Ngày mồng một tháng năm hàng năm, hầu như bà Diệp đều đi chơi với bạn bè. Năm nay mừng Nông gia(*) thế này, năm sau mừng Nông gia thế khác, một ngày vui vẻ trôi qua như vậy.
(*) Nông gia: Lễ tế Thần Nông.
Nhưng ngày nghỉ năm nay, bà Diệp khéo léo từ chối tất cả lời mời của bạn bè, hai ngày trước bắt đầu đi chuẩn bị các món ăn ngon, bởi vì………..Song Khánh về nhà.
Nói đến cô gái này, chính là niềm tự hào của ông bà Diệp.
Song Khánh ngày trước, chỉ có thể nói là lanh lợi ngọt ngào thôi, dung mạo kỳ thật cũng không xuất chúng lắm. Nhưng vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga, khi cô mười hai mười ba tuổi, dần dần có thiên hướng trở thành một người đẹp.
Khi đó đang thịnh hành việc bồi dưỡng cho trẻ em một số loại sở trường, nếu có thể đạt được giải thưởng gì đó, con đường tương lai không phải cũng dễ dàng hơn sao? Cũng từng có người dạy xiếc nhắm qua Song Khánh, khen cô có thiên phú. Nhưng ông bà Diệp sao nỡ để cô phải chịu khổ, sau khi bàn bạc quyết định, vẫn để con gái học vũ đạo thì hơn.
Học vũ đạo cũng vẫn phải khổ luyện, hơn nữa cha mẹ muốn cô lấy việc học tập làm trọng, nên cuối cùng Song Khánh học múa cũng chẳng đến nơi đến chốn, nhưng những kiến thức cơ bản học trong nhiều năm như vậy cũng không hẳn là vô ích; dáng người ấy, đôi chân ấy, so với những người con gái khác chân cô lại càng thon dài thẳng tắp hơn, chỉ riêng dáng hình thôi cũng đã đủ làm đàn ông mê mẩn tâm hồn rồi.
Khi lên trung học, cậu ấm nhà Cục trưởng cục công an học cùng lớp với cô, theo đuổi cô. Khi nói về điều này, vẻ mặt bà Diệp mang chút đắc ý.
Việc này đã trở thành chuyện cho họ hàng thân thích tán tưởng —— là cậu ấm của Cục trưởng cục công an đấy! Đối với những người nghèo như họ mà nói, lọt vào được mắt xanh của cậu ta chứng tỏ Song Khánh có sức hút cỡ nào. Vì thế, cái tin con gái nhà họ Diệp là một người đẹp đã lan đi trong khắp họ hàng thân hữu.
Tuy vô cùng đắc ý, nhưng kỳ thật bà Diệp vẫn vì chuyện cậu ấm kia theo đuổi con gái bà mà đau đầu nhức óc.
Trẻ con thì biết cái gì chứ, ngoài miệng nói thích thích, nhưng tương lai có đủ tài lực để lo cho cô hay sao? Đứng trên lập trường của một người trưởng thành mà phân tích và suy nghĩ sâu xa thì yêu sớm có gì tốt chứ? Sẽ chỉ hủy hoại con người mà thôi.
Cho nên sau khi ở bên ngoài thổi phồng mọi chuyện xong, bà Diệp về nhà chỉ dạy từng đường đi nước bước cho Song Khánh, phân tích lợi hại, học và yêu đều đáng xem trọng, nhưng yêu sớm chỉ hại chứ không lợi, sau một hồi lấy lý để nói, lấy tình để khuyên, rốt cuộc cũng mang được đứa con gái đang yêu sớm về con đường đúng đắn.
Tới khi Song Khánh thi vào cấp ba, ây dà, ông bà Diệp quả thực biến thân thành hiếu tử hiếu nữ (*), đi theo làm tùy tùng, hầu hạ Song Khánh không chê vào đâu được, thậm chí còn vì nhà hàng xóm làm đám tang mà cãi nhau một trận, lý do là vì nhạc đám ma làm ảnh hưởng đến con gái họ nghỉ ngơi.
(*) Ý nói bố mẹ Song Khánh quá cưng chiều con, chiều như kiểu người con có hiếu phụng dưỡng bố mẹ vậy.
Đúng như ý nguyện của họ, Song Khánh vào được một trường cấp ba lý tưởng. Có là mỹ nhân cấp ba thì cuộc sống vẫn giống mọi học sinh cấp ba bình thường khác: Học hành nhiều, rồi chuyện ong bướm. Bà Diệp lại triển khai kế hoạch bảo vệ, tùy thời ân cần dạy bảo, dặn Song Khánh ngàn vạn lần không thể lầm lỡ.
Bà đã sớm đoán được, với vốn sẵn có của con gái bà, chỉ cần tấm lòng có thể bao dung một chút, coi như vượt qua được mọi thử thách trong cuộc đời, tiền đồ tuyệt đối vô lượng ——
Đối với phụ nữ, cho dù có được sự nghiệp cũng không đáng để người ta hâm mộ, chỉ khi có một tấm chồng đẹp trai, có tiền có thế, đó mới là một người phụ nữ thành công.
Những suy nghĩ cổ hủ này, có lẽ những cô gái trẻ bây giờ nghe thấy sẽ cười nhạt. Nhưng thật ra, đây là vấn đề mà người mẹ thường suy ngẫm cẩn thận vì đứa con. Từ nhỏ đến giờ Song Khánh vẫn được dạy bảo loại tư tưởng này, cô cũng cảm thấy lời mẹ nói rất có lý, tuy rằng đối với tình yêu cô cũng có vài phần tò mò, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, tập trung vào việc học tập.
Song Khánh thi đỗ nguyện vọng một.
Trường đại học kia ở Trung Quốc cũng thuộc vào loại nhất nhì. Hơn nữa cô còn đỗ thủ khoa khoa văn, ngay cả bộ trưởng bộ giáo dục cũng tới tận nhà chúc mừng. Vào kỳ nghỉ hè, vợ chồng ông bà Diệp mở ba mươi hai bàn tiệc ở một nhà hàng sang trọng, chiêu đãi tất cả thân hữu cùng thầy cô bạn bè của Song Khánh —— người con gái này, làm cho họ có thể mở mày mở mặt.
Khi cải cách giáo dục và kinh tế xã hội có chuyển biến, xã hội thượng lưu bắt đầu có câu cửa miệng “tốt nghiệp đại học tức thành thất nghiệp” (*) Nhưng hiển nhiên Song Khánh không nằm trong số những kẻ thất nghiệp.
(*) Do kinh tế suy thoái, tốt nghiệp xong thì ra trường cũng thất nghiệp.
Cô học hệ ngoại ngữ, chủ yếu là tiếng Pháp. Muốn học tiếng anh sẽ phải trải qua một cuộc thi khảo sát, ấy vậy mà cô đã tự học được, nói lưu loát ba thứ tiếng càng làm tiền đồ của cô thêm rộng mở, sau đó thuận lợi được mời vào làm trong một khách sạn do một nhà tư bản nổi tiếng đầu tư, từ nay về sau một bước lên trời, trở thành một tiểu thư phong tư yểu điệu thuộc tầng lớp trí thức.
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng.
Để có thể tiện liên lạc với con gái, vợ chồng ông bà Diệp vội mua máy tính, thường xuyên nhìn thấy cô mới an tâm, thỉnh thoảng lại tán gẫu với cô. Mà Song Khánh, dường như cũng không hề giấu cha mẹ điều gì. Từ việc công việc đến cuộc sống sinh hoạt, v…v……. Nghe cô ríu rít kể bao nhiêu chuyện lý thú, ông bà Diệp mới cảm nhận rõ được con gái đã bay đến một nơi cao xa mà họ không thể với tới.
Lần đầu tiên nghe từ miệng Song Khánh cái tên King, hai vợ chồng cũng không để ý. Bởi vì theo sau cái tên đó cô còn nói một tràng dài tiếng anh. Hơn nữa, nước ngoài có một tục lệ, vào nước họ, phải sửa lại cái tên cũ của mình. Bây giờ Song Khánh không còn gọi là Song Khánh nữa, tên cô là Vivian.
King là cấp trên trực tiếp của Song Khánh, mười lần thì có năm lần cô nhắc đến, cứ thế, với tần suất dày đặc của cái tên King, càng ngày càng được đề cập nhiều hơn.
King rất tuấn tú.
King rất có năng lực.
Hôm nay cùng King ra ngoài ăn cơm, anh cười đùa với cô, trước giờ không hề phát hiện anh lại hài hước đến vậy.
King…………
Trong lòng bà Diệp lại một lần nữa dậy sóng.
Bà nói bóng nói gió hỏi về King. Đáng tiếc ở nước ngoài rất coi trọng chuyện riêng tư, ngay cả tiền lương của nhau cũng không được hỏi đến, Song Khánh vừa mới tới đó không bao lâu, nên không biết được nhiều chuyện lắm. Tuy nhiên, Song Khánh càng làm việc ở khách sạn lâu, thì càng biết nhiều về King.
Anh đi du học ở Mỹ về, năm nay ba mươi hai, là người có năng lực, hiện đang làm quản lý cấp cao. Điều kiện trong nhà cũng rất tốt, là con trai độc đinh, trước mắt vẫn độc thân, chưa có đối tượng hẹn hò.
Lấy tiêu chuẩn chọn con rể của bà Diệp mà nói, bà vô cùng hài lòng. Mặc dù tin tức có chút mơ hồ, nhưng nói thế nào, xem chừng cậu ta vẫn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có tiền đồ. Chỉ tiếc khoảng cách địa lý quá xa, không có cách nào tự mình kiểm tra được tính cách người này……….May thay, cơ hội rất nhanh đã đến ——
Lần này mồng một tháng năm nghỉ dài hạn, King và Song Khánh cùng về nước, trên danh nghĩa là nghỉ phép đồng thời xem xét việc làm ăn bên này, nhưng nếu đã đến đây, ắt hẳn sẽ không chỉ vì việc công chứ? Cho dù anh không định tới thăm hỏi gia đình họ, nhưng Song Khánh đã tận tình mời, lý do là cha mẹ muốn cảm ơn anh đã chiếu cố con gái họ, chắc anh cũng sẽ không chối từ.
Ngày mồng một tháng năm hàng năm, hầu như bà Diệp đều đi chơi với bạn bè. Năm nay mừng Nông gia() thế này, năm sau mừng Nông gia thế khác, một ngày vui vẻ trôi qua như vậy.
() Nông gia: Lễ tế Thần Nông.
Nhưng ngày nghỉ năm nay, bà Diệp khéo léo từ chối tất cả lời mời của bạn bè, hai ngày trước bắt đầu đi chuẩn bị các món ăn ngon, bởi vì………..Song Khánh về nhà.
Nói đến cô gái này, chính là niềm tự hào của ông bà Diệp.
Song Khánh ngày trước, chỉ có thể nói là lanh lợi ngọt ngào thôi, dung mạo kỳ thật cũng không xuất chúng lắm. Nhưng vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga, khi cô mười hai mười ba tuổi, dần dần có thiên hướng trở thành một người đẹp.
Khi đó đang thịnh hành việc bồi dưỡng cho trẻ em một số loại sở trường, nếu có thể đạt được giải thưởng gì đó, con đường tương lai không phải cũng dễ dàng hơn sao? Cũng từng có người dạy xiếc nhắm qua Song Khánh, khen cô có thiên phú. Nhưng ông bà Diệp sao nỡ để cô phải chịu khổ, sau khi bàn bạc quyết định, vẫn để con gái học vũ đạo thì hơn.
Học vũ đạo cũng vẫn phải khổ luyện, hơn nữa cha mẹ muốn cô lấy việc học tập làm trọng, nên cuối cùng Song Khánh học múa cũng chẳng đến nơi đến chốn, nhưng những kiến thức cơ bản học trong nhiều năm như vậy cũng không hẳn là vô ích; dáng người ấy, đôi chân ấy, so với những người con gái khác chân cô lại càng thon dài thẳng tắp hơn, chỉ riêng dáng hình thôi cũng đã đủ làm đàn ông mê mẩn tâm hồn rồi.
Khi lên trung học, cậu ấm nhà Cục trưởng cục công an học cùng lớp với cô, theo đuổi cô. Khi nói về điều này, vẻ mặt bà Diệp mang chút đắc ý.
Việc này đã trở thành chuyện cho họ hàng thân thích tán tưởng —— là cậu ấm của Cục trưởng cục công an đấy! Đối với những người nghèo như họ mà nói, lọt vào được mắt xanh của cậu ta chứng tỏ Song Khánh có sức hút cỡ nào. Vì thế, cái tin con gái nhà họ Diệp là một người đẹp đã lan đi trong khắp họ hàng thân hữu.
Tuy vô cùng đắc ý, nhưng kỳ thật bà Diệp vẫn vì chuyện cậu ấm kia theo đuổi con gái bà mà đau đầu nhức óc.
Trẻ con thì biết cái gì chứ, ngoài miệng nói thích thích, nhưng tương lai có đủ tài lực để lo cho cô hay sao? Đứng trên lập trường của một người trưởng thành mà phân tích và suy nghĩ sâu xa thì yêu sớm có gì tốt chứ? Sẽ chỉ hủy hoại con người mà thôi.
Cho nên sau khi ở bên ngoài thổi phồng mọi chuyện xong, bà Diệp về nhà chỉ dạy từng đường đi nước bước cho Song Khánh, phân tích lợi hại, học và yêu đều đáng xem trọng, nhưng yêu sớm chỉ hại chứ không lợi, sau một hồi lấy lý để nói, lấy tình để khuyên, rốt cuộc cũng mang được đứa con gái đang yêu sớm về con đường đúng đắn.
Tới khi Song Khánh thi vào cấp ba, ây dà, ông bà Diệp quả thực biến thân thành hiếu tử hiếu nữ (), đi theo làm tùy tùng, hầu hạ Song Khánh không chê vào đâu được, thậm chí còn vì nhà hàng xóm làm đám tang mà cãi nhau một trận, lý do là vì nhạc đám ma làm ảnh hưởng đến con gái họ nghỉ ngơi.
() Ý nói bố mẹ Song Khánh quá cưng chiều con, chiều như kiểu người con có hiếu phụng dưỡng bố mẹ vậy.
Đúng như ý nguyện của họ, Song Khánh vào được một trường cấp ba lý tưởng. Có là mỹ nhân cấp ba thì cuộc sống vẫn giống mọi học sinh cấp ba bình thường khác: Học hành nhiều, rồi chuyện ong bướm. Bà Diệp lại triển khai kế hoạch bảo vệ, tùy thời ân cần dạy bảo, dặn Song Khánh ngàn vạn lần không thể lầm lỡ.
Bà đã sớm đoán được, với vốn sẵn có của con gái bà, chỉ cần tấm lòng có thể bao dung một chút, coi như vượt qua được mọi thử thách trong cuộc đời, tiền đồ tuyệt đối vô lượng ——
Đối với phụ nữ, cho dù có được sự nghiệp cũng không đáng để người ta hâm mộ, chỉ khi có một tấm chồng đẹp trai, có tiền có thế, đó mới là một người phụ nữ thành công.
Những suy nghĩ cổ hủ này, có lẽ những cô gái trẻ bây giờ nghe thấy sẽ cười nhạt. Nhưng thật ra, đây là vấn đề mà người mẹ thường suy ngẫm cẩn thận vì đứa con. Từ nhỏ đến giờ Song Khánh vẫn được dạy bảo loại tư tưởng này, cô cũng cảm thấy lời mẹ nói rất có lý, tuy rằng đối với tình yêu cô cũng có vài phần tò mò, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, tập trung vào việc học tập.
Song Khánh thi đỗ nguyện vọng một.
Trường đại học kia ở Trung Quốc cũng thuộc vào loại nhất nhì. Hơn nữa cô còn đỗ thủ khoa khoa văn, ngay cả bộ trưởng bộ giáo dục cũng tới tận nhà chúc mừng. Vào kỳ nghỉ hè, vợ chồng ông bà Diệp mở ba mươi hai bàn tiệc ở một nhà hàng sang trọng, chiêu đãi tất cả thân hữu cùng thầy cô bạn bè của Song Khánh —— người con gái này, làm cho họ có thể mở mày mở mặt.
Khi cải cách giáo dục và kinh tế xã hội có chuyển biến, xã hội thượng lưu bắt đầu có câu cửa miệng “tốt nghiệp đại học tức thành thất nghiệp” () Nhưng hiển nhiên Song Khánh không nằm trong số những kẻ thất nghiệp.
() Do kinh tế suy thoái, tốt nghiệp xong thì ra trường cũng thất nghiệp.
Cô học hệ ngoại ngữ, chủ yếu là tiếng Pháp. Muốn học tiếng anh sẽ phải trải qua một cuộc thi khảo sát, ấy vậy mà cô đã tự học được, nói lưu loát ba thứ tiếng càng làm tiền đồ của cô thêm rộng mở, sau đó thuận lợi được mời vào làm trong một khách sạn do một nhà tư bản nổi tiếng đầu tư, từ nay về sau một bước lên trời, trở thành một tiểu thư phong tư yểu điệu thuộc tầng lớp trí thức.
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng.
Để có thể tiện liên lạc với con gái, vợ chồng ông bà Diệp vội mua máy tính, thường xuyên nhìn thấy cô mới an tâm, thỉnh thoảng lại tán gẫu với cô. Mà Song Khánh, dường như cũng không hề giấu cha mẹ điều gì. Từ việc công việc đến cuộc sống sinh hoạt, v…v……. Nghe cô ríu rít kể bao nhiêu chuyện lý thú, ông bà Diệp mới cảm nhận rõ được con gái đã bay đến một nơi cao xa mà họ không thể với tới.
Lần đầu tiên nghe từ miệng Song Khánh cái tên King, hai vợ chồng cũng không để ý. Bởi vì theo sau cái tên đó cô còn nói một tràng dài tiếng anh. Hơn nữa, nước ngoài có một tục lệ, vào nước họ, phải sửa lại cái tên cũ của mình. Bây giờ Song Khánh không còn gọi là Song Khánh nữa, tên cô là Vivian.
King là cấp trên trực tiếp của Song Khánh, mười lần thì có năm lần cô nhắc đến, cứ thế, với tần suất dày đặc của cái tên King, càng ngày càng được đề cập nhiều hơn.
King rất tuấn tú.
King rất có năng lực.
Hôm nay cùng King ra ngoài ăn cơm, anh cười đùa với cô, trước giờ không hề phát hiện anh lại hài hước đến vậy.
King…………
Trong lòng bà Diệp lại một lần nữa dậy sóng.
Bà nói bóng nói gió hỏi về King. Đáng tiếc ở nước ngoài rất coi trọng chuyện riêng tư, ngay cả tiền lương của nhau cũng không được hỏi đến, Song Khánh vừa mới tới đó không bao lâu, nên không biết được nhiều chuyện lắm. Tuy nhiên, Song Khánh càng làm việc ở khách sạn lâu, thì càng biết nhiều về King.
Anh đi du học ở Mỹ về, năm nay ba mươi hai, là người có năng lực, hiện đang làm quản lý cấp cao. Điều kiện trong nhà cũng rất tốt, là con trai độc đinh, trước mắt vẫn độc thân, chưa có đối tượng hẹn hò.
Lấy tiêu chuẩn chọn con rể của bà Diệp mà nói, bà vô cùng hài lòng. Mặc dù tin tức có chút mơ hồ, nhưng nói thế nào, xem chừng cậu ta vẫn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có tiền đồ. Chỉ tiếc khoảng cách địa lý quá xa, không có cách nào tự mình kiểm tra được tính cách người này……….May thay, cơ hội rất nhanh đã đến ——
Lần này mồng một tháng năm nghỉ dài hạn, King và Song Khánh cùng về nước, trên danh nghĩa là nghỉ phép đồng thời xem xét việc làm ăn bên này, nhưng nếu đã đến đây, ắt hẳn sẽ không chỉ vì việc công chứ? Cho dù anh không định tới thăm hỏi gia đình họ, nhưng Song Khánh đã tận tình mời, lý do là cha mẹ muốn cảm ơn anh đã chiếu cố con gái họ, chắc anh cũng sẽ không chối từ.