Editor: Ngọc Thương
Tống Tử Dật hạ thủ với Nghi An, có gì mà kì quái.
Đời trước, Tống Tử Dật không chỉ mưu hại nàng, mà còn hại cả con của hắn, mặc dù đứa nhỏ kia lúc ấy chưa sinh ra, vẫn còn đang ở trong bụng nàng, nhưng đó cũng là cốt nhục ruột thịt của Tống Tử Dật.
Hổ dữ không ăn thịt con, hắn đối với hài tử chưa xuất thế của chính mình mà cũng có thể ra tay, thì hạ thủ với Nghi An có gì là lạ.
Tống Tử Dật nhìn thì là một công tử thế gia phong quang tễ nguyệt, nhưng từ trong xương tủy lại lạnh bạc, tàn nhẫn, ích kỉ, vô tình.
Cho nên, Tống Tử Dật ra tay giết Nghi An, đối với Thanh Ninh mà nói, một chút cũng không ngoài ý.
"Tôn ma ma nói đúng, quả là tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia hắn là Kiến An hầu thế tử, tướng mạo đường đường, lại là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, không ngờ hôm nay hắn nói giết người liền giết người. Nghi An quận chúa lúc trước dù sao cũng là thê tử của hắn, có câu, một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa, sao hắn có thể xuống tay được như thế chứ". Ngọc Trâm tặc lưỡi một phen: "Có điều, cũng không biết có phải thực sự bị giết hay không".
(tri nhân tri diện bất tri tâm: biết mặt biết người khó biết lòng)
"Không có lửa làm sao có khói, nếu đã có người nói như vậy, nhất định là có nguyên do". Thanh Ninh nhàn nhạt lên tiếng.
"Nghi An quận chúa này lúc trước cho hắn đội một cái nón xanh lớn như vậy, nam nhân nào có thể nuốt được khẩu khí đó, hắn giết Đổng gia công tử, hôm nay lại giết Nghi An quận chúa, đây là vì rửa nhục". Bạc Hà ngẩng đầu, nói.
"Nón xanh đã mang lên, chẳng lẽ còn có thể tẩy trắng sao?". Ngọc Trâm ngạc nhiên.
Mọi người cười ha ha.
Ngọc Trâm nghiêm nghị nói: "May mắn lúc trước phu nhân lui hôn ước với hắn, kẻ trở mặt vô tình như vậy, thật sự là làm cho người ta khinh khủng".
"Muội, tiểu đề tử này, không có việc gì, nói chuyện trước kia làm chi?". Trà Mai ngưng cười, buông châm trong tay xuống, đưa tay điểm cái trán Ngọc Trâm: "Nếu để cho thế tử nghe được, còn không phải sẽ lột da muội".
(tiểu đề tử: có thể hiểu là "đứa nhãi ranh")
Làm gì có trượng phu nào vui vẻ khi nghe chuyện thê tử của mình trước kia cùng người ngoài từng có hôn ước?
Ngọc Trâm ai da một tiếng, thiếu chút nữa kim thêu trong tay đâm vào đầu ngón tay, có điều nghe lời nói của Trà Mai, cũng hiểu ra, vội vàng buông đồ thêu trong tay xuống, ngẩng đầu nói với Thanh Ninh: "Phu nhân, không phải nô tỳ cố ý nhắc tới chuyện trước kia".
"Thế tử cũng không phải không biết chuyện này, không sao, coi như là vô tình nói ra, thế tử nghe thấy, cũng không quan hệ". Thanh Ninh cũng không để ý.
Nếu Tô Phỉ để ý đến việc nàng từng có hôn ước với Tống Tử Dật, lúc trước sẽ không hao tâm tổn trí cưới nàng như vậy.
"Thế tử gia rộng rãi không so đo với bọn nô tỳ, nhưng những thứ này vẫn nên chú ý mới tốt". Tôn ma ma nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Trâm, giả vờ cả giận: "Nhất là ngươi, ở trước mặt thế tử gia, không thể nói năng mất chừng mực như thế".
"Phu nhân, nô tỳ biết rồi, về sau nhất định sẽ không phạm lỗi nữa". Ngọc Trâm giơ tay bảo đảm, nghiêm trang nói.
Thanh Ninh khẽ nở nụ cười, nhìn Tôn ma ma: "Mấy người các nàng khi ra cửa đều là người trầm ổn, chỉ lúc tại Cảnh Tụy viên, có ma ma ở đây, mới buông lỏng chút tính tình, ma ma cũng đừng quá câu thúc các nàng".
Bốn người nha đầu, Ngọc Trâm và Trà Mai từ nhỏ hầu hạ bên cạnh nàng, bởi vì kiếp trước chết thảm, đời này Thanh Ninh đối với các nàng cũng nhiều phần bảo vệ. Mà Nhẫn Đông và Bạc Hà, hai người tuy đến bên cạnh nàng thời gian không lâu, nhưng là đều là người thông qua huấn luyện đặc thù, Nhẫn Đông tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, Bạc Hà mặc dù tính cách sáng sủa, tư chất trong sáng, nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nàng ấy rất rõ ràng.
Bốn người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cũng không khiến nàng quá lo lắng.
"Tiểu thư thật là tốt". Khuôn mặt nghiêm trang của Ngọc Trâm nở nụ cười.
"Ngươi, tiểu đề tử này, chính là phu nhân chúng ta thiện tâm". Tôn ma ma giả vờ giận, cười mắng một câu.
"Vâng, cho nên, đời này nô tỳ chỉ muốn hầu hạ phu nhân, cả đời ngây ngốc ở bên cạnh phu nhân, hầu hạ phu nhân". Ngọc Trâm vô cùng nghiêm túc, gật đầu tiếp lời Tôn ma ma.
"Cả đời, đừng nha, ta còn muốn chờ các em đến hai mươi tuổi, sẽ tìm cho các em một người trong sạch". Đời trước, các nàng đều bị chết thảm, đời này, các nàng đều hảo hảo ngây ngốc ở bên cạnh mình, bản thân mình đã được gả cho Tô Phỉ, nghĩ đến Tô Phỉ, trong lòng Thanh Ninh như có gió xuân ấm áp phất qua, hạnh phúc và an tâm.
Khuôn mặt Ngọc Trâm đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ, nói với Thanh Ninh: "Phu nhân, nô tỳ cả đời sẽ không lấy chồng, sẽ ở lại bên cạnh phu nhân, hầu hạ ngài".
Trà Mai cũng đỏ mặt gật đầu phụ họa: "Nô tỳ cũng vậy, cả đời sẽ ở bên cạnh phu nhân".
"Nô tỳ cũng thế". Bạc Hà cũng gật đầu.
Nhẫn Đông gương mặt không đỏ, nhưng cũng gật đầu theo, nàng và Bạc Hà xuất thân ám vệ, việc lập gia đình sinh con, cho tới bây giờ, các nàng đều chưa từng nghĩ qua, thân là ám vệ, đời này, các nàng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chủ tử, không có tạp niệm.
"Sao có thể để các em cả đời ngây ngốc ở bên cạnh ta được, nếu hôm nay đã nói ra, vậy thì nói rõ một chút, ta tự sẽ không để các em đến làm thiếp cho người ta, ta sẽ vô cùng náo nhiệt, thuận lợi vui vẻ gả các em ra ngoài, nếu các em có người hợp ý, thì nói với ta, ta sẽ làm chủ cho các em. Tôn ma ma, ma ma cũng giúp các nàng chú ý một chút, có người trong sạch, hiện tại liền gả luôn cũng không sao". Thanh Ninh cười nghiêm túc.
Tôn ma ma gật đầu cười: "Phu nhân yên tâm".
Bốn người không mở miệng nữa, ngay cả sắc mặt của Nhẫn Đông lúc này cũng khó được bay lên một đoàn đỏ ửng.
"Bạc Hà, bên phòng bếp có thịt hươu bào không?". Nói đến đây, Thanh Ninh cũng không bàn tiếp đề tài này nữa.
"Vâng, còn ạ, mấy ngày trước thôn trang có đưa tới một phần thịt tươi mới, còn rất nhiều". Bạc Hà gật đầu.
"Khí trời lạnh như vậy, buổi tối em làm thịt hươu bào chảo nóng, ừ, chia xuống dưới, cho mọi người đều được nếm thử, quay đầu lại, bảo người thôn trang mang thêm một ít nữa đến". Thanh Ninh phân phó.
"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay". Bạc Hà cao hứng đứng lên đi ra ngoài.
"Nha đầu này, nhắc đến ăn là hưng phấn". Tôn ma ma cười.
"Vậy nô tỳ đi hầm cho thế tử gia một bình rượu hoa lê, chờ khi thế tử gia trở về, mới dễ uống". Ngọc Trâm cầm đồ thêu trên tay thả vào trong rổ may vá, sau đó kéo Nhẫn Đông cười hì hì: "Trong vườn có gốc mai vàng đang nở hoa, Nhẫn Đông, tỷ đi cùng muội, thuận đường chiết vài cành về vào bình hoa trong phòng, hương khí tập nhân, đến lúc đó, thế tử gia và phu nhân ăn thịt hươu bào chảo nóng, thưởng thức hương hoa mai, đây chính là hưởng thụ phong vị".
(hương khí tập nhân: mùi thơm vây quanh người)
Nói xong liền cong đầu gối, kéo Nhẫn Đông ra khỏi phòng.
"Đứa nhãi ranh này, rõ ràng nó muốn đến vườn hái hoa mai để chơi, đi ra ngoài lười biếng, ngược lại còn đường hoàng nói là vì phu nhân và thế tử". Tôn ma ma cười mắng một câu.
Thanh Ninh nở nụ cười.
Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh, trong mắt thoáng hiện lên lo lắng: "Bên kia hài tử rớt, nô tỳ lo lắng vô cùng, sợ bọn họ gây chuyện bất lợi đối với phu nhân".
"Đó là do nàng ta, mắc mớ gì đến phu nhân!". Trà Mai ngẩng đầu, cau mày.
"Trên đời này, có một số người luôn thấy người khác không tốt". Tôn ma ma nói.
Thanh Ninh cười nhạt.
Tôn ma ma đây là lo lắng, Tôn thị cùng Tôn Ngọc Tuyết sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ trong bụng nàng.
Con người nếu trong lòng có sự ghen ghét, đâu còn quản gì lễ nghi, sẽ như chó điên, gặp người liền cắn.
Huống chi, Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết vốn là có cừu oán với nàng.
Hiện tại, Tôn Ngọc Tuyết mất hài tử, con nàng thế nhưng lại thật tốt, cho nên, Tôn ma ma lo lắng cũng không phải không có lý.
Bất quá sao?
Thanh Ninh mỉm cười: "Không sợ, nếu bọn họ dám gây ra việc gì, vậy thì bồi hoàn lại gấp đôi là được, hơn nữa, Cảnh Tụy viên cũng không phải là nơi bọn họ muốn đưa tay là có thể đưa tay tiến vào. Có điều, theo ta thấy, hiện thời bọn họ không có thời gian làm vậy đâu".
Tôn Ngọc Tuyết mất hài tử, phải dưỡng thân thể.
Bởi vì bệnh cũ của Tôn Ngọc Tuyết, Tôn thị lại càng vội vàng chăm lo cho Tôn Ngọc Tuyết điều dưỡng.
Cho nên, lúc này bọn họ không có thời gian tìm đến nàng.
Hơn nữa, Cảnh Tụy viên cũng không phải hậu hoa viên của Quốc Công phủ, bọn họ muốn làm gì, đâu có dễ!
"Đúng thế, Ninh nhi nói rất hay, trả lại gấp đôi!". Tô Phỉ cười xốc màn cửa vào phòng.
"Sao sớm như vậy đã rời nha môn rồi?". Chẳng phải mới qua giờ Ngọ chưa bao lâu sao, Thanh Ninh ngạc nhiên mừng rỡ xuống đất.
Thấy Thanh Ninh kinh hỉ, ánh mắt trong trẻo của Tô Phỉ càng thêm sáng ngời: "Ta mới vừa qua Thuận Thiên phủ làm chút chuyện, xong xuôi liền về nhà luôn".
Nói rồi đỡ Thanh Ninh ngồi trở về: "Nàng đừng động, ta đi thay y phục đã".
Nói xong đi vào nội thất đổi y phục.
Trà Mai để đồ thêu xuống, đi pha trà.
Tôn ma ma thu dọn rổ may vá.
Rất nhanh, Tô Phỉ thay thường phục đi ra, Trà Mai lên trà, sau đó cùng Tôn ma ma quỳ gối lui ra ngoài.
Tô Phỉ nhấp một hớp trà nóng, nói: "Chuyện của Nghi An, chắc nàng đã nghe nói, ta đã phân phó người tăng cường thủ vệ, nàng không phải sợ".
Đây là lo lắng Tống Tử Dật sẽ tìm đến nàng! Thanh Ninh cười đáp: "Vâng, thiếp ngược lại không sợ hắn, thiếp nghĩ, kế tiếp hắn sẽ đi tìm Tứ hoàng tử".
"Hẳn là như thế, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, hôm nay bụng nàng đã lớn, ta lại không thể thời khắc ở cạnh bảo hộ nàng". Tô Phỉ đặt chén trà xuống.
"Thiếp hiểu, chàng không cần lo lắng". Thanh Ninh mặt mày cong cong nhìn Tô Phỉ: "Có điều, phu quân thiếp, thật đúng là lợi hại".
Tống Tử Dật đi đến một bước này, là Tô Phỉ ở sau lưng bày mưu nghĩ kế.
"Đương nhiên rồi". Tô Phỉ trên mặt ý cười hòa hợp, mâu quang mênh mông, đầu nhích tới gần bụng Thanh Ninh: "Bé ngoan, hôm nay con có ngoan không vậy, đến, bồi phụ thân nắm tay".
Nói xong, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng Thanh Ninh.
Từ khi nàng mang thai, Tô Phỉ mỗi ngày đều cao hứng cùng đứa nhỏ trong bụng bồi dưỡng tình cảm, thời điểm được năm tháng, đứa nhỏ bắt đầu có cảm ứng, cho tới bây giờ là tháng thứ sáu, phản ứng của hài tử càng thêm rõ ràng, Thanh Ninh và Tô Phỉ vô cùng vui sướng.
Thanh Ninh nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, nụ cười trên mặt như hoa.
...
Editor: Ngọc Thương
Trong phòng Tôn Ngọc Tuyết, Tôn phu nhân Tưởng thị ngồi bên giường, kéo tay Tôn Ngọc Tuyết, lau nước mắt: "Làm sao lại mất, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy...".
"Mẫu thân, ngài đừng khóc". Tôn Ngọc Tuyết khuyên nhủ.
"Sao ta có thể không khóc, ta lo lắng cho con". Tưởng thị lau nước mắt, nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết hỏi: "Thân thể con thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu không thoải mái, thỉnh thái y đến xem, ngàn vạn đừng chủ quan".
"Con rất khỏe, mẫu thân không cần phải lo lắng". Tôn Ngọc Tuyết đáp.
"Vậy thì tốt rồi, con còn trẻ tuổi không hiểu, nữ nhân sảy thai vô cùng đả thương thân thể, con đó, phải nghe lời của mẫu thân, ta cho Cổ ma ma lưu lại hầu hạ con, chờ con khỏe mạnh rồi bà ta sẽ quay về". Tưởng thị nói.
Cổ ma ma là ma ma tâm phúc của Tưởng thị, Tưởng thị ban nãy vừa qua chỗ Tôn thị bên kia trước, biết hạ nhân trong viện tử của Tôn Ngọc Tuyết bị đánh trượng, có Cổ ma ma ở đây, Tưởng thị mới yên tâm.
Tôn Ngọc Tuyết nhẹ gật đầu.
Nhìn sắc mắt tuyết trắng của Tôn Ngọc Tuyết, Tưởng thị lo lắng vô cùng.
Tôn thị đã nói với nàng về bệnh cũ của nữ nhi.
Nếu như nữ nhi thực sự liên tục không thể hoài trụ đứa nhỏ, vậy nên làm thế nào cho phải bây giờ.
"Mẹ chồng con vừa rồi có nói với ta chuyện của con, Ngọc Tuyết, nếu lời thái y nói là thật, con nên sớm có tính toán". Tưởng thị nhẹ nói.
Tôn Ngọc Tuyết nhíu mày.
"Có điều, con cũng không cần gấp, có lẽ lời thái y nói chưa hẳn đã đúng, cho nên, hiện tại con phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt mới là việc trọng yếu nhất, đợi thân thể dưỡng tốt rồi, hài tử dĩ nhiên lại đến". Tưởng thị trấn an.
"Đã để cho mẫu thân ngài lo lắng". Tôn Ngọc Tuyết thõng xuống mí mắt.
Không thể sinh con cho Tô Khiêm, nàng cầu còn không được.
Lúc ấy, thời điểm biết mình mang thai, nàng còn hối hận, sao lúc trước không uống hai loại quả hồng nhan, lục châu kia nhiều một chút.
Cho nên, hài tử tự mình rớt, nàng một điểm cũng không thương tâm, ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng thị cho rằng Tôn Ngọc Tuyết đang thương tâm, liền nắm tay nàng, hảo hảo an ủi một phen.
Tôn Ngọc Tuyết liên tục gật đầu ứng, chờ Tưởng thị nói xong, nhìn lướt qua đám người hầu hạ trong phòng, đám người lui ra ngoài, lúc này Tôn Ngọc Tuyết mới nhìn về phía Tưởng thị hỏi: "Muội muội khỏe không?".
"Khỏe lắm, nó muốn đi thăm con, nhưng mấy ngày trước lại bị nhiễm phong hàn, có chút ho khan, ta không cho nó đi, chờ mấy ngày nữa khí trời ấm lên, ta cho nó qua đây chơi với con". Tưởng thị trả lời.
"Vâng, hôm nay trời lạnh, thân thể muội muội lại ôm bệnh, nên hảo hảo ở trong nhà". Tôn Ngọc Tuyết nói: "Mẫu thân, hôn sự của muội muội có dự định gì chưa?".
Tưởng thị không khỏi sâu mắt nhìn Tôn Ngọc Tuyết: "Đang lựa chọn, không lẽ con có chủ ý gì tốt?".
Tôn Ngọc Tuyết nhìn ánh mắt Tưởng thị, biết rõ trong lòng bà nghĩ cái gì, Tôn Ngọc Tuyết nở nụ cười, một Tô Khiêm, còn không đáng giá! "Mẫu thân, ngài có từng nghĩ qua sẽ đem muội muội gả đến...".
Nói xong, Tôn Ngọc Tuyết chỉ lên trời.
Tưởng thị thấy nàng không có ý đồ với muội muội, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn tay nàng chỉ, vẻ mặt lại rùng mình, đem Tôn Ngọc Kỳ gả vào Hoàng gia?
Tưởng thị lắc đầu: "Thôi".
Hoàng Thượng không quá mê luyến sắc đẹp, tuyển tú sớm mấy năm nay đã không chọn qua ai, về phần ba vị Hoàng tử, đều đã thành thân, chẳng lẽ gả đi làm tiểu thiếp hay sao?
Tôn Ngọc Tuyết thấp giọng: "Mẫu thân, ba vị Hoàng tử mặc dù đã có chính phi, nhưng vị trí trắc phi vẫn còn để trống, trắc phi cũng được bước vào ngọc điệp Hoàng gia ".
Cho dù vào ngọc điệp, vẫn là bị người ta áp một đầu, làm thiếp cho người ta, Tưởng thị đáp: "Con hảo hảo điều dưỡng thân thể, hôn sự của muội muội con, không cần con quan tâm".
"Mẫu thân, nếu việc này có thể thành công, Tôn gia chính là tám ngày phú quý, về sau không cần phải dựa vào Quốc Công phủ như thế này nữa. Hơn nữa, tương lai ai có thể mẫu nghi thiên hạ, chuyện này còn chưa biết". Tôn Ngọc Tuyết nói xong đỏ vành mắt, thấp giọng khuyên: "Hơn nữa, nếu đúng như thái y nói, con thật sự không thể hoài trụ hài tử, muội muội có tiền đồ, vậy thì Quốc Công phủ cũng sẽ phải cân nhắc, sẽ không bởi vì con không có hài tử mà hưu con trở về Tôn gia".
"Con, đứa nhỏ ngốc này, nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy?". Tưởng thị nhíu mày: "Cô cô con từ nhỏ luôn thương con, nàng ta cũng là nữ nhi Tôn gia, làm sao sẽ vì chuyện con không thể hoài trụ hài tử, mà khiến Tô gia hưu con được?".
"Nhưng bà ta lại càng là con dâu Tô gia, là mẫu thân ruột thịt của Tô Khiêm, nếu như... Nếu như con thật sự không thể hoài trụ hài tử, không bảo vệ được nó cho đến khi sinh ra, cô cô còn có thể che chở cho con sao?". Lệ quang trong mắt Tôn Ngọc Tuyết lay động.
"Mau đừng khóc, con vừa mới mất hài tử, khóc nhiều sẽ tổn thương mắt, ngoan, mau đừng khóc". Tưởng thị vội vàng cầm khăn gấm lau nước mắt cho nữ nhi.
"Trong tim con lo lắng vô cùng". Tôn Ngọc Tuyết nghẹn ngào.
"Con đừng lo, thái y kia chỉ là nói bậy thôi, cô cô con cũng sẽ không đối xử với con như vậy, còn có phụ thân con, huynh con làm chỗ dựa cho con nữa mà". Tưởng thị nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Tôn Ngọc Tuyết.
Ngoài miệng thì an ủi nữ nhi như thế, nhưng trong lòng Tưởng thị lại không nghĩ vậy.
Nữ nhi nói không sai, Tôn thị là nữ nhi Tôn gia, nhưng nàng ta cũng là con dâu Tô gia, là chủ mẫu Quốc Công phủ, là mẫu thân của Tô Khiêm, nàng ta có thể dung hạ được một đứa con dâu không sinh nổi trưởng tử cho con trai mình sao?
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như con dâu mình không thể hoài trụ hài tử, không sinh được trưởng tử, đích nữ, thì chính mình cũng không muốn tha cho nó.
Tương lai, nếu nữ nhi thật sự không sinh con, Tô gia liệu có dùng lí do không đẻ được con mà hưu nữ nhi hay không đây?
Tâm Tưởng thị trầm xuống.
"Mẫu thân...", Tôn Ngọc Tuyết kéo tay Tưởng thị.
Tưởng thị thở dài một hơi, phản tay nắm chặt tay Tôn Ngọc Tuyết:"Chuyện không lẽ lại dễ dàng như con nói? Chỉ cần một lần sơ ý, Tôn gia sẽ vạn kiếp bất phục".
"Mẫu thân, ngài hãy nghe con nói, nhìn bên ngoài mà xem". Tôn Ngọc Tuyết cười một tiếng, đưa tay ra khoa tay múa chân hai cái, giảm thấp âm thanh nói: "Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử có hi vọng nhất, Cửu hoàng tử thì sức lực không đủ. Tứ hoàng tử hai năm qua nhiều lần gặp chuyện không may, con thấy, Ngũ hoàng tử là có tương lai nắm chắc nhất".
"Ngũ hoàng tử?". Lông mày Tưởng thị cau lại.
Tôn Ngọc Tuyết nhẹ gật đầu: "Tuy nói Quốc Công phủ duy trì trung lập, nhưng Phỉ biểu ca và Ngũ hoàng tử giao hảo rất tốt".
Tưởng thị nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Nụ cười trên mặt Tôn Ngọc Tuyết thật thản nhiên.
...
HẾT CHƯƠNG
HẾT QUYỂN