Editor: Ngọc Thương
Ông trời nếu đã cho nàng sống lại một lần, vì sao lại muốn hành hạ nàng như thế?
Đời trước, nàng chết trong tay thân nhân.
Tô Phỉ thì cô độc.
Đời này nàng thận trọng thay đổi vận mệnh, cùng Tô Phỉ, hai người có nhân duyên tốt đẹp.
Nàng muốn cùng Tô Phỉ bạch đầu giai lão, con cháu cả sảnh đường, cả đời mãi mãi không rời.
Không muốn để cho Tô Phỉ lại cô đơn vắng lặng như đời trước nữa.
Chẳng lẽ hạnh phúc của bọn họ, chỉ được ngắn ngủi như vậy mà thôi?
Cuộc sống của hai người mới vừa bắt đầu, không lẽ sẽ giống như pháo hoa, nở rộ ngắn ngủi rồi nhanh chóng tiêu tán?
Thanh Ninh đau lòng như cắt, ánh mắt nhìn hướng cửa.
Vừa mới gọi xong, thân ảnh cao ngất của Tô Phỉ liền xuất hiện ở cửa, bước tiến đến, đi tới bên giường, duỗi tay nắm chặt tay Thanh Ninh: "Ninh nhi, ta ở đây".
"Tích Ngọc". Thanh Ninh nhìn hắn, nước mắt theo khóe mắt, lẫn vào cùng mồ hôi, rơi xuống gối đầu, ngón tay gắt gao bắt lấy tay hắn.
Tựa hồ làm như thế, trong lòng nàng liền có thêm nhiều dũng khí cùng khí lực.
Lòng bàn tay Tô Phỉ ấm áp mà ướt nhẹp, khớp xương rõ ràng, ngón giữa mang theo cảm giác mát run rẩy, nhìn vào đôi mắt Thanh Ninh: "Ừ, ta ở đây".
Mặt mày tinh xảo, Thanh Ninh gắt gao khóa lại mặt mũi hắn, tựa như phải đem hắn khắc vào trong lòng.
Tô Phỉ trước giờ luôn ung dung tự tại, lúc này đáy mắt lại lộ ra một tia hoảng loạn cùng sợ hãi.
Từ khi còn nhỏ hắn đã hành tẩu trong cung đình, gặp qua không ít chuyện đao quang kiếm ảnh, cũng trải qua không ít thời điểm sóng to gió lớn, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh, bày mưu nghĩ kế.
Nhưng mà, giờ phút này, hắn thế nhưng thúc thủ vô sách, một chút sức lực đều không giúp được.
(thúc thủ vô sách: bó tay không có cách nào)
"Ninh nhi, ta ở đây, ta ở đây với nàng, không đi đâu hết, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay không?". Tô Phỉ cúi đầu hôn xuống tay Thanh Ninh, trầm nhẹ nói.
Âm thanh mang theo nghẹn ngào cùng sợ hãi.
Hết thảy mọi chuyện hắn đều chuẩn bị hết sức cẩn thận, bất kể là bà đỡ, thái y, nữ y, còn có đồ dùng, thuốc chờ, chỉ cần phàm là có khả năng cần dùng đến, hắn đều sớm chuẩn bị thật tốt.
Để phòng ngừa vạn nhất, thời điểm đầu tháng hắn còn cố ý tăng cường vài vòng hộ vệ quanh Cảnh Tụy viên, tại những địa phương khuất tầm nhìn, đều tăng cường vài phần.
Nhưng mà... Hiện tại, nhìn thê tử của mình giãy giụa giữa biên giới sinh tử, đau đớn.
Tô Phỉ lần đầu tiên cảm thấy sợ như vậy, là sợ hãi trào ra từ đáy lòng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ xuất hiện tình huống này.
Mười tháng trôi qua, Thanh Ninh nôn nghén cũng không có, hết thảy vô cùng thuận lợi.
Thân thể Thanh Ninh nội tình cũng tốt, tuy đã làm xong mọi khâu chuẩn bị, nhưng hắn nghĩ, thai nhi này nhất định sẽ rất thuận lợi.
Thanh Ninh nhẹ gật đầu, ve mồ hôi trong tay hắn.
Hắn nhất định là thập phần lo lắng cho mình.
Từ trước đến nay, gặp chuyện gì hắn cũng đều thản nhiên, gặp biến không sợ hãi, bình tĩnh tỉnh táo, giờ đây lòng bàn tay lại xuất đầy mồ hôi.
Thanh Ninh nhìn ánh mắt hắn, khẽ mỉm cười: "Vâng, chúng ta cùng nhau cố gắng".
Sắc mặt trắng bệch, quẹt lên một nụ cười như vậy, càng tăng thêm phá lệ nhu nhược, nhưng nàng yêu kiều nhìn về phía Tô Phỉ, trong ánh mắt lộ ra tia bền bỉ.
Bà đỡ Lưu nhân cơ hội mở miệng: "Tốt, thế tử phu nhân theo ta, hít vào, thở ra... Ừ, chậm một chút, chính là như vậy, đến, dùng sức".
Vừa nói, vừa lấy tay, cùng với một bà đỡ khác dùng sức đè bụng Thanh Ninh, Nhẫn Đông ở bên xoa huyệt vị bên eo nàng.
Thanh Ninh theo lời bà đỡ nói, từ từ điều chỉnh hô hấp.
Một cơn đau đánh tới, so với lúc trước càng thêm kịch liệt, Thanh Ninh cảm giác người mình từ eo trở xuống, tựa hồ như bị người dùng búa bổ ra.
Còn có động tác đè bụng của bà đỡ.
Có cái gì đó đang rơi xuống dưới.
Thanh Ninh sức cùng lực kiệt, cảm thấy hô hấp đều trở nên có chút không phải là của nàng, dần dần, trước mắt lại bắt đầu biến thành màu đen.
Thanh Ninh mới vừa muốn nhắm mắt lại.
Tay bị nắm chặt, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh của Tô Phỉ: "Ninh nhi".
Âm thanh của Tô Phỉ có chút cấp bách, giống như còn mang theo khàn khàn.
Lực nắm tay nàng lớn đến kinh người, Thanh Ninh chậm rãi mở mắt, đối mặt với đôi mắt sốt ruột của Tô Phỉ.
"Ninh nhi, đừng ngủ".
"Được, thiếp không ngủ". Thanh Ninh nhìn hắn gật đầu, giơ tay lên muốn vuốt mi tâm nhíu chặt của hắn, lại phát hiện đầu ngón tay muốn nâng cũng không nâng nổi.
Bà đỡ đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Không xong, hài tử mắc kẹt".
Mắc kẹt? Thanh Ninh thanh tỉnh lại.
Tay Tô Phỉ nắm tay nàng, trong nháy mắt cũng trở nên lạnh buốt.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ.
Nước mắt từ từ tràn đầy cả hốc mắt.
Tô Phỉ cho nàng một ánh mắt trấn định, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bốn bà đỡ: "Mau nghĩ biện pháp!".
Trong thanh âm lộ ra kích động.
"Cái này, Thế tử gia, hài tử mắc kẹt, chúng ta...". Bà đỡ Lưu trả lời, sắc mặt lộ ra cuống cuồng, câu nói kế tiếp không có nói.
Đứa nhỏ bị kẹt trong sản đạo, thời gian lâu dài sẽ hít thở không thông mà chết.
Tô Phỉ nhìn về phía ba bà đỡ khác.
Ba bà đỡ đều thõng đầu xuống, một bộ thần thái không biết phải làm sao.
"Ninh nhi", Lý Vân Nương kinh hô một tiếng, sau đó hỏi bà đỡ: "Có biện pháp nào không?".
Mấy bà đỡ đều không hẹn mà cùng lắc đầu.
Tô Phỉ phút chốc cảm thấy tâm trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía bà đỡ như thể đao ra khỏi vỏ, vừa muốn mở miệng, Thanh Ninh nắm chặt tay hắn.
Tô Phỉ quay đầu, ôn nhu nhìn Thanh Ninh.
Ngón tay Thanh Ninh nắm chặt tay hắn, run run: "Tích Ngọc".
"Ninh nhi, con kiên trì, đừng bỏ cuộc, rất nhanh hài tử sẽ được sinh ra, Phỉ nhi, con cũng vậy, nhất định phải bình tĩnh". Lý Vân Nương nhìn hai người nói.
Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, hai mắt nhìn nàng, tận lực đem tâm tình mình điều chỉnh một chút, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía bốn bà đỡ: "Mau nói thật, nói rõ chi tiết cụ thể tình huống cho ta".
Vẻ mặt Tô Phỉ như băng, lạnh buốt khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
Bốn bà đỡ trong lòng đều hiểu, nếu không thể kịp thời sinh ra, đứa bé kia cùng mẫu thân nó đều nguy hiểm, nhưng hài tử bị mắc kẹt, nếu cưỡng chế lấy tay đem hài tử đẩy trở về trong bụng, các bà cũng không thể không chế được nhiều lắm, như vậy khi nào mới có thể sinh lại? Nước ối đã vỡ lâu rồi, không còn nổi bao nhiêu thời gian.
Nhất thời, các bà cũng không có biện pháp xử lý an toàn.
Vì vậy bốn bà đỡ đều cúi đầu, không dám đáp lời.
"Còn không mau nói!". Tô Phỉ lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lên.
Đám bà đỡ càng rủ đầu xuống thấp hơn.
Tô Phỉ mặt trầm như nước, lạnh lùng trừng mắt bốn người, gằn ra từng câu: "Các ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta, nếu Ninh nhi xảy ra chuyện gì, ta cho các ngươi đền mạng!".
Đám bà đỡ sợ hãi đến mức sắc mặt đều trắng bệch.
"Phỉ nhi". Lý Vân Nương đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Phỉ, nghiêng đầu nhìn bà đỡ: "Có lời gì cứ nói đi, nếu trì hoãn thời gian, chỉ sợ đợi lát nữa càng thêm nguy hiểm".
Bà đỡ Lưu thở ra một hơi, khẽ ngẩng đầu, dè dặt nói với Tô Phỉ: "Thế tử, nước ối của phu nhân đã vỡ một đoạn thời gian, hài tử hiện tại bị kẹt trong sản đạo, có biện pháp là đẩy hài tử trở về, nhưng đẩy hài tử trở về rồi, lại không biết đến khi nào mới có thể sinh. Còn nếu để hài tử cứ như vậy mặc kẹt ở sản đạo, vậy thì không chỉ hài tử, mà ngay cả phu nhân cũng sẽ rất nguy hiểm...".
"Có biện pháp nào mà không cần đẩy trở về, có thể mau chóng đem hài tử sinh hạ luôn không?". Tô Phỉ hỏi.
Ánh mắt Thanh Ninh cũng sáng quắc nhìn về phía bà đỡ.
Bà đỡ Lưu nhìn Thanh Ninh một thân mồ hôi nằm trên giường, cẩn thận dùng từ: "Cái này...".
"Lúc này còn chần chần chờ chờ làm cái gì!". Tô Phỉ quát lên.
"Có biện pháp, là dùng cây kéo... Nhưng mà... Hài tử có thể bảo vệ, còn phu nhân...". Âm thanh của bà đỡ Lưu dần dần nhỏ lại.
"Không có biện pháp khác tốt hơn sao?". Tô Phỉ mạnh mẽ cầm tay Thanh Ninh căng thẳng, âm thanh cũng mang vài phần run rẩy.
Bà đỡ Lưu lắc đầu, ba bà đỡ còn lại cũng lắc đầu.
Ngoại trừ biện pháp này, cũng chỉ có thể chờ, tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh, có thể thuận lợi sinh hạ hay không, liền xem thiên ý.
(tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh: mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên)
Lý Vân Nương hai chân mềm nhũn, ngã xuống trên người Mai ma ma.
Tô Phỉ không do dự chút nào, nói ra từng chữ: "Đem hài tử đẩy trở về".
"Tích Ngọc, đừng!". Thanh Ninh nghe vậy, kéo tay Tô Phỉ lại: "Không thể đẩy trở về".
Đem hài tử đẩy trở về, bà đỡ nói, không cầm cự nổi.
Chờ đến lúc sinh tự nhiên, có thể lại bị mắc kẹt, còn nếu sinh trễ, cũng sẽ có chuyện.
Dùng kéo, có thể ổn thỏa cứu được hài tử.
Thanh Ninh cảm thấy lòng đau như cắt, nhìn Tô Phỉ, nước mắt như mưa rơi xuống: "Tô Phỉ, để cho bọn họ dùng kéo đi!".
Thanh âm nghẹn ngào, nước mắt mờ mịt, lộ ra kiên trì cùng dũng khí.
Mười tháng hoài thai, nàng từng chút cảm giác được hài tử lớn lên.
Hài tử ở trong bụng đưa tay, đá chân, vươn vai...
Rõ ràng như vậy, mỗi lần nàng ve bụng, cũng có thể bật cười.
Đây là cốt nhục mà nàng cùng Tô Phỉ huyết mạch tương liên, là cốt nhục kéo dài của bọn họ.
Nàng sao có thể lựa chọn để bản thân mình sống sót, mà bỏ qua hài tử!
"Ninh nhi", khóe mắt Tô Phỉ chảy ra nước mắt.
"Để bọn họ dùng kéo đi, đây là con của chúng ta, không thể vứt bỏ". Thanh Ninh nói, khó khăn ngẩng đầu lên.
"Ninh nhi, nàng nghe ta, đừng khóc". Tô Phỉ ngồi nhích lại, đưa tay ôm Thanh Ninh vào trong ngực.
Hắn sao lỡ cam lòng? Nghĩ tới hài tử thường xuyên cách bụng vươn tay ra sờ tay hắn, hắn liền đau lòng, nhưng hai người phải chọn một, phải bỏ qua một người, hắn đương nhiên sẽ chọn nàng.
"Ninh nhi, nếu có thể lựa chọn, ta đương nhiên là hi vọng nàng và hài tử đều bình an, Ninh nhi, hài tử mất, chúng ta có thể sinh lại, tương lai chúng ta sẽ vì hài tử mà thương tâm khổ sở, tiếc nuối, nhưng mà, Ninh nhi". Có cơ hội lựa chọn để nàng sống sót, nếu hắn không chọn, chỉ nghĩ thôi, Tô Phỉ đã thấy mất hết can đảm, Tô Phỉ cúi đầu ôn nhu nhìn Thanh Ninh: "Nhưng mà, Ninh nhi, nếu không có nàng, ta biết sống thế nào?".
"Ninh nhi, con nghe Phỉ nhi". Lý Vân Nương lệ yêu kiều nhìn về phía Thanh Ninh khuyên.
Đó là con gái của nàng.
"Mẫu thân, thực xin lỗi, đứa nhỏ là con của con". Thanh Ninh lệ nóng đáp lời Lý Vân Nương.
Lý Vân Nương há miệng th,ở dốc, không còn biết nói gì.
Thanh Ninh là con gái của nàng, nàng không muốn nữ nhi gặp chuyện không may.
Mà đứa nhỏ trong bụng là cốt nhục của nữ nhi, nữ nhi khẳng định cũng không muốn con của nó gặp chuyện không may.
"Ninh nhi!". Trên mặt Tô Phỉ thoáng hiện lên vẻ thống khổ, ánh mắt nhưng lại kiên định nhìn Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Nghe lời".
"Tích Ngọc, thiếp đã nói với chàng rằng thiếp yêu chàng chưa, thiếp, rất yêu rất yêu chàng, muốn cùng chàng gần nhau cả đời, muốn cùng chàng cùng nhau dần dần già đi, sau đó chúng ta tóc trắng xóa, nhìn con cháu chúng ta lớn lên, nhưng mà...". Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ, giơ tay lên từ từ ve mặt mày hắn, nước mắt như châu.
Nàng thương hắn, yêu đến tận tương xủy, muốn cùng hắn cả đời đều không xa rời nhau.
Nhưng mà, nàng không thể bỏ hài tử.
Nàng tin tưởng, Tô Phỉ sẽ nuôi dạy hài tử thật tốt, sẽ che chở hài tử bình an lớn lên.
Chính hắn một đường đi tới, tuy là phong quang vô hạn, nhưng Thanh Ninh biết rõ, đoạn đường này hắn đi được cũng rất gian nan.
Cho nên, nhất định hắn có thể che chở cho hài tử, không để hài tử phải chịu qua khổ.
Hắn cũng sẽ là người phụ thân tốt.
Trong mấy tháng này, hắn vô cùng cao hứng mong đợi hài tử chào đời.
Cho dù tương lai hắn tái giá, Thanh Ninh cũng tin tưởng, hắn có thể bảo hộ con của bọn họ, nàng rất tin hắn sẽ như thế.
Tô Phỉ hiểu những lời nàng không nói ra, tâm đau đớn, nước mắt rơi xuống, rơi vào trên mặt Thanh Ninh, sau đó cùng nước mắt của nàng tan ra cùng một chỗ, rơi xuống dưới.
Hắn hơi nhếch môi không nói gì, ánh mắt nhưng lại kiên định nhìn Thanh Ninh lắc đầu.
Thanh Ninh cảm giác được tay hắn run rẩy, nhịn không được khóc thành tiếng.
Tô Phỉ làm việc nghĩa không được chùn bước, muốn lưu lại mạng của nàng, nhưng đó cũng là con của hắn, là hài tử hắn mong đợi, lòng hắn nhất định cũng đau đớn vô cùng.
...
Lý Vân Nương khóc theo.
Tôn ma ma, đám người Trà Mai cũng đều che miệng khóc lên.
Bốn bà đỡ thấy thế cũng đỏ tròng mắt.
Các bà hơn nửa đời người đỡ hài tử, tại thời điểm nguy cấp, người nhà bình thường tự nhiên đều lựa chọn hài tử, chỉ cần hài tử bình an, ai thèm quản sản phụ!
Cho dù nhà mẹ đẻ có khổ cầu, cũng không có cách nào, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, là người của nhà người ta, sinh con dưỡng cái, đó là trách nhiệm.
Nhưng, thấy Thanh Ninh và Tô Phỉ trước mặt khóc thành lệ nhân, các bà cũng nhịn không được rơi nước mắt.
Nữ y đỏ mắt lau lệ, đi về phái trước một bước: "Thế tử, thế tử phu nhân, có lẽ có biện pháp có thể làm cho hài tử bình an sinh hạ".
Lời này như thể thiên âm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nữ y tướng mạo thanh tú.
Tô Phỉ ôm Thanh Ninh, hỏi nữ y: "Có biện pháp nào? Có thể bảo vệ hài tử và Ninh nhi đều bình an sao?".
"Vâng", nữ y gật đầu.
"Biện pháp gì?". Tô Phỉ còn chưa mở miệng, Thanh Ninh liền vội vàng hỏi: "Sẽ không làm tổn thương hài tử chứ?".
Nữ y lắc đầu: "Sẽ không, nghe nói phương pháp châm cứu, có thể làm cho sản đạo mở, như thế hài tử liền có thể thuận lợi sinh ra, nhưng mà...".
Nữ y ngẩng đầu nhìn hướng Thanh Ninh và Tô Phỉ, khó xử nói: "Việc châm cứu ta chỉ hiểu sơ qua".
Các nàng chịu trách nhiệm chăm sóc phi tần hậu cung và công chúa, cung nữ nữ y, châm cứu chỉ biết một vài điểm.
Bốn bà đỡ cũng gật đầu: "Đúng là nghe nói có phương pháp như vậy".
Tô Phỉ lập tức nghiêng đầu phân phó Trà Mai: "Nhanh đi thỉnh thái y đến".
Thời điểm sinh tử mấu chốt, còn quản nam nữ bất tiện cái gì.
Trà Mai gật đầu ứng, vội vã đi ra ngoài thỉnh thái y.
...
Editor: Ngọc Thương
Phật đường ngọn đèn chập chờn, Tôn thị chắp tay trước ngực quỳ trên bồ đoàn nói lẩm bẩm.
Tôn Ngọc Tuyết quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh, thành kính nhắm mắt lại.
Phía trước bàn thờ thờ phụng bài vị các vị tổ tông Tô gia, còn có một vị Bồ Tát mặt mũi hiền lành.
Lư hương tản ra mùi thơm tử đàn.
Gió đêm thổi vào, Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy có chút lạnh, khẽ mở mắt, nhưng thấy Tôn thị bộ dáng không nhúc nhích, chỉ đành nhắm mắt lại.
Qua một hồi lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Võ ma ma hầu hạ bên cạnh nghe được động tĩnh, gấp rút rón rén đi ra ngoài, qua một lát sau quay trở lại.
Võ ma ma sắc mặt lo lắng, ánh mắt nhưng lại mang theo vui vẻ.
Tôn thị lúc này mới chậm rãi mở mắt, thấp giọng hỏi: "Tình huống bên kia thế nào? Đã sinh chưa?".
"Thế tử gia lại đi vào phòng sinh, hồi lâu cũng không đi ra, nói là hài tử bị mắc kẹt, nước ối đã vỡ lâu rồi, phòng sinh truyền ra tiếng khóc, thế tử phu nhân tuổi còn trẻ như hoa, thật sự là đáng thương", Võ ma ma nhỏ giọng trả lời, ngữ khí lại không thể che hết vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Aizz, đây đều là số mệnh". Tôn thị vân vê bích tỉ hạt châu trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Bồ Tát, rơi vào trên một bài vị: "Tỷ tỷ trước kia cũng vậy, liều sống liều chết mới sinh hạ được Phỉ nhi, chính mình ra đi, hôm nay, Phỉ nhi trưởng thành, thê tử của nó cũng giống thế, gặp cảnh khó sinh, đứa nhỏ này, tử khi sinh ra đều gặp nhiều tai ương, so với người khác đáng thương biết bao!".
Võ ma ma gật gật đầu: "Đúng vậy, Thế tử gia thực là mệnh khổ".
Vừa sinh ra mẫu thân đã chết, hiện tại thế tử phu nhân lại như thế, lâu như vậy còn chưa sinh ra hài tử, nước ối cũng đã vỡ, hài tử còn mắc kẹt.
Đây không chừng chính là một thi hai mệnh.
(một thi hai mệnh: một thi thể hai mạng người)
Thế tử gia đáng thương, chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh!
(Thiên Sát Cô Tinh: người bị sao xấu chiếu mệnh, những người thân xung quanh họ đều gặp tai họa)
Tôn Ngọc Tuyết theo ánh mắt Tôn thị nhìn lại, thấy rõ tên khắc trên bài vị, là tên Đại cô cô đã qua đời của nàng.
Là bài vị của Đại cô cô.
Tôn Lâm Lang, tên phi thường đẹp, nghe tên cũng có thể khiến cho người ta cảm giác chủ nhân của tên này nhất định là nữ tử xinh đẹp.
Mà Đại cô cô xác thực là người cũng như tên, còn tài hoa hơn người.
Lúc ở nhà mẹ đẻ, lão nhân trong phủ thỉnh thoảng ngẫu nhiên có nhắc tới Đại cô cô, tại thời điểm tham gia yến hội, nàng cũng từ trong miệng người khác nghe được một hai.
Có người nói, nàng là Đại chất nữ của tiểu thư trước kia, quả nhiên là mỹ nhân.
Cũng có người len lén nói, dung mạo của nàng không được bằng một nửa Đại cô cô.
Nàng chưa từng gặp qua Đại cô cô, nhưng nhìn Phỉ biểu ca, nàng cũng biết Đại cô cô nhất định là mỹ nhân.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.
...
Trước mắt Tôn Ngọc Tuyết thoáng hiện lên ánh mắt lạnh như băng vừa rồi của Tô Phỉ, không khỏi nắm chặt ngón tay.
Phỉ biểu ca ưu tú tựa trích tiên như vậy, Tiêu Thanh Ninh không xứng đáng ở bên cạnh hắn! Hôm nay khó sinh, đó chính là ý trời.
"Tỷ tỷ, nếu tỷ trên trời có linh, liền phù hộ cho đứa nhỏ Phỉ nhi đáng thương này đi". Ánh mắt Tôn thị yên lặng nhìn bài vị Tôn Lâm Lang, khóe miệng nhưng lại quẹt lên một tia cười: "Còn có các vị tổ tông Tô gia, xin các ngài phù hộ nàng dâu Phỉ nhi".
Tôn Ngọc Tuyết hoàn hồn, cũng chắp tay trước ngực.
"Ngươi phân phó người đi nói cho mẫu thân một tiếng, miễn cho lão nhân gia ngài lo lắng". Qua một lúc lâu, Tôn thị lại mở miệng.
...
Editor: Ngọc Thương
Có biện pháp, tất cả mọi người tinh thần chấn động.
Trước khi thái y đến, dưới sự chỉ huy của nữ y, Tôn ma ma dẫn theo Bạc Hà nhanh chóng treo màn che nửa người phía trên của Thanh Ninh, ngăn cách với thân, tiện cho thái y tra xét, cũng tiện cho bà đỡ làm việc.
Tô Phỉ ôm Thanh Ninh ngồi trên giường.
Trà Mai vội vã mời thái y tiến vào.
"Thế tử". Thái y hướng Tô Phỉ ôm quyền.
"Thái y không cần đa lễ, làm phiền". Tô Phỉ gật đầu, giơ tay ra hiệu.
Thái y khẽ gật đầu, liền không nói thêm lời, trước chẩn mạch cho Thanh Ninh, sau đó mới cầm châm ra, hướng bụng cùng phần eo Thanh Ninh đâm xuống.
Nữ y ở một bên hỗ trợ.
Qua hồi lâu, thái y đem ngân châm trên bụng Thanh Ninh rút ra, nói với nàng: "Thế tử phu nhân, đợi lát nữa dùng sức theo lời bà đỡ hướng dẫn".
Thanh Ninh gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau, đã cảm thấy dưới thân lại bắt đầu bị đau nhức đánh tới, nắm chặt tay Tô Phỉ, từng ngụm từng ngụm hấp khí.
"Bạc Hà, ngươi bưng bát canh đến, còn có, đem phiến sâm cắt ra cho Ninh nhi ngậm". Lý Vân Nương sợ Thanh Ninh mất lực, phân phó.
Bạc Hà gấp rút đi chuẩn bị.
Tô Phỉ hôn đỉnh đầu Thanh Ninh, kê lỗ tai thấp giọng nói với nàng: "Ninh nhi, nàng đừng ngủ, nhất định sẽ không có chuyện gì, biết không?".
"Vâng". Thanh Ninh nhỏ giọng đáp một tiếng.
Thái y lại đem ngân châm đâm ở eo lấy xuống.
Thanh Ninh hung hăng nắm chặt tay Tô Phỉ.
Tô Phỉ cúi đầu ôn nhu nói: "Ninh nhi, nhất định sẽ thuận lợi".
Thanh Ninh kêu thảm thiết một tiếng, nhịn không được ngửa đầu nhìn về phía hắn.
Tô Phỉ mỉm cười với nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nắm thật chặt tay của nàng, vẫn ngăn không được run rẩy, tuy thái y đang dùng châm, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bạc Hà bưng bát canh đến.
Tô Phỉ tiếp chén, dịu dàng đút Thanh Ninh ăn.
Bát canh ấm áp dễ chịu, Thanh Ninh cảm thấy có chút khí lực, nói với Tô Phỉ: "Thiếp muốn nằm".
"Ừ", Tô Phỉ cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, ngồi ở bên cạnh, lại cầm tay nàng không có buông ra.
Thái y lại một vòng châm đâm vào huyệt đạo.
Sau khi nhổ ra, Thanh Ninh lại cảm thấy đau đớn kịch liệt.
Tô Phỉ gắt gao cầm lấy tay nàng, như muốn chia sẻ đau đớn cùng nàng.
Thanh Ninh nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tô Phỉ, cùng tay hắn gắt gao nắm lấy nhau, có lẽ nhờ thế, Thanh Ninh cảm thấy cơn đau cũng hòa hoãn vài phần.
Lý Vân Nương cẩn thận dặn dò đám người Tôn ma ma làm việc, tất cả mọi người theo như phân phó, mỗi ty có một trách nhiệm riêng, bước chân cũng không có loạn, bi thương vừa rồi trong phòng tựa như đều đã quét sạch.
Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, dịu dàng nói chuyện cùng nàng.
Một hồi đau nhức kịch liệt truyền đến, Thanh Ninh hô một tiếng, Tô Phỉ đưa tay ôn nhu lau đi mồ hôi trên mặt nàng, đau lòng vô cùng: "Ninh nhi, hài tử nhất định sẽ bình an sinh ra".
Thanh Ninh nhìn về phía hắn, suy yếu cười một tiếng: "Đời này, có thể gả cho chàng thật tốt".
"Ta cũng vậy". Trong mắt Tô Phỉ thoáng hiện thủy quang, khẽ cười.
Thái y nhanh chóng hạ châm lần thứ ba, chờ rút ngân châm, thái y đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, đứng dậy lui qua một bên.
Thanh Ninh nhất thời đau đến tê tâm liệt phế.
Bà đỡ Lưu cẩn thận kiểm tra một phen, từ sau màn che thò đầu ra, nói với Thanh Ninh: "Thế tử phu nhân, sắp sinh rồi, đợi lát nữa thời điểm hài tử đi ra, ngài hãy dùng lực".
Thanh Ninh gật đầu.
Bà đã Lưu lập tức cho bà đỡ Trương dẫn theo một bà đỡ khác bò lên giường, ngồi quỳ hai bên người Thanh Ninh, còn mình và một bà đỡ khác ở phía sau màn che.
"... Tốt, thế tử phu nhân, dùng sức". Bà đỡ Lưu lớn tiếng nói.
Hai người bà đỡ Trương còn lại theo Thanh Ninh dùng sức, lấy tay cùng nhau ấn xuống bụng nàng.
Hít vào, thở ra... Thanh Ninh cầm lấy tay Tô Phỉ, dùng sức.
"Thế tử phu nhân, đến, dùng sức, nhanh, nhìn thấy đầu rồi!". Bà đỡ Lưu mừng rỡ lớn tiếng hô.
Thanh Ninh siết chặt tay Tô Phỉ, xuất khí lực toàn thân.
Đau đớn, một dòng nước ấm chảy ra vọt ra bên ngoài.
"Sinh rồi, sinh rồi". Bà đỡ Lưu lưu loát tiếp nhận hài tử, ngẩng đầu hưng phấn: "Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân, sinh được một tiểu thiếu gia".
Nói xong, tiếp cây kéo Tôn ma ma đưa tới, lưu loát cắt cuống rốn, sau đó nhấc chân hài nhi ra, đưa tay vỗ lên mông nó hai cái.
Tiếng khóc nỉ non vang dội lập tức vang lên.
Thanh Ninh và Tô Phỉ nắm chặt tay nhau, nén lệ nhìn về phía hài tử.
Trên người hài tử còn mang theo máu, nhưng vung hai tay, đạp hai chân hết sức hữu lực, tiếng khóc phi thường vang dội.
Thanh Ninh nhịn không được ướt hốc mắt, khóe miệng tràn ra nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Lý Vân Nương mừng đến phát khóc. Đám người Tôn ma ma cũng lau nước mắt cười.
Hai mắt Thanh Ninh chợt khép lại, rơi vào một mảnh tối đen.
"Ninh nhi, Ninh nhi, nàng sao vậy?". Tô Phỉ sợ hãi, trái tim trầm xuống, nghiêng đầu hướng thái y la lớn: "Thái y, thái y, mau tới xem một chút".
Thái y vội vàng đi đến bắt mạch, sau đó buông cổ tay Thanh Ninh xuống, cười nói với Tô Phỉ: "Thế tử không cần lo lắng, thế tử phu nhân chỉ là mệt mỏi ngủ thiếp đi".
Cũng phải, thời gian lâu như vậy, nàng đã sớm sức cùng lực kiệt! Tô Phỉ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gẩy gẩy sợi tóc ướt đẫm trên trán Thanh Ninh.
Thái y chúc mừng Tô Phỉ một phen, rồi cười lui ra ngoài.
Lý Vân Nương nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh, vừa chỉ huy mọi người dọn dẹp, vừa nói với Tô Phỉ: "Phỉ nhi, con ra ngoài trước đi, đợi lát nữa thu thập sạch sẽ, ta gọi con vào".
"Không được, con muốn ở lại đây". Tô Phỉ trả lời.
"Aizz", Lý Vân Nương đáp một tiếng, cũng không nói nữa.
Đứa nhỏ đã sinh ra rồi, đi ra ngoài lúc này cũng không sao cả.
Lý Vân Nương đối với chàng rể Tô Phỉ này càng thêm đau lòng.
Nếu là người khác, thê tử sinh con, không chừng bản thân còn đang ở nơi nào đó uống rượu.
Càng thêm đáng quý chính là, thời khắc mấu chốt, hắn tình nguyện bỏ hài tử cũng muốn bảo trụ tính mệnh Ninh nhi.
Hắn thương nữ nhi của nàng như thế, sau này nàng cũng muốn càng thêm yêu thương hắn, coi hắn như nhi tử ruột thịt!
"Tiểu thiếu gia tám cân sáu lượng". Bà đỡ Lưu cao hứng thông báo cân nặng hài tử.
(đơn vị đo cân nặng cổ đại Trung Quốc: cân = lượng = gr. Ở đây cân lượng = kg)
Mọi người giảm thấp âm thanh hướng Tô Phỉ chúc mừng một hồi, trong phòng ngập tràn không khí vui mừng.
Bà đỡ Lưu động tác nhanh nhẹn, cùng hai nhũ nương dịu dàng rửa sạch cho hài tử một phen, sau đó dùng chăn mền nhỏ bọc lại kỹ lưỡng.
Còn lại bà đỡ Trương xoa bụng Thanh Ninh, chờ cuống rốn rơi xuống, mới cao hứng cho đám người Tôn ma ma thu thập.
Phòng sinh rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ.
"Bộ dáng tiểu công tử thật đúng là xinh đẹp, tóc dày đen nhánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, làn da hiện tại là hồng hồng, về sau khẳng định rất trắng...", bà đỡ ôm bọc hài tử, cao hứng khen.
Hai nhũ nương bên cạnh cười ôn hòa: "Thế tử gia và thế tử phu nhân là nhân trung long phượng, tiểu thiếu gia trưởng thành nhất định rất soái khí".
(nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ vẻ đẹp nổi bật/ soái khí: đẹp trai)
Lý Vân Nương cười đưa tay ôm hài tử vào trong lòng, dịu dàng nói: "Đại tôn tử, cháu trai ngoan của ta".
Vừa hướng Tô Phỉ đi tới.
Một đầu tóc đen nhánh sáng bóng, con mắt đen lúng liếng như hắc bồ đào, đôi môi phấn nộn.
(hắc bồ đào: quả nho đen)
Tô Phỉ đưa tay, thuần thục đón con trai từ trong tay Lý Vân Nương, ôm vào trong lòng, tâm lập tức mềm thành nước.
Hài tử yên lặng nhìn hắn.
Tô Phỉ ánh mắt ôn nhu, không khỏi thấp giọng: "Xú tiểu tử, mẫu thân con vất vả như thế, sau này nhớ phải hảo hảo hiếu thuận mẫu thân".
Bởi vì hài tử nặng đến tám cân, cho nên mới khiến Thanh Ninh vất vả như vậy.
Hài tử giật giật miệng, nhắm mắt lại.
"Đặt đứa nhỏ ngủ bên cạnh người Ninh nhi đi". Lý Vân Nương nhỏ giọng nói.
Tô Phỉ gật đầu, dịu dàng đem hài tử đặt bên cạnh Thanh Ninh, sau đó nói với Lý Vân Nương: "Mẫu thân, phụ thân còn ở bên ngoài chờ, đã trễ thế này, mẫu thân và phụ thân hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi".
Hai tên tiểu tử ở nhà đã có nhũ nương chiếu cố, không cần lo lắng, Lý Vân Nương gật đầu: "Cũng được".
Lý Vân Nương nói xong, đi ra khỏi phòng.
Phó Cảnh Hành nghe được hài tử đã sinh, cũng đã cáo từ trở về.
Dưới mái hiên chỉ còn Tiêu Lĩnh, Lý Vân Nương đi tới: "Sao không vào phòng ngồi chờ?".
"Hài tử đâu? Sao không ôm ra cho ta nhìn một chút". Tiêu Lĩnh nhưng lại nhìn về phía sau lưng nàng, hỏi.
"Ngày mai nhìn đi, bây giờ trời tối, gió lạnh". Lý Vân Nương vừa cười vừa nói.
Lý Vân Nương kêu Tôn ma ma đến, hỏi các hạng mục công việc báo tin vui, thấy tất cả đều đã an bài thỏa đáng, cũng liền yên tâm.
...
Những người khác đều lui ra ngoài, chỉ còn Tôn ma ma dẫn theo mấy người Trà Mai ở trong phòng hầu hạ.
Trong phòng yên lặng.
Không hề báo trước, hài tử hé miệng khóc lên.
Hài tử vừa khóc, Thanh Ninh liền mở mắt, nhìn Tô Phỉ ngồi bên cạnh mình, sau đó nghiêng đầu nhìn xuống hài tử ngủ ngay bên người, trong lòng Thanh Ninh nhất thời một mảnh mềm mại.
...
Editor: Ngọc Thương
Phật đường một mảnh thanh lãnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót trên cây phía ngoài sân.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Võ ma ma đi ra ngoài, một lát sau, sắc mặt vô cùng không tốt trở lại Phật đường.
"Tình hình sao rồi? Đã lâu như vậy còn chưa có sinh hạ sao?". Tôn thị mở mắt hỏi.
Võ ma ma nhướng mày, đáp: "Sinh rồi, sinh con trai, mẹ tròn con vuông".
Cư nhiên sinh con trai! Còn mẹ tròn con vuông! Sao lại có thể có sấm sét giữa trời quang như vậy? Không phải nói bị mắc kẹt sao? Nước ối vỡ lâu, không được sao?... Tôn thị hô hấp hơi chậm lại, bên tai vang lên ong ong, thân thể nghiêng một cái, liền ngã ngồi trên bồ đoàn, vô thức nắm lấy tay Võ ma ma, khàn giọng hỏi: "Sinh con trai? Mẹ tròn con vuông? Ngươi không nghe lầm chứ? Hay là người đi hỏi thăm tin tức nghe lầm rồi?".
Tôn Ngọc Tuyết cau chặt lông mày.
"Là thật, thiên chân vạn xác". Võ ma ma cúi đầu trả lời.
Tôn thị ngơ ngác hồi lâu, mới ổn định thân thể, chắp tay trước ngực: "Sinh con trai thật là chuyện đáng mừng! Cám ơn liệt tổ liệt tông phù hộ, cảm tạ các vị Bồ Tát thần linh phù hộ".
Nói xong cũng không dập đầu, lập tức đỡ tay Võ ma ma bò dậy.
Tôn Ngọc Tuyết cũng đỡ tay nha đầu đứng lên.
"Đã trễ thế này, con trở về nghỉ ngơi đi". Tôn thị nghiêng đầu phân phó Tôn Ngọc Tuyết một tiếng, vịn tay Võ ma ma đi ra ngoài.
Có lẽ do ở trước mặt Bồ Tát quỳ xuống đất quá lâu, thời điểm bước qua cửa, hai chân Tôn thị mềm nhũn, Võ ma ma luống cuống tay chân đỡ nàng.
Tôn thị không bị ngã quỵ, nhưng xương gò má bên trái bốp một cái bị đập vào trên khung cửa, lập tức ngay sau đó hai mắt sưng cả lên.
"Phu nhân".
"Mẫu thân".
Mọi người hoảng sợ.
"Kết Hồng, thái y vẫn còn ở bên chỗ thế tử, ngươi nhanh đi thỉnh đến xem cho phu nhân". Võ ma ma vội vàng phân phó Kết Hồng.
Tôn thị đau muốn khóc, ngón tay gắt gao nắm chặt khung cửa, hít vào hai cái, nói: "Không sao, trở về bôi thuốc mỡ tiêu sưng là được rồi".
Đến cầu xin Bồ Tát, trán không sưng, ngược lại mặt thì sưng phồng lên, người ngoài nhìn thấy, không biết sẽ nói thành cái dạng gì đây!
"Mẫu thân, phía dưới mắt của ngài bị sưng lên cả rồi, vẫn nên thỉnh thái y tới nhìn một chút đi, chớ để bị thương con mắt", Tôn Ngọc Tuyết khuyên nhủ.
"Chẳng qua chỉ đụng một chút thôi, không có gì đáng ngại! Cần thái y nhìn làm gì? Quay đầu lại, dưỡng thương vài ngày là tốt rồi". Tôn thị thế nhưng lại nổi giận, lập tức nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết nghiêm nghị quát lên: "Trở về nghỉ ngơi đi, không cần tiễn ta".
Tôn Ngọc Tuyết cúi đầu ứng.
Tôn thị đỡ tay Võ ma ma đi ra ngoài.
Tôn Ngọc Tuyết cắn môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn thị dần dần biến mất trong bóng đêm.
"Phu nhân, chúng ta cũng đi thôi, phu nhân đi xa rồi". Bích Nguyệt thấy Tôn Ngọc Tuyết đứng bất động, qua hồi lâu mới nhẹ nói.
Tôn Ngọc Tuyết không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía bài vị và Bồ Tát phía trên bàn thờ.
Tiêu Thanh Ninh, làm sao lại mẹ tròn con vuông?
Nàng quỳ ở nơi đó cầu xin lâu như vậy.
Chẳng lẽ Bồ Tát và tổ tiên Tô gia đều không thấy nàng thành tâm hay sao?
Đúng là đui mù!
"Phu nhân", Bích Nguyệt lại thúc giục một câu.
Lúc này Tôn Ngọc Tuyết mới xoay người, đỡ tay Bích Nguyệt, Bích Vân, trở về viện tử của mình.
Mới vừa vào phòng, Tô Khiêm ngồi trên kháng uống trà, thấy chủ tớ các nàng, rất không vui hỏi: "Sao về muộn như vậy, ngươi đi đâu?"
Tôn Ngọc Tuyết vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn giải thích: "Đại tẩu sinh con, ta đi qua hỗ trợ, về sau tình huống có chút không tốt, ta liền cùng mẫu thân đến Phật đường cầu xin Bồ Tát".
"Hừ, nàng ta sinh con, ngươi đi hỗ trợ cái gì? Còn đi cầu Bồ Tát?". Tô Khiêm không vui nói: "Người ta sinh con, không lẽ ngươi có thể sinh thay người ta hay sao? Hay là Bồ Tát có thể sinh thay nàng ta?".
Tôn Ngọc Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, lành lạnh nói: "Cũng may là mẫu tử bình an".
"Hừ". Tô Khiêm hừ một tiếng.
"Ta mệt rồi, cơm tối cũng chưa được ăn nữa, ta đi thay quần áo trước". Nói xong không đợi Tô Khiêm trả lời, liền trực tiếp đi vào nội thất.
Mới vừa mặc quần áo trong, Tô Khiêm đi đến.
"Các ngươi lui xuống đi". Tô Khiêm liếc mắt nhìn Bích Nguyệt, Bích Vân.
Hai người Bích Nguyệt không hề động.
"Thế nào, ta không thể sai bảo hai người các ngươi?". Gương mặt Tô Khiêm mang theo tức giận.
Tôn Ngọc Tuyết thật sự rất mệt mỏi, không muốn cùng Tô Khiêm ầm ĩ, đành phân phó Bích Nguyệt, Bích Vân: "Các ngươi đi lấy một ít thức ăn đến".
"Tức giận cái gì mà phải phát hỏa với bọn họ?". Tôn Ngọc Tuyết nhìn hắn, nói một câu, vừa tự mặc y phục.
"Ngươi ngược lại hảo tâm, còn đi cầu Bồ Tát!". Tô Khiêm sắc mặt tối tăm đi đến trước mặt nàng.
Tôn Ngọc Tuyết không để ý đến hắn.
Nhìn dáng người Tôn Ngọc Tuyết uyển chuyển dưới lớp y phục, dung nhan tuyệt sắc, yết hầu Tô Khiêm không khỏi hoạt động lên xuống, lập tức một tay đặt trên tay Tôn Ngọc Tuyết đang mặc y phục, một tay phủ lên trước ngực nàng.
Tôn Ngọc Tuyết nhíu mày: "Hôm nay ta rất mệt, ngươi đừng làm loạn".
"Ta không làm loạn, ngươi mệt mỏi thì cứ tận tình hưởng thụ là được", ngón tay Tô Khiêm phủ trước ngực nàng bóp chặt.
Tôn Ngọc Tuyết đau đến hít ngược lại một hơi, đưa tay gỡ cánh tay Tô Khiêm ra: "Ta thật sự rất mệt, ngươi đừng nháo ta, nếu muốn, ngươi đi nháo các nàng đi".
"Ngươi là thê tử của ta, là thê tử Tô Khiêm ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi hầu hạ ta chính là đạo lý hiển nhiên". Tô Khiêm đưa tay nâng cằm Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ta thực sự mệt, ngươi buông tay, mấy người các nàng đều ôn nhu động lòng người, nhất định sẽ hầu hạ ngươi thật tốt".
Tô Khiêm biết rõ không phải là nàng ghen, mấy phụ nhân kia, là Tôn Ngọc Tuyết nàng vô cùng cao hứng an bài trong phòng hắn, ước gì mỗi lúc trời tối hắn đều đi tìm các nàng, đừng tới nháo mình mới tốt.
Tô Khiêm vê cằm nàng, xoay mặt nàng lại, cúi đầu cắn môi nàng một cái: "Nhớ kỹ, ngươi là người của Tô Khiêm ta, đời này kiếp này mãi mãi là vậy".
Tôn Ngọc Tuyết lạnh mặt: "Ngươi ăn dấm chua cái gì? Hôm nay ta đi Cảnh Tụy viên hỗ trợ, đi Phật đường cầu xin Bồ Tát, đều là mẫu thân mang ta đi, đây đều là chủ ý của mẫu thân!".
"Hừ." Tô Khiêm khẽ hừ một tiếng, nói: "Ta lại thấy ngươi ước gì người mẹ tròn con vuông kia chính là ngươi chứ gì!".
Tô Phỉ hôm nay có trưởng tử, Tô Phỉ hắn sao lại thuận buồm xuôi gió như vậy!
Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, chính mình qua mấy tháng nữa cũng sẽ được trở thành phụ thân, cũng sẽ có con trai!
Tô Khiêm nghĩ tới đây, tay không tự chủ được tăng thêm khí lực.
Tôn Ngọc Tuyết đau đến khàn một tiếng: "Đau quá, Tô Khiêm, ngươi hôm nay phát điên cái gì vậy?".
Tô Khiêm lúc này mới giật mình, buông tay ra, nhìn dấu tay đỏ tươi in trên khuôn cằm tuyết trắng của nàng, thực có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới Tô Phỉ sinh con trai, hắn lại có vài phần không thoải mái, đưa tay liền đem y phục Tôn Ngọc Tuyết đang muốn mặc, xé tan ném trên mặt đất, một tay ôm Tôn Ngọc Tuyết vào lòng, cúi đầu vừa hôn lên, vừa nói: "Ngọc Tuyết, Ngọc Tuyết, chúng ta cũng sinh con trai được không".
Nụ hôn tàn sát bừa bãi rơi xuống mặt, xuống cổ Tôn Ngọc Tuyết.
"Tô Khiêm, ngươi thả ta ra!", Tôn Ngọc Tuyết đưa tay đẩy, nhưng nàng sao là đối thủ của Tô Khiêm.
"Sinh con trai cho ta, sinh con trai cho ta!", Tô Khiêm phun nhiệt khí nói.
"Tô Khiêm, ngươi điên rồi!", Tôn Ngọc Tuyết kêu lên.
Tô Khiêm không để ý đến nàng, ôm nàng hướng tới giường.
Tôn Ngọc Tuyết nghiêm giọng: "Khiêm biểu ca".
Thân thể Tô Khiêm cứng lại, dừng động tác: "Ngọc Tuyết".
"Ta thật sự rất mệt, ngày khác được không?", Tôn Ngọc Tuyết cau mày nói.
Tô Khiêm nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, cuối cùng không hạ thủ được, đưa tay giúp nàng sửa sang y phục: "Nàng còn chưa ăn cơm, vậy ăn cơm đi".
Cùng Tôn Ngọc Tuyết ăn cơm, Tô Khiêm không đi phòng người khác, cũng không có nháo Tôn Ngọc Tuyết.
Nửa đêm, Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy bụng có chút đau nhói, qua một lúc, lại không đau nữa, Tôn Ngọc Tuyết cũng không có để ý, tiếp tục ngủ.
Ngày kế, ăn điểm tâm xong, Tô Khiêm đi nha môn.
Tôn Ngọc Tuyết thu thập một phen, ngồi trước bàn trang điểm để Bích Nguyệt chải đầu, chuẩn bị đến Cảnh Tụy viên.
Đầu tóc vấn xong, mới vừa đứng dậy,.h,ạ thân nóng lên, bụng quặn đau đánh tới, Tôn Ngọc Tuyết đau đến khom lưng ôm lấy bụng.
"A!", Bích Nguyệt và Bích Vân hoảng sợ nhìn xuống váy áo Tôn Ngọc Tuyết.
"Nô tỳ đi mời thái y". Bích Nguyệt phục hồi tinh thần lại trước tiên.
"Không cần đi!", Tôn Ngọc Tuyết nắm lấy Bích Nguyệt, sắc mặt trắng bệch nói.
HẾT CHƯƠNG