Không biết hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào mà tự nhiên nàng lại nói ra một câu như thế, tuy giữa bọn họ từng có giao tình, nhưng còn chưa đến mức nàng phải giải thích tình huống của mình cho hắn.
Có điều, đã đến đây rồi, không thể nào nhăn nhó cáo lui được.
Tô Phỉ nhìn nàng, nét vui vẻ càng lan tràn từ đầu lông mày đến đuôi mắt, con ngươi long lanh như nước hồ thu, sáng chói ôn hòa, lát sau thu hồi ánh mắt, cung kính nhìn về phía Lý Vân Nương.
Tâm tư Thanh Ninh xao động, thấy Tô Phỉ thu hồi ánh nhìn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, không có gì bất thường. Vì vậy liền đem suy nghĩ sâu xa lúc nãy đè , trấn định lại tâm tình.
"Thế tử, mời ngồi". Lý Vân Nương nói.
"Phu nhân khách khí, mời phu nhân ngồi trước". Tô Phỉ cung kính mà hữu lễ, chờ Lý Vân Nương ngồi xuống, lúc này mới ngồi theo.
Chưởng quỹ dẫn theo tiểu nhị, bày lên món ngon, cộng thêm rượu ngon, trà ngon, xong xuôi mới bái một bái dẫn người lui ra ngoài.
"Đa tạ thế tử nhiều lần xuất thủ cứu giúp tiểu nữ, ở đây có chút lễ mọn nho nhỏ, mong thế tử nhận cho" Lý Vân Nương cười nói với Tô Phỉ.
Thu Bội đứng phía sau mang hộp gấm đến, dâng tặng cho Tô Phỉ.
Tô Phỉ nở nụ cười ôn nhuận, thái độ kính cẩn nghe theo: "Phu nhân quá lời, làm người không tránh khỏi có những lúc gặp nguy cấp, khi đó ai thấy cũng sẽ rút dao tương trợ".
Tô Phỉ cười đích thân đón lấy hộp gấm, mở ra nhìn, sắc mặt khẽ biến.
Đây là bản sách có thể nói là thiên kim nan cầu (vạn lượng hoàng kim khó cầu).
Lễ vật quý trọng như vậy!
Tô Phỉ lơ đãng liếc ánh mắt nhìn về phía Thanh Ninh đang ngồi đoan trang bên cạnh Lý Vân Nương.
Khép lại hộp gấm, nụ cười trên mặt mang vài phần ngưng trọng, giọng nói Tô Phỉ dẫn theo chân thành: "Phu nhân, lễ vật này thật sự là quá quý trọng, ta có hơi ngại".
"Thế tử, ngươi hãy nhận đi, quyển sách này so với đại ân của ngươi, thật sự là không đáng nhắc đến", Thanh Ninh cười nhìn Tô Phỉ, tiếp lời.
Trước kia nàng đã tạ ơn hắn, chuyện hắn cứu nàng tạm thời không nói đến, nếu lần này không có hắn tương trợ, mẫu thân nàng sẽ không thuận lợi cùng cách, cho nên, lễ này hắn đáng được nhận.
"Ninh nhi nói đúng" Lý Vân Nương cười gật đầu: "Nên nhận, nên nhận, tục ngữ nói "đại ân không lời nào cảm tạ hết được", thế tử lại mấy lần xuất thủ cứu giúp Ninh nhi, cuốn sách này thật không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của ta, hơn nữa, nghe tiếng thế tử tài hoa kinh thế đã lâu, chúng ta bất quá chỉ là phụ đạo nhân gia, sách này trong tay chúng ta chỉ e để không uổng phí, hôm nay rơi vào tay thế tử, coi như là đáng giá".
Con gái nàng so với bất kỳ vật gì đều trân quý hơn hết thảy, một quyển sách nho nhỏ tính là cái gì?
Tô Phỉ thấy Lý Vân Nương thành tâm, không từ chối nữa, ung dung đem lễ thu lại: "Đa tạ phu nhân".
"Phu nhân đưa lễ quý trọng như vậy, ta thật sự ngại ngùng, một mảnh tâm ý của phu nhân, ta xin nhận". Tô Phỉ cười ôn nhuận, giọng nói khiêm tốn.
"Mời thế tử, ta cũng không biết ngươi thích ăn gì, cho nên tự mình làm chủ, nếu có món nào không hợp khẩu vị, cứ việc nói, ta sẽ bảo bọn họ làm món khác", Lý Vân Nương cười giơ đũa mời.
"Mời phu nhân", Tô Phỉ cũng cầm đũa lên mời, cười nói: "Phu nhân không cần khách khí, ta cái gì cũng ăn được".
"Tốt, vậy ta an tâm rồi". Lý Vân Nương cười gật đầu: "Ngươi ăn nhiều một chút, không nên khách khí, nếu hợp khẩu vị món nào, ta sẽ cho người mang lên thêm".
"Vậy ta không khách khí nữa", Tô Phỉ một chút cũng không khách khí, cười gật đầu.
"Ừ, không cần khách khí." Lý Vân Nương mỉm cười gật đầu.
Hôm nay Lý Vân Nương đã không còn là Hầu phu nhân, cho nên Tề quốc công thế tử có thân phận quý khí hơn nàng gấp nhiều lần, nhưng mà đứa nhỏ này nụ cười thân thiện, giọng nói thân cận, thái độ kính cẩn, chân thành đối đãi với nàng như một trưởng bối, lời nói cử chỉ ưu nhã mà ung dung, dung mạo thanh nhã tuấn mỹ, lại là ân nhân của nữ nhi.
Hảo cảm của Lý Vân Nương dành cho Tô Phỉ vô cùng tốt.
"Ngươi nếm thử món này, ta đã cố ý phân phó đầu bếp làm", vẻ mặt Lý Vân Nương mang vài phần từ ái dành cho vãn bối, cầm đũa sạch gắp lên một miếng cá vược ngọc mãn đường.
Ngoại trừ người hầu, Tô Phỉ nhớ rõ đây là lần đầu tiên có một trưởng bối gắp đồ ăn cho mình, vẻ mặt thoáng dừng lại, đôi mắt lập tức hiện lên một tia hào quang: "Tạ phu nhân".
"Ăn nhiều một chút", ánh mắt Lý Vân Nương hòa nhã, nghiêng đầu phân phó Thu Bội: "Rót rượu cho thế tử".
Thu Bội gật đầu, rót rượu cho Tô Phỉ.
Lý Vân Nương cười nói: "Ngươi còn phải thượng triều xử lý công vụ, trời đang lạnh, uống chén rượu sẽ thêm ấm áp thân thể, đây là rượu cất hoa lê, không quá mạnh".
"Quan Nguyệt lâu lê hoa cất đúng là tuyệt nhất, hôm nay nhờ phúc của phu nhân, ta được ăn một bụng no", Tô Phỉ cười, mang theo trong mắt vài phần cảm động.
"Bình thường ngươi bề bộn nhiều việc lắm đúng không? Bận rộn mấy cũng phải chiếu cố thân thể. Ngày thường ngoại trừ vào triều, làm nhiệm vụ ở nha môn, ngươi thích làm gì?...", Lý Vân Nương quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Tô Phỉ.
"Mấy ngày gần Tết có bận chút việc bên ngoài, bình thường cũng không nhiều việc lắm, đa tạ phu nhân quan tâm, ta sẽ chú ý thân thể. Trước đây không có việc gì thì ta thường xem sách, thỉnh thoảng cũng có đi ra ngoài cùng bằng hữu, tới thôn trang thượng hít thở không khí...", Tô Phỉ cười trả lời cực kì cặn kẽ.
Thanh Ninh ngồi một bên, thấy hai người tán gẫu qua lại vô cùng vui vẻ, ánh mắt có chút không hiểu nhìn về phía Tô Phỉ.
Mẫu thân nàng vì chuyện hắn cứu nàng, tâm sinh hảo cảm, tự nhiên sẽ càng thêm quan tâm hắn. Nhưng Tô Phỉ này... Đây là Tô Phỉ mà nàng biết sao?
Đây là Tô Phỉ hững hờ xa cách, cho dù đứng cạnh người khác vẫn duy trì một khoảng cách, trên người lúc nào cũng tản ra hơi thở lãnh đạm mà nàng biết sao?
Rõ ràng hắn thuận theo lời của mẫu thân, trả lời từng chi tiết, từng câu hỏi.
Tô Phỉ đưa ánh mắt nhìn sang Thanh Ninh, nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó lại thu ánh mắt về.
Nhìn hai người họ giống như hai mẹ con, Thanh Ninh cười cười, thu hồi ánh nhìn, cũng không nói chen vào, yên lặng ngồi một bên vừa ăn vừa nghe hai người nói chuyện phiếm.
Ăn cơm xong ba người đứng dậy dời bước đến phía sau tấm bình phong, trên bàn có nước sôi, lá trà, chén trà, điểm tâm, đầy đủ mọi thứ. Thu Hoàn cùng Trà Mai pha trà. Thu Bội gọi tiểu nhị đến dọn bàn ăn. Chờ tiểu nhị dọn dẹp xong lui ra ngoài, trà cũng vừa vặn ngâm xong.
Một phòng ấm áp, thoảng hương trà thơm.
Tô Phỉ nhấp một ngụm trà, ngước mắt cười hỏi Lý Vân Nương: "Ta nghe quản sự thôn trang thượng nói, phu nhân đang tìm một nha đầu biết võ công? Không biết đã tìm được người thích hợp chưa?"
Thanh Ninh nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn sang: "Ý thế tử là...?"
Mẫu thân vì muốn tìm cho nàng một nha đầu thích hợp, liền tung lưới tin tức trong phạm vi lớn, các quản sự thủ hạ đều nhận được tin. Thôn trang nhà nàng cùng thôn trang Tô Phỉ cách nhau không xa, cộng thêm chuyện Bùi Hạo Lâm lần trước, người làm của hai thôn trang thường xuyên lui tới, cho nên Trần Nghi biết rõ chuyện này cũng không có gì lạ.
Nhưng mà, lúc này hắn nói ra là có ý gì...
Hắn có người thích hợp?
Cơ hồ ngay lập tức Thanh Ninh đã hiểu mục đích của Tô Phỉ.
"Đây cũng không phải việc gì bí mật, ta nghĩ nếu có một người hiểu võ công ở bên cạnh Ninh nhi sẽ an toàn hơn, nhưng mà người như thế, chỉ có thể muốn, không thể cầu". Đối với lời Tô Phỉ hỏi, Lý Vân Nương không nói dối, huống chi người ta cũng đã biết rồi, không cần thiết phải che giấu. Đây không phải là việc dễ, tìm nha đầu cho nữ nhi là chuyện bình thường, chỉ là yêu cầu đối với nha đầu có điểm không tầm thường thôi.
Tô Phỉ hướng Thanh Ninh khẽ vuốt cằm, xem như trả lời vấn đề của nàng, nói với Lý Vân Nương: "Trần Nghi biết đại tiểu thư đang tìm nha đầu, cho nên liền đề cử một người. Hắn đã cho quản sự quý trang xem qua bản lĩnh nha đầu đó, vừa vặn hôm trước hắn vào trong thành, đi lại từ kinh thành đến thôn trang khá tốn thời gian, cho nên ta bảo hắn đưa người đến chỗ của ta. Ta đang nghĩ tìm một cơ hội cho phu nhân và Đại tiểu thư xem qua, không ngờ đúng lúc phu nhân đưa thiệp mời đến, hôm nay ta mới nhận hậu lễ của phu nhân, có qua có lại mới toại lòng nhau, vừa vặn phu nhân đang tìm nha đầu cho Đại tiểu thư, vậy ta liền mượn hoa hiến Phật".
"Cái này...", Lý Vân Nương do dự một chút, vừa cười vừa nói: "Thế tử thân phận tôn quý, lưu người lại bên cạnh mình vẫn tốt hơn".
Mặc dù Tô Phỉ có ý tốt, nhưng chọn người để lại bên cạnh nữ nhi không thể chủ quan, cho nên Lý Vân Nương luôn giữ vững cảnh giác. Nha đầu kia, tương lai sẽ phải hầu hạ nữ nhi mọi việc, vì vậy cần lấy thận trọng làm đầu!
Thanh Ninh nhíu mày, cầm chén trà nhìn Tô Phỉ.
Hiển nhiên là Tô Phỉ hắn có chuẩn bị mà đến.
Mặc dù mình muốn có một nha đầu hiểu công phu, nhưng mà người Tô Phỉ đưa tới... Có thể nhận sao?
Trong lòng Thanh Ninh khẽ lắc đầu, cảm thấy không thể nhận.
Hắn nói những lời này là để mẫu thân nghe, muốn mẫu thân yên tâm.
Nhưng Thanh Ninh biết rõ huân quý thế gia, nhà nào cũng nuôi dưỡng tử sĩ, kể cả tại Hưng Ninh hầu phủ, trong tay phụ thân cũng có một thế lực như vậy.
Người Tô Phỉ đưa tới, chỉ sợ là tử sĩ hắn nuôi dưỡng.
Tử sĩ vô cùng trung thành với chủ nhân, mình có nhận được không?
Tiềm thức Thanh Ninh nói rằng không thể nhận.
"Phu nhân, ngài không nên chậm trễ, ta nghĩ Đại tiểu thư cũng sẽ đồng ý". Tô Phỉ nhìn về phía Thanh Ninh: "Đây là trả lễ! Đại tiểu thư nói có đúng hay không?".
Trả lễ, hai chữ nhấn mạnh.
Đây là hắn nhắc nhở mình lần hắn tặng lễ, bây giờ hắn muốn mình trả lễ sao? Thanh Ninh nhìn vào ánh mắt trong suốt của hắn, không khỏi bật cười.
Tô Phỉ nói: "Phu nhân, Đại tiểu thư, hay là nhìn người trước rồi quyết định, thế nào?".
Nói rồi đưa mắt nhìn Tùng Mộc. Tùng Mộc gật đầu, xoay người đi tới cửa bên cạnh, kéocửa ra: "Vào đi".
Một nha đầu khẽ cúi đầu đi đến, áo váy màu lam, đầu tóc dùng sợi tơ màu lam buộc chặt lên, trên người không có đồ trang sức, rất gọn gàng.
"Nô tỳ gặp qua thế tử, phu nhân, tiểu thư". Nàng đi đến trước mặt, quỳ gối hành lễ.
Lễ tiết không hề sơ hở, âm thanh dứt khoát.
Thanh Ninh đánh giá nha đầu trước mắt.
Tô Phỉ mang người đến, là hắn muốn tặng cho nàng, với cả đây là cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nếu hắn muốn gây bất lợi cho nàng, tội gì đích thân dẫn người tới, chỉ cần tìm lý do đưa đến cho mẫu thân nàng, hay đưa đến tay quản sự là được, hoặc có thể dùng một số chiêu thức khác.
Chỉ là nàng không hiểu, tại sao Tô Phỉ lại phải tốt với nàng như vậy? Thanh Ninh không khỏi nhìn sang Tô Phỉ, thấy đôi mắt trong suốt như ngọc của hắn, cảm giác mình đã quá lo lắng rồi.
Thanh Ninh nhìn nha đầu kia, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngẩng đầu lên xem".
Nàng nhận ân huệ của hắn không phải một hai lần, thêm một lần nữa cũng không sao.
Tô Phỉ nói đúng, nhìn người trước rồi nói sau.
"Vâng".
Nha đầu kia ngẩng đầu lên.
Tướng mạo nàng này cùng lắm chỉ được gọi là thanh tú, ánh mắt đoan chính, nội liễm tinh quang.
Lý Vân Nương đánh giá một phen, gật đầu: "Xem ngươi cũng rất khá, bao nhiêu tuổi? Ngoại trừ biết võ công, ngươi còn biết làm những gì?"
"Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ mười bảy tuổi, thêu hoa, quét dọn, hầu hạ người, công việc nào cũng biết làm", nha đầu trả lời.
"Nếu phu nhân và Đại tiểu thư thấy thích, vậy thì lưu lại, ta sẽ cho người đem khế ước bán thân của nàng đến phủ sau", Tô Phỉ mỉm cười.
Mang người đến nhưng không mang khế ước bán thân đến, làm thế này sẽ khiến mẫu thân sinh nghi tâm, còn có thể tin tưởng sao? Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ hỏi thăm. Tô Phỉ mỉm cười với nàng, khẽ gật đầu.
"Ngươi tên là gì?" Thanh Ninh hỏi.
"Nô tỳ đứng hàng thứ mười một, chỉ có nhũ danh Thập Nhất, nếu tiểu thư không chê nô tỳ, đồng ý để nô tỳ ở bên cạnh tiểu thư, thỉnh tiểu thư ban tên".
Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ bưng trà, ưu nhã uống, nàng hướng Lý Vân Nương gật đầu: "Mẫu thân, đây là ý tốt của thế tử, vậy chúng ta thu hạ đi, cũng miễn cho người phải đi khắp nơi tìm kiếm".
Nữ nhi gật đầu đồng ý, Lý Vân Nương cũng liền khẽ gật đầu.
"Sau này kêu ngươi là Nhẫn Đông đi", Thanh Ninh suy nghĩ rồi nói.
"Nhẫn Đông tạ tiểu thư ban tên".
Uống một chung trà, Tô Phỉ đứng dậy cáo từ.
Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh đứng dậy.
"Phu nhân, Đại tiểu thư xin dừng bước", đi đến cửa, Tô Phỉ dừng bước, hướng hai người ôm quyền.
"Vậy thế tử đi thong thả", Lý Vân Nương từ ái vừa cười vừa nói.
"Trà Mai, ngươi thay ta tiễn thế tử xuống lầu", Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, quay sang phân phó Trà Mai.
"Vâng", Trà Mai gật đầu lên tiếng.
Tô Phỉ ôm quyền, ra khỏi nhã gian dọc theo cầu thang đi xuống dưới.
Lý Vân Nương nhìn hắn, rồi lại nhìn Thanh Ninh, ánh mắt hơi có chút tiếc nuối.
Tô Phỉ ưu tú như thế, nếu không xảy ra nhiều chuyện vừa qua, con gái nàng...
Lý Vân Nương lắc đầu, đè ý nghĩ trong lòng xuống...
Tô Phỉ ưu tú hơn người, Tề quốc công phủ nước lại quá sâu.
Thời điểm đám người Tô Phỉ đi xuống, vừa vặn từ nhã gian ra ngoài, Tống Tử Dật nhìn thấy Trà Mai cung kính đi theo sau lưng Tô Phỉ, lập tức sinh lòng nghi hoặc, xiết chặt lông mày.
Nha đầu kia tại sao đi cùng Tô Phỉ? Chẳng lẽ mình uống rượu say, nhìn lầm rồi?
Vừa định đi tìm tiểu nhị đến hỏi thăm một phen, lại bị bằng hữu sau lưng kề vai sát cánh kéo xuống dưới: "Sao lại không đi nữa? Đi...".
Đến đại sảnh lầu một, vừa vặn đụng với Trà Mai quay về, ánh mắt Tống Tử Dật thẳng tắp nhìn nàng.
Trà Mai mắt nhìn thẳng hướng lầu trên đi lên.
Tống Tử Dật nổi cáu nhưng không thể làm gì.
+++++
Editor: Ngọc Thương
Qua mấy ngày, Tô Phỉ đúng hẹn phái người đem khế ước bán thân của Nhẫn Đông đến.
Chớp mắt tới lễ mừng năm mới, mặc dù ngay từ đầu Thanh Ninh đã đề cập qua việc sẽ sống cùng Lý Vân Nương, thời điểm cùng cách, Thẩm Phong cũng không ý kiến gì với chuyện đó, nhưng hiện tại Hầu phủ bên kia không có người đến mời nàng về đón năm mới.
Trong lòng Lý Vân Nương và Thanh Ninh đều hiểu, cho dù Thanh Ninh ở lại bên cạnh Lý Vân Nương là thủ hiếu đạo, nhưng đối với Hầu phủ thì chưa từng đoạn tuyệt. Trừ phi Hầu phủ đem tên Thanh Ninh gạch khỏi gia phả, nàng với Hầu phủ mới cắt đứt quan hệ.
Hầu phủ có trục xuất Thanh Ninh hay không, Thanh Ninh cũng chẳng quan tâm. Thời điểm lễ mừng năm mới, bọn họ không phái người tới đón nàng trở về, làm như đã quên mất nàng, Thanh Ninh cũng cảm thấy không cần thiết phải nhắc nhở bọn họ về sự hiện hữu của nàng, cho nên nàng không đề cập đến chuyện trở về với bọn họ. Lý Vân Nương lại càng không muốn con gái bỏ mình lại mà đi.
Vì vậy hai mẹ con ở tại Lý trạch, cùng người làm trải qua không khí đón năm mới náo nhiệt.
Khí trời ngày càng ấm áp, ngoài hôn sự long trọng của Tống Tử Dật cùng Nghi An quận chúa, là đại hôn của Thẩm Phong và La gia Tứ tiểu thư vào mùng sáu tháng ba, gần ngay trước mắt.
Buổi trưa ngày mùng bốn, Lý trạch tiếp một vị khách đến ngoài ý muốn, là Thúy Hương, chuyển lời của lão phu nhân, đón Thanh Ninh trở về Hầu phủ.
~HẾT QUYỂN ~