Editor: Ngọc Thương
Yến hội này Tô lão phu nhân đã sớm bắt tay vào chuẩn bị từ trước, khi đó Tôn thị còn đang bị nhốt, sau khi Tôn thị đi ra, Tô lão phu nhân đem việc bếp núc của Quốc Công phủ một lần nữa giao lại cho Tôn thị, công việc yến hội tự cũng đưa Tôn thị nhận lấy.
Yến hội lần này chủ yếu là vì Hà Như Mạt và Tô Dao.
Tô lão phu nhân tất nhiên thập phần dụng tâm, tự nhiên từ sau khi Tôn thị đón vào trong tay, lại càng mang tất cả tinh thần đến chuẩn bị.
Bởi vì có liên quan đến hôn sự của Tô Dao.
Bởi vì dùng lòng mình đo bụng người khác, Tôn thị cũng rất lo lắng Tô Phỉ và Thanh Ninh ngày đó sẽ gây chuyện.
Tôn thị cảm thấy hai người đối với Tô Dao và Tô Khiêm không hề có tình nghĩa huynh muội, nếu không, lần đó sao có thể hạ thủ với Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết? Rõ ràng là nàng xuống tay, muốn đối phó, muốn hận, đương nhiên phải nhắm đến nàng mới đúng.
Điểm này, cảm giác của Tôn thị thập phần chính xác, Tô Phỉ và Thanh Ninh đối với người Quốc Công phủ đều không có quá nhiều tình nghĩa.
Cho nên, Tôn thị chỉ sợ trên yến hội hôm nay, phu thê bọn họ sẽ hạ ngáng chân ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi, về phần Hà Như Mạt và Hà Như Liên, Tôn thị không đặt bao nhiêu tâm tư, nàng tận lòng chiếu cố hai tỷ muội bọn chúng, để Tô lão phu nhân không tìm ra lỗi sai, đã là tốt rồi.
Dù sao, đó cũng là nữ nhi của Tô Hoa Anh, nàng làm tròn trách nhiệm của người mợ là được.
Hôn sự của tỷ muội bọn chúng, tự có Tô lão phu nhân quan tâm, không tới phiên kẻ làm mợ như nàng khoa chân múa tay.
Nàng quan tâm nữ nhi Tô Dao của mình là được rồi.
Ăn điểm tâm xong, sau khi phân phó người làm một phen, Tôn thị đỡ trán ngồi trên ghế, một bộ tâm sự nặng nề.
"Phu nhân, ngài từ từ xem, nhất định có thể chọn cho tiểu thư một người trong sạch, khẳng định cả đời mỹ mãn may mắn". Võ ma ma cho rằng Tôn thị đang lo lắng về hôn sự của Tô Dao, rót trà đưa tới trong tay Tôn thị, vừa cười vừa nói.
Tôn thị hớp một ngụm trà, nghĩ đến Tô Dao, trên mặt liền mang vài phần nhu cười: "Ừ, đợi lát nữa ta lại hảo hảo xem".
Rồi phân phó Võ ma ma: "Ngươi phái mấy nha đầu bà tử cơ trí chú ý một chút, ngàn vạn không thể để xảy ra một điểm lầm lỗi".
"Phu nhân, ngài yên tâm, đều sắp xếp xong xuôi, yến hội hôm nay nhất định là có thể mỹ mãn, nửa điểm sai cũng không xảy ra". Võ ma ma đảm bảo.
Tôn thị ngước mắt nhìn về phương hướng Cảnh Tụy viên: "Vẫn không thể chủ quan".
Nàng đều đã an bài thỏa đáng, thế nhưng không phòng được có người mang tâm cố ý làm chuyện xấu.
Bởi vì đại gia đình yến khách, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Võ ma ma theo ánh mắt Tôn thị liếc nhìn nhanh, nghiêm sắc mặt, trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ sẽ dặn dò bọn họ cẩn thận, nhất định để yến hội lần này không xảy ra nửa điểm phong ba".
Tôn thị khẽ gật đầu: "Ừ, cho bọn họ triệt để lên tinh thần, nếu làm tốt, quay đầu lại ta sẽ có phần thưởng lớn".
Tôn thị trong lòng một vạn lần không muốn cho hai người Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh đi ra chào hỏi khách khứa, nhưng Tô Phỉ thật không có cách nào, hắn thân là Quốc Công phủ thế tử, tất nhiên phải ra mặt thỉnh nam khách.
Tiêu Thanh Ninh mang thai, có thể lấy cớ dưỡng thai, hảo hảo để cho nó ở lại Cảnh Tụy viên, không cần đi ra thỉnh nữ quyến.
Nhưng mà, nếu Tiêu Thanh Ninh không ra mặt chào hỏi khách khứa, các phu nhân tới, không tránh khỏi sẽ nói nàng cay nghiệt đứa con dâu Tiêu Thanh Ninh này.
Đến lúc đó lại đem chuyện lúc trước mang ra nghị luận một phen.
Cho nên, cho dù bản thân không hề muốn Tiêu Thanh Ninh đến, Tôn thị vẫn phải hảo ý thỉnh nàng ta đến, làm cảnh thái bình giả tạo ngoài mặt, quang phong tễ nguyệt, nàng nhất định phải làm.
(quang phong tế nguyệt: gió trong, trăng sáng)
Nghĩ đến đây, trong ngực Tôn thị như bị một tảng đá lớn đè ép, buồn bực khó chịu.
"Vậy nô tỳ thay bọn họ tạ ơn phu nhân trước". Võ ma ma cười phúc thân, gấp rút xoay thân đi dặn dò người.
Tôn thị cười đứng lên, dẫn theo nha đầu đến chỗ lão phu nhân.
...
Cúc uyển.
Trong sảnh, Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt, ba người trang phục thỏa đáng, thanh tú động lòng người ở trước mặt Tô lão phu nhân.
Tô Dao một thân áo ngắn đỏ nhạt thêu trăm bướm vờn hoa, váy màu tím ngà, làn váy thêu hoa văn hình mây, tóc đen vấn búi tóc bách hợp kế, trên búi tóc cài vài đoá cung hoa màu đỏ cùng trâm bươm bướm phỉ thúy khảm san hô, ngọc lưu ly, làm nổi bật da thịt trắng tuyết.
Hà Như Liên giày vải bồi đế anh sắc, váy lụa bạc màu ráng chiều tươi tắn như hoa, trâm vàng rủ xuống chuỗi ngọc điểm hoa nhi, xinh đẹp động lòng người.
Hà Như Mạt áo ngắn màu hồng đào, váy gấm hoa ám vân thêu chỉ bạc, búi tóc rũ xuống, trâm vàng ròng thả xuống tia châu thoa, khuyên tai hồng ngọc rủ xuống chuỗi hạt đầu hoa, mặt mày như hoa lộ ra quý khí bức người.
Trang phục ba người như hoa như ngọc, làm cho người xung quanh hai mắt tỏa sáng.
Tô lão phu nhân cẩn thận nhìn y phục ba đứa cháu gái, lại nhìn đồ trang sức thích hợp đi cùng, hài lòng gật gật đầu, đầu tiên là nói với Tô Dao: "Đợi lát nữa phải hảo hảo tiếp đón các vị cô nương gia, không thể để chậm trễ các vị nam khách".
"Vâng, tổ mẫu". Tô Dao đáp.
Tô lão phu nhân lại nhìn về phía tỷ muội Hà Như Mạt, Hà Như Liên: "Tỷ muội các ngươi trong khoảng thời gian này cũng đã biết tới một vài khuê tú, đợi lát nữa cùng Dao nhi đi ra chào hỏi khách khứa, để quen biết nhiều bằng hữu hơn".
"Vâng, ngoại tổ mẫu". Hà Như Mạt, Hà Như Liên thuận theo gật đầu.
"Ừ, Dao nhi, các vị cô nương gia có điều gì cần kiêng kị, con đến noãn các cùng bọn nha đầu hảo hảo nói lại một chút". Tô lão phu nhân phân phó Tô Dao.
Tô Dao nhẹ gật đầu, cùng tỷ muội Hà gia cáo lui đi noãn các.
Ánh mắt Tô lão phu nhân lại nhìn về phía Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết ngồi ở bên này: "Hai người các ngươi vào cửa sau, đây xem như là lần đầu tiên tham gia tiệc yến khách của Tô gia".
Lúc trước, mùa xuân, tiết Đoan Ngọ, và mùa hè, Quốc Công phủ cũng không có yến khách.
Thanh Ninh cho dù đã tham gia đại hôn của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết, nhưng khi đó nàng cũng mới vào cửa chưa đến một tháng.
Cho nên, Tô lão phu nhân nói thế cũng không sai, hai người vào cửa sau, đây coi như là lần đầu tiên tham dự yến hội mà Quốc Công phủ long trọng mời khách nhân.
"Đúng vậy, tổ mẫu". Tôn Ngọc Tuyết cười gật đầu trả lời.
Thanh Ninh cũng mỉm cười gật đầu.
"Lời nói còn lại, ta cũng không nhiều lời, các ngươi nhớ phải hảo hảo trợ giúp mẫu thân các ngươi chào hỏi khách khứa". Tô lão phu nhân nói.
Chờ hai người ứng xong, Tô lão phu nhân hòa nhã nhìn Thanh Ninh dặn dò: "Đại tôn tức, thân thể ngươi nặng, chỉ cần ngồi nói chuyện, tâm sự cùng khách nhân là được, ngàn vạn không nên mệt nhọc chính mình".
Thanh Ninh nhìn trong đáy mắt bà ta không hề có vui vẻ, liền nhàn nhạt cười một tiếng, gật đầu: "Vâng, tổ mẫu".
Không phải đang ám chỉ nàng đừng có gây ra chuyện gì hay sao?
Đúng là lòng dạ tiểu nhân.
Hiện tại nàng có thai, nàng và Tô Phỉ hai người thật sự không hề nghĩ qua muốn động tay chân gì trên yến hội lần này.
Tô lão phu nhân tự nhận chìm đắm tại hậu trạch nhiều năm, luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng Tiêu thị này, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại có sự trầm ổn bình tĩnh vượt quá tuổi, có chút nhìn không thấu.
Tô lão phu nhân liếc nhanh qua Thanh Ninh, không nói thêm nữa, điểm chút ý tứ là dừng.
"Đại tẩu ngươi thân thể nặng, vậy ngươi liền vất vả chút ít...", Tô lão phu nhân nói với Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết một thân áo hồ màu lam ám hoa, giày vải bồi đế, quần lụa thêu hoa đinh hương bích lục, dung nhan khuynh thành vô song lộ ra vẻ thanh tục thoát trần, nghe được lời của Tô lão phu nhân, liên tục gật đầu ứng.
Đang nói chuyện, Tôn thị đến.
Tô lão phu nhân bận rộn cho nha đầu mời Tôn thị vào nhà.
Tôn thị vào phòng, cung kính hành lễ cho Tô lão phu nhân: "Con dâu đã tới trễ".
Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết vội đứng dậy chào Tôn thị.
Tô lão phu nhân cười cho Tôn thị ngồi xuống cái ghế gần đó.
Tôn thị cười nói với Tô lão phu nhân mấy việc trên yến hội.
Tô lão phu nhân cũng không hỏi gì, chỉ dặn dò Tôn thị vài câu phải hảo hảo chào hỏi khách khứa.
Ngồi một lát, sợ có khách tới sớm, Tô lão phu nhân cho Song Hỷ đi gọi ba người Tô Dao đến, lại cùng nhau ngồi thêm một lúc nữa, Tô lão phu nhân đứng dậy, cùng Tôn thị dẫn theo đám người Thanh Ninh đi viện tử yến khách.
Tiếp đãi nữ quyến trong viện tử trồng một hàng cây hoa quế, vừa vặn thời điểm hoa quế phiêu hương, đầy sân đều là hương thơm hoa quế nồng đậm.
Lần này, Quốc Công phủ thỉnh khách nhân, không chỉ có mời vương công hậu duệ quý tộc, huân quý thế gia, cân nhắc đến tình hình của Tô Dao, còn mời cả một chút chức quan không cao, nhưng cũng là gia đình quan lại phong thanh.
Khách nhân lục tục đều đến.
Ngày mùa thu, khí trời cuối thu mát mẻ.
Nhất thời, trong viện y tấn hương ảnh, vô cùng náo nhiệt.
Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia kêu gọi khuê tú các nhà chơi đùa trong lương đình.
Tô lão phu nhân và Tôn thị cùng Ngũ hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi và các phu nhân còn lại ở trong sảnh nói chuyện.
Mà Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết tự theo các nàng dâu trẻ tuổi nói chuyện phiếm.
Thanh Ninh cười cùng Hoàng Xảo Y nói chuyện.
Hôm nay, Hoàng Xảo Y theo chân mẹ chồng nàng là Hạ phu nhân cùng đi dự tiệc.
Mặc dù lần trước, thời điểm đầy tháng hai vị đệ đệ, Hoàng Xảo Y cũng đến, nhưng hôm đó Thanh Ninh không có nhiều thời gian tâm sự với nàng.
Tính ra, kể từ sau khi hai người thành thân, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
"Thanh Ninh, chúc mừng ngươi". Hoàng Xảo Y cười nhẹ nhàng nói với Thanh Ninh.
"Cảm ơn". Thanh Ninh vội nói tạ.
"Kỳ thật ta đã sớm muốn đến thăm ngươi, nghĩ đến hôm nay tới dự tiệc, liền để hôm nay mới tới". Hoàng Xảo Y nói rồi nhìn về phía bụng Thanh Ninh, lại cười hỏi: "Tháng mấy sang năm sinh?".
Trong tươi cười vài phần hâm mộ cùng chờ mong.
"Không vội, ngươi mới thành thân hai tháng, rất nhanh sẽ có". Thanh Ninh thấy được thần sắc của nàng, vừa cười vừa nói.
Hoàng Xảo Y thành thân cũng đã hơn hai tháng, nếu nhanh, nói không chừng đã có.
Sắc mặt Hoàng Xảo Y lập tức đỏ như đốt, đôi mắt cũng mang đầy vui vẻ, đưa tay kéo tay Thanh Ninh: "Hôm nay mẫu thân nói với ta, muốn ta dính không khí vui mừng từ ngươi".
Hiển nhiên, Hạ phu nhân đối với Hoàng Xảo Y rất tốt.
Thanh Ninh nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt nàng, cũng thay nàng vui vẻ.
Các đó không xa, Tăng Tuyết và Sử Thất Nương đều theo mẹ chồng tới, thỉnh thoảng nhìn về phía Thanh Ninh đang cười đùa với Hoàng Xảo Y, một thân áo gấm đỏ tươi thêu hoa ngọc lan quấn cành, giày vải bồi đế, làn váy trắng ngà thêu sen tím ẩn hiện trong làn mây, mái tóc đen nhánh vãn khuynh kế, cài tịnh đế ngọc lan trâm, khuyên tai giọt hồng phỉ thúy, giữa thanh nhã mang theo quý khí ung dung.
Trong lòng hai người đều thở dài cảm thán.
Trước kia các nàng là bạn gái thân.
Về sau, Thanh Ninh xảy ra chuyện, các nàng làm bạn gái thân lại cố tình xa cách nàng ấy.
Không ngờ, nàng ấy nhưng lại trở thành Quốc Công phủ thế tử phu nhân.
Ban nãy hành lễ với nàng ấy, chào hỏi, nàng ấy cũng chỉ theo lệ hướng các nàng nở nụ cười, khách khí xa cách như thể người xa lạ.
Đối với ánh mắt Tăng Tuyết và Sử Thất Nương ngẫu nhiên nhìn sang, Thanh Ninh chỉ coi như không thấy, cùng Hoàng Xảo Y và người bên cạnh cười nói.
Ngồi bên cạnh Hoàng Xảo Y là Trần thiếu phu nhân, hướng ngồi đối mặt với cửa sổ, đột nhiên liền vừa cười vừa nói: "Đó chắc là muội muội của Cửu hoàng tử phi, Ngụy tiểu thư".
Thanh Ninh cùng những người còn lại đều nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ mở.
Trong lương đình, Tô Dao và tỷ muội Hà gia đang cùng Tôn Ngọc Kỳ cười nói với chúng khuê tú.
Ánh mắt Thanh Ninh rơi vào một vị thiếu nữ mặc trang phục màu xanh lá mạ, mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sáng thiện, kiều diễm như hoa phù dung nở rộ bên hiên lương đình.
Mặt mày cùng Ngụy Tử có vài phần giống nhau, là muội muội của Ngụy Tử, Ngụy Dĩnh.
Thanh Ninh liền gật đầu cười: "Ừ, chính là Ngụy gia Nhị tiểu thư".
Ngụy Tử tháng bảy cập kê, cùng Cửu hoàng tử hôn kỳ định tại tháng Chín, cũng chính là tháng sau, Ngụy Tử hiện giờ ở nhà tự muốn thêu của hồi môn.
"Bộ dạng thật đúng là xinh đẹp". Có người tán thưởng nói.
Thanh Ninh mỉm cười nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết.
Đời trước, nàng xa kinh thành ba năm, về sau trở về thành, cũng không chú ý qua, cho nên, Tôn Ngọc Tuyết đời trước gả cho ai, nàng không nhớ rõ.
Nhưng nàng lại nhớ rất rõ ràng một chuyện, người Tô Khiêm đính hôn, chính là vị Ngụy Dĩnh này.
Tô Khiêm lớn hơn Ngụy Dĩnh vài tuổi.
Cho nên, đời trước, sang năm, thời điểm người Tô gia bị chém đầu, Tô Khiêm còn chưa có thành thân.
Ngụy gia là thư hương môn đệ, bởi vì Tô gia đã xảy ra chuyện, cho nên Ngụy Dĩnh phải vào am ni cô thanh tu một năm.
Về sau đính hôn cùng Tam công tử nhà Công bộ Đàm đại nhân.
Phát giác được ánh mắt Thanh Ninh, Tôn Ngọc Tuyết nhìn lại, Thanh Ninh nở nụ cười với nàng, Tôn Ngọc Tuyết cũng nở nụ cười đáp lại, sau đó lại cùng người khác cười nói tiếp chuyện.
Thanh Ninh nghiêng đầu, lại nhìn về phía Ngụy Dĩnh trong lương đình.
Ngụy Dĩnh đang cùng Tô Dao nói gì đó, cười đến thiên chân hồn nhiên như hoa.
Thanh Ninh nhìn một chút, liền thu hồi ánh mắt.
...
Yến hội, tiếng nói cười rộn rã, không xảy ra cạm bẫy gì, Tôn thị rất cao hứng, lục tục có người cáo từ, Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi cũng nhân cơ hội cáo từ. Tôn thị lưu lại Tôn Ngọc Tuyết tiếp những khách nhân còn lại, mang theo Thanh Ninh đưa tiễn Ngũ hoàng tử phi và Tứ hoàng tử phi đi ra cửa thùy hoa.
Đoàn người vừa mới đến cửa thùy hoa, Tô Hoa Kiểm cũng đang mang theo hai người Tô Phỉ, Tô Khiêm tiễn ba vị Hoàng tử đi về hướng bên này.
Mọi người một phen chào hỏi.
Tôn thị và Tô Hoa Kiểm không tránh khỏi lại cùng ba vị Hoàng tử một phen khách sáo.
Đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, Thanh Ninh xoay thân, quay người lại liền thấy đáy mắt Tô Hoa Kiểm chợt lóe lên hòa nhã.
Chợt lóe lên mau làm cho người khác tưởng là ảo giác, nhưng Thanh Ninh vẫn nhạy cảm thấy được.
Ngày thường, Tô Hoa Kiểm đối với Tô Khiêm và Tô Dao cũng rất từ ái, nhưng tia hòa nhã rất nhanh liền biến mất vừa rồi, ngay cả đối với Tô Khiêm và Tô Dao, Thanh Ninh cũng chưa từng thấy trong mắt Tô Hoa Kiểm.
Thanh Ninh không khỏi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn bóng lưng mấy người Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử đi xa.
"Được rồi, khách nhân không còn nhiều, hôm nay ngươi cũng đã khổ cực, mau trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại không cần ngươi quan tâm nữa". Thanh Ninh đang trầm tư, Tôn thị cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Thanh Ninh gật đầu.
"Phụ thân, con đưa Ninh nhi trở về". Tô Phỉ nói với Tô Hoa Kiểm.
"Ừ, đưa nàng về cẩn thận". Tô Hoa Kiểm gật đầu một cái, đáp.
Tô Phỉ và Thanh Ninh liền cùng nhau đi về Cảnh Tụy viên.
"Ninh nhi, nàng có mệt không? Có muốn ta cõng nàng không?".
"Chẳng qua chỉ là cùng người trò chuyện, thiếp không mệt". Thanh Ninh cười lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy chỉ có Bạc Hà và Nhẫn Đông nàng mang theo, cùng Tùng Mộc, Bách Mộc, cũng không có người ngoài, liền nghiêng đầu nhìn về phía Tô Phỉ hỏi: "Phụ thân cùng với ba vị Hoàng tử có quan hệ thân thiết sao?".
Tô Phỉ suy nghĩ một chút, vô cùng xác định lắc đầu: "Không có, sao vậy?".
Thanh Ninh cười nhạt: "Không sao, chỉ là thuận miệng hỏi một chút".
Không phải là ba vị Hoàng tử?
Chẳng lẽ là hai vị Hoàng tử phi?
Tô Hoa Kiểm cùng hai vị Hoàng tử phi sẽ có cái gì liên quan?
Thanh Ninh không khỏi trong lòng một hồi rùng mình, liền nghĩ có phải là chắc bản thân nhìn lầm rồi không.
Khách nhân trước thời điểm hoàng hôn, đều cáo từ ly khai Quốc Công phủ.
Một ngày qua đi cũng không xảy ra chuyện gì, tâm Tôn thị treo một ngày rốt cục cũng rơi xuống, từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tôn thị thở phào nhẹ nhõm, Tô Dao nhưng lại kìm nén một bụng hỏa.
Hôm nay ba vị Hoàng tử đều đến.
Tô gia yến khách, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ nguyên nhân.
Cho nên, khi biết ba vị Hoàng tử đều đến, liền có người nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút lóe lên.
Có người xì xào bán tán, nói Tô gia muốn đem nàng gả cho Hoàng tử làm trắc phi.
Lúc nàng cùng Ngụy Dĩnh trò chuyện nhiều lời vài câu, ánh mắt mọi người nhìn nàng và Ngụy Dĩnh càng thêm ái muội.
Đúng là nực cười.
Tô Dao nàng đường đường là Đại tiểu thư con vợ cả của Quốc Công phủ, thân phận cao quý, lại phải đi làm thiếp?
Cho dù là trắc phi của Hoàng tử, thượng ngọc điệp trắc phi, chẳng qua cũng chỉ là thiếp.
Tô Dao nàng sẽ hạ mình làm thiếp thất cho người ta?
Thật nực cười.
Tô Dao trở về viện tử của mình, vừa vào phòng liền đem các loại đồ cổ bài trí trên Đa Bảo Các đập phá nát bấy.
"Tiểu thư, ngài bớt giận". Hai đại a đầu Đông Tuyết và Thu Cúc sợ hãi quỳ trên đất: "Tiểu thư, chẳng qua là các nàng bể miệng nói lung tung, ngài không cần để ở trong lòng, nếu ngài không thoải mái thì đánh nô tỳ, mắng nô tỳ đi, ngài ngạn vạn chớ tổn thương chính mình".
Hai người các nàng là đại nha đầu của Tô Dao, liên tục hầu hạ bên người Tô Dao, tự nhiên cũng biết nguyên nhân Tô Dao tức giận.
Tô Dao nhìn mảnh vụn đầy đất, xoay người, đi vài bước, bổ nhào trên giường, vùi đầu trong gối buồn bực khóc lớn.
Không có lửa làm sao có khói, cũng bởi vì tin đồn nàng không thể sinh con truyền ra ngoài, cho nên, hôm nay bọn họ mới nói nàng như thế, lãng phí nàng.
Đông Tuyết kêu hai tiểu nha đầu đến lặng lẽ dọn dẹp mảnh vụn trên đất.
"Cút, đều cút cho ta!". Tô Dao nằm trên giường, ô ô khóc rất thương tâm.
Đông Tuyết và Thu Cúc liền vội cho hai tiểu nha đầu đi ra ngoài, đồng thời phân phó một tiểu nha đầu đi bẩm báo Tôn thị, sau đó hai người nín thở liễm khí đứng trong phòng coi chừng Tô Dao.
Tôn thị nghe tin, bất chấp mệt mỏi liền vội vã đi tới viện tử của Tô Dao.
"Mẫu thân", Tô Dao thấy Tôn thị đến, ủy khuất gọi một tiếng, lập tức khóc ngã vào lòng Tôn thị.
Tôn thị đưa tay ôm nàng, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn Đông Tuyết và Thu Cúc, hỏi: "Đây là thế nào?".
Đông Tuyết và Thu Cúc gấp rút cúi đầu nói nguyên do.
Nghe xong, Tôn thị nhất thời tức giận đến mức máu liền vọt tới cổ họng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lũ tiểu tiện nhân nói năng huyên thuyên!".
Tôn thị phân phó Đông Tuyết và Thu Cúc dẫn theo người dọn dẹp phòng, sau đó ôn nhu nói với Tô Dao: "Dao nhi, con, đứa nhỏ ngốc này, bọn chúng đều nói loạn huyên thuyên, con đừng để vào lòng, con là hòn ngọc quý trên tay Tô gia chúng ta, làm sao sẽ ủy khuất con? Nương cùng cha con, tổ mẫu con, hận không thể đem những thứ tốt nhất đều cho con... Ngoan, không nên suy nghĩ bậy bạ...".
Tôn thị khuyên nhủ một phen, Tô Dao mới ngừng lại nước mắt.
...
HẾT CHƯƠNG