Editor: Ngọc Thương
Tháng Ba, liễu xanh hoa đỏ, cỏ rợp chim bay, Cảnh Tụy viên từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, phòng sinh, vải bông luộc qua nước sôi nóng phơi dưới ánh mặt trời, chăn mền của tiểu hài tử, quần áo, vớ, đều nhất nhất chuẩn bị thỏa đáng. Bốn bà đỡ từ đầu tháng Ba đã sớm mời đến ở tại Cảnh Tụy viên, Tô Phỉ còn thỉnh thái y cùng một vị nữ y nữa ở tại Cảnh Tụy viên, thái y mỗi ngày đều dẫn theo nữ y đến xem mạch cho Thanh Ninh.
Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hài tử thời cơ chín muồi.
Bà đỡ mỗi ngày đều đi qua sờ bụng xác định vị trí thai nhi.
Thanh Ninh hiện tại đi lại rất cồng kềnh, nhưng nghe lời bà đỡ, tuy cồng kềnh gian nan, thế nhưng mỗi ngày đều đi lại trong sân vài vòng. Tôn ma ma sợ nàng khẩn trương, càng phân phó người trông chừng nàng không rời, thỉnh thoảng lại trấn an: "Tất cả đều tốt, thái y và bà đỡ nói thai nhi rất tốt, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nếu phu nhân ngài phát động, cũng sẽ không luống cuống tay chân".
(phát động: chuyển dạ)
Thanh Ninh liền cười.
Đến giữa tháng, gần thời gian sắp sinh, nha đầu Cảnh Tụy viên đều phá lệ cẩn thận.
Thanh Ninh cũng có chút khẩn trương theo, sinh hài tử, lưỡng thế làm người, cũng là lần đầu.
(lưỡng thế làm người: hai kiếp làm người, ở đây chỉ Thanh Ninh trọng sinh hai kiếp)
Sau một hồi mưa xuân, ánh mặt trời phá lệ sáng rỡ xán lạn, hoa cỏ trong viện tử cũng phá lệ xanh tươi, xinh đẹp. Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng dậy, Thanh Ninh đỡ tay Trà Mai đi lại trong sân, Ngọc Trâm và Nhẫn Đông cũng đi theo bên người, cùng nàng nói chuyện.
Đi được một khắc, Thanh Ninh cảm thấy dưới thân có một cỗ cảm giác thấm ướt, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, Thanh Ninh dừng bước chân, để Trà Mai đỡ nàng trở về phòng, quần áo, quả nhiên thấy là máu.
Thanh Ninh liền quay đầu nhìn Ngọc Trâm: "Đi, đi nói với Tôn ma ma, gọi bà đỡ và thái y đến".
"Phu nhân muốn sinh sao?". Trà Mai và Ngọc Trâm nhìn máu hồng, lập tức vô cùng khẩn trương, trăm miệng một lời hỏi.
Trên mặt Nhẫn Đông cũng mang vài phần khẩn trương.
"Ừ, hẳn là sắp sinh rồi". Mới vừa nãy bụng căng thẳng co lại rất đau, lại thấy máu, rất giống như bà đỡ nói, Thanh Ninh trấn định, gật đầu với các nàng, mấy ngày nay nàng cũng có chút khẩn trương.
Hôm nay, khi thật sự đến thời khắc phát động, ngược lại không quá khẩn trương.
"Vậy nô tỳ đi gọi Tôn ma ma", Ngọc Trâm xoay người, co cẳng chạy.
"Nô tỳ đỡ ngài đến phòng sinh". Trà Mai khẩn trương đề nghị.
Nhẫn Đông tiến lên đỡ tay bên kia của Thanh Ninh.
"Không, đợi lát nữa, các em mang nước nóng đến đây, ta lau thân trước". Thanh Ninh lắc đầu.
Trà Mai thần sắc khẩn trương nhìn về phía Nhẫn Đông, Nhẫn Đông nhẹ gật đầu.
Hai người đỡ Thanh Ninh ngồi lên ghế, sau đó Trà Mai đi lấy nước nóng.
Tôn ma ma dẫn theo Ngọc Trâm và Bạc Hà rất nhanh từ bên ngoài chạy vào, Tôn ma ma vẻ mặt khẩn trương: "Phu nhân, sao vậy? Phát động?".
Thanh Ninh trấn định đáp: "Ừ, mới vừa đau bụng, lại thấy máu, hẳn là sắp sinh".
Thời điểm sắp sinh, sẽ có nhiều dấu hiệu, bà đỡ cũng đã nói với nàng nhiều lần, nàng nhớ rất rõ, triệu chứng vừa rồi rất giống, Thanh Ninh lại bỏ thêm một câu: " thân ban nãy co lại đau đớn, hiện tại lại không đau".
Trà Mai bưng nước nóng vào phòng.
"Đây là...". Tôn má má khó hiểu.
"Ta lau thân". Thanh Ninh đáp.
Tôn ma ma gật đầu, thấy Thanh Ninh trấn định ung dung như thế, cũng trấn định lại, phân phó: "Ngọc Trâm, ngươi đi phái người thông báo cho Thế tử gia và Hầu phủ, Trà Mai, ngươi đi phân phó nha đầu bắt đầu nấu nước, Bạc Hà, ngươi đến phòng sinh kiểm tra xem còn thiếu gì không".
Tôn ma ma tự mình cùng Nhẫn Đông hầu Thanh Ninh lau.
Người phía ngoài sân ngay ngắn trật tự bận rộn.
Mới vừa lau xong thân thể, một hồi đau nhức lại đánh tới, Thanh Ninh đau đến bám chặt cánh tay Tôn ma ma.
"Phu nhân, đau sao?". Tôn ma ma đỡ Thanh Ninh, gọi một tiếng.
Thanh Ninh chờ cơn đau đi qua, hướng Tôn ma ma cười: "Không đau".
"Phu nhân, ngài không nên hoảng hốt, bà đỡ sắp tới rồi...", Tôn ma ma vừa nói, vừa cùng Nhẫn Đông nhanh nhẹn hầu Thanh Ninh mặc xong quần áo, sau đó đỡ nàng sang phòng sinh bên cạnh.
Những ngày này, Tôn ma ma phá lệ lo lắng khẩn trương, Thanh Ninh liền vừa cười vừa nói: "Không sao, theo như bà đỡ nói, đây mới là phát động, còn phải nghỉ một hồi, ma ma không cần phải gấp gáp, nếu không ma ma đi xem bọn họ chuẩn bị thế nào, có Nhẫn Đông ở lại đây với ta là được rồi".
Mấy người Trà Mai đều là đại cô nương, tự có một số việc vẫn là Tôn ma ma lớn tuổi hiểu chuyện càng thêm rõ ràng, cẩn thận.
Tôn ma ma đáp một tiếng, cùng Nhẫn Đông đỡ Thanh Ninh vào phòng sinh, sau đó để cho Bạc Hà và Nhẫn Đông hầu hạ nàng, còn bà tự mình đi ra xem phía ngoài chuẩn bị, mới vừa đi ra một hồi, Tôn ma ma đỡ nữ y tiến đến, nói với Thanh Ninh: "Phu nhân, thái y ở bên ngoài chờ".
Thanh Ninh gật đầu, đưa cổ tay ra.
Nữ y bắt mạch cho nàng.
Một bà đỡ họ Lưu sờ sờ bụng nàng, nhìn xuống phía dưới, gật đầu: "Là sắp sinh".
Nữ y cũng gật đầu: "Tình trạng của thế tử phu nhân rất tốt".
Nói xong, đi ra ngoài báo lại cho thái y nghe mạch tức của Thanh Ninh.
Bà đỡ kiểm tra đồ cần dùngđâu vào đấy lại một lần.
Còn lại Thanh Ninh nhìn về phía Nhẫn Đông: "Em đi báo với quản gia, phân phó người trong Cảnh Tụy viên chúng ta đều lên hoàn toàn tinh thần, chớ để cho người ngoài có cơ hội sờ tay tiến vào".
Sinh đẻ là việc đại sự, khó tránh khỏi trong lúc luống cuống tay chân, có người nhân cơ hội sinh sự, mặc dù Tô Phỉ đã sớm phân phó, nhưng nàng cũng phải phân phó lại một phen.
Tin tức rất nhanh liền truyền ra ngoài, Võ ma ma thấp giọng bẩm báo Tôn thị: "Thế tử phu nhân phát động, nói là đã thấy máu hồng, bên kia đang rất khẩn trương, đã phái người đi ra ngoài, chắc là đi thông báo với Thế tử gia và Hầu phủ. Ngài có muốn nô tỳ qua đó hỏi thăm một chút, xem tình huống cụ thể bên kia thế nào không?".
Tôn thị chậm chạp uống một ngụm trà, từ từ nuốt xuống: "Phát động sao?".
"Vâng", Võ ma ma gật đầu.
"Bà đỡ đã sớm mời đến, thái y cũng chờ tại Cảnh Tụy viên, vạn sự đều sẵn sàng, chắc chắn sẽ bình an, hết thảy thuận lợi".
Nói rồi đặt chung trà lên bàn, đưa tay đỡ Võ ma ma đứng lên: "Chúng ta đến Cảnh Tụy viên nhìn xem".
Võ ma ma cau mày: "Phu nhân, ngài chuẩn bị qua đó sao? Cảnh Tụy viên luôn đề phòng chúng ta, từ xưa đến nay, nữ nhân sinh nở đều thập phần hung hiểm, chắc chắn người Cảnh Tụy viên cảnh giới vạn phần, vẫn nên để nô tỳ đi hỏi thăm một chút tin tức thì hơn".
Tôn thị nở nụ cười: "Ta đường đường chính chính là mẹ chồng nó, thai nhi nó mang là đứa nhỏ đầu tiên, thuộc đời thứ tư của Quốc Công phủ Tô gia chúng ta, ta làm mẹ chồng sao có thể không đi? Bên ngoài vốn có người đối với Quốc Công phủ ta đồn đãi linh tinh, hôm nay Thế tử phu nhân Tô gia sinh nở, mẹ chồng ta đây không đi, còn không phải là để người ngoài nhân cơ hội nói xấu sao? Cho nên, ta phải đi! Ngươi cũng nói, từ xưa nữ nhân sinh nở thập phần hung hiểm, chính là đặt một chân vào trong quan tài, mặc dù từ khi nó mang thai đến giờ, luôn phòng bị ta, cho nên, tuy nó mang cốt nhục Tô gia, lại là phụ nhân có thai, thì ta vẫn tự chiều theo ý chúng nó, nhưng hôm nay, sắp sinh rồi, ta sao có thể không lo lắng? Sinh nở sẽ có nhiều việc bận rộn cần chú ý, phải có trưởng bối qua trấn giữ mới được!".
Võ ma ma nhìn nụ cười trên mặt Tôn thị, lập tức minh bạch. Phu nhân đi Cảnh Tụy viên, thế tử phu nhân chắc chắn sinh lòng cảnh giác, như thế, sẽ không thể chuyên tâm sinh con, vì vậy, kết quả không biết sẽ trở thành thế nào đây!
Võ ma ma mang theo nụ cười, hầu hạ Tôn thị thay xiêm y, sau đó đỡ nàng đi Cảnh Tụy viên.
Ra tới đường, đụng phải Tôn Ngọc Tuyết, còn có Tô lão phu nhân, xa xa còn cả Tô Dao và tỷ muội Hà gia đều đang vội vã đi về phía bên này.
"Mẫu thân", Tôn thị gấp rút hành lễ cho Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài cũng đi Cảnh Tụy viên sao?".
"Ta không yên tâm, bên đó không có lấy một trưởng bối, phải qua xem một chút". Tô lão phu nhân sắc mặt bình tĩnh trả lời.
"Tổ mẫu, mẫu thân". Mấy tiểu bối Tôn Ngọc Tuyết cũng hành lễ cho Tô lão phu nhân và Tôn thị.
"Mẫu thân, sinh con phải trải qua mấy canh giờ, nghe nói hiện tại mới chỉ phát động, đợi đến lúc sinh hạ, nhất định phải qua một đoạn thời gian nữa, không bằng ngài trở về phòng chờ, có con dâu và Ngọc Tuyết qua xem là được". Tôn thị hướng Tôn Ngọc Tuyết ra tay sắp xếp, sau đó nói với Tô lão phu nhân.
Bà chẳng qua chỉ đang bách bộ phơi nắng mặt trời một chút, vốn thực không có ý nghĩ muốn đi qua, chỉ là một khi đã biết tin, bất quá phải làm chút thể diện thôi, vì vậy Tô lão phu nhân nhẹ gật đầu: "Chú ý chút ít, nó rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có một số việc cũng không hiểu".
"Vâng". Tôn thị gật đầu ứng, lại nhìn về phía Tô Dao và tỷ muội Hà gia: "Ba cô nương gia các con đều trở về phòng, không được chạy loạn khắp nơi, biết chưa?".
"Chúng con chỉ muốn qua xem một chút thôi", Tô Dao bĩu môi.
"Mấy người các con đều là cô nương chưa lấy chồng, sinh đẻ huyết khí nặng, có cái gì hay mà xem, đều đi theo ta". Tô lão phu nhân nói.
"Vâng", ba người Tô Dao ứng.
Tôn thị chờ Tô lão phu nhân dẫn theo Tô Dao và tỷ muội Hà gia đi xa, lúc này mới mang theo Tôn Ngọc Tuyết hướng Cảnh Tụy viên đi đến.
Tôn Ngọc Tuyết tĩnh dưỡng rất tốt, sắc mặt đỏ thắm như nhuộm hoa đào diễm lệ, đưa tay tự mình đỡ Tôn thị đi Cảnh Tụy viên: "Hi vọng đại tẩu mẹ tròn con vuông".
"Sẽ như vậy", Tôn thị cười gật đầu.
Lui tới phần đông đều là hạ nhân, cước bộ hai người liền mang vài phần khẩn trương và dồn dập.
Đến Cảnh Tụy viên, quản gia cũng không thể ngăn trở các nàng, cho nha đầu vẩy nước quét nhà dẫn các nàng đi vào trong.
Vào chủ viện, Tôn thị nhìn quanh, người làm trong sân ai làm việc nấy, không nghe được tiếng kêu đau của Thanh Ninh.
Ánh mắt Tôn thị không khỏi chợt lóe, nói: "Tại sao không có động tĩnh gì, không phải nói phát động sao?".
Nói xong liền đi về phía phòng sinh.
Mới vừa vào phòng sinh, Tôn ma ma liền nghênh đón: "Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân".
Tôn thị không để ý đến Tôn ma ma, sắc mặt ân cần đi đến gần Thanh Ninh, ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi: "Cảm giác như thế nào?".
Thanh Ninh nhìn nàng một cái, nhẹ gật đầu.
Tôn thị lúc này mới nhìn về phía Tôn ma ma: "Phái người đi thông báo cho Phỉ nhi chưa? Phải chuẩn bị nước sôi sẵn sàng, không biết khi nào sẽ dùng đến, đệm giường đều đã chuẩn bị xong hết chưa? Còn có vải bông, đều phải luộc qua nước sôi, sau đó mới có thể dùng. Nếu không có, hiện tại mau đi chuẩn bị".
Tôn ma ma trả lời: "Phu nhân yên tâm, đều đã chuẩn bị thỏa đáng".
Tôn thị gật đầu, nhìn Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Không phải sợ, sinh con đều như vậy".
"Đại tẩu đừng sợ, còn có chúng ta ở đây với tẩu". Tôn Ngọc Tuyết đứng bên cạnh Tôn thị, cười khanh khách nhìn về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười nhạt: "Vâng, bà đỡ nói còn phải chờ thêm một lúc nữa, mẫu thân, ngài đi nghỉ ngơi đi, phòng sinh này huyết khí nặng...".
Nói rồi ánh mắt nhìn hướng Tôn Ngọc Tuyết: "Đệ muội cũng vậy, muội cùng mẫu thân đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, đợi đến lúc sinh con, sẽ dọa đến muội".
"Ngươi đứa nhỏ này, thời khắc khẩn trương như thế, còn khách khí với ta, hôm nay ta sao có thể an tâm? Sinh con là việc hung hiểm, ta biết ngươi phát động, trong lòng rất lo lắng". Tôn thị sắc mặt sốt ruột, con mắt lo lắng trùng trùng mang vài phần hơi nước: "Từ xưa nữ nhân sinh đẻ chính là đại sự, tuổi ngươi còn nhỏ, đây cũng là thai nhi đầu tiên, có một số việc, khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy".
Trong mắt Tôn thị mang theo lệ ướt, đáy mắt nhưng lại lóe hào quang, nói ra vẻ như lo lắng sợ mình sảy ra việc gì không hay, mà thực chất thì thâm tâm lại ước gì như thế! Thanh Ninh trong lòng cười lạnh một tiếng, mỉm cười đáp lời Tôn thị: "Bà đỡ đều có kinh nghiệm, lại có nữ quan ở bên cạnh trông chừng, phóa ngoài còn có thái y chờ sẵn, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, để trưởng bối ở trong phòng sinh cùng vãn bối? Đây không phải là sẽ làm cho người ta nói con bất hiếu, nói con yếu ớt sao? Mặc dù có đau mấy lần, nhưng bà đỡ nói, có thể phải đến ban đêm mới sinh, thời gian còn dài, khó tránh khỏi sẽ khiến mẫu thân ngài mệt nhọc, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, con ở chỗ này có các nàng rồi, không sao".
"Ngươi đứa nhỏ này, lúc này còn lo nghĩ thay cho người ngoài!", Tôn thị nắm tay Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Liệt tổ liệt tông Tô gia, còn có các vị Bồ Tát thần linh chắc chắn sẽ phù hộ cho ngươi mẹ tròn con vuông, trước đó vài ngày, thời điểm dâng hương, ta còn cố ý cầu nguyện trước mặt Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát phù hộ mẹ con các ngươi bình an".
Đôi tay Tôn thị lạnh như băng, Thanh Ninh lặng lẽ không để lại dấu vết rút tay ra.
Tôn thị bà ta làm sao sẽ ở trước mặt Bồ Tát cầu xin cho mình mẹ tròn con vuông?
Tôn thị làm sao sẽ hảo tâm như vậy? Nữ nhân sinh con rất hung hiểm, có biết bao nhiêu người vì đẻ con mà mất mạng, Tôn thị bà ta thực chất là ước gì mình không qua được cửa ải này mới đúng.
Làm sao sẽ ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện cho mẹ con mình bình an?
Quan hệ giữa Cảnh Tụy viên và bọn họ đối chọi như thế, chỉ sợ là Tôn thị này ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện những điều ngược lại thì có! Tôn thị kì thật là đến đe dọa mình, muốn nhiễu loạn tinh thần của mình! Mang thai mười tháng, đám người Tôn thị không gây ra việc gì, thứ nhất là Cảnh Tụy viên đề phòng đến một giọt nước cũng không lọt, thứ hai là bởi vì bọn người Tôn thị muốn bảo trì bình thản. Nói đến đây, hôm nay mình sinh con, tại sao thái độ Tôn thị vẫn có thể vững vàng trước sau như một? Là bởi vì cố ý đến để hù dọa mình! Thanh Ninh nở nụ cười, nàng đã trải qua hai kiếp, từng chết qua một lần, Tôn thị cũng quá coi thường nàng rồi! Ánh mắt Thanh Ninh nhìn Tôn thị, nói: "Vậy thì tạ ơn mẫu thân, mẫu thân và đệ muội vẫn nên ra ngoài chờ đi".
Nói xong nhìn thoáng qua Tôn ma ma.
"Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, thỉnh". Tôn ma ma lập tức tiến lên, đuổi người.
Thanh Ninh mâu quang tỉnh táo, ánh mắt càng có thêm một loại yên tĩnh lắng đọng theo năm tháng, lộ ra vẻ bình tĩnh, trấn định không thuộc về cái tuổi của nàng.
Nó là thật sự bình tĩnh, hay là cố làm ra vẻ bình tĩnh?
Tôn thị nhìn nàng vài lần, có chút nghi hoặc.
Suy nghĩ một chút, đứng dậy: "Ừ, vậy ta và Ngọc Tuyết đến tiểu sảnh, ngươi có chuyện gì thì để cho người đến báo với chúng ta".
(tiểu sảnh: phòng khách nhỏ)
Nữ nhân sinh con, hung hiểm dị thường, cho dù là đại phu y thuật tinh xảo cũng không có cách nào quả quyết, nó chỉ là một tiểu nữ tử mười mấy tuổi, tại sao lại có thể chân chính vân đạm phong kinh như thế?
(vân đạm phong kinh: mây trôi nước chảy, ý chỉ ung dung bình thản)
Chẳng qua là cố giả bộ trấn định thôi.
Việc sinh đẻ còn dài, từ từ sẽ đến, từ từ thôi, ngược lại, để xem nó có thể giả bộ bao lâu?
Thời điểm mấu chốt như thế, Tôn thị sao có thể vững vàng như ngày thường, bà ta sao có thể bỏ qua, không bắt lấy cơ hội này? Đây là muốn chờ ở bên cạnh mình, đợi tới thời điểm khẩn yếu, liền ra tay! Cho dù bà ta không làm gì, chỉ nói mấy câu, người bình thường nghe được, chỉ sợ cũng sẽ bị bà ta hù dọa không nhẹ! Khóe miệng Thanh Ninh tràn qua một nét cười lạnh, một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới, Thanh Ninh đau đến thiếu chút nữa kêu lên.
Nhẫn Đông đi lên trước, nói: "Phu nhân, đã phái người đi mời Thế tử gia, Thế tử gia rất nhanh sẽ về, người của chúng ta đều sắp xếp xong xuôi, sẽ không để ai làm bị thương phu nhân ngài".
Thế tử hạ lệnh, khi phu nhân sinh con, nếu Thế tử gia không có trong phủ, hết thảy lấy phu nhân làm trọng, bất kể ai có lòng hại phu nhân, lập tức trực tiếp động thủ.
Thanh Ninh biết Tô Phỉ đã sớm an bài người chu đáo, nhẹ gật đầu, đau đến chóp mũi xuất một tầng mồ hôi lạnh.
Nhẫn Đông cầm khăn lau mặt cho nàng.
Cơn đau lại chậm rãi tiêu tan, Thanh Ninh thở ra một hơi, nói với Bạc Hà: "Em đi nấu cho ta một tô mì, thanh đạm một chút".
Bà đỡ nói phải đến tối mới sinh, cứ một đoạn thời gian lại bị đau một lần, nàng sợ đến thời điểm chính thức sinh con, sẽ mất khí lực, ăn no, đợi lát nữa mới có sức.
"Ừ, đi đi, thanh đạm một chút, thêm ít táo đỏ bổ nguyên khí, thời điểm chính thức đẻ còn chưa tới, đến lúc đó Thế tử phu nhân cần dùng nhiều sức, tận lực làm một ít thức ăn, chuẩn bị khí lực". Bà đỡ Lưu quan sát tình huống cửa mình mở, ngẩng đầu nói với Bạc Hà.
Bạc Hà ứng, chạy như bay ra khỏi phòng, tới phòng bếp.
Tôn Ngọc Tuyết và Võ ma ma đỡ Tôn thị đến tiểu sảnh, Tôn thị thấp giọng phân phó Võ ma ma: "Ngươi phái người đi nói với Quốc Công gia và Nhị thiếu gia một tiếng, còn có, cũng phái người đi nói với Phó công tử một tiếng. Phó công tử cùng Thế tử thân thiết, bà đỡ nói, thời gian chính thức sinh con chỉ sợ là phải đến buổi tối, Phỉ nhi tuy là người trầm ổn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên đối diện với chuyện như vậy, khó tránh khỏi đến lúc đó trong lòng liền khẩn trương, có bằng hữu ở bên cạnh trấn an, cũng có thể làm cho đầu óc nó thanh tỉnh, không đến mức quá khẩn trương".
Nữ nhân sinh con, nam nhân lại không thể dùng sức, có bằng hữu ở bên người cùng trò chuyện, uống chút rượu hàn huyên, có thể giúp hòa hoãn được cảm xúc khẩn trương.
Võ ma ma có chút chần chừ: "Phu nhân, nếu để cho Thế tử biết...".
"Ta đây là suy nghĩ cho nó, sợ cái gì!". Tôn thị quét mắt qua đám người làm trong sân, giảm thấp âm thanh: "Đây là ngày đại hỉ của Quốc Công phủ chúng ta, hai người bọn chúng trẻ tuổi, cũng là lần đầu tiên trải qua việc này, ta có thể không quan tâm sao?".
Đôi mắt Võ ma ma chợt lóe, cười gật đầu: "Vậy có muốn nô tỳ an bài vài bà tử tay chân nhanh nhẹn đến hỗ trợ không?".
Tôn thị nhưng lại lắc đầu: "Thôi, bọn chúng không tin ta, miễn cho đến lúc đó xảy ra chuyện gì, sẽ gây họa cho chính mình, huống chi nhân thủ bên này cũng đủ rồi, không cần chúng ta phải an bài thêm người".
Võ ma ma gật đầu, liền đi ra ngoài.
Tôn thị dẫn theo Tôn Ngọc Tuyết vào tiểu sảnh.
Hai nha đầu lên trà, sau đó cúi đầu đứng ở một bên.
Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết vừa uống trà, vừa hàn huyên vài lời bên lề, cũng vừa dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh phía phòng sinh.
...
Editor: Ngọc Thương
Tô Phỉ nghe tin người dưới bẩm báo, đầu óc ong một tiếng, nhất thời trống rỗng, ngồi đó không biết như thế nào cho phải, giật sững mình trong chốc lát, sau đó vọt đứng lên, cùng đồng liêu bên cạnh nói một câu, cước bộ ung dung đi ra ngoài, ra khỏi nha môn, lệnh cho Tùng Mộc trực tiếp tháo dây ngựa ra khỏi xe, sau đó xoay người liền lên ngựa: "Hồi phủ".
Âm thanh mang vài phần khàn đục.
Tùng Mộc và Bách Mộc, hai người lập tức xoay mình lên một con ngựa khác.
Trên đường có người đi lại, không thể cưỡi ngựa quá nhanh, tay Tô Phỉ kéo dây cương, có chút mồ hôi rỉ ra.
...
Ăn mì xong, bà đỡ Lưu nói với Thanh Ninh: "Phu nhân, nếu nuốt trôi thì cố ăn nhiều một chút, đợi lát nữa mới có khí lực".
"Ừ", Thanh Ninh gật đầu.
Dần dần Thanh Ninh cảm thấy đau dữ dội, eo lưng như muốn chặt đứt, tần suất đau ở bụng càng lúc càng lợi hại, mỗi một lần đau, giống như muốn đem xương cốt nàng nghiền nát, đau đến mức nàng cảm thấy hô hấp cũng đau.
Thanh Ninh siết chặt tay Tôn ma ma, trán đầm đìa mồ hôi.
"Thế tử phu nhân, nếu khó chịu cứ kêu lên". Bốn bà đỡ đều thường thấy tràng diện sản phụ kêu khóc, gặp Thanh Ninh không kêu không khóc, nhịn đến một đầu đầy mồ hôi, trong đó có bà đỡ họ Trương nhịn không được, nhìn về phía Thanh Ninh mở miệng: "Đợi lát nữa không còn khí lực, ăn thêm vài thứ bổ sung là tốt rồi".
"Phu nhân, ngài kêu lên, đừng chịu đựng". Tôn ma ma thấy vậy, nước mắt.
"Ma ma, ngươi xoa bóp phần bên cạnh eo cho Thế tử phu nhân, có thể giảm bớt đau đớn". Bà đỡ Lưu nâng phần giữa thắt lưng Thanh Ninh.
"Ma ma, để ta". Nhẫn Đông tiến lên.
"Ừ, để Nhẫn Đông làm". Thanh Ninh gật đầu, lại nhìn về phía bà đỡ Trương: "Ngươi nói cho nàng biết huyệt vị".
Bà đỡ Trương gật đầu, chỉ huyệt vị cho Nhẫn Đông.
Tôn ma ma cầm khăn lau mồ hôi cho Thanh Ninh.
"Ninh nhi", Lý Vân Nương nôn nóng vội vàng vào phòng.
Thanh Ninh nhất thời ướt hốc mắt: "Mẫu thân".
"Không sợ, nương ở đây với con". Lý Vân Nương đưa tay tiếp khăn trong tay Tôn ma ma, ôn nhu lau mồ hôi trên mặt cho Thanh Ninh, ve hai má nàng: "Có nương ở đây, không phải sợ".
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, nước mắt chảy ra: "Mẫu thân, cám ơn ngài".
Mẫu thân cũng đã từng phải trải qua đau đớn như vậy, mới mang được nàng tới thế gian này.
"Đứa nhỏ ngốc, con đừng nói chuyện, cần giữ sức". Lý Vân Nương sờ sờ đầu nàng: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng không? Đừng để đói bụng, lát nữa còn có sức mà sinh".
"Vâng, con mới vừa ăn một chén mì, đợi lát nữa nếu đói lại ăn thêm". Bởi vì có Lý Vân Nương ở đây, Thanh Ninh cảm thấy trong lòng càng thêm bình tĩnh lại.
"Vậy là tốt rồi". Lý Vân Nương gật đầu, một tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Thanh Ninh, vừa cẩn thận quay sang hỏi bà đỡ tình trạng của nữ nhi, lại cặn kẽ hỏi Tôn ma ma tình hình chuẩn bị sao rồi.
Biết được tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, tình trạng cũng tốt, Lý Vân Nương cũng liền yên tâm, nhẹ giọng nói chuyện với Thanh Ninh.
"Hầu phu nhân, phu nhân nhà ta ở tại tiểu sảnh, thỉnh phu nhân qua đó ngồi một chút". Biết Lý Vân Nương tới, Tôn thị liền phân phó Kết Hồng đi đến thỉnh Lý Vân Nương.
"Không được, tạ ơn hảo ý của phu nhân nhà ngươi, ta không yên tâm Ninh nhi, không qua đó được". Lý Vân Nương đáp lời.
Kết Hồng gật đầu ứng, trở về tiểu sảnh.
Tôn thị cũng không có để ý.
Càng lúc càng đau, Thanh Ninh không nhịn được đau nữa, kêu lên.
Lý Vân Nương nắm tay Thanh Ninh, kể những chuyện lý thú hàng ngày của đôi song sinh, giúp nàng dời đi sự chú ý.
...
Tô Phỉ vào cửa chính Cảnh Tụy viên, liền bước nhanh đi vào trong, vừa đi vừa hỏi quản gia: "Tình trạng phu nhân thế nào?".
"Tình trạng đều tốt, Hầu phu nhân đến đây, đang ở trong phòng sinh cùng phu nhân, còn có phu nhân và Nhị thiếu phu nhân cũng tới, đang tại tiểu sảnh chờ tin tức", quản gia trả lời.
Tô Phỉ gật đầu một cái.
"Tẩu tẩu sinh con, huynh lại không thể hỗ trợ cái gì, huynh chậm một chút đi". Phó Cảnh Hành giữa đường theo tới, vừa đi theo hắn vào trong, vừa nói.
"Quản gia, chiếu cố tốt Phó công tử". Tô Phỉ cũng không quay đầu lại, phân phó một tiếng.
Phó Cảnh Hành lập tức bị quản gia ngăn lại.
Phó Cảnh Hành trừng mắt liếc bóng lưng Tô Phỉ, cười với quản gia: "Ta cùng đi xem một chút, cũng hảo hảo nói chuyện với huynh ấy, quay đầu lại, đại chất tử của ta sinh ra, ta đây là thế thúc cũng vừa vặn nhận thức mặt cháu trai".
Quản gia nở nụ cười, liền thu tay về.
Phó Cảnh Hành gấp rút cực nhanh đuổi theo Tô Phỉ.
"Thế tử". Tô Phỉ vào viện tử, nghe được tiếng kêu đau bên trong, liền trực tiếp đi đến phòng sinh. Đi tới cửa bị một tiểu nha đầu chặn lại.
"Tránh ra!", Tô Phỉ nghiêm nghị quát.
Thanh Ninh liền lập tức cắn răng, nuốt vào âm thanh kêu đau đã ra đến bên miệng.
"Ta đi xem một chút", nghe được động tĩnh phía ngoài, lại thấy Thanh Ninh đau đến mặt đều nhăn lại một đoàn, Lý Vân Nương liền đứng dậy.
"Phỉ nhi". Lý Vân Nương mở cửa, đi ra ngoài.
"Mẫu thân, Ninh nhi nàng thế nào rồi?". Tô Phỉ sắc mặt khẩn trương hỏi.
"Tốt lắm, con đừng làm nó phân tâm, con ở bên ngoài chờ, con yên tâm, có ta ở cùng nó rồi". Lý Vân Nương đáp.
"Con muốn vào nhìn nàng một chút". Tô Phỉ mặc kệ những việc này kiêng kị hay không kiêng kị.
"Tích Ngọc, chàng không nên vào đây". Thanh Ninh ở bên trong nghe được, đau kêu một tiếng, lớn tiếng nói: "Thiếp rất ổn".
"Ninh nhi". Tô Phỉ mặc kệ, đẩy cửa ra liền bước đi vào.
Bà đỡ cùng đám người trong phòng sinh kinh ngạc.
Phòng sinh dơ bẩn, từ xưa, nam nhân đều không vào phòng sinh.
"Đã nói không nên vào rồi". Khóe miệng Thanh Ninh kéo ra một nụ cười.
"Ta không yên tâm nàng, muốn nhìn nàng một chút". Tô Phỉ giữ tay nàng lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, đau lòng không thôi.
"Chàng ra ngoài đi, chàng ở đây cũng không thể giúp gì cho thiếp, còn sẽ quấy rầy đến các nàng". Thanh Ninh nói rồi nhìn về phía mấy bà đỡ đang e sợ.
"Ta...".
"Đi ra ngoài đi, có nhiều người ở đây như vậy, thiếp sẽ thật tốt...". Nói còn chưa dứt lời, một cỗ đau đớn kịch liệt đánh tới, Thanh Ninh lập tức đau đến cắn chặt răng, rất nhanh bám chặt tay Tô Phỉ.
"Ninh nhi, Ninh nhi". Tô Phỉ từ trước đến nay ung dung ưu nhã, lúc này luống cuống vô cùng.
"Thiếp... không sao...". Thanh Ninh hít vào một hơi, âm thanh run lên.
"Phỉ nhi, con ra ngoài đi, con ở đây, Ninh nhi sẽ phải bận tâm cảm thụ của con... Không thể chuyên tâm". Lý Vân Nương đi tới, nói.
Thanh Ninh khẽ gật đầu.
Tô Phỉ đưa tay ve khuôn mặt Thanh Ninh, mặt mày tinh xảo không thể che hết đau lòng, ánh mắt lóe lên thủy quang: "Vậy ta ra ngoài chờ, có việc liền kêu ta, ta ở ngay bên ngoài, nhé!".
"Vâng". Thanh Ninh nặn ra một tia cười.
Tô Phỉ nắm chặt tay nàng, nhìn nàng thật sâu một cái, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng.
"Đứa nhỏ này không biết nặng nhẹ, phòng sinh dơ bẩn, nam nhân vào phòng sinh là gặp xúi quẩy". Biết tin Tô Phỉ vào phòng sinh, Tôn thị cau mày lo lắng, đáy mắt lại lóe lên hào quang.
"Đại ca cũng là vì lo lắng cho Đại tẩu". Tôn Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói.
"Nam nhân xưa nay đều không thể vào phòng sinh, ta cũng là lo lắng cho nó". Ngữ điệu Tôn thị mang vài phần vui vẻ.
Tôn Ngọc Tuyết gật đầu, không nói gì thêm, tay bưng chén trà, nhưng lại nắm thật chặt.
Nữ nhân sinh con, hắn đi vào làm cái gì?
Thực là không sợ dính vận rủi!
...
Editor: Ngọc Thương
Mặt trời bắt đầu ngả về tây, một hồi đau đớn lại qua đi, cả người Thanh Ninh đều ướt nhẹp, như thể mới được vớt ra từ trong nước.
Cơn đau như không có hồi cuối, ngoại trừ đau nhức, nàng tựa hồ đều không cảm giác được những thứ khác.
Đột nhiên, Thanh Ninh cảm thấy thân buông lỏng, phía dưới lập tức có nguồn nhiệt không ngừng tuôn ra ngoài, đau đớn cơ hồ cũng giảm bớt không ít.
Bà đỡ Vương ở bên chú ý tình trạng, nói: "Nước ối vỡ".
Trong thanh âm mang theo vài phần kinh hoảng cùng gấp gáp.
Lý Vân Nương ngồi bên, sắc mặt thoáng chốc cũng trắng bệch.
Lòng Thanh Ninh không khỏi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía bốn bà đỡ.
Sắc mặt nhóm bà đỡ không tốt.
Tôn ma ma và Mai ma ma cùng đi với Lý Vân Nương đến, sắc mặt cũng không tốt.
"Nương, có phải là không tốt hay không?". Thanh Ninh giọng nói khàn khàn, ngữ khí cũng rất khẳng định, nàng và Tô Phỉ đều đã hỏi thăm cặn kẽ về tất cả những tình huống nguy hiểm khi sinh con, nàng nhớ rõ, bà đỡ nói, nếu nước ối vỡ trước, hài tử lại không thể kịp thời sinh hạ...
Vậy thì...
"Đừng nghĩ loạn, tốt lắm, con nghe bà đỡ hướng dẫn, hấp khí và thở theo nhịp cùng bà đỡ". Lý Vân Nương mỉm cười ôn nhu: "Sắp sinh rồi".
"Đúng vậy, phu nhân, ngài nghĩ tới phương diện tốt, đợi lát nữa liền sinh rồi". Tôn ma ma vừa cười vừa nói.
"Nói cho ta biết, khả năng còn bao lâu nữa?". Thanh Ninh nhìn bà đỡ Lưu, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Bà đỡ lưu nhìn kĩ cửa mình của nàng, trả lời: "Thế tử phu nhân, sản đạo hiện tại mới mở ra sáu ngón tay, phải đợi mở ra mười ngón tay mới có thể sinh hài tử, phu nhân ngài không nên gấp gáp, kiên trì duy trì hô hấp, hài tử rất nhanh sẽ sinh!".
Sáu ngón tay sao, vậy muốn mở đến mười ngón tay, phải đợi bao lâu? Thanh Ninh đưa mắt nhìn hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần dần tối, từ sau giờ Ngọ nàng bắt đầu phát động, đến bây giờ cũng sắp tối rồi, mới mở ra được sáu ngón tay.
Thanh Ninh nghiêm túc nhìn bà đỡ Lưu, thấy đáy mắt hoảng loạn của bà.
Nhìn ra hoảng loạn cùng sốt ruột trong mắt bà đỡ.
Thanh Ninh trong lòng liền hiểu, bà đỡ chính là không có nắm chắc..
Đứa nhỏ có thể kịp thời sinh ra, đó đương nhiên là mẹ tròn con vuông, đứa nhỏ nếu bị sinh chậm, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Không, nhất định phải an toàn sinh hạ hài tử, Thanh Ninh nhìn về phía nữ y: "Kê thuốc trợ sản cho ta đi".
Vốn nghĩ sẽ thuận lợi, không cần trợ sản, nhưng hiện tại vỡ nước ối, cho nên, phải dùng thuốc đẩy nhanh tốc độ sinh hạ hài tử mới tốt.
Nữ y tiến đến chẩn mạch cho nàng: "Ta đi tìm thái y".
Thanh Ninh gật đầu, sau đó nắm lấy tay Nhẫn Đông: "Đổi cho ta bộ y phục".
Vừa có mồ hôi, lại có máu, thêm cả nước ối, cả người nàng đều ướt đẫm, đầu tóc cũng ướt nhẹp như ngâm nước.
Nhẫn Đông gật đầu: "Vâng".
Y phục đã chuẩn bị, Nhẫn Đông và Lý Vân Nương giúp nàng thay ra.
Tôn ma ma và Mai ma ma cùng bà đỡ nhanh chóng đem chăn đệm thay đổi sạch sẽ.
Thay xong y phục, Thanh Ninh lại nằm xuống.
Phía ngoài, Tô Phỉ mím môi đứng dưới mái hiên, nghe tin nước ối vỡ, cũng rất khẩn trương, thấy nữ y đi ra, theo nàng đến chỗ thái y.
Nghe nữ y bẩm báo, thái y nói với Tô Phỉ: "Ta sẽ kê thuốc trợ sản, uống thuốc trợ sản vào rồi, việc sinh đẻ liền sẽ nhanh hơn".
Tô Phỉ gật đầu, phân phó người lập tức đi sắc thuốc, sau đó đi ra ngoài đứng dưới hành lang.
"Huynh đừng lo lắng, tẩu tẩu sẽ mẹ tròn con vuông". Phó Cảnh Hành đi tới, vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
Tô Phỉ gật đầu, không nói gì.
Trong tiểu sảnh, Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết ở tại Cảnh Tụy viên, lại có hai nha đầu Cảnh Tụy viên một tấc cũng không rời, đứng bên cạnh hầu hạ, bên ngoài lại có Tô Phỉ ở đây, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng nghe âm thanh phía ngoài, nhưng bên trong hai ánh mắt đều lóe lên tia sáng mừng rỡ.
Uống thuốc trợ sản, đau đớn so với lúc trước càng tăng thêm mãnh liệt, Thanh Ninh mới vừa đổi y phục, lập tức lại bị ướt đẫm mồ hôi.
Thời điểm mỗi khắc trôi qua, đau đớn càng thêm kịch liệt, trong phòng đã lên đèn, bên ngoài viện tử cũng lên đèn, đèn đuốc sáng trưng.
Lý Vân Nương đút cho Thanh Ninh ăn vài thứ.
Từng đợt đau nhức kịch liệt đánh tới, nghe lời bà đỡ nói, Thanh Ninh buông lỏng thân thể, theo tiết tấu bà đỡ hô hấp từng đợt khí.
Người đau đến mức tựa hồ sắp ngất đi, cơn đau dường như cũng có thể giảm bớt.
Lý Vân Nương thấy thần sắc nàng hoảng hốt, gấp rút thấp giọng nói: "Ninh nhi, Ninh nhi, kìm chế chút, hài tử sắp sinh rồi".
Hài tử! Thanh Ninh chợt mở mắt, cảm nhận rõ ràng cơn đau.
Ánh mắt Thanh Ninh nhìn qua trong phòng.
Nhóm bà đỡ, mẫu thân, Tôn ma ma, Mai ma ma sắc mặt đều trầm trọng, con mắt mẫu thân lại càng đỏ.
...
"Tình huống thế nào?". Tôn thị đỡ tay Tôn Ngọc Tuyết, ra khỏi tiểu sảnh, đi tới hành lang, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Phỉ hỏi.
Tô Phỉ mím môi, không để ý đến nàng.
Tôn thị nói: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, nữ nhân sinh con mấy ngày mấy đêm mới sinh hạ cũng là chuyện bình thường, đây chẳng qua chỉ mới có vài canh giờ, có bà đỡ, có thái y ở chỗ này, ngươi không cần phải quá lo lắng, nữ nhân sinh con chính là như vậy".
Khóe miệng Tôn Ngọc Tuyết khẽ cong, gật đầu phụ họa: "Đại tẩu người hiền có trời phù hộ, Phỉ biểu ca, huynh đừng quá lo lắng".
Ánh mắt Tô Phỉ nhìn hướng hai người bọn họ.
Vẻ bình tĩnh trong ánh mắt lộ ra lạnh lẽo thấu xương, Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết nhất thời cảm thấy không rét mà run.
"Phỉ nhi, ngươi đừng quá lo lắng, Ninh nhi nhất định sẽ bình an sinh hạ hài tử". Tôn thị nuốt nước miếng, nắm tay Tôn Ngọc Tuyết, bóp chặt vài phần: "Đây là trưởng tôn đại phòng Tô gia, tổ tông Tô gia sẽ phù hộ mẹ con họ bình an vô sự".
Tôn thị nhìn Tô Phỉ, nói lời êm tai, nói cái thai này sẽ là trưởng tử đích tôn Tô gia.
Ai mà không thích con trai?
Ánh mắt Tô Phỉ không hề thay đổi nửa phần, vẫn lạnh lùng như băng nhìn hai người.
Tôn Ngọc Tuyết thõng xuống mí mắt.
Tôn thị thấy vậy, thở dài, khẩu khí rất là lo lắng: "Ta phải đi Phật đường cầu xin Bồ Tát, cầu xin liệt tổ liệt tông Tô gia phù hộ Ninh nhi mẹ tròn con vuông".
"Mẫu thân, con đi với ngài cùng cầu xin Bồ Tát". Tôn Ngọc Tuyết nói, ngẩng đầu, ánh mắt yêu kiều nhìn Tô Phỉ: "Đại tẩu sẽ không có chuyện gì".
Nói xong liền đỡ Tôn thị đi ra ngoài.
Ra khỏi Cảnh Tụy viên, Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết đều cảm thấy trên lưng một hồi cảm giác mát mát.
Tôn thị trầm mặt xuống.
"Mẫu thân, đã trễ thế này, ngài còn chưa ăn cơm tối, không bằng ăn cơm tối trước rồi lại đi?". Tôn Ngọc Tuyết đề nghị.
"Đi, ta phải đi ngay bây giờ". Âm thanh Tôn thị có chút bén nhọn.
...
Phó Cảnh Hành thao thao bất tuyệt nói một hồi lời an ủi.
Đang nói, quản gia dẫn theo Tiêu Lĩnh tiến đến.
"Phụ thân, ngài sao cũng tới". Tô Phỉ vội vàng đi lên trước hai bước đón.
"Hầu gia". Phó Cảnh Hành ôm quyền hành lễ.
Tiêu Lĩnh hướng Phó Cảnh Hành gật đầu, sau đó nói với Tô Phỉ: "Ta không yên tâm, muốn tới xem một chút. Tình huống thế nào?".
"Không tốt lắm". Tô Phỉ lắc đầu, đơn giản nói lại tình huống hiện tại.
"Ninh nhi sẽ không có chuyện gì". Tiêu Lĩnh vỗ vỗ vai Tô Phỉ.
Tiêu Lĩnh không vào trong sảnh ngồi, liền cùng Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành ở bên ngoài chờ.
...
Không khí trong phòng sinh rất khẩn trương.
Cơn đau liên tục không ngừng, thân càng ngày càng ướt, Thanh Ninh nhìn Lý Vân Nương, hỏi: "Mẫu thân, sản đạo còn không có mở sao? Phải... phải bao lâu... Mẫu thân, mẫu thân, con sợ... con sợ... con sợ con không kiên trì nổi...".
"Rất nhanh, rất nhanh sẽ sinh, Ninh nhi, con cố gắng chịu đựng!". Lý Vân Nương đỏ vành mắt, lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt Thanh Ninh.
Nhìn lệ trong mắt Lý Vân Nương, Thanh Ninh cảm giác bất an mãnh liệt, nắm lấy tay Lý Vân Nương, Thanh Ninh cảm thấy lại muốn đau đến mất đi tri giác, ý thức cơ hồ tan rã, muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời.
Nàng sắp chết phải không?
Không, không thể chết như vậy, con của nàng còn chưa có ra đời!
Thanh Ninh giật mình một cái, thanh tỉnh lại, ngón tay không tự chủ phủ lên bụng, ngẩng đầu cầu khẩn nhìn về phía Lý Vân Nương: "Mẫu thân... Mẫu thân, ngài cứu con của con!".
Con của nàng!
Nước ối vỡ, sản đạo không mở được, hài tử không thể sinh hạ.
Con của nàng sẽ thế nào đây?
Hài tử không thể có bất trắc!
"Ninh nhi, con chớ nói chuyện, giữ sức, đợi lát nữa lại không có lực". Lý Vân Nương nghẹn ngào.
"Mẫu thân...". Thanh Ninh cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ.
Còn Tô Phỉ, nếu như... xảy ra chuyện gì...
Tô Phỉ hắn sẽ như thế nào?
Thanh Ninh không khỏi nhớ tới Tô Phỉ cô tịch của kiếp trước.
Không, nàng không được để Tô Phỉ lại sống như kiếp trước.
"Tô Phỉ!", Thanh Ninh nhất thời nước mắt rơi như mưa, lớn tiếng kêu lên.
HẾT CHƯƠNG