(...) điều mong manh nhất thế giới.
Pascal
Chiều thứ Hai, phía Bắc Công viên Trung tâm
Sam Galloway vội vã rảo bước trên đoạn đường rải nhựa cắt ngang qua công viên.
Sáng nay, lần đầu tiên kể từ khi vợ anh qua đời, anh đã gọi điện đến bệnh viện để báo anh sẽ không tới làm việc. Giống như một năm trước đó, anh đã ở nhà, tan nát vì nỗi buồn và sự ân hận. Cả hai người phụ nữ mà anh yêu đều đã chết và đều do lỗi của anh. Não anh sôi sục như chảo dầu. Một mớ những kỷ niệm và những ý nghĩ hỗn độn chồng chéo lên nhau rối như bòng bong. Dù nghề của anh khiến anh phải đối mặt hàng ngày với cái chết, nhưng lần này anh vẫn hoàn toàn mất phương hướng.
Sam đội mũ choàng của áo khoác lên để tự bảo vệ mình trước sự tấn công của những đợt gió lạnh băng. Một giờ trước, anh đã quyết định ra ngoài hóng gió để khỏi phát điên vì gặm nhấm nỗi buồn đau. Anh ngây thơ nghĩ rằng chạy một vòng có thể sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng mọi sự không diễn ra như vậy.
Anh dừng lại trước sân bóng chuyền để hít thở. Vẫn bị một lớp băng mỏng che phủ, sân bóng chuyền vắng tanh. Xem ra, trời lạnh đã làm nản lòng những người chơi cùng môn thể thao với Jordan.
Sam đẩy cánh cửa lưới sắt của sân chơi và thả mình xuống một chiếc ghế băng. Một cơn chuột rút khiến đùi anh đau như xé. Vừa ngồi xuống, anh đã vùi đầu vào giữa hai bàn tay. Toàn thân anh bị giằng xé bởi sự đau đớn và mệt mỏi. Anh gần như không chợp mắt từ ba hôm nay và đầu anh quay cuồng. Trong khi một cơn đau nhói xuyên suốt lồng ngực, anh nhận ra mình chưa hề ăn chút gì từ hai mươi tư tiếng đồng hồ nay và dạ dày anh đang trống rỗng. Anh cố lấy lại hơi nhưng hơi thở của anh như bị chẹn cứng.
Mình không thở được!
Trong giây lát, mắt anh mờ đi và anh nghe tiếng cánh cửa lưới sắt rít lên ở xa xa. Không khí lạnh giá như thiêu cháy phổi anh. Anh cúi mình về phía trước, giống như anh sắp oẹ ra trái tim mình.
Anh cần phải uống thứ gì đó, khẩn trương lên!
- Một chút cà phê chứ?
Sam ngước mắt nhìn lên: một người phụ nữ tóc nâu dáng thể thao, mặc quần bò và áo khoác da đang đứng ngay trước mặt anh. Ánh mắt cô ta, thẳng thắn và quyết đoán, làm khuôn mặt thuôn thuôn trở nên rạng rỡ, gần như không có tuổi, với đôi mắt to và hơi xếch, trông giống một vài hình mẫu trong các bức hoạ của Modigliani.
Làm thế nào cô ta đến được đây mà anh không thấy nhỉ? Và vì sao cô ta lại đưa cho anh một trong hai chiếc cốc nhựa của Starbucks mà cô ta cầm trên tay?
-Sẽ ổn thôi, cảm ơn,- anh nói giữa một tràng ho.
-Cầm đi,- cô nhắc lại, -tôi mua cho hai người mà.
Gần như vô thức, Sam nhận lấy cốc cà phê từ bàn tay đầy thương cảm và ma lực ấy. Thức uống khiến anh thấy dễ chịu, làm dịu cơn ho và mang lại chút hơi ấm cho anh.
Nhưng, trong khi người phụ nữ cúi về phía anh, vạt áo khoác của cô hơi hé ra và Sam thoáng trông thấy cái bao súng mắc ngang vai cô.
Cảnh sát!
Phải, bản năng luôn giúp anh nhận ra họ, gần như tự nhiên. Người ta không thể sống dễ chịu với cả một tuổi thơ lang thang hè phố. Trong khu phố của anh, nếu chỉ nói mọi người không thích cảnh sát là vẫn còn quá nhẹ. Sự xuất hiện của cảnh sát, thường vào những thời điểm không thích hợp, luôn kết thúc bằng những trận ẩu đả hỗn loạn hơn là bằng sự bình yên. Khi thay đổi môi trường xã hội, Sam vẫn giữ lại thái độ cảnh giác ấy và anh luôn tự hứa với mình rằng một ngày nào đó nếu gặp vấn đề quan trọng, cảnh sát sẽ là những người cuối cùng anh cầu cứu.
-Tôi có thể ngồi được không?- cô hỏi.
-Xin mời,- anh nói bằng giọng đề phòng.
Cô nhận thấy thái độ e ngại của anh và hiểu ra anh hẳn đã nhìn thấy cái bao súng lục, cô đành phải tự giới thiệu cho dù hơi sớm so với dự định ban đầu của cô:
-Tôi tên là Grace Costello. Tôi là cảnh sát điều tra thuộc quận 36,- cô vừa nói vừa cho anh xem phù hiệu bằng kim loại và bốn chữ cái NYPD hiện lên lấp loáng.
-Cô đang đi tuần quanh khu vực này?- anh hỏi, vẻ hững hờ giả tạo.
-Nói đúng hơn, tôi đang chờ một người.
Grace để vài giây đồng hồ trôi qua rồi mới nói rõ hơn:
-Một người đàn ông.
-Xin lỗi vì đã uống mất cốc cà phê của anh ta, - anh vứa nói vừa huơ cốc cà phê đã uống một nửa.
-Tôi nghĩ anh ta sẽ chẳng giận anh đâu.
Một tia sáng kỳ lạ loé lên trong mắt Grace Costello. Sam đọc được trong ánh mắt ấy điều gì đó đáng ngại, như thể một hiểm hoạ sắp sửa xảy ra và anh không nên nán lại đây quá lâu. Anh đứng bật dậy.
-Vậy thì xin tạm biệt. Tôi hy vọng bạn cô sẽ không đến quá muộn...
-Đúng ra, anh ta đang ở đây rồi và anh ta cũng không hẳn là một người bạn.
Sau này, khi nghĩ lại, Sam cứ tự nhủ mọi chuyện có lẽ sẽ khác hoàn toàn nếu chiều hôm đó anh không ngồi trên chiếc ghế băng ấy. Song từ sâu thẳm, anh biết Grace Costello chắc chắn sẽ tiếp cận anh ở một nơi khác và sau đó mọi chuyện hẳn vẫn diễn ra như vậy.
-Cô muốn nói gì đây?
-Chính anh là người tôi đang tìm gặp, bác sĩ ạ.
Sam nhíu mày. Sao cô ta có thể biết được...?
Thay cho câu trả lời, Grace đưa tay chỉ vào nắp túi áo khoác của anh, tên đội bóng chày của bệnh viện St. Matthew được kín đáo thêu trên đó.
-Tôi là Sam Galloway, - anh tự giới thiệu, vẻ bực mình vì buộc phải xưng danh tính. - Tôi là bác sĩ nhi.
Thay vì đáp lại một câu nào đó như kiểu " rất hân hạnh được làm quen với anh", Grace Costello lại nói rất chậm rãi:
-Trông anh có vẻ phiền muộn, bác sĩ Galloway...
-Tôi đang mệt, có thể thôi. Giờ thì tôi phải đi thật đây.
Sam bước đi vài bước. Anh đi gần đến cánh cổng lưới sắt thì một mũi tên nữa của Grace khiến anh khựng lại:
- Mất một người quả thật nặng nề, đúng không?
- Tôi không hiểu, - anh vừa nói vừa quay người lại.
Giờ thì anh nhìn cô với nỗi lo lắng ngày càng tăng lên. Đến lượt Grace đứng dậy trước mặt anh với sự tự tin và quyết đoán mà vẫn không hề mất đi dáng vẻ nữ tính. Bầu trời đã chuyển thành màu hồng khi mặt trời bắt đầu lặn dần xuống phía Hudson.
- Nghe này, bác sĩ, tôi biết anh đang trải qua giờ phút khó khăn, nhưng tôi không có thời gian để nói vòng vo. Vì thế, tôi có hai tin muốn báo với anh: một tốt và một x...
- Tôi hoàn toàn không có tâm trạng chới trò đánh đố, - anh xẵng giọng cắt ngang.
Grace vẫn tiếp tục:
- Tin tốt là cô bạn của anh vẫn còn sống...
Sững sờ, Sam dụi mắt.
- Cô bạn nào?
- Juliette không ở trên máy bay, - Grace giải thích. - Cô ấy còn sống!
- Cô nói bậy!
Thay cho câu trả lời, Grace rút từ trong túi áo ra một mẩu báo mà Sam giật vội khỏi tay cô. Một dòng tít chạy dài trên trang nhất:
Một cô gái người Pháp bị giam giữ
sau vụ tai nạn máy bay 714.
Điều kỳ lạ là tờ báo lại đánh số của ngày hôm sau.
- Cô lấy tờ báo này ở đâu ra thế? - anh bác sĩ hỏi, vẻ hoài nghi.
Grace yên lặng và Sam tiếp tục đọc phần sau của bài báo với vẻ căng thẳng tột độ.
- Nếu như đây là một trò đùa thì..., - anh doạ dẫm.
- Đây không phải trò đùa: Juliette vẫn còn sống!
- Vậy thì tại sao tờ báo này lại đánh số của ngày mai?
Grace thở dài. Anh chàng này sẽ chẳng khiến công việc của cô được dễ dàng.
- Bình tĩnh nào, anh Galloway.
Sam nóng nảy lùi ra xa. Người phụ nữ này làm anh chấn động. Cô ta nói huyên thuyên, đó là điều chắc chắn. Song anh vẫn cần phải biết cho tường tận. Mặc dù tiếp tục đi, anh không thể nào ngăn nổi niềm hy vọng điên cuồng đang dâng lên trong anh.
Thế nếu bài báo đó nói đúng thì sao? Thế nếu Juliette còn sống thì sao?
Qua đến bên kia cánh cổng, anh quay lại lần cuối về hướng Grace. Ánh mắt kỳ lạ của cô nhuốm màu thông cảm và thách thức. Gần như không kiềm chế nổi bản thân, Sam thấy mình đang hỏi cô ta:
- Vậy còn tin xấu là gì?