Editor: Ngọc Thương
"Giải thích? Được, ngươi ngược lại nói một chút coi, ta xem ngươi có thể giải thích ra lí do gì?". Tô lão phu nhân giận không kìm được, chỉ vào Tôn thị quát.
Tôn thị châm chước một lát, đáp: "Mẫu thân, con dâu vốn nghĩ thế này, Ngọc Tuyết đứa nhỏ đó đã rớt hai hài tử, ở trong phủ này, chỉ sợ là không thể nào, tâm tư nó cũng sẽ nặng, con dâu liền nghĩ, để cho hai phu thê chúng nó đi ra ngoài, tới vùng khác ngây ngốc vài năm, như vậy tâm tình thả lỏng, hài tử tự nhiên sẽ tới. Hơn nữa, mẫu thân ngài cũng biết, Khiêm nhi là thật tâm thích Ngọc Tuyết, để nó mang theo Ngọc Tuyết cùng nhau ra ngoài, như thế tình cảm hai đứa sẽ càng sâu hơn, con dâu làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho phu thê bọn chúng! Mẫu thân, ngài tha thứ cho tấm lòng người làm mẹ của con dâu đi, con dâu không nói với mẫu thân ngài, là vì chuyện chưa có xác định, cho nên chưa thể nói, con dâu vốn muốn chờ sự tình định xuống rồi, sẽ bẩm báo với mẫu thân ngài".
Tôn thị vừa nói, vừa dùng khăn ép vào thái dương đang chảy máu.
Ánh mắt Tô lão phu nhân yên lặng nhìn Tôn thị, giễu cợt: "Tiếp tục, tiếp tục bịa đặt, tại sao ngươi không nói, là ngươi sợ ta sẽ làm gì bất lợi đối với con dâu của ngươi?".
"Con dâu không dám!". Tôn thị vội cung kính nói.
"Ngươi không dám! Tôn thị ngươi còn có cái gì không dám! Ngươi còn có cái gì không dám? Ở trước mặt ta trợn mắt nói lời bịa đặt, hả, ngươi còn có cái gì không dám!". Tô lão phu nhân nổi trận lôi đình.
"Mẫu thân, ngài bớt giận, con dâu tuyệt đối không dám ở trước mặt mẫu thân nói chuyện lừa gạt ngài". Tôn thị vội vàng phân bua.
"Hừ", Tô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Tôn thị, ngươi muốn ở trước mặt ta tính toán, hỏa hậu ngươi còn kém lắm. Không phải là ngươi muốn đưa phu thê Khiêm nhi đi vùng khác, để thay mận đổi đào sao? Ngươi tự cho mình là thông minh, còn người khác đều là ngu xuẩn?".
"Mẫu thân oan uổng, con dâu không dám". Tôn thị nào dám thừa nhận nàng chính là đánh chủ ý như vậy, chỉ ủy khuất nhìn về phía Tô lão phu nhân lắc đầu phủ nhận.
"Không có! Tôn thị, ngươi dám lẫn lộn đích thứ, ngươi thật to gan! Huyết mạch Tô gia có thể để cho ngươi tùy tiện điên đảo? Ngươi coi ta đã chết rồi sao? Hả!". Tô lão phu nhân bắn ánh mắt sắc bén về phía Tôn thị, lạnh lùng chất vấn.
"Mẫu thân... Con dâu không dám". Từ khi nàng vào cửa, Tô lão phu nhân đối với nàng xem như tương đối tốt, không tận lực làm khó dễ nàng, thế nhưng liên tiếp bởi vì chuyện của Tôn Ngọc Tuyết mà nổi giận, lần này lại càng lửa giận ngút trời, Tôn thị sợ hãi sắc mặt trắng bệch: "Con dâu nào dám nghĩ như thế? Lẫn lộn đích thứ, con dâu cho dù gan trời, cũng không dám có cái tâm đó? Mẫu thân, ngài tin tưởng con, con dâu không có, con dâu chỉ muốn cho Khiêm nhi đi ra ngoài rèn luyện một phen, tích lũy chút tư lịch, khi trở lại cũng có thể dễ dàng lên chức. Có Ngọc Tuyết đi theo, nó sẽ không bị đám hồ mị tử phía ngoài rối loạn tâm, hơn nữa, phu thê bọn chúng đi vùng khác, ở bên ngoài tự mình làm chủ gia đình, cũng không còn nhiều chuyện phiền lòng nữa, như thế, tâm ý có thể phóng khoáng, tự nhiên thân thể cũng khá lên theo, chúng ta lại an bài ổn thỏa hạ nhân đi cùng chiếu cố, nếu có hài tử tự cũng có thể bảo vệ. Nhưng, mẫu thân ngài nói lẫn lộn đích thứ, con dâu tuyệt không dám nghĩ, mẫu thân, con dâu chưa từng nghĩ như vậy!".
Tô lão phu nhân ha ha cười, từ trên cao nhìn xuống Tôn thị một lát, lạnh lùng nói: "Chưa từng nghĩ? Ngươi chưa bao giờ dám? Đan ma ma, vả miệng!".
"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma không một tia do dự, đáp một tiếng, đi tới trước mặt Tôn thị, giơ tay vung xuống cho Tôn thị vài cái bạt tai.
Tô lão phu nhân nâng tay, Đan ma ma liền dừng lại, thoái lui đến bên người Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân nhìn Tôn thị, ánh mắt lộ ra lãnh ý: "Còn dám mạnh miệng sao? Tôn thị, trong bụng ngươi tính kế gì, có thể giấu diếm được ta? Ngươi chẳng qua muốn để phu thê bọn chúng đi vùng khác, làm cho lão bà ta ngoài tầm tay với! Đến lúc đó ôm hài tử trở lại là được, Tôn thị, giấy không gói được lửa! Hơn nữa, ngươi cho rằng, việc ra ngoài của Khiêm nhi một khi đã định xuống mới bẩm báo ta, thì đến lúc đó ta cũng sẽ gật đầu sao? Ngươi cho rằng, ta sẽ không thể làm gì được? Đúng là nực cười, ta còn chưa có hồ đồ đến thế! Tôn thị, nói cho ngươi biết, cho dù chuyện Khiêm nhi ra ngoài định xuống, ta cũng sẽ không cho Tôn Ngọc Tuyết đi theo!".
Tô lão phu nhân chỉ vào Tôn thị lớn tiếng mắng.
Trên mặt Tôn thị bỏng rát đau nhức, miệng vết thương trên thái dương cũng đau dữ dội, bởi vì là mùa hè, thảm trải sàn cũng đã sớm dọn đi, mặt đất hiện tại soi rõ bóng người, không lâu sau, Tôn thị cảm thấy đầu gối lạnh cóng, đau đớn như bị kim châm.
Nàng cắn môi, không dám mở miệng thừa nhận với Tô lão phu nhân, lão phu nhân lần trước đã lệnh cưỡng chế mình, muốn mình hảo hảo xử lý, nhưng đến cùng mình lại nghĩ ra một chiêu lừa dối.
Nàng vốn nghĩ, chờ việc Tô Khiêm ra ngoài được xác định, đến lúc đó sẽ nói với lão phu nhân, khi ấy chuyện đều định rồi, chẳng lẽ lão phu nhân còn có thể phản đối hay sao? Đây là việc điều nhiệm quan viên của triều đình, lão phu nhân còn có thể thế nào?
Nàng cũng nghĩ, lão phu nhân có thể sẽ không đồng ý cho Tôn Ngọc Tuyết đi theo. Nhưng mình mới là mẹ chồng, con dâu của nàng, chẳng lẽ nàng không thể làm chủ?
Càng thêm quan trọng là, Tô Khiêm là nhi tử của nàng, nàng rất hiểu, nếu như nó ra ngoài, nhất định sẽ muốn dẫn Tôn Ngọc Tuyết đi cùng, cho dù lão phu nhân bác bỏ đề nghị của nàng, vậy chỉ cần Tô Khiêm ra mặt cầu xin, lão phu nhân thương Tô Khiêm từ nhỏ, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của nó!
Cho nên, nàng không để ở trong lòng.
Nhưng mà, chuyện mấy tháng qua đều không có một chút tin tức.
Hơn nữa, nàng càng không nghĩ đến chính là, Tiêu Thanh Ninh cứ như vậy ở trước mặt lão phu nhân đem chuyện nói ra!
Đều là lỗi của Tiêu Thanh Ninh, đều do nó!
Tôn thị nghĩ tới đây, trong lòng hận Thanh Ninh muốn chết, hận không thể ngay lúc này nhảy dựng lên đánh chửi nàng.
Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh, hai đứa chúng nó - -
Cơ hội tốt thế này, tại sao hai đứa nó không bắt lấy?
Tôn thị một chút cũng không tin Tô Phỉ thật sự là không có cách nào.
Chuyện cỏn con như vậy, Tô Phỉ lại không làm được?
Nực cười!
Đơn giản là Tô Phỉ không muốn hỗ trợ.
Tôn thị rất không hiểu, trong lòng Tiêu Thanh Ninh và Tô Phỉ nghĩ thế nào!
Nếu là nàng, nên ước gì Tô Khiêm đi xa khỏi kinh thành, một đi không trở lại mới phải!
Tôn thị không lên tiếng, Tô lão phu nhân cũng không thúc giục nàng, cho Đan ma ma rót một chén trà, chậm chạp uống.
Sắc mặt Tôn thị dần dần biến trắng, trên đầu, trên lưng đều xuất mồ hôi lạnh, Tôn thị có chút gánh không được, từ từ ngẩng đầu nhìn Tô lão phu nhân, khẩn cầu một tiếng: "Mẫu thân".
Tô lão phu nhân hớp một ngụm trà, sau đó giương mắt nhìn về phía Tôn thị: "Biết sai rồi?".
Tôn thị cắn răng: "Vâng, mẫu thân, là con dâu sai rồi, con dâu biết lỗi rồi".
"Ta cho ngươi hảo hảo nghĩ biện pháp, hảo hảo xử lý, ngươi ngược lại thật giỏi, nghĩ ra kế như vậy, cho phu thê chúng nó đi ra ngoài, vài năm sau quay lại là được? Chẳng qua là lừa mình dối người thôi!". Tô lão phu nhân nói.
"Con dâu biết lỗi rồi, là con đã sai, là con không có đầu óc, nghĩ ra biện pháp xử lý vụng về như thế, mẫu thân, đều là lỗi của con, bất quá con dâu nghĩ như vậy, cũng là muốn Khiêm nhi và Ngọc Tuyết có thể hảo hảo sống qua ngày. Nếu Ngọc Tuyết có thể hạ sinh hài tử, đó đương nhiên là tốt, có điều, nếu như... Tâm của Khiêm nhi, mẫu thân ngài cũng biết, nó tuyệt đối sẽ không hưu thê. Con nghĩ, chờ qua vài năm bọn chúng dẫn theo hài tử trở lại, thì tốt rồi...". Tôn thị thấp giọng khóc.
Tô lão phu nhân trầm ngâm: "Chuyện Khiêm nhi ra ngoài, dừng lại đi, quan trường phong vân quỷ dị, nếu ra ngoài đi vùng khác, Khiêm nhi trẻ tuổi, lại chưa từng nếm qua khổ, đi vùng khác trời cao Hoàng đế xa, nếu vạn nhất có chuyện gì, chúng ta có lòng cũng theo không kịp! Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi muốn khóc cũng không kịp!".
Đúng vậy, Khiêm nhi là Nhị công tử Quốc Công phủ, cho tới bây giờ đều là được người lấy lòng, cao cao tại thượng, đi vùng khác, nếu có chuyện gì thì làm sao? Tôn thị lập tức biến sắc: "Là con dâu nghĩ không đủ chu đáo".
Nếu như Tô Phỉ hắn không có hảo tâm, an bài cho Khiêm nhi đi vùng khỉ ho cò gáy, đất dân phong xảo quyệt,... Không chừng liên lụy đến cả cái mạng của Khiêm nhi!
Còn có, nếu như Tô Phỉ có tâm, ngầm vụng trộm phái người đi hại Khiêm nhi thì sao?
Nàng như thế nào lại không nghĩ tới điểm này?
Tôn thị nghĩ đến đây, nhất thời lạnh cả sống lưng.
Tô lão phu nhân liếc nàng một cái: "Chuyện của nàng dâu Khiêm nhi, ngươi không cần để ý đến nữa!".
"Mẫu thân". Trong lòng Tôn thị dâng lên một tia sợ hãi, dè dặt châm chước dùng từ: "Mẫu thân, ngài nhìn Ngọc Tuyết từ nhỏ lớn lên, nó từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, cũng là nó mệnh khổ, rớt hai đứa nhỏ, vừa thương tâm vừa khổ sở, hơn nữa, hai đứa nhỏ này... Khả năng cũng không phải là do bệnh cũ của nó, mẫu thân, ngài... Ngài có thể hay không...".
Tô lão phu nhân mặt không thay đổi, phất tay: "Trong lòng ta có tính toán, ngươi lui xuống đi".
"Vâng, mẫu thân". Tôn thị ứng, bò dậy, ra khỏi phòng.
Tô lão phu nhân híp mắt, như thể nhập định.
Đan ma ma đứng bên hầu hạ, cũng không nói gì.
Tôn thị ra khỏi phòng, Võ ma ma, Kết Hồng, Mai Hồng chờ ở ngoài, thấy nàng đầu rơi máu chảy, mặt cũng sưng đỏ, ba người kinh hãi đến sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đi tới, cúi đầu đỡ Tôn thị: "Phu nhân".
Tôn thị hai chân run lẩy bẩy, ánh mặt trời phía ngoài chiếu vào khiến nàng một hồi hoa mắt, siết chặt tay Võ ma ma, trầm giọng nói: "Đi, trở về".
Ba người Võ ma ma cũng không dám có dị nghị, cùng kêu vâng gật đầu ứng.
"Mai Hồng, ngươi nhanh đi thỉnh thái y đến". Võ ma ma phân phó Mai Hồng.
"Vâng", Mai Hồng ứng, nhấc váy áo chạy ra ngoài.
Võ ma ma và Kết Hồng một tả một hữu đỡ Tôn thị đi ra khỏi viện.
"Mẫu thân". Trở lại chủ viện, mới vừa vào phòng, Tôn Ngọc Tuyết đã sớm chờ ở đó, tiến lên nghênh đón.
Vừa thấy tổn thương trên mặt Tôn thị, Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt trắng nhợt, đưa tay bụm miệng sợ hãi kêu lên, hốc mắt lập tức liền đỏ, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, đều do Ngọc Tuyết...".
Tôn thị nhìn nàng một cái, không muốn nói chuyện.
Võ ma ma nói: "Nhị thiếu phu nhân, ngài có lời gì, để sau nói đi".
Tôn Ngọc Tuyết nhìn sắc mặt Tôn thị tái nhợt, nén lệ gật đầu: "Vâng, mẫu thân, Ngọc Tuyết đỡ ngài đi vào".
Kết Hồng vội vàng lui lại một bước.
Tôn Ngọc Tuyết cùng Võ ma ma đỡ Tôn thị vào phòng, đi được vài bước, trước mặt Tôn thị bỗng nhiên tối sầm, liền ngã xuống người Tôn Ngọc Tuyết.
"Mẫu thân!".
"Phu nhân!".
Chính viện nhất thời một hồi gà bay chó sủa.
Thay quần áo, lau mặt cho Tôn thị, sau một phen gấp rút, thái y cũng vội vã chạy tới.
Thái y chẩn mạch, nói Tôn thị là tức giận công tâm, châm cứu vài châm nàng liền tỉnh lại.
Tôn thị để Võ ma ma đỡ mình ngồi dậy, đưa tay che hai mắt, sau đó chỉ vào mắt trái của mình, nhìn về phía thái y vừa kê xong phương thuốc, chuẩn bị cáo từ, hỏi: "Thái y, mắt của ta... dường như có chút không thoải mái".
Thái y vội đi tới, bắt mạch cho nàng, lại nhìn mắt nàng, hỏi: "Mắt của phu nhân không thoải mái thế nào?".
Tôn thị che lấy mắt phải, dùng mắt trái nhìn nhìn, sau đó mới trả lời: "Nhìn không rõ lắm, rất mơ hồ, chỉ thấy bóng mờ mờ, còn có chút đau nhức, có đôi khi lại là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy".
Thái y cẩn thận suy tính một phen, nói: "Vết thương trên trán phu nhân rất gần mắt trái, có thể là do ảnh hưởng của tổn thương, bất quá... Việc chữa trị mắt ta không am hiểu nhiều, Ôn thái y rất hiểu vấn đề này, không bằng phu nhân thỉnh Ôn thái y đến chẩn mạch xem sao".
Tôn thị cám ơn thái y, cho Mai Hồng tiễn hắn ra ngoài, thuận tiện đi phân phó người mời Ôn thái y.
Ôn thái y được mời đến, chẩn mạch cho Tôn thị, cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó cặn kẽ hỏi Tôn thị nhiều vấn đề, xác định tình huống của Tôn thị, quả thật là do tổn thương bên cạnh dẫn đến, còn có ba tháng trước nàng đụng bị thương, khi đó đã ảnh hưởng đến mắt, bất quá, ảnh hưởng rất nhỏ không nghiêm trọng, cho nên không có phản ứng gì, một đập ngày hôm nay, liền gây ra vấn đề.
"Vậy có phải là chờ thương thế của ta tốt lên, mắt cũng sẽ không sao đúng không?". Tôn thị hỏi.
"Lý nên như thế", Ôn thái y đáp: "Ta cũng không dám chắc chắn, qua ít ngày nữa, xem tình huống mới có thể xác định".
"Thỉnh Ôn thái y nói thẳng". Người hành tẩu trong cung, nói chuyện làm việc đều thảo luận theo hướng tốt, vì vậy Tôn thị nhìn về phía Ôn thái y đề nghị.
Ôn thái y suy nghĩ một chút, trả lời: "Thương thế của phu nhân nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, khả năng qua hai ngày sẽ không còn chuyện gì, nhưng mà mắt của phu nhân từ đó sẽ...".
Từ đó sẽ không nhìn thấy nữa! Tôn thị nhất thời mặt liền biến sắc, hai tay gắt gao bắt lấy chăn đệm dưới thân.
"Thái y, van cầu ngài cứu phu nhân chúng ta!". Võ ma ma sợ hãi nhìn Ôn thái y cầu xin.
"Ta sẽ làm hết sức". Ôn thái y gật đầu một cái, sau đó kê khai phương thuốc, lại nói một chút các hạng mục công việc nên chú ý, lúc này mới cáo từ.
Đến thời điểm mặt trời ngả về tây, Tôn thị hoảng sợ phát hiện mắt trái của nàng đã không nhìn thấy gì, tựa hồ như - - thật sự hoàn toàn mù.
"Đi, đi bắt tiện nhân kia đến đây cho ta, đều do nó làm hại, đều do nó làm hại!". Tôn thị ngồi trên giường, một tay che lấy hai mắt mình, âm thanh kêu lên.
Tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng bị dọa phát run.
Tô Dao thị bệnh ở bên giường sợ hãi ôm Tôn thị, khóc ròng: "Mẫu thân, mẫu thân ngài làm sao vậy? Ngài đừng dọa nữ nhi".
Tôn Ngọc Tuyết nghiêm túc nhìn Võ ma ma phân phó: "Nhanh, nhanh đi thỉnh Ôn thái y, thêm nữa, mời cả các thái y y thuật tinh xảo khác của Thái Y viện đến đây, còn có, cũng mau đi mời đại phu tốt nhất kinh thành đến".
Võ ma ma vội vàng ứng, đi phân phó người.
Không khí trong chủ viện lại một lần nữa khẩn trương lên.
HẾT CHƯƠNG