Editor: Ngọc Thương
Tô lão phu nhân nhắm mắt dựa người trên kháng, sắc mặt vô cùng không tốt, mấy người đại a đầu Song Hỷ e dè hầu hạ bên cạnh.
"Lão phu nhân", Đan ma ma vào phòng, đầu tiên là hành lễ cho Tô lão phu nhân.
"Ừ", Tô lão phu nhân khẽ mở con mắt: "Tình huống bên đó như thế nào? Nàng dâu Khiêm nhi có khỏe không?".
"Hồi bẩm lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân tốt lắm, thái y đã kê phương thuốc, chỉ cần uống thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày là khang phục". Đan ma ma trả lời.
Tô lão phu nhân ừ một tiếng, không hỏi gì thêm.
Đan ma ma nghiêng đầu nhìn về phía Song Hỷ hỏi: "Thái y đâu? Bệnh của lão phu nhân thái y nói thế nào?".
"Thái y đã bắt mạch xong cho lão phu nhân, nói lão phu nhân không có việc gì, kê một phương thuốc bổ dưỡng để lại cho lão phu nhân, Song Lăng đã dẫn người đi bốc thuốc rồi ạ". Song Hỷ trả lời.
"Cám ơn trời đất, A Di Đà Phật". Đan ma ma nghe vậy, gấp rút chắp hai tay, cám ơn Bồ Tát, sau đó mới hướng Tô lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, phu nhân nói, chờ sắp xếp chuyện bên chỗ Nhị thiếu phu nhân xong xuôi, sẽ tới đây hầu hạ ngài, nô tỳ xoa bóp cho ngài trước".
Tô lão phu nhân khẽ nhúc nhích thân.
Đan ma ma liền đi tới, đưa tay ra nhẹ nhàng bóp.
"Các ngươi đều lui xuống đi". Lông mày khóa chặt của Tô lão phu nhân lúc này mới hòa hoãn chút ít, sau đó phất tay.
Đám người Song Hỷ quỳ gối lui ra ngoài.
"Lão phu nhân, ngài đừng quá lo lắng, Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân còn trẻ lắm". Đan ma ma vừa xoa, vừa nhẹ nói.
Ở bên cạnh Tô lão phu nhân mấy chục năm, Đan ma ma tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân sắc mặt Tô lão phu nhân không tốt.
"Aizzz, ngươi chạy qua chạy lại cũng đã mệt, không cần bóp nữa, ngươi ngồi xuống nói cho ta một chút, nàng sảy thai có thể nào là có người ra tay?". Tô lão phu nhân duỗi tay vỗ xuống tay Đan ma ma, chỉ vào đôn gấm bên cạnh.
"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma ứng, ngồi trên đôn gấm, lại không có nhàn rỗi, cúi lưng giúp Tô lão phu nhân bóp chân.
Tô lão phu nhân cũng không có bảo bà dừng tay.
Đan ma ma nói nguyên nhân Tôn Ngọc Tuyết sảy thai, sau đó đem chuyện xử trí hạ nhân trong viện tử của Tôn Ngọc Tuyết cẩn thận kể lại cho Tô lão phu nhân nghe, cuối cùng còn nói một chút về việc Tôn Ngọc Tuyết uống thuốc, sắc mặt như thế nào.
Về phần hài tử rốt cuộc làm sao bị rớt, Đan ma ma cũng không có vọng thêm suy đoán, liên quan đến con nối dòng của Tô Khiêm, thời điểm đang không có bằng chứng rõ ràng, bà làm một nô tỳ, tất nhiên là không dám phỏng đoán linh tinh.
Nghe Đan má má lải nhải hồi lâu, Tô lão phu nhân nặng nề thở dài: "Mới vừa nãy thái y có nói với ta tình hình của nàng dâu Khiêm nhi".
Động tác trên tay Đan ma ma hơi ngừng, lập tức nhẹ giọng trấn an Tô lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài đừng lo lắng, thái y cũng chỉ suy đoán thôi? Chưa chắc đã là thật".
"Ngươi đó, đừng chọn mấy lời dễ nghe để trấn an ta, trong lòng ta đều biết". Tô lão phu nhân thu chân.
Đan ma ma đứng lên, rót trà đưa cho Tô lão phu nhân, sau đó liền đứng ở một bên, không ngồi lại trên đôn gấm nữa.
Tô lão phu nhân hớp một ngụm trà, bưng chén thở dài: "Hôm nay nàng dâu Khiêm nhi mất hài tử, ta a, trong lòng rất lo sợ".
"Trước kia nói, thương tích cũ trên người nàng dâu Khiêm nhi chỉ làm cho lúc sinh con có chút gian nan, ta cũng không để ý nhiều, nữ nhân sinh đẻ từ xưa đến nay, có cái nào không khó? Nhưng hôm nay thái y nói, nàng bị đả thương xương cùng, hài tử sợ là rất khó hoài trụ". Sắc mặt vừa mới hòa hoãn vài phần của Tô lão phu nhân lại âm trầm xuống.
(xương cùng: xương cụt, phần cuối của xương sống)
Tô lão phu nhân trong lòng vừa lo lắng lại vừa tức giận.
Lo lắng Tô Khiêm thật sự sẽ không có con vợ cả nối dòng.
Mới vừa rồi, mặc dù thái y tương đối bảo thủ, nói chỉ là suy đoán, Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm còn trẻ, tương lai còn có rất nhiều cơ hội.
Nhưng vạn nhất thái y nói trúng thì sao đây?
Hài tử thứ nhất cứ như vậy mất.
Tương lai, Tôn Ngọc Tuyết kia sẽ như thế nào? Có hài tử, sau đó lại mất hài tử.
Chẳng lẽ, một mạch hài tử con vợ cả của Tô Khiêm, sẽ rơi vào tình huống hi vọng vô tận, rồi nhận về thất vọng không ngừng hết lần này đến lần khác hay sao?
Cho nên, trong lòng Tô lão phu nhân lo lắng muốn chết.
Đồng thời vừa lo lắng, lại vừa tức giận Tôn thị.
Nếu không phải là Tôn thị tha thiết mong muốn cùng Tôn gia kết thân để thân càng thêm thân, thì cũng sẽ không phát sinh chuyện hôm nay.
Nếu thái y nói trúng, tương lai còn không phải sẽ xảy ra bao nhiêu lần chuyện như vậy nữa.
Lúc trước, lẽ ra bà không nên gật đầu để Tôn thị kết cửa hôn sự này.
Khi đó, nghĩ tới cùng Tôn gia thân càng thêm thân, chủ ý không tồi, quan trọng nhất là, đứa nhỏ Tô Khiêm trong lòng có Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Tuyết lại là mỹ nhân tuyệt sắc, bản thân mình cũng nhìn nó lớn lên, tính tình nhu thuận, cho nên liền đồng ý.
Nhưng mà, Tôn thị như thế nào lại không hảo hảo thỉnh thái y tra cho rõ ràng trước?
Chuyện này thế nhưng liên quan đến con nối dòng của Tô Khiêm.
Tuy nói di nương thiếp thất có thể sinh con kéo dài huyết mạch, nhưng đích thứ khác biệt, thứ xuất sao có thể so sánh được với con vợ cả?
Trong lòng Tô lão phu nhân rất tức giận Tôn thị.
Chưa hảo hảo tra cho rõ ràng, đã vội kết hôn sự.
"Lão phu nhân, ngài đừng lo lắng, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân có ngài che chở, cũng đều có phúc, tương lai nhất định là nhiều con nhiều phúc". Đan ma ma chọn lời dễ nghe an ủi Tô lão phu nhân.
Lời nói ra nhưng lại vô lực.
Đan ma ma lúc ấy, thời điểm tại phòng Tôn Ngọc Tuyết cũng nghe được lời thái y nói.
Lo lắng của Tô lão phu nhân, bà há có thể không hiểu.
"Aizzz, đúng là nghiệp chướng". Tô lão phu nhân đem trà đưa cho Đan ma ma.
Đan ma ma đặt chung trà trên bàn, Song Lăng bưng thuốc bốc hơi nóng vào phòng: "Lão phu nhân, thuốc sắc xong rồi".
Cùng nàng tiến vào còn có Song Hỷ.
Song Hỷ nói: "Lão phu nhân, phu nhân đến".
"Ừ, để cho nàng vào đi". Tô lão phu nhân giơ tay ra hiệu.
Song Hỷ ứng, xoay người đi mời Tôn thị.
Tôn thị sắc mặt lo lắng vào phòng, quỳ gối hành lễ: "Mẫu thân".
"Đứng lên đi". Tô lão phu nhân ngữ khí có chút lãnh đạm.
Tôn thị đứng lên, đi tới trước mặt Tô lão phu nhân, sau đó đích thân tiếp thuốc trong tay Song Lăng: "Để ta đến hầu hạ".
"Vâng". Song Lăng cầm chén đưa cho Tôn thị, quỳ gối lui qua một bên.
Tôn thị sờ chén thử nhiệt độ, lại cúi đầu thổi thổi, cầm muỗng bạc khắc hoa lan múc lên một muỗng thuốc, một hàng động tác nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động, ưu nhã mà thuần thục.
Tôn thị đem muỗng thuốc đưa đến bên môi Tô lão phu nhân: "Mẫu thân".
Tô lão phu nhân nhìn Tôn thị, không có há miệng, ánh mắt rét run.
"Mẫu thân, nhiệt độ vừa vặn, ngài uống một hớp đi, thuốc này nếu để bị nguội, hiệu quả không còn tốt như ban đầu nữa". Tôn thị ôn nhu nói.
Tô lão phu nhân lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó đưa tay cầm chén, một hơi tự mình uống.
Tôn thị sững sờ một lát, nhanh chóng liền phản ứng lại, tiếp chén từ trong tay Tô lão phu nhân đưa cho Song Lăng, sau đó lại đón lấy khay đựng mứt hoa quả từ chỗ Song Hỷ, dùng cây tăm bằng trúc chọn lấy một khỏa, đưa đến bên miệng Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, mứt hoa quả".
"Không cần, mứt hoa quả này quá ngọt ngán". Tô lão phu nhân nhìn Tôn thị, nhíu mày, phân phó Đan ma ma: "Lấy chén nước ấm cho ta, áp vị đắng".
"Để con dâu". Không đợi Đan ma ma lên tiếng, Tôn thị liền tự mình rót một chén nước ấm.
Tô lão phu nhân tiếp nước ấm, uống hai ngụm, ngẩng đầu nhìn hướng Tôn thị: "Ngọc Tuyết như thế nào?".
Tôn thị phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tô lão phu nhân: "Là con dâu không chiếu cố tốt nàng, là con dâu sai".
Thái y vừa rồi vội tới chẩn mạch cho lão phu nhân, vậy lão phu nhân chắc chắn đã hỏi tới tình hình của Tôn Ngọc Tuyết, cho nên, khẳng định lão phu nhân cũng đã từ trong miệng thái y nghe được về chuyện bệnh cũ của Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn thị trong lòng có chút hối hận, lúc ấy nên cho lui mọi người, chỉ để mình và Tôn Ngọc Tuyết ở đó nghe thái y nói thì tốt rồi, có điều, Đan ma ma là người lão phu nhân phái đi qua, nếu che che giấu giấu, sẽ càng khiến lão phu nhân hoài nghi.
Cũng may thái y nói chỉ là suy đoán, chưa phải chắc chắn.
Nhưng lão phu nhân trong lòng khẳng định hỏa, vì vậy lão phu nhân vừa mở miệng, Tôn thị liền lập tức quỳ xuống nhận sai.
"Ngươi còn biết là ngươi sai!". Tô lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, chớp mắt đem chén trà uống thừa trong tay trực tiếp hắt lên mặt Tôn thị.
Đan ma ma và Song Lăng, Song Hỷ, cùng người Tôn thị dẫn tới đều giật nảy mình, Đan ma ma cho đám người Song Hỷ một ánh mắt.
Đám người Song Hỷ vội vàng cúi đầu lặng lẽ lui xuống, chỉ chừa Đan ma ma ở trong phòng hầu hạ.
Mặc dù nước này ấm, nhưng dù sao Tôn thị cũng bị tạt vào mặt, y phục trước ngực ướt một mảng lớn, cho nên Tôn thị hồi lâu mới phản ứng lại, nói: "Mẫu thân trách phạt rất phải, là con dâu đáng bị phạt".
"Hừ, ngươi làm mẫu thân thế nào? Ngươi thân là mẫu thân ruột thịt của Khiêm nhi, ngươi chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn cho nó một mối hôn sự như vậy?". Tô lão phu nhân đem chén trà đập mạnh lên bàn, giận không kìm được nhìn về phía Tôn thị, quát lên: "Vết thương trên người Tôn Ngọc Tuyết, rốt cuộc là như thế nào? Tại sao ngươi không hảo hảo mời thái y đến chẩn cho rõ ràng?".
"Mẫu thân...", Tôn thị trong lòng cảm thấy oan vô cùng, đỏ vành mắt, đáp: "Con dâu đã tự mình mời thái y qua nhìn, tất cả thái y đều nói Ngọc Tuyết không có vấn đề, con dâu thực đã tự mình đi thỉnh vài vị thái y đến chẩn mạch cho nàng...".
"Không có vấn đề? Không có vấn đề?". Tô lão phu nhân chỉ vào Tôn thị, lớn tiếng chất vấn: "Vậy hiện tại là thế nào? Ngươi bây giờ đều thấy rõ ràng, đấy mà là không có vấn đề sao? Sự tình liên quan đến con nối dòng của Khiêm nhi, sao ngươi có thể làm việc không cẩn thận, mí mắt thiển cận như vậy!".
Sự tình liên quan đến con trai mình, nàng thực sự đã lục tục mời vài vị thái y, cùng với đại phu nổi danh kinh thành đến xem mạch cho Tôn Ngọc Tuyết, nàng làm sao không cẩn thận? Rõ ràng nàng đã vô cùng cẩn thận từng chút một, sự việc liên quan đến con nối dòng của nhi tử, nàng có thể không cẩn thận sao? Nhưng tất cả mọi người đều nói không có việc gì, chỉ nói lúc sinh nở sẽ có chút gian nan. Tôn thị thầm nghĩ, trên mặt nhưng lại tỏ vẻ ủy khuất: "Mẫu thân, thái y cũng chỉ là suy đoán thôi, không thể coi là thật".
"Nếu là thật thì sao?". Tô lão phu nhân hỏi: "Vậy đến lúc đó phải làm thế nào? Hưu nó cưới người khác? Hay là để cho Khiêm nhi dưới gối chỉ có thứ tử, thứ nữ con thiếp thất?".
"Lão phu nhân, ngài bớt giận". Đan ma ma vừa nhẹ nhàng thuận khí cho Tô lão phu nhân, vừa khuyên.
Nếu đúng như lão phu nhân nói, chuyện là thật, phải làm sao bây giờ? Tôn thị nghe lời nói của Tô lão phu nhân, tâm như thể bị gió lạnh phía ngoài thổi qua, lạnh buốt.
Hưu Tôn Ngọc Tuyết trở về Tôn gia? Đến lúc đó, Tôn gia còn không phải sẽ hận mình, hận Tô Khiêm, hận Tô gia?
Chỉ có thứ tử, thứ nữ con thiếp thất? Sự tình liên quan đến con nối dòng vô cùng trọng đại, việc này đương nhiên là không được!
Tôn thị suy nghĩ một chút, nén lệ nói với Tô lão phu nhân: "Thân thể Ngọc Tuyết không có việc gì, nhất định sẽ vì Khiêm nhi sinh hạ trưởng tử, đích nữ, mẫu thân ngài không cần lo lắng".
Đó chẳng qua chỉ là giả thiết!
Chỉ cần Tôn Ngọc Tuyết thuận lợi sinh hài tử, giả thiết kia cũng liền tự sụp đổ.
Tôn thị lập tức dễ chịu hơn chút ít.
"Vậy ta sẽ chờ!". Tô lão phu nhân nói.
"Mẫu thân hảo sinh dưỡng thân thể, không cần phải lo lắng, bên chỗ Ngọc Tuyết và Khiêm nhi, con dâu sẽ phân phó người chiếu cố bọn chúng". Tôn thị ôn thuận nói.
"Ngươi trở về đi". Tô lão phu nhân phất tay.
Tôn thị dập đầu một cái, bò dậy lui ra ngoài.
"Rốt cuộc chỉ là thứ xuất, kiến thức, tầm mắt, đến cùng vẫn không bằng tiện nhân kia... Lúc trước lẽ ra không nên cho nó tiến cửa Tô gia...". Tô lão phu nhân nhàn nhạt nỉ non một câu.
Đan ma ma làm như không nghe thấy, trầm mặc không nói.
Tô lão phu nhân không nói gì nữa, vẫy tay để Đan ma ma đỡ bà nằm xuống, khép lại đôi mắt.
Ra khỏi phòng, gió lạnh đánh tới mặt, tà áo trước ngực Tôn thị đều ướt đẫm, thời điểm bị giội là nước ấm, mà lúc này lại lạnh buốt, Tôn thị nhất thời lạnh đến rùng mình một cái.
Võ ma ma gấp rút đón, đỡ Tôn thị, nhìn y phục trước ngực nàng ướt đẫm, cau mày: "Phu nhân, ngài trước chờ ở chỗ này một lát, nô tỳ trở về lấy y phục đến cho ngài".
"Đi thôi". Tôn thị ngữ khí không kiên nhẫn.
Võ ma ma đành phải đỡ nàng bước nhanh đi ra ngoài.
...
Editor: Ngọc Thương
Nhẫn Đông rất nhanh đã tra ra rõ ràng nguyên nhân sảy thai của Tôn Ngọc Tuyết, thái y nói những gì, tự cũng một chữ không lọt bẩm báo lại cho Thanh Ninh.
Lại nói, Tô lão phu nhân và Tôn thị, hai người hiện đang khẩn cấp lo lắng về cái bụng của Tôn Ngọc Tuyết. Thanh Ninh cười cười, không nói gì thêm.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, Tôn ma ma và mấy người Trà Mai, vừa thêu thùa may vá, vừa cùng Thanh Ninh hàn huyên.
Thanh Ninh tuy là rất muốn động thủ, nhưng Tôn ma ma lại vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối không cho nàng cầm kéo hay đụng vào châm tuyến, nói là đối với thai nhi không tốt.
Thanh Ninh tiếc nuối, nhưng vì muốn tốt cho hài tử, nàng cũng không chạm vào, chờ sau khi hạ sinh hài tử rồi, nàng sẽ tự mình làm chút tiểu y phục và vớ cho hài tử là được.
Lúc Tô Phỉ trở lại, thấy trong phòng một mảnh ấm áp, liền nở nụ cười.
Đám người Tôn ma ma gấp rút đứng dậy hành lễ.
"Có lạnh không?". Thanh Ninh đi tới, hỏi một câu, đón Tô Phỉ đi vào nội thất.
Thay đổi thường phục xong, đám người Trà Mai đã nhanh chóng bày cơm tối.
Ăn cơm tối xong, Thanh Ninh mới cùng Tô Phỉ nói ra chuyện Tôn Ngọc Tuyết sảy thai: "Thái y nói nguyên nhân là do bệnh cũ, thiếp thấy tổ mẫu và mẫu thân, nhất là mẫu thân, có vẻ không tin".
"Ừ". Đối với chuyện của Tôn Ngọc Tuyết, Tô Phỉ hiển nhiên không quan tâm, ve cái bụng nhô cao của Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Hiện tại trời lạnh, đường cũng trơn, nàng cẩn thận một chút, đừng đi qua chỗ bọn họ bên kia, ban ngày thời điểm tản bộ phơi nắng, cũng không được để Nhẫn Đông cách khỏi nàng một bước".
Đây là sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn lo lắng sẽ có người gây bất lợi cho nàng, Thanh Ninh nhẹ gật đầu: "Vâng, thiếp biết rồi".
Tô Phỉ cầm tay Thanh Ninh: "Đúng rồi, Tống Tử Dật đã trở lại, vẫn là giữ lại cái mạng của hắn?".
Thanh Ninh khẽ gật đầu một cái: "Giữ đi".
Tống Thư Thành đã chết, còn có Tống Tử Quỳnh và Trương thị. Đời này, phải cho hắn nếm loại cảm giác đau đớn khoan tim kia, sao có thể để hắn chết đơn giản như vậy được?
Tô Phỉ gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, hình như Cửu hoàng tử và người của phụ thân có chút dính dáng với nhau".
"Cửu hoàng tử sao?". Thanh Ninh kinh ngạc.
"Còn có chút chưa rõ, cụ thể, phải tiến thêm một bước kiểm chứng". Tô Phỉ nói xong chuyển đề tài: "Rất nhanh là đến cửa ải cuối năm, việc của các cửa hàng và thôn trang, ta sẽ phân phó quản gia phái người qua trợ thủ cho nàng...".
Lúc đó, Tô Khiêm vừa mới trở về, trên người còn ám mùi rượu.
Hôm nay có đồng liêu mời Tô Khiêm uống rượu, vừa về liền nghe tin hài tử của Tôn Ngọc Tuyết mất, cảm giác say của Tô Khiêm lập tức biến mất, cất bước liền hướng viện tử của Tôn Ngọc Tuyết chạy tới.
HẾT CHƯƠNG