Editor: Ngọc Thương
"Phu nhân!", Bích Nguyệt vẻ mặt khủng hoảng, âm thanh không khỏi cất cao vài phần.
"Phu nhân, để Bích Nguyệt đi thỉnh thái y đến đây đi, có nô tỳ ở lại hầu hạ ngài". Bích Vân khẩn trương nói.
"Không cho phép đi!". Tôn Ngọc Tuyết một tay chống bụng, nghiêm nghị quát lên: "Đỡ ta nằm xuống giường".
Tôn Ngọc Tuyết vẻ mặt kiên trì, tàn khốc, không cho hai nha đầu được cự tuyệt.
"Phu nhân, máu chảy rất nhiều, vẫn nên thỉnh thái y tới xem một chút!". Bích Nguyệt, Bích Vân kêu một tiếng, cúi đầu nhìn váy áo Tôn Ngọc Tuyết bị máu nhiễm đỏ, hai người vừa lo lắng vừa sợ hãi.
"Trước lạ sau quen, cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà ngạc nhiên!". Tôn Ngọc Tuyết quát lên.
Nàng rất quen thuộc cảm giác này, đây dấu hiệu sảy thai.
Chẳng qua là tiểu nhật tử đến muộn hai ngày, đêm nay là ngày thứ hai, mới chỉ hai ngày thôi, cho nên nàng cũng không có để ý!
(tiểu nhật tử: kinh nguyệt)
Làm sao lại có đây?
Tôn Ngọc Tuyết có chút bực bội.
Lần trước cách đây chỉ mấy tháng, sao nhanh như vậy lại có rồi?
Nghĩ tới trong mấy tháng này, Tôn thị nước chảy mây trôi hướng viện tử của nàng tặng thuốc bổ, Tôn Ngọc Tuyết cũng có chút minh bạch, thân thể nàng phục hồi rất tốt.
Cộng thêm Tô Khiêm cũng không phải loại người yên tĩnh, sau khi thân thể nàng tốt lên, ngoại trừ ngày tiểu nhật tử của nàng, Tô Khiêm không đi tìm đám người thông phòng khác.
Đại đa số thời điểm, đều là nghỉ tại phòng nàng.
Tuy trong lòng nàng rất chán ghét, không thích, nhưng không thể không làm trách nhiệm của thê tử, huống chi, ở trên giường, cho dù nàng khước từ, cũng không phải là đối thủ của Tô Khiêm.
...
Tối hôm qua Tiêu Thanh Ninh sinh đứa bé mập mạp, sáng nay mình liền rớt hài tử, bản thân mình sẽ bị chê cười, Tiêu Thanh Ninh nghe đwcj, không biết sẽ cao hứng đến mức nào đây!
Còn có, mình lại mất hài tử, đây cũng giống như dự đoán lần trước của thái y.
Không thể đi thỉnh thái y, không chỉ có không thể đi thỉnh thái y, mà còn không thể để lộ ra ngoài.
Không thể lộ ra, ít nhất, vào lúc Tiêu Thanh Ninh mới vừa sinh con trai, tuyệt đối không thể lộ ra! Sao có thể để Tiêu Thanh Ninh chê cười mình?
Tuyệt đối không thể!
Bích Nguyệt và Bích Vân không có cách nào, chỉ đành cẩn thận đỡ Tôn Ngọc Tuyết đến bên giường.
Đi hai bước, váy áo Tôn Ngọc Tuyết nhiễm đỏ hơn phân nửa, máu tươi chậm rãi từ mắt cá chân chảy xuống đất.
Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy dòng nước ấm dưới thân chảy tràn càng lúc càng mau, bụng như có người cầm dao xoắn vào, đau đến mức nàng phải khom người xuống.
Bích Nguyệt và Bích Vân đi theo dừng lại bước chân.
Bích Nguyệt lo lắng nói: "Phu nhân, nhất định phải thỉnh thái y đến bắt mạch cho ngài, nếu không hài tử sẽ xảy ra chuyện!".
"Hài tử cái gì? Hài tử ở đâu ra? Ta chẳng qua là đến tiểu nhật tử thôi!". Tôn Ngọc Tuyết tái mặt ngẩng đầu, ánh mắt âm ngoan trừng nhìn Bích Nguyệt, quát lên.
Bích Nguyệt run run, cắn môi, không dám nói nữa.
Cùng Bích Vân cơ hồ dìu Tôn Ngọc Tuyết đến trên giường.
Trong phòng lưu một vết máu thật dài, mùi máu tươi lan tràn khắp phòng.
Mà Tôn Ngọc Tuyết vẫn còn chảy máu, tựa như chảy mãi không ngừng.
Bích Nguyệt và Bích Vân hai chân đều có chút phát run.
Tiếp tục như vậy, có thể ra xảy ra án mạng hay không?
Bởi vì sảy thai mà bị mất mạng, cũng không phải là không có nghe nói qua.
Phu nhân chảy nhiều máu như vậy, mà không cho thỉnh thái y đến bắt mạch.
Một khi xảy ra chuyện, hai người các nàng cũng đừng nghĩ giữ lại mạng sống, nhưng phu nhân lại cố ý không cho các nàng đi mời thái y cùng đại phu, các nàng không dám ngỗ nghịch phu nhân!
Hai người run rẩy hầu hạ Tôn Ngọc Tuyết lên gường, dùng chăn mền lót hai chân nàng.
Sau lần sảy thai trước, Tôn phu nhân đã báo qua cho người hầu thân cận của Tôn Ngọc Tuyết, nếu lại có thai, có cái gì không thoải mái liền lót hai chân lại, như thế có thể trì hoãn tốc độ hài tử trong bụng chảy xuống.
Bích Nguyệt và Bích Vân trong lòng hai người đều ôm kỳ vọng.
Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, từng chút từng chút hấp khí.
Nhưng mà, lót hai chân, tựa hồ điều này cũng không có hiệu quả gì.
Máu rất nhanh nhiễm đỏ cả chăn đệm.
"Phu nhân, nô tỳ đi mời đại phu đến, nhiều máu như vậy, sẽ xảy ra đại sự". Bích Nguyệt phịch một tiếng quỳ ở cạnh giường, ngẩng đầu cầu khẩn.
"Phu nhân". Bích Vân cũng quỳ xuống.
Tôn Ngọc Tuyết thở ra một hơi, nói: "Bích Nguyệt, ngươi đi nấu cho ta chén canh, còn có, hầm cách thủy một bát canh gà táo đỏ bách hợp, thuận thiện phân phó người đi báo với mẫu thân và đại tẩu một tiếng, nói ta tối hôm qua bị nhiễm lạnh, thay ta nói lời xin lỗi với đại tẩu, ta không thể qua, miễn lây bệnh cho hài tử".
Nói xong, quay sang Bích Vân: "Bích Vân, ngươi ở trong phòng hầu hạ ta, phân phó người trong viện tử, không có việc gì đừng có đi ra ngoài, tập trung làm cho tốt công việc của mình".
Bích Nguyệt do dự, lo lắng, sốt ruột nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết: "Phu nhân, nhất định là tối hôm qua ngài quỳ quá lâu, cho nên mới làm động thai khí, vẫn nên để nô tỳ đi mời thái y đến xem một chút, không chừng hài tử còn có thể bảo trụ được! Còn có, phu nhân ngài cũng nên để cho thái y đến chẩn mạch".
Là vì tối hôm qua quỳ, cho nên mới sảy thai sao? Tôn Ngọc Tuyết giật mình, nghĩ ngợi chốc lát, nhưng vẫn lắc đầu: "Không cần".
Nếu là vì quỳ, như thế nào tối hôm qua không có việc gì, chờ đến hôm nay mới gặp chuyện không may?
Chuyện truyền ra, cộng thêm lời thái y nói lần trước, lão phu nhân và phu nhân sẽ có cái gai mọc trong lòng.
Nàng hiện tại không phải là biểu tiểu thư Quốc Công phủ, mà là thê tử của Tô Khiêm, lập trường bất đồng, tâm cũng sẽ thay đổi. Nàng gả đi chưa đầy một năm, không muốn bởi vì bản thân mình nghi ngờ không ngừng sảy thai, mà bị lão phu nhân và phu nhân chán ghét, vứt bỏ.
Muốn lật đổ Tiêu Thanh Ninh, nàng còn cần hai vị trưởng bối yêu thương, không, đúng hơn là, muốn mượn tay hai vị trưởng bối để đối phó Tiêu Thanh Ninh!
Bích Vân gật đầu, vọt đứng lên: "Nô tỳ lập tức đi thỉnh thái y, Bích Nguyệt, ngươi lưu ở trong phòng hầu hạ phu nhân".
Bích Vân tính tình tương đối nóng vội, không có trầm ổn như Bích Nguyệt, thấy Tôn Ngọc Tuyết như thế, nàng vừa lo lắng lại sợ hãi, thật sự là nhịn không được.
"Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay lời của ta, ngươi chỉ xem như gió thoảng bên tai phải không!". Tôn Ngọc Tuyết giận tím mặt, chống tay ngồi dậy: "Nếu như ngươi không muốn ở bên cạnh ta hầu hạ, ngươi nói một tiếng là được! Hôm nay, có phải ngươi cảm thấy ở bên cạnh ta không có tiền đồ, liền muốn chạy hay không? Vậy ngươi đi tìm chủ khác đi!".
Bích Vân sắc mặt trắng nhợt, dừng lại bước chân đang muốn chạy ra ngoài, một lần nữa lại quỳ xuống: "Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là lo lắng phu nhân ngài gặp chuyện không may".
"Xảy ra chuyện gì? Ta sẽ xảy ra chuyện gì?". Âm thanh Tôn Ngọc Tuyết bén nhọn.
Bích Nguyệt, Bích Vân hai người đều quỳ trên đất, không dám thở mạnh một tiếng.
Tôn Ngọc Tuyết trừng mắt nhìn hai người, thở hổn hển mấy hơi, qua một lúc nằm trở về, thả mềm âm thanh nói: "Ta không có việc gì, hai người các ngươi dựa theo lời ta nói mà làm là được, dù sao ta ở chỗ này, dược liệu bổ thân thể không ít".
Tôn Ngọc Tuyết trong lòng khẳng định, lần trước thái y nói đúng, bởi vì bệnh cũ, mình không thể hoài trụ đứa nhỏ.
Cho nên, đi mời thái y đến, đứa nhỏ này cũng không giữ được.
Như thế, không bằng đừng mời, đừng phô trương ra ngoài còn hơn.
Bích Nguyệt, Bích Vân không dám nói gì nữa, chỉ có thể theo ý tứ của Tôn Ngọc Tuyết.
Bích Nguyệt ra khỏi phòng.
Bích Vân đỏ vành mắt, trước tiên dọn dẹp vết máu trên mặt đất, sau đó cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Bích Nguyệt rất nhanh mang bát canh đến, Tôn Ngọc Tuyết uống xong, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, dựa vào đầu giường, nhìn về phía hai người phân phó: "Hai người các ngươi cảnh giác một chút, đợi lát nữa thay y phục và chăn đệm, các ngươi nhất quyết phải nói là tiểu nhật tử của ta đến, chuyện hôm nay ta không hi vọng có người thứ tư biết!".
"Vâng, phu nhân".Bích Nguyệt cùng Bích Vân ứng.
Máu đã ngừng chảy, vì vậy Bích Nguyệt, Bích Vân hầu hạ Tôn Ngọc Tuyết đổi y phục đã bị máu nhiễm đỏ, lại đổi sang chăn đệm sạch sẽ khác, Bích Nguyệt đem y phục và chăn đệm bẩn ra ngoài, Bích Vân lưu ở trong phòng hầu hạ Tôn Ngọc Tuyết.
...
Editor: Ngọc Thương
Tối hôm qua, Thanh Ninh ăn vài thứ, sau đó nhìn ngắm hài tử một lát, cuối cùng nhìn hài tử rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bởi vì sinh con, nàng rất mệt, cho nên, giấc ngủ này rất sâu, tựa hồ như cũng không có nghe thấy tiếng hài tử khóc, ngày kế khi tỉnh lại, ánh mặt trời xán lạn đã xuyên thấu qua song cửa sổ nhảy vào phòng.
Thanh Ninh ở một mắt ra, Tô Phỉ ngồi bên giường liền lập tức cảm ứng được, ôn nhu hỏi: "Ninh nhi, đã tỉnh?".
"Vâng, giờ gì rồi?", Thanh Ninh cười nhìn về phía hắn, hỏi.
Mặt mày ôn nhu, lộ ra vẻ vui sướng của người làm phụ thân, nụ cười trong mắt như thể muốn từ bên trong tràn ra ngoài.
"Vừa qua giờ Thìn canh ba". Tô Phỉ ấm giọng hỏi: "Đói bụng không?".
"Vâng, có chút đói bụng". Ngủ một giấc thật sâu đến tận lúc này, Thanh Ninh cười gật đầu một cái, sau đó ánh mắt nhu hòa nhìn qua đứa nhỏ nằm bên cạnh.
Mẹ con liền tâm, đứa nhỏ cũng mở to con mắt đen lúng liếng nhìn lại, Thanh Ninh đưa tay dịu dàng sờ nắn khuôn mặt non mềm của nó, cảm thấy trong lòng mềm như có thể chảy ra nước, có cảm giác kích động và kiêu ngạo của người làm mẹ lần đầu tiên: "Cục cưng".
"Tôn ma ma, Trà Mai, phu nhân đã tỉnh". Tô Phỉ nghiêng đầu hướng phía cửa hô một tiếng.
"Như thế nào chỉ có mình chàng ở đây, mấy người Trà Mai sao lại không ở trong phòng?". Thanh Ninh nghe vậy ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện trong phòng chỉ có một nhà ba người bọn họ.
Bình thường, trong phòng phu thê hai người không cần ai ở lại hầu hạ, có điều, tối hôm qua sinh con, nàng cần có người ở bên cạnh hầu hạ, còn có hài tử ở đây, nhưng đến cả nhũ nương cũng không thấy bóng dáng.
"Ta sợ bọn họ đánh thức nàng, cho nên để họ ở bên ngoài chờ". Tô Phỉ ánh mắt ôn nhu, đưa tay ve sợi tóc Thanh Ninh, giải thích.
Thanh Ninh muốn ngồi dậy.
Tô Phỉ đưa tay ôm Thanh Ninh ngồi dậy, lại đút cái gối dựa lớn ở sau lưng nàng, để cho nàng ngồi thoải mái hơn: "Chỉ được ngồi một lúc thôi, đợi lát nữa ăn no, nàng phải nằm xuống, nếu không sau này lưng sẽ bị đau".
Thanh Ninh mỉm cười, mới vừa mở miệng định nói, hài tử ở bên cạnh nhưng lại oa oa khóc rống lên.
"Cục cưng sao vậy?". Thanh Ninh dịu dàng cúi đầu, đưa tay bế con lên: "Có phải đói bụng không, cục cưng ăn sữa chưa?".
"Đưa ta, thân thể nàng còn yếu, đợi lát nữa ăn cơm xong, nàng lại ôm con sau vậy". Tô Phỉ đưa tay thuần thục bế con trai lên: "Chưa có ăn, tối hôm qua sau khi nàng ngủ thiếp đi, nhũ nương thử hai lần, nó cũng không ăn, ta thấy bà đỡ và nữ y đều nói không sao, trước hết cho nó uống chút nước ấm là được".
Bà đỡ nói, uống chút nước ấm trước để cho hài tử bài xuất chất bẩn trong cơ thể.
Tô Phỉ nhẹ nhàng đung đưa, tiếng khóc của hài tử dần dần nhỏ xuống.
Lý Vân Nương dẫn theo Tôn ma ma và đám người Trà Mai bưng thức ăn cười vui vẻ đi đến, còn có cả nhũ nương đi theo.
"Ninh nhi, đói bụng không". Lý Vân Nương cười đi tới.
Tô Phỉ ôm hài tử đứng lên nhường chỗ.
Lý Vân Nương ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Thanh Ninh hỏi: "Khá hơn chút nào chưa? Còn mệt không?".
"Không mệt ạ". Ngủ một giấc, tinh thần của nàng rất tốt, Thanh Ninh lắc đầu trả lời.
Trà Mai và Ngọc Trâm tiến lên dùng khăn ấm lau mặt và tay cho nàng.
Tôn ma ma mang bàn nhỏ dến.
Đồ ăn trong tháng ở cữ rất thanh đạm, không thể cho dầu muối, có lẽ do đói bụng, Thanh Ninh ăn rất khá.
"Cục cưng thật hiểu chuyện, tối hôm qua Phỉ nhi mang theo đứa nhỏ và con cùng nhau ngủ ở đây, buổi tối cũng chỉ nghe thấy nó hừ hừ vài câu, xem ra là rất thân với Phỉ nhi". Lý Vân Nương nhìn Tô Phỉ ôm hài tử, ngữ điệu ôn nhu nói với Thanh Ninh.
Lý Vân Nương cười cùng Thanh Ninh nói chuyện về hài tử.
Thanh Ninh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, ôn nhu liếc mắt nhìn hài tử trong ngực Tô Phỉ, vừa nhẹ giọng hỏi Lý Vân Nương: "Phụ thân đâu ạ? Vào triều rồi sao? Ở nhà có tin tức gì không? Bọn đệ đệ tối hôm qua ngủ ngon giấc không ạ?".
"Ừ, buổi sáng ta bế hài tử ra cho phụ thân con nhìn qua một lát, sau đó ông ấy liền vào triều, về phần đệ đệ con không cần lo lắng, trong nhà đã có nhũ nương săn sóc, hai đứa chúng nó cũng cứng cáp rồi, không cần lo, ta chờ ăn cơm trưa xong sẽ trở về...", Lý Vân Nương nhẹ nói: "Ta thấy hai người các con đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, ta cũng không cần quan tâm nữa... con ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể nhanh chóng hồi phục lại như cũ được".
"Vâng". Thanh Ninh cười gật đầu, lại ăn thêm vài miếng, lúc này mới buông đũa.
Ngọc Trâm và Trà Mai mang bàn nhỏ xuống, nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.
"Thế tử gia, tiểu thiếu gia có lẽ đói bụng rồi, để nô tỳ ôm đi". Hai nhũ nương đi lên trước, cùng hướng Tô Phỉ quỳ gối hành lễ.
Hai nhũ nương, một người họ Mai, một người họ Liễu.
Mai ma ma và Liễu ma ma, hai người đều trắng trẻo nõn nà, mặt mày ôn hòa, khiến cho người ta vừa nhìn liền tâm sinh hảo cảm, hai người này là do Tô Phỉ và Thanh Ninh tự mình lựa chọn.
Tô Phỉ cẩn thận đem hài tử giao cho Mai ma ma.
Hai nhũ nương ôm hài tử đến sau tấm bình phong.
Nhưng chỉ không đến một lát, từ sau tấm bình phong, hài tử liền khóc lên.
Thanh Ninh cảm thấy tâm nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn về phía bình phong hỏi: "Hài tử tại sao lại khóc vậy?".
Tô Phỉ nhíu lông mày.
"Đừng lo lắng". Lý Vân Nương vỗ vỗ tay Thanh Ninh.
Thanh Ninh gật đầu, nhưng vẫn lo lắng như cũ.
Lát sau, Mai ma ma ôm hài tử, cùng Liễu ma ma từ sau tấm bình phong đi ra, có chút không biết phải làm sao: "Thế tử, thế tử phu nhân, tiểu thiếu gia không ăn sữa".
Hài tử khóc đến bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Tô Phỉ đón lấy hài tử.
"Chẳng lẽ còn chưa đói bụng sao?". Lý Vân Nương không khỏi nghi hoặc.
Hai nhũ nương đều có chút lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, hài tử không ăn, còn khóc rất lợi hại.
Có thể làm nhũ nương cho con trai của Tề Quốc Công thế tử, đối với bọn họ mà nói, là phúc phận khó có được.
"Đưa đây, cho thiếp ôm một cái". Thanh Ninh hướng Tô Phỉ đưa tay ra.
Tô Phỉ đem hài tử cẩn thận đặt vào trong ngực Thanh Ninh.
Hài tử hừ hừ hai tiếng, vừa khóc vừa hướng trước ngực Thanh Ninh dụi dụi.
Đây là...
Thanh Ninh nhìn hài tử chép chép miệng cọ cọ, trầm nhẹ nói: "Tự ta cho nó ăn".
Bọn người Lý Vân Nương vô cùng kinh ngạc.
Phu nhân thế gia, hài tử đều đưa cho nhũ nương nuôi nấng, thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là, tự mình nuôi nấng hài tử sẽ ảnh hưởng đến dáng người.
(nuôi nấng: ở đây là cho con bú sữa)
Cho nên, các phu nhân cao môn đại hộ cơ bản đều không tự mình nuôi nấng hài tử.
"Được". Tô Phỉ cũng không phải ngoài ý muốn, ôn nhu gật gật đầu.
Lý Vân Nương nở nụ cười, gật đầu một cái: "Vậy con cẩn thận chiếu cố lấy thân thể của mình, quay đầu lại, nhớ hỏi thái y rõ ràng những thứ cần ăn kiêng".
Hai nhũ nương thất sắc quỳ xuống: "Thế tử phu nhân".
"Các ngươi đứng lên đi, hài tử vẫn cần hai người các ngươi lưu lại bên cạnh giúp đỡ". Tô Phỉ nhìn hai người nói.
Thanh Ninh cũng nhìn về phía hai người nhẹ gật đầu.
"Tạ thế tử, tạ thế tử phu nhân". Hai người cảm kích đứng lên.
Tôn ma ma liền cùng Mai ma ma mang bình phong đến.
Hai nhũ nương ngồi xuống bên cạnh, hướng dẫn Thanh Ninh tư thế cho con bú sữa, cùng các hạng mục công việc nên chú ý.
...
Ăn uống no đủ xong, hài tử chép chép môi, chép ba cái rồi yên lặng liếc chuyển tròng mắt.
Bình phong vừa mới lấy ra, quản gia phái người đi đến bẩm báo, nói có vài người bằng hữu của Tô Phỉ đến chúc mừng.
Tô Phỉ nói một tiếng rồi rời đi.
Thanh Ninh đem hài tử đặt lên giường, bản thân mình thì nằm xuống bên cạnh, cùng Lý Vân Nương nhỏ giọng nói chuyện.
Hàn huyên chưa được một hồi, Tô lão phu nhân cùng Tôn thị, Tô Dao, còn có Hà Như Liên, Hà Như Mạt cười nói rộn rã đã tới.
"Lão phu nhân". Lý Vân Nương đứng dậy.
"Mau ngồi xuống, người một nhà đừng nhiều lễ như vậy". Tô lão phu nhân gấp rút đưa tay đỡ Lý Vân Nương, sau đó ngồi trên ghế bên cạnh giường, từ ái nhìn Thanh Ninh: "Vất vả ngươi, ngươi thật sự là công thần của Tô gia".
Nói xong lại quay sang Lý Vân Nương: "Ngày hôm qua cũng khổ cực phu nhân ngươi".
"Bồ Tát phù hộ, mẫu tử bình an, lúc ấy trong lòng ta thực rất lo lắng". Tôn thị cười, đưa tay lau lau khóe mắt: "May mắn hôm qua có phu nhân ngài ở đây".
Hai người sắc mặt từ ái giống nhau như đúc.
Công phu giả tạo, Tô lão phu nhân và Tôn thị cho tới bây giờ đều làm rất khá.
"Lão phu nhân, bà thông gia nói quá lời, ta chỉ ở bên cạnh động viên mà thôi". Lý Vân Nương cười trả lời, sau đó nhìn Tôn thị: "Nói đến, đều dựa hết vào bà thông gia ngài, đã cầu xin Bồ Tát phù hộ Ninh nhi mẹ tròn con vuông...".
Nói xong, ánh mắt dừng trên mặt Tôn thị một chút, dưới mắt cùng xương gò má bị sưng đỏ một mảng lớn, này... Cầu xin không phải là dập đầu sao, đây lại giống như bị người đánh vậy, chẳng lẽ là... Đánh nhau với Quốc Công gia? Lý Vân Nương thầm nghĩ, rốt cuộc do tính tình, rời mắt coi như không nhìn thấy, tiếp tục vừa cười vừa nói: "Cho nên, bà thông gia mới là khổ cực".
"Tổ mẫu, mẫu thân, ba vị muội muội". Thanh Ninh cười chào hỏi.
"Đại tẩu, đại biểu tẩu". Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia hành lễ gọi một tiếng.
Thanh Ninh cười gật đầu một cái, sau đó, ánh mắt không hề cố kỵ rơi vào trên mặt Tôn thị, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Mẫu thân, mặt của ngài... Đây là thế nào? Bị ai đánh?".
Tôn thị cầm lấy khăn tay, nắm thật chặt: "Tối hôm qua xui xẻo, lúc từ Phật đường trở lại, bị đụng một chút".
Nàng biết ngay, nha đầu này nhất định sẽ hỏi để cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng nàng là mẹ chồng, không thể không đến, đến rồi lại còn phải làm ra bộ dáng vô cùng cao hứng.
"A, thật là làm cho bà thông gia chịu tội, đã mời thái y nhìn qua chưa? Có nghiêm trọng không?". Lý Vân Nương mỉm cười hỏi.
"Chỉ bị đụng một chút xíu, không sao". Tôn thị cười khoát tay áo, sau đó từ ái nhìn Thanh Ninh: "Chỉ cần nàng dâu Phỉ nhi cùng hài tử mẹ tròn con vuông là tốt rồi".
Trong lòng Lý Vân Nương nửa điểm cũng không tin.
Tuy là Phật đường, nhưng trong Quốc Công phủ còn có thể thiếu đèn lồng chiếu đường hay sao? Nha đầu bà tử bên cạnh Tôn thị cũng không ít, cho dù sắc trời tối đen, người làm bên cạnh cũng sẽ không để cho bà ta bị đụng dập đầu!
Mặc dù nàng là thông gia, truy vấn sẽ không hay, nhưng Tôn thị muốn cảnh thái bình giả tạo, cũng không nên mang nữ nhi và ngoại tôn tử của nàng ra làm cái cớ! Lý Vân Nương nói: "Thật sự là đã khiến bà thông gia phí tâm, bà thông gia lần sau không nên như thế, Phật đường bên kia tối, bà lo lắng cho Ninh nhi, cũng phải để người hầu hạ bên cạnh thắp đèn dẫn đường... Nhìn xem, đều sưng lên một mảng lớn như vậy...".
Vừa chê cười Quốc Công phủ làm sao lại không có đèn lồng, còn chỉ trích người hầu hạ bên cạnh Tôn thị.
"Cũng là ta quá lo lắng, cho nên nhất thời không có chú ý". Tôn thị vừa cười vừa đáp.
Thanh Ninh nghe vậy, nói: "Ninh nhi đã để cho mẫu thân lo lắng".
Nói xong liền phân phó Trà Mai: "Trà Mai, đi mời thái y đi đến chẩn mạch cho mẫu thân".
"Không cần, đã thoa thuốc mỡ tiêu sưng rồi, qua hai ngày sẽ tốt thôi". Tôn thị cười ngăn lại: "Không cần việc nhỏ xé thành to như thế".
Trà Mai nhìn về phía Thanh Ninh.
"Vậy theo ý mẫu thân đi". Thanh Ninh hướng Trà Mai nhẹ gật đầu.
"Ừ, là chính nàng không cẩn thận, các ngươi cũng không cần lo lắng, nhất là ngươi, nàng dâu Phỉ nhi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không cần phải quan tâm, phân phó hạ nhân đi làm là được, ngàn vạn đừng để mệt nhọc, ở cữ là phải hảo hảo ngồi". Tô lão phu nhân nói.
Thanh Ninh cười nhạt ứng.
"Đến, nhìn đại tằng tôn tử của ta xem nào!". Tô lão phu nhân đưa ánh mắt nhìn về phía hài tử trên giường, cười trêu chọc: "Ta là bà cố của con".
Tôn thị cũng tới gần: "Ta là tổ mẫu".
Hai người cười trêu đùa vài câu, Tô lão phu nhân ngẩng đầu nói với Thanh Ninh: "Thực là nhu thuận".
"Rất nhu thuận, khi còn bé Phỉ nhi cũng rất nhu thuận, Ninh nhi cũng là người nhu thuận, xem ra là giống cha mẹ". Tôn thị cười phụ họa.
Lý Vân Nương cao hứng cười.
"Đại biểu tẩu, bé con bộ dáng thật xinh đẹp". Tỷ muội Hà gia và Tô Dao bu lại, Hà Như Mạt ngẩng đầu cười ngọt ngào nói với Thanh Ninh.
"Đúng vậy, thật xinh đẹp". Hà Như Liên nhìn về phía Thanh Ninh, khen.
Tô Dao tuy không thích Thanh Ninh, nhưng nàng là hài tử nhỏ nhất Tô gia, Tô gia nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên mới thấy hài tử vừa sinh ra, nho nhỏ mềm mại, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, vì vậy cũng ngẩng đầu phụ họa lời của tỷ muội Hà gia: "Rất đẹp".
"Ừ, giống phụ thân nó". Thanh Ninh gật đầu, hài tử mặt mày lớn lên giống Tô Phỉ.
"Thật xinh đẹp", Hà Như Mạt nháy mắt nhìn, ngẩng đầu hướng Thanh Ninh hỏi: "Biểu tẩu, muội có thể sờ bé con không?".
Thanh Ninh còn chưa mở miệng, Tô lão phu nhân đã nói: "Tiểu hài tử vừa mới sinh ra mềm mại lắm, con chớ có sờ, coi chừng móng tay đả thương nó".
Hà Như Mạt nhìn móng tay nhuộm đơn khấu của mình, thẹn thùng hướng Thanh Ninh le lưỡi một cái.
Thanh Ninh cười cười.
Bạc Hà đi đến, nói: "Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân phái người tới".
"Ừ, cho vào đi". Thanh Ninh còn đang buồn bực, những người khác đều đã đến, như thế nào chỉ có mình Tôn Ngọc Tuyết chưa thấy đâu.
Bạc Hà xoay người đưa một nha đầu tiến vào.
"Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, phu nhân, Thế tử phu nhân, Hầu phu nhân, ba vị tiểu thư". Nha đầu kia vào phòng, cung kính hướng mọi người hành lễ.
"Ừ, đứng lên đi, phu nhân nhà ngươi làm sao vậy? Chỉ phái ngươi sang đây thăm Thế tử phu nhân thôi sao?". Tô lão phu nhân mở miệng hỏi.
"Hồi bẩm lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân tối hôm qua gặp lạnh, hôm nay thân thể có chút không lưu loát, sợ qua đây sẽ lây bệnh khí cho tiểu thiếu gia, nên cố ý để nô tỳ đi đến thỉnh tội". Nha đầu trả lời.
"Đệ muội có lòng, trở về thay ta cám ơn phu nhân nhà ngươi, thay ta vấn an". Thanh Ninh cười nhạt.
Nha đầu kia gật đầu ứng, liền quỳ gối cáo từ.
"Kết Hồng, ngươi đi qua xem Nhị thiếu phu nhân một chút". Tôn thị phân phó một tiếng, sau đó vừa cười vừa nói: "Ngọc Tuyết cũng là có tâm, tối hôm qua liên tục cùng ta ở tại Phật đường".
Nói chuyện đôi lời, thê tử của huynh đệ Tô Hoa Vân cùng nhau đi đến chúc mừng
Một phen hàn huyên, thời điểm mọi người chuẩn bị đến phòng khách uống trà, Kết Hồng quay trở lại, sắc mặt có chút không tốt, nhỏ giọng đứng sau lưng Tôn thị, kê miệng bên lỗ tai Tôn thị nói một câu, Tôn thị nhất thời mặt liền biến sắc, lập tức dùng khăn che đi vết bầm trên mặt, sau đó khôi phục bình thường.
Thanh Ninh nhìn bà ta một cái, thu hồi ánh mắt.
Đám người cười đùa đi tới phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm.
Trong phòng có nhũ nương và bọn người Tôn ma ma ở lại hầu hạ, Thanh Ninh mắt nhìn Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông gật đầu, ra khỏi phòng.
"Là Nhị thiếu phu nhân bị sảy thai, Nhị thiếu phu nhân giấu diếm xuống dưới, cho nha đầu nói chỉ là tiểu nhật tử đến". Rất nhanh, Nhẫn Đông quay trở lại, thấy trong phòng chỉ có mấy người Tôn ma ma hầu hạ, không có người ngoài, liền đi đến bên cạnh giường, thấp giọng bẩm báo.
Tôn Ngọc Tuyết lại sảy thai? Thanh Ninh kinh ngạc.
Xem ra hẳn là lần trước thái y nói không sai, Tôn Ngọc Tuyết không thể hoài trụ đứa nhỏ.
Thanh Ninh đưa tay nhẹ nhàng vỗ hài tử, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu phân phó Nhẫn Đông: "Tối nay, em cho người đem chuyện tiết lộ cho lão phu nhân".
Tối hôm qua Tôn Ngọc Tuyết cùng Tôn thị quỳ tại Phật đường cầu xin Bồ Tát.
Mặc kệ là Tôn Ngọc Tuyết thật sự không thể hoài trụ đứa nhỏ, hay là trùng hợp bởi vì quỳ xin Bồ Tát mà dẫn đến sảy thai, thì cũng không thể để Tôn thị đem chuyện này đổ lên trên đầu mình.
Nàng cũng không khóc xin Tôn Ngọc Tuyết đi cầu Bồ Tát.
Hơn nữa, Tôn Ngọc Tuyết sẽ cầu xin Bồ Tát phù hộ mình sao?
Tin chắc đến Bồ Tát cũng không tin!
Nếu vì nguyên nhân này, tối hôm qua nên xảy ra chuyện rồi, nghỉ ngơi cả đêm, hẳn là phải ổn định mới đúng!
Tôn Ngọc Tuyết đã muốn giấu diếm chuyện này, vậy liền đem chuyện lộ ra ngoài.
Dựa vào thần sắc Tôn thị, chắc chắn bà ta đã biết.
Bên phía lão phu nhân thì sao? Tôn thị thương Tôn Ngọc Tuyết, có lẽ sẽ giúp nàng ta giấu diếm.
Đương nhiên phải để cho lão phu nhân biết rõ!
Chuyện năm đó, người rõ ràng nhất chính là Tô lão phu nhân, có lẽ, Tôn thị cũng biết một chút, nhưng hai người đều sẽ không dễ dàng lộ ra nửa điểm, không chỉ có hai người bọn họ, mà cả đám người Võ ma ma và Đan ma ma hầu hạ bên người bọn họ thời gian dài, cũng không để lại dấu vết dò xét.
Tôn Ngọc Tuyết chính là cơ hội.
Tôn Ngọc Tuyết là nữ nhi Tôn gia, lại là cháu gái của Tôn Lâm Lang và Tôn thị, là thê tử của Tô Khiêm, vừa là con dâu của Tôn thị, vừa là cháu gái bà ta.
Cho nên, ra tay từ trên người Tôn Ngọc Tuyết, ngược lại có thể xem là một ý kiến hay.
Nhẫn Đông đáp: "Nô tỳ đi an bài ngay".
Nói xong liền đứng dậy.
...
Editor: Ngọc Thương
Đại sảnh ngoại viện, Tô Phỉ cùng Phó Cảnh Hành và vài người bằng hữu đang uống rượu, nói chuyện phiếm.
Mọi người vui vẻ trò chuyện ăn cơm trưa, ngồi thêm một lát mới đứng dậy cáo từ.
Đám người Phó Cảnh Hành cáo từ, Tô Phỉ quay về phòng.
Lý Vân Nương dặn dò vài câu, cũng dẫn theo người trở về.
Hài tử mới vừa ăn sữa, vẫy tay, bộ dáng rất mạnh mẽ.
Tô Phỉ cho tất cả mọi người lui ra ngoài, cởi giày, lên giường, nằm nghiêng, đưa tay kéo tay Thanh Ninh, ánh mắt ôn nhu nhìn hài tử.
Tô Phỉ đem ngón trỏ đưa tới trong tay hài tử.
Hài tử bắt được ngón tay của hắn.
Tô Phỉ vui sướng nhìn về phía Thanh Ninh: "Ninh nhi, lực tay của con trai chúng ta thật là lớn".
Thanh Ninh cũng học hắn, đem ngón tay đưa vào trong lòng bàn tay hài tử.
Tay hài tử ôn nhu mềm mại, nhưng xác thực là có lực bắt được ngón tay của nàng.
Loại cảm giác này rất kì diệu, tựa hồ như gió xuân phất qua trái tim, mềm mại vô cùng.
Hài tử chơi một hồi xong đi ngủ.
"Thanh Ninh, cám ơn nàng". Tô Phỉ cầm tay Thanh Ninh, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn nàng. Cám ơn nàng khổ cực như vậy sinh ra con trai, cũng cám ơn nàng, tại thời khắc sinh tử cấp bách như vậy, không bỏ lại hắn.
"Thiếp cũng cám ơn chàng". Ánh mắt Thanh Ninh nhu hòa, cười nhìn thẳng Tô Phỉ.
...
Ra khỏi Cảnh Tụy viên, cùng đám người Tô lão phu nhân rời ra, nụ cười trên mặt Tôn thị rốt cuộc không nhịn được, mang theo mấy người Võ ma ma, Kết Hồng liền hướng viện tử của Tôn Ngọc Tuyết đi tới.
Tô Dao và tỷ muội Hà gia đều trở về phòng của mình, Tô lão phu nhân đỡ tay Đan ma ma đi về Cúc uyển, cùng khách nhân trò chuyện nửa ngày, Tô lão phu nhân rất mệt mỏi.
Thời điểm đi tới Cúc Uyển, mơ hồ nghe được có hạ nhân nhỏ giọng nói chuyện.
"Thế tử phu nhân một lần được con trai... Nhị thiếu phu nhân nhưng lại thật đáng thương".
"Cũng không hẳn là đáng thương, đây là lần thứ hai, làm sao lại rớt nữa".
"Aizzz, lần trước thái y nói thế nào ấy nhỉ...".
"Nói Nhị thiếu phu nhân bởi vì bệnh cũ mà không thể hoài trụ đứa nhỏ".
"Thật là đáng thương...".
Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống.
"Là ai ở đó!". Đan ma ma nghiêm nghị quát to một tiếng.
Hai nha đầu thân thể run rẩy từ đằng sau tường đi ra, thấy là Tô lão phu nhân, phịch một tiếng quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến lão phu nhân".
"Bọn tiểu nô tài đáng chết, nguyên một đám chỉ biết bàn lộng thị phi, nên rút lưỡi các ngươi!". Đan ma ma nghiêm mặt, lớn tiếng mắng.
"Lão phu nhân tha mạng, nô tỳ không có bàn lộng thi phi, chỉ là nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân mất hài tử rất đáng thương, cho nên nô tỳ mới cảm khái vài câu". Hai nha đầu dập đầu cầu xin.
"Nhị thiếu phu nhân mất hài tử? Lời này các ngươi là từ đâu nghe được? Bịa đặt!". Tô lão phu nhân trầm giọng hỏi.
"Hồi lão phu nhân, thiên chân vạn xác, mọi người trong viện tử của Nhị thiếu phu nhân đều nói như vậy". Một nha đầu trả lời.
Tô lão phu nhân nhíu mày.
Đan ma ma mắt nhìn Tô lão phu nhân, lập tức quát lên: "Người đâu, đem hai đứa nô tài bể miệng này mang xuống...".
"Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, bỏ qua đi". Tô lão phu nhân cắt đứt lời Đan ma ma, khoát tay.
"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma khom người đáp.
"Tạ lão phu nhân ân điển". Hai nha đầu cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu.
Tô lão phu nhân mím môi đỡ tay Đan ma ma vào phòng.
Đan ma ma đỡ Tô lão phu nhân vào nội thất ngồi xuống, cho người khác đều lui ra ngoài, hỏi: "Lão phu nhân, ngài xem chỗ Nhị thiếu phu nhân bên kia, có cần nô tỳ đi qua nhìn một chút hay không?".
"Trước hết cứ chờ, xem Tôn thị nói như thế nào". Tô lão phu nhân nhấp một ngụm trà: "Nếu đợi lát nữa, đến giờ lên đèn, Tôn thị không sang bẩm báo với ta chuyện này, ngươi phải đi thỉnh nó đến".
Trong Quốc Công phủ, ngoại trừ Cảnh Tụy viên, nếu mình muốn biết, chẳng phải là đơn giản? Nhưng có người cố ý diễn tuồng như vậy, là muốn nói cho mình biết chuyện của Tôn Ngọc Tuyết. Chuyện lớn như thế, cũng phải cho Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết một cơ hội chủ động, không phải sao?
Việc này liên quan đến cháu nội, con nối dòng, trước khi Tôn thị đến, mình phải suy nghĩ thật kĩ nên xử lý như thế nào.
"Vâng", Đan ma ma nhẹ giọng đáp một tiếng.
Tô lão phu nhân đem chén trà đưa cho Đan ma ma.
Đan ma ma tiếp chén trà để lên bàn, sau đó quỳ một bên, nhẹ nhàng đấm chân cho lão phu nhân.
Tô lão phu nhân nhắm mắt lại, như thể đã ngủ say.
...
Editor: Ngọc Thương
"Mẫu thân". Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt tuyết trắng ngồi ở trên giường.
"Con, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy, sao không nói với ta một tiếng?". Tôn thị đi tới, ngồi ở cạnh giường: "Sao không thỉnh đại phu đến nhìn? Nếu là có chuyện gì, con phải làm sao bây giờ?".
"Không sao, chỉ là có chút không thoải mái thôi, còn làm phiền mẫu thân ngài tự mình sang đây thăm con". Tôn Ngọc Tuyết trong lòng tuy hoài nghi, nhưng vẫn nghĩ là Tôn thị không biết chuyện mình sảy thai, cho rằng bà ta bởi vì nghe tin mình không thoải mái nên mới đến thăm, vì vậy vừa cười vừa nói.
"Còn giả vờ với ta!". Tôn thị tức giận, đưa tay điểm lên trán Tôn Ngọc Tuyết: "Rõ ràng là mất hài tử, còn giả vờ với ta! Chuyện lớn như vậy, còn không chịu thỉnh thái y hoặc đại phu đến xem một chút, việc sảy thai nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, sao con có thể hồ đồ như vậy!".
Tôn thị vừa thương tâm nàng mất hài tử, lại trách cứ nàng chuyện lớn như vậy còn giấu diếm, không cho người đến cầm mạch! Sảy thai, chỉ cần một cái không tốt, cũng sẽ mất mạng!
Làm sao mà biết được? Tôn Ngọc Tuyết ngoan lệ quét mắt qua Bích Nguyệt và Bích Vân, sau đó thõng đầu xuống, nhẹ đáp: "Mẫu thân, không cần lo lắng, thuốc lần trước vẫn còn, con đã để Bích Nguyệt dựa theo phương thuốc lần trước sắc cho con uống, cũng đã uống canh bồi bổ thân thể, không sao, con không báo với mọi người, là bởi vì, con nghĩ đại tẩu lúc này vừa mới sinh con trai, mà con lại mất hài tử, việc này... Tóm lại là không tốt".
"Con, đứa nhỏ ngốc này, chẳng lẽ nó sinh con trai, thì con cũng không chú ý đến sống chết của bản thân mình nữa hay sao? Tại sao con lại hồ đồ như vậy?". Tôn thị mắng.
"Con biết mẫu thân ngài thương con, nhưng mà...", Tôn Ngọc Tuyết ngập ngừng một phen, giọng nói bi thương: "Nhưng mà lần trước thái y nói... Con sợ, con sợ...".
Nói xong, nước mắt tí tách rơi xuống tay Tôn thị.
Tôn Ngọc Tuyết không nói nữa, chỉ lặng yên rơi nước mắt.
Tôn thị biết nàng cố ý giấu diếm mình, nhưng thấy nàng thương tâm khóc nỉ non, trong lòng tuy tức giận, cũng không có cách nào bộc phát, đành đè hỏa trong lòng: "Thái y kia nói bậy mà thôi, thân thể con vốn còn chưa dưỡng tốt, bây giờ đã lại mang thai hài tử mảnh mai, vốn là dễ gặp chuyện không may, hôm qua còn phải theo chân ta bận rộn một ngày, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện...".
Nói rồi, sắc mặt Tôn thị trầm xuống: "Có điều, chính con cũng quá không cẩn thận, có thai nên báo ngay với ta, ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi là được, còn đi theo ta bận rộn một ngày làm gì! Con vốn tự biết tình trạng bệnh tật trong người mình, trước đã mất một đứa bé, giờ lại không cẩn thận như vậy!".
Thái y cũng đã nói, bệnh cũ sẽ khiến nó không hoài trụ được đứa nhỏ, vậy có thai rồi, còn không chịu nằm trên giường dưỡng thai? Lại khăng khăng đi theo mình đến hỗ trợ Cảnh Tụy viên, về sau còn theo mình tới Phật đường quỳ lâu như thế?
"Tiểu nhật tử đến chậm hai ngày, con cũng không nghĩ tới là...", Tôn Ngọc Tuyết lệ mưa nhạt nhòa.
"Tự mình có thai mà còn không biết! Đúng là quá sơ ý!". Tôn thị trong lòng rốt cuộc vẫn oán giận Tôn Ngọc Tuyết đem cháu nội mình rớt hết.
"Mẫu thân...", Tôn Ngọc Tuyết che miệng khóc.
"Được rồi, đừng khóc nữa". Tôn thị đè tâm tình, nói một câu, lập tức nhìn về phía Bích Nguyệt và Bích Vân: "Các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào? Xem ra lần trước phạt quá nhẹ rồi!".
Bích Nguyệt, Bích Vân quỳ xuống, không dám nói một tiếng.
"Mẫu thân, chuyện này ngài đừng nói cho tổ mẫu". Tôn Ngọc Tuyết kéo tay Tôn thị.
Tôn thị suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, miễn cho tổ mẫu con khổ sở, sẽ không nói cho bà ấy".
Để lão phu nhân biết chuyện, lại khiển trách mình, nói mình không tận tâm, không quan tâm con trai con dâu.
Trời đất chứng giám, nàng so với ai khác đều lo lắng cho con trai mình hơn cả.
Không chừng lão phu nhân còn trách mình, sao lại chọn lấy một đứa con dâu như vậy!
Nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện.
"Cám ơn mẫu thân". Tôn Ngọc Tuyết lau nước mắt, lộ ra một tia cười.
"Được rồi, ta đã cho người đi mời đại phu, để đại phu cầm mạch cho con, không thể qua loa, coi chừng để lại di chứng". Tôn thị nói.
Tôn Ngọc Tuyết gật đầu cười vâng một tiếng.
"Hai ngày tới con nghỉ ngơi thật tốt, con là bị cảm lạnh, bệnh này cũng không thể nằm quá lâu". Tôn thị cau mày lại nói.
"Vâng, con biết". Tôn Ngọc Tuyết gật đầu. Nàng hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn thị, chờ thêm hai ngày nữa là tới lễ tắm ba ngày của hài tử, sẽ có không ít khách nhân đến, cho dù mượn cớ bị ốm, nhưng vẫn phải lộ mặt.
Tôn Ngọc Tuyết trong lòng cũng có chút rét run, mình vừa mới sảy thai, Tôn thị thế nhưng một chút cũng không muốn vì mình che lấp thêm mấy ngày.
Tôn thị lại dặn dò nàng vài câu, chờ đại phu đến, sau khi thỉnh qua mạch cho Tôn Ngọc Tuyết, Tôn thị liền đứng dậy trở về phòng.
"Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân có lẽ do ngày hôm qua quá mệt mỏi, cho nên mới gặp chuyện không may, ngài đừng nghĩ nhiều". Võ ma ma đỡ tay Tôn thị từ từ đi lên phía trước, thấp giọng khuyên nhủ.
"Aizzz, hi vọng là thế", Tôn thị thở dài một hơi: "Nếu thực là như vậy, thì thật tốt quá".
Nhưng mà lần này, đó chính là nghiệp chướng của nó, đem cháu nội mình rớt mất.
Muốn đem nước bẩn giội lên người khác cũng không được, chuyện cầu xin Bồ Tát, là do chính mình lôi kéo Tôn Ngọc Tuyết đi cầu.
Tổ tông Tô gia cùng Bồ Tát thật là đều không có mắt, không có lỗ tai.
Thứ mình không xin thì rất linh, thứ mình rất muốn thì hết lần này tới lần khác lại đi mất đi.
"Nhưng trong lòng ta đây vô cùng hoang mang, ngươi nói xem, Tôn Ngọc Tuyết này nếu như...", Tôn thị nhẹ nói, câu kế tiếp nuốt xuống.
Nếu như thật sự không thể hoài trụ đứa nhỏ, vậy...
Hoàng hôn dần dần dày, nha đầu ngay ngắn trật tự đem đèn lồng đều thắp sáng, treo lên.
Thời điểm mấy người Tôn thị sắp đi đến chủ viện, chợt thấy Song Hỷ vội vã từ phương hướng khác đi tới, đến trước mặt Tôn thị quỳ gối hành lễ: "Phu nhân, lão phu nhân thỉnh ngài đi qua một chuyến".
Tôn thị nghĩ tới, Tôn Ngọc Tuyết bị sảy đứa nhỏ, lão phu nhân lại vào lúc này phái người đến thỉnh mình qua đó, thật quá trùng hợp đi?
Trong lòng Tôn thị không khỏi lộp bộp, cổ họng đột nhiên có chút phát căng.
HẾT CHƯƠNG