Editor: Ngọc Thương
"Ninh nhi, con đã tỉnh rồi", Lý Vân Nương chạy vội đến, kéo tay Thanh Ninh quan sát một hồi từ trên xuống dưới. Thanh Ninh nở nụ cười với Lý Vân Nương, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Chu Mi đang quỳ dưới đất, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Thẩm Phong: "Phụ thân, người khẳng định tận mắt nhìn thấy sao?"
Chu Mi ác độc đem bỏ đứa nhỏ trong bụng, đơn giản không phải vì tranh sủng ái của phụ thân. Nếu đứa nhỏ trong bụng của nàng ta là con trai, không giống kiếp trước là Thẩm Thanh Viện, thì Chu Mi này sẽ hối hận đau đớn đến hộc máu, còn có thể chạy đến Đào Nhiên cư chỉ ra thủ phạm sao?
Nàng ta tự coi việc mình làm đều thiên y vô phùng ư? (ý chỉ mọi việc chu đáo, không có sơ hở)
Ánh mắt Thanh Ninh bình tĩnh, mang theo hào quang lạnh lùng, đáy mắt hiện lên sự khinh bỉ, không giống với người ở tuổi nàng.
Thẩm Phong bị nàng nói chột dạ, cả giận: "Nơi này chưa đến lượt ngươi lên tiếng! Ngươi đang bị thương, tốt nhất nên ngồi một bên đợi đi".
"A!" Thanh Ninh giễu cợt một tiếng: "Phụ thân, xem ra kỳ thật người cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy? Nghĩ đến, hẳn là..."
Thanh Ninh chựng lại, ánh mắt dời về phía Chu di nương cùng Trình ma ma: "Hay là để Chu di nương cung Trình ma ma nói đi?"
Chu Mi chỉ cảm thấy ánh mắt Thanh Ninh lạnh như băng đao nhìn về phía mình, làm cho đáy lòng phát rét.
Nàng ta mấp máy môi, lắc đầu, khóc như than nhìn Thanh Ninh, nghiêng đầu hướng lão phu nhân cùng Thẩm Phong nức nở nghẹn ngào: "Lão phu nhân, Hầu gia...", rồi che miệng ô ô khóc lên.
"Tiểu thư! Tiểu thư thật đáng thương, ngài từ bỏ hết thảy, đi theo Hầu gia, hôm nay tiểu thiếu gia bị người ta hại, vậy mà không thể giải oan", Trình ma ma ôm Chu Mi khóc lóc kể lể.
"Khóc sướt mướt như vậy còn ra bộ dáng gì, đều yên lặng cho ta", lão phu nhân vốn không ưa Chu Mi, hôm nay bị hai người khóc đến đầu đau muốn nứt, nhịn không được lớn tiếng quát.
Chu Mi ô một tiếng, cùng Trình ma ma đều ngừng tiếng khóc, chủ tớ hai người im lặng rơi lệ.
"Nàng đứng lên trước đi, mặt đất lạnh, nàng lại mới sẩy thai, thân thể không chịu nổi, chớ để bị tổn thương", Thẩm Phong không đành lòng, đưa tay kéo Chu Mi đứng lên. Chu Mi rũ đầu xuống, thân mình mềm mại không xương tựa lên người Thẩm Phong.
Thanh Ninh lạnh lùng xem một màn này, vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Phụ thân, ngài nói mẫu thân phân phó người Mộ Lan viện giội dầu trên mặt đất phải không?"
"Mẫu thân ngươi chính là muốn hại Mi nhi, nàng ta không sinh được con trai, cũng không muốn nhìn thấy người khác có con trai", Thẩm Phong lớn tiếng cả giận nói.
"Ngươi... Ngươi oan uổng vợ cả, không phân biệt được thị phi, ngươi không có con trai cũng đáng đời, đáng đời ngươi không có con trai lo tang!", Lý Vân Nương chỉ vào Thẩm Phong, bực tức nói.
"Ngươi, con độc phụ này!" Thẩm Phong tức giận đến thở ra khói.
"Hầu gia...." Chu Mi mảnh mai ngửa đầu kêu một tiếng, cơn tức giận của Thẩm Phong nguôi vài phần.
Editor: Ngọc Thương
"Chu di nương, mẫu thân đã sớm nói với ngươi, để ngươi hảo hảo dưỡng thai, miễn cho ngươi mỗi ngày thỉnh an, vậy mà ngày nào ngươi cũng chăm chỉ chạy đến sân viện mẫu thân là vì sao đây? Nếu mẫu thân thực sự giội dầu trong sân, khẳng định là có nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là muốn đối phó ngươi. Hài tử bị sảy, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Chu di nương ngươi, huống hồ, căn bản dầu cũng không phải do mẫu thân giội", Thanh Ninh nhẹ nhàng nói với Chu Mi.
Chu Mi đôi mắt đẫm lệ nhìn Thanh Ninh, lắc đầu: "Đại tiểu thư...."
Thanh Ninh không để ý đến nàng, quay sang nhìn Thẩm Phong, tiếp tục nói: "Còn nữa phụ thân, mẫu thân ngoài con là nữ nhi ruột thịt, còn có hai thứ nữ là Nhị muội muội cùng Tam muội muội, vậy vì sao nói mẫu thân không tha cho con vợ kế? Mẫu thân không có con trai trưởng vậy thì thôi đi, nhưng những di nương khác cũng không có, nàng hại con của Chu di nương vì cái gì đây?"
Căn bản cũng không có mâu thuẫn xung đột.
Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Vận đều vì lúc nãy thấy Thẩm Phong ra tay đánh người mà sợ hết hồn. Nay thấy Thanh Ninh nói vậy, Thẩm Thanh Vũ cúi đầu, tận lực giảm bớt sự hiện hữu của mình. Thẩm Thanh Vận gương mặt tái nhợt ngồi ở một bên, siết thật chặt tay.
Lão phu nhân nghe lời nói của Thanh Ninh, suy nghĩ một chút, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua Chu Mi đang núp trong lòng Thẩm Phong, nhìn về phía Lâm ma ma hỏi: "Ngươi tới nói xem."
Lâm ma ma nghĩ tới lời của Thanh Ninh, vừa nãy lúc nhìn thấy Chu Mi ngã trong sân, mặc dù nhiều người, nhưng thân cận nàng ta đúng là chỉ có Trình ma ma cùng đại phu. Lâm ma ma là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân, hầu hạ bên lão phu nhân nửa đời người, chuyện hậu trạch yêm chế gặp qua không ít, cũng đã làm không ít, lúc này hiểu được vài phần, đang do dự có nên nói thật hay không.
Mai ma ma lúc này đi về phía trước một bước, khom người giành lời: "Lão phu nhân, lúc ấy nô tỳ cùng Lâm ma ma không ở gần Chu di nương, hài tử sẩy thai là nam hay nữ, bọn nô tỳ không có nhìn thấy".
Lão phu nhân nghe mai lời của Mai ma ma, chân mày nhíu chặt hơn.
Mai ma ma cùng Lâm ma ma là tâm phúc bên cạnh bà ta và Lý Vân Nương, Chu Mi lại đề phòng không để hai người họ ở gần, lão phu nhân liền lập tức cảm giác có một tia hương vị tính kế ở đây.
Thanh Ninh tiếp tục hỏi Thẩm Phong: "Phụ thân, người tận mắt thấy sao?"
"Đại bá, rốt cuộc là ngài đã nhìn thấy chưa? Tự nhiên tiến đến nổi giận đùng đùng, còn động tay động chân, Ninh nha đầu lần này bị va chạm đúng là không nhẹ", Bùi thị giương ánh mắt đồng tình nhìn Thanh Ninh.
Lão phu nhân cũng hướng ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Phong, mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt hiển nhiên mang sự tra hỏi.
Đáy mắt Chu Mi thoáng hiện lên một vẻ bối rối, siết chặt tay Thẩm Phong. Nghe lời Bùi thị hỏi, Thẩm Phong đối mặt với ánh mắt lão phu nhân, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, ngập ngừng lên tiếng: "Đương nhiên, đó chính là con trai".
Hắn không nói tận mắt nhìn thấy, vì vậy lời nói ra rõ ràng sức lực không đủ. Thanh Ninh khom miệng, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, đây không phải chuyện đùa, hôm nay trước mặt mọi người, xin ngài tra xét rõ ràng đi, cũng miễn cho phụ thân đến lúc đó nói ngài thiên vị mẫu thân".
Thanh Ninh nhìn về phía Lâm ma ma phân phó: "Lâm ma ma, phiền ngươi mang vài người đi một chuyến, đem quần áo cùng giày Chu di nương mặc lúc xảy ra chuyện đến đây. Còn nữa, ngươi phái người đi mời đại phu hôm nay đến, còn có..."
Thanh Ninh nhìn Chu Mi, tiếp tục nói: "Còn có, tốt nhất là đem hài tử tới đây đi".
Sắc mặt Chu Mi trắng bệch nhìn về phía Thanh Ninh, dẩu môi: "Hài tử chưa kịp ra đời đã chết cũng đủ đáng thương rồi, đại tiểu thư, ngài như thế nào còn không buông tha cho nó! Xin ngài thương xót, hãy để nó được yên nghỉ dưới lòng đất đi..."
Lý Vân Nương nhìn bộ dáng nhu nhược của Chu Mi, đáp lời: "Chúng ta chỉ muốn bắt được thủ phạm, đứa bé kia nếu trên trời có linh thiêng cũng sẽ đáp ứng".
"Lão phu nhân, Hầu gia!", Trình ma ma dập đầu khóc: "Đây không phải là khoét sâu vào nỗi đau trong lòng di nương sao? Van cầu các ngài để cho tiểu thiếu gia yên nghỉ dưới lòng đất đi".
"Trình ma ma, Chu di nương, các ngươi đang sợ cái gì?" Thanh Ninh buồn bã nói.
Chu Mi cắn cắn môi: "Đại tiểu thư nói buồn cười, thiếp sợ cái gì?"
"Không sợ là tốt rồi." Thanh Ninh cười nhạt.
Editor: Ngọc Thương
"Lão phu nhân, Hầu gia, viện của di nương nô tỳ tương đối quen thuộc, không bằng để nô tỳ đi cùng Lâm ma ma một chuyến?", Trình ma ma nói. Đại tiểu thư này đột nhiên bảo Lâm ma ma đem y phục di nương đến, Trình ma ma không biết là ý gì, nhưng nhìn thấy Thanh Ninh vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng liền bất an. Bà ta vừa nãy vội đem hài tử đi xử lý một chút, chuyện phát sinh quá nhanh, lại nhiều người, ngay lúc đó chưa kịp xử lý y phục.
"Trình ma ma, để tránh hiềm nghi, người bên mẫu thân cùng di nương không nên đi đâu cả, tốt nhất là để người của tổ mẫu đi", Thanh Ninh nhẹ nói, sau đó nhìn về phía Bùi thị: "Nhị thẩm trước nay làm việc luôn công chính, Lâm ma ma suy cho cùng cũng chỉ là người làm, có một số việc có thể không nắm được chủ ý, từ Đào Nhiên cư đến viện tử của Chu di nương có chút xa, cháu gái muốn mời Nhị thẩm mang theo Lâm ma ma đi một chuyến, không biết Nhị thẩm có đồng ý không?"
"Đồng ý, đương nhiên đồng ý", Bùi thị lập tức gật đầu.
"Làm phiền Nhị thẩm", Thanh Ninh đỡ tay Trà Mai, hướng Bùi thị nhẹ nhàng quỳ gối.
"Không được, không được, ngươi còn đang bị thương, mau đứng dậy, chuyện này ngươi cứ yên tâm, Nhị thẩm chắc chắn mang tất cả không sót một thứ gì tới đây", Bùi thị gấp rút đỡ lấy Thanh Ninh. Thanh Ninh gật đầu nhẹ.
Bùi thị lập tức hào hứng hừng hực dẫn theo cả đám Lâm ma ma rời khỏi Đào Nhiên cư. Chu Mi cùng Trình ma ma gấp muốn chết, lại thúc thủ vô sách.
Vừa lúc thái y đến, Lý Vân Nương cẩn thận đỡ Thanh Ninh nằm lên giường.
Thái y chẩn mạch cho Thanh Ninh, một lần nữa bôi thuốc băng bó kỹ, sau đó thoa thuốc tiêu sưng lên mặt nàng, rồi kê đơn thuốc uống.
"Đại tiểu thư lần này bị đụng, mấy ngày tới phải tĩnh dưỡng thật tốt, không được vận động mạnh", Thái y đem phương thuốc đưa cho Lý Vân Nương, nói: "Cũng may không đụng phải chỗ nguy hại, nếu lệch một phân, chỉ sợ đại tiểu thư dù mệnh đại la thần tiên..."
Thái y lắc đầu, không nói tiếp câu sau.
Mọi người trong phòng xác thực đều nghe được rõ ràng, nếu lần này lệch một phân, chỉ sợ Thanh Ninh mệnh đại la thần tiên cũng không thể cứu về.
Lý Vân Nương kinh hãi, hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Phong, quay đầu nắm tay Thanh Ninh, nước mắt rơi xuống: "Ninh nhi..."
Trong mắt Thẩm Phong thoáng hiện lên đau lòng, kéo Chu Mi ngồi xuống một bên.
Thái dương như kim châm từng phát từng phát đau dữ dội, Thanh Ninh nhìn Lý Vân Nương cười cười: "Mẫu thân không cần lo lắng, Ninh nhi không sao".
"Đều là nương vô dụng", Lý Vân Nương biết được nữ nhi thiếu chút nữa sẽ mất mạng, trong lòng kéo đến một trận khủng hoảng long trời lở đất, lòng đau như đao cắt.
"Nương, nữ nhi chỉ cần có ngài, cái gì cũng không sợ." Thanh Ninh rưng rưng, đưa tay lau nước mắt trên mặt Lý Vân Nương.
Cho nên, cùng cách đi!
Lý Vân Nương hiểu ý tứ trong lời nói của Thanh Ninh, lập tức nước mắt rơi như mưa.
"Thái y, kính xin ngài chẩn mạch cho nàng." Thẩm Phong đứng dậy chỉ Chu Mi hướng thái y nói.
Thái y đánh giá Chu Mi một chút rồi đi tới bắt mạch: "Di nương vừa dứt thai, phải hảo sinh dưỡng, không nên kích động."
"Làm phiền thái y." Thẩm Phong ôm quyền.
Thái y hướng Thẩm Phong cùng lão phu nhân ôm quyền cáo từ.
Thái y mới vừa ra cửa, Bùi thị liền cước bộ như gió bước vào: "Mẫu thân, chúng ta đã trở lại."
Sau lưng Lâm ma ma mang theo hai nha đầu đang cầm y phục nhuốm máu và giày trong tay, bên cạnh còn có đại phu lúc sáng xem bệnh cho Chu Mi.
Thanh Ninh mắt nhìn Bùi thị đang không ngăn được nụ cười, nói với Lý Vân Nương: "Nương, người đỡ ta đứng lên."
"Ninh Nhi, mau nằm xuống." Lý Vân Nương trong ánh mắt lộ ra kiên quyết: "Ngươi yên tâm, nương biết rõ nên làm như thế nào."
"Vậy được", Thanh Ninh gật đầu.
Lý Vân Nương xoay người: "Đệ muội, đồ đều đã mang đến đủ rồi?"
"Đúng vậy." Bùi thị gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia hưng phấn: "Chu di nương đúng là có đủ tâm, đứa nhỏ này được chôn ở dưới tàng cây trong hậu viện, thiếu chút nữa ta phải đem viện tử của nàng lật ngược lên mới có thể tìm được, bất quá đứa bé kia quá mức máu tanh, cũng xúi quẩy, cho nên ta để Lâm ma ma dẫn theo người đào lên, tra xét đứa bé kia."
Nói xong nhẹ nhàng mang ánh mắt cười nhìn Chu Mi.
"Lâm ma ma, đều thấy rõ ràng rồi?" Lão phu nhân hỏi.
"Vâng, lão phu nhân, Hầu gia." Lâm ma ma gật đầu trả lời: "Là tiểu cô nương."
"Ngươi nói dối!" Chu Mi lập tức kích động đứng lên muốn nhào qua cắn xé Lâm ma ma: "Lão bà đê tiện nhà ngươi, ngươi bị người khác mua chuộc phải không?"
"Di nương, không chỉ mình nô tỳ, ngay lúc đó còn có bốn người cũng nhìn thấy rõ ràng." Lâm ma ma lập tức phản bác.
"Hầu gia, thiếp không sống được, rõ ràng là con trai, làm sao lại biến thành cô nương đây?" Chu Mi lên tiếng khóc lớn.
"Rốt cuộc là thế nào? Lúc ấy không phải nói là con trai sao?" Thẩm Phong âm trầm nhìn về phía Chu Mi.
"Đại phu, đứa nhỏ là nam hay nữ, có lẽ ngươi rõ ràng nhất." Bùi thị nhìn về phía đại phu nói.
Lão phu nhân cùng Thẩm Phong ném ánh mắt sắc bén như kiếm về phía đại phu.
Đại phu trên trán nổi lên mồ hôi lạnh, lau một cái: "Hồi lão phu nhân cùng Hầu gia, đúng là di nương sinh hạ tiểu cô nương."
Chu Mi cùng Trình ma ma hận không thể dùng ánh mắt đại phu.
"Hầu gia, là nô tỳ, đều là nô tỳ sai, di nương nàng không biết chuyện gì hết". Đến nước này, Trình ma ma tự biết chỉ có thể đem chuyện đổ lên trên người mình, bò đến trước mặt Thẩm Phong, dập đầu nói: "Hầu gia, là nô tỳ sai, là nô tỳ đáng chết."
"Đồ nô tài đáng chết nhà ngươi, lại dám lừa bản hầu!", Thẩm Phong giận tím mặt, một cước đem Trình ma ma đạp xuống đất.
"Nô tỳ đáng chết." Trình ma ma nhịn đau, bò dậy, tiếp tục dập đầu: "Di nương cái gì cũng không biết, Hầu gia, di nương từ bỏ hết thảy đi theo ngài, một lòng mong mỏi có thể sinh con trai cho Hầu gia ngài..."
Chu Mi cắn môi, đôi môi bỗng chốc bị cắn đến chảy máu, nén lệ nhìn Trình ma ma, nghiêng đầu qua muốn nói một câu cầu tình mà không có cách nào mở lời.
"Đáng thương, Ninh nha đầu vô cớ bị liên lụy một cái tát, đã đắc tội lớn", Bùi thị nói.
"Ngươi, các ngươi...." Thẩm Phong chỉ vào Trình ma ma, ánh mắt hướng sang Chu Mi, mặt thành màu gan heo.
Đúng là tự biến mình thành vũ khí cho người ta, lão phu nhân nộ kỳ bất tranh nhìn Thẩm Phong. (nộ kỳ bất tranh: ở đây ý nói lão phu nhân phẫn nộ cùng tiếc nuối nhìn Thẩm Phong).
"Lâm ma ma, ngươi cẩn thận tra nhìn một chút, quần áo Chu di nương mặc hôm nay, liệu có cái gì không ổn không?" Đối với lời của Chu Mi cùng Trình ma ma, Lý Vân Nương cũng không có quá nhiều phản ứng, mà trực tiếp phân phó Lâm ma ma làm việc.
"Kiểm tra thật kỹ cho ta", Lão phu nhân cũng lên tiếng.
Lâm ma ma gật đầu nhẹ, dẫn theo hai nha đầu trực tiếp ở trong sảnh cẩn thận nhìn xem, qua một lúc lâu, Lâm ma ma cau mày hướng lão phu nhân bẩm báo: "Thưa lão phu nhân, xiêm y của Chu di nương trên váy đều có mỡ đông, quần áo và yếm đều dính nhiều mỡ, nhưng đế giày một chút cũng không có."
Nghe vậy, mặt Chu Mi lập tức như tro tàn, vì giá họa cho Lý Vân Nương, nàng ta đem vải bông ngâm dầu đặt ở trong quần áo, sau đó ngã trên sân Mộ Lan viện, trực tiếp đem dầu dính trên mặt đất. Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới phải xoa dầu lên đế giày.
Trình ma ma phủ phục trên mặt đất, không dám nói nửa câu.
"Cái gì?" Lão phu nhân tức giận vỗ bàn một cái: "Đã nhìn kỹ chưa?"
"Đều đã thấy rõ ràng."
"A, đế giày Chu di nương không dẫm lên dầu mà lại bị ngã xuống, thật sự là kỳ quái." Thanh Ninh giễu cợt.
Chân tướng sự tình không cần nói cũng biết.
"Hầu gia...." Chu Mi lê hoa đái vũ nhìn Thẩm Phong.
"Ngươi, đồ tiện nhân độc ác!" Lão phu nhân nghiêm nghị nhìn về phía Chu Mi: "Ngươi rõ ràng đã ra tay với con mình, quá độc ác, ngươi cái đồ tiện nhân này, lúc trước lẽ ra ta không nên cho ngươi vào cửa, hôm nay để ngươi quấy đến chướng khí mù mịt trong phủ, ngươi lại dám ra tay ác độc với hài tử trong bụng như vậy để hãm hại chủ mẫu."
"Lão phu nhân, Hầu gia, không phải vậy, không phải như thế, thiếp sao có thể nhẫn tâm như vậy, ra tay đối với con mình, thiếp vẫn luôn ngóng nhìn đứa nhỏ này ra đời mà", Chu Mi lắc đầu khóc ròng.
"Bởi vì ngươi biết rõ đứa nhỏ trong bụng là nữ nhi, cho nên mới dùng mạng của nàng để hại mẫu thân", Thanh Ninh lạnh lùng nói.
"Đại tiểu thư, thiếp làm sao biết đứa nhỏ trong bụng là nữ nhi đây?" Chu Mi suy yếu quơ tay.
"A, không biết sao?" Thanh Ninh khẽ cười: "Ngươi có muốn thỉnh Cốc đại phu đến chứng thực một chút hay không?"
"Làm sao ngươi biết...." Chu Mi hoảng hốt, lập tức nghiêng đầu, thấy trên mặt Thẩm Phong đầy tức giận cùng lạnh lùng, mặt như màu đất quỳ xuống: "Hầu gia, không phải như thế, thiếp không có... Thiếp... Thiếp không có."
Bùi thị cùng Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận nghe được nghẹn họng nhìn trân trối.
Hóa ra là Chu Mi tự ra tay với hài tử trong bụng mình?
"Hầu gia, lão phu nhân, đều là chủ ý của nô tỳ, đều là chủ ý của nô tỳ, không phải là lỗi của di nương." Trình ma ma dập đầu cầu xin.
Thẩm Phong nhìn Chu Mi, sắc mặt thay đổi liên tục, hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi, làm sao ngươi nhẫn tâm như vậy, ra tay với đứa nhỏ trong bụng mình."
"Hầu gia, thiếp...." Chu Mi đưa ánh mắt cầu khẩn điềm đạm đáng yêu nhìn Thẩm Phong.
"Máu...." Thẩm Thanh Vận chỉ vào Chu Mi, hét lên.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy dưới thân Chu Mi máu chảy như suối.
"Di nương!" Trình ma ma quát to một tiếng, nhào tới Chu Mi.
"Thật sự là xúi quẩy, người đâu, đem nô tỳ xảo quyệt cùng tiện nhân đều kéo ra đánh chết." Lão phu nhân nhíu mày, lạnh giọng quát lên.
"Lão phu nhân, di nương vô tội, van cầu ngài buông tha cho nàng." Trình ma ma cầu xin tha thứ, sau đó nhìn về phía Thẩm Phong: "Hầu gia, tiểu thư không còn gì cả, từ bỏ người nhà cùng hết thảy để đi theo Hầu gia ngài. Hầu gia ngài mau cứu tiểu thư, tiểu thư trẻ tuổi, đều là nô tỳ sai, Hầu gia, tiểu thư cái gì cũng không biết, tất cả đều là nô tỳ làm, nô tỳ chết không có gì đáng tiếc, tiểu thư là một lòng với Hầu gia, hôm nay mới vừa mất hài tử, ngài không thể đối với tiểu thư như vậy."
Thẩm Phong nhìn Chu Mi, thấy dưới người nàng nhuộm máu, liền hướng về phía lão phu nhân mở lời: "Mẫu thân, ngài xem, bộ dạng nàng..."
"Hầu gia, là thiếp không dạy dỗ tốt người hầu..." Chu Mi nói lời lơ lửng, thân thể mềm mại rơi xuống.
Editor: Ngọc Thương
"Mi...." Thẩm Phong cước bộ hướng tới một bước, lại lui trở về.
"Là nô tỳ đáng chết, là nô tỳ hại đứa nhỏ trong bụng di nương, là nô tỳ muốn vì di nương mưu đoạt một phần địa vị, vu hãm phu nhân, nô tỳ nguyện lấy cái chết tạ tội." Trình ma ma nhìn Chu Mi, đột nhiên đứng dậy, chạy tới đập đầu vào một cây cột.
Trình ma ma ngã xuống, thở một hơi nhìn về phía Thẩm Phong: "Hầu gia, tiểu thư chỉ có ngài, ngài phải đối xử tử tế với nàng, nếu không nô tỳ thành quỷ cũng sẽ không an tâm."
Nói xong liền đoạn khí, con mắt mở thật to nhìn Thẩm Phong.
"Thật sự là một nô bộc trung thành", Thanh Ninh cười lạnh.
Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Vận bị hù dọa kêu lên.
Thẩm Phong bị nhìn đến lạnh cả người, nghiêng đầu nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài xem."
Lão phu nhân đứng dậy,: "Thật sự là xúi quẩy, trước tiên đem Chu di nương đưa trở về."
Nói xong liền phân phó người đi chuẩn bị an ủi trà, dẫn theo mọi người đến phòng ăn.
"Chuyện đã tra ra manh mối, đại nhi tức, ngươi cũng bớt giận" Lão phu nhân nói với Lý Vân Nương một câu, sau đó quay đầu căm tức nhìn Thẩm Phong: "Còn không mau xin lỗi vợ ngươi."
Thẩm Phong xấu hổ không chịu nổi, đứng dậy hướng Lý Vân Nương chắp tay: "Vân nương, đối với...."
"Ý ta đã quyết!", Lý Vân Nương cắt đứt lời của Thẩm Phong: "Chúng ta cùng cách."
"Hồ nháo, nhất thời nói nhảm cũng có thể là thật?" Lão phu nhân nhíu mày: "Ngươi không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho Ninh nha đầu."
"Ninh nhi sẽ hiểu". Lý Vân Nương nghiêng đầu ôn nhu nhìn con gái.
Nàng cũng là bởi vì bận tâm đến nữ nhi cho nên mới phải nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay nữ nhi thiếu chút nữa vì nàng mà mất mạng.
Thanh Ninh hướng Lý Vân Nương gật đầu.
"Đi, trên đầu con có thương tích, đi về trước." Lý Vân Nương ôn nhu nhìn Thanh Ninh.
"Được" Thanh Ninh gật đầu.
Mẹ con hai người liền quay lưng bước ra khỏi phòng.
"Các nàng..." Thấy Lý Vân Nương, Thanh Ninh, hai mẹ con cứ như thế không coi ai ra gì rời đi, trong ngực lão phu nhân dâng lên một cỗ ngai ngái, hơi nóng xộc lên đầu, ngã ra phía sau.