Editor: Ngọc Thương
Một ngụm máu tươi này của Tôn thị phun ra, dọa mọi người nhảy dựng.
Trong phòng lại một hồi bận rộn luống cuống tay chân.
Tô lão phu nhân mỉa mai liếc xéo Tôn thị, ngồi xuống ghế bên cạnh giường mà Đan ma ma chuyển tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn thị, bộ dáng miệng phun máu tươi, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Tôn thị súc miệng, lúc này mới cảm thấy hô hấp thuận hơn, khóc nói với Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài xem hai đứa ngỗ nghịch bất hiếu chúng nó, leo lên đầu trưởng bối con đây tác oai tác quái!".
Tiêu Thanh Ninh, con tiện nhân đó đã châm ngòi ly gián thì thôi, còn nghênh ngang vào phòng mình, vào phòng mình rồi lại không hảo hảo thị bệnh, còn ở ngay trước mặt mình đánh Dao nhi!
Nhớ đến cảnh nữ nhi bị đánh một cái tát kia, Tôn thị cảm thấy cái tát đó như đánh vào trong lòng mình.
Quá làm càn!
Nghĩ tới nữ nhi bị người tát tai, khí huyết trong tim Tôn thị liền cuồn cuộn, hận không thể ngay lập tức hung hăng đánh trả lại! Vì nữ nhi xả giận!
Tô Dao từ trên giường ngẩng đầu lên, quay người lại, nhào vào trên đầu gối Tô lão phu nhân, nức nở khóc: "Tổ mẫu, đại tẩu đánh con, nàng ta đánh con, tổ mẫu phải làm chủ cho con, đại tẩu thấy mẫu thân bị bệnh, nàng ta không kiêng nể gì, tổ mẫu, nếu ngài không đến, đại tẩu càng thêm lớn lối, ô ô ô... Tổ mẫu, ngài nhất định phải làm chủ cho Dao nhi".
Nó rồi ngửa lên gương mặt có dấu tát tai đỏ tươi.
Tô lão phu nhân chỉ có hai cháu trai một cháu gái, đối với đứa cháu gái Tô Dao duy nhất này, Tô lão phu nhân bình thường vô cùng thương yêu, nhìn dấu tát tai rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của nàng, nhất thời một hồi đau lòng, tức giận nói: "Nó hành động có khác gì nữ tử phố phường chanh chua đanh đá không? Hôm nay còn dám động thủ cả với em chồng?".
"Mẫu thân, Tiêu Thanh Ninh hôm nay cố ý châm ngòi ly gián, mục đích muốn để cho con và mẫu thân ngài sinh lòng khúc mắc! Đúng là thứ ác độc, còn có Phỉ nhi". Tôn thị vội vàng nói, sắc mặt vừa thương tâm khổ sở, vừa phẫn nộ không thôi: "Mẫu thân, qua nhiều năm như vậy, ngài cũng nhìn vào trong mắt, con dâu đã nuôi dưỡng Phỉ nhi lớn lên như thế nào, hôm nay nó lại không nể mặt con như vậy, giày xéo con, không chỉ có không khiển trách thê tử nó thì thôi, còn giúp thê tử nó đánh vào mặt con, mẫu thân...".
Tôn thị nói xong, che miệng lại khóc ồ lên.
Tô lão phu nhân lúc này trong lòng nhưng lại ghi hận Tôn thị, đưa tay sờ sờ đầu Tô Dao, ngẩng đầu ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Tôn thị: "Thái y và đại phu nói thế nào? Thật sự bị mù?".
Tôn thị thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.
Lão phu nhân đây là không tin mình? Cho rằng mình giả vờ?
Vừa mới bị vợ chồng con riêng làm nhục một phen, khiến nàng tức giận đến hộc máu.
Nàng còn đang muốn mượn tay lão phu nhân dạy dỗ bọn họ một chút.
Nhưng mà, lời này của lão phu nhân là có ý gì? Hoài nghi mình cố ý giả bộ mù sao?
Tôn thị cảm thấy bản thân mình lúc này giống như miệng vết thương máu tươi đầm đìa, lại bị lão phu nhân xát thêm một nắm muối, nhưng nàng vẫn không thể nói gì, chỉ đành đưa tay lau nước mắt, đè mùi máu tanh trong miệng, nhìn về phía Tô lão phu nhân cung kính trả lời: "Đều là con dâu bất hiếu, làm mẫu thân ngài phải tự mình đến đây, khiến cho mẫu thân ngài lo lắng, là con dâu không phải".
"Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể không tới". Tô lão phu nhân lạnh mắt nhìn Tôn thị, thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, con mắt bởi vì khóc mà hồng hồng, nhưng - - hai mắt đều không có gì khác thường, Tô lão phu nhân liền quay đầu đưa tay phân phó Song Châu: "Đi, ngươi đi mời thái y và đại phu đến".
Lão phu nhân quả thật không tin mình bị mù!
Mình là từ trong phòng bà ta bị thương đi ra, bà ta đến, thứ nhất là làm thể diện cho người ta xem, thứ hai là tới xác nhận coi có phải mình bị mù thật hay không! Tôn thị sít sao cắn răng, cố nén lệ trong mắt.
"Tổ mẫu, mẫu thân không nhìn thấy...", Tô Dao vẫn còn đang tức giận bản thân bị đánh, hiện tại thấy Tô lão phu nhân nói đến con mắt của Tôn thị, nhất thời nằm trên đầu gối Tô lão phu nhân thương tâm khóc lên.
"Dao nhi, ngoan, có nhiều thái y và đại phu ở đây như vậy, làm sao không trị được? Con yên tâm, mẫu thân con mấy ngày nữa sẽ tốt thôi". Tô lão phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt lăng liệt, cảnh cáo nhìn về phía Tôn thị.
Tôn thị cùng Tô lão phu nhân liếc nhau một cái, yếu thế thõng xuống mí mắt.
Tôn Ngọc Tuyết bất động thanh sắc nhìn một màn này, đứng dậy đưa tay đỡ Tô Dao: "Dao muội muội, muội trước đứng lên, mẫu thân chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tổ mẫu cũng ở đây, muội không cần quá lo lắng".
Nói rồi phân phó Kết Hồng cầm khăn ướt tới, ôn nhu lau mặt cho Tô Dao: "Mau đừng khóc".
Hà Như Mạt và Hà Như Liên gật đầu nói lời an ủi.
Song Châu rất nhanh đã mời các thái y và đại phu đến.
Tô lão phu nhân cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Thái y, đại phu, mắt của con dâu ta đây... Rốt cuộc như thế nào? Nghiêm trọng sao? Có thể chữa lành hay không?".
"Lão phu nhân, tổn thương trên thái dương của phu nhân đã làm bị thương kinh mạch con mắt, phu nhân cũng nói, vào mấy tháng trước từng đụng bị thương xương gò má, nghĩ đến lần trước tổn thương không nặng, cho nên phu nhân không có cảm giác gì, bất quá lúc này, kinh mạch xung quanh con mắt bị thương, cho nên mới như thế. Có nghiêm trọng hay không? Ta cũng đoán không ra, nhưng thỉnh lão phu nhân yên tâm, ta sẽ cố hết sức". Ôn thái y cũng được mời đến, ôm quyền nói với Tô lão phu nhân.
"Làm phiền". Tô lão phu nhân nhẹ gật đầu, lại cẩn thận hỏi về vết thương của Tôn thị.
Ôn thái y đều tinh tế trả lời, chờ Tô lão phu nhân hỏi xong, Ôn thái y để lại một phương thuốc, sau đó đều cáo từ.
"Song Châu, ngươi đưa tiễn các vị đại nhân cùng đại phu, các vị, con dâu bị thương ở mắt, vài vị tiểu bối khó tránh khỏi vì quan tâm mà bị loạn, không lựa lời nói, khiến cho các vị chê cười". Tô lão phu nhân nói.
Đây là yêu cầu bọn họ đừng bịa đặt sinh sự, các vị thái y và đại phu gấp rút ôm quyền nói quan tâm thân nhân là nên, lão phu nhân đã quá lời.
Tô lão phu nhân gật đầu cười, cho Song Châu tiễn người.
"Mẫu thân, ngài nhất định sẽ không sao". Tô Dao nắm tay Tôn thị, trong mắt lại ngấn lệ.
Mẫu thân hiện tại vốn đã bị đoạt cáo mệnh, nếu mắt bị mù, vậy mẫu thân phải làm sao?
"Ừ, nương sẽ không có chuyện gì". Tôn thị gật đầu, nhìn dấu tát tai thấy mà giật mình trên mặt Tô Dao, trong lòng dâng lên tức giận, cắn răng nói: "Tiêu thị này sao lại hạ thủ ác độc như vậy, làm cho mặt mũi sưng thành dạng này! Con đàn bà đanh đá, nữ nhi của ta có cái gì không đúng còn chưa đến phiên nó dạy bảo!...".
"Được rồi, ngươi hôm nay cũng bệnh nặng, bớt nói vài lời đi". Tô lão phu nhân cắt đứt lời Tôn thị, nói với Tô Dao: "Dao nhi, con nhanh đi noãn các, để nha đầu lấy băng thoa mặt cho con, nếu không đến ngày mai càng nghiêm trọng hơn".
"Ừ, nghe lời tổ mẫu, mau đi đi". Tôn thị theo ý tứ của Tô lão phu nhân nói.
Tô Dao gật đầu, nén lệ ra khỏi phòng.
Tôn thị nhìn sắc mặt không tốt của Tô lão phu nhân, nhẹ giọng: "Mẫu thân, đã khiến cho ngài lo lắng".
"Con mắt đang hảo hảo, làm sao nói mù liền mù được? Ngươi có chỗ nào không thoải mái, cứ việc phân phó người đi thỉnh thái y, miễn cho sau này thật sự bị mù, càng thêm phiền toái! Ta thì không sao, nhìn xem, ngươi làm cho bọn tiểu bối Dao nhi bị hù dọa không nhẹ". Tô lão phu nhân cho tới bây giờ luôn duy trì mặt mũi tận thiện tận mỹ, ngay trước mặt tiểu bối, Tô lão phu nhân tự nhiên cũng sẽ không nói với Tôn thị lời gì khó nghe, chỉ là mặt lạnh: "Nếu đã vậy, chuyện Khiêm nhi ra ngoài, ngươi đừng nhắc đến nữa, hiện tại có Ngọc Tuyết bên cạnh hầu hạ ngươi, ta cũng có thể yên tâm!".
Mình còn chưa mở miệng, bà ta đã chặn họng mình. Nói gần nói xa, còn nói mình bị mù là giả! Tôn thị tức giận đến ngón tay đều run rẩy, ngoài mặt nhưng lại cúi đầu vô cùng cung kính đáp: "Vâng".
"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện Khiêm nhi ra ngoài, triều đình tự có sắp xếp, ngươi cũng đừng có quan tâm!". Tô lão phu nhân đỡ tay Đan ma ma đứng lên: "Con mắt của phu nhân chỉ là tạm thời, nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì! Đan ma ma, quay đầu lại, ngươi cho người làm trong phủ đều đóng chặt miệng".
"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma ứng.
"Mợ, ngài nghỉ ngơi thật tốt, con và tỷ tỷ ngày mai lại đến thăm ngài". Hà Như Mạt cười cong gối, đỡ tay kia của Tô lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, Mạt nhi tiễn ngài trở về".
Hà Như Liên cũng gấp rút quỳ gối.
Mâu quang Tô lão phu nhân hàm chứa lệ khí quét mắt qua Tôn thị, lúc này mới quay người rời đi.
"Mẫu thân đi thong thả!". Tôn thị cung kính đưa mắt nhìn Tô lão phu nhân ra khỏi phòng.
Đám người Tô lão phu nhân rời khỏi, sắc mặt Tôn thị trầm xuống, gân xanh trên trán nổi lên, vải trắng băng bó trên thái dương thấm vết máu.
"Mẫu thân, đều là Ngọc Tuyết sai, đều là Ngọc Tuyết làm cho ngài phải chịu khổ". Tôn Ngọc Tuyết phịch một tiếng quỳ bên giường.
Tôn thị không nói gì, cảm thấy ngực đau đến mức tựa hồ hít thở không thông, đưa tay đấm ngực, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
"Phu nhân". Võ ma ma kinh hô.
"Mẫu thân, ngài sao vậy? Ngài đừng dọa con!". Tôn Ngọc Tuyết thấy thế vội vàng bò qua, vươn tay muốn nắm lấy tay Tôn thị.
Tôn thị bắn sang ánh mắt hung ác nham hiểm, hất tay nàng ra.
Tôn Ngọc Tuyết không kịp đề phòng, bị Tôn thị đẩy ngã bốn chân chổng lên trời, ót vang lên một tiếng trống, đụng phải góc trên cái ghế mà Tô lão phu nhân vừa ngồi.
Tôn Ngọc Tuyết hét lên, đầu ong một tiếng, trước mắt biến thành màu đen.
"Nhị thiếu phu nhân!".
Bích Nguyệt, Bích Vân cùng Võ ma ma giật nảy mình, luống cuống tay chân chạy đến đỡ Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, hồi lâu mới hòa hoãn lại, vẫn choáng váng đầu óc như trước, đưa tay sờ vào cái ót, ót sưng lên như một cái bánh bao lớn, trên tay có cảm giác nhớp nháp, lấy tay về vừa nhìn, một tay máu.
"Nhị thiếu phu nhân!". Bích Nguyệt, Bích Vân sợ hãi kêu, vội vã đỡ Tôn Ngọc Tuyết ngồi lên ghế.
"Đồ vô dụng, dập đầu một chút, có thể xảy ra chuyện gì?". Tôn thị nổi cáu, tức miệng chửi ầm lên: "Vừa rồi lúc Tiêu thị đánh Dao nhi, sao ngươi không ra tay ngăn cản?".
Ở trước mặt lão phu nhân, nàng là con dâu, cho dù trong lòng không thoải mái, tức giận đến bạo khiêu, cũng chỉ có thể nhịn, nhưng Tôn Ngọc Tuyết là con dâu nàng, nàng không cần nhịn!
"Mẫu thân, đại tẩu đột nhiên ra tay, con còn chưa kịp!". Tôn Ngọc Tuyết vô cùng ủy khuất.
"Kết Hồng, thái y và đại phu chưa đi được bao xa, ngươi cho tiểu nha đầu đi mời thái y trở lại xem cho Nhị thiếu phu nhân một chút". Tôn thị trừng mắt Tôn Ngọc Tuyết: "Đúng là vô dụng, chuyện Khiêm nhi ra ngoài, ngươi cứ việc yên tâm, ta tự sẽ giúp các ngươi an bài thỏa đáng!".
Lão thái bà chết tiệt, dựa vào cái gì không để cho bọn chúng ra ngoài?
Tô Phỉ mặc kệ, Quốc Công gia cũng không nói gì, cho rằng như thế là mình không còn cách nào hay sao? Chuyện của Tôn Ngọc Tuyết, Tôn gia chẳng lẽ sẽ mặc kệ?
Đợi lệnh điều nhiệm đưa ra, lão thái bà chết tiệt kia còn có thể làm gì?
Không cho Tôn Ngọc Tuyết đi? Dựa vào cái gì? Hai mắt của mình đã bị mù một! Khiêm nhi là con trai mình, Ngọc Tuyết là con dâu mình, do mình làm chủ, bà ta chỉ là một tổ mẫu, còn muốn quản chuyện trong phòng của cháu trai cháu dâu hay sao?
Tôn Ngọc Tuyết phun một tiếng ói ra.
Tôn thị sửng sốt, lập tức bất chấp thương thế của bản thân, xoay người bước xuống đất: "Mau, mau đưa Nhị thiếu phu nhân lên giường của ta".
Tôn Ngọc Tuyết hôn thiên ám địa phun ra một phen, sau đó hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
"Mau, thái y đâu, mau đi xem thái y đã tới chưa". Tôn thị lưng đều ướt đẫm, mặt nhợt nhạt như màu đất, thấy bộ dạng của Tôn Ngọc Tuyết, tựa hồ như có một chậu nước đá giội từ trên đầu nàng xối xuống, cả người đều lạnh buốt.
Chớ không phải là có hài tử, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
Nàng bị lão phu nhân phạt quỳ, bị lão phu nhân đánh mù con mắt, còn không phải là vì con trai con dâu sao!
Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn đừng gặp chuyện không may! Nhưng thấy Tôn Ngọc Tuyết mặt không có chút huyết sắc, Tôn thị vô cùng khủng hoảng.
Mới vừa dùng sức đẩy nó một cái, người khỏe mạnh bị đẩy như vậy cũng có thể sảy thai, chứ đừng nói đến Tôn Ngọc Tuyết thể cốt yếu đuối...
Tôn thị càng nghĩ càng kinh hãi.
Võ ma ma cầm thuốc chữa thương đi ra, cùng Bích Nguyệt và Bích Vân vén tóc Tôn Ngọc Tuyết, cầm máu, băng bó cho nàng.
Cũng may thái y đi chưa bao xa, rất nhanh một người trong đó gọi là Lưu thái y đã được mời trở lại.
"Lưu thái y, thế nào? Có phải là nàng mang thai hay không, nàng vừa bị ngã một cái, đứa nhỏ trong bụng có sao không?". Lưu thái y vừa để cổ tay Tôn Ngọc Tuyết xuống, Tôn thị liền vội vàng hỏi.
Lưu thái y vừa châm cứu cho Tôn Ngọc Tuyết, vừa nói: "Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân không có thai, là bị đụng vào đầu mới té xỉu, ta sẽ kê một phương thuốc, đợi nàng tỉnh lại thì cho uống...".
Tôn thị thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lập tức hiện tia thất vọng.
Lưu thái y kê phương thuốc, đang định cáo từ, Tô Khiêm từ bên ngoài hấp tấp chạy vào phòng, trực tiếp chạy vội tới bên giường: "Ngọc Tuyết, Ngọc Tuyết, nàng sao vậy?".
Gọi vài tiếng, thấy Tôn Ngọc Tuyết nửa điểm phản ứng cũng không có, lo lắng nhìn về phía Lưu thái y hỏi: "Thái y, có phải tình hình của nàng rất nghiêm trọng không? Sao lại bất tỉnh?".
"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân bị đụng phải ót, ta đã châm cứu cho nàng, ngủ một hồi là có thể tỉnh lại". Lưu thái y nói một câu, ôm quyền cáo từ.
Tô Khiêm nhìn gương mặt Tôn Ngọc Tuyết không có một chút huyết sắc, vô cùng đau lòng, lại thấy trên đầu nàng quấn vải trắng, trong lòng càng thêm khó chịu, ngẩng đầu hướng Tôn thị quát: "Mẫu thân, Ngọc Tuyết làm sao bị đụng phải ót!".
Bên người Ngọc Tuyết có nha đầu hầu hạ, sao lại vô duyên vô cớ đụng vào ót!
Trong mắt Tôn thị lóe đoàn lửa giận, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, hàm răng va vào nhau lách cách, giơ tay hung hăng muốn tát Tô Khiêm: "Đứa con bất hiếu!".
- ----- lời ngoài mặt ------
Khụ, một câu nói của Thanh Ninh ta, khiến Quốc Công phủ gà bay chó sủa.
HẾT CHƯƠNG