con chó sống cũng còn đáng giá hơn một con sư tử chết.
Kim Do Thái cổ
Sáng thứ Hai, tại đồn cảnh sát quận 21
-Ông có thể hỏi được rồi, họ đã đưa cô ấy vào phòng.
-Tôi tới ngay,- thanh tra Franck Di Novi trả lời và đứng lên.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, ông nán lại một lát trước màn hình tivi. Một kênh truyền hình thời sự đang phát lại những hình ảnh cuối cùng của chiếc máy bay tử nạn.
Một khu vực an ninh đã được thiết lập ngay sau tai nạn, bình luận viên nói. Các hoạt động tìm kiếm vẫn tiếp tục, xong những va chạm khi rơi mạnh đến mức khó có thể tìm được người sống sót. Hiện mới chi có khoảng ba chục thi thể được vớt lên.
Những con tàu quân sự vây kín khu vực và những chiếc trực thăng bay lượnphía trên biển.ghé sát vào màn hình Di Novi còn phân biệt được cả những mẩu vỏ máy bay, những túi hành lý bật tung và những chiếc áo phao cứu nạn nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
-Cho đến giờ chúng ta vẫn chưa biết chính xác đây là một vụ tai nạn hay một vụ khủng bố. Trong một cú điện thoại nặc danh gọi đến Al-Jazira, một người đàn ông tự xưng thuộc một nhóm Hồi giáo vô danh khẳng định mình đã đặt bom trên chuyến bay 714. Tuy vậy, việc thừa nhận này cần phải được xem xét kỹ lưỡng, vả lại, các cơ quan chức năng cũng thừa nhận cú điện thoại không hề đáng tin cậy.
Hơn nữa, cảnh sát New York hiện đang thẩm vấn một kẻ tình nghi chưa được công bố danh tính. Theo một số nguồn tin, đó là một cô gái trẻ đã bất thình lình rời khỏi máy bay chỉ vài phút trước khi máy bay cất cánh...
Franck Di Novi cáu kỉnh nhấn nút tắt trên chiếc điều khiển. Các đồng nghiệp của ông ở sân bay có lẽ đã tán phét gì đó với cánh nhà báo! Chỉ vái giờ nữa thôi, cả thế giới sẽ biết chuyện ông bắt giữ cái cô người Pháp ấy.
Cáu tiết, ông bước vào căn phòng nằm cạnh phòng hỏi cung rồi bật nút khởi động tấm gương một chiều. Hình ảnh một cô gái trẻ ngồi trên một chiếc ghế đẩu hiện ra trên nửa bức tường. Tay đeo còng, mặt nhợt nhạt, đôi mắt thất thần, cô nhìn vào khoảng không phía trước mà không hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Di Novi nhìn cô chăm chăm, rồi xem lại những điều đã ghi chép. Cô gái tên là Juliette Beaumont. Cảnh sát JFK đã bắt giữ cô đêm hôm trước, sau khi xảy ra tai nạn một chút. Báo cáo của họ nêu rõ cô đã đòi xuống khỏi máy bay chỉ vài phút trước giờ cất cánh. Thắc mắc trước phản ứng kỳ lạ ấy, các nhân viên hải quan và xuất nhập cảnh đã giữ cô lại để kiểm tra như thường lệ. Một thủ tục kiểm tra đơn giản - sử dụng một máy kiểm tra an ninh tối tân hơn kể từ khi xảy ra các vụ khủng bố - nhưng lại dần biến thành một vụ bắt giữ thực sự. Trước hết là do cô gái người Pháp này không hợp tác. Cô tuyên bố đang vội đi gặp một người bạn nên phản kháng kịch liệt trong lúc bị hỏi cung và cuối cùng còn chống cự lại đội thi hành công vụ. Thái độ này, nếu xuất phát từ một công dân Mỹ cũng đã là nghiêm trọng rồi, còn xuất phát từ một cô gái người Pháp thì càng không thể chấp nhận được.
Xong chưa hết. Kiểm tra kỹ hơn hộ chiếu của cô, người ta phát hiện ra ngày trên dấu thị thực đã bị làm giả, cô đã tự tẩy đi rồi sửa lại. Một loạt yếu tố này quá đủ để đưa cô tới đồn cảnh sát nơi người ta quyết định tạm giam cô.
- Tôi mở còng cho cô ấy chứ, thanh tra? - một nhân viên cảnh sát hỏi.
- Không cần đâu, - Di Novi đáp.
- Ông có chắc không...?
- Có!
Ngay sau khi máy bay rơi, người ta đã đề cập tới khả năng đóng cửa tàu điện ngầm, các cây cầu và các đường hầm vì sợ sẽ lại có một cuộc tấn công khủng bố khác. Song cuối cùng, các cơ quan chức năng đã không nhượng bộ trước cơn hoảng loạn và sáng nay, chẳng còn ai tin vào giả thiết khủng bố nữa.
Nói cho cùng, Di Novi cũng chẳng tin mấy, nhưng ông ghét cay ghét đắng cái dân Pháp phản phúc và ông không muốn bỏ qua cơ hội dạy cho cô gái trẻ này một bài học. Vì theo kinh nghiệm, ông biết con người có thể thú nhận bất cứ điều gì trong thời gian tạm giam nếu biết cách khiến người ta thú nhận. Và Franck thì là người biết cách. Chưa kể ông còn được tự do hành động vì trung uý Rodriguez phụ trách quận 21 hiện đang nghỉ phép vài ngày do vợ ông ta vừa mất sau thời gian dài lâm bệnh nặng.
Ông nuốt chửng hai viên thuốc đau đầu để dập đi tiếng mạch máu đập bên tai, trước khi bước vào phòng hỏi cung.
- Xin chào cô Beaumont. Tôi mong rằng cô và tôi sẽ hiểu nhau...
Một cái nhếch mép làm biến dạng các nét trên khuôn mặt viên cảnh sát, khiến nụ cười của ông trở nên gượng gạo.
Việc tạm giam có thể kéo dài bảy mươi hai giờ. Như vậy là ông có thoải mái thời gian để đùa giỡn. Trong vài giờ tới, cô ta là của ông.
- Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, - ông vừa nói vừa đặt tay lên mặt bàn. - Vì sao cô lại rời khỏi chiếc máy bay đó vài phút trươc khi cất cánh?
Juliette mở miệng nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Cô chỉ lờ mờ nhận thấy viên cảnh sát đang lặp đi lặp lại câu hỏi trước mặt cô. Vẫn trong trạng thái sốc, cô như bị thôi miên bởi một câu nói cứ vang lên trong tâm trí cô theo nhịp đập của trái tim:
Mình còn sống,
Mình còn sống,
Mình còn sống...
Song một giọng nói khác lại đang gào lên với cô rằng lẽ ra cô không được quyền đó...