Editor: Ngọc Thương
Mùa đông trời nhanh tối.
La Hằng mang theo mọi người một đường chạy như điên, thời điểm chạy về đến thành, cửa thành đã đóng. Có điều, lúc xuất môn, Phò mã La Dẫn Chương đã nghĩ đến tình huống này, vốn là muốn để con trai đưa thi thể nữ nhi tạm dừng ở thôn trang của phủ Công Chúa ngoài thành một đêm, nhưng hắn lo lắng Vân Thái công chúa sẽ không chịu nổi đả kích, nên La Dẫn Chương liền đưa cho La Hằng lệnh bài phủ Công Chúa, vì vậy, cửa thành tuy đã đóng, có lệnh bài cũng tự nhiên bình yên vào thành.
Mặc dù Nghi An bị hưu về nhà mẹ đẻ, lại phụng thánh chỉ xuất gia, nhưng người đã chết, Nghi An lại là nữ nhi của Vân Thái công chúa, tự sẽ không để cho nàng làm cô hồn dã quỷ. Vì vậy, La Hằng dẫn theo người xuất môn, La Phò mã lưu lại, phân phó người làm trong phủ Công Chúa dựng linh đường.
Chờ La Hằng về phủ, tự có quản gia dẫn theo người, đưa La Hằng qua chỗ linh đường đã dựng bên kia.
Nghe tin La Hằng đã trở lại, Vân Thái công chúa liền muốn bò dậy đi xem nữ nhi, thê tử của La Hằng, La thiếu phu nhân ở bên rưng rưng khuyên nhủ: "Mẫu thân, ngài đang bệnh nặng, chờ sáng mai qua xem muội muội đi, bên ngoài không khí giá rét, gió thổi lớn, nếu bệnh tình ngài càng thêm nghiêm trọng, muội muội trên trời có linh, cũng sẽ lo lắng".
"Nữ nhi đáng thương của ta, không ai được khuyên ta!". Vân Thái công chúa khàn giọng nói, đồng thời đẩy tay La thiếu phu nhân.
La thiếu phu nhân nhíu mày, thấy Vân Thái công chúa thái độ kiên quyết, gấp rút phân phó nha đầu câm y phục và áo choàng tới, lại phân phó người đi khiêng nhuyễn kiệu đến.
Một phen chuẩn bị, La thiếu phu nhân tự mình đỡ Vân Thái công chúa lên nhuyễn kiệu, sau đó cũng lên nhuyễn kiệu đằng sau, phân phó người nhanh chóng nâng kiệu.
Đến trước linh đường, nhuyễn kiệu mới dừng lại, Vân Thái công chúa vọt xuống đất, hướng bên trong chạy đi.
La thiếu phu nhân cùng một đám nha đầu bà tử vội vàng đi theo.
"Nghi An, Nghi An!". Vân Thái công chúa lảo đảo nhào vào.
"Công Chúa, sao nàng lại tới đây, nàng còn đang bệnh nặng, nơi này đã có ta và Hằng nhi trông chừng rồi". La Dẫn Chương vội vươn tay đỡ Vân Thái công chúa.
"Phò mã, Nghi An, Nghi An đâu?". Vân Thái công chúa không để ý tới câu hỏi của hắn, gắt gao nắm lấy cánh tay La Dẫn Chương, sau đó trực tiếp nhào tới phía quan tài.
Nghi An nằm trong quan tài, đã thay y phục, sắc mặt tái xanh, nhìn qua còn có mấy phần an tường.
(an tường: ở đây chỉ ra đi thanh thản)
"Nghi An, nương đến rồi đây". Vân Thái công chúa đưa ngón tay ve khuôn mặt lạnh như băng của Nghi An, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống đất, "Nương đến rồi đây".
Nha đầu bà tử đều quỳ xuống, khóc.
"Công Chúa, nàng trước trở về phòng đi, nơi này có ta trông chừng, chắc chắn sẽ để Nghi An thuận lợi vui vẻ ra đi". La Dẫn Chương đỡ Vân Thái công chúa đang khóc như lệ nhân, nhẹ nói.
"Phò mã, Nghi An của chúng ta tại sao lại chết? Tại sao lại bỏ lại chúng ta mà đi như vậy?", Vân Thái công chúa vỗ về mặt Nghi An, hỏi.
"Mẫu thân, nơi này khí hàn, ngài trở về đi, muội muội ở đây đã có con nhìn". La Hằng cũng khuyên, nhìn về phía La thiếu phu nhân, nói: "Nàng đưa mẫu thân trở về đi".
La thiếu phu nhân nhẹ gật đầu, đưa tay ra đỡ Vân Thái công chúa.
Vân Thái công chúa gạt tay, nghiêng đầu nhìn nha đầu đang quỳ trên mặt đất, kia là hai nha đầu đi theo Nghi An đến Từ Diệp am: "Các ngươi nói một chút, Quận Chúa chết như thế nào?".
"Hồi bẩm Công Chúa, tối hôm qua nô tỳ hầu hạ Quận Chúa, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay thức dậy, đã thấy... Đã thấy Quận Chúa khoác áo choàng ngồi dưới mái hiên, đã trút hơi thở". Hai nha đầu run rẩy quỳ trên đất, nha đầu phát hiện đầu tiên trả lời.
Hồi lâu sau Vân Thái công chúa mới lại hỏi: "Hôm qua trong am có gì đặc biệt không? Có người lạ đến không? Buổi tối có tiếng động đặc biệt nào không? Quận Chúa có gì dị thường không? Nó có nói lời gì khác thường không?".
"Hồi bẩm Công Chúa, không có, bởi vì khí trời lạnh, trong am sớm mấy ngày vừa rồi không có khách hành hương, mấy ngày gần đây buổi tối đặc biệt lạnh, không có ai đến, Quận Chúa hôm qua rất bình thường, không có cái gì đặc biệt, tối hôm qua sao...". Nha đầu kia suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tối hôm qua không nghe được tiếng động gì đặc biệt, còn ngươi?".
Nói xong nghiêng đầu nhìn nha đầu khác đang quỳ bên cạnh.
Nha đầu đó cũng lắc đầu, nói tối qua không nghe được tiếng động dị thường nào.
Mi tâm Vân Thái công chúa vặn lên.
Cho nên, Nghi An tự sát?
Nhưng nếu nó muốn tự sát, còn mặc áo choàng làm cái gì? Lại tươi sống chết rét như thế? Muốn chết sao không dứt khoát một dải lụa trắng cho xong chuyện?
Việc gì phải hành hạ chính mình như vậy?
Cho nên, Vân Thái công chúa không tin nữ nhi nhà mình tự sát!
Khi đó, thời điểm mới bị bắt gian là lúc cuộc sống gian nan nhất, nó còn trấn định được tinh thần, hôm nay ở trong am bình an, làm sao lại nghĩ không thông như thế được?
Còn lựa chọn phương thức cực đoan đến vậy?
Không phải là tự sát, chẳng lẽ là buổi tối không ngủ được, đi ra ngoài thưởng tuyết? - - Cái này thì càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Vân Thái công chúa rất khẳng định, cái chết của nữ nhi phi thường kì quái.
"Con gái đáng thương của ta, rốt cuộc là ai hạ thủ với con?". Vân Thái công chúa quay đầu lại nhìn về phía Nghi An, ngón tay ve mặt Nghi An, rồi rời xuống nắm tay nàng.
Đầu ngón tay cong gấp khúc, gắt gao nắm chặt, giống như nàng vừa dùng một chút lực liền có thể làm gãy.
Tất nhiên là phải chịu thống khổ cực đại, mới sẽ như thế.
Tâm Vân Thái công chúa như thể bị đào một cái hố, gọi một tiếng con của ta, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, ngã về phía sau.
"Công Chúa!", La Dẫn Chương tay mắt lanh lẹ đỡ Vân Thái công chúa.
"Mẫu thân!", La Hằng cùng La thiếu phu nhân kinh hô.
"Nhanh đi thỉnh thái y". La Dẫn Chương phân phó, sau đó nghiêng đầu nói với phu thê La Hằng: "Hai người các con ở đây nhìn xem bên này còn có cái gì không ổn không, ta đưa mẫu thân các con trở về".
Nói xong liền ôm Vân Thái công chúa đi ra ngoài.
Trở về phòng, thái y một hồi bắt mạch, châm cứu, kê phương thuốc.
Đau đớn mất ái nữ, trong lòng La Dẫn Chương rất thương tâm khổ sở, nhìn khuôn mặt Vân Thái công chúa tiều tụy không thôi nằm trên giường, trái tim lại càng như bị đao cắt.
Sau khi châm cứu, Vân Thái công chúa từ từ mở mắt, La Dẫn Chương thu liễm lệ quang, tiếp thuốc nha đầu đưa đến, ngồi cạnh giường, tự mình chiếu cố Vân Thái công chúa.
Vân Thái công chúa ngậm chặt miệng không muốn uống, chỉ qua một hồi công phu, hai bên tóc mai đã trắng không ít.
La Dẫn Chương khuyên bảo một phen, Vân Thái công chúa mới uống vài ngụm.
La Dẫn Chương cầm chén đưa cho nha đầu đứng bên, lại đút cho Vân Thái công chúa uống hai ngụm nước, xua vị đắng trong miệng nàng.
"Nghi An nhất định là bị người hại chết". Vân Thái công chúa âm thanh nghẹn ngào, giữ chặt tay La Dẫn Chương.
"Người Hằng nhi lưu lại ở bên kia điều tra, chắc chắn tra ra chân tướng". La Dẫn Chương nói: "Ai hạ thủ với Nghi An, ta nhất định sẽ không tha thứ".
Nói xong, La Dẫn Chương nhíu chặt mi tâm: "Là ai chứ? Là ai tàn nhẫn như thế? Muốn hành hạ Nghi An đến chết!".
Nghi An chỉ là một nữ tử hậu trạch, là ai có cừu hận lớn như thế với nàng!
Vân Thái công chúa suy tính một lát, âm trầm nói: "Tống Tử Dật! Nhất định là tên Tống Tử Dật tâm lang cẩu phế đó!"
La Dẫn Chương suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tống Tử Dật hiện tại bỏ mạng chân trời, không biết đã trốn đi nơi nào, hơn nữa, hắn sao có gan trở lại kinh thành?".
"Không phải là Tống Tử Dật hắn, còn có thể là ai? Ngoại trừ Tống Tử Dật, làm gì còn ai có cừu hận lớn với Nghi An, đến mức đuổi giết đến trong am ni cô...". Vân Thái công chúa dừng lại lời nói, đôi mắt nhìn về phía La Dẫn Chương.
Nữ nhi là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại là nữ tử hậu trạch, hơn nữa còn đã xuất gia tới Từ Diệp am, trốn vào Phật môn, nhưng mà nàng từ trước đến nay lại cùng Tứ hoàng tử giao hảo, cũng giúp hắn làm không ít chuyện.
Việc này...
Có phải chính vì vậy mà đã đắc tội lớn với người ta?
Vẻ mặt La Dẫn Chương mang theo nghiêm túc.
Có nha đầu vào cửa bẩm báo: "Công Chúa, Phò mã, Tứ điện hạ đến".
"Không gặp! Lập tức mời hắn đi ra ngoài, cũng không được cho hắn gặp Nghi An, về sau người phủ Tứ hoàng tử đến, nhất quyết không gặp!". Vân Thái công chúa lập tức cất cao âm thanh, giọng căm hận.
Bất kể là Tống Tử Dật, hay là kẻ khác.
Chuyện suy cho cùng cũng vì Đổng Khải Tuấn mà ra.
Nếu không phải do Đổng Khải Tuấn bức bách nữ nhi, nữ nhi của nàng làm sao sẽ bị người đời chỉ trỏ, bị người đời thóa mạ, làm sao sẽ bị đoạt phong hào Quận Chúa, làm sao sẽ bị xuất gia làm ni cô! Làm sao sẽ bị chết thảm như thế?
Đây hết thảy đều do Đổng Khải Tuấn mà ra.
...
Editor: Ngọc Thương
Vân Thái công chúa không gặp, Tứ hoàng tử hiểu là nàng mất đi ái nữ mà thương tâm, nhưng lại cũng không cho hắn đến linh đường nhìn mặt Nghi An lần cuối, Tứ hoàng tử liền sắc mặt âm trầm hồi phủ, trực tiếp đi đến chủ viện.
Tứ hoàng tử phi tiến lên đón, chờ nha đầu ngâm trà vào nước xong xuôi, để cho mọi người lui xuống.
"Điện hạ, cô cô khỏe chứ? Chàng, gặp được Nghi An..., nàng ấy đi có an tường không? Nàng ấy như thế nào đột nhiên cứ như vậy mà đi đây?". Tứ hoàng tử phi rơi lệ.
"Ta không gặp được cô cô".
"Cô cô thương Nghi An nhất, Nghi An mất, khẳng định cô cô bị đả kích lớn, tình hình cô cô thật không tốt sao?". Tứ hoàng tử phi lo lắng hỏi.
"Nếu là như thế đã tốt, chỉ sợ cô cô vì cái chết của Nghi An mà hận Đổng gia". Tứ hoàng tử đáp.
"Này...", Tứ hoàng tử phi nói: "Biểu đệ đã chết rồi, này...".
"Ngày mai nàng đi qua xem một chút". Tứ hoàng tử nói.
Tứ hoàng tử phi nhẹ gật đầu.
Hôm sau, Tứ hoàng tử phi đến thăm, nhưng ngay đến cả cửa phủ Công Chúa, cũng không thể vào.
Tứ hoàng tử biết chuyện, liền hiểu mình đã đoán đúng.
Phủ Công Chúa bởi vì Nghi An chết mà hận Đổng gia, bởi vậy cũng hận cả hắn.
Tứ hoàng tử không khỏi có chút căm tức, lại có chút khẩn trương bận tâm.
Phò mã tuy chức vụ nhàn tản, nhưng thực lực phủ Công Chúa lại không thể khinh thường.
Sau khi cùng với Thục phi và các phụ tá thương nghị một phen, Tứ hoàng tử mới ổn trở lại.
Tứ hoàng tử lo lắng mất mấy ngày, Tôn phủ Tưởng thị cũng bởi vì lời của Tôn Ngọc Tuyết mà suy nghĩ mấy đêm.
Đem tiểu nữ nhi gả cho Hoàng tử làm trắc phi, tuy là trắc phi, nhưng đại nữ nhi nói đúng, nếu thành công, đối với Tôn gia mà nói, chính là tám ngày phú quý, hơn nữa, Hoàng tử lên được đế vị, vào hậu cung, vậy tương lai ai làm Hoàng Hậu, còn chưa biết được!
Tưởng thị lại càng mong muốn, trong lòng càng thêm dao động.
Tiểu nữ nhi mặc dù không khuynh quốc khuynh thành bằng đại nữ nhi, nhưng cũng là mỹ nhân khó có được, đối đãi, xử sự với người hào phóng vừa vặn, so với đại nữ nhi, tính tình tiểu nữ nhi càng thêm mềm mại.
Suy nghĩ mấy ngày, hôm đó, Tưởng thị chờ Tôn lão gia về nhà, ăn cơm tối xong, liền cho lui hạ nhân, cười thấp giọng đem chuyện nói ra.
Tôn lão gia dừng lai động tác uống trà, nhìn Tưởng thị: "Đem Ngọc Kỳ gả cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi? Đây là chủ ý của nàng?".
"Vâng, là chủ ý của thiếp, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng cũng được lên ngọc điệp Hoàng gia...". Tưởng thị không nhìn thấy sắc bén trong mắt Tôn lão gia, đôi mắt long lanh tỏa sáng, nói.
Tôn lão gia gẩy lá trà trong chén, đáp: "Nếu thật nữ nhi vào phủ Ngũ hoàng tử, vậy Tôn gia sẽ bất đắc dĩ bị cuốn vào... Công phò trợ (vua) không lẽ dễ dàng như vậy".
Tưởng thị vừa cười vừa nói: "Lão gia, cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần người chúng ta thành công, dựa vào nhân phẩm, dung mạo của Ngọc Kỳ, lại dựa vào Tôn gia, ít nhất một vị trí Quý phi là không thể thoát... Như thế, tương lai, Tôn gia chính là phủ Quốc trượng".
Tôn lão gia nói: "Tuy hiện thời, bệ hạ dưới gối chỉ có ba vị Hoàng tử... Ngũ hoàng tử sao... Việc này nàng ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ, để ta cân nhắc".
"Thiếp tự chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, chuyện lớn như vậy, phải để lão gia ngài quyết định". Tưởng thị nhìn thấy vẻ mặt Tôn lão gia buông lỏng, lại tiếp: "Chuyện lớn như vậy, đương nhiên là phải cân nhắc thật kĩ lưỡng".
"Nàng bớt thời giờ đi xem Ngọc Tuyết một chút, thuận tiện cùng muội muội thăm dò ý tứ Quốc Công phủ". Tôn lão gia nói: "Ta cũng sẽ thăm dò hàm ý Quốc Công gia một chút".
"Đương nhiên phải như thế". Tưởng thị nheo mắt cười.
Vì vậy, mấy ngày sau Tưởng thị liền đi Quốc Công phủ thăm Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Kỳ tuy là cùng được tỉ mỉ nuôi dạy như Tôn Ngọc Tuyết, nhưng Tưởng thị cảm thấy muốn vào Hoàng gia, nhất định chưa đủ, vì vậy hỏi thăm chung quanh một phen, mời ma ma nổi danh vào phủ dạy bảo Tôn Ngọc Kỳ.
Tưởng thị toàn tâm toàn ý giao tâm tư đều đặt trên người Tôn Ngọc Kỳ.
Quốc Công phủ Tô Dao, Hà Như Mạt, Hà Như Liên, hôn sự của ba vị cô nương cũng không có nửa điểm động tĩnh. Trong lòng Tôn thị vô cùng sốt ruột, vừa điều dưỡng thân thể cho Tôn Ngọc Tuyết, vừa gần đến cửa ải cuối năm, Tôn thị bận rộn chân không chạm đất, trong miệng đều nổi bong bóng.
Chớp mắt đến Trừ tịch. (giao thừa)
Đêm Trừ tịch, năm cũ đi đón năm mới đến, Quốc Công phủ coi như là vô cùng náo nhiệt.
Trong lòng Tôn thị cũng không tốt, hàng năm, sáng mùng Ba là ngày các mệnh phụ tiến cung chúc Tết, ngày hôm đó, trong cung sẽ có cung yến, nhưng hôm nay nàng mang bạch thân, không có tư cách tiến cung yết kiến.
Thanh Ninh hiện tại thân thể ngày càng cồng kềnh, bụng nhô lên cao, Hoàng Hậu nương nương thời điểm trước khi hết năm, đã sớm ban ân điển, sáng mùng Ba miễn cho nàng phải tiến cung chúc Tết.
Hoàng Hậu nương nương có hảo ý, Thanh Ninh tất nhiên là vui vẻ chấp nhận.
Tôn thị bạch thân không được vào cung, Thanh Ninh bởi vì có ân điển của Hoàng Hậu nương nương, không cần đi, Tôn Ngọc Tuyết cáo mệnh quá thấp, cuối cùng, Tô lão phu nhân đành phải tự mình ra trận, dẫn theo Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao, cùng tỷ muội Hà gia tiến cung.
Có lẽ do lớn tuổi, lại nhiều năm không quỳ lạy như thế, sau một phen tiến cung quỳ xuống lạy các Nương nương, buổi tối hôm đó, Tô lão phu nhân liền ngã bệnh, tốt tốt xấu xấu, thẳng đến tháng Hai, thời điểm hoa đào nở rộ, Tô lão phu nhân mới khỏe lên.
HẾT CHƯƠNG