Shakespeare
Ngồi sau tay lái, Cyrus chạy xe hết tốc độ qua các khu nhà Hyde Pierce. Gã muốn kết thúc vụ này càng nhanh càng tốt. Nếu được chọn, gã ước mình được ở nơi khác, nhưng một khi Kên Kên có việc cần nhờ, tốt nhất là nên thực hiện ngay. Nếu vẫn muốn được kéo dài sự sống nơi hạ giới này...
Kên Kên tên thật là Clarence Sterling. Hắn điều khiển phần lớn các hoạt động buôn bán ma túy tại Nam Bronx và gần như toàn bộ số ma túy mà Cyrus đang bán là do hắn cung cấp. Trước kia, Sterling chỉ là một kẻ thanh trừng sẵn sàng cống hiến tài năng của mình cho những ai trả tiền nhiều nhất. Rồi hắn lợi dụng các cuộc thanh toán loại trừ lẫn nhau giữa hai băng đối lập để nhảy vào buôn bán.
Theo thời gian, tính tàn ác và cách hắn trừ khử không thương tiếc mọi kẻ thù đã khiến hắn được phong danh Kên Kên mặc dù không ai dám phát ngôn cái tên ấy trước mặt hắn. Dĩ nhiên bạo lực là một phần: của thể loại làm ăn này, song Clarence Sterling lại bơm thêm vào đó cả tính tàn nhẫn.
Sự thật là hắn khoái làm người ta đau đớn. Một phần tiếng tăm của hắn được tạo dựng sau khi hắn đóng đinh một gã ma cô thử qua mặt hắn vào bàn bia a: hai con dao khắc cắm trên hai cổ tay, hai con khác cắm trên hai cổ chân. Mà đó không phải là cách duy nhất hắn sử dụng vũ khí. Vài lần khác, có nhiều nhân chứng còn kể lại chuyện hắn tra tấn và xẻo thịt nạn nhân, trong khi chỉ cần một viên đạn "đơn giản" xuyên đầu là đủ để kết thúc vấn đề.
Thời gian gần đây, sự hung bạo của hắn dường như còn tăng lên nữa. Đây đó người ta xì xào rằng Kên Kên đang phát bệnh và hắn không được hoàn toàn tỉnh táo.
Vài ngày trước, khi Cyrus đến lấy một mẻ hàng mới, Sterling đã tỏ ý muốn tìm một đứa con gái để làm một việc đặc biệt. Cyrus không cần biết hắn ám chỉ điều gì khi nói như vậy và gã cũng thận trọng không đặt ra bất cứ câu hỏi nào. Tới cuối buổi gặp, Sterling nhắc lại yêu cầu đó thêm một lần nữa, ngay lập tức gã nghĩ tới Jodie.
Cyrus lùi xe rồi tiến vào một lối đi nhỏ dẫn tới một dãy nhà kho vừa được sửa sang. Kên Kên đã chọn chỗ này làm đại bản doanh của hắn. Gã ma cô dừng lại trước một ga ra, bấm còi một hồi ngắn để báo hiệu đã tới nơi, rồi ra hiệu vào chiếc máy quay giám sát đặt phía trên cửa ra vào.
Thực tình mong cho xong sớm, gã nghĩ khi nghe tiếng Jodie dùng chân đạp vào cốp xe. Sau vài giây, cánh cửa tự động nâng lên và chiếc Lexus tiến vào con đường lát bê tông đưa xuống tầng dưới.
Cyrus tuân theo mệnh lệnh mà gã đã nhận thức. Gã mở cốp xe, túm tóc Jodie và bắt nó phải theo gã.
- Cyrus, tao van mày. Đừng...
- Câm ngay!
Jodie tìm cách chống cự, nhưng xương đùi nó đã bị gãy và mỗi cử động mạnh đều làm nó đau buốt.
Cả hai đi qua một bãi đậu xe nhỏ tối tăm, rồi gã ma cô dẫn nó vào một căn phòng dài và hẹp nơi gã ấn nó ngồi xuống một chiếc ghế bành ngả ra trông giống như ghế trong phòng cách nha sĩ. Gã trói giật khuỷu tay nó vào đó rồi bịt miệng nó bằng một dải băng dính cách điện.
Sau khi xong việc, Cyrus vội vã rời khỏi phòng và không hề quan tâm tới chuyện gì diễn ra tiếp đó.
Lúc tắt đèn, gã liếc mắt nhìn con bé lần cuối, tin chắc gã sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.
° ° °
Mark Rutelli dừng xe trước cổng chính Sở Cảnh sát New York.
- Ông không thể đậu xe ở đây được đâu! - một cảnh sát trẻ mặc đồng phục cảnh cáo.
- Cậu biết không, chàng trai trẻ? Không những tôi sẽ để xe ở đây, mà cậu còn phải trông nó cho tôi nữa đấy.
Ông bước lên vài bậc, rồi dừng ngay lại khi viên cảnh sát dọa ông:
- Tôi sẽ cho cẩu xe của ông đi.
Rutelli quay lại và đứng sừng sững trước mặt cậu ta. Anh chàng cao hơn ông hẳn một cái đầu. Anh ta là một trong những cảnh sát mới ra trường, đẹp trai và cao lớn, theo cảm nhận của Rutelli thì trông giống một chú khỉ chân dài hơn là một "cảnh sát thực sự".
- Cậu sẽ không cho cẩu cái gì đi cả, chàng trai ạ.
- Đây có phải là một lời đe dọa không, sĩ quan?
- Phải đấy, - Rutelli đáp và túm lấy cổ cậu ta rồi ghì chặt. - Nếu lúc tôi quay ra mà chiếc xe này bị di chuyển dù chỉ hai phân thôi, tôi sẽ đập mặt cậu xuống thùng xe cho tới khi hứng được đủ máu để sơn toàn bộ tòa nhà này thành màu đỏ. Liệu một lời đe dọa như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
- Hừ hừ... tôi... tôi nghĩ là rồi.
- Thế hả, cậu nghĩ hả? - ông vừa hỏi vừa siết mạnh thêm.
- Rõ... rất rõ rồi, - anh chàng khó nhọc lắm mới thốt lên thành tiếng và thu mình lại trước ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường.
Rutelli buông tay đột ngột.
- Xem ra thì chúng ta hiểu nhau rồi.
Ông tiến vào trong tòa nhà hành chính và không quay đầu lại. Ông không mặc sắc phục nhưng kinh nghiệm cho ông biết cách tránh bị giữ lại ở quầy lễ tân. Ông không dùng thang máy mà đi lên thang bộ bằng những bước sải dài. Cuối cùng, ông tới tầng nơi có phòng làm việc của Jay Delgadillo, giám đốc phụ trách tuần tra của Sở Cảnh sát New York.
Trước kia Rutelli biết rất rõ người này. Hồi mới vào nghề, cả hai đều là những thanh tra trẻ đầy triển vọng. Rồi con đường của họ rẽ sang các ngả khác nhau. Rutelli chìm sâu vào một cuộc sống cô đơn và nghiện ngập trong khi Delgadillo nhanh chóng thăng chức qua mọi cấp bậc của ngành cảnh sát. Mang trong mình một tham vọng chính trị rất lớn, ông ta không hề che giấu ý định trở thành thị trưởng người Tây ban Nha đầu tiên của New York.
Giống như đang thi hành công vụ, Rutelli lọt qua các rào cản và tiến tới tận cửa phòng làm việc của người bạn cũ.
JAY DELGADILLO
GIÁM ĐỐC TUẦN TRA
Dù một cô thư ký có tìm cách ngăn cản: "Không được, thưa ông, ông không thể..." thì Rutelli vẫn bước vào phòng mà không cần chờ thông báo trước.
Delgadillo, đang nói chuyện với hai người khác. Bực mình vì sự xuất hiện đường đột này, ông ta phản ứng gay gắt:
- Mark, cậu không thể xông vào phòng làm việc của tớ như thế được. Tớ đề nghị cậu đi ra ngay!
- Cho tớ xin ba phút thôi, Jay, có việc quan trọng.
Vào trường hợp khác có lẽ Delgadillo sẽ chẳng ngần ngại gì mà không gọi bảo an, nhưng ông cảnh giác với những phản ứng khó lường của Rutelli và không thích gặp phải rủi ro.
- Xin các anh vui lòng thứ lỗi, - ông ta nói với những người kia.
Khi chỉ còn lại hai người, họ liền bắt đầu ngay một cuộc tranh luận nảy lửa.
- Cậu muốn gì nữa đây, Mark?
Rutelli tóm tắt sự việc cho ông ta nghe. Ông giải thích rằng ông đang tìm kiếm Jodie Costello và yêu cầu được biết ngay nếu ai đó báo thấy một cô bé với chiếc còng lủng lẳng trên cổ tay.
- Không thể được! - Delgadillo đáp dứt khoát. Cậu chỉ còn là một tuần tra viên thôi, Mark ạ. Và sau những trò ngu xuẩn của cậu năm ngoái, cậu chẳng được quyền yêu cầu bất cứ điều gì nữa cả.
Ông ta im lặng vài giây rồi nói thêm:
- Nếu cậu muốn biết ý kiến của tớ, thì đây: lẽ ra cậu nên hài lòng vì vẫn giữ được việc làm.
Rutelli thở dài. Trong khoảnh khắc, ông muốn lao vào Delgadillo và đấm cho ông ta một cú vào mặt. Nhưng ông nghĩ Jodie và kìm mình lại.
- Cuộc trao đổi đến đây là kết thúc, - Delgadillo nói và chỉ tay ra cửa.
Thay vì bước ra cửa, Rutelli lại tiên gần hơn tới bàn làm việc của cấp trên.
- Nghe đây, Jay, trong cuộc sống không phải chỉ có chính trị. Cậu cũng biết rất rõ Grace. Và nếu tớ nhớ không nhầm thì hai chúng ta đã từng là bạn...
- Phải đấy, - Degaldillo thừa nhận, - chúng ta đã từng là bạn, nhưng đó là trước khi cậu trở thành một tên thân bại danh liệt.
- Cậu thôi ngay đi, Jay.
- Cậu biết mà, Mark: cậu là một kẻ yếu đuối và tớ không thể nào ưa nổi những kẻ như cậu được nữa. Những kẻ như cậu là nỗi nhục của ngành cảnh sát và khi nào có quyết định sàng lọc lại nơi này thì cậu sẽ là người đầu tiên bị tống ra khỏi cửa.
Rutelli phải cố ghìm mình thêm lần nữa. Ông ngờ rằng Delgadillo đang cố tìm cách khiêu khích ông. Thay vì rơi vào cái bẫy đó, ông ra đứng trước cửa sổ rộng nhìn xuống đường.
- Cậu có thấy tòa nhà đá hoa hồng phía đằng kia không?
- Có.
- Sau đó có một cái sân nhỏ, với một bãi đất lổn nhổn, nơi lũ trẻ vẫn thường tới chơi bóng rổ.
- Thế thì sao? - Delgadillo nói, vẻ cáu kỉnh.
- Thế thì, - Rutelli đáp và nhìn thẳng vào mắt ông ta, - nếu chúng ta để sống và phù hiệu lại đây rồi cùng ra cái sân nhỏ đó để nói chuyện như những người đàn ông với nhau, cậu sẽ biết ai là kẻ mạnh mẽ và ai là kẻ yếu đuối...
- Ra đánh nhau trong một cái sân nhỏ! Nói chuyện "như những người đàn ông"! - Delgadillo giễu cợt. - Tỉnh lại đi Mark. Cậu nghĩ mình đang ở đâu? Trong một bộ phim chăng? Tất cả kết thúc rồi. Cậu đã hết thời.
Rutelli lắc đầu.
- Cậu tưởng mọi chuyện đã kết thúc vì cậu không còn đứng trên mặt đất nữa, vì cậu mặc những bộ quần áo Armani và vì cậu tưởng mình đã trở thành một người quan trọng.
- Cậu khiến tớ thương hại.
- Tớ khiến cậu thương hại ư? Được lắm. Để tớ nhắc lại cho cậu điều này: cậu có nhớ vụ trộm ở cửa hàng trang sức trên phố Broadway nơi người ta gọi cậu và tới tới cứu khẩn cấp không?
- Tớ biết cậu đang muốn dẫn tới chuyện gì...
- Cậu còn nhớ cậu cảm thấy thế nào khi một trong hai tên trộm gí súng vào gáy cậu không? Tớ tin chắc cậu vẫn nhớ. Thậm chí tớ còn tin chắc rằng cậu vẫn mơ thấy cảnh đó buổi đêm. Và ngày hôm đó, cậu thật mừng vì tớ đã ở đó cùng cậu...
- Thôi được, - Delgadillo nhượng bộ, - cậu đã cứu mạng tớ cách đây mười lăm năm khi hạ gục tên trộm đó, nhưng cậu chỉ làm bổn phận của mình thôi chứ có gì hơn đâu. Và nếu cậu muốn biết rõ, thì không có sự can thiệp của tớ, cậu đã bị tống cổ từ lâu lắm rồi. Thế nên tớ nghĩ mình đã trả hết nợ cho cậu, Mark ạ...
- Cậu vẫn còn một khoản nữa, - Rutelli nhấn mạnh. - Và đây là khoản cuối cùng, tớ hứa với cậu: cậu giúp tớ lần này, tớ sẽ không bao giờ đòi hỏi gì cậu nữa.
Delgadillo khoanh tay lại, vừa khẽ đung đưa người trên ghế thở dài. Ông ta suy nghĩ thêm một hồi khoảng mười giây rồi mới quyết định:
- OK, tớ sẽ ra lệnh, - ông ta vừa nói vừa nhấc điện thoại lên. - Nếu có đội tuần tra nào biết tin tức về Jodie Costello thì cậu sẽ được ưu tiên báo tin và mọi người sẽ để cậu tự do hành động.
- Cảm ơn Jay.
- Tuy nhiên, có một điều kiện trao đổi: sáng thứ Hai, tớ muốn thấy thư từ chức của cậu trên bàn tớ. Tùy cậu muốn đánh đổi hay không.
Rutelli không hề chuẩn bị tinh thần cho điều kiện cuối cùng này. Từ chức! Ông sẽ ra sao nếu người ta đuổi việc ông? Ông là người gần như đã mất hết mọi thứ. Tuy vậy, ông vẫn đón nhận cú sốc này mà không hề chớp mắt.
- Được thôi, cậu sẽ thấy.
- Thư từ chức, súng và phù hiệu của cậu, - Delgadillo nhắc nhở.
° ° °
Sam rời Đông Harlem và chạy lên cầu Triborough về hướng Bronx. Grace cảnh báo anh.
- Nếu chúng ta tìm thấy Jodie, anh không được nhắc tới tôi dù với bất kỳ lý do gì, anh hiểu chứ?
- Chắc sẽ khó đấy...
- Tôi biết, anh phải xoay xở để khám cho nó và thuyết phục nó điều trị cai nghiện.
Sam lắc đầu:
- Rồi sau đó tôi giải thích hành động can thiệp của mình thế nào? Jodie là một thiếu niên suy sụp, nó sẽ không chịu để một người lạ xông vào cuộc sống của nó và dạy nó những bài học đạo đức đâu.
- Nếu là anh thì sẽ được. Anh có cách khiến người ta cảm thấy tin cậy và anh biết điều đó.
Bên ngoài, mặt trời đã nhường chỗ cho những đám mây và một vài bông tuyết rơi lác đác trên kính xe. Grace nhấn nút bật lò sưởi trên tay vịn của ghế cô ngồi. Nội thất chiếc 4x4 gợi cô nghĩ tới một du thuyền hạng sang làm từ gỗ, da và công nghệ hiện đại. Lần thứ hai mươi, cô đọc lại địa chỉ nơi có thể con gái cô đang trú ngụ.
- Nghe này, anh Galloway, địa chỉ mà chúng ta có nằm ở Hyde Pierce. Đây là khu vực khá nguy hiểm, vì thế tôi đề nghị anh mang theo thứ này.
Sam thoáng rời mắt khỏi đường để nhìn xuống và thấy Grace đang đưa cho anh khẩu Glock của cô.
- Tôi tưởng mình đã tịch thu vũ khí của cô rồi cơ mà, - anh ngạc nhiên.
- Một cảnh sát tốt luôn mang theo súng dự trữ trong người. Nào, cầm lấy đi.
Bác sĩ từ chối.
- Tôi căm ghét vũ khí.
- Anh thôi ngay những bài thuyết giáo kiểu đó đi: nếu biết cách dùng đúng lúc thì vũ khí có thể cứ nhiều mạng sống đấy.
- Cô không thuyết phục được tôi đâu. Lần cuối khi tôi cầm một khẩu súng, mọi chuyện đã kết thúc tồi tệ.
- Nghĩa là sao?- Tôi đã giết chết một người đàn ông.
Grace có vẻ hơi ngạc nhiên. Trong một lát mỗi người đều thu mình trong yên lặng. Rồi Grace hiểu ra điều Sam nói là thật.
- Đó là khi nào?
- Cách đây khoảng chục năm, ở Bedford-Stuyvesant.
- Tôi biết khu đó.
- Tôi đã lớn lên ở khu đó, cùng Federica. Cô ấy thiếu tiền của một gã ma cô trong vùng, một gã tên Dustface vẫn thường thực hiện các cuộc giao dịch tại một ngôi nhà cổ hoang tàn.
- Và anh tới tìm gã... - Grace đoán.
- Tôi đã gom được một phần số tiền đó và tôi nghĩ số tiền ấy sẽ làm gã nguôi bớt, nhưng tôi cũng mượn súng của một người bạn phòng khi cần đến...
Grace đón đầu:
- Anh đã hạ gục tên ma cô kia?
- Không.
- Thế sao anh nói anh đã...
- Người bị tôi giết không phải là gã.
- Vậy là ai?
Sam bật xi nhan và yên lặng. Anh đột nhiên cảm thấy hồi hộp và run rẩy, như thể anh đang thấy lại cảnh tượng ấy, gần như rất thực.
- Khi tôi bước vào căn nhà hoang đó, mọi người đều sửng sốt. Dustface đang cãi cọ với một khách hàng. Chúng nhanh chóng to tiếng với nhau rồi Dustface rút súng ra.
- Anh đã làm gì?
- Tôi biết gã sẽ bắn. Vì vậy, để kiềm chế gã, tôi dùng khẩu súng của tôi để đe dọa. Bầu không khí vô cùng căng thẳng. Tôi nhắm mắt lại và thế là súng cướp cò. Tôi thậm chí còn không biết mình có thực sự bóp cò hay không? Tất cả những gì tôi biết là khi tôi mở mắt ra thì người bị giết không phải là Dustface mà là người đàn ông kia vì gã đã dùng ông ta để làm khiên đỡ đạn.
- Thật là một câu chuyện kinh khủng, - Grace thừa nhận.
- Không ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ về chuyện đó. Dù sao, chuyện đó cũng làm hỏng cả cuộc đời tôi. Không bao giờ tôi có thể sống thanh thản được nữa...
Anh hạ cửa xe xuống để hít thở chút khí trong lành trước khi nói thêm:
- Vì thế tôi không muốn cầm súng của cô.
- Tôi hiểu, Sam, tôi hiểu.
Chìm trong bóng tối kinh hoàng, Jodie co rúm người vì khiếp sợ. Nó tìm cách tháo dây nhưng Cyrus đã trói nó bằng một sợi dây thép và mỗi lần nó cựa quậy thì sợi dây lại cứa sâu vào da thịt nó. Mảnh băng dính bịt miệng khiến nó nghẹt thở và không thể kêu được. Mà dù có gào đi chăng nữa thì liệu có ai nghe thấy tiếng nó cơ chứ?
Nó cố gắng lấy hơi và chợt nghe có tiếng bước chân. Ngay lập tức, toàn thân nó run rẩy. Những bước chân tiến lại gần, như thể ai đó đang bước xuống những bậc thang bằng kim loại. Dồn hết sức bình sinh, Jodie cầu cho cánh cửa đừng mở vì nó biết người sắp bước vào sẽ chỉ hành hạ nó.
Cánh cửa lật được kéo lên trong tiếng rít ken két và cả căn phòng được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng nhờ nhờ phát ra từ một quả cầu thủy tinh phủ đầy bụi.
Một gã đàn ông đứng ngay ở ngưỡng cửa. Cái bóng to cao nhưng khẳng khiu của hắn nổi bật trong luồng sáng. Jodie thấy máu trong người như đông lại. Gã đàn ông tiến về phía nó. Mặc dù trông gầy gò nhưng cơ thể hắn lại rất vạm vỡ và rắn chắc. Đầu hắn cạo trọc lốc, da nhám và một vết xăm màu chạy dọc cái cổ dài và trần trụi của hắn, vốn là nguồn gốc của cái biệt danh mà người ta đặt cho hắn.
Clarence Sterling, gã Kên Kên.
Như đại đa số dân cư trong khu phố, Jodie biết danh tiếng của hắn nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp hắn trong đời. Kên Kên muốn làm gì nó? Như một con thú bị vây dồn, nó đảo mắt nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm một lối thoát, nhưng căn phòng chỉ có một cái bàn duy nhất ngoài cái ghế mà nó đang bị buộc chặt vào.
Sterling cầm một cái thùng nhỏ bằng thép và đặt nó lên bàn. Hắn tiến tới sát bên đứa con gái và nhìn nó bằng ánh mắt ma quái. Làn da trắng nhờn nhợt, hơi xam xám, lại lấp lánh như xừ cừ khiến hắn trông giống như một con ma.
Jodie muốn hét lên nhưng không thể thốt được chút âm thanh nào. Vậy mà thật bất ngờ, Kên Kên giật mảnh băng dính dán miệng nó ra:
- Nào, hét lên, khóc đi, tao thích thế...
Jodie quay mặt đi chỗ khác và bật khóc nức nở.
Clarence mở cái thùng nhỏ ra và xem xét dụng cụ bên trong: một mớ hỗn độn nào xi lanh, lọ và dao mổ đủ kích cỡ.
Hắn dành hẳn một phút để lựa chọn và khi quay lại phía Jodie hắn cầm trong tay một xi lanh chứa đầy thứ chất lỏng màu vàng.
Nó giãy giụa tìm cách thoát khỏi hắn nhưng chỉ là ảo tưởng. Không mấy khó nhọc, hắn giữ chặt cổ tay và chọc thẳng mũi kim vào một đường ven nổi.
- Mày muốn có thuốc phải không? - hắn nói giọng ma quái, - vậy thì mày sẽ có...
Bằng một động tác dứt khoát, hắn bóp xi lanh.
Rất nhanh, Jodie cảm thấy mọi khả năng chống cự đều tan biến và hiểu ra nó không còn thuộc về mình nữa. Một cơn đau khủng khiếp, giống như một vết bỏng, xoáy vào gần tim nó. Nó ngật đầu ra phía sau và trần nhà xoay như chong chóng với tốc độ điên cuồng.
Rồi sau đó là một cái hố đen.