Chuyến đi đến La Havana của Giang Dĩnh lần này có khoảng thời gian khá eo hẹp. Chỉ vỏn vẹn có một tuần, dù sao cô còn cõng trên vai cả đống bản thảo, hạn nộp lại ngày càng đến gần, vì thế buộc cô phải trở về để đuổi kịp thời gian nộp bài.
Trên thực tế, lần du lịch này là nằm trong kế hoạch mà cô đề ra, do cô vừa đọc một cuốn sách self-help, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói lời từ biệt với quá khứ. Tuy nhiên cô không mạnh mẽ như bản thân nghĩ, cuộc hội ngộ với Lục Thiệu Quân, sự dịu dàng và chu đáo quen thuộc của anh đã nhiều lần rung động quyết tâm của cô.
Anh tựa như một loại độc dược ẩn lên người cô, không thể bỏ, không thể quên, lại càng không thể nếm trải.
Biết hôm sau Giang Dĩnh sẽ lên máy bay, vừa hay tối hôm đó anh định đưa cô đi đến lớp dạy khiêu vũ khá nổi tiếng ở địa phương. Tối hôm đó Lục Thiệu Quân yên lặng, một hồi lâu sau, anh mới cất tiếng bàn bạc với cô: “Tối nay, chúng ta có thể không học khiêu vũ nữ có được không em? Anh muốn trước khi em rời đi, mình sẽ cùng nhau xem pháo hoa ở đây.”
La Havana đã từng bị hải tặc chiếm đóng, những kẻ ấy đã cướp lấy đất nước này về làm thuộc địa của Tây Ban Nha trong gần ba thập kỷ. Bây giờ, mặc dù La Havana đã được giải phóng, nhưng vì để kỷ niệm lại khoảng thời gian đó, để tự nhắc lấy nhau, hằng đêm vào lúc chín giờ đúng, các sinh viên của học viện Hàng Hải sẽ biểu diễn màn chào sân bằng những bộ cổ phục rồi sau đó sẽ có pháo hoa.
Hai bên cổng chào có các dãy hàng rong, họ bán một số món đồ lưu niệm bằng gỗ, có quả cầu màu đen được đưa lên, kèm theo đó là những món xấu xí màu xám tro, cảm giác vẫn như cái trước.
Quân phục của La Havana có màu trắng, không giống với Trung Quốc. Động tác lúc bước đi của bọn họ có chút khoa trương, độ cao và cả độ cong không có chút hoàn mỹ nào. Nếu như thay đổi khung nền sau lưng thành cảnh tượng của một bộ phim hài trên TV, nhất định Giang Dĩnh sẽ cổ vũ thật lớn.
Tuy nhiên, sau khi nghe Lục Thiệu Quân giới thiệu sơ lược về bi kịch của Havana trong thời kỳ bị chiếm đóng và những hy sinh dũng cảm, không chịu khuất phục đằng sau màn chào hỏi này làm cô không thể cười được nữa.
Đây không phải là một buổi diễn mà là một buổi lễ long trọng. Có thể cô không nở nụ cười, nhưng đây là một lời chào long trọng đến nơi đây.
Bên tai vang lên những tràng pháo tay vang dội, Giang Dĩnh bày ra một tư thế chào không chuẩn, so với cách chào của Lục Thiệu Quân thì thua xa. Cả hai hướng về đoàn người mặc quân phục màu trắng mà bày tỏ sự kính trọng sâu sắc đối với họ.
Đêm hôm đó, sau khi xem xong buổi lễ, Lục Thiệu Quân lại đưa Giang Dĩnh đến quán rượu nhỏ kia. Anh đã gọi rất nhiều ly cocktail yêu thích của Hemingway, cả hai người họ lặng lẽ uống. Mãi cho đến khi Giang Dĩnh say đến mức ngã gục xuống quầy bar, bọn họ cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Sáng hôm sau, Amy đánh thức Giang Dĩnh dậy để kịp giờ lên máy bay. Cô nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng cuối cùng, nhìn cô ăn xong mới gõ đầu mình một cái, tựa như vừa mới sực nhớ ra chuyện gì đó. Cô nàng chạy vội vào nhà lấy ra một bức thư, liên tục dặn cô là chờ đến khi lên máy bay hẳn đọc khiến cho Giang Dĩnh vô cùng khó hiểu.
Cô nghĩ rằng đây là bất ngờ nho nhỏ cuối cùng mà Amy, người thích thêm chút bất ngờ và lãng mạn cho cuộc sống đã chuẩn bị cho cô, nhưng cô lại không ngờ rằng đó thực sự là một bức thư của Lục Thiếu Quân để lại.
Hôm đó, trên máy bay có một cô gái ôm một bức thư và khóc không thành tiếng.
Rốt cuộc cô vẫn trở thành một vị khách qua đường lướt qua cuộc sống của người kia. Dù rằng bọn họ đều biết, đây vốn không phải ý định ban đầu của họ.
Trên thực tế, lần du lịch này là nằm trong kế hoạch mà cô đề ra, do cô vừa đọc một cuốn sách self-help, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói lời từ biệt với quá khứ. Tuy nhiên cô không mạnh mẽ như bản thân nghĩ, cuộc hội ngộ với Lục Thiệu Quân, sự dịu dàng và chu đáo quen thuộc của anh đã nhiều lần rung động quyết tâm của cô.
Anh tựa như một loại độc dược ẩn lên người cô, không thể bỏ, không thể quên, lại càng không thể nếm trải.
Biết hôm sau Giang Dĩnh sẽ lên máy bay, vừa hay tối hôm đó anh định đưa cô đi đến lớp dạy khiêu vũ khá nổi tiếng ở địa phương. Tối hôm đó Lục Thiệu Quân yên lặng, một hồi lâu sau, anh mới cất tiếng bàn bạc với cô: “Tối nay, chúng ta có thể không học khiêu vũ nữ có được không em? Anh muốn trước khi em rời đi, mình sẽ cùng nhau xem pháo hoa ở đây.”
La Havana đã từng bị hải tặc chiếm đóng, những kẻ ấy đã cướp lấy đất nước này về làm thuộc địa của Tây Ban Nha trong gần ba thập kỷ. Bây giờ, mặc dù La Havana đã được giải phóng, nhưng vì để kỷ niệm lại khoảng thời gian đó, để tự nhắc lấy nhau, hằng đêm vào lúc chín giờ đúng, các sinh viên của học viện Hàng Hải sẽ biểu diễn màn chào sân bằng những bộ cổ phục rồi sau đó sẽ có pháo hoa.
Hai bên cổng chào có các dãy hàng rong, họ bán một số món đồ lưu niệm bằng gỗ, có quả cầu màu đen được đưa lên, kèm theo đó là những món xấu xí màu xám tro, cảm giác vẫn như cái trước.
Quân phục của La Havana có màu trắng, không giống với Trung Quốc. Động tác lúc bước đi của bọn họ có chút khoa trương, độ cao và cả độ cong không có chút hoàn mỹ nào. Nếu như thay đổi khung nền sau lưng thành cảnh tượng của một bộ phim hài trên TV, nhất định Giang Dĩnh sẽ cổ vũ thật lớn.
Tuy nhiên, sau khi nghe Lục Thiệu Quân giới thiệu sơ lược về bi kịch của Havana trong thời kỳ bị chiếm đóng và những hy sinh dũng cảm, không chịu khuất phục đằng sau màn chào hỏi này làm cô không thể cười được nữa.
Đây không phải là một buổi diễn mà là một buổi lễ long trọng. Có thể cô không nở nụ cười, nhưng đây là một lời chào long trọng đến nơi đây.
Bên tai vang lên những tràng pháo tay vang dội, Giang Dĩnh bày ra một tư thế chào không chuẩn, so với cách chào của Lục Thiệu Quân thì thua xa. Cả hai hướng về đoàn người mặc quân phục màu trắng mà bày tỏ sự kính trọng sâu sắc đối với họ.
Đêm hôm đó, sau khi xem xong buổi lễ, Lục Thiệu Quân lại đưa Giang Dĩnh đến quán rượu nhỏ kia. Anh đã gọi rất nhiều ly cocktail yêu thích của Hemingway, cả hai người họ lặng lẽ uống. Mãi cho đến khi Giang Dĩnh say đến mức ngã gục xuống quầy bar, bọn họ cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Sáng hôm sau, Amy đánh thức Giang Dĩnh dậy để kịp giờ lên máy bay. Cô nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng cuối cùng, nhìn cô ăn xong mới gõ đầu mình một cái, tựa như vừa mới sực nhớ ra chuyện gì đó. Cô nàng chạy vội vào nhà lấy ra một bức thư, liên tục dặn cô là chờ đến khi lên máy bay hẳn đọc khiến cho Giang Dĩnh vô cùng khó hiểu.
Cô nghĩ rằng đây là bất ngờ nho nhỏ cuối cùng mà Amy, người thích thêm chút bất ngờ và lãng mạn cho cuộc sống đã chuẩn bị cho cô, nhưng cô lại không ngờ rằng đó thực sự là một bức thư của Lục Thiếu Quân để lại.
Hôm đó, trên máy bay có một cô gái ôm một bức thư và khóc không thành tiếng.
Rốt cuộc cô vẫn trở thành một vị khách qua đường lướt qua cuộc sống của người kia. Dù rằng bọn họ đều biết, đây vốn không phải ý định ban đầu của họ.