Editor: Ngọc Thương
Tám mươi đại bản, vậy chẳng phải là muốn mạng các nàng? Trong sân nhất thời một mảnh thê lương.
"Mẫu thân...".
Tôn thị nghiêng đầu, thấy Mai Hồng và Kết Hồng đỡ Tôn Ngọc Tuyết thần sắc tái nhợt xuất hiện ở cửa, sắc mặt tuyết trắng, như thể cành liễu trước gió.
"Con mau vào đi, không được để trúng gió". Tôn thị vội vàng nói.
"Mẫu thân, ngài tạm tha cho bọn họ đi, là Ngọc Tuyết cùng hài tử duyên mỏng, không liên quan đến bọn họ, mẫu thân, xin ngài tạm tha cho bọn họ". Tôn Ngọc Tuyết nhìn đám hạ nhân quỳ trong sân, nói với Tôn thị.
"Con, đứa nhỏ này, chuyện này con cứ mặc kệ đi, mau vào phòng nghỉ ngơi...", Tôn thị không có ý nhả ra.
"Mẫu thân, ngài tạm tha cho bọn họ đi, coi như là nể mặt hài tử vô duyên, tha cho bọn họ". Tôn Ngọc Tuyết kiên trì.
"Phu nhân, tha mạng".
"Thiếu phu nhân, tha mạng".
...
Mọi người nhân cơ hội khóc kêu một hồi.
"Phu nhân, không bằng cứ theo ý của Nhị thiếu phu nhân, coi như là tích phúc vì tiểu công tử chưa xuất thế". Đan ma ma mở miệng.
"Mẫu thân...", Tôn Ngọc Tuyết đầy nước mắt nhìn Tôn thị.
"Phu nhân tha mạng". Mọi người cất giọng bi thiết xin tha.
Tôn thị cuối cùng buông lỏng: "Nếu Nhị thiếu phu nhân đã mở miệng nói giúp cho các ngươi, vậy thì mỗi người hai mươi đại bản, các ngươi còn không mau tạ ơn Nhị thiếu phu nhân!".
"Tạ phu nhân khai ân, tạ Nhị thiếu phu nhân". Tám mươi đại bản có thể lấy mạng người, hai mươi đại bản thì chỉ bị khổ da thịt chút ít, mạng vẫn giữ được, mọi người cảm động đến rơi nước mắt.
Tôn Ngọc Tuyết để người làm đỡ trở vào phòng.
Hạ nhân trong viện tử đều bị chịu phạt, Tôn thị phân phó Võ ma ma đi điều vài người đắc lực đến.
Đan ma ma thấy vậy, liền cùng Tôn thị cáo từ.
Nghĩ tới lời nói của thái y, trong lòng Tôn thị nặng trịch như bị tảng đá đè ép.
HẾT CHƯƠNG