Hơn mười đế cấp cao thủ đối chiến, mấy ngàn đế cấp cao thủ đang xem cuộc chiến, vậy quang cảnh hùng tráng ra sao chắc cũng biết, chỉ việc nghĩ tới thôi là có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhất là có hơn mười người đã ngoài bảy cấp ma đế vây công một người, chuyện này trước kia căn bản là không dám tưởng đến, vậy mà bây giờ trơ trơ trước mắt làm cho rung động lòng người.
Bốn năm mươi đế cấp cao thủ, thấp nhất cũng là bảy cấp tiên đế, vây chặt một địa phương đến một giọt nước cũng không lọt, mặc kệ số lượng đông cỡ nào, ít nhất ở giữa đều phải có năm người vây bắt, tấn công mãnh liệt người nọ, nhiều cao thủ đế cấp giao chiến tạo nên một cảnh tượng thật là hỗn loạn.
Ở giữa, người nọ cũng là lợi hại, mặc dù tóc lăng loạn, nhưng không có chút dấu hiệu nào yếu thế, trường côn màu vàng trong tay càng cao thấp tung bay làm cho xung quanh mấy người không ngừng lui về phía sau.
"Hắc hắc, thật sự là không thể tưởng tượng được, tiểu huynh đệ này của các ngươi bây giờ cư nhiên cũng là chín cấp yêu đế a, thật sự là không tưởng nổi." Huống Nhật Minh trên đường đã biết được Tôn Ngộ Không chính là thông linh thạch hầu, tiên ma yêu giới thượng cấp thần thú. Từ lúc ra chiến trường thực lực chưa tới đế cấp, đến cuộc đại quyết chiến đã lên tới tám cấp yêu đế. Không nghĩ tới tại đây vô danh không gian, cảnh giới Tôn Ngộ Không lại tăng lên, tới chín cấp yêu đế cảnh giới.
"A a, nhị vị có điều chẳng biết." Hồng Quân hướng tới La Băng cùng Huống Nhật Minh giải thích, như là đang nói về một việc rất bình thường, "kinh thiên côn pháp của Ngộ Không tất cả đều là dĩ chiến ngộ đạo, chiến càng nhiều, tiến bộ lại càng lớn, Ngộ Không hiếu chiến như vậy, sợ rằng ở chỗ này đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, muốn không tiến bộ cũng khó!"
Huống Nhật Minh, La Băng, thậm chí một bên Âu Dương phạm đều gật gật đầu, ba người bọn họ đều biết rõ tên hầu tử này hiếu chiến cỡ nào.
Chín cấp yêu đế thượng cấp thần thú, lại phối hợp với kinh thiên côn pháp của Viên tộc lực chiến đấu càng thêm cường hãn, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sẽ biết.
"Bồng"
Lại một người tám cấp yêu đế từ vòng chiến bay ra, nằm bẹp trên mặt đất, muốn động một chút đều rất khó khăn, hiển nhiên đã bị trọng thương. Ngay lập tức một người tám cấp ma đế nhảy vào bổ sung, trong vòng chiến khoảng bốn năm chục người vây công, số lượng ngày càng nhiều, ko có giảm đi.
"Kinh thiên tam côn" Tôn Ngộ Không bị vây công ở chính giữa, sử dụng côn pháp cơ bản cũng chỉ xuất ra kinh thiên mười tám côn, kinh thiên chín côn, hôm nay thể lực đã tiêu hao không ít. Tôn Ngộ Không lúc này cũng không muốn dây dưa với bọn cao thủ đế cấp nên xuất ra kinh thiên tam côn, cũng là lần đầu tiên sử dụng kinh thiên tam côn.
Ba đạo côn ảnh màu vàng khí thế khổng lồ tới cực điểm trong nháy mắt phá tan vòng chiến, không thể địch nổi lực công kích nhất thời cường đại, cả bốn năm chục người trong vòng chiến thất kinh, mười mấy đế cấp cao thủ bị một côn đánh văng ra ngoài, thậm chí có mấy người bảy cấp ma đế chết tại chỗ.
Một côn, mười mấy đế cấp cao thủ trọng thương, còn có mấy người tại chỗ bị giết, dưới tình huống bốn năm mươi người vây công này, hai ba chục đế cấp cao thủ sửng sốt, mấy ngàn đế cấp cao thủ xung quanh đang xem trận chiến cũng đều sửng sốt. Bọn họ co thể tu luyện tới đế cấp cũng đều đã sống không ít năm có bao nhiêu lần xem được cái loại cảnh tượng này? Có thể nói cảnh tượng hôm nay, tất cả đế cấp cao thủ có thể vỗ ngực mà nói: "lần đầu tiên".
Tôn Ngộ Không đứng tại chỗ, tóc có chút tán loạn, theo gió phiêu động, trong tay một cây trường côn màu vàng chống trên mặt đất, trên người kim giáp chiến y lòe lòe sáng lên, giờ khắc này trong đầu Tôn Ngộ Không có một chút cảm giác quen thuộc, nhớ lúc trước ở tiên giới đại náo thiên cung, chúng thiên binh thiên tướng đều không phải đối thủ, uy phong bất phàm.
Đừng nói chỉ đế cấp cao thủ, ngay cả Huống Nhật Minh, La Băng đều sửng sốt, không thể tưởng được chín cấp yêu đế Tôn Ngộ Không lực chiến đấu kinh người như thế, hai người liếc nhau, đều thấy được tia kinh hãi trong mắt đối phương, kinh thiên tam côn bây giờ, nếu là bọn hắn sợ rằng cũng không dám trực tiếp chống đỡ.
"A, a", Hồng Quân trong đầu nỗi lên một cỗ tán thưởng, Tôn Ngộ Không giờ khắc này thật sự giống thần thoại "Đấu chiến thắng Phật" lúc trước đã thấy, đánh đâu thắng đó, uy phong lẫm liệt. Phượng Hi một bên có chút chua xót mắng, "Xú hầu tử, chỉ biết uy phong của chính mình."
Các đế cấp cao thủ chung quanh cũng từ sự khiếp sợ đã khôi phục lại, bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho Tôn Ngộ Không, lập tức hơn mười cao thủ đế cấp trong chớp mắt đã vây khốn ngộ không lại chính giữa.
Huống Nhật Minh, La Băng còn có Âu Dương phạm vừa định đi hổ trợ, lại bị Hồng Quân cản lại, "Ngộ không còn có thể chiếm thượng phong trong chốc lát, huống hồ trên người hắn có thần khí chiến y, không có dễ dàng thua như vậy được, chờ tới lúc hắn chống đỡ không xong thì chúng ta sẽ giúp..." trong lúc bọn họ đang nói thì giữa sân lại xảy ra biến hóa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Oanh" một tiếng nổ, Tôn Ngộ Không cả người bị một cổ cường đại lực lượng đánh văng ra ngoài mấy ngàn thước, may mắn trên người mặc thần khí chiến y, bất quá cho dù như thế, một kích lực lượng này đã cho Tôn Ngộ Không bị một chút thương tổn.
"Ngộ Không....." Hồng Quân cũng là sửng sốt, vốn những người đó không có khả năng có lực công kích cường đại như vậy, nhưng những người này trải qua một loại thuật thần kỳ hợp kích làm tập trung tất cả lực đồng thời bộc phát mới có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy.
(còn nữa...)
Hơn mười đế cấp cao thủ đối chiến, mấy ngàn đế cấp cao thủ đang xem cuộc chiến, vậy quang cảnh hùng tráng ra sao chắc cũng biết, chỉ việc nghĩ tới thôi là có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhất là có hơn mười người đã ngoài bảy cấp ma đế vây công một người, chuyện này trước kia căn bản là không dám tưởng đến, vậy mà bây giờ trơ trơ trước mắt làm cho rung động lòng người.
Bốn năm mươi đế cấp cao thủ, thấp nhất cũng là bảy cấp tiên đế, vây chặt một địa phương đến một giọt nước cũng không lọt, mặc kệ số lượng đông cỡ nào, ít nhất ở giữa đều phải có năm người vây bắt, tấn công mãnh liệt người nọ, nhiều cao thủ đế cấp giao chiến tạo nên một cảnh tượng thật là hỗn loạn.
Ở giữa, người nọ cũng là lợi hại, mặc dù tóc lăng loạn, nhưng không có chút dấu hiệu nào yếu thế, trường côn màu vàng trong tay càng cao thấp tung bay làm cho xung quanh mấy người không ngừng lui về phía sau.
"Hắc hắc, thật sự là không thể tưởng tượng được, tiểu huynh đệ này của các ngươi bây giờ cư nhiên cũng là chín cấp yêu đế a, thật sự là không tưởng nổi." Huống Nhật Minh trên đường đã biết được Tôn Ngộ Không chính là thông linh thạch hầu, tiên ma yêu giới thượng cấp thần thú. Từ lúc ra chiến trường thực lực chưa tới đế cấp, đến cuộc đại quyết chiến đã lên tới tám cấp yêu đế. Không nghĩ tới tại đây vô danh không gian, cảnh giới Tôn Ngộ Không lại tăng lên, tới chín cấp yêu đế cảnh giới.
"A a, nhị vị có điều chẳng biết." Hồng Quân hướng tới La Băng cùng Huống Nhật Minh giải thích, như là đang nói về một việc rất bình thường, "kinh thiên côn pháp của Ngộ Không tất cả đều là dĩ chiến ngộ đạo, chiến càng nhiều, tiến bộ lại càng lớn, Ngộ Không hiếu chiến như vậy, sợ rằng ở chỗ này đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, muốn không tiến bộ cũng khó!"
Huống Nhật Minh, La Băng, thậm chí một bên Âu Dương phạm đều gật gật đầu, ba người bọn họ đều biết rõ tên hầu tử này hiếu chiến cỡ nào.
Chín cấp yêu đế thượng cấp thần thú, lại phối hợp với kinh thiên côn pháp của Viên tộc lực chiến đấu càng thêm cường hãn, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sẽ biết.
"Bồng"
Lại một người tám cấp yêu đế từ vòng chiến bay ra, nằm bẹp trên mặt đất, muốn động một chút đều rất khó khăn, hiển nhiên đã bị trọng thương. Ngay lập tức một người tám cấp ma đế nhảy vào bổ sung, trong vòng chiến khoảng bốn năm chục người vây công, số lượng ngày càng nhiều, ko có giảm đi.
"Kinh thiên tam côn" Tôn Ngộ Không bị vây công ở chính giữa, sử dụng côn pháp cơ bản cũng chỉ xuất ra kinh thiên mười tám côn, kinh thiên chín côn, hôm nay thể lực đã tiêu hao không ít. Tôn Ngộ Không lúc này cũng không muốn dây dưa với bọn cao thủ đế cấp nên xuất ra kinh thiên tam côn, cũng là lần đầu tiên sử dụng kinh thiên tam côn.
Ba đạo côn ảnh màu vàng khí thế khổng lồ tới cực điểm trong nháy mắt phá tan vòng chiến, không thể địch nổi lực công kích nhất thời cường đại, cả bốn năm chục người trong vòng chiến thất kinh, mười mấy đế cấp cao thủ bị một côn đánh văng ra ngoài, thậm chí có mấy người bảy cấp ma đế chết tại chỗ.
Một côn, mười mấy đế cấp cao thủ trọng thương, còn có mấy người tại chỗ bị giết, dưới tình huống bốn năm mươi người vây công này, hai ba chục đế cấp cao thủ sửng sốt, mấy ngàn đế cấp cao thủ xung quanh đang xem trận chiến cũng đều sửng sốt. Bọn họ co thể tu luyện tới đế cấp cũng đều đã sống không ít năm có bao nhiêu lần xem được cái loại cảnh tượng này? Có thể nói cảnh tượng hôm nay, tất cả đế cấp cao thủ có thể vỗ ngực mà nói: "lần đầu tiên".
Tôn Ngộ Không đứng tại chỗ, tóc có chút tán loạn, theo gió phiêu động, trong tay một cây trường côn màu vàng chống trên mặt đất, trên người kim giáp chiến y lòe lòe sáng lên, giờ khắc này trong đầu Tôn Ngộ Không có một chút cảm giác quen thuộc, nhớ lúc trước ở tiên giới đại náo thiên cung, chúng thiên binh thiên tướng đều không phải đối thủ, uy phong bất phàm.
Đừng nói chỉ đế cấp cao thủ, ngay cả Huống Nhật Minh, La Băng đều sửng sốt, không thể tưởng được chín cấp yêu đế Tôn Ngộ Không lực chiến đấu kinh người như thế, hai người liếc nhau, đều thấy được tia kinh hãi trong mắt đối phương, kinh thiên tam côn bây giờ, nếu là bọn hắn sợ rằng cũng không dám trực tiếp chống đỡ.
"A, a", Hồng Quân trong đầu nỗi lên một cỗ tán thưởng, Tôn Ngộ Không giờ khắc này thật sự giống thần thoại "Đấu chiến thắng Phật" lúc trước đã thấy, đánh đâu thắng đó, uy phong lẫm liệt. Phượng Hi một bên có chút chua xót mắng, "Xú hầu tử, chỉ biết uy phong của chính mình."
Các đế cấp cao thủ chung quanh cũng từ sự khiếp sợ đã khôi phục lại, bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho Tôn Ngộ Không, lập tức hơn mười cao thủ đế cấp trong chớp mắt đã vây khốn ngộ không lại chính giữa.
Huống Nhật Minh, La Băng còn có Âu Dương phạm vừa định đi hổ trợ, lại bị Hồng Quân cản lại, "Ngộ không còn có thể chiếm thượng phong trong chốc lát, huống hồ trên người hắn có thần khí chiến y, không có dễ dàng thua như vậy được, chờ tới lúc hắn chống đỡ không xong thì chúng ta sẽ giúp..." trong lúc bọn họ đang nói thì giữa sân lại xảy ra biến hóa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Oanh" một tiếng nổ, Tôn Ngộ Không cả người bị một cổ cường đại lực lượng đánh văng ra ngoài mấy ngàn thước, may mắn trên người mặc thần khí chiến y, bất quá cho dù như thế, một kích lực lượng này đã cho Tôn Ngộ Không bị một chút thương tổn.
"Ngộ Không....." Hồng Quân cũng là sửng sốt, vốn những người đó không có khả năng có lực công kích cường đại như vậy, nhưng những người này trải qua một loại thuật thần kỳ hợp kích làm tập trung tất cả lực đồng thời bộc phát mới có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hơn mười đế cấp cao thủ đối chiến, mấy ngàn đế cấp cao thủ đang xem cuộc chiến, vậy quang cảnh hùng tráng ra sao chắc cũng biết, chỉ việc nghĩ tới thôi là có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhất là có hơn mười người đã ngoài bảy cấp ma đế vây công một người, chuyện này trước kia căn bản là không dám tưởng đến, vậy mà bây giờ trơ trơ trước mắt làm cho rung động lòng người.
Bốn năm mươi đế cấp cao thủ, thấp nhất cũng là bảy cấp tiên đế, vây chặt một địa phương đến một giọt nước cũng không lọt, mặc kệ số lượng đông cỡ nào, ít nhất ở giữa đều phải có năm người vây bắt, tấn công mãnh liệt người nọ, nhiều cao thủ đế cấp giao chiến tạo nên một cảnh tượng thật là hỗn loạn.
Ở giữa, người nọ cũng là lợi hại, mặc dù tóc lăng loạn, nhưng không có chút dấu hiệu nào yếu thế, trường côn màu vàng trong tay càng cao thấp tung bay làm cho xung quanh mấy người không ngừng lui về phía sau.
"Hắc hắc, thật sự là không thể tưởng tượng được, tiểu huynh đệ này của các ngươi bây giờ cư nhiên cũng là chín cấp yêu đế a, thật sự là không tưởng nổi." Huống Nhật Minh trên đường đã biết được Tôn Ngộ Không chính là thông linh thạch hầu, tiên ma yêu giới thượng cấp thần thú. Từ lúc ra chiến trường thực lực chưa tới đế cấp, đến cuộc đại quyết chiến đã lên tới tám cấp yêu đế. Không nghĩ tới tại đây vô danh không gian, cảnh giới Tôn Ngộ Không lại tăng lên, tới chín cấp yêu đế cảnh giới.
"A a, nhị vị có điều chẳng biết." Hồng Quân hướng tới La Băng cùng Huống Nhật Minh giải thích, như là đang nói về một việc rất bình thường, "kinh thiên côn pháp của Ngộ Không tất cả đều là dĩ chiến ngộ đạo, chiến càng nhiều, tiến bộ lại càng lớn, Ngộ Không hiếu chiến như vậy, sợ rằng ở chỗ này đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, muốn không tiến bộ cũng khó!"
Huống Nhật Minh, La Băng, thậm chí một bên Âu Dương phạm đều gật gật đầu, ba người bọn họ đều biết rõ tên hầu tử này hiếu chiến cỡ nào.
Chín cấp yêu đế thượng cấp thần thú, lại phối hợp với kinh thiên côn pháp của Viên tộc lực chiến đấu càng thêm cường hãn, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sẽ biết.
"Bồng"
Lại một người tám cấp yêu đế từ vòng chiến bay ra, nằm bẹp trên mặt đất, muốn động một chút đều rất khó khăn, hiển nhiên đã bị trọng thương. Ngay lập tức một người tám cấp ma đế nhảy vào bổ sung, trong vòng chiến khoảng bốn năm chục người vây công, số lượng ngày càng nhiều, ko có giảm đi.
"Kinh thiên tam côn" Tôn Ngộ Không bị vây công ở chính giữa, sử dụng côn pháp cơ bản cũng chỉ xuất ra kinh thiên mười tám côn, kinh thiên chín côn, hôm nay thể lực đã tiêu hao không ít. Tôn Ngộ Không lúc này cũng không muốn dây dưa với bọn cao thủ đế cấp nên xuất ra kinh thiên tam côn, cũng là lần đầu tiên sử dụng kinh thiên tam côn.
Ba đạo côn ảnh màu vàng khí thế khổng lồ tới cực điểm trong nháy mắt phá tan vòng chiến, không thể địch nổi lực công kích nhất thời cường đại, cả bốn năm chục người trong vòng chiến thất kinh, mười mấy đế cấp cao thủ bị một côn đánh văng ra ngoài, thậm chí có mấy người bảy cấp ma đế chết tại chỗ.
Một côn, mười mấy đế cấp cao thủ trọng thương, còn có mấy người tại chỗ bị giết, dưới tình huống bốn năm mươi người vây công này, hai ba chục đế cấp cao thủ sửng sốt, mấy ngàn đế cấp cao thủ xung quanh đang xem trận chiến cũng đều sửng sốt. Bọn họ co thể tu luyện tới đế cấp cũng đều đã sống không ít năm có bao nhiêu lần xem được cái loại cảnh tượng này? Có thể nói cảnh tượng hôm nay, tất cả đế cấp cao thủ có thể vỗ ngực mà nói: "lần đầu tiên".
Tôn Ngộ Không đứng tại chỗ, tóc có chút tán loạn, theo gió phiêu động, trong tay một cây trường côn màu vàng chống trên mặt đất, trên người kim giáp chiến y lòe lòe sáng lên, giờ khắc này trong đầu Tôn Ngộ Không có một chút cảm giác quen thuộc, nhớ lúc trước ở tiên giới đại náo thiên cung, chúng thiên binh thiên tướng đều không phải đối thủ, uy phong bất phàm.
Đừng nói chỉ đế cấp cao thủ, ngay cả Huống Nhật Minh, La Băng đều sửng sốt, không thể tưởng được chín cấp yêu đế Tôn Ngộ Không lực chiến đấu kinh người như thế, hai người liếc nhau, đều thấy được tia kinh hãi trong mắt đối phương, kinh thiên tam côn bây giờ, nếu là bọn hắn sợ rằng cũng không dám trực tiếp chống đỡ.
"A, a", Hồng Quân trong đầu nỗi lên một cỗ tán thưởng, Tôn Ngộ Không giờ khắc này thật sự giống thần thoại "Đấu chiến thắng Phật" lúc trước đã thấy, đánh đâu thắng đó, uy phong lẫm liệt. Phượng Hi một bên có chút chua xót mắng, "Xú hầu tử, chỉ biết uy phong của chính mình."
Các đế cấp cao thủ chung quanh cũng từ sự khiếp sợ đã khôi phục lại, bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho Tôn Ngộ Không, lập tức hơn mười cao thủ đế cấp trong chớp mắt đã vây khốn ngộ không lại chính giữa.
Huống Nhật Minh, La Băng còn có Âu Dương phạm vừa định đi hổ trợ, lại bị Hồng Quân cản lại, "Ngộ không còn có thể chiếm thượng phong trong chốc lát, huống hồ trên người hắn có thần khí chiến y, không có dễ dàng thua như vậy được, chờ tới lúc hắn chống đỡ không xong thì chúng ta sẽ giúp..." trong lúc bọn họ đang nói thì giữa sân lại xảy ra biến hóa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Oanh" một tiếng nổ, Tôn Ngộ Không cả người bị một cổ cường đại lực lượng đánh văng ra ngoài mấy ngàn thước, may mắn trên người mặc thần khí chiến y, bất quá cho dù như thế, một kích lực lượng này đã cho Tôn Ngộ Không bị một chút thương tổn.
"Ngộ Không....." Hồng Quân cũng là sửng sốt, vốn những người đó không có khả năng có lực công kích cường đại như vậy, nhưng những người này trải qua một loại thuật thần kỳ hợp kích làm tập trung tất cả lực đồng thời bộc phát mới có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy.