Editor: Ngọc Thương
Mềm mại yếu ớt, tiếng khóc lại càng bi thiết, làm cho người ta bất giác sinh lòng trìu mến.
Tô Phỉ lạnh lùng nói: "Tùng Mộc, đem mắt nàng móc ra".
Ngọc Trúc đi tới bên cạnh cửa nghe vậy, thân thể run lên, cước bộ có chút dừng lại, sau đó hoảng sợ kéo cửa chạy ra ngoài, vừa hô: "Thế tử tha mạng!".
Viện này vốn dành cho khách nhân nghỉ ngơi, có rất nhiều khách nhân ở đây, nghe được tiếng vang liền có không ít người đi ra.
Tô Phỉ mang theo cười lạnh bước ra ngoài, Tùng Mộc và Bách Mộc cũng đi theo.
Mọi người thấy Ngọc Trúc tóc tai tán loạn, mặt đầy nước mắt, lại nhìn sang Tô Phỉ cao lớn vững chãi từ hành lang đi tới, ánh mắt đều có chút mập mờ.
"Thế tử...". Ngọc Trúc thấy có người đi ra, lập tức lại ủy khuất gọi một tiếng.
Âm thanh kiều mị dẫn theo một tia khóc nức nở, mềm nhũn không nói nên lời, làm cho người nghe yếu mềm đến tận xương tủy, Ngọc Trúc dứt lời, quay đầu lại nhìn hướng Tô Phỉ.
Giữa một điểm lệ quang dẫn theo e ngại, lại ngậm ủy khuất, còn mang theo một chút ẩn ý đưa tình, cộng thêm dáng người nàng trổ mã, có lồi có lõm, mị hoặc dị thường, khiến cho người thấy hận không thể ôm vào lòng trìu mến một phen mới thỏa.
Các vị đại nhân nghe tiếng đi ra xem, gặp bộ dáng kiều mị của Ngọc Trúc, đều cảm thấy tâm thần rung động, ánh mắt nhìn về phía Tô Phỉ không khỏi vài phần ám muội.
Nữ tử như vậy, đúng là vưu vật.
(vưu vật: chỉ cô gái đẹp hiếm có)
Tô thế tử uống rượu, khó tránh khỏi ý mê.
Yến tiệc huân quý thế gia, chuyện tình yêu kiểu này đương nhiên không phải cái gì hiếm thấy, người ở đây tự chắc không có gì kì quái...
Nhưng mà, Tô thế tử sao?
Thành thân không quá nửa năm, nghe nói là cực kì sủng ái thê tử Tiêu Thanh Ninh.
Cho dù Tiêu Thanh Ninh có thai, bên cạnh hắn cũng không có oanh oanh yến yến, trước sau như một cưng chiều vợ.
Nhưng, hôm nay cũng xướng cái tuồng gì đây?
Chẳng lẽ Tô Phỉ cưng chiều thê tử, chỉ là lời đồn mà thôi?
Bởi vậy, ánh mắt mọi người hướng nhìn Tô Phỉ liền mang vài phần nghi hoặc.
Lập tức liền dẫn theo ý nghĩ gạt đi.
Thân là nam nhân, bọn họ tất nhiên càng hiểu rõ nam nhân.
Huống chi, nữ tử trước mắt này, lại là vưu vật vừa thấy đã thương.
Cho nên, nhất thời tình cũng là bình thường.
Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn, tiếp theo che miệng chạy về phía trước, lảo đảo một cái liền té ngã, quăng người xuống đất, Ngọc Trúc lập tức che miệng cúi đầu khóc.
Mọi người ở đây nhìn vào mắt, vô cùng đồng tình với Ngọc Trúc mảnh mai quyến rũ. Trong lúc đó, Đổng Khải Đông cất bước đi tới, khom lưng đưa tay đích thân đem Ngọc Trúc đỡ lên, một mặt hướng Tô Phỉ vừa cười vừa nói: "Thế tử, xảy ra chuyện gì mà phải khó xử nữ tử yếu đuối này, hù dọa nàng khóc đến không thành hình người như vậy. Cho dù thế tử tuổi trẻ huyết khí phương cương, nếu nhìn trúng vị cô nương này, thì nạp nàng về nhà là được, cần gì phải bức một cô nương tay không tấc sắt như nàng, phải không? Bất quá là trong phòng nhiều thêm một người hầu hạ, tất cả chúng ta đều là đồng liêu, cũng sẽ không chê cười thế tử. Hôm nay lại là ngày lành của Cửu điện hạ, tội gì phải làm cho một cô nương gia như hoa như ngọc tìm cái chết? Chuyện này náo loạn ra, khiến Cửu điện hạ mất vui không nói, cũng sẽ làm cho thế tử cõng trên lưng cái danh bội tình bạc nghĩa".
Y phục tấn loạn, lại khóc đến đỏ con mắt, mới vừa rồi trong phòng phát sinh ra chuyện gì, tất nhiên là không cần nói cũng biết. Những lời này của Đổng Khải Đông chính là nói Tô Phỉ khi phụ nàng, hiện tại muốn diệt khẩu.
Không ít người không khỏi nhíu mày nhìn về phía Tô Phỉ.
Đổng Khải Đông mang theo vui vẻ nhìn Tô Phỉ, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thâm trầm.
Thân là Nhị ca của Đổng Khải Tuấn, Đổng Khải Đông tuy không ưa đệ đệ nhà mình thanh sắc khuyển mã, trêu hoa ghẹo liễu, nhưng dù nói thế nào, Đổng Khải Tuấn cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn, đột nhiên bị chết, hắn cũng thương tâm, hung thủ Tống Tử Dật đã bỏ mạng thiên nhai.
Đổng Khải Tuấn là tay ăn chơi, không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng Đổng Khải Đông lại là người có tài hoa.
Những năm qua, Đổng Khải Tuấn từng có thù hằn với không ít người, năm đó, cùng Tiêu Thanh Ninh, thê tử của Tô Phỉ hiện thời, cũng từng có thù.
Hơn nữa, chuyện lúc trước tại phủ Tứ hoàng tử, đệ đệ luôn miệng nói là có nội tình.
Nói Tống Tử Dật biết rõ nội tình.
Nội tình gì thì hắn không tra ra được.
Nhưng cùng Tống Tử Dật tương quan, lại khiến cho Tống Tử Dật tình nguyện cõng danh tiếng phóng , vô sỉ hạ lưu ba người gian dâm, mà không chịu nhả ra nửa chữ.
Mặc dù Đổng gia bọn họ và Tứ hoàng tử bên kia đều phái người tra xét, lại không tra ra được, nhưng hắn vẫn tin những gì đệ đệ mình nói, Tống Tử Dật kia nhất định là đang che chở cho người nào đấy.
Có thể làm cho Tống Tử Dật kín miệng như bưng, là người nào?
Đổng Khải Đông không khỏi liên hệ đến nữ nhân cùng Tống Tử Dật năm đó từng có hôn ước – cũng chính là Tề Quốc Công phủ thế tử phu nhân hiện tại, Tiêu Thanh Ninh.
...
Nhìn thấy nữ tử trước mắt này, mặt mày, nhất là đôi mắt kia, cùng thế tử phu nhân có hai phần giống nhau.
Đổng Khải Đông ý vị thâm trường nhìn Tô Phỉ.
Tô Phỉ này cùng Ngũ hoàng tử thân thiết.
Tứ biểu ca luôn muốn lôi kéo hắn, nhưng vẫn không có kết quả.
Nếu hôm nay nháo xảy ra chút chuyện, mặc dù không thể đả kích Tô Phỉ, nhưng cũng sẽ làm cho Tô Phỉ mất mặt.
Nữ tử này thật sự rất có tác dụng.
Một bên Tô Khiêm cũng đi ra, nhìn Ngọc Trúc, cười hì hì nói với Tô Phỉ: "Đại ca, cô nương này mặt mày không còn một chút huyết sắc, xem ra là sợ hãi không nhẹ, huynh đừng nghiêm mặt, có chuyện gì hảo hảo nói".
Tô Khiêm mang trên mặt hưng trí bừng bừng, lại dẫn theo vài phần ám muội cùng trào phúng, tựa hồ như chờ xem Tô Phỉ mất thể diện.
Tô Hoa Kiểm đi ra, trầm mặt, quét mắt qua Ngọc Trúc đang nức nở khóc, sau đó nhìn về phía Tô Phỉ: "Phỉ nhi, đây là có chuyện gì?".
Tô Phỉ nhìn lướt qua cả đám người đang mang theo cười chờ xem cuộc vui, mặt mày nhướng lên, nhìn về phía Đổng Khải Đông đỡ Ngọc Trúc, hỏi: "Bức nàng? Bội tình bạc nghĩa? Đổng công tử nói một chút xem, bản thế tử, thế nào lại là người bội tình bạc nghĩa rồi?".
Đáy mắt Đổng Khải Đông thoáng quẹt qua một tia lãnh trào, nhìn Tô Phỉ mập mờ cười một tiếng, đáp: "Thế tử, xem ngươi hỏi này, như thế nào lại là người bội tình bạc nghĩa? Ta đây cũng không phải khó mà nói, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, nếu thế tử ngươi không có làm gì, thì cô nương này vì sao lại ủy khuất như thế, từ trong phòng thế tử chạy ra? Còn luôn miệng nói không sống được?".
Người ở chỗ này nghe vậy, có người thờ ơ lạnh nhạt, cũng có người hiền hoà phụ họa.
"Ha ha ha". Phó Cảnh Hành dựa bên cạnh cửa, hắc hắc phá lên cười.
Mọi người bị hắn cười đến không rõ chuyện gì.
Phó Cảnh Hành cười ha ha vài tiếng, dừng lại tiếng cười, sau đó nhìn Tô Phỉ, nói: "Ta với Tô Phỉ biết nhau hơn mười năm, nhưng chưa từng chứng kiến qua hắn bóp hoa chọc cỏ, có điều, dựa vào tướng mạo, thân thế Tô Phỉ, chỉ cần nếu hắn muốn, ngoắc đầu ngón tay liền sẽ có người tự động đưa tới cửa, nữ nhân này đáng giá để hắn bức sao?".
Nói xong, dùng quạt xếp trong tay chỉ vào Ngọc Trúc: "Tiểu mỹ nhân, có phải ngươi đi nhầm gian phòng không? Thật ra là tới tìm ta?".
Tô Phỉ tính tình thanh lãnh, giữ mình trong sạch, cùng đám công tử đồng tuổi quan hệ đều không thân cận, hàng ngày chỉ có cùng Phó Cảnh Hành mới có quan hệ tốt.
Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành là hảo bằng hữu.
Phó Cảnh Hành tính tình hào sảng, tướng mạo tuấn lãng, rất là phong lưu.
Ngọc Trúc nghe vậy, mặt tái nhợt vài phần, lệ trong mắt như thể hạt châu rớt xuống đất, hồi lâu mới ngẩng đầu tránh tay Đổng Khải Đông, lui về sau một bước, quỳ gối hướng Đổng Khải Đông hành lễ, nức nở nói: "Đa tạ công tử kéo ta đứng lên, công tử có hảo ý, ta xin nhận, nhưng ta hôm nay không còn mặt mũi sống trên đời này, chết ngược lại còn thanh bạch hơn, hơn nữa sẽ không liên lụy đến danh tiếng thế tử, thế tử ngài ấy...".
Ngọc Trúc lại che môi, bi thiết khóc lên.
Tùng Mộc và Bách Mộc nghe thế, tức giận đến trợn tròn cặp mắt, Tùng Mộc chỉ vào Ngọc Trúc lớn tiếng hỏi: "Ngươi không biết liêm sỉ, ngươi nói cho rõ, thế tử gia nhà ta làm gì ngươi?".
Rõ ràng là chuyện gì cũng không có, nhưng lời nàng nói hàm hàm hồ hồ không minh bạch, lại ra vẻ ủy khuất hoa lê đái vũ, cho dù không có việc gì cũng trở thành có việc.
Tùng Mộc và Bách Mộc hai người nhất thời trong mắt đều mang theo sát ý.
Những người còn lại nghe lời của Ngọc Trúc, ánh mắt nhìn nàng lại thêm vài phần đồng tình, thương cảm, có người nói với Tô Phỉ: "Thế tử, hôm nay là ngày đại hỉ, ngươi cũng đừng khó xử tiểu nữ tử này, bất quá là trong nhà thế tử ngươi nhiều hơn một người hầu hạ, ngược lại cũng là chuyện tốt".
Ngọc Trúc hướng bên người Đổng Khải Đông co lại, giống như tiểu bạch thỏ kinh hoảng sợ hãi nhìn Tùng Mộc và Bách Mộc.
Khóe miệng Tô Phỉ nhếch một cái, ánh mắt lạnh lùng, trầm tĩnh nhìn Ngọc Trúc: "Là ai sai sử ngươi tới?".
Mâu quang trầm tĩnh, làm cho Ngọc Trúc không khỏi rùng mình.
"Đại ca, huynh đừng...", Tô Khiêm nói.
"Nhị đệ, ngươi có lời gì, chờ ta hỏi nàng xong, ngươi nói sau cũng không muộn". Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn Tô Khiêm, chặt đứt lời của hắn.
Tô Khiêm thấy ánh mắt lạnh như băng của Tô Phỉ, cười cười đưa tay sờ mũi: "Đệ đây không phải là lo lắng cho Đại ca sao".
"Cô nương, có ủy khuất cứ việc nói, hôm nay Quốc Công gia ở đây, Quốc Công gia chắc chắn chủ trì công đạo cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất một cách vô ích". Đổng Khải Đông xem nói với Tô Hoa Kiểm.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Tô Hoa Kiểm.
Tô Hoa Kiểm nhìn Tô Khiêm và Tô Phỉ, ánh mắt hướng Ngọc Trúc, giọng nói nghiêm túc: "Cô nương có lời gì cứ nói đi, nếu thực là ngươi bị ủy khuất, chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo, nhưng nếu ngươi có ý đồ khác, muốn tính kế người Quốc Công phủ ta, vậy đừng trách ta vô tình".
Lại như thế nào, trước con mắt của bao nhiêu người, ngoài mặt giả bộ hòa thuận vui vẻ, chẳng qua là muốn tô son trát phấn.
Tô Phỉ không thèm để ý bọn họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc: "Vừa có lá gan xâm nhập phòng ta, lại không minh bạch làm cho người khác hiểu lầm... Còn luôn miệng nói không sống được, ha ha ha".
Tô Phỉ vừa nói, bên miệng phác thảo một nét cười lạnh: "Không muốn sống, vậy quá đơn giản rồi, sợ là sẽ cho ngươi thống khổ, muốn chết cũng không xong".
Ngọc Trúc bị hắn nhìn, trên lưng tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, nắm đầy tay mồ hôi, khóc lắc đầu, một chữ cũng không nói.
Người làm vội vàng mời Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, hai vị Hoàng tử vội vã chạy đến, thấy được tình huống trong viện tử, Tứ hoàng tử liền mở miệng hỏi: "Các vị đại nhân, đây là thế nào?".
Mọi người gấp rút hành lễ.
"Các vị đại nhân miễn lễ". Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đưa tay nói.
"Hai vị Điện hạ, cô nương này mới vừa từ trong phòng Tô thế tử một thân chật vật chạy ra, lại luôn miệng nói không muốn sống". Đổng Khải Đông ôm quyền giải thích.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng nhìn về phía Ngọc Trúc.
Nhìn thoáng qua, Ngũ hoàng tử liền nhíu mi tâm một cái: "Ngươi là người phương nào?".
Tứ hoàng tử cũng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi quản sự: "Nữ nhân này là ai?".
"Hồi bẩm hai vị Điện hạ, nô tài đáng chết". Quản sự vội tiến lên một bước, cúi đầu trả lời.
Quản sự nói xong, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Trúc.
Chết tiệt, bị nàng liên lụy hại chết.
Hôm nay khách nhân nhiều, tự có sơ sẩy, trang phục Ngọc Trúc mặc trên người cũng không phải rất long trọng, nhất định là có người coi nàng như nha đầu bên cạnh vị phu nhân nào đó mà gọi đến!
Lưng quản sự nổi lên mồ hôi.
Xảy ra sự cố này, một khi truy cứu, hạ nhân bọn họ khó tránh khỏi gặp phải tai ương.
Cũng không biết là kẻ nào không có mắt, đem tiện nhân này thả tiến vào đây!
Nếu là người khác, nói không chừng sẽ tác hợp một tình yêu, nhưng mà Tô thế tử...
Tô thế tử sắc mặt như có thể kết thành băng.
Hai người Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử liếc nhau một cái, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra chút gì đó, lập tức tách ánh mắt.
Ngũ hoàng tử nói với Tô Phỉ: "Đã quấy nhiễu".
"Làm việc thế nào?". Còn Tứ hoàng tử thì nhìn về phía quản sự kia giáo huấn: "Hôm nay khách nhân nhiều, các ngươi lẽ ra càng phải lên hoàn toàn tinh thần".
Khách nhân nhiều, hiển nhiên là có người lợi dụng sơ hở. Quản sự có khổ khó nói, cúi đầu ý vị nói nô tài đáng chết.
"Hai vị Điện hạ, các ngài không nên làm khó hắn, là thần nữ tự mình lén tiến vào đây". Ngọc Trúc nũng nịu: "Muốn phạt thì phạt thần nữ đi".
"Thần nữ? Ngươi là cô nương nhà ai?". Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử lại liếc nhau một cái, sau đó nhìn Ngọc Trúc, hỏi.
Ngọc Trúc cắn môi, cúi đầu không đáp.
"Không nói sao? Người đâu, đưa nàng qua chỗ sân khấubên phía Nương nương, hỏi rõ xem là thiên kim nhà ai, sau đó mang nàng quay lại đây thẩm vấn". Tứ hoàng tử sắc mặt âm trầm.
Sắc mặt ôn nhuận của Ngũ hoàng tử cũng dẫn theo tàn khốc: "Hỏi cho rõ ràng, đem phụ mẫu của nàng đều mang đến, ngược lại muốn nhìn một chút, bọn họ dạy dỗ ra loại nữ nhi gì, lại không biết liêm sỉ như vậy".
Phụ trách đại hôn hôm nay là bọn họ.
Tô Phỉ người này, bọn họ rõ ràng nhất.
Bọn họ không có ngu như thế, trù hoạch một vòng ngu xuẩn như vậy để hãm hại Tô Phỉ.
Có mỹ nhân, không phải là trực tiếp đưa đến tay hắn còn hơn?
Trực tiếp đưa cho hắn, nếu hắn không thích, còn có thể cười một tiếng.
"Vâng", quản sự gấp rút ứng, nghiêng đầu kêu người đi đến.
Ngọc Trúc phịch một tiếng quỳ xuống, khóc ròng: "Điện hạ, tha mạng!".
"Thần nữ hôm nay đến đây không có đi cùng gia phụ và gia mẫu, kính xin hai vị Điện hạ khai ân. Hôm nay thần nữ gây ra việc này, chẳng qua là ái mộ thế tử, muốn lén nhìn ngài ấy một cái, chuyện hôm nay... Thần nữ không oán, không hối hận..". Ngọc Trúc khóc không thành tiếng, ngẩng đầu lệ ào ào nhìn Tô Phỉ.
Một phen, càng làm người ta tâm thần miên man bất định.
Ngọc Trúc mới vừa nói xong, Cố Hoán thần sắc sáng láng đi từ trong phòng Tô Phỉ bước ra, rất không cao hứng nói: "Ầm ĩ chết người đi được, líu ríu ầm ĩ không ngừng".
Cố Hoán đi tới bên cạnh Tô Phỉ, dừng lại cước bộ, ngây người nhìn về phía Ngọc Trúc: "Đôi mắt này, xác thực là sinh nhầm chỗ rồi".
Thì ra người phía sau bình phong là hắn! Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn Cố Hoán, nhàn nhạt cười đáp: "Ừ, cho nên, đôi mắt này phải móc đi".
HẾT CHƯƠNG