“Em biết việc tự nhủ ngừng yêu anh là chuyện không thể, nhưng đoạn tình này cả em và anh đều đau khổ không có kết quả, vậy...chúng ta hãy giải thoát cho nhau, cho em một con đường mới và hãy tìm lấy một hạnh phúc mới cho bản thân...”
Duy ngồi trên chiếc ghế sát giường bệnh của Lưu Ly, hai tay khoanh trước ngực im lặng. Đối diện anh, Triết Huân ngồi trên giường bệnh đôi tay lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, ánh mắt chứa đầy mệt mỏi nhưng không rời khỏi khuôn mặt xanh xao kia.
Sau khi cậu lên tiếng đồng ý điều kiện của Lưu Ly, nó đã bám chặt lấy tay cậu tìm sự sống cho mình. Hành động đó khiến cậu vừa vui vừa đau xé lòng, hóa ra nó muốn rời khỏi cậu đến như thế.
Cơn hỗn loạn dọa nhiều người đi qua, Lưu Ly được chuyển đến phòng bệnh, Luyến theo cảnh sát về đồn. Mọi chuyện lại im ắng lại cho đến bây giờ. Cứ nghĩ khi Duy đến sẽ cho cậu một trận nhưng anh chỉ thở dài khi thấy em gái mình an toàn nằm trong phòng bệnh rồi im lặng ngồi bên. Lan đến đồn cảnh sát cùng luật sư lo vụ kiện.
- Con bé nói gì với cậu trước khi được kéo lên vậy? - Giọng Duy khàn khàn, ngước đầu hỏi Triết Huân.
- Cô ấy nói từ nay chúng tôi là người xa lạ. - Triết Huân cũng khàn khàn giọng trả lời.
- Cậu đồng ý?
- Tôi đồng ý, nhưng chỉ đồng ý để em ấy xem tôi là người xa lạ, còn tôi thì không đời nào, tôi sẽ theo em ấy đến hết cuộc đời này, như em ấy từng nói rằng tôi là cơn gió của em ấy.
- Tôi cũng không xen vào chuyện tình cảm của hai người nữa, nhưng cũng coi như tôi cầu xin cậu, đừng làm con bé chịu khổ nữa.
- Tôi biết.
Lại rơi vào im lặng, không biết đã bao nhiêu lần những con người này ngồi lại với nhau trong trạng thái đáng ghét này rồi, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nhưng dường như là chưa bao giờ.
- Cậu tính thế nào? - Duy ngã người ra sau ghế hỏi.
- Lưu Ly tính thế nào tôi sẽ theo em ấy.
- Cậu nên tìm cho mình một người mới, từ từ chấp nhận....
- Anh nói đúng, tôi sẽ theo đuổi một người, tìm lấy hạnh phúc thật sự của bản thân mình và cho cả người con gái đó nữa.
Duy không nói gì nữa, anh chỉnh góc chăn cho Lưu Ly rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Anh để không gian này lại cho Triết Huân và Lưu Ly, cho cả hai những phút giây cuối cùng trước khi trở thành người xa lạ trong cuộc sống này.
Nghe tiếng đóng cửa, Triết Huân liền buông tay Lưu Ly ra, nhưng thay vào đó cậu lại tháo giày rồi leo lên giường bệnh nằm, kéo cả người Lưu Ly vào người cậu như muốn truyền hơi ấm vào cơ thể lạnh lạnh đó.
- Anh lúc đầu khi biết đến sự hiện diện của em trong căn nhà này đã rất khó chịu, thậm chí là căm ghét em nữa. Vì em mà cuộc sống của anh xáo trộn lên. Anh ghét cái vẻ bình tĩnh không phản đối cái mối quan hệ này, anh ghét em lúc nào cũng nghe lời mẹ anh. Lưu Ly... anh thật sự không biết từ lúc nào em đã len lỏi vào trái tim anh, anh biết rõ em chấp nhận làm thế thân và đau khổ đến mức nào nhưng anh vẫn làm điều tàn nhẫn đó với em. Lúc đó em không nói gì cả, em chỉ im lặng và yêu anh. Yêu anh... điều khiến em đau khổ nhất khi hiện diện trên cuộc đời này nhưng em vẫn yêu anh. Làm sao anh không biết em yêu anh chứ? Cái anh không biết chính là anh đã yêu em tự bao giờ, thậm chí là còn yêu nhiều hơn em yêu anh. Anh yêu em theo cách của anh, anh cứ nghĩ rằng em đã thuộc về anh, sẽ không rời xa anh nên anh không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, giống như Hạ Chi nói, anh quả thật giống như đang nuôi em chứ không phải theo đuổi em. Là anh sai rồi. Lưu Ly, em thầm lặng, em suy nghĩ gì nhiều lúc anh không thể hiểu, anh không thấu. Là anh sai rồi. Cả việc em làm trong công ty anh cũng không biết. Mọi việc anh bắt đầu với em đều là anh sai rồi. Chuyện tình chúng ta cũng đều do anh làm lệch mọi hướng đi... là anh sai rồi...
Ôm thật chặt Lưu Ly như sợ nó tan biến, Triết Huân thủ thỉ từng câu mà chính cậu cảm thấy trái tim mình bị hàng trăm nhát dao cùn lăng trì.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến khi Triết Huân cũng thiếp đi trong cơn đau nhức nhối, trước ngực cậu cũng ướt đẫm một mảng.
Đau thương vô cùng...
Yêu nhau chưa bao giờ là một tội lỗi cả, tội lỗi là do chúng ta không biết cách yêu người chúng ta yêu thôi.
Chầm chậm mở đôi mắt sưng húp và đỏ hoe nhìn khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo ngay sát mình, Lưu Ly không kiềm được nước mắt từ khoé mi mình, nó cứ để những giọt nước mắt ấy thấm đẫm bờ má nhợt nhạt, thấm dần vào đôi môi khô nứt. Mặn đắng.
“Phải chăng ngay từ đầu việc em yêu anh là sai trái?”
Đưa tay vuốt hàng chân mày rậm rì của Triết Huân, Lưu Ly khẽ cười chua chát. Cậu mãi không thuộc về nó, ừ, vì cậu là gió mà.
“Em chưa bao giờ thấy hối hận khi đã yêu anh cả, thật sự còn cảm ơn anh đã hiện diện trên đời để em gặp, để em yêu và để em đau khổ vì anh, cho em hôn anh nhé?” - Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, nó nuốt nước mắt vào trong nở nụ cười mãn nguyện.
Cũng không phải đối diện với cái chết gì, nhưng so với việc đối mặt với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều. Nhưng, hết cách giải quyết rồi.
Ngoài cửa phòng, Duy nắm chặt tay Lan trầm lặng, so với Lưu Ly anh hạnh phúc hơn rất nhiều.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cả hai sẽ có một hạnh phúc vì cả hai đều là những con người vì tất cả mà hy sinh. - Lan siết chặt tay anh, thỏ thẻ nói.
- Ừ.
Everything will be ok.
5 năm sau....
Nước Anh quanh năm lành lạnh, mùa đông càng tê tái hơn. Sinh viên đến trường với những chiếc khăn choàng cổ đủ màu. Nhìn thôi cũng thấy ấm.
- Anh ta ngày nào cũng đi theo cô ấy cả!
- Đẹp trai không bằng chai mặt mà.
- Vấn đề là anh ta có cả hai thứ đó, công nhận là anh ta rất đẹp trai!
Lưu Ly ôm chồng sách trong tay bỏ qua lời bàn tán xung quanh, cũng bỏ qua cái người nào đó cứ theo mình như đỉa bám. Trời lạnh vậy mà...
- Đừng đi theo tôi nữa! - Lưu Ly quay ngắt lại, bực dọc lên tiếng.
- Con đường này không phải của riêng em! Choàng khăn kín lại đi nào, gió lên rồi. - Mặc kệ thái độ bài xích của Lưu Ly, người nào đó mặt vẫn tựa bê tông bước lại gần sửa chiếc khăn choàng lỏng lẻo trên cổ nó.
- Anh...
- Phải chú ý sức khoẻ!
- Triết Huân, chúng ta....
- Chúng ta không là gì cả, là anh đang theo đuổi em!
5 năm trước, khi cậu tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trên giường bệnh của Lưu Ly nhưng bên cạnh lại không có người. Hốt hoảng cậu lục tung cả cái bệnh viện lên mới biết Duy theo ý Lưu Ly chuyển nó đi đến nơi khác, nó với cậu chính thức không là gì cả.
Triết Huân bật cười, cậu cũng không tìm kiếm nữa. Mọi chuyện cứ thế diễn ra rất tự nhiên.
Luyến lãnh án 5 năm cho tội tội phạm kinh tế. Công ty của Duy hoạt động trở lại và ngày càng lớn mạnh.
Khi đã đi vào quỹ đạo liền tổ chức hôn lễ với Lan, hôn lễ không có mặt Lưu Ly, và cũng không có mặt cậu.
Hằng cùng với vị trưởng phòng nhân sự cũng rất vui vẻ quản lí quán coffee “Hand in Hand”, Kim quay trở lại Mỹ tiếp tục học kinh tế. Tất cả mọi chuyện đều trở lại quỷ đạo ban đầu. Cả cậu cũng vậy.
Mãi cho đến khi Thái đi dự thảo chuyên ngành về não bên Anh bắt gặp Lưu Ly trong bệnh viện, cậu mới biết rằng cuộc đời này đã định sẵn hai người là của nhau, mãi là của nhau.
Triết Huân đến Anh trong một ngày tuyết rơi dày đặt, Lưu Ly nằm trong phòng bệnh với căn bệnh trầm cảm suốt ngày ngủ không chịu mở mắt. Cậu nắm chặt đôi tay mình lại rồi thả lỏng, cậu nhất quyết không để tuột nó môt lần nào nữa. Lần này cậu sẽ yêu nó như một tình cảm mới bắt đầu cho một cặp đôi.
Bằng tất cả tình cảm và sự chăm sóc của mình, Triết Huân cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh cho Lưu Ly. Cứ nghĩ nó sẽ tiếp nhận cậu, nhưng không, 3 năm nay nó vẫn cự tuyệt cậu.
- Mặt thằng nhãi đó quả thật máy khoang giếng cũng không khoang nỗi nữa rồi. - Duy ngồi trong xe, bên cạnh là Lan tay ẵm một đứa trẻ láu lỉnh lẩm nhẩm nói.
- Đáng yêu mà! Anh còn không theo đuổi em như vậy!
- Em háo sắc quá thôi!
Lan:...
- Anh cũng không nghĩ cậu ta lại kiên trì đến như vậy.
-Họ là của nhau mà!
Duy khẽ cười nhìn cặp đôi châu Á nổi bật ở trời Âu mà không khỏi cảm thán. Triết Huân như tia nắng mang đến cho Lưu Ly một sức sống mới trong những ngày anh dường như tuyệt vọng. Cậu ta bất chấp mọi thứ để được ở bên Lưu Ly, và bây giờ cũng bất chấp mọi thứ để theo đuổi tình yêu của mình. Thật đáng khâm phục.
- Anh là quỷ sao? - Lưu Ly mặc cho đôi tay nghịch phá chiếc khăn của mình, gằng giọng nói.
- Không, anh là gió! Gió của riêng mình em. Theo em mọi nơi trên thế gian này. Giờ thì đi ăn nào, em lạnh cóng rồi.
Họ định sẵn là của nhau, từng để tuột mất một quãng thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ. Nhưng họ biết nắm lấy một lần nữa dường như là chuộc cho sự ngây ngô một thời để chạm đến hạnh phúc thật sự.
Hạnh phúc nhé đôi trẻ. ❤
___End__
11:37 am _ 5/29/15_ Huntsville, AL, US.
JiFumyy_DBH ( Cỏ
“Em biết việc tự nhủ ngừng yêu anh là chuyện không thể, nhưng đoạn tình này cả em và anh đều đau khổ không có kết quả, vậy...chúng ta hãy giải thoát cho nhau, cho em một con đường mới và hãy tìm lấy một hạnh phúc mới cho bản thân...”
Duy ngồi trên chiếc ghế sát giường bệnh của Lưu Ly, hai tay khoanh trước ngực im lặng. Đối diện anh, Triết Huân ngồi trên giường bệnh đôi tay lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, ánh mắt chứa đầy mệt mỏi nhưng không rời khỏi khuôn mặt xanh xao kia.
Sau khi cậu lên tiếng đồng ý điều kiện của Lưu Ly, nó đã bám chặt lấy tay cậu tìm sự sống cho mình. Hành động đó khiến cậu vừa vui vừa đau xé lòng, hóa ra nó muốn rời khỏi cậu đến như thế.
Cơn hỗn loạn dọa nhiều người đi qua, Lưu Ly được chuyển đến phòng bệnh, Luyến theo cảnh sát về đồn. Mọi chuyện lại im ắng lại cho đến bây giờ. Cứ nghĩ khi Duy đến sẽ cho cậu một trận nhưng anh chỉ thở dài khi thấy em gái mình an toàn nằm trong phòng bệnh rồi im lặng ngồi bên. Lan đến đồn cảnh sát cùng luật sư lo vụ kiện.
- Con bé nói gì với cậu trước khi được kéo lên vậy? - Giọng Duy khàn khàn, ngước đầu hỏi Triết Huân.
- Cô ấy nói từ nay chúng tôi là người xa lạ. - Triết Huân cũng khàn khàn giọng trả lời.
- Cậu đồng ý?
- Tôi đồng ý, nhưng chỉ đồng ý để em ấy xem tôi là người xa lạ, còn tôi thì không đời nào, tôi sẽ theo em ấy đến hết cuộc đời này, như em ấy từng nói rằng tôi là cơn gió của em ấy.
- Tôi cũng không xen vào chuyện tình cảm của hai người nữa, nhưng cũng coi như tôi cầu xin cậu, đừng làm con bé chịu khổ nữa.
- Tôi biết.
Lại rơi vào im lặng, không biết đã bao nhiêu lần những con người này ngồi lại với nhau trong trạng thái đáng ghét này rồi, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nhưng dường như là chưa bao giờ.
- Cậu tính thế nào? - Duy ngã người ra sau ghế hỏi.
- Lưu Ly tính thế nào tôi sẽ theo em ấy.
- Cậu nên tìm cho mình một người mới, từ từ chấp nhận....
- Anh nói đúng, tôi sẽ theo đuổi một người, tìm lấy hạnh phúc thật sự của bản thân mình và cho cả người con gái đó nữa.
Duy không nói gì nữa, anh chỉnh góc chăn cho Lưu Ly rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Anh để không gian này lại cho Triết Huân và Lưu Ly, cho cả hai những phút giây cuối cùng trước khi trở thành người xa lạ trong cuộc sống này.
Nghe tiếng đóng cửa, Triết Huân liền buông tay Lưu Ly ra, nhưng thay vào đó cậu lại tháo giày rồi leo lên giường bệnh nằm, kéo cả người Lưu Ly vào người cậu như muốn truyền hơi ấm vào cơ thể lạnh lạnh đó.
- Anh lúc đầu khi biết đến sự hiện diện của em trong căn nhà này đã rất khó chịu, thậm chí là căm ghét em nữa. Vì em mà cuộc sống của anh xáo trộn lên. Anh ghét cái vẻ bình tĩnh không phản đối cái mối quan hệ này, anh ghét em lúc nào cũng nghe lời mẹ anh. Lưu Ly... anh thật sự không biết từ lúc nào em đã len lỏi vào trái tim anh, anh biết rõ em chấp nhận làm thế thân và đau khổ đến mức nào nhưng anh vẫn làm điều tàn nhẫn đó với em. Lúc đó em không nói gì cả, em chỉ im lặng và yêu anh. Yêu anh... điều khiến em đau khổ nhất khi hiện diện trên cuộc đời này nhưng em vẫn yêu anh. Làm sao anh không biết em yêu anh chứ? Cái anh không biết chính là anh đã yêu em tự bao giờ, thậm chí là còn yêu nhiều hơn em yêu anh. Anh yêu em theo cách của anh, anh cứ nghĩ rằng em đã thuộc về anh, sẽ không rời xa anh nên anh không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, giống như Hạ Chi nói, anh quả thật giống như đang nuôi em chứ không phải theo đuổi em. Là anh sai rồi. Lưu Ly, em thầm lặng, em suy nghĩ gì nhiều lúc anh không thể hiểu, anh không thấu. Là anh sai rồi. Cả việc em làm trong công ty anh cũng không biết. Mọi việc anh bắt đầu với em đều là anh sai rồi. Chuyện tình chúng ta cũng đều do anh làm lệch mọi hướng đi... là anh sai rồi...
Ôm thật chặt Lưu Ly như sợ nó tan biến, Triết Huân thủ thỉ từng câu mà chính cậu cảm thấy trái tim mình bị hàng trăm nhát dao cùn lăng trì.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến khi Triết Huân cũng thiếp đi trong cơn đau nhức nhối, trước ngực cậu cũng ướt đẫm một mảng.
Đau thương vô cùng...
Yêu nhau chưa bao giờ là một tội lỗi cả, tội lỗi là do chúng ta không biết cách yêu người chúng ta yêu thôi.
Chầm chậm mở đôi mắt sưng húp và đỏ hoe nhìn khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo ngay sát mình, Lưu Ly không kiềm được nước mắt từ khoé mi mình, nó cứ để những giọt nước mắt ấy thấm đẫm bờ má nhợt nhạt, thấm dần vào đôi môi khô nứt. Mặn đắng.
“Phải chăng ngay từ đầu việc em yêu anh là sai trái?”
Đưa tay vuốt hàng chân mày rậm rì của Triết Huân, Lưu Ly khẽ cười chua chát. Cậu mãi không thuộc về nó, ừ, vì cậu là gió mà.
“Em chưa bao giờ thấy hối hận khi đã yêu anh cả, thật sự còn cảm ơn anh đã hiện diện trên đời để em gặp, để em yêu và để em đau khổ vì anh, cho em hôn anh nhé?” - Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, nó nuốt nước mắt vào trong nở nụ cười mãn nguyện.
Cũng không phải đối diện với cái chết gì, nhưng so với việc đối mặt với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều. Nhưng, hết cách giải quyết rồi.
Ngoài cửa phòng, Duy nắm chặt tay Lan trầm lặng, so với Lưu Ly anh hạnh phúc hơn rất nhiều.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cả hai sẽ có một hạnh phúc vì cả hai đều là những con người vì tất cả mà hy sinh. - Lan siết chặt tay anh, thỏ thẻ nói.
- Ừ.
Everything will be ok.
năm sau....
Nước Anh quanh năm lành lạnh, mùa đông càng tê tái hơn. Sinh viên đến trường với những chiếc khăn choàng cổ đủ màu. Nhìn thôi cũng thấy ấm.
- Anh ta ngày nào cũng đi theo cô ấy cả!
- Đẹp trai không bằng chai mặt mà.
- Vấn đề là anh ta có cả hai thứ đó, công nhận là anh ta rất đẹp trai!
Lưu Ly ôm chồng sách trong tay bỏ qua lời bàn tán xung quanh, cũng bỏ qua cái người nào đó cứ theo mình như đỉa bám. Trời lạnh vậy mà...
- Đừng đi theo tôi nữa! - Lưu Ly quay ngắt lại, bực dọc lên tiếng.
- Con đường này không phải của riêng em! Choàng khăn kín lại đi nào, gió lên rồi. - Mặc kệ thái độ bài xích của Lưu Ly, người nào đó mặt vẫn tựa bê tông bước lại gần sửa chiếc khăn choàng lỏng lẻo trên cổ nó.
- Anh...
- Phải chú ý sức khoẻ!
- Triết Huân, chúng ta....
- Chúng ta không là gì cả, là anh đang theo đuổi em!
năm trước, khi cậu tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trên giường bệnh của Lưu Ly nhưng bên cạnh lại không có người. Hốt hoảng cậu lục tung cả cái bệnh viện lên mới biết Duy theo ý Lưu Ly chuyển nó đi đến nơi khác, nó với cậu chính thức không là gì cả.
Triết Huân bật cười, cậu cũng không tìm kiếm nữa. Mọi chuyện cứ thế diễn ra rất tự nhiên.
Luyến lãnh án năm cho tội tội phạm kinh tế. Công ty của Duy hoạt động trở lại và ngày càng lớn mạnh.
Khi đã đi vào quỹ đạo liền tổ chức hôn lễ với Lan, hôn lễ không có mặt Lưu Ly, và cũng không có mặt cậu.
Hằng cùng với vị trưởng phòng nhân sự cũng rất vui vẻ quản lí quán coffee “Hand in Hand”, Kim quay trở lại Mỹ tiếp tục học kinh tế. Tất cả mọi chuyện đều trở lại quỷ đạo ban đầu. Cả cậu cũng vậy.
Mãi cho đến khi Thái đi dự thảo chuyên ngành về não bên Anh bắt gặp Lưu Ly trong bệnh viện, cậu mới biết rằng cuộc đời này đã định sẵn hai người là của nhau, mãi là của nhau.
Triết Huân đến Anh trong một ngày tuyết rơi dày đặt, Lưu Ly nằm trong phòng bệnh với căn bệnh trầm cảm suốt ngày ngủ không chịu mở mắt. Cậu nắm chặt đôi tay mình lại rồi thả lỏng, cậu nhất quyết không để tuột nó môt lần nào nữa. Lần này cậu sẽ yêu nó như một tình cảm mới bắt đầu cho một cặp đôi.
Bằng tất cả tình cảm và sự chăm sóc của mình, Triết Huân cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh cho Lưu Ly. Cứ nghĩ nó sẽ tiếp nhận cậu, nhưng không, năm nay nó vẫn cự tuyệt cậu.
- Mặt thằng nhãi đó quả thật máy khoang giếng cũng không khoang nỗi nữa rồi. - Duy ngồi trong xe, bên cạnh là Lan tay ẵm một đứa trẻ láu lỉnh lẩm nhẩm nói.
- Đáng yêu mà! Anh còn không theo đuổi em như vậy!
- Em háo sắc quá thôi!
Lan:...
- Anh cũng không nghĩ cậu ta lại kiên trì đến như vậy.
-Họ là của nhau mà!
Duy khẽ cười nhìn cặp đôi châu Á nổi bật ở trời Âu mà không khỏi cảm thán. Triết Huân như tia nắng mang đến cho Lưu Ly một sức sống mới trong những ngày anh dường như tuyệt vọng. Cậu ta bất chấp mọi thứ để được ở bên Lưu Ly, và bây giờ cũng bất chấp mọi thứ để theo đuổi tình yêu của mình. Thật đáng khâm phục.
- Anh là quỷ sao? - Lưu Ly mặc cho đôi tay nghịch phá chiếc khăn của mình, gằng giọng nói.
- Không, anh là gió! Gió của riêng mình em. Theo em mọi nơi trên thế gian này. Giờ thì đi ăn nào, em lạnh cóng rồi.
Họ định sẵn là của nhau, từng để tuột mất một quãng thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ. Nhưng họ biết nắm lấy một lần nữa dường như là chuộc cho sự ngây ngô một thời để chạm đến hạnh phúc thật sự.
Hạnh phúc nhé đôi trẻ.
___End__
JiFumyy_DBH ( Cỏ