Lưu Ly ngẩn người, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cái câu này của cậu là có ý gì?
- Lưu Ly, em yêu gió, anh sẽ là gió. - Cậu siết chặt vòng tay hơn, mặt vùi vài mái tóc nâu của Lưu Ly.
- Anh... Xin anh đừng chà đạp trái tim em được không? - Lưu Ly nghẹn ngào nói. Có phải cậu lại cho nó một lần mơ tưởng nữa? Rồi cũng một lẫn nữa nhẫn tâm giẫm đạp lên? Em đau lắm rồi, sức của em cạn hết rồi! - Lưu Ly bật khóc.
- Không! - Triết Huân xoay người Lưu Ly lại, lắc đầu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Lưu Ly. - Anh không chà đạp tình cảm của em, đúng, ngày trước anh là vì trốn tránh hình ảnh Luyến mà chăm sóc em, nhưng giờ thì không, trong anh bây giờ là em, anh không chịu nỗi khi em biến mất, không chịu nỗi khi em ngất, không chịu nỗi khi thấy em đau, hiểu không hả?
- Anh nghĩ em là con nít? Một chút như thế là anh yêu em sao? Một chút như thế anh vứt bỏ tình cảm của anh và Luyến? - Lưu Ly đẩy cậu ra, nhưng cậu lại giữ chặt hơn.
- Là anh biết em yêu anh! - Triết Huân buông câu khẳng định. - Là anh biết em dành tình cảm cho anh, là anh biết em chịu đừng vì anh!
- Như thế thì sao? Anh đừng nói một phút anh có thể thay đổi? Ha... - Lưu Ly nước mắt đầm đìa nhưng vẫn nhếch môi cười. - Anh biến em
thành người cướp giật tình cảm của người khác?
- Lưu Ly! -Cậu nặng giọng. - Phải, chỉ mới đây, chỉ mới đây anh mới nhận ra tình cảm của anh dành cho em. Vì em yêu anh, em yêu anh hơn Luyến! Em không phải người cướp giật tình cảm, là em nhẹ nhàng bước vào trái tim anh, là anh sai lầm si tình Luyến đến mức không nhận ra mình sai, đến mức tổn thương tình cảm của bản thân. Là anh ngu muội không biết trái tim anh nói gì... - Triết Huân đau khổ nắm chặt bả vai Lưu Ly giải thích.
- Đủ rồi! Anh như thế là có lỗi với Luyến, anh như thế khiến em bức rức, khiến em cảm thấy mình tàn nhẫn với Luyến! - Lưu Ly tiếp tục nói, tiếp tục rơi nước mắt.
- Anh như thế này là tàn nhẫn với em! Lưu Ly, tại sao vậy? Em rõ ràng là yêu anh, tại sao lại phản kháng? Em quá cao thượng? Em thật sự sợ làm tổn thương Luyến?
- Phải! Là em sợ tổn thương chị ấy! Chị ấy cần anh!
- Vậy em có sợ làm tổn thương anh?
-...
- Lưu Ly! Em đừng như thế, được không? Em không sai, em không làm tổn thương ai cả, em xứng đáng, chúng ta là của nhau! Em đừng có dối lòng như thế. - Triết Huân nói như hét.
Ai có thể hiểu bây giờ cậu khó chịu như thế nào, cậu đau như thế nào.Làm sao mà Lưu Ly lại cự tuyệt chứ? Rõ ràng qua lời Duy nói, rõ ràng cậu nhớ lại ánh mắt, hành động của Lưu Ly đều thể hiện rằng nó thích cậu. Tại sao chứ? Một lần vì bản thân cũng không được sao? Hà tất lúc nào cũng vì người khác?
- Chị Luyến yêu anh! - Lưu Ly nói nhỏ, nước mắt lại rơi xuống. Nó mệt mỏi.
- Cô ấy không yêu anh. Triết Huân siết chặt Lưu Ly lại, đau đớn nói.
Phải, cậu đã nhận ra Luyến không yêu cậu, cái cậu và Luyến từng trải là cái cảm nhận hồ đồ của tuổi mới lớn.
- Không yêu? Nhưng anh yêu chị ấy. - Lưu Ly vẫn không tha, nó cứ lặp đi lặp lại một vấn đê
- Là anh yêu em. - Triết Huân trở nên mặt dày. Ôm Lưu Ly vào lòng, không cho nó có cơ hội trốn thoát lồng ngực cậu.
- Tại sao anh biết Luyến không yêu anh? Hai người rất yêu nhau, anh còn cảnh cáo...
- Cô ấy không như em, nếu yêu anh, cô ấy phải như em..
- Anh không yêu chị ấy nữa?
- Là anh chưa từng yêu.
- Tại sao?
- Vì anh yêu em!
-...
Phút chốc căn phòng im lặng, 4 mắt nhìn nhau đầy cảm xúc.
“Vì anh yêu em.”
- Tại sao? - Lưu Ly hỏi lại, mặt ngây ngôc
Triết Huân bật cười, Lưu Ly... có cần lo sợ thế không chứ? Hạnh phúc tới cũng sợ sao? Nhìn khuôn mặt lem luốc nước mắt, mắt không chớp nhìn cậu, đôi môi bặm lại trông có vẻ căng thẳng, cậu không nhịn được mà cúi xuống đặt lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ, rồi thì thào.
- Anh không muốn thua gió! Thua một cái chỉ là thoáng qua của thiên nhiên.
Mới đây không phải bảo anh sẽ là gió sao? Giờ lại trắng trợn không muốn thua? Triết Huân, độ dày mặt anh thật có mức độ!
Lưu Ly bất động... Hôn? Phải không? Triết Huân hôn nó? Triết Huân cướp nụ hôn đầu của nó? Tròn mắt nhìn cậu, nó ngơ ngác. Chỉ lướt nhẹ qua, nhưng tim nó đánh trống diễu hành rồi.
- Lưu Ly, anh đợi em từ từ chấp nhận sự thật. Anh yêu em! - Triết Huân thấy phản ứng của Lưu Ly thì phì cười, cúi xuống nói nhỏ rồi bá đạo nhân lúc Lưu Ly chưa tỉnh táo thực hiện hôn nó một lần nữa, bởi cậu nhận ra đôi môi của nó có thuốc phiện, cậu bị nghiện.
Cậu với nó giằng co, tiếng lớn tiếng tiếng nhỏ, ôm vào đẩy ra, thậm chí là Triết Huân còn hôn nó tới 2 lần mà không hề hay biết nãy giờ không đóng cửa phòng, để ông anh nào đó đứng ngoài chiêm ngưỡng một câu chuyện dài rồi khẽ cười ngây ngô. Tốt rồi! Lưu Ly của anh giờ không cần tới anh nhiều nữa. Nghĩ tới đây, anh chợt cau mày lại, thật sự sau này anh không còn cơ hội bảo vệ em gái nữa? Anh là người có tính sở hữu khá cao. Hay là... không cho 2 đứa nó quen nhau? Ha ha, anh thật biết đùa! Lắc đầu, anh đi về phòng dành cho khách nhà Triết Huân, không làm phiền bọn trẻ nữa, nhìn thấy cảnh đó anh lại thấy tủi thân, chừng tuổi này rồi anh còn chưa có mảnh tình vắt vai.
-----------------------------
Nơi nghỉ của học sinh giao lưu...
Nam nằm trên giường, Nhật ngồi trên giường đưa mắt cười gian xảo nhìn cậu.
- Cậu thôi cái ánh mắt đó đi. - Nam ném cái gối về phía Nhật.
- Gì chứ? Cậu đối xử với mình như thế? Nên nhớ mình tìm ra Lưu Ly. - Nhật bất mãn kể công. Hóa ra chuyến đi lần này không phải cậu bất tài vô dụng, thay vào đó lại cảm thấy mình làm được một việc rất lớn và cao cả.
- Không có cậu tôi cũng tìm được Lưu Ly, cậu ấy chẳng phải học ở Kyunghee sao? - Nam không công nhận công lao của Nhật.
- Ha, nói nghe dễ nhỉ? Cậu biết rõ Lưu Ly hơn cả tôi, chẳng lẽ cậu không biết trước tới giờ Lưu Ly không thích hoạt động tập thể? Nghe là vớ vẩn rồi! - Nhật tỏ vẻ am hiểu Lưu Ly.
Lúc này Nam mới nhận ra điều đó, Lưu Ly làm gì có hứng thú với giao lưu chứ.
- Cậu nên chấp nhận công lao của mình! - Nhật lên giọng cười man rợ.
- Nhảm nhí. - Nam ném một cái gối nữa vào người Nhật.
Ôm cái gối vào người, Nhật không nén cười gian xảo lần nữa.
- Rồi cậu tính sao? Người cũng đã gặp, chỗ cũng đã biết, nói chuyện cũng đã nói, có định giấu tình cảm của mình nữa không?
- Cậu lảm nhảm cái quái gì đấy? Tình cảm vớ vẩn gì? - Nam chợt bối rối trước bạn, mặt đỏ lên.
- Hớ, cậu nghĩ tôi là con nít chắc? Chơi với cậu lâu như thế chẳng lẽ tôi không biết? Có lẽ tôi mù hay điếc mới không biết, cậu về lớp mà hỏi, ai mà không biết chứ! Vớ vẩn cái đầu cậu! - Nhật ném trả cái gối, lên giọng với Nam.
Lần này thì cậu im lặng.
- Này! - Nhật lại gần gọi Nam. - Cậu không làm gì hết à? Khó khăn lắm mới tìm thấy cậu ấy!
- Đừng lảm nhảm nữa! Mình biết mình cần làm gì! Lưu Ly, cậu ấy sẽ thuộc về mình! - Nam nhắm mắt tuyên bố chủ quyền.
Nhật ngẩn ngơ, hơ... cái này là bạn cậu nói ra? Cái thằng im im này cũng có ngày buông mấy lời này sao?
ttpK9J
Lưu Ly ngẩn người, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cái câu này của cậu là có ý gì?
- Lưu Ly, em yêu gió, anh sẽ là gió. - Cậu siết chặt vòng tay hơn, mặt vùi vài mái tóc nâu của Lưu Ly.
- Anh... Xin anh đừng chà đạp trái tim em được không? - Lưu Ly nghẹn ngào nói. Có phải cậu lại cho nó một lần mơ tưởng nữa? Rồi cũng một lẫn nữa nhẫn tâm giẫm đạp lên? Em đau lắm rồi, sức của em cạn hết rồi! - Lưu Ly bật khóc.
- Không! - Triết Huân xoay người Lưu Ly lại, lắc đầu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Lưu Ly. - Anh không chà đạp tình cảm của em, đúng, ngày trước anh là vì trốn tránh hình ảnh Luyến mà chăm sóc em, nhưng giờ thì không, trong anh bây giờ là em, anh không chịu nỗi khi em biến mất, không chịu nỗi khi em ngất, không chịu nỗi khi thấy em đau, hiểu không hả?
- Anh nghĩ em là con nít? Một chút như thế là anh yêu em sao? Một chút như thế anh vứt bỏ tình cảm của anh và Luyến? - Lưu Ly đẩy cậu ra, nhưng cậu lại giữ chặt hơn.
- Là anh biết em yêu anh! - Triết Huân buông câu khẳng định. - Là anh biết em dành tình cảm cho anh, là anh biết em chịu đừng vì anh!
- Như thế thì sao? Anh đừng nói một phút anh có thể thay đổi? Ha... - Lưu Ly nước mắt đầm đìa nhưng vẫn nhếch môi cười. - Anh biến em
thành người cướp giật tình cảm của người khác?
- Lưu Ly! -Cậu nặng giọng. - Phải, chỉ mới đây, chỉ mới đây anh mới nhận ra tình cảm của anh dành cho em. Vì em yêu anh, em yêu anh hơn Luyến! Em không phải người cướp giật tình cảm, là em nhẹ nhàng bước vào trái tim anh, là anh sai lầm si tình Luyến đến mức không nhận ra mình sai, đến mức tổn thương tình cảm của bản thân. Là anh ngu muội không biết trái tim anh nói gì... - Triết Huân đau khổ nắm chặt bả vai Lưu Ly giải thích.
- Đủ rồi! Anh như thế là có lỗi với Luyến, anh như thế khiến em bức rức, khiến em cảm thấy mình tàn nhẫn với Luyến! - Lưu Ly tiếp tục nói, tiếp tục rơi nước mắt.
- Anh như thế này là tàn nhẫn với em! Lưu Ly, tại sao vậy? Em rõ ràng là yêu anh, tại sao lại phản kháng? Em quá cao thượng? Em thật sự sợ làm tổn thương Luyến?
- Phải! Là em sợ tổn thương chị ấy! Chị ấy cần anh!
- Vậy em có sợ làm tổn thương anh?
-...
- Lưu Ly! Em đừng như thế, được không? Em không sai, em không làm tổn thương ai cả, em xứng đáng, chúng ta là của nhau! Em đừng có dối lòng như thế. - Triết Huân nói như hét.
Ai có thể hiểu bây giờ cậu khó chịu như thế nào, cậu đau như thế nào.Làm sao mà Lưu Ly lại cự tuyệt chứ? Rõ ràng qua lời Duy nói, rõ ràng cậu nhớ lại ánh mắt, hành động của Lưu Ly đều thể hiện rằng nó thích cậu. Tại sao chứ? Một lần vì bản thân cũng không được sao? Hà tất lúc nào cũng vì người khác?
- Chị Luyến yêu anh! - Lưu Ly nói nhỏ, nước mắt lại rơi xuống. Nó mệt mỏi.
- Cô ấy không yêu anh. Triết Huân siết chặt Lưu Ly lại, đau đớn nói.
Phải, cậu đã nhận ra Luyến không yêu cậu, cái cậu và Luyến từng trải là cái cảm nhận hồ đồ của tuổi mới lớn.
- Không yêu? Nhưng anh yêu chị ấy. - Lưu Ly vẫn không tha, nó cứ lặp đi lặp lại một vấn đê
- Là anh yêu em. - Triết Huân trở nên mặt dày. Ôm Lưu Ly vào lòng, không cho nó có cơ hội trốn thoát lồng ngực cậu.
- Tại sao anh biết Luyến không yêu anh? Hai người rất yêu nhau, anh còn cảnh cáo...
- Cô ấy không như em, nếu yêu anh, cô ấy phải như em..
- Anh không yêu chị ấy nữa?
- Là anh chưa từng yêu.
- Tại sao?
- Vì anh yêu em!
-...
Phút chốc căn phòng im lặng, mắt nhìn nhau đầy cảm xúc.
“Vì anh yêu em.”
- Tại sao? - Lưu Ly hỏi lại, mặt ngây ngôc
Triết Huân bật cười, Lưu Ly... có cần lo sợ thế không chứ? Hạnh phúc tới cũng sợ sao? Nhìn khuôn mặt lem luốc nước mắt, mắt không chớp nhìn cậu, đôi môi bặm lại trông có vẻ căng thẳng, cậu không nhịn được mà cúi xuống đặt lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ, rồi thì thào.
- Anh không muốn thua gió! Thua một cái chỉ là thoáng qua của thiên nhiên.
Mới đây không phải bảo anh sẽ là gió sao? Giờ lại trắng trợn không muốn thua? Triết Huân, độ dày mặt anh thật có mức độ!
Lưu Ly bất động... Hôn? Phải không? Triết Huân hôn nó? Triết Huân cướp nụ hôn đầu của nó? Tròn mắt nhìn cậu, nó ngơ ngác. Chỉ lướt nhẹ qua, nhưng tim nó đánh trống diễu hành rồi.
- Lưu Ly, anh đợi em từ từ chấp nhận sự thật. Anh yêu em! - Triết Huân thấy phản ứng của Lưu Ly thì phì cười, cúi xuống nói nhỏ rồi bá đạo nhân lúc Lưu Ly chưa tỉnh táo thực hiện hôn nó một lần nữa, bởi cậu nhận ra đôi môi của nó có thuốc phiện, cậu bị nghiện.
Cậu với nó giằng co, tiếng lớn tiếng tiếng nhỏ, ôm vào đẩy ra, thậm chí là Triết Huân còn hôn nó tới lần mà không hề hay biết nãy giờ không đóng cửa phòng, để ông anh nào đó đứng ngoài chiêm ngưỡng một câu chuyện dài rồi khẽ cười ngây ngô. Tốt rồi! Lưu Ly của anh giờ không cần tới anh nhiều nữa. Nghĩ tới đây, anh chợt cau mày lại, thật sự sau này anh không còn cơ hội bảo vệ em gái nữa? Anh là người có tính sở hữu khá cao. Hay là... không cho đứa nó quen nhau? Ha ha, anh thật biết đùa! Lắc đầu, anh đi về phòng dành cho khách nhà Triết Huân, không làm phiền bọn trẻ nữa, nhìn thấy cảnh đó anh lại thấy tủi thân, chừng tuổi này rồi anh còn chưa có mảnh tình vắt vai.
-----------------------------
Nơi nghỉ của học sinh giao lưu...
Nam nằm trên giường, Nhật ngồi trên giường đưa mắt cười gian xảo nhìn cậu.
- Cậu thôi cái ánh mắt đó đi. - Nam ném cái gối về phía Nhật.
- Gì chứ? Cậu đối xử với mình như thế? Nên nhớ mình tìm ra Lưu Ly. - Nhật bất mãn kể công. Hóa ra chuyến đi lần này không phải cậu bất tài vô dụng, thay vào đó lại cảm thấy mình làm được một việc rất lớn và cao cả.
- Không có cậu tôi cũng tìm được Lưu Ly, cậu ấy chẳng phải học ở Kyunghee sao? - Nam không công nhận công lao của Nhật.
- Ha, nói nghe dễ nhỉ? Cậu biết rõ Lưu Ly hơn cả tôi, chẳng lẽ cậu không biết trước tới giờ Lưu Ly không thích hoạt động tập thể? Nghe là vớ vẩn rồi! - Nhật tỏ vẻ am hiểu Lưu Ly.
Lúc này Nam mới nhận ra điều đó, Lưu Ly làm gì có hứng thú với giao lưu chứ.
- Cậu nên chấp nhận công lao của mình! - Nhật lên giọng cười man rợ.
- Nhảm nhí. - Nam ném một cái gối nữa vào người Nhật.
Ôm cái gối vào người, Nhật không nén cười gian xảo lần nữa.
- Rồi cậu tính sao? Người cũng đã gặp, chỗ cũng đã biết, nói chuyện cũng đã nói, có định giấu tình cảm của mình nữa không?
- Cậu lảm nhảm cái quái gì đấy? Tình cảm vớ vẩn gì? - Nam chợt bối rối trước bạn, mặt đỏ lên.
- Hớ, cậu nghĩ tôi là con nít chắc? Chơi với cậu lâu như thế chẳng lẽ tôi không biết? Có lẽ tôi mù hay điếc mới không biết, cậu về lớp mà hỏi, ai mà không biết chứ! Vớ vẩn cái đầu cậu! - Nhật ném trả cái gối, lên giọng với Nam.
Lần này thì cậu im lặng.
- Này! - Nhật lại gần gọi Nam. - Cậu không làm gì hết à? Khó khăn lắm mới tìm thấy cậu ấy!
- Đừng lảm nhảm nữa! Mình biết mình cần làm gì! Lưu Ly, cậu ấy sẽ thuộc về mình! - Nam nhắm mắt tuyên bố chủ quyền.
Nhật ngẩn ngơ, hơ... cái này là bạn cậu nói ra? Cái thằng im im này cũng có ngày buông mấy lời này sao?
ttpKJ