Editor: Ngọc Thương
Lời này của Lý Vân Nương nhằm trách lão phu nhân có ý tứ muốn gả cháu gái mình đi làm thiếp.
Vừa rồi ngay trước mặt Trương thị cùng Tống Tử Dật, nàng rất muốn phản bác lão phu nhân một phen, nhưng lão phu nhân là mẹ chồng nàng, là trưởng bối trong nhà, lại còn là tổ mẫu của nữ nhi, nên nàng nhịn được, chỉ chờ Trương thị cùng Tống Tử Dật rời đi mới nói những lời này.
Lão phu nhân cũng đã nghe rất rõ ràng, tức giận trợn mắt nhìn thẳng, thở không ra hơi, run rẩy chỉ vào Lý Vân Nương: "Phản, làm phản rồi! Dám nói chuyện như thế với ta, ngươi nói một hơi, đã suy nghĩ kĩ chưa? Tương lai Ninh nha đầu phải làm sao bây giờ? Sau này nàng còn có thể tìm được một mối hôn sự vừa lòng đẹp ý sao? Còn nữa, dưới nàng còn có ba muội muội, nàng bất chấp hậu quả đem hôn sự cho lui, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự sau này của các muội muội, tương lai chúng nó phải thế nào? Nàng tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, không nghĩ được thấu đáo thì thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu? Ngươi là Hầu gia phu nhân, ba đứa nhỏ kia, hai người là thứ nữ của ngươi, một người là cháu gái ruột, chẳng lẽ ngươi không vì các nàng mà ngẫm một chút sao? Hôn sự này không phải tùy tiện, có thể tùy ý Ninh nhi hồ nháo, sáng mai ngươi mau thỉnh bài tử tiến cung, đi cầu Hoàng hậu nương nương đi".
"Thỉnh bài tử tiến cung cầu xin Hoàng hậu? Cầu xin Hoàng hậu nương nương để cháu gái đến làm thiếp nhà người ta sao?", Thanh Ninh cười lạnh: "Chẳng lẽ đường đường Thẩm gia khuê nữ như ta lần này coi như đắm mình, rẻ mạt đến thế, bỏ qua uy nghiêm để đi cầu xin trở thành làm thiếp của người ta? Hừ, đừng nói là làm thiếp, hôm nay nếu như Kiến An hầu phủ mang kiệu tám người đến khiêng ta vào cửa làm chính thất, ta cũng không đồng ý. Ninh nhi thà gả cho nông dân hay xuất gia làm ni cô cũng không thèm tiến vào cửa chính Tống gia".
Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa, trầm giọng: "Tốt lắm! Dám sẵng giọng ta đây! Ngươi tưởng ngươi trưởng thành rồi, cứng cáp rồi, liền không coi tổ mẫu ta đây ra gì, không cho ta được phép làm chủ cho ngươi phải không? Ngươi là trưởng tỷ, mặc kệ ngươi tùy hứng, nhưng ngươi cũng nên vì ba muội muội của ngươi mà suy nghĩ một chút không phải sao".
Lão phu nhân luôn miệng muốn con gái mình vì ba vị muội muội mà suy nghĩ, Lý Vân Nương nghe qua không khỏi cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân quá lo lắng rồi, Ninh nhi từ hôn bởi vì đối phương là con gái của công chúa, chuyện này ở trong mắt thế nhân là Ninh nhi bất đắc dĩ. Từ hôn mặc dù sẽ gặp nhiều chỉ trích, nhưng cũng biểu đạt Thẩm gia ta tự trọng. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bên kia không tránh khỏi rủ lòng thương xót nhiều hơn với Thẩm gia".
Lý Vân Nương nói có lý, nhưng lão phu nhân lại không cho là đúng.
Từ hôn chính là từ hôn, bất kể là lí do gì cũng sẽ mang đến cho các cô nương Thẩm gia không ít ảnh hưởng. Về phần tự trọng kia? Tự trọng có thể làm nên cái gì? Nhận được một chút đồng tình nhất thời, nhưng hôn sự của các vị tiểu thư sau này đều sẽ phải chịu liên lụy. Lão phu nhân nghĩ tới liền không khỏi khí đại: "Tự cho là đúng, mẹ con các ngươi nghĩ vậy là tốt, nhưng người khác không nghĩ như vậy".
"Người khác nghĩ? Ta không quan tâm người khác nghĩ thế nào, đây là chuyện trong nhà, nếu theo ý tổ mẫu ngài, cháu gái phải đi làm thiếp cho Tống Tử Dật đạo mạo kia mới là tốt, thì cháu gái xin tình nguyện xuống tóc vào am ni cô cũng sẽ không đồng ý. Đừng nói đời này kiếp này, kiếp sau ta cũng không đồng ý!", Thanh Ninh lạnh lùng nói.
"Gian ngoan mất linh nghiệt chướng!" Lão phu nhân tức giận đến rống lên: "Ngươi mặc kệ người khác nghĩ thế nào? Ngươi tình nguyện xuống tóc làm ni cô? Tốt, tốt, nói hay lắm!".
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn về phía Lý Vân Nương: "Nhìn xem ngươi dạy ra được nữ nhi tốt như thế nào, dám can đảm mạnh miệng với tổ mẫu ta, thật sự là ngỗ nghịch bất hiếu!".
"Ninh nhi, không được nói chuyện với tổ mẫu như vậy", Lý Vân Nương nhẹ nhàng nói với Thanh Ninh, sau đó quay sang lão phu nhân: "Mẫu thân, Ninh nhi tuổi còn nhỏ, nhất thời nông nổi, ngài chớ để trong lòng, nhưng dù vậy, chuyện này Ninh nhi nửa điểm cũng không làm sai. Nếu lần tiến cung này nàng không xin chỉ ý thì con dâu cũng vốn định ngày khác tiến cung cầu xin Hoàng hậu nương nương giải trừ hôn ước hai nhà Tống – Thẩm. Về phần mẫu thân nói muốn con ngày mai xin bài tử tiến cung, con tuyệt đối sẽ không đi".
Thời điểm phát sinh chuyện này, Lý Vân Nương đã đoán sẽ có kết cục như hôm nay, chỉ là trong nàng vẫn tồn tại một tia hi vọng, hi vọng Kiến An hầu phủ cùng Tống Tử Dật có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Nay kết cục đã thành, nữ nhi nhà mình đã tự ra quyết định, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đứng về phía nữ nhi. Cho nên mặc dù nói nữ nhi không hiếu thuận, nhưng hai đầu lông mày Lý Vân Nương lại lộ ra vẻ dứt khoát cùng kiên định, nói ra những lời ủng hộ cách làm của nữ nhi.
Thấy Lý Vân Nương không đồng ý quyết định của mình, lão phu nhân nổi cáu: "Tốt, tốt, ta già rồi không quản được các ngươi!"
"Mẫu thân bớt giận". Lý Vân Nương nhàn nhạt nói: "Con dâu sẽ dẫn theo Ninh nhi trở về, dạy bảo lại nàng một phen".
Dứt lời, chưa kịp để lão phu nhân có phản ứng gì, nàng liền kéo Thanh Ninh hành lễ cáo từ.
Nhìn bóng lưng hai người thản nhiên rời đi, lão phu nhân giận dữ quát lên: "Đi, đi, bảo hai bà tử đi ra cửa lớn chờ Hầu gia trở lại, lập tức mời hắn đến cho ta".
Mẹ con hai người này thật sự là không coi ai ra gì, quá tùy tâm sở dục, đối với trưởng bối như bà ta mà còn ngỗ nghịch như vậy, thật sự là giận đến điên người. Chuyện này muốn cứu vãn, phải làm cho Lý Vân Nương đi cầu Hoàng hậu, nếu không chẳng lẽ phải đưa thân già này tiến cung cầu nương nương? Vì vậy nhất định phải để Thẩm Phong khiển trách mẹ con các nàng, bắt các nàng sửa lại tâm ý.
(tùy tâm sở dục: không nghe theo ai hết, tự làm theo ý mình)
+++++
Ra khỏi Hưng Ninh hầu hủ lên xe ngựa, Trương thị gắt một cái: "Hừ, cái mà thế bất lưỡng lập? Ta còn đang ước như thế đây! Bất quá là đến an ủi, chán nản hộ, vậy mà còn dám to tiếng với ta?"
Nàng nghiêng đầu, nhíu lông mày, cầm khăn lau vết bẩn trên người Tống Tử Dật, đau lòng hỏi: "Con trai, con có sao không?"
"Không có việc gì", Tống Tử Dật nhàn nhạt nói.
"Con cũng thấy đấy, không những nha đầu Thẩm Thanh Ninh, còn có mẫu thân của nàng ta cũng tức giận, chuyện hôm nay chỉ có thế, trước mắt là phải cứu vãn còn hơn không, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, cái gì nên làm chúng ta đều đã làm, là do bọn họ không biết phân biệt tốt xấu".
"Vâng", Tống Tử Dật nhàn nhạt đáp, khép nửa đôi mắt, che giấu trong ánh mắt là sự thất bại cùng không cam lòng. Hắn đã hạ mình đến, nàng còn muốn hắn như thế nào? Một chút tình cảm cũng không lưu, một chút mặt mũi cũng không cho.
Trương thị thấy con trai như thế, thấp giọng khuyên: "Con trai, việc gì làm cũng đã làm rồi, nàng một chút cũng không hiểu thành ý của con. Thánh chỉ tứ hôn cho con và quận chúa rất nhanh sẽ đến, nàng rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, qua nửa năm rồi lại một năm, nếu nàng hồi tâm chuyên ý, nói gì thì nói, con cũng không thể lại cùng nàng dây dưa, nếu không quận chúa bên kia cũng sẽ ảnh hưởng".
Tống Tử Dật khẽ gật đầu, không hề lên tiếng.
Trương thị thấy hắn như thế cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng lại thầm tính toán cho sính lễ tới phủ công chúa như thế nào mới có thể diện.
+++++++++
Editor: Ngọc Thương
Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh trở lại Mộ Lan viện, vào phòng Lý Vân Nương liền nói: "Chỉ sợ là lúc này phụ thân con đã biết chuyện, hôm nay tổ mẫu bị con chọc tức, e là nhất thời khó có thể nguôi giận. Suy nghĩ của phụ thân con cùng với tổ mẫu không sai biệt lắm, ta đương nhiên là sẽ cùng phụ thân con nói chuyện, không cho hắn có cơ hội trách mắng con, con cũng không cần phải lo lắng trong lòng. Đừng quản bọ họ có suy tính khỉ gió gì, chuyện này con làm rất đúng".
Vì mẫu thì mạnh!
Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân luôn một vẻ ôn nhu nhàn thục, lặng lẽ như nước, nói chuyện đều nhẹ nhàng nhu nhu, hôm nay lại vì bảo vệ nàng mà nổi trận lôi đình, trong lòng Thanh Ninh như có gió xuân ấm áp phất qua, gật đầu nằm nhẹ lên đầu gối Lý Vân Nương: "Mẫu thân, con cám ơn người".
"Đứa nhỏ ngốc, nương không che chở con, không giúp con, chẳng lẽ đi giúp người ngoài sao?", Lý Vân Nương nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.
Ở trong phủ này, lão phu nhân, Thẩm Phong đều là một bọn tâm tính khinh bạc người, nếu bản thân nàng không kiên cường che chở nữ nhi, vì nữ nhi che gió, che mưa, nữ nhi còn không bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đi!
Như Lý Vân Nương dự liệu, Thẩm Phong sau giờ ngọ đã nghe được tin tức, lúc này lửa giận dâng trào lên ngực, nhưng trước mặt chúng đồng liêu lại không dám phát hỏa, đành đem cỗ lửa giận nén ở trong lòng lập tức trở về phủ. Vốn muốn đến thẳng Mộ Lan Viện để tra cho ra lẽ, nhưng vừa vào cửa đã bị hai người hầu của lão phu nhân đứng chờ, trực tiếp thỉnh đi Đào Nhiên cư.
Vào phòng, Thẩm Phong thấy lão phu nhân ngồi trên ghế, gương mắt tối sầm, vội lo lắng: "Mẫu thân, con trai đến rồi đây, sắc mặt người sao vậy? Là ai chọc người tức giận? Ai lại không có mắt..."
Không đợi Thẩm Phong nói xong, lão phu nhân đem tách trà trong tay hất đổ lên mặt bàn: "Ai chọc ta tức giận? Còn không phải là nàng dâu cùng với nữ nhi không có quy củ kia của nhà ngươi?"
Thẩm Phong liền có chút hoài nghi: "Vân Nương làm sao lại..."
"Chẳng lẽ bà già này nói lời bịa đặt, oan uổng mẹ con các nàng hay sao? Phu nhân của ngươi hôm nay cũng thật là lớn mật, dám mắng dám đập trước mặt khách nhân, còn có Ninh nha đầu, hôm nay càng lớn mật hơn, tự chủ ý quyết định hôn sự bản thân", lão phu nhân lạnh lùng thốt.
Buổi chiều Lý Vân Nương vừa đi, nghe được tiếng gió, Bùi thị liền chạy tới Đào Nhiên cư, buồn bã khóc lóc một phen, kêu rằng con gái Thẩm Thanh Vận của mình số khổ, lão phu nhân vốn đang nổi giận, bị Bùi thị một bên khóc nháo, như đổ thêm dầu vào lửa, lửa giận càng thêm ngất trời, gân xanh hai bên thái dương còn giật thình thịch.
Lâm ma ma bên cạnh đem chuyện buổi chiều Trương thị tới cửa xin lỗi, cùng chuyện sau khi Trương thị đi, Lý Vân Nương và Thanh Ninh nói những gì với lão phu nhân, đều cặn kẽ kể lại cho Thẩm Phong.
"Người đàn bà chanh chua, nghiệt nữ!" Thẩm Phong trợn mắt trừng trừng, ôm quyền nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, xin người bớt giận, chớ có tự mình ảnh hưởng đến thân thể, con sẽ đi khiển trách mẹ con các nàng, làm cho các nàng phải đến dập đầu nhận lỗi với mẫu thân".
"Hừ!" Lão phu nhân hừ mạnh một tiếng: "Phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, ngươi hãy bảo phu nhân ngươi đi cầu Hoàng hậu nương nương, đem lời từ hôn thu lại, xin Hoàng hậu nương nương tha thứ cho nàng".
"Mẫu thân nói rất đúng", Thẩm Phong gật đầu liên tục.
"Tổ mẫu, xin ngài bớt giận." Thẩm Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng lão phu nhân, ôn nhu an ủi: "Tổ mẫu, Đại tỷ tỷ từ trước đến nay đều hiểu lễ hiếu thuận, hôm nay nhất định là nhất thời nổi nóng mới có thể không lựa lời nói chống đối tổ mẫu, tổ mẫu ngài đừng giận."
"Ngươi cũng đừng nói tốt thay nó, trong tim ta hiểu ngươi là người tốt." Lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ Thẩm Thanh Vũ.
"Tổ mẫu...." Thẩm Thanh Vũ mấp máy môi, thấy sắc mặt của lão phu nhân liền đem lời muốn nói nuốt xuống.
"Mẫu thân, chuyện của nghiệt chướng kia con sẽ giải quyết, người đừng lo lắng, hiện đang cuối mùa thu, khí trời lạnh, người phải bảo trọng thân thể...", Thẩm Phong khuyên bảo một phen, thấy sắc mặt lão phu nhân hơi hòa hoãn một chút mới phân phó Thẩm Thanh Vũ chiếu cố tốt cho lão phu nhân, sau đó cáo từ đi Mộ Lan Viện.
++++++
"Ngươi đi gọi Đại tiểu thư đến", Thẩm Phong vừa vào nhà, trầm giọng phân phó Thu Bội.
Lý Vân Nương thấy Thẩm Phong mưa gió nổi lên mặt, biết rõ còn cố tình hỏi: "Lão gia tìm Ninh nhi có chuyện gì không?"
"Đương nhiên là có việc, nghiệt nữ này", Thẩm Phong giận dữ nhìn về phía Lý Vân Nương khiển trách: "Ngươi ngày thường dạy dỗ nữ nhi kiểu gì, làm việc không có suy nghĩ, lại còn dám chống đối trưởng bối".
"Không cần đi gọi nữ nhi, về sau có chuyện gì Hầu gia cứ việc nói với ta", Lý Vân Nương nhìn về phía đám người Thu Bội, bọn họ liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
"Hầu gia, ngươi gọi Ninh nhi đến là vì hôn sự của Tống gia?". Lý Vân Nương nhẹ nhàng gẩy lá trà: "Ý của Ninh nhi là ý của ta, ngươi có lời gì cứ trực tiếp nói với ta, không cần đi tìm nữ nhi".
"Ngu xuẩn" Thẩm Phong lạnh giọng: "Hôn sự này là Hoàng hậu ban cho, dù thấp hơn quận chúa một cái đầu thì thế nào? Hoàng hậu nương nương tứ hôn, vì vậy quận chúa cũng sẽ cho Ninh nhi ba phần tôn kính, Ninh nhi lại có tình nghĩa thanh mai trúc mã cùng Tống thể thử, hơn nữa Tống thế tử thể chất tài hoa tuyệt hảo, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, hôn sự này không thành, sau này nó còn có thể tìm được mối hôn sự môn đăng hộ đối hơn thế sao?"
(tiền đồ bất khả hạn lượng: tiền đồ không thể đếm hết)
Tìm không được môn đăng hộ đối, còn không bằng được Hoàng hậu tứ hôn. Huống chi Kiến An hầu phủ chỉ có Tống Tử Dật một rễ một mầm (ý là người kế thừa duy nhất), bây giờ là thế tử, tương lai chính là Hầu gia, hơn nữa hắn tuấn tú lịch sự, lại có năng lực, hôm nay còn có thêm phủ công chúa hỗ trợ, tương lai càng thêm bừng sáng.
Nghe vậy, Lý Vân Nương khịt mũi coi thường: "Thật sự là tổ mẫu tốt, phụ thân tốt, mỗi một người đều ước gì Ninh nhi thêm xấu mặt đi làm thiếp cho người ta, các ngươi cũng thật cao hứng".
"Ta không phải vì nữ nhi sao? Chuyện chung thân của chúng đã định nhiều năm như vậy rồi, nó lại tiến cung nói với Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng nó muốn từ hôn, hôn nhân đại sự há có thể như trò đùa?", Thẩm Phong cả giận nói.
Lý Vân Nương thấy được khuôn mặt tức giận của Thẩm Phong, một tia xấu hổ cũng không có, trong lòng đau xót nén lệ cười lạnh: "Nói đi nói lại, ý của ngươi vẫn là muốn nữ nhi đi làm thiếp cho người ta?"
Lý Vân Nương đem chén trà trong tay buông xuống, lạnh lùng chằm chằm nhìn Thẩm Phong: "Mẫu thân nói như vậy, ta cho là bà lớn tuổi, dù sao Ninh nhi không phải là cháu trai, cũng không được lớn lên dưới gối bà, nên lão nhân gia mới nhẫn tâm. Trước đây ở Vương phủ gặp chuyện không may, ta cũng đã kinh qua sự nhẫn tâm của bà, hơn nữa, ta biết bà đối với trưởng tôn nữ không có nhiều yêu thích, nhưng mà Thẩm Phong, ngươi là cha ruột của Ninh nhi, ta thật không ngờ, nữ nhi ta coi như châu bảo, nhưng ngươi lại chưa bao giờ thật lòng vì nàng mà nghĩ, một chút cũng không. Ngươi không lo cho nữ nhi thì thôi, lại còn muốn đẩy nữ nhi vào hố lửa..."
Lý Vân Nương vừa nhắc tới ngày đó lão phu nhân phái người nửa đêm dự định đến siết chết nàng, trên mặt Thẩm Phong thoáng hiện một tia túng quẫn, sau đó trách mắng: "Hố lửa? Cái gì hố lửa? Tống gia cùng Thẩm gia chúng ta là thế giao, đều là hiểu tận gốc rễ, bọn họ còn có thể bạc đãi Ninh nhi hay sao?"
"Thẩm Phong, có phải ngươi nhìn thấy hậu viện oanh oanh yến yến của ngươi bình yên thì cảm thấy di nương, thiếp thất nhà khác cũng tốt đẹp như vậy không? Ngươi cần phải biết, ở kinh thành này, hậu viện của cao môn đại hộ mỗi năm không biết có bao nhiêu di nương hương tiêu ngọc vẫn", Lý Vân Nương lạnh lùng thốt:"Thẩm Phong, ngươi phải nhớ kỹ, Ninh nhi là con vợ cả duy nhất của ngươi, ngươi cứ như vậy lãng phí nàng? Ngươi muốn chà đạp người, muốn bán nữ nhi cầu vinh, vậy để đám mỹ nhân của ngươi sinh nữ nhi đi, ngươi đừng hòng động vào một cọng tóc gáy của Ninh nhi!"
"Nói hươu nói vượn!", Thẩm Phong giận dữ mắng mỏ: "Cái gì mà bán nữ nhi cầu vinh? Hôn sự của Ninh nhi đảo qua đảo lại, tương lai nghị hôn khó nói, thay vì sau này bị gả vào cửa hôn sự thấp kém, hai ba bữa hướng hầu phủ xin tiền, còn chẳng bằng hiện tại không cần từ hôn với Tống gia".
"Nói cho cùng ngươi vẫn muốn gả con gái đi làm thiếp cho người ta?". Thấy Thẩm Phong không hề suy nghĩ dù chỉ một chút cho con gái, Lý Vân Nương lập tức đau đớn, lạnh mặt cười ra tiếng: "Thẩm Phong, dù tương lai nữ nhi gả cho nhà nghèo rớt mồng tơi, không có đồng nào trong người, cũng sẽ không hỏi xin ngươi một xu, Ninh nhi, ta nuôi nổi".
"Suy nghĩ đàn bà!", Thẩm Phong trầm giọng quát lên.
Lý Vân Nương ánh mắt trầm trầm nhìn về phía Thẩm Phong, đau đớn nói: "Thẩm Phong, hôm nay đến đây thôi, ngươi không nên nói nữa, đặc biệt là không cần phải nói gì với Ninh nhi. Nàng là con gái ruột của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi không cần phải đâm dao vào tim nàng, muốn làm gì cứ hướng đến ta, ta sẽ thay nữ nhi chịu đựng, ngươi chớ tự mình làm ra chuyện phụ tử cạn tình".
Rõ ràng là huyết mạch thân nhân, là tổ mẫu cùng phụ thân ruột thịt, nhưng lại chưa từng vì nữ nhi mà suy nghĩ, còn ước gì gả nữ nhi đi làm thiếp cho nhà người ta!
"Lý Vân Nương!" Thẩm Phong tức giận vọt lên.
"Thẩm Phong, đừng cho rằng ta sợ ngươi", Lý Vân Nương không hề yếu thế nghênh chiến lửa giận toát ra từ đôi mắt hắn.
Thẩm Phong hai tay nắm thành quyền, sau đó buông ra, lại nắm lại, lại buông ra, cứ thế mấy lần, cuối cùng trầm mặt phất tay áo đi ra ngoài.
Đi đến cửa, đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Chuyện của Vũ nhi và Tống thế chất ta với Kiến An hầu đã nói qua, ngươi hãy cùng Kiến An hầu phu nhân thương nghị một chút đi"
"Vũ nha đầu được nuôi dưới gối mẫu thân, chuyện của nàng do mẫu thân ra mặt tốt hơn", Lý Vân Nương trực tiếp cự tuyệt.
Thẩm Phong suy nghĩ một chút, xác thực là đối với cô nương được nuôi dạy dưới gối lão phu nhân thân phận có thể nâng lên chút ít, không nói gì thêm liền xoay người rời đi.
Rời khỏi Mộ Lan Viện, Thẩm Phong trực tiếp đến chỗ Chu Mi.
Buổi chiều Đào Nhiên cư ầm ĩ như vậy, việc hai nhà Thẩm Tống lui hôn tự nhiên truyền ra, Chu Mi đương nhiên đã nghe nói. Lúc này thấy sắc mặt Thẩm Phong đen lại, vô cùng tức giận, trong lòng mặc dù hiểu nhưng lại nhẹ giọng hỏi: "Hầu gia, sắc mặt sao khó coi vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng nói nữa, yên lặng cho ta tĩnh tâm", Thẩm Phong tức giận.
"Hầu gia là vì chuyện của Đại tiểu thư mà tức giận?", Chu Mi hỏi.
"Đừng nhắc đến nghiệt nữ kia trước mặt ta", Thẩm Phong quát lên.
Chu Mi che tim, giống như bị giật mình: "Hầu gia, ngài bớt giận".
Dứt lời liền đích thân rót cho Thẩm Phong một chén trà, ôn nhu nói: "Hầu gia, chuyện này có lẽ cũng là một chuyện tốt? Đại tiểu thư từ hôn, mặc dù tương lai khả năng nghị hôn sẽ không bằng Tống gia bây giờ, nhưng mà, Hầu gia ngài ngẫm lại xem, con em thế gia trâm anh huân quý khó tìm, nhưng người phú quý có tiền trong kinh thành lại không thiếu, chẳng lẽ ngài còn sợ không tìm được cho Đại tiểu thư một hôn sự như ý sao?"
Nghe được lời của Chu Mi, Thẩm Phong rơi vào trong trầm tư, sau đó đôi mắt sáng ngời, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, đưa tay nhéo nhéo hai má của Chu Mi, cười nói: "Chỉ có mình nàng là tri kỷ của ta".
Đúng vậy, con em thế gia môn đăng hộ đối khó tìm, nhưng còn thương gia có tiền thì thiếu gì? Vậy thì tương đối dễ dàng! Hiện tại Hầu phủ không phải là đang túng quẫn tiền sao?
"Hầu gia!", Chu Mi hờn dỗi một tiếng, che giấu sự dữ tợn trong đôi mắt.
Hôm sau là ngày nghỉ, Thẩm Phong ăn điểm tâm tại chỗ Chu Mi, sau đó đi Đào Nhiên cư.
Lão phu nhân tức giận khó tiêu, cả đêm đều không ngủ, dưới mắt có vầng thâm quầng, trên mặt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, tinh thần rất không tốt, vì vậy sáng sớm đã dậy phân phó Lâm ma ma phái vài tiểu nha đầu thông báo trong phủ, hôm nay miễn vấn an.
Nghe thấy Thẩm Phong đến, cho rằng tối hôm qua hắn đã thuyết phục được Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh, liền cho người dẫn hắn vào trong.
"Hôn sự của Ninh nha đầu cùng Tống gia liền lui thôi, dù sao cũng là ý chỉ của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu", Thẩm Phong hành lễ, tinh tế nói: "Ninh nha đầu lần này lui hôn, tương lai tìm được hôn sự môn đăng hộ đối là rất khó, nhưng tìm một nhà phú thương thì lại dễ dàng. Chúng ta tìm nhà có tiền gả nó đi, tương lai nó cơm áo không lo, cộng thêm có Hầu phủ dựa vào, cuộc sống sau này của nó chắn chắn sẽ khá giả..."
Lão phu nhân nghe xong trầm ngâm một phen, trên mặt nở nụ cười, gật đầu: "Ngươi suy tính cũng phải".
Hiện tại lão phu nhân chủ trì việc bếp núc của Hầu phủ, trong lòng bà ta rõ ràng nhất việc trong phủ đang thiếu bạc vô cùng. Tìm nhà phú thương, quả nhiên là chủ ý tốt.
Lão phu nhân đang cao hứng, Thúy Hương bước nhanh đến, bẩm: "Lão phu nhân, Hầu gia, trong cung có người đến truyền chỉ".