Editor: Ngọc Thương
Chuyện này, Cửu hoàng tử đã sớm cho người an bài, là Cửu hoàng tử tự mình giao phó, thân phận của Tống Tử Dật lại không thể bại lộ, người mà Cửu hoàng tử giao việc đã làm hết sức cẩn thận.
Trương thị niên lão sắc suy, nhưng vẫn có vài phần phong vận, ân khách cũng có, mà Tống Tử Quỳnh tuổi hoa phơi phới, khách nhân càng thêm nhiều, cho nên, đến tận hôm nay mới có cơ hội dẫn theo Tống Tử Dật đi gặp.
Hai mẹ con Trương thị và Tống Tử Quỳnh ở tại giáo phường gọi Lệ Xuân viên.
Cái tên vô cùng phong nhã.
Nhưng tên cho dù phong nhã, cũng chỉ là nơi phong nguyệt.
Lên lầu, vào nhã gian đã sớm sắp xếp tốt, nha đầu lên rượu và thức ăn, sau đó lui ra ngoài, Tống Tử Dật không nói gì, người dẫn hắn tới là Trần đại nhân, thấy sắc mặt cùng bộ dáng hắn không tốt, khách sáo nói với hắn đôi câu liền không nói gì thêm, để cho Tống Tử Dật có thể cùng thân nhân hảo hảo nhận mặt nhau.
Nghe được tiếng kêu yêu kiều từ phòng bên ngoài truyền đến, Tống Tử Dật mím môi, nắm chặt chén rượu trong tay.
Mẫu thân và bào muội của hắn ở nơi đây, phải hầu hạ khách nhân giống như những nữ tử truyền đến âm thanh kiều mị kia.
Vậy mà hắn làm nhi tử, làm huynh trưởng nhưng lại bất lực, dù chỉ gặp mặt một lần cũng phải che che giấu giấu như thế này.
Rất nhanh, đã có người dẫn theo Trương thị và Tống Tử Quỳnh tiến đến.
Trương thị trên mặt phủ dày phấn son, môi tô đỏ thẫm, mặc sa mỏng màu lam, mặt mày khó nén vẻ tiều tụy, cùng với hình ảnh Hầu phu nhân cao quý đoan trang ngày trước hoàn toàn bất đồng.
Tống Tử Quỳnh mặt phấn má đào, mặc sa mỏng nguyệt sắc, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn oánh nhuận, gò đảo cao cao, no đủ sinh động, đôi mắt tuy cụp xuống, nhưng dáng vẻ lại thướt tha, quyến rũ mềm mại.
Đi cùng hai người các nàng, còn có hai cô nương xinh đẹp.
Bốn người đi vào, hướng Tống Tử Dật và Trần đại nhân quỳ gối, yêu kiều hành lễ: "Bái kiến nhị vị quan gia".
Tống Tử Dật ngồi trên băng ghế, sau khi nhìn thấy Trương thị và Tống Tử Quỳnh vào cửa, sắc mặt không động, nhưng con mắt trong thoáng chốc mơ hồ sáng lên, hắn muốn gọi, nhưng bởi vì có người ngoài ở đó, hắn chỉ có thể cố nén.
Trước kia người một nhà ấm áp ở cùng nhau, thời gian dài như vậy, hắn bỏ mạng chân trời, còn có phụ thân một đường gian khổ thê thảm, sau đó phụ thân tự sát, tất cả mọi chuyện đều đâm vào lồng của hắn, làm cho hắn cảm thấy trái tim như muốn nổ tung, lại như bị chọc thủng một vết thương thật to, đau đến mức hắn hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
"Các ngươi hảo hảo hầu hạ hai vị đại nhân". Ma ma dẫn các nàng tới cười dài nói: "Hai vị ăn, chơi vui vẻ, nếu có gì cần xin cứ việc phân phó".
Ma ma kia cao hứng tiếp, sau đó rất biết điều lui ra ngoài.
Bốn người Trương thị, Tống Tử Quỳnh đứng lên, đang định đi tới hầu hạ, Trần đại nhân cười ha ha đứng dậy, chọn hai vị cô nương kia, trái ôm phải ấp đi ra ngoài, đến nhã gian đã sớm sắp xếp tốt.
"Đại nhân", Tống Tử Quỳnh cười duyên đi đến bên Tống Tử Dật.
Trương thị khẽ giương mắt, chỉ một thoáng, cả người nàng đều cứng lại, kinh ngạc nhìn Tống Tử Dật, nước mắt trong hốc mắt lay chuyển, đôi môi run rẩy, há miệng run run nói: "Ngươi..., ngươi là...".
Trương thị đưa tay run rẩy che miệng, ngạc nhiên mừng rỡ, xấu hổ vô cùng, còn có không dám tin.
"Mẫu thân". Tống Tử Dật đứng lên, quỳ tõm xuống.
"Tử Dật, thật sự là con?". Trương thị nhào tới trước mặt Tống Tử Dật, đưa tay sờ mặt hắn, lệ trong mắt ào ào rơi xuống.
"Đại ca?". Tống Tử Quỳnh hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Tử Dật, sau đó bò đến bên người hắn, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Tống Tử Dật, khóc nấc: "Đại ca, Đại ca...".
Ba người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Thật lâu sau, ba người mới dừng khóc.
"Tử Dật, nương cho rằng đời này sẽ không được gặp lại con". Trương thị kéo tay Tống Tử Dật, đôi mắt chăm chú nhìn vào hắn, tựa như sợ con trai sẽ lập tức biến mất khỏi trước mắt nàng: "Thời gian lâu như vậy, con đã đi đâu? Sao lại gầy nhiều thế này? Có phải đã chịu khổ rất nhiều không? Có phải đã bị rất nhiều ủy khuất...".
Nghĩ tới Tống Tử Dật còn có án mạng trong người, lại bị quan phủ truy nã, vì vậy ánh mắt mang theo khẩn trương và cấp bách: "Hiện tại quan phủ vẫn còn truy nã con, sao lại trở về kinh thành? Con không cần phải lo lắng cho ta và muội muội con, chúng ta rất tốt, cơm áo không lo".
Cơm áo không lo, nhưng phải trải qua cuộc sống đón khách, Tống Tử Dật trong lòng đau đớn, ngoài mặt nhưng lại cười nói: "Con rất khỏe, không phải chịu khổ, chỉ là gầy đi chút ít, rám đen chút ít mà thôi".
"Hiện tại quan phủ còn đang truy nã con, con mau rời ra kinh thành đi, biết con mạnh khỏe, ta và muội muội con cũng yên lòng". Trương thị nặn ra một nụ cười, từ ái nói: "Tìm nơi an toàn, hảo hảo sống qua ngày...".
"Mẫu thân, ngài yên tâm, muội muội còn không nhận ra con đến đây, người ngoài thì càng thêm không nhận ra". Tống Tử Dật nói.
"Ca ca, huynh tới là để cứu muội và mẫu thân rời khỏi đây phải không?". Tống Tử Quỳnh kéo tay kia của Tống Tử Dật, nhìn hắn, trong mắt mang theo chờ đợi, còn có sợ hãi: "Ca ca, huynh dẫn chúng ta rời đi đi, nơi này chính là địa ngục".
Thời điểm mới tới, nàng từng kháng cự, còn tìm cái chết.
Nhưng ở nơi này, đối với những gia quyến của tội thần như các nàng, chết là hi vọng xa vời không thể chạm tới.
Sau kháng cự, nàng không thể không khuất phục thực tế.
Vì để cho mình và mẫu thân có thể sống dễ chịu hơn chút ít, nàng chỉ có thể giả bộ nét mặt tươi cười, khúc ý đón ý nói hùa.
(khúc ý đón ý nói hùa: cười đùa hùa theo lấy lòng)
Cũng may bề ngoài của các nàng không tồi, trước kia nàng lại là tiểu thư Hầu phủ, giơ tay nhấc chân tản ra quý khí, tự nhiên mà nói hấp dẫn không ít ân khách.
Nụ cười trên mặt Tống Tử Dật cởi xuống, nhưng sau đó lại nhu hòa nhìn Tống Tử Quỳnh: "Chờ một thời gian nữa, ta sẽ đón muội và mẫu thân ra ngoài".
"Ca ca, hôm nay đưa chúng ta đi luôn được không, muội không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa". Tống Tử Quỳnh lại khóc lên.
"Tử Quỳnh, chúng ta nằm trong danh sách của quan phủ, muốn ra khỏi nơi này, nhất định phải qua cửa quan phủ, con đã quên tình cảnh của ca ca con ngày hôm nay rồi sao? Đổng gia và Thục Phi nương nương sẽ bỏ qua cho ca ca con sao?". Trương thị nói với Tống Tử Quỳnh: "Nghe lời ca ca, ngoan, ca ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến dẫn chúng ta đi".
Tống Tử Quỳnh suy nghĩ lời Trương thị nói một chút, sắc mặt trắng nhợt, không nói thêm nữa.
"Vâng, con khẳng định rất nhanh sẽ đến đón hai người đi". Tống Tử Dật nặng nề gật đầu, nhìn về phía Trương thị nói.
"Tốt". Trương thị ngậm nước mắt: "Bất quá, con nhớ cẩn thận, chuyện quá nguy hiểm thì đừng làm, hi vọng của ta bây giờ, chỉ là mong người một nhà chúng ta đều bình an còn sống là tốt rồi...".
Trương thị lau đi lệ trên khóe mắt: "Cũng không biết phụ thân con thế nào? Có ngã bệnh hay không, ông ấy đi nơi đó khổ hàn, chắc chắn chịu không ít khổ...".
"Mẫu thân, phụ thân, phụ thân...". Tống Tử Dật nghẹn ngào nói: "Phụ thân đã đi rồi".
"Cái gì? Con nói phụ thân con làm sao?". Trương thị cầm chặt tay Tống Tử Dật, vội vàng hỏi.
"Phụ thân thế nào?". Tống Tử Quỳnh cũng nóng nảy.
Tống Tử Dật liền đem chuyện hắn một đường theo đuôi Tống Thư Thành ra sao, sau đó lúc muốn cứu phụ thân đi thì bị người phát hiện, Tống Thư Thành vì bảo vệ hắn mà chết thế nào kể ra, nói: "Đều là lỗi của con trai, đều do con hại phụ thân...".
Tống Tử Dật chảy mắt, tự trách không thôi.
Ba người lại ôm đầu khóc rống.
Hồi lâu sau, Trương thị mới đưa tay lau nước mắt trên mặt Tống Tử Dật: "Chỉ cần con hảo hảo, phụ thân con dưới suối vàng có biết, cũng yên tâm".
Tống Tử Dật sắc mặt ngưng trọng: "Mẫu thân, ngài cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày, con sẽ trọng chấn Tống gia, sẽ khôi phục tước vị cùng địa vị Tống gia, không, so với Hầu phủ trước kia sẽ càng thêm hưng thịnh".
Ánh mắt Tống Tử Dật lộ ra kiên nghị và âm lãnh.
Trương thị trầm ngâm nói: "Tử Dật, có phải con...".
Làm cho Tống gia trở mình lại lần nữa?
Con trai đây là muốn ủng hộ một vị Hoàng tử tranh trữ?
Tống gia gặp biến đổi lớn như thế, nàng cũng suy nghĩ không ít.
Lúc trước nàng bởi vì Hưng Ninh hầu phủ nghèo túng mà không coi trọng Thẩm Thanh Ninh, về sau mượn cơ hội thuận thế leo lên phủ Công Chúa và Tứ hoàng tử, đem Nghi An cưới về Tống gia.
Nhưng mà, hiện thời, Thẩm Thanh Ninh trở thành Tiêu Thanh Ninh, gả cho Tề Quốc Công thế tử, trước đó không lâu sinh ra trưởng tử, cùng thế tử càng là phi thường ân ái.
Mà Nghi An nhưng lại hồng hạnh xuất tường, cẩu thả với Đổng Khải Tuấn, cuối cùng còn làm hại con trai nàng thành tội phạm giết người!
Nàng hối hận.
Nhưng thế gian này không có thuốc hối hận, càng không thể nào đảo ngược thời gian.
...
Vinh hoa phú quý, có ích lợi gì?
Trong một đêm, có thể rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.
Con trai muốn mượn công phò trợ để phục chấn Tống gia.
Nhưng mà, công phò trợ này, nào có dễ dàng như vậy? Một bước không cẩn thận, chính là phải đánh đổi bằng tính mạng người thân!
Nàng hôm nay chỉ hi vọng con trai con gái có thể bình an.
"Mẫu thân, con hôm nay còn có gì phải sợ?". Tống Tử Dật nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương thị, nhẹ nhàng nói: "Con không cần bỏ mạng thiên nhai, có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cần sự thành, là rất nhanh có thể đón hai người ra ngoài".
Trương thị cười khổ: "Vậy con nhớ cẩn thận mọi sự".
Đúng vậy, Tống gia hôm nay còn có gì để sợ? Nếu không như thế, con trai cả đời phải giấu kín thân phận, trải qua cuộc sống như con chuột không thể lộ ra ngoài sáng, mà nàng... Ánh mắt Trương thị nhìn qua Tống Tử Quỳnh xinh đẹp như hoa, đúng vậy, không đi một bước cờ như thế, nữ nhi cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi nhà tù sống không bằng chết này!
Tống Tử Quỳnh tuy là không hiểu huynh trưởng sẽ làm gì để phục hưng Tống gia, nàng không nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng nàng tin ca ca mình nhất định có thể làm được!
Không, là nhất định phải làm được!
Nếu không, thì nàng phải đợi ở chỗ này, cho đến khi dung nhan phai tàn, cô độc mà chết già.
"Con sẽ cẩn thận". Tống Tử Dật đáp: "Mẫu thân, Tử Quỳnh, tuy rằng hiện tại con tạm thời không thể đón hai người ra ngoài, nhưng con sẽ cho người an bài tốt cho mẫu thân và muội muội, sẽ không để hai người lại phải...".
Hai chữ "tiếp khách" Tống Tử Dật không nói nên lời, chựng lại, mới tiếp tục: "Hai người trước ở chỗ này an tâm ngây ngốc, chờ con tới đón".
"Ừ, con an bài thì tốt rồi, cẩn thận chút, đừng để bọn họ nhìn ra đầu mối". Ánh mắt Trương thị ôn nhu, sau đó từ ái dặn dò hai con: "Tống gia chỉ còn hai huynh muội các con, các con phải tương thân tương ái. Tử Dật, con phải hảo hảo chiếu cố muội muội, biết không? Tử Quỳnh, con phải tôn kính ca ca, nghe lời của ca ca, đừng tùy hứng, biết không?".
"Mẫu thân, nữ nhi đã trưởng thành, hôm nay đã không còn tùy hứng". Tống Tử Quỳnh tựa vào người Trương thị làm nũng.
"Ừ", Trương thị cười sờ sờ đầu Tống Tử Quỳnh.
"Mẫu thân...", Tống Tử Dật không hiểu sao trong lòng bỗng dưng bất an, khẩn trương nhìn Trương thị: "Mẫu thân, ngài có chuyện gì phải không, nói với con".
"Ta không sao, chỉ là nghĩ tới thế sự vô thường, hôm nay nhìn thấy con, cao hứng, có chút cảm khái". Trương thị cười lắc đầu: "Tống gia bị đại nạn lần này, ta chỉ hi vọng huynh muội các con bình an, tương lai hai đứa chăm sóc lẫn nhau".
"Mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt cho muội muội". Tống Tử Dật thấy vẻ mặt Trương thị không có gì khác thường, liền gật đầu.
Trương thị vui mừng gật gật đầu: "Huynh muội các con từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, ta biết rõ, con sẽ hảo hảo chiếu cố muội muội".
Về phần nàng, nàng còn mặt mũi gì mà sống?
Nàng đã sớm không muốn sống.
Ban đầu, do có người canh chừng, nhưng hôm nay, muốn tìm cái chết, đã dễ dàng hơn nhiều.
Nàng tin tưởng con trai có thể trọng chấn Tống gia.
Nhưng có một mẫu thân luân lạc phong trần như nàng, sẽ khiến con trai mất mặt, sẽ trở thành gánh nặng của con trai.
Có thể gặp con trai một lần, nàng thật cao hứng, có con trai ở đây, nàng cũng có thể yên tâm giao nữ nhi cho con trai chiếu cố.
Hơn nữa, bị con trai chứng kiến bộ dạng mất mặt của kẻ làm mẫu thân này như vậy, nàng còn thể diện gì để sống?
Đêm dần dần sâu, Lệ Xuân viên vẫn một mảnh sênh ca cười nói như trước, vô cùng náo nhiệt.
Tống Tử Dật đứng dậy cáo từ.
Cùng Trần đại nhân ra khỏi Lệ Xuân viên, vừa định lên xe ngựa, liền nghe từ phía sau Lệ Xuân viên truyền đến tiếng một vật nặng rơi xuống đất, cùng thanh âm tê tâm liệt phế kêu vang tận mây xanh: "Mẫu thân!".
Thanh âm kia, quen thuộc mà rõ ràng, là của muội muội hắn, Tống Tử Quỳnh.
Tống Tử Dật nhất thời cả người lạnh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, toàn thân cứng lại.
"Có người nhảy lầu!".
"Người chết, có người chết!".
Bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào.
Tống Tử Dật cứng đờ, sau đó xoay người: "Mẫu thân...".
"Ngươi điên rồi, ngươi đi vào có thể làm gì? Người đã chết, không tránh khỏi sẽ phải điều tra rõ, lúc này ngươi không thể đi vào!". Trần đại nhân một phát bắt được cánh tay của hắn, trầm giọng nói.
"Buông tay!". Tống Tử Dật lạnh giọng quát.
"Ngươi muốn bại lộ thân phận, bị bắt vào đại lao sao? Nếu như ngươi muốn chết sớm, vậy ngươi cứ đi vào". Trần đại nhân buông cánh tay hắn ra.
Hai chân Tống Tử Dật như nặng ngàn cân, gió đêm mát mẻ lại làm cho hắn cảm thấy rét lạnh thấu xương, tim như bị đâm đến đau đớn.
...