Editor: Ngọc Thương
Tống Tử Dật kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Vận ôm hai chân mình.
Đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi, sắc mặt vàng như nến, giống như phụ nhân ba bốn mươi tuổi.
Nàng, làm sao lại thành bộ dáng thảm hại như vậy?
Tống gia và Thẩm gia là thế giao, Tống Tử Dật đối với các vị tiểu thư, công tử Thẩm gia đều không xa lạ gì, trong kí ức của hắn, Thẩm Thanh Vận là một nữ tử xinh đẹp mềm mại, thanh tú động lòng người, như thể một đóa hoa phù dung.
Bởi vì là nữ nhi duy nhất của Thẩm Tránh và Bùi thị, cho nên, Thẩm Thanh Vận cũng rất kiêu ngạo.
Hắn nhớ rõ gièm pha giữa mình, Thẩm Thanh Vận và Đổng Khải Tuấn.
Thẩm Thanh Vận sau đó thế nào, Tống Tử Dật không rõ ràng lắm, mấy tháng nay cho dù hỏi thăm, cũng không nghe được tin về tiểu nha đầu Thẩm Thanh Vận này.
Theo hắn, Thẩm Thanh Vận bị đuổi khỏi Thẩm gia, nhưng không thể nào rơi xuống hoàn cảnh này được? Tuy bị đuổi, hẳn là Thẩm gia hoặc Bùi thị cũng sẽ hảo hảo an trí cho nàng.
Trên đời không thiếu người giống nhau, chẳng lẽ đây chỉ là một nữ tử lớn lên giống Thẩm Thanh Vận?
"Đại ca, xin thương xót, cứu ta đi". Thẩm Thanh Vận ôm tay Tống Tử Dật: "Xin cứu ta, ta tên là Thẩm Thanh Vận, là cháu gái Hưng Ninh hầu Thẩm Phong, phụ thân ta là Thẩm Tránh, mẫu thân ta Bùi thị, ta bị người gian bắt cóc, bị hắn nhốt trong nhà, Đại ca xin thương xót, huynh cứu ta, phụ mẫu ta chắc chắn báo trọng ân...".
Quả nhiên là Thẩm Thanh Vận! Tống Tử Dật kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Vận phủ phục bên chân mình.
Thẩm Thanh Vận thần sắc bối rối sợ hãi.
Tống Tử Dật híp mắt, không có mở miệng nói chuyện.
Từ trong viện, một nam nhân xấu xí đuổi theo chạy ra, miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Con đàn bà chết tiệt, ngươi lại còn dám đánh ta? Xem lão tử hôm nay thu thập ngươi thế nào?".
Vừa thấy Thẩm Thanh Vận ôm chân Tống Tử Dật, đánh giá Tống Tử Dật một vòng từ trên xuống dưới, nhìn về phía Thẩm Thanh Vận mắng: "Con đàn bà thối tha, ta đánh chết ngươi, ban ngày ban mặt, ngươi cư nhiên trộm hán tử!".
(trộm hán tử: vụng trộm gian tình với đàn ông)
Nói xong, nhổ toẹt một ngụm đờm xuống đất, chỉ vào Tống Tử Dật mắng: "Xú tiểu tử, thức thời thì cút xa một chút, đây là việc nhà của gia".
Tống Tử Dật nhướng đầu mày, trầm mặc không nói.
Nam nhân kia thấy Tống Tử Dật như thế, khom lưng đưa tay một phát bắt được sau gáy Thẩm Thanh Vận: "Con đàn bà thối tha, ta cho ngươi trộm hán tử, ta cho ngươi trộm hán tử".
Thẩm Thanh Vận bị đánh oa oa kêu, hai tay liều mạng ôm hai chân Tống Tử Dật, âm thanh kêu lên: "Đại ca, cứu mạng, cứu mạng, Trương ca, đừng đánh nữa, Trương ca đừng đánh nữa".
"Trộm hán tử này, đồ con không biết xấu hổ!". Nam nhân gọi là Trương ca túm lấy tóc Thẩm Thanh Vận, kéo về phía sau.
"A!", Thẩm Thanh Vận bén nhọn hét một tiếng, vẫn liều mạng ôm chân Tống Tử Dật, khóc cầu xin: "Đại ca, xin thương xót, cứu mạng, ta là bị Trương ca bắt cóc, xin huynh thương xót cứu ta, phụ thân mẫu thân ta nhất định sẽ hậu tạ huynh".
Tống Tử Dật không có ý định đưa tay hỗ trợ, dù sao lúc này hắn còn đang bị truy nã, đối mặt với muội muội thế giao ngày xưa, tâm hắn không thể mềm xuống, không nghĩ sẽ cứu nàng.
Cứu nàng, khả năng sẽ mang đến cho mình nhiều phiền toái vô tận, còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của mình.
Thẩm Thanh Vận nàng, không đáng cho Tống Tử Dật hắn mạo hiểm.
Ngay cả đối với Nghi An, người đã từng chung giường chung gối, hắn cũng có thể nhìn nàng tươi sống chết rét mà không nháy mắt, một Thẩm Thanh Vận, hắn không đến mức vì nàng mà bại lộ hành tung của mình.
Hắn còn muốn báo thù, muốn vặn ngã Tứ hoàng tử, báo thù rửa hận cho Tống gia.
Thời điểm Tống gia rơi đài, thời điểm phụ thân hắn ngàn dặm xa xôi, một đường bị người ngược đãi, thời điểm mẫu thân và muội muội hắn bị sa vào quan kỹ, không có ai, không có ai đưa tay giúp bọn họ!
Tống Tử Dật cũng sẽ không bởi vì người ngoài mà có nửa điểm mềm lòng!
"Tiểu tử, ngươi chớ xen vào việc của người khác, nếu như ngươi không có quan hệ gì với xú bà nương này, thì mau chạy lấy người, nếu có quan hệ, ta liền đưa ngươi đi Thuận Thiên phủ, tố cáo các ngươi nam xướng nữ đạo, bại hoại gia phong". Trương ca hung thần ác sát nhìn về phía Tống Tử Dật uy hiếp.
"Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta cùng vị đại ca này căn bản không quen biết! Đi, bây giờ lập tức đi Thuận Thiên phủ, ta muốn tố cáo ngươi bắt cóc tiểu thư quan gia! Tống ngươi vào nhà lao, cho ngươi ăn bản tử! Chém đầu ngươi!". Thẩm Thanh Vận nghiêng đầu nhìn Trương ca, đỏ ngàu hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
(bản tử: đánh trượng)
"Ngươi, con đàn bà điên này, ngươi còn dám mạnh miệng!", Trương ca trong lòng một hồi kích động, túm tóc Thẩm Thanh Vận kéo về phía sau, nói với Tống Tử Dật: "Vị huynh đệ kia, nàng là nữ nhân của ta, đầu óc có vấn đề, nàng chính là người điên, cứ gặp người là điên điên khùng khùng nói mình là thiên kim đại tiểu thư, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ".
(hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói linh tinh)
Thẩm Thanh Vận đau đến oa oa kêu gào.
Hàng xóm nghe được động tĩnh, không ít người mở cửa viện ra, xông tới, tuy đã quá quen thuộc, vẫn có người hảo tâm đi lên khuyên can.
"Ta nói, ngươi thật vất vả mới có vợ, nên hảo hảo yêu thương nàng, không cần đánh Đại muội tử".
"Đúng vậy, ba ngày thì hai ngày đùa giỡn, đừng ầm ĩ, Đại muội tử tuổi còn trẻ, ngươi lớn tuổi, nhường nàng một chút, dỗ dành nàng thì tốt rồi".
"Đại ca, van cầu ngươi cứu ta, cứu ta". Những người vây trước mắt, chắc chắn sẽ không tin mình, Thẩm Thanh Vận trong lòng hiểu, liền ôm chân Tống Tử Dật, chết cũng không buông tay.
"Aizzz, Đại muội tử, ngươi cũng đừng cứ chạy ra ngoài mãi, gả cho người rồi, nên hảo hảo sống qua ngày, không cần phải suốt ngày đều ảo tưởng, nằm mơ nói mình là thiên kim đại tiểu thư".
...
"Ta không phải, ta không phải, ta thật sự là thiên kim quan gia, ta không phải là vợ hắn, ta là bị hắn bắt tới, các vị đại ca đại tẩu, xin thương xót...". Thẩm Thanh Vận gấp đến độ oa oa kêu to.
"Nghe lời đại tẩu nói, hảo hảo sống qua ngày".
"Tuổi mỗi ngày một trưởng thành, ngươi cũng nên thu liễm một chút đi".
"Được rồi, đã quấy rầy mọi ngươi, ta đây mang nàng về nhà". Trương ca hướng hàng xóm cảm tạ, sau đó nói với Tống Tử Dật: "Huynh đệ, xem ra hôm nay nương tử điên của ta mạo phạm ngươi, huynh đệ thỉnh, lần sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa".
Nói xong liền dắt tay Thẩm Thanh Vận kéo vào trong phòng.
"Cứu mạng, cứu mạng! Đại ca, nếu không ngươi chuyển cho phụ mẫu ta cái tin". Ngón tay Thẩm Thanh Vận từ từ nới lỏng ra.
Tống Tử Dật không buồn liếc mắt nhìn, tiếp tục đi lên phía trước.
Người vây xem thấy không còn gì, cũng đều lục tục trở về nhà.
"Tiện nhân, ta cho ngươi chạy, ta cho ngươi chạy". Bị bắt trở về nhà, Trương ca đem chân tay Thẩm Thanh Vận trói lại, sau đó cầm đằng điều vung lên đánh.
(đằng điều: roi làm từ cành cây)
Đằng điều rậm rạp chằng chịt rơi vào trên người nàng, lại tránh được khuôn mặt nàng.
"Đừng đánh, đừng đánh, ta không dám nữa". Thẩm Thanh Vận giãy giụa, vừa trốn vừa kêu cầu: "Ta không dám nữa, van cầu ngươi đừng đánh".
Nhưng đối phương đối với lời cầu xin của nàng vô cùng hờ hững, đánh rất hung ác: "Xú bà nương, ăn của lão tử, ở nhà của lão tử, uống của lão tử, ngươi còn dám chạy ra ngoài? Chạy đi, chạy nữa đi!".
Thẩm Thanh Vận ôm thân thể, khóc trốn tứ phía.
Trương ca đánh đến mức tay tê rần, mới ném đằng điều đi, sau đó nhổ một ngụm, ra khỏi phòng khóa cửa lại.
Thẩm Thanh Vận giãy giụa từ từ dời đến góc tường, toàn thân phát run,hàm răng va vào nhau lập cập: "Ta không dám nữa, không dám nữa".
Thẩm Thanh Vận mỗi thời mỗi khắc đều hối hận trong lòng.
Lúc trước tại sao lại rời khỏi thôn trang mẫu thân an bài?
Hôm nay, liền bị tên cầm thú này nhốt lại.
Cho dù may mắn chạy ra ngoài, đám hàng xóm cũng nghe lời Trương ca nói, xem nàng như kẻ điên.
Thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Không lẽ đời này của nàng kết thúc như thế.
Thẩm Thanh Vận khóc đến nước mắt khô cạn.
Phía tây trời chiều huyến lệ như gấm.
Nghe được tiếng la khóc của Thẩm Thanh Vận từ phía sau truyền đến, bước chân Tống Tử Dật nửa điểm cũng không có dừng lại.
Ra khỏi ngõ hẻm, thuê xe ngựa, đến một trà lâu tầm thường.
Vào nhã gian, ngồi một lát, Đoàn nhị công tử Đoàn Thiếu Trạch dẫn theo Cửu hoàng tử vào nhã gian.
"Tham kiến Cửu điện hạ". Tống Tử Dật đứng dậy.
Cửu hoàng tử khiêu mi cao thấp đánh giá Tống Tử Dật một phen, ngồi xuống ghế, hỏi: "Ngươi muốn gặp ta?".
"Vâng", khóe miệng Tống Tử Dật khẽ cong, chậm rãi ngẩng đầu.
Cửu hoàng tử cau mày: "Ngươi là ai? Gặp bản điện hạ là vì chuyện gì?". Còn liên lụy người Đoàn gia vì hắn đến làm cầu nối.
"Biểu ca, huynh không nhận ra sao". Đoàn Thiếu Trạch nghiêng đầu, cười nói với Cửu hoàng tử: "Hắn là Tống Tử Dật".
"Tống Tử Dật?", đáy mắt Cửu hoàng tử thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, sắc mặt lại không thay đổi, ánh mắt cẩn thận quan sát mặt Tống Tử Dật một phen: "Nhìn kỹ, ngược lại xác thực là có chút giống".
Cửu hoàng tử đưa tay bưng chén trà quan sát một phen, liếc xéo Tống Tử Dật hỏi: "Ngươi tìm bản điện hạ có chuyện gì? Chẳng lẽ không sợ bản điện hả tróc nã ngươi đem quy án sao?".
Tống Tử Dật nở nụ cười: "Cửu hoàng tử đã tới, vậy thì bày tỏ, Tống Tử Dật ta vẫn hữu dụng, Tống Tử Dật nguyện ý thuần phục Cửu điện hạ". Muốn báo thù, dùng sức mình đi ám sát Tứ hoàng tử, khả năng vừa vào phủ Tứ hoàng tử đã bị thị vệ chết, hơn nữa, cả Tống gia bọn họ, cái chết của phụ thân, mẫu thân và muội muội bị khi dễ.
Một cái mạng của Tứ hoàng tử làm sao đền đủ?
Mặc dù hôn nhân giữa mình và Nghi An không duy trì bao lâu, nhưng chuyện của Tứ hoàng tử, hắn biết cũng không thiếu.
Bên phía Ngũ hoàng tử, có Tô Phỉ.
Hắn, không muốn đứng cùng chỗ với Tô Phỉ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lòng hắn với nữ tử thanh nhã như lan kia lại càng chấp niệm, tựa như tâm ma.
Cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn Cửu hoàng tử.
Chờ ngày Cửu hoàng tử thành đại sự, đến lúc đó Tề Quốc Công phủ tính là cái gì? Hắn chắc chắn sẽ tiêu diệt Tề Quốc Công phủ, sau đó đem Thanh Ninh lưu ở bên cạnh mình.
Cho nên, muốn đầu quân vào Cửu hoàng tử, đương nhiên phải biểu đạt thành ý của mình một phen, trước hết để Đoàn Thiếu Trạch mang theo một phần lễ vật đưa cho Cửu hoàng tử.
Hắn cũng rất khẳng định, chỉ cần Cửu hoàng tử nhìn thấy phong thư đó, nhất định sẽ tới gặp mình.
"Thông minh". Cửu hoàng tử cười một tiếng: "Nếu đã muốn thuần phục ta, vậy ta sẽ bảo vệ ngươi một mạng, thân phận của ngươi hôm nay không tiện ở ngoài sáng, ta sẽ an bài ngươi ở trong bóng tối".
"Tạ Cửu điện hạ, thuộc hạ thề trung thành với Điện hạ". Tống Tử Dật ôm quyền, nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ nguyện vì Điện hạ vào nơi nước sôi lửa bỏng, máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt".
Cửu hoàng tử trên mặt tươi cười sung sướng, rất là cao hứng.
"Điện hạ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn nhờ". Tống Tử Dật ôm quyền.
Cửu hoàng tử hỏi: "Là việc của lệnh đường và lệnh muội?".
"Thỉnh Điện hạ tương trợ". Tống Tử Dật khom người, hắn biết mẫu thân và muội muội ở giáo phường nào, nhưng ngay cả mặt hai người họ hắn cũng không thấy.
Cửu hoàng tử nghĩ chốc lát mới lên tiếng: "Ngươi cũng biết, Đổng gia và Tứ hoàng huynh ta bên kia nhất định là đang nhìn chằm chằm, ngươi phải hiểu quan hệ lợi hại trong đó, có điều, ta sẽ hết sức... Ít nhất cũng có thể cho các ngươi gặp mặt".
"Đa tạ Cửu điện hạ". Tống Tử Dật gật đầu.
Có Tứ hoàng tử cùng người Đổng gia nhìn chằm chằm, nếu Cửu hoàng tử ra tay giúp mẫu thân và muội muội hắn thoát khỏi thân phận quan kỹ, vậy lập tức sẽ khiến cho Đổng gia và Tứ hoàng tử bên kia chú ý, không tránh khỏi đả thảo kinh xà, hắn hiện tại không thể lộ ra ngoài sáng.
(đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ)
...
Editor: Ngọc Thương
Cảnh Tụy viên.
Trà Mai đang dọn dẹp đồ đạc, Thanh Ninh kiểm tra lễ vật Lý Vân Nương gửi cho Tô lão phu nhân và Tôn thị xong, nghiêng mắt nhìn hoàng hôn phía ngoài, cho Trà Mai và Ngọc Trâm thu lại, chờ ngày mai đưa qua.
Bọn đệ đệ tròn một tuổi, Tôn thị dẫn theo Tô Dao và tỷ muội Hà gia đến chúc mừng.
Tô lão phu nhân đương nhiên không đi, nhưng bà ta lại phá lệ cho Tôn thị mang theo một phần lễ tới tặng.
Mặt mũi làm được đầy đủ.
Cho nên, phu thê bọn họ trở về, Lý Vân Nương để Thanh Ninh và Tô Phỉ dẫn theo đáp lễ.
Thanh Ninh phân phó người chuẩn bị bày cơm, sau đó đi đến bên cạnh phụ tử Tô Phỉ và Tô Cẩn đang cao hứng chơi đùa.
"Nàng để cho mọi người thu dọn là được rồi, mới vừa xuống xe ngựa, nghỉ ngơi một lát đi". Tô Phỉ nâng Tô Cẩn lên cao, nói với Thanh Ninh.
Tô Cẩn rất thích trò chơi ném cao, chỉ cần Tô Phỉ nâng nó lên cao, nó liền khanh khách cười vui vẻ.
"Thiếp chỉ xem có bỏ sót gì không thôi, không mệt". Thanh Ninh cười đáp, sau đó cùng Tô Phỉ nói về chuyện Tô Khiêm chuyển ra ngoài: "... Thiếp muốn đem chuyện nói cho tổ mẫu, miễn cho mẫu thân tác động phụ thân sắp xếp, dù sao hiện nay chàng cũng không còn ở Lại bộ".
Từ xưa đều là người đi trà lạnh.
Mà mối giao tiếp của Tô Hoa Kiểm tự cũng không nói chơi.
Trước, Tô Phỉ căn bản không quản.
Mà Tô Hoa Kiểm giống như cũng không có động tĩnh, nghĩ đến, chắc là hắn cũng không muốn cho Tô Khiêm ra ngoài.
Nhưng sau này nói không chừng, Tôn thị có thể sẽ thổi gió bên gối, thuyết phục Tô Hoa Kiểm.
"Được, nàng nói đi, bất quá nếu nàng không muốn, cũng không cần lo lắng, mặc dù ta không còn ở Lại bộ, nhưng chút chuyện nhỏ này vẫn có tiếng nói". Tô Phỉ nở nụ cười ưu nhã, không có một điểm lo lắng.
...
Hôm sau, ăn điểm tâm, cho Tô Cẩn ti xong, dặn dò nhũ nương và Tôn ma ma trông Tô Cẩn, Thanh Ninh mới dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà đi đến chỗ Tô lão phu nhân.
Đến nơi, cùng Tôn thị, Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết và tỷ muội Hà gia thỉnh an Tô lão phu nhân.
Vào phòng, một phen chào.
"Sao sớm như vậy đã tới, Cẩn nhi đâu, tốt không?", Tô lão phu nhân quan tâm cười hỏi.
"Hồi tổ mẫu, Cẩn nhi tốt lắm, hôm nay trời quá nóng, quay đầu lại, chờ chạng vạng, con dẫn Cẩn nhi đến thỉnh an cho tổ mẫu ngài". Thanh Ninh cười nhạt, để Nhẫn Đông và Bạc Hà đem hộp lễ phụng lên: "Mẫu thân nhà mẹ đẻ con nói cảm ơn tổ mẫu hậu lễ, chút lòng thành nhỏ, mong tổ mẫu vui lòng nhận cho".
Sau đó lại nhìn về phía Tôn thị: "Phần này là của mẫu thân, đúng lúc mẫu thân ở đây, vậy không cần con phải đi thêm một chuyến".
"Thân gia phu nhân đúng thật quá khách khí". Tô lão phu nhân cười, cho Song Hỷ và Song Châu thu lễ.
"Quá khách khí, quay đầu lại thay ta cám ơn bà thông gia". Tôn thị cũng bận rộn cười, cho Kết Hồng, Mai Hồng thu lễ.
Tô lão phu nhân cười, hỏi Thanh Ninh chuyện của hai người đệ đệ.
Thanh Ninh mỉm cười trả lời.
Đám người Tôn thị cũng cười nói vài câu về yến tiệc sinh nhật tròn tuổi hôm đó náo nhiệt thế nào.
Hàn huyên một hồi, Thanh Ninh liền cười nói lo lắng cho Tô Cẩn, chuẩn bị cáo từ.
Tô lão phu nhân cũng không giữ lại, cười: "Ừ, trở về đi, miễn cho hài tử tìm không được ngươi, sẽ khóc".
"Vâng, vậy tôn tức cáo lui". Thanh Ninh đứng dậy, hướng Tô lão phu nhân phúc thân, sau đó đi ra ngoài, đi hai bước, dừng lại cước bộ, xoay người quay đầu lại nhìn về phía Tôn thị, vô cùng áy náy nói: "A, đúng rồi, quên không nói với mẫu thân".
"Sao vậy?", Tôn thị bưng trà hỏi.
"Thế tử nói với con, chàng hiện tại không làm ở Lại bộ nữa, nghĩ đến thì sẽ không còn cách nào giúp Nhị thúc sắp xếp một chức quan ở ngoài, thế tử nói, không thể hoàn thành nhờ vả của mẫu thân, để cho con thay chàng cùng mẫu thân nói lời hổ thẹn". Thanh Ninh áy náy nhìn Tôn thị, mỉm cười đáp.
Tôn thị vừa mới uống một ngụm trà, thiếu chút nữa phun cả ra ngoài, bị sặc đến ho khan kịch liệt.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn về phía Thanh Ninh, hai mắt trừng trừng.
Một bên Tô Dao trừng mắt nhìn Thanh Ninh, vội vàng đứng dậy thuận khí cho Tôn thị: "Mẫu thân, ngài chậm một chút".
Tô lão phu nhân mắt nhìn Thanh Ninh, trong lòng đem lời của Thanh Ninh suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý đồ Tôn thị, ánh mắt như thể độc đao trừng nhìn Tôn thị.
Tôn thị đã ngừng ho, hai tròng mắt lóe lên từng đoàn từng đoàn lửa giận, chằm chằm nhìn Thanh Ninh, đưa tay hướng Thanh Ninh xua xua, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Ta biết rồi, việc này cũng không trách được nó".
Nha đầu chết tiệt này, tại sao lại đem lời nói ra ngay trước mặt lão phu nhân như vậy.
Không phải đã dặn dò hai đứa nó, có tin tức gì không cần phải lộ ra rồi sao?
Thế mà trước mặt nhiều người liền nói ra, nhất là trước mặt lão phu nhân.
Qua lâu như thế, Tô Phỉ rời khỏi Lại bộ, mới cho một câu nói như vậy!
Tôn thị tức giận đến trên ngực kịch liệt phập phồng lên xuống.
"Vậy, con cáo từ trước". Thanh Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà đi ra ngoài.
"Các ngươi đều trở về đi". Tô lão phu nhân đuổi bốn người Tôn Ngọc Tuyết.
Tô lão phu nhân trên mặt u ám, đám người Tôn Ngọc Tuyết gấp rút đứng dậy cáo từ.
Chờ bốn người Tôn Ngọc Tuyết đi rồi, Tô lão phu nhân cho lui bọn Song Hỷ, chỉ chừa Đan ma ma ở bên người hầu hạ, nhìn về phía Tôn thị nghiêm nghị quát lên: "Quỳ xuống!".
Tôn thị run rẩy, vội vàng quỳ xuống, khẽ ngẩng đầu lóe nước mắt: "Mẫu thân, ngài nghe con dâu giải thích...".
"Giải thích? Ngươi có cái gì cần giải thích? Đừng coi người khác như ngốc tử, ta lại không biết trong lòng ngươi tính toán điều gì?". Tô lão phu nhân nghiêm nghị hét một tiếng, phi thường nổi cáu, đem bạch ngọc phỉ thúy trong tay đập thẳng về phía Tôn thị.
Bạch ngọc phỉ thúy trực tiếp nện vào trên ót Tôn thị.
Tôn thị không dám trốn, cứng rắn chịu trận, lập tức bị nện đến mắt phải nổ đom đóm, đầu rơi máu chảy, trước mắt biến thành màu đen, nhưng nàng không dám kêu đau, chỉ quỳ chảy mắt nói: "Mẫu thân, ngài nghe con dâu giải thích".
( lúc này Tôn thị quỳ gối, cúi đầu xuống đất, nên bị đập vào trên ót)
HẾT CHƯƠNG