thêm một hồi, mới ôm nhau đi ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Tô Phỉ đã lâm triều.
Thanh Ninh nằm thêm một lúc, mới cho người tiến đến hầu hạ.
"Phu nhân tỉnh rồi?". Trà Mai rất nhanh liền xốc màn cửa cùng Ngọc Trâm đi vào.
Rửa mặt xong, điểm tâm cũng đã bày hoàn tất.
Bởi vì tối hôm qua lăn qua lăn lại một phen, người mệt, khẩu vị của Thanh Ninh phi thường tốt.
Thời điểm Thanh Ninh ăn điểm tâm, Tôn ma ma thỉnh thoảng như muốn nói lại thôi, liếc nhìn nàng một cái.
Chờ Thanh Ninh ăn xong, Tôn ma ma lúc này mới nhẹ nói: "Phu nhân, ngài hôm nay thân thể nặng, ngàn vạn không được mệt nhọc".
Mặc dù không có ai gác đêm.
Nhưng động tĩnh tối hôm qua, vài người hầu hạ cận các nàng cũng biết.
Nghe lời của Tôn ma ma, Trà Mai và mấy nha đầu đều đỏ mặt, gấp rút bận rộn pha trà, dọn dẹp cái bàn.
Sắc mặt Thanh Ninh phiếm hồng, ánh mắt bình tĩnh: "Yên tâm, ta biết chừng mực".
Tôn ma ma biết tính tình thế tử và phu nhân, cũng liền gật đầu không nói gì nữa.
Thế tử một lòng chuyên sủng phu nhân, Tôn ma ma tự là phi thường cao hứng, nhưng bà lại lo lắng đả thương đứa nhỏ trong bụng phu nhân.
Thực là vừa cao hứng vừa lo sợ.
Cũng may hai người đều là người có chừng mực, bà cũng không cần nói nhiều, nói một câu là được rồi.
...
Hai ngày trước tết Trung Thu, vật phẩm ban thưởng cho các thế gia huân quý trong cung cũng đến.
Tôn thị mang theo nha đầu bà tử đến chính sảnh tiếp lễ.
Nội thị được phái tới Quốc Công phủ, còn cố ý truyền ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, ân điển thế tử phu nhân không cần tiến cung, cho nàng ở nhà hảo hảo dưỡng thai.
Tết Trung thu, trong cung sẽ có yến hội.
Nhân dịp tết Trung Thu, cho nên, để biểu lộ ân điển Hoàng gia, cung yến trong cung được cử hành trước một ngày, chính là mười bốn tháng Tám.
Hoàng Hậu nương nương cố ý truyền chỉ xuống, là thương cảm Thanh Ninh có thai, miễn vào cung, tránh phải bái lạy.
Tôn thị mang theo nụ cười cảm động đến rơi nước mắt, thay Thanh Ninh tạ ơn ân điển của Hoàng Hậu nương nương, sau đó khách khí giữ nội thị ở lại uống trà.
Nội thị khách khí trực tiếp cự tuyệt: "Tạ ý tốt của phu nhân, tạp gia còn phải trở về cùng Hoàng Hậu nương nương đáp lời".
Tôn thị không giữ lại nữa, vô cùng cao hứng thưởng cho nội thị, sau đó phân phó nha đầu đưa nội thị đi ra ngoài.
Chờ nội thị đi khỏi, mặt Tôn thị trầm xuống, tính toán ước chừng nội thị đã ra khỏi viện tử một đoạn xa rồi, lúc này mới đem chung trà trong tay đập xuống đất.
Võ ma ma vội vàng gọi tiểu nha đầu tiến tới dọn dẹp, đỡ tay Tôn thị hướng chính viện đi đến, trở về phòng, Võ ma ma mới khuyên: "Phu nhân, ngài cần gì phải tức giận như vậy? Ngày lễ vui mừng, nếu để lộ ra, Hoàng Hậu nương nương nghe được, không biết sẽ nghĩ thế nào đây?".
Công công vừa đi, xoay người liền lộ ra tức giận, Hoàng Hậu nương nương sẽ nghĩ như thế nào?
Tất nhiên là không tránh khỏi không được tốt.
Đoạn đường đi về phòng, Tôn thị cũng bình tĩnh lại: "Ngược lại vừa rồi ta nhất thời tức giận, không có nghĩ nhiều".
Không nghĩ tới, Hoàng Hậu nương nương chìm đắm trong cung nhiều năm như vậy, đối với Lý Vân Nương vẫn còn tốt trước sau như một, đối với con gái nàng ta Tiêu Thanh Ninh, cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Tiến cung, quý nhân nhiều, quỳ lạy từng người, một vòng như thế, đối với phụ nữ có thai đúng là không tốt.
Võ ma ma nói: "Tết Trung Thu này, không chừng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương một khi cao hứng, sẽ không so đo sự tình trước kia nữa!".
Tôn thị nghe vậy, ánh mắt sáng ngời.
Nàng hiện tại mất cáo mệnh, tự là không có tư cách tiến cung đi tham gia cung yến.
Hoàng hậu nương nương lần này lại truyền chỉ đặc biệt cho Tiêu Thanh Ninh không cần đi, vậy thì, Quốc công phủ cũng chỉ còn lão phu nhân đi.
Lão phu nhân những năm gần đây rất ít ra ngoài.
Tuổi lại lớn.
Không chừng, lão phu nhân có thể nói tốt vài câu, vì nàng chu toàn một phen, Hoàng Hậu nương nương nể mặt lão phu nhân và thể diện Quốc Công phủ, có lẽ sẽ bỏ qua chuyện cũ, trả lại cáo mệnh cho nàng.
Nghĩ như thế, Tôn thị liền cười: "Ừ, phái người đến Cảnh Tụy viên, ta đi xem mẫu thân bên kia liệu có cái gì cần phân phó không".
Võ ma ma kêu người tiến đến phân phó một phen, sau đó đưa tay nâng tay Tôn thị đi tới viện tử của Tô lão phu nhân.
Đến chỗ Tô lão phu nhân, Tôn thị hỏi lão phu nhân tiến cung có gì cần đặc biệt giao phó không, lại tự mình cùng Tô lão phu nhân nói rõ chi tiết về y phục, đồ trang sức của mấy người Hà Như Mạt, Hà Như Liên, Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết.
Nhất là Hà Như Mạt, Tôn thị nói phá lệ tường tận, nói xong, lại cười muốn Tô lão phu nhân chỉ điểm một hai.
Tô lão phu nhân khoát tay: "Ta không có cái gì đặc biệt giao phó, về trang phục của bốn người Tô Dao hôm đó, những năm gần đây ngươi cũng an bài không xảy ra sai lầm gì, liền theo như ngươi nói là được".
"Con dâu chỉ là điểm chút da lông trước mặt mẫu thân ngài, cũng không tính là gì". Tôn thị vội cười.
Tô lão phu nhân nhìn nàng một cái, nói: "Rốt cuộc, việc trong Quốc Công phủ này hiện tại cần ngươi đến quản lý, người lui tới đều là huân quý, Quốc Công phủ cũng không thể mất mặt, chuyện của ngươi, ta sẽ hết sức chu toàn một hai".
Tôn thị lập tức đỏ vành mắt, cảm kích đáp: "Tạ ơn mẫu thân".
...
Nhưng, Tô lão phu nhân có tâm chu toàn, mới nói lời mở đầu, lời vừa dứt, liền lập tức có người châm chọc khiêu khích, Hoàng Hậu nương nương không nói gì, nhưng lại mỉm cười nhìn về phía Tô lão phu nhân, Tô lão phu nhân nhất thời bị thẹn, nét mặt già nua đỏ bừng, đem lời chuẩn bị nói nuốt ngược trở lại.
Cho nên, kết quả lại là làm cho Tôn thị vô cùng thất vọng.
Đêm đó Tôn thị nhào vào trong ngực Tô Hoa Kiểm khóc bù lu bù loa: "Quốc Công gia, thiếp một thân không cáo mệnh, sau này như thế nào lui tới cùng với các phu nhân khác đây?...".
Tô Hoa Kiểm trần mặt, khuyên một câu: "Tạm chờ chút đi".
Thấy Tô Hoa Kiểm sắc mặt không gấp, Tôn thị thút thít vội ngừng khóc lóc.
Ngày hôm sau là tết Trung Thu, bữa cơm đoàn viên buổi tối của Tô gia, ngột ngạt vô cùng.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong sân thưởng trăng, nếm bánh Trung thu cho có lệ, qua loa một lát liền tản đi.
Thanh Ninh và Tô Phỉ biết rõ nguyên do trong đó, đương nhiên, cho dù không biết cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ.
Hai người cười nắm tay trở về Cảnh Tụy viên, đám người Trà Mai đã ở trong sân bày xong bàn ghế, bánh Trung Thu, chờ hai người trở về, ngồi ở trong viện vừa ngắm trăng vừa cao hứng ăn bánh Trung Thu, đến khi Thanh Ninh muốn đi nghỉ, hai người mới trở về phòng.
Không khí trong Quốc Công phủ nặng nề không tiêu tán, liên tục kéo dài mấy ngày, thẳng cho đến ngày Quốc Công phủ yến khách, không khí mới hoàn toàn khoan khoái lên.
HẾT CHƯƠNG