Lời tựa trong phim Nosferatu
Sam kiểm tra tin nhắn: cả di động lẫn máy nhắn tin của anh đều đầy ứ những cuộc gọi từ bệnh viện. Xem ra người ta đã tìm cách liên lạc với anh suốt cả buổi chiều.
Chuyện gì đã xảy ra?
Anh đang định gọi đến khoa thì chợt nghe có tiếng động ở tầng trên.
Tò mò, anh vội vã leo bốn bậc một lên cầu thang và mở phòng ngủ. Một làn hơi lạnh băng ùa vào phòng như một cơn gió. Cửa sổ mở toang và một bóng người hiện ra trong màn đêm xanh thẫm. Một người phụ nữ, thon thả và cao ráo, đang ngồi trên bậu cửa sổ: Grace Costello.
- Làm thế nào cô vào được nhà tôi?
- Có gì phức tạp lắm đâu, - cô vừa nói vừa nhảy từ cửa sổ xuống sàn nhà.
- Cô đang ở trong nhà riêng! Cô có giấy phép hay tờ lệnh nào không?
Grace nhún vai.
- Anh tưởng mình đang ở đâu? Trong một bộ phim chắc?
- Tôi sẽ gọi cảnh sát, - anh vừa đe dọa vừa rảo bước về phía chiếc điện thoại.
Cô kiên quyết chặn anh lại.
- Tôi chính là cảnh sát đây.
Sam nổi cáu, anh túm lấy cổ áo khoác da của cô.
- Cô có một khẩu súng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cô đâu khiến tôi sợ.
Cô ngước lên nhìn anh. Nhìn gần, vẻ đẹp của cô khiến cho người ta không khỏi lúng túng: những đường nét thanh tú và đôi mắt to sâu thẳm ánh lên trong bóng tối. Cô đứng gần anh tới mức anh có thể nghe thấy hơi thở của cô sát bên tai anh.
- Tôi không tìm cách làm anh sợ, bác sĩ ạ, - cô dịu giọng đáp. - Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.
- Về việc gì? - anh hỏi và buông cô ra.
- Về Juliette.
- Làm sao cô biết được cô ấy đã ra khỏi máy bay?
Grace rời bước khỏi chỗ anh. Không trả lời vào câu hỏi, cô chậm rãi đi một vòng quanh phòng, đưa mắt nhìn một lượt những chiếc giá chất đầy sách.
- Anh có tin vào thế giới bên kia không, bác sĩ Galloway?
- Không, - anh đáp không chần chừ.
- Vậy ít ra anh cũng tin một chút vào tâm linh chứ?
- Xin lỗi vì khiến cô thất vọng, nhưng sự quan tâm của tôi đối vỡi lĩnh vực này cũng chẳng hơn gì lũ tôm.
- Nói thế, mỗi lần mất đi một bệnh nhân ở bệnh viện, chẳng bao giờ anh tự hỏi sau đó sẽ là gì ư? - Grace gạn hỏi.
- Cũng có lần, - Sam thừa nhận.
Thóang trong giây lát, khuôn mặt Federcia lướt qua tâm trí anh.
Giờ này cô ấy ở đâu? Liệu có thế giới bên kia không? Một nơi nào đó mà tất cả chúng ta đều phải tới?
Anh cố xua đi những ý nghĩ ấy
- Theo anh, - Grace nói tiếp, - ai là người quyết định giờ tận số?
Anh bác sĩ nhíu mày.
- Nếu không tính những vụ sát hại và tự tử thì người ta chết đi khi cơ thể đã cạn kiệt mọi nguồn sinh lực.
- Bla-bla-bla...
- Đó là sự thật, - Sam bảo vệ ý kiến của mình, - các mạch máu trong cơ thể con người cũng có tuổi. Tình trạng sức khỏe của mỗi người phụ thuộc vào thể chất, dinh dưỡng và sự điều độ trong cuộc sống.
- Thế còn đối với các trường hợp tai nạn?
Anh nhún vai.
- Người ta gọi cái đó là " rủi ro sống ", đúng không?
Một chuỗi những tình cờ không may mắn khiến con người ta có mặt ở một nơi không nên có mặt và vào một thời điểm không thích hợp.
- Tất cả những thứ đó khiến anh cảm thấy quá tầm thường ư?
- Không, tôi chẳng hề thấy tầm thường và tôi cũng không hiểu cô đang định lôi tôi đến vùng đất nào...
- Hãy thử tưởng tượng thời gian và bối cảnh cái chết của chúng ta được lập trình sẵn, - Grace thăm dò.
- Tôi đã xem phim ma trận trên truyền hình, nhưng tôi chẳng hiểu gì mấy.
- Tôi nói nghiêm túc đấy. Hãy tưởng tượng một cô gái trẻ đã được đinh sẵn sẽ phải chết trong một tai nạn máy bay ...
- Tôi chẳng tin vào mấy cái thứ định mệnh vớ vẩn ấy.
- Hãy hình dung, vì lý do tình cảm, cô ấy đã rời khỏi máy bay vào phút cuối và đột ngột làm xoay chuyển kế hoạch của thần chết.
- Vậy tôi sẽ nói rằng cô gái đó vô cùng may mắn và như vậy thật tốt cho cô ấy.
- Người ta không thể thoát khỏi Thần Chết dễ dàng như vậy được .
- Phải tin là có chứ
Grace nhìn thẳng vào mắt Sam.
- Tôi đang cố tìm cách để anh hiểu mọi thứ đều có nghĩa của nó, Galloway ạ. Chẳng có gì xảy đến nếu nó không phải đến, cho dù những đam mê của con người đôi khi có thể làm thay đổi cỗ mãy thiên định...
- Liên quan gì tới Juliette?
- Juliette phải biến mất trong tai nạn ấy, đó là một phần của trật tự các sự vật, và tôi được cử tới đây để sửa chữa lại sai sót này.
- Sửa chữa sai sót này?
- Tôi là một sứ giả, Galloway...
- Và sứ mệnh của cô là gì?
- Tôi tưởng anh hiểu ra rồi chứ bác sĩ : sứ mệnh của tôi là mang Juliette đi.
- Đi đâu?
- Lên trên đó, - Cô trả lời và chỏ ngón tay lên trời.
Trong gần một phút, Sam yên lặng, giống như một nhà trị liệu đang tập trung kê đơn thuốc.
- Nếu tôi hiểu đúng thì cô là một kiểu công thức chịu trách nhiệm quản lý những người chết trên đó phải không?
- Đó là một cách nhìn nhận vấn đề.
- Điều khiến tôi kinh hãi nhất... - Sam nói tiếp.
- Là gì?
- Điều khiến tôi kinh hãi nhất là cô thực sự tin vào tất cả những điều cô nói đúng không?
- Tôi hiểu điều này rất khó chấp nhận, - Grace thừa nhận.
- Vì một lý do mà tôi chưa được biết, có điều gì đó đã khiến cô bị khủng hoảng nghiêm trọng, nhưng tôi là bác sĩ và tôi sẽ giúp được cho cô...
- Anh hãy thôi đòi giúp đỡ người ta một cách vô tội vạ đi!
- Tôi nói vậy là muốn tốt cho cô
- Tôi cóc cần sự cảm thông của anh : tôi đã chết và được chôn cách đây mười năm rồi.
- Thế là quá đủ rồi! Sam cắt ngang. - Hãy bước ra khỏi nhà tôi!
- Hợp tác với anh chắc sẽ không phải là một công việc dễ chịu, - Grace thờ dài
Cô tiến về phía cửa sổ cũng là lối vào trước đó của cô.
- Một điều cuối cùng bác sĩ ạ : anh hãy dừng hỏi han mọi người về tôi. Hãy để Mark Rutelli được yên. Đừng nói những chuyện này cho bất kì ai.
- Xem nào, chỉ có cô mới được quyền xâm phạm cuộc sống của người khác.
- Hãy làm theo lời khuyên của tôi: khi người ta bắt đầu đào bới quá khứ lên thì những phiền phức không hề ở xa đâu.
- Bal-bla-bla...
- Tôi đã báo trước với anh rồi nhé.
Đột nhiên lương tâm của người bác sĩ bỗng vượt lên trên sự tức giận và Sam có phần cảm thấy ân hận khi để một người phụ nữ bỏ đi trong khi rõ ràng cô ta đang cần được điều trị tâm thần.
- Nếu cần sự giúp đỡ, lúc nào cô cũng có thể qua gặp tôi vào giờ khám bệnh, - anh đề nghị thêm lần nữa.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ cong gặp lại, anh Galloway ạ, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Grace đặt chân lên bậu tường để trèo lên cửa sổ. Đang chuẩn bị nhảy xuống thì cô bỗng dừng lại và ném thêm một mũi tên lửa nữa về phía bác sĩ:
- Ồ, suýt nữa tôi quen: anh đừng băn khoăn gì cả: vợ anh vẫn yêu anh, ngay cả sau chuyện anh thú nhận với cô ấy ở nghĩa trang sáng hôm trước.
Bàng hoàng và tức giận, Sam lặng mất vài giây trước khi lao về phía cửa sổ:
- Cô theo dõi tôi từ khi nào vậy? - an gào xuống đường
Nhưng Grace Costello đã biến mất.