Tháng 12 gió thổi lạnh buốt, trời vào đông khiến khung cảnh trầm lắng, mặc dù thế, dòng người vẫn hối hả ngoài đường vẫn không ngừng.
Cổng trường đại học...
- Lưu Ly! Anh đẹp trai lại tới đón cậu. Hạnh phúc quá. Ghen tỵ quá! - Bạn học của Lưu Ly huých vai nó khi từ cầu thang đã nhìn thấy chiếc Lexus đen đậu ngay cổng trường, đây là một hình ảnh hết sức quen thuộc với tất cả học sinh của trường đại học này, tuy vậy, mỗi ngày họ đều không giảm đi ánh nhìn, lời trầm trồ hay ghen tỵ.
Lưu Ly nhìn ra cổng, không biểu lộ cảm xúc nhưng lòng chợt ấm lên trong mùa đông này.
2 năm trôi qua thật nhanh, Lưu Ly tới giờ chưa mở miệng nói yêu Triết Huân, thậm chí chưa nói với ai nó là bạn gái cậu, chỉ một mình Triết Huân tự biên tự diễn, nhưng đôi trẻ vẫn hạnh phúc. Lưu Ly tốt nghiệp cấp 3 nhanh chóng, thi tốt nghiệp rồi lại trở thành thủ khoa một trường đại học, cuộc sống vẫn im lặng như thưở mới đến đây, ít tiếp xúc với người ngoài. Triết Huân sau khi tốt nghiệp cấp 3 vào 2 năm trước cũng vào đại học, nhưng do ông Hàn lấy lí do già yếu mà mới học đại học 1 năm, cậu đã phải trèo lên vị trí CEO gánh vác việc chính của gia đình. Cho dù thế cũng không làm khó được cậu, người bẩm sinh đã thiên tài thì vừa học vừa làm chẳng đáng gì.
Mặc cho rộn cỡ mấy, cậu cũng dành rất nhiều thời gian cho Lưu Ly. Một thời Lưu Ly chịu không biết bao nhiêu gian khổ khi cậu tuyên bố Lưu Ly là bạn gái, nào là có thư uy hiếp, chặn đường cảnh cáo, bỏ chuột hộc bàn, đẩy từ cầu thang xuống... Tất cả những chuyện ấy Lưu Ly chưa bao giờ phản kháng lại, nó cũng không phủ nhận việc trở thành bạn gái của Triết Huân, mà cũng không lên tiếng thừa nhận. Nhờ có Trung và Hạ Chi, nó mỉm cười không chấp, thậm chí không nói với Triết Huân, mỗi lần có vết thương đều nói bất cẩn. Âm thầm chịu đựng cho đến gần tốt nghiệp, Triết Huân biết được chuyện này khi một lần về trường cũ. Lúc đó, những người từng gây họa cho Lưu Ly coi như tiêu đời, và cũng từ đó, ngày nào cậu cũng ghé trường đón nó cho đến lên đại học.
2 năm không dài nhưng cũng không ngắn, nhưng con người ai cũng thay đổi. Hạ Chi và Trung chính thức hẹn hò, cặp đôi đáng yêu không thể tả. Họ còn kết thân được với Triết Huân rồi trở nên quan trọng với Lưu Ly. Hằng phục vụ căn tin nghỉ việc, mở quán kem ngoài mặc cho Triết Huân lôi kéo bà chị họ về công ti làm việc. Triết Huân cũng thế, trở nên chững chạc hơn, trầm tính hơn và yêu Lưu Ly hơn, chuyện quá khứ, cậu dường như chôn sâu ở đâu đó không ngoi lên được. Giờ đây, nhắc tới Triết Huân, không ai không nể, tuy tuổi nhỏ, nhưng rất có tài, làm việc quyết đoán.
Lưu Ly có lẽ nó là người không thay đổi gì nhiều. Vẫn là mái tóc nâu hạt dẽ mượt mà thả xuống thắt lưng, vẫn im lặng, vẫn hy sinh cho người khác và vẫn yêu Triết Huân trong lòng. Nhớ lại 2 năm trước, Triết Huân theo tiêu chuẩn theo đuổi bạn gái làm nó nhức đầu, tuy cậu khá lạnh lùng, nhưng mỗi lần cậu bày trò hẳn không bình thường như những chàng trai khác, mà đạo diễn cho các trò ấy đều do Hải và Minh dựng nên. Hai người bạn của cậu rất mến Lưu Ly, lại thấy Triết Huân lên tiếng “theo đuổi” thì gật đầu giúp đỡ một cách nhiệt tình. Đến bây giờ không còn những trò ấy nữa, nhưng Triết Huân chưa bao giờ lên tiếng ngừng theo đuổi Lưu Ly. Vậy nên, nam sinh trường đại học mà Lưu Ly đang theo học cho dù có nghĩ đến Lưu Ly cũng không dám. Sự bá đạo của Triết Huân, đừng coi thường! Mà suy cho cùng, nhờ thế mà Lưu Ly thật sự yên ổn khi đi học, không ai quấy rầy.
- Lại không choàng khăn? - Triết Huân nhíu mày khi thấy Lưu Ly hai má ửng hồng do lạnh đang đứng trước mặt cậu, cổ trống không.
- Em quên. - Lưu Ly nói nhỏ.
Không nói gì, Triết Huân kéo Lưu Ly vào lòng, lấy áo khoác mình đang mặc choàng luôn cho nó. Cảnh tượng không thể lãng mạn và đẹp hơn. Lưu Ly có chút sửng sốt, rồi lại cúi đầu, mấy hành động tùy ý này Lưu Ly quá quen rồi, nói đến ngại cũng thừa.
- Anh sẽ phạt nếu ngày mai thấy tình trạng này, giờ thì về thôi, trời lạnh lắm rồi. - Triết Huân vừa nói vừa bước về phía xe.
Lưu Ly không nói, nhưng khẽ cười thật nhẹ. Cứ như thế này, mãi mãi là được!
Triết Huân sau khi kéo Lưu Ly vào xe thì bật điều hòa, cởi áo khoác ném qua cho Lưu Ly.
- Mặc vào, ngủ đi.
- Em ấm rồi, anh mặc đi. - Lưu Ly từ chối. Dù trong xe có điều hòa, nhưng vẫn chỉ giảm đi nhiệt độ chút xíu, trên người Triết Huân giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng, nói không lạnh quả thật bốc phét.
- Mặc vào đi! Hồi tối em thức rất khuya, giờ thì ngủ đi. Lát về nhà mẹ mà thấy em mệt, lại cằn nhằn đấy. - Triết Huân lơ lời nói của Lưu Ly, khởi động xe rồi chạy về phía trước.
Lưu Ly nhìn cậu, biết giờ có nói cũng vô ích nên ngoan ngoãn choàng áo của cậu lên người, dựa ra ghế, nhắm mắt. Không lâu sau, trên xe có tiếng thở đều. Triết Huân cười, giảm tốc độ. Và chiếc xe đưa Lưu Ly về nhà với tốc độ chậm rì và con đường dài gấp đôi bình thường do Triết Huân đi đường vòng. Mùa đông lạnh lắm, nhưng tình cảm của hai người làm mùa đông có rét cũng trở nên ấm áp!
6#B
Tháng gió thổi lạnh buốt, trời vào đông khiến khung cảnh trầm lắng, mặc dù thế, dòng người vẫn hối hả ngoài đường vẫn không ngừng.
Cổng trường đại học...
- Lưu Ly! Anh đẹp trai lại tới đón cậu. Hạnh phúc quá. Ghen tỵ quá! - Bạn học của Lưu Ly huých vai nó khi từ cầu thang đã nhìn thấy chiếc Lexus đen đậu ngay cổng trường, đây là một hình ảnh hết sức quen thuộc với tất cả học sinh của trường đại học này, tuy vậy, mỗi ngày họ đều không giảm đi ánh nhìn, lời trầm trồ hay ghen tỵ.
Lưu Ly nhìn ra cổng, không biểu lộ cảm xúc nhưng lòng chợt ấm lên trong mùa đông này.
năm trôi qua thật nhanh, Lưu Ly tới giờ chưa mở miệng nói yêu Triết Huân, thậm chí chưa nói với ai nó là bạn gái cậu, chỉ một mình Triết Huân tự biên tự diễn, nhưng đôi trẻ vẫn hạnh phúc. Lưu Ly tốt nghiệp cấp nhanh chóng, thi tốt nghiệp rồi lại trở thành thủ khoa một trường đại học, cuộc sống vẫn im lặng như thưở mới đến đây, ít tiếp xúc với người ngoài. Triết Huân sau khi tốt nghiệp cấp vào năm trước cũng vào đại học, nhưng do ông Hàn lấy lí do già yếu mà mới học đại học năm, cậu đã phải trèo lên vị trí CEO gánh vác việc chính của gia đình. Cho dù thế cũng không làm khó được cậu, người bẩm sinh đã thiên tài thì vừa học vừa làm chẳng đáng gì.
Mặc cho rộn cỡ mấy, cậu cũng dành rất nhiều thời gian cho Lưu Ly. Một thời Lưu Ly chịu không biết bao nhiêu gian khổ khi cậu tuyên bố Lưu Ly là bạn gái, nào là có thư uy hiếp, chặn đường cảnh cáo, bỏ chuột hộc bàn, đẩy từ cầu thang xuống... Tất cả những chuyện ấy Lưu Ly chưa bao giờ phản kháng lại, nó cũng không phủ nhận việc trở thành bạn gái của Triết Huân, mà cũng không lên tiếng thừa nhận. Nhờ có Trung và Hạ Chi, nó mỉm cười không chấp, thậm chí không nói với Triết Huân, mỗi lần có vết thương đều nói bất cẩn. Âm thầm chịu đựng cho đến gần tốt nghiệp, Triết Huân biết được chuyện này khi một lần về trường cũ. Lúc đó, những người từng gây họa cho Lưu Ly coi như tiêu đời, và cũng từ đó, ngày nào cậu cũng ghé trường đón nó cho đến lên đại học.
năm không dài nhưng cũng không ngắn, nhưng con người ai cũng thay đổi. Hạ Chi và Trung chính thức hẹn hò, cặp đôi đáng yêu không thể tả. Họ còn kết thân được với Triết Huân rồi trở nên quan trọng với Lưu Ly. Hằng phục vụ căn tin nghỉ việc, mở quán kem ngoài mặc cho Triết Huân lôi kéo bà chị họ về công ti làm việc. Triết Huân cũng thế, trở nên chững chạc hơn, trầm tính hơn và yêu Lưu Ly hơn, chuyện quá khứ, cậu dường như chôn sâu ở đâu đó không ngoi lên được. Giờ đây, nhắc tới Triết Huân, không ai không nể, tuy tuổi nhỏ, nhưng rất có tài, làm việc quyết đoán.
Lưu Ly có lẽ nó là người không thay đổi gì nhiều. Vẫn là mái tóc nâu hạt dẽ mượt mà thả xuống thắt lưng, vẫn im lặng, vẫn hy sinh cho người khác và vẫn yêu Triết Huân trong lòng. Nhớ lại năm trước, Triết Huân theo tiêu chuẩn theo đuổi bạn gái làm nó nhức đầu, tuy cậu khá lạnh lùng, nhưng mỗi lần cậu bày trò hẳn không bình thường như những chàng trai khác, mà đạo diễn cho các trò ấy đều do Hải và Minh dựng nên. Hai người bạn của cậu rất mến Lưu Ly, lại thấy Triết Huân lên tiếng “theo đuổi” thì gật đầu giúp đỡ một cách nhiệt tình. Đến bây giờ không còn những trò ấy nữa, nhưng Triết Huân chưa bao giờ lên tiếng ngừng theo đuổi Lưu Ly. Vậy nên, nam sinh trường đại học mà Lưu Ly đang theo học cho dù có nghĩ đến Lưu Ly cũng không dám. Sự bá đạo của Triết Huân, đừng coi thường! Mà suy cho cùng, nhờ thế mà Lưu Ly thật sự yên ổn khi đi học, không ai quấy rầy.
- Lại không choàng khăn? - Triết Huân nhíu mày khi thấy Lưu Ly hai má ửng hồng do lạnh đang đứng trước mặt cậu, cổ trống không.
- Em quên. - Lưu Ly nói nhỏ.
Không nói gì, Triết Huân kéo Lưu Ly vào lòng, lấy áo khoác mình đang mặc choàng luôn cho nó. Cảnh tượng không thể lãng mạn và đẹp hơn. Lưu Ly có chút sửng sốt, rồi lại cúi đầu, mấy hành động tùy ý này Lưu Ly quá quen rồi, nói đến ngại cũng thừa.
- Anh sẽ phạt nếu ngày mai thấy tình trạng này, giờ thì về thôi, trời lạnh lắm rồi. - Triết Huân vừa nói vừa bước về phía xe.
Lưu Ly không nói, nhưng khẽ cười thật nhẹ. Cứ như thế này, mãi mãi là được!
Triết Huân sau khi kéo Lưu Ly vào xe thì bật điều hòa, cởi áo khoác ném qua cho Lưu Ly.
- Mặc vào, ngủ đi.
- Em ấm rồi, anh mặc đi. - Lưu Ly từ chối. Dù trong xe có điều hòa, nhưng vẫn chỉ giảm đi nhiệt độ chút xíu, trên người Triết Huân giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng, nói không lạnh quả thật bốc phét.
- Mặc vào đi! Hồi tối em thức rất khuya, giờ thì ngủ đi. Lát về nhà mẹ mà thấy em mệt, lại cằn nhằn đấy. - Triết Huân lơ lời nói của Lưu Ly, khởi động xe rồi chạy về phía trước.
Lưu Ly nhìn cậu, biết giờ có nói cũng vô ích nên ngoan ngoãn choàng áo của cậu lên người, dựa ra ghế, nhắm mắt. Không lâu sau, trên xe có tiếng thở đều. Triết Huân cười, giảm tốc độ. Và chiếc xe đưa Lưu Ly về nhà với tốc độ chậm rì và con đường dài gấp đôi bình thường do Triết Huân đi đường vòng. Mùa đông lạnh lắm, nhưng tình cảm của hai người làm mùa đông có rét cũng trở nên ấm áp!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tháng 12 gió thổi lạnh buốt, trời vào đông khiến khung cảnh trầm lắng, mặc dù thế, dòng người vẫn hối hả ngoài đường vẫn không ngừng.
Cổng trường đại học...
- Lưu Ly! Anh đẹp trai lại tới đón cậu. Hạnh phúc quá. Ghen tỵ quá! - Bạn học của Lưu Ly huých vai nó khi từ cầu thang đã nhìn thấy chiếc Lexus đen đậu ngay cổng trường, đây là một hình ảnh hết sức quen thuộc với tất cả học sinh của trường đại học này, tuy vậy, mỗi ngày họ đều không giảm đi ánh nhìn, lời trầm trồ hay ghen tỵ.
Lưu Ly nhìn ra cổng, không biểu lộ cảm xúc nhưng lòng chợt ấm lên trong mùa đông này.
2 năm trôi qua thật nhanh, Lưu Ly tới giờ chưa mở miệng nói yêu Triết Huân, thậm chí chưa nói với ai nó là bạn gái cậu, chỉ một mình Triết Huân tự biên tự diễn, nhưng đôi trẻ vẫn hạnh phúc. Lưu Ly tốt nghiệp cấp 3 nhanh chóng, thi tốt nghiệp rồi lại trở thành thủ khoa một trường đại học, cuộc sống vẫn im lặng như thưở mới đến đây, ít tiếp xúc với người ngoài. Triết Huân sau khi tốt nghiệp cấp 3 vào 2 năm trước cũng vào đại học, nhưng do ông Hàn lấy lí do già yếu mà mới học đại học 1 năm, cậu đã phải trèo lên vị trí CEO gánh vác việc chính của gia đình. Cho dù thế cũng không làm khó được cậu, người bẩm sinh đã thiên tài thì vừa học vừa làm chẳng đáng gì.
Mặc cho rộn cỡ mấy, cậu cũng dành rất nhiều thời gian cho Lưu Ly. Một thời Lưu Ly chịu không biết bao nhiêu gian khổ khi cậu tuyên bố Lưu Ly là bạn gái, nào là có thư uy hiếp, chặn đường cảnh cáo, bỏ chuột hộc bàn, đẩy từ cầu thang xuống... Tất cả những chuyện ấy Lưu Ly chưa bao giờ phản kháng lại, nó cũng không phủ nhận việc trở thành bạn gái của Triết Huân, mà cũng không lên tiếng thừa nhận. Nhờ có Trung và Hạ Chi, nó mỉm cười không chấp, thậm chí không nói với Triết Huân, mỗi lần có vết thương đều nói bất cẩn. Âm thầm chịu đựng cho đến gần tốt nghiệp, Triết Huân biết được chuyện này khi một lần về trường cũ. Lúc đó, những người từng gây họa cho Lưu Ly coi như tiêu đời, và cũng từ đó, ngày nào cậu cũng ghé trường đón nó cho đến lên đại học.
2 năm không dài nhưng cũng không ngắn, nhưng con người ai cũng thay đổi. Hạ Chi và Trung chính thức hẹn hò, cặp đôi đáng yêu không thể tả. Họ còn kết thân được với Triết Huân rồi trở nên quan trọng với Lưu Ly. Hằng phục vụ căn tin nghỉ việc, mở quán kem ngoài mặc cho Triết Huân lôi kéo bà chị họ về công ti làm việc. Triết Huân cũng thế, trở nên chững chạc hơn, trầm tính hơn và yêu Lưu Ly hơn, chuyện quá khứ, cậu dường như chôn sâu ở đâu đó không ngoi lên được. Giờ đây, nhắc tới Triết Huân, không ai không nể, tuy tuổi nhỏ, nhưng rất có tài, làm việc quyết đoán.
Lưu Ly có lẽ nó là người không thay đổi gì nhiều. Vẫn là mái tóc nâu hạt dẽ mượt mà thả xuống thắt lưng, vẫn im lặng, vẫn hy sinh cho người khác và vẫn yêu Triết Huân trong lòng. Nhớ lại 2 năm trước, Triết Huân theo tiêu chuẩn theo đuổi bạn gái làm nó nhức đầu, tuy cậu khá lạnh lùng, nhưng mỗi lần cậu bày trò hẳn không bình thường như những chàng trai khác, mà đạo diễn cho các trò ấy đều do Hải và Minh dựng nên. Hai người bạn của cậu rất mến Lưu Ly, lại thấy Triết Huân lên tiếng “theo đuổi” thì gật đầu giúp đỡ một cách nhiệt tình. Đến bây giờ không còn những trò ấy nữa, nhưng Triết Huân chưa bao giờ lên tiếng ngừng theo đuổi Lưu Ly. Vậy nên, nam sinh trường đại học mà Lưu Ly đang theo học cho dù có nghĩ đến Lưu Ly cũng không dám. Sự bá đạo của Triết Huân, đừng coi thường! Mà suy cho cùng, nhờ thế mà Lưu Ly thật sự yên ổn khi đi học, không ai quấy rầy.
- Lại không choàng khăn? - Triết Huân nhíu mày khi thấy Lưu Ly hai má ửng hồng do lạnh đang đứng trước mặt cậu, cổ trống không.
- Em quên. - Lưu Ly nói nhỏ.
Không nói gì, Triết Huân kéo Lưu Ly vào lòng, lấy áo khoác mình đang mặc choàng luôn cho nó. Cảnh tượng không thể lãng mạn và đẹp hơn. Lưu Ly có chút sửng sốt, rồi lại cúi đầu, mấy hành động tùy ý này Lưu Ly quá quen rồi, nói đến ngại cũng thừa.
- Anh sẽ phạt nếu ngày mai thấy tình trạng này, giờ thì về thôi, trời lạnh lắm rồi. - Triết Huân vừa nói vừa bước về phía xe.
Lưu Ly không nói, nhưng khẽ cười thật nhẹ. Cứ như thế này, mãi mãi là được!
Triết Huân sau khi kéo Lưu Ly vào xe thì bật điều hòa, cởi áo khoác ném qua cho Lưu Ly.
- Mặc vào, ngủ đi.
- Em ấm rồi, anh mặc đi. - Lưu Ly từ chối. Dù trong xe có điều hòa, nhưng vẫn chỉ giảm đi nhiệt độ chút xíu, trên người Triết Huân giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng, nói không lạnh quả thật bốc phét.
- Mặc vào đi! Hồi tối em thức rất khuya, giờ thì ngủ đi. Lát về nhà mẹ mà thấy em mệt, lại cằn nhằn đấy. - Triết Huân lơ lời nói của Lưu Ly, khởi động xe rồi chạy về phía trước.
Lưu Ly nhìn cậu, biết giờ có nói cũng vô ích nên ngoan ngoãn choàng áo của cậu lên người, dựa ra ghế, nhắm mắt. Không lâu sau, trên xe có tiếng thở đều. Triết Huân cười, giảm tốc độ. Và chiếc xe đưa Lưu Ly về nhà với tốc độ chậm rì và con đường dài gấp đôi bình thường do Triết Huân đi đường vòng. Mùa đông lạnh lắm, nhưng tình cảm của hai người làm mùa đông có rét cũng trở nên ấm áp!