Jacques Prévert
Chủ nhật, 16 giờ
Sao mình lại đồng ý để anh ấy tới nhỉ? Juliette tự hỏi khi ngồi trong chiếc taxi chở cô ra sân bay.
Cô đã chia tay với Sam vào cuối buổi sang để về lấy hành lý và thay đồ chuẩn bị cho chuyến bay.
Sam hẹn gặp cô tại quầy làm thủ tục của hãng JFK. Lẽ ra cô nên từ chối dứt khoát vì cô cảm thấy không đủ can đảm để đối đầu với một màn chia ly đau xé lòng. Nhưng vì cô vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng yêu đương, và vì yếu đuối, cô đã nhận lời.
Ánh mặt trời rực rỡ chói loà ngoài cửa kính taxi, xe thả cô trước sảnh khởi hành. Người lái xe giúp cô dỡ hai chiếc va li nặng trịch xuống. Juliette ngước mắt nhìn những dòng chữ KHỞI HÀNH khổng lồ choán ngự cả khu vực sân bay. Chúa mới biết vì sao cô lại nghĩ tới điều mà người đàn ông kỳ lạ cô gặp trong quán cà phê hôm trước đã nói với cô: "Chẳng có gì là khồn đáng kể nhưng không phải lúc nào con người ta cũng đánh giá đúng kết quả hành động của mình. Cô cần phải biết điều đó trước khi cô ra đi." Nhất là những lời cuối luôn vang lên một cách rất lạ kỳ: "Trước khi cô ra đi"
Cô đặt va li lên một chiếc xe đẩy và bước qua cửa tự động. Trong thâm tâm, cô ước gì Sam đừng tới.
Sam đậu xe vào một bãi xe ngầm rồi đi theo hành lang dài dẫn tới sảnh khởi hành.
Lẽ ra anh không nên đến, anh biết vậy. Để tự thuyết phục mình, anh đã cố tua lại trong đầu đoạn băng lý lẽ. Đúng là họ vừa trải qua hai ngày xuân như thể chỉ có họ trên đời, không còn đâu là điểm mốc. Song tất cả chỉ là ảo giác nguy hiểm, anh ý thức được điều đó. Cần phải có nhiều thời gian nữa thì mối tình chớm nở của họ mới định hình trên những nền móng vững chắc.
Thực sự mà nói anh đã hoàn toàn bị chấn động, bị choáng váng bởi một điều mà bản thân anh còn chẳng ngời nó tồn tại. Một đằng, anh vẫn bồng bềnh như trên mây song đằng khác, anh vẫn cảm thấy áy náy vì đã nói dối về chuyện của Federica. Nếu bây giờ anh nói sự thật cho Juliette nghe, cô sẽ nghĩ anh là người như thế nào? Là một gã đàn ông mất cân bằng tâm lý, chắc chắn rồi. Mà hơn nữa, chẳng phải anh đúng là như thế hay sao?
Anh băng qua sảnh để đến gần tấm bảng chỉ dẫn thông tin. Anh liếc mắt tìm khu vực check in rồi vội vã đi về hướng đó.
Khu vực này của sân bay rất nhộn nhịp. Anh tìm Juliette và không mất nhiều thời giờ để thấy cô. Cô đang xếp hàng chờ đăng ký hành lý. Anh đứng một lúc ngắm cô mà không để cho cô nhìn thấy. Bộ vest đắt tiền của cô đã được thay thế bằng một bộ trang phục thoải mái hơn. Cô mặc quần bò bạc màu với thắt lưng có khoá, áo pull sặc sỡ, áo khoác da đanh và khăn len dài nhiều màu sắc. Trên vai cô là một cái xắc da sáng màu và dưới chân là một đôi giầy hiệu Converse.
Cô chẳng còn chút dáng vẻ gì của một nữ luật sư mà trông giồng một nữ sinh viên phóng túng của những năm bảy mươi. Anh thấy cô trẻ hơn, giản dị hơn, đẹp hơn.
- Chào em, - anh vừa nói vừa bước lại gần cô với ánh mắt nghiêm nghị của một ông bố quá tải vì lũ trẻ của mình.
- Chào anh, - cô nói với vẻ thoải mái giả tạo.
Anh đặt tay lên vai cô và đứng chờ bên cạnh. Đã xa cách nhau lắm rồi, nhưng vẫn còn ở rất gần nhau, cả hai người họ đều có vẻ ngượng nghịu và lúng túng, gần như chẳng dám nhìn nhau hay nói chuyện. Chỉ cần vài giờ không gặp nhau là sự đồng điệu của họ đã chuyển thành bối rối.
Đến lượt Juliette, Sam giúp cô đặt những chiếc va li lên băng chuyền rồi rủ cô đi uống cà phê. Vẻ lơ đãng, cô đi theo anh như một cái máy, như thể cô đã ở bên kia bờ biển Đại Tây Dương, ở đó, ở Pháp.
Quán cà phê nằm trải dài trông ra đường băng. Juliette ngồi vào một trong những chiếc bàn cạnh cửa kính trong khi Sam gọi nước uống. Anh lấy cho mình một tách caffelatte và cho cô một tách caramel macchiato.
Anh đặt khay nước của họ lên bàn rồi ngồi vào chỗ đối diện với cô. Đầu óc vẫn để tận nơi nào khác, cô lẩn tránh ánh mắt anh. Anh nhìn cô chăm chú hơn. Trên chiếc áo vest bằng da đanh của cô, anh nhận thấy một phù hiệu nhỏ mang dòng chữ I survived NY và một phù hiệu khác khuyên rằng: No war - Make love instead .
Anh thu hết can đảm phá vỡ sự yên lặng bằng cách thử nói chuyện bằng lý trí:
- Anh nghĩ chúng ta đã lao vào vòng tay của nhau mà không hề suy nghĩ...
Cô làm ra vẻ không nghe thấy gì và vừa nhấp một ngụm cà phê vừa nhìn một chiếc máy bay hạ cánh phía xa trên một đường băng rải nhựa.
- Chúng ta đã đốt cháy giai đoạn... Anh chưa thực sự biết về em và em cũng vậy. Chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, hai đất nước khác nhau...
- Được rồi, em đã hiểu được thông điệp của anh, - cô ngắt lời.
Một lọn tóc vương trên khuôn mặt cô. Anh đưa tay lại gần định vén lên tai cô nhưng cô đẩy ra.
Anh muốn thử thêm lần nữa, cố tỏ vẻ dịu dàng khi cất lời:
- Nhưng nếu lần sau em đến New York...
- Phải rồi, nếu em lại đến New York, nếu vợ anh lại không có ở đây và nếu anh lại muốn hành lạc, thì việc mình gặp lại nhau là rất hay ho.
- Anh không định nói như vậy.
- Bỏ đi, - cô đáp và hất tay như xua đuổi anh.
Anh năn nỉ:
- Anh tường lúc đầu mọi quy tắc đều đã rõ ràng...
- Fous-moi la paix avec tes règles! - cô hét lên bằng tiếng Pháp.
Rồi cô đứng bật dậy khiến cốc cà phê của cô văng ra và rơi xuống đất. Chỉ tới lúc đó Sam mới hiểu anh đã làm cô tổn thương đến mức nào.
Vừa lẩm bẩm như trách móc, Juliette vừa băng qua gian phòng và rời khỏi quán cà phê nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ kiêu hãnh.
Trong tiếng đối thoại vọng ra từ các bàn xung quang, từ French girl lặp lại nhiều lần như thể chuyện một cô gái Pháp phản ứng như vậy là điều hiển nhiên...
Cầm tấm vé trong tay, cô chạy về phía sảnh khởi hành, cắn chặt môi để khỏi bật khóc.
Tự đáy lòng, Juliette biết điều Sam nói không hoàn toàn sai.
Tất nhiên hai ngày say đắm chẳng thể đủ để làm nên một cặp tình nhân. Tất nhiên phép màu nhiệm của tiếng sét ái tình không đồng nghĩa với sự hoà hợp lâu dài của một đôi uyên ương. Hơn nữa Sam đã có gia đình, anh sống cách Paris sáu ngàn cây số và nhất là - đối với cô đây là điều quan trọng nhất - cô đã lừa dối anh về địa vị xã hội của mình.
Đầu cúi gằm, cô cắm cổ chạy, chìm sâu trong những luồng suy tưởng và nỗi đau đớn. Đột nhiên, cô nhận ra mình để quên cặp kính cận trong va li và phải khó khăn lắm cô mới đọc nổi những dòng chữ trên biển chỉ dẫn. Lên tới tầng hai, cô đi nhầm hướng, quay trở lại rồi lại bước nhầm vào thang cuốn chiều đi lên. Đương nhiên, cô xô phải một vài hành khách, việc này khiến cô bị một viên cảnh sát trách móc khá nặng nề.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cô cảm thấy đây đúng là ngày tồi tệ nhất trong đời.
Song cô vẫn chưa thấy hết mọi thứ...
Thưa các quý bà và quý ông, chuyến bay 714 tới Paris/Charles-de-Gaulle chuẩn bị khởi hành tại cửa số 18. Kính mời quý khách chuẩn bị sẵn thẻ lên máy bay và hộ chiếu. Trước hết, chúng tôi mời lên máy bay các hành khách có số ghế ngồi từ...
° ° °
Vẻ thất thần, cô bước tới cửa kiểm tra an ninh của sân bay, tháo giày, cởi thắt lưng, máy móc chìa vé và giấy tờ ra rồi bước vào máy bay.
Các chỗ trên máy bay đã gần như kín và bầu không khí ngột ngạt khó chịu. Juliette tìm ra chỗ ngồi của mình. Thường thì cô thích ngồi cạnh cửa sổ nhưng lần này, người ta đã xếp cô ngồi giữa một cậu bé lắm lời và một người đàn ông trông rõ ràng là quá trọng lượng. Bị kẹt giữa hai người ngồi bên, cô hít thật sâu để kìm nén nhịp tim dồn dập.
Lúc này, cô chỉ có một mong muốn duy nhất: xuống khỏi máy bay để đến gặp Sam. Nhưng cô biết như vậy là không hợp lý. Chỉ là một cơn khủng hoảng tình ái, cơn khủng hoảng chắc chắn đánh dấu bước chuyển thực sự sang tuổi trưởng thành của cô.
Hai mươi tám tuổi, cũng đến lúc rồi, cô bé ạ, cô vừa nghĩ vừa vùi mình sâu xuống ghế.
Cô phải mạnh mẽ lên thôi. Cô đã qua cái tuổi chỉ hành động theo cảm tính. Hơn nữa chẳng phải cô đã quyết định đầu hàng rồi hay sao? Quyết tâm hành động đúng đắn, giống như em gái cô...
Thế đấy, cô sẽ kìm nén lòng tự tôn của mình, quay trở về Pháp và cuối cùng cũng bắt đầu một cuộc sống lý trí. Cô cần phải thôi tự cho mình là thông minh hơn những người khác. Từ giờ trở đi, cô sẽ phải giống như mọi người: sống điều độ, bớt nhiệt huyết, tính toán lượng calorie của mình, uống cà phê không chứa cafein, ăn thực phẩm sạch và tập thể dục mỗi ngày nửa tiếng.
Đừng có cư xử như một đứa trẻ nữa, cô tự nhủ. Đừng chạy theo một anh chàng không hề quan tâm đến mình. Anh ta có yêu mình đâu. Anh ta chẳng làm gì để giữ mình lại cả.
Tất nhiên, giữa hai người đã có một sự hoà hợp tuyệt vời suốt hai ngày vừa qua, song huyền thoại về tình yêu sét đánh được văn chương và phim ảnh kể lại rất hay thật ra cũng chỉ là mồi giả.
Rã rời, cô cố nén một cái ngáp trong khi những giọt nước mắt mệt mỏi lăn trên má. Cô không hề chợp mắt suốt đêm qua và đêm trước cũng ngủ rất ít. Toàn thân cô đau ê ẩm. Lần đầu tiên trong đời, cô tự nhủ rằng có lẽ tốt hơn cả là cô nên tránh xa tình yêu.
Trong khi những hành khách cuối cùng ngồi vào chỗ, Juliette cài dây bảo hiểm và nhắm mắt lại.
Chỉ hơn sáu tiếng nữa thôi, cô sẽ về đến Paris.
Hay ít ra đó cũng là điều cô tưởng.
Gần như thở phào sau cuộc chia tay, Sam bước ra khỏi sân bay khi mặt trời bắt đầu lặn. Lúc này, bóng tối sẽ phủ xuống rất nhanh. Anh phải chờ một lát mới có thể băng qua ba làn đường để tới bãi đậu nơi anh để xe. Tối nay mọi người quay trở về sau kỳ nghỉ cuối tuần, những chiếc taxi bắt đầu lao vào cuộc chạy đua quen thuộc với thời gian.
Sam châm một điếu thuốc bằng chiếc bật lửa có lớp vỏ bọc kim loại đã cũ. Anh hít một hơi thật sâu rồi phả khói thuốc vào bóng đêm lạnh lẽo. Sao anh lại cảm thấy chán chường như vậy nhỉ? Dù gì thì câu chuyện này cũng sẽ chẳng dẫn đến đâu. Cuộc sống của anh sẽ chẳng có chỗ dành cho Juliette. Rồi lại còn lời nói dối và gánh nặng quá khứ mà anh vẫn chưa nguôi ngoai còn Juliette thì chẳng hề biết gì nữa chứ.
Thế nhưng, anh vẫn phải thừa nhận rằng từ hai ngày nay, anh đã trút bỏ được một thứ gì đó. Rối cuộc anh cũng được giải thoát khỏi nỗi lo âm thầm vẫn ám ảnh anh từ thời thơ ấu.
Anh đang chuẩn bị bước chân xuống đường thì có một sức mạnh vô hình chôn chặt chân anh tại chỗ.
Không, anh không thể bỏ qua vận may này được. Nếu Juliette ra đi bây giờ thì anh sẽ ân hận suốt cuộc đời. Đột nhiên anh tin là cô không hề lên máy bay và vẫn đứng đợi anh ở chính giữa sân bay rộng lớn.
Anh quay gót chạy như bay. Từ lâu, anh vẫn tưởng mình đã quên hết những cảm giác đam mê cháy bỏng và nỗi đau đớn khi bị bỏ rơi, nhưng hoá ra chẳng phải. Tình yêu khiến anh vừa sợ hãi vừa thèm muốn, và hơn bao giờ hết, anh khát khao được sống và quên hết những nỗi lo sợ trong quá khứ. Lần đầu tiên trong đời, anh tin điều này có thể thực hiện được, nhờ vào một người phụ nữ mà cách đây bốn mươi tám tiếng anh còn chưa quen biết: niềm hy vọng cuối cùng của một người đàn ông tuyệt vọng.
Anh chạy đến sảnh chờ: không hề có Juliette. Anh tìm đi tìm lại. Không hề.
Anh lại gần cửa kính và thấy chiếc máy bay của chuyến 714 đang chạy tới đầu đường băng. Thôi, thế là quá muộn rồi. Anh đã có được vận may nhưng lại đánh rơi mất. Có thể chỉ cần một lời nói thôi: Hãy ở lại! Nhưng anh đã không nói ra.
Chiếc máy bay dừng lại một lát để lấy đà và bay lên.
Sam đứng nhìn theo nó rất lâu.
Rồi nó biến khỏi tầm mắt anh.
° ° °
Anh quay lại Manhattan trong sự che chở của chiếc 4´4. Bóng tối đã đổ ập lên thành phố mà anh không hề nhận ra. Anh chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ: cảm giác nhớ một người da diết như cơn thèm chất gây nghiện. Anh đậu xe vào một trong những ngõ nhỏ trên Quảng trường Sheridan và thả bước trong gió lạnh, không thực sự muốn về nhà. Cô đơn và yếu đuối, anh sợ phải ở một mình trong căn hộ trống vắng nơi họ đã từng hạnh phúc bên nhau, hòn đảo nhỏ hạnh phúc nằm giữa sự hỗn mang của họ.
Vừa đi, anh vừa nhớ lại khuôn mặt, mùi hương của cô, cách cô cười và những tia sáng sinh lực mà cô luôn mang theo bên mình. Rồi để xua tan những kỷ niệm đang trào lên, anh bước vào quán bar đầu tiên anh gặp trên đường.
Quán Silk bar không phải là một nơi yên tĩnh để người ta có thể chơi cờ backgammon hay cờ vua, mà là một quán bar kiểu mới, sành điệu và vui vẻ, ngập tiếng nhạc nhộn nhạo.
Khó khăn lắm Sam mới lách được tới quầy rượu dài nơi có những cô phục vụ cao và xinh đẹp mặc quần soóc ngắn cũn cỡn đang làm xiếc với những cái chai theo kiểu Coyote Girl .
Ở cuối phòng, rất nhiều khách đang xúm quanh một màn hình lớn tường thuật một trận bóng đá. Mùa bóng mới bắt đầu và giải vô địch xem ra khá cam go. Đối với họ, tối nay cũng chỉ là một tối Chủ nhật như thường lệ.
Sam lơ đãng nhìn họ. Ngơ ngẩn vì buồn, anh gọi một thứ đồ uống thật mạnh và tiếc là không được châm một điếu thuốc.
Đột nhiên, trận bóng bị cắt ngang giữa chừng bởi một chương trình khác thoạt đầu được đón nhận bằng một bầu không khí yên lặng, rồi một vài tiếng chửi rủa - God! God! Damned - dần dần dậy lên như sóng cồn.
Từ quầy rượu, Sam không thấy rõ màn hình nữa vì một đám đông đã đứng vây xung quanh. Anh ngập ngừng tự hỏi liệu có nên bước lại xem tin xấu nào đã khiến mọi người phản ứng như vậy không. Thật ra mà nói, có gì quan trọng với anh đâu: từ đáy vực thẳm tuyệt vọng của anh, dù có là tin báo Trái đất bị người ngoài hành tinh xâm lược thì anh cũng thấy vô cảm.
Mặc dù vậy, anh vẫn với lấy ly rượu vodka trước khi băng qua gian phòng.
Và điều anh nhìn thấy trên màn hình lập tức làm dậy lên trong lòng anh một nỗi lo lắng khôn cùng. Anh phải xô đẩy vài người để tiến lại gần. Nhất địng anh phải xác minh cho được một điều!
Mong rằng đó không phải là...
Song bất hạnh thay, đó lại là...
Anh đứng sững như trời trồng. Trái tim anh đông cứng lại vì khiếp hãi, rồi anh cảm thấy đôi chân mình run rẩy và một cơn rùng mình khủng khiếp chạy khắp người anh.