Trời ngày càng trở lạnh, quần áo mùa đông của mọi người cũng càng đóng dầy hơn. Muôn vàn dịp lễ tết, lễ Giáng sinh, tết nguyên đán, đều rất đúng hẹn mà đến, một năm mới đang tới.
Tuần cuối cùng của năm cũ, còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên đán, không khí lễ tết tràn ngập khắp mọi nơi, khi mọi người tán gẫu cũng đề cập nhiều đến chuyện ăn tết ra sao.
Nhân viên của công ty đa số đều không phải người ở đây, hầu hết mọi người đều dự định về đoàn tụ với gia đình.
“Song Hỉ, cậu cũng sẽ về nhà chứ?”
Song Hỉ ngẩng đầu: “Hở?” Mới biết vừa rồi mình tâm hồn đang ở đâu đâu. Khi phản ứng lại mới ờ một tiếng, gật đầu cái rụp.
Nếu có thể, cậu thật không muốn trở về, cơ mà không về không được.
Mấy ngày trước cha mẹ gọi điện cho cậu, nói dì ba nhà cậu giới thiệu đối tượng cho cậu. Gia cảnh nhà gái không tồi, hơn nữa họ cũng cảm thấy hứng thú với công việc cậu đang làm, bây giờ chờ cậu về, đôi bên sẽ gặp mặt nhau.
Nếu là trước đây, Song Hỉ nhất định sẽ ôm nhiều hi vọng, nhưng bây giờ cậu chẳng trông mong gì hết, thậm chí còn cảm thấy chẳng hứng thú gì sất, chỉ thấy thật phiền phức, lại càng lo lắng.
—— Chuyện này tuyệt đối không thể để Tương Văn Đào biết.
Bởi vì Tương Văn Đào cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu phiền não.
Ngày hôm ấy tiễn mẹ Tương Văn Đào đi rồi, đóng cửa lại, tầm mắt hai người giao nhau.
Giây phút ngắn ngủi ấy qua đi, Tương Văn Đào chợt nhoẻn cười, vén tóc cậu lên mà rằng: “Gặp cha mẹ cũng không khó khăn như tưởng tượng đúng không?”
Lúc ấy cậu chỉ liếc xéo anh, không nói gì. Lời này có thâm ý, cậu không dám tùy tiện trả lời.
Tương Văn Đào đợi một lát cũng không thấy cậu mở miệng, đành phải huỵch toẹt ra: “Song Hỉ, tớ chờ cậu một ngày nào đó sẽ mang tớ về giới thiệu cho cha mẹ cậu.”
Song những lời này, lại trở thành tảng đá đè nặng trong lòng Song Hỉ.
Cậu biết Tương Văn Đào hi vọng một sự đáp lại công bằng. Anh coi trọng cậu, cũng hi vọng cậu có thể coi trọng anh, dẫn anh về gặp cha mẹ cậu, đồng nghĩa với việc trước mặt người nhà mình, cậu thẳng thắn thừa nhận danh phận của anh. Sao cậu có thể không muốn đối đãi với anh như người yêu, mà cho dù là người yêu, cũng giống như chuyện kinh doanh, có qua có lại mới phải đạo. Luôn hi sinh vì một người nhưng không được đáp lại, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi rồi từ bỏ mà thôi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Song Hỉ cũng ngầm hiểu, tận đáy lòng cậu, thật ra rất sợ một ngày nào đó Tương Văn Đào hết hi vọng với mình, sẽ quay lưng bước đi. Giống như Rhett Butler với Scarlett O’Hara, tới khi nàng tỉnh ngộ quay đầu lại, người kia đã không còn yêu nàng nữa. (1)
Thời gian ngày càng rút ngắn, mỗi ngày của Song Hỉ đều trôi qua trong mâu thuẫn.
Tương Văn Đào không thúc giục cậu, thậm chí còn không nhắc lại chuyện này. Anh vẫn đối tốt với cậu như mọi như, tốt đến mức Song Hỉ cảm thấy tội lỗi. Rõ ràng biết Tương Văn Đào đang chờ mình chủ động mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại không hạ nổi quyết tâm. Dù “giấy không thể gói được lửa”, không muốn một ngày nào đó mất đi người này, nhưng cũng sợ phải qua cửa ải của cha mẹ. Giống như đại đa số người, cậu hi vọng dây dẫn của quả bom cháy càng chậm càng tốt…..
Rốt cuộc có một buổi tối, Tương Văn Đào không kiềm chế được, mở miệng thử thăm dò.
Thời sự đang phát sóng chuyện đầu xuân năm mới mọi người đi tàu xe nhiều, đề tài này thực nhạy cảm, Song Hỉ đang định tìm cớ để chuyển đề tài, chợt Tương Văn Đào như nhớ ra, quay đầu hỏi cậu: “Cậu chưa đặt vé phải không?”
Song Hỉ mém chút phun ra ngụm nước vừa trôi xuống khỏi cổ họng.
Tương Văn Đào nhắc: “Chưa đặt thì mau đặt đi. Tuy tớ có người quen, nhưng đặt vé chậm quá sẽ khiến người ta khó xử…..” Nói xong còn để ý cậu: “Cần tớ gọi điện bảo người ta chừa vé lại không?”
Song Hỉ giật mình, chưa kịp nghĩ cho tường tận, đầu đã theo phản xạ gật cái rụp.
Tương Văn Đào vội rút điện thoại ra ngay.
Anh mở bàn phím, giở danh bạ điện thoại ra, rồi như lơ đãng hỏi cậu: “Đặt mấy vé?”
“……..”
Song Hỉ im tịt.
Vấn đề này so với vấn đề trước càng khó trả lời hơn. Tương Văn Đào đang ép cậu tỏ thái độ rõ ràng đây.
Nếu trả lời “một vé”, người này ngoài miệng sẽ không nói gì, nhưng hẳn cậu ấy sẽ lặng im, trong lòng cũng thất vọng ngấm ngầm. Song Hỉ chợt nhận ra mình không hề muốn nhìn thấy ánh mắt anh ảm đạm sau đó còn cố tỏ vẻ vui cười, nếu để những nỗi thất vọng chất chồng lên nhau, Scarlett O’Hara chính là tấm gương tày liếp cho cậu.
Nhưng mà, chẳng lẽ lại mang cậu ấy về thật? Công khai quan hệ của bọn họ?
Có thể dự đoán trước được, năm nay, mình chắc chắn sẽ không được sống yên ổn cho mà xem, nhất định sẽ khuấy động một trận gió lốc kinh thiên động địa, có khi còn bị cha mẹ tống cổ ra khỏi nhà như chơi……
Song Hỉ đấu tranh tư tưởng dữ dội, Tương Văn Đào nhìn cậu vật lộn hồi lâu mà vẫn chưa quyết định được, không nén được tiếng thở dài.
Anh hiểu Song Hỉ không muốn dẫn anh về, thà giữ nguyên tình trạng hiện tại còn hơn làm cho cuộc sống biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nói thật, ông bà Diệp sẽ phản ứng dữ dội như thế nào khi biết chuyện, anh cũng không nắm chắc được. Mặc dù Song Hỉ không quá được cưng chiều, nhưng xét cho cùng, trong nhà họ chỉ có độc một đứa con trai, dẫn cậu ấy vào con đường đoạn tử tuyệt tôn, cha mẹ cậu ấy vui vẻ chấp nhận mới là lạ.
Song Hỉ hẳn là cũng đoán được điều này nên mới sợ hãi như vậy…….
Tương Văn Đào không biết, một tiếng thở dài kia của anh, như thể mũi kim đâm vào tim Song Hỉ, có phần đau nhói.
Cậu hơi khẩn trương quan sát anh, Tương Văn Đào cố mỉm cười trấn an cậu. Tuy nụ cười có hơi miễn cưỡng, song vẫn mang theo ý tứ trấn an.
“Thôi, không làm khó cậu nữa, tớ hiểu mà…..” Có thể do dự lâu như vậy, chứng tỏ mình và cha mẹ cậu ấy nếu đặt lên bàn cân, cậu ấy sẽ không biết chọn bên nào bỏ bên nào, anh đành tự AQ (2), phân lượng giữa mình và cha mẹ cậu ấy ngang nhau đã coi như là tốt lắm rồi. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn thấy thật hụt hẫng……….
Hơi cười khổ, anh cúi đầu gọi điện thoại. Song Hỉ đăm đăm nhìn anh, chợt thấy xúc động.
“Tương Văn Đào!”
Tương Văn Đào mở to mắt, mắt sáng lên ẩn chứa mong đợi.
“………..Hả?”
Thật ra Song Hỉ vừa gọi một tiếng xong thì ngay lập tức hối hận. Sao lại xúc động thế chứ, Tương Văn Đào đã cho mình đường lui, sao mình không thừa cơ thuận gió căng buồm chứ? Cơ mà khi nhìn thấy anh vì một tiếng gọi của mình mà mỏi mắt chờ mong, một chút hối hận kia, chợt tan biến không còn dấu vết.
Miệng Song Hỉ cứ như có ý thức mà tự động phát ra tiếng nói: “……… Hai vé.”
Tương Văn Đào ngẩn nhìn cậu trong chốc lát.
“………… Cậu chắc chứ?”
“………..” Vẫn do dự, nhưng do dự qua đi, Song Hỉ chậm chạp mà kiên quyết gật đầu.
Tương Văn Đào quẳng chiếc di động, tiến lại ôm cậu vào lòng. Anh mạnh bạo xiết lấy cậu, một tay giữ chặt đầu cậu: “Cậu thật tốt……”, anh thì thào nói: “Song Hỉ, cậu thật tốt……….”
Song Hỉ thắt hết cả ruột. Thì ra, muốn người này vui vẻ không khó, chỉ cần một câu nói của cậu.
Cậu do dự một chút, cuối cùng cũng túm lấy lưng áo Tương Văn Đào, đáp lại cái ôm của anh. Người này, cái ôm này, đều là những thứ cậu tham luyến, tuy rằng mới đây thôi cậu vẫn nghĩ đàn ông với đàn ông không phải là một sự kết hợp hoàn hảo, nhưng nếu người đó là Tương Văn Đào, liền cảm thấy tất thảy mọi chuyện cũng không hề quái dị chút nào.
Hai người ôm nhau như vậy một chốc, cuối cùng Tương Văn Đào buông lỏng tay một chút, nhìn vào mắt cậu nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không để một mình cậu đối mặt. Bị đánh thế nào tớ cũng sẽ đỡ thay cậu, hơn nữa, Song Khánh cũng sẽ giúp chúng mình.”
Song Hỉ sợ run.
“Song Khánh………?”
Tương Văn Đào đang vui vẻ, cười tủm tỉm hôn lên môi cậu cái chóc: “Tớ đã mua vé khứ hồi cho cô ấy, nhờ cô ấy quay về trợ giúp.” Ngừng lại, bỏ thêm câu: “Cô ấy là cái bình cứu hỏa, có cô ấy ở đó, chuyện cha mẹ cậu cũng dễ dàng hơn.”
“Cậu nói hết mọi việc với nó?”
“Ừ, nói hết rồi.”
Song Hỉ hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp: “Vậy…. nó….nó….. phản ứng thế nào…….”
Tương Văn Đào hứ một tiếng: “Mắng tớ xối xả chứ còn sao nữa.” Từ ớt nhỏ biến thành Godzilla(3), cách một biển Thái Bình Dương còn nghe được tiếng rít gào của cô nàng.
“Không phải tôi đã bảo anh không được có ý đồ với anh tôi sao?! Tôi mặc kệ mớ rắc rối của anh, anh cứ chờ chết đi!!”
Tương Văn Đào anh lớn bằng ngần này, còn chưa bị ai nhiếc móc như vậy. Nha đầu Song Khánh kia, lúc trước hình tượng nhu mì đáng yêu không lẽ đều là gạt người sao?
Song Hỉ vẻ mặt đau khổ: “Nó nói như vậy thật?”
Tương Văn Đào nhoẻn cười.
“Nha đầu Song Khánh kia cậu còn không hiểu sao? Cô ấy mặc kệ mớ rắc rối của tớ, chẳng lẽ cũng mặc kệ cậu được sao?” Tình anh em lúc bình thường không thể hiện ra, song đến lúc có chuyện lớn xảy ra, mới ý thức được người kia là anh em máu mủ ruột rà với mình, sao có thể bỏ mặc được chứ? Tuy rằng ngoài miệng Song Khánh dứt khoát là vậy, nhưng Tương Văn Đào biết, nếu thật sự có chuyện gì, Song Khánh chắc chắn là đồng minh của họ.
(1) Rhett Butler và Scarlett O’Hara là hai nhân vật chính trong tác phẩm kinh điển nổi tiếng thế giới “Cuốn theo chiều gió” của nhà văn Margaret Mitchell. Nội dung tóm tắt của tác phẩm các bạn có thể vào để tìm hiểu.
Đại khái là nhân vật Rhett Butler sống trong thời miền Nam và miền Bắc nước Mỹ đang xảy ra nội chiến. Rhett Butler nhờ những món hàng kinh doanh vượt biên giới mà có được những món lời kếch sù và trở thành thương gia giàu có. Trong một bữa tiệc, Rhett gặp và yêu Scarlett O’Hara, nhưng lúc này nàng đang thầm yêu đơn phương Ashley nên không để ý đến Rhett. Sau nhiều chuyện xảy ra, dù Scarlett từng thích Ashley, từng lấy Charles, lấy Fank và sinh con cho họ, song Rhett Butler vẫn lấy Scarlett và chiều chuộng nàng vô cùng. Tình yêu của Rhett ban đầu tưởng chừng có vẻ hời hợt nhưng thật ra lại rất sâu đậm. Song do chạy theo mối tình đơn phương với Ashley, Scarlett đã không đáp lại Rhett, cho đến một ngày nàng nhận ra người mình thật sự yêu là Rhett thì lúc này hắn lạnh lùng bảo tình yêu bao năm qua hắn dành cho nàng giờ đã lụi tàn cùng với sự thờ ơ hắn nhận được, chỉ còn lại hai điều nàng ghét nhất là lòng thương hại và nhân từ.
Choáng váng vì những gì nghe thấy nhưng Scarlett vẫn can đảm thổ lộ: “Nhưng em yêu anh “. Rhett thản nhiên đáp lại: “Đó là nỗi bất hạnh của em”. Rồi hắn bảo nàng rằng hắn sắp đi xa và có thể sẽ trở về quê nhà Charleston để tìm lại những ngày xưa cũ êm đềm và đẹp đẽ. Scarlett van lơn: “Ôi anh yêu dấu, em biết làm gì nếu anh đi?” và Rhett trả lời bằng 1 giọng hờ hững nhưng dịu dàng: “Nói thẳng, em yêu ạ, anh đếch cần quan tâm”.
Scarlett lặng lẽ nhìn Rhett bỏ đi và giờ đây nàng nhận ra, vì nàng không hiểu hai người mình yêu nên đã để tuột mất cả hai. Nàng quyết định sẽ trở về Tara, nơi nàng đã từng vực dậy từ trắng tay. Với tính tình mạnh mẽ cứng cỏi, Scarlett tin rằng mình có thể chiếm lại được Rhett. Chưa người đàn ông nào cưỡng lại nàng nếu nàng quyết tâm chinh phục. Tác phẩm kết thúc bằng hình ảnh Scarlett đầy cương nghị đứng trước thềm Tara ngập nắng với câu tiếp sức mạnh quen thuộc của mình: “Sau tất cả, ngày mai là một ngày mới”
Chị Vụ để tên nhân vật là tên tiếng Trung, mém edit nhầm ==”
(2) AQ là nhân vật chính trong tác phẩm “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn. Truyện tóm tắt như sau: “Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. Kết thúc tác phẩm, vì một vụ cướp, bọn cầm quyền không tìm ra thủ phạm nên cần một kẻ thế mạng là AQ, AQ bị mang ra pháp trường xử bắn.
Ở đây ý nói anh Đào tự an ủi bản thân.
(3) Godzilla (Nhật: ゴジラ Gojira) là một kaijū, quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản. Phim đầu tiên của nó là phim 1954 của Ishiro Honda: Godzilla (phim 1954), và từ đó, nó còn xuất hiện nhiều lần nữa, và trở thành một biểu tượng văn hoá. Tổng cộng, Godzilla đã xuất hiện trong 28 phim, tất cả được sản xuất bởi Công ty TNHH Toho, Godzilla cũng xuất hiện trong nhiều truyện tranh, video game, và tiểu thuyết.
Trời ngày càng trở lạnh, quần áo mùa đông của mọi người cũng càng đóng dầy hơn. Muôn vàn dịp lễ tết, lễ Giáng sinh, tết nguyên đán, đều rất đúng hẹn mà đến, một năm mới đang tới.
Tuần cuối cùng của năm cũ, còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên đán, không khí lễ tết tràn ngập khắp mọi nơi, khi mọi người tán gẫu cũng đề cập nhiều đến chuyện ăn tết ra sao.
Nhân viên của công ty đa số đều không phải người ở đây, hầu hết mọi người đều dự định về đoàn tụ với gia đình.
“Song Hỉ, cậu cũng sẽ về nhà chứ?”
Song Hỉ ngẩng đầu: “Hở?” Mới biết vừa rồi mình tâm hồn đang ở đâu đâu. Khi phản ứng lại mới ờ một tiếng, gật đầu cái rụp.
Nếu có thể, cậu thật không muốn trở về, cơ mà không về không được.
Mấy ngày trước cha mẹ gọi điện cho cậu, nói dì ba nhà cậu giới thiệu đối tượng cho cậu. Gia cảnh nhà gái không tồi, hơn nữa họ cũng cảm thấy hứng thú với công việc cậu đang làm, bây giờ chờ cậu về, đôi bên sẽ gặp mặt nhau.
Nếu là trước đây, Song Hỉ nhất định sẽ ôm nhiều hi vọng, nhưng bây giờ cậu chẳng trông mong gì hết, thậm chí còn cảm thấy chẳng hứng thú gì sất, chỉ thấy thật phiền phức, lại càng lo lắng.
—— Chuyện này tuyệt đối không thể để Tương Văn Đào biết.
Bởi vì Tương Văn Đào cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu phiền não.
Ngày hôm ấy tiễn mẹ Tương Văn Đào đi rồi, đóng cửa lại, tầm mắt hai người giao nhau.
Giây phút ngắn ngủi ấy qua đi, Tương Văn Đào chợt nhoẻn cười, vén tóc cậu lên mà rằng: “Gặp cha mẹ cũng không khó khăn như tưởng tượng đúng không?”
Lúc ấy cậu chỉ liếc xéo anh, không nói gì. Lời này có thâm ý, cậu không dám tùy tiện trả lời.
Tương Văn Đào đợi một lát cũng không thấy cậu mở miệng, đành phải huỵch toẹt ra: “Song Hỉ, tớ chờ cậu một ngày nào đó sẽ mang tớ về giới thiệu cho cha mẹ cậu.”
Song những lời này, lại trở thành tảng đá đè nặng trong lòng Song Hỉ.
Cậu biết Tương Văn Đào hi vọng một sự đáp lại công bằng. Anh coi trọng cậu, cũng hi vọng cậu có thể coi trọng anh, dẫn anh về gặp cha mẹ cậu, đồng nghĩa với việc trước mặt người nhà mình, cậu thẳng thắn thừa nhận danh phận của anh. Sao cậu có thể không muốn đối đãi với anh như người yêu, mà cho dù là người yêu, cũng giống như chuyện kinh doanh, có qua có lại mới phải đạo. Luôn hi sinh vì một người nhưng không được đáp lại, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi rồi từ bỏ mà thôi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Song Hỉ cũng ngầm hiểu, tận đáy lòng cậu, thật ra rất sợ một ngày nào đó Tương Văn Đào hết hi vọng với mình, sẽ quay lưng bước đi. Giống như Rhett Butler với Scarlett O’Hara, tới khi nàng tỉnh ngộ quay đầu lại, người kia đã không còn yêu nàng nữa. ()
Thời gian ngày càng rút ngắn, mỗi ngày của Song Hỉ đều trôi qua trong mâu thuẫn.
Tương Văn Đào không thúc giục cậu, thậm chí còn không nhắc lại chuyện này. Anh vẫn đối tốt với cậu như mọi như, tốt đến mức Song Hỉ cảm thấy tội lỗi. Rõ ràng biết Tương Văn Đào đang chờ mình chủ động mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại không hạ nổi quyết tâm. Dù “giấy không thể gói được lửa”, không muốn một ngày nào đó mất đi người này, nhưng cũng sợ phải qua cửa ải của cha mẹ. Giống như đại đa số người, cậu hi vọng dây dẫn của quả bom cháy càng chậm càng tốt…..
Rốt cuộc có một buổi tối, Tương Văn Đào không kiềm chế được, mở miệng thử thăm dò.
Thời sự đang phát sóng chuyện đầu xuân năm mới mọi người đi tàu xe nhiều, đề tài này thực nhạy cảm, Song Hỉ đang định tìm cớ để chuyển đề tài, chợt Tương Văn Đào như nhớ ra, quay đầu hỏi cậu: “Cậu chưa đặt vé phải không?”
Song Hỉ mém chút phun ra ngụm nước vừa trôi xuống khỏi cổ họng.
Tương Văn Đào nhắc: “Chưa đặt thì mau đặt đi. Tuy tớ có người quen, nhưng đặt vé chậm quá sẽ khiến người ta khó xử…..” Nói xong còn để ý cậu: “Cần tớ gọi điện bảo người ta chừa vé lại không?”
Song Hỉ giật mình, chưa kịp nghĩ cho tường tận, đầu đã theo phản xạ gật cái rụp.
Tương Văn Đào vội rút điện thoại ra ngay.
Anh mở bàn phím, giở danh bạ điện thoại ra, rồi như lơ đãng hỏi cậu: “Đặt mấy vé?”
“……..”
Song Hỉ im tịt.
Vấn đề này so với vấn đề trước càng khó trả lời hơn. Tương Văn Đào đang ép cậu tỏ thái độ rõ ràng đây.
Nếu trả lời “một vé”, người này ngoài miệng sẽ không nói gì, nhưng hẳn cậu ấy sẽ lặng im, trong lòng cũng thất vọng ngấm ngầm. Song Hỉ chợt nhận ra mình không hề muốn nhìn thấy ánh mắt anh ảm đạm sau đó còn cố tỏ vẻ vui cười, nếu để những nỗi thất vọng chất chồng lên nhau, Scarlett O’Hara chính là tấm gương tày liếp cho cậu.
Nhưng mà, chẳng lẽ lại mang cậu ấy về thật? Công khai quan hệ của bọn họ?
Có thể dự đoán trước được, năm nay, mình chắc chắn sẽ không được sống yên ổn cho mà xem, nhất định sẽ khuấy động một trận gió lốc kinh thiên động địa, có khi còn bị cha mẹ tống cổ ra khỏi nhà như chơi……
Song Hỉ đấu tranh tư tưởng dữ dội, Tương Văn Đào nhìn cậu vật lộn hồi lâu mà vẫn chưa quyết định được, không nén được tiếng thở dài.
Anh hiểu Song Hỉ không muốn dẫn anh về, thà giữ nguyên tình trạng hiện tại còn hơn làm cho cuộc sống biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nói thật, ông bà Diệp sẽ phản ứng dữ dội như thế nào khi biết chuyện, anh cũng không nắm chắc được. Mặc dù Song Hỉ không quá được cưng chiều, nhưng xét cho cùng, trong nhà họ chỉ có độc một đứa con trai, dẫn cậu ấy vào con đường đoạn tử tuyệt tôn, cha mẹ cậu ấy vui vẻ chấp nhận mới là lạ.
Song Hỉ hẳn là cũng đoán được điều này nên mới sợ hãi như vậy…….
Tương Văn Đào không biết, một tiếng thở dài kia của anh, như thể mũi kim đâm vào tim Song Hỉ, có phần đau nhói.
Cậu hơi khẩn trương quan sát anh, Tương Văn Đào cố mỉm cười trấn an cậu. Tuy nụ cười có hơi miễn cưỡng, song vẫn mang theo ý tứ trấn an.
“Thôi, không làm khó cậu nữa, tớ hiểu mà…..” Có thể do dự lâu như vậy, chứng tỏ mình và cha mẹ cậu ấy nếu đặt lên bàn cân, cậu ấy sẽ không biết chọn bên nào bỏ bên nào, anh đành tự AQ (), phân lượng giữa mình và cha mẹ cậu ấy ngang nhau đã coi như là tốt lắm rồi. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn thấy thật hụt hẫng……….
Hơi cười khổ, anh cúi đầu gọi điện thoại. Song Hỉ đăm đăm nhìn anh, chợt thấy xúc động.
“Tương Văn Đào!”
Tương Văn Đào mở to mắt, mắt sáng lên ẩn chứa mong đợi.
“………..Hả?”
Thật ra Song Hỉ vừa gọi một tiếng xong thì ngay lập tức hối hận. Sao lại xúc động thế chứ, Tương Văn Đào đã cho mình đường lui, sao mình không thừa cơ thuận gió căng buồm chứ? Cơ mà khi nhìn thấy anh vì một tiếng gọi của mình mà mỏi mắt chờ mong, một chút hối hận kia, chợt tan biến không còn dấu vết.
Miệng Song Hỉ cứ như có ý thức mà tự động phát ra tiếng nói: “……… Hai vé.”
Tương Văn Đào ngẩn nhìn cậu trong chốc lát.
“………… Cậu chắc chứ?”
“………..” Vẫn do dự, nhưng do dự qua đi, Song Hỉ chậm chạp mà kiên quyết gật đầu.
Tương Văn Đào quẳng chiếc di động, tiến lại ôm cậu vào lòng. Anh mạnh bạo xiết lấy cậu, một tay giữ chặt đầu cậu: “Cậu thật tốt……”, anh thì thào nói: “Song Hỉ, cậu thật tốt……….”
Song Hỉ thắt hết cả ruột. Thì ra, muốn người này vui vẻ không khó, chỉ cần một câu nói của cậu.
Cậu do dự một chút, cuối cùng cũng túm lấy lưng áo Tương Văn Đào, đáp lại cái ôm của anh. Người này, cái ôm này, đều là những thứ cậu tham luyến, tuy rằng mới đây thôi cậu vẫn nghĩ đàn ông với đàn ông không phải là một sự kết hợp hoàn hảo, nhưng nếu người đó là Tương Văn Đào, liền cảm thấy tất thảy mọi chuyện cũng không hề quái dị chút nào.
Hai người ôm nhau như vậy một chốc, cuối cùng Tương Văn Đào buông lỏng tay một chút, nhìn vào mắt cậu nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không để một mình cậu đối mặt. Bị đánh thế nào tớ cũng sẽ đỡ thay cậu, hơn nữa, Song Khánh cũng sẽ giúp chúng mình.”
Song Hỉ sợ run.
“Song Khánh………?”
Tương Văn Đào đang vui vẻ, cười tủm tỉm hôn lên môi cậu cái chóc: “Tớ đã mua vé khứ hồi cho cô ấy, nhờ cô ấy quay về trợ giúp.” Ngừng lại, bỏ thêm câu: “Cô ấy là cái bình cứu hỏa, có cô ấy ở đó, chuyện cha mẹ cậu cũng dễ dàng hơn.”
“Cậu nói hết mọi việc với nó?”
“Ừ, nói hết rồi.”
Song Hỉ hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp: “Vậy…. nó….nó….. phản ứng thế nào…….”
Tương Văn Đào hứ một tiếng: “Mắng tớ xối xả chứ còn sao nữa.” Từ ớt nhỏ biến thành Godzilla(), cách một biển Thái Bình Dương còn nghe được tiếng rít gào của cô nàng.
“Không phải tôi đã bảo anh không được có ý đồ với anh tôi sao?! Tôi mặc kệ mớ rắc rối của anh, anh cứ chờ chết đi!!”
Tương Văn Đào anh lớn bằng ngần này, còn chưa bị ai nhiếc móc như vậy. Nha đầu Song Khánh kia, lúc trước hình tượng nhu mì đáng yêu không lẽ đều là gạt người sao?
Song Hỉ vẻ mặt đau khổ: “Nó nói như vậy thật?”
Tương Văn Đào nhoẻn cười.
“Nha đầu Song Khánh kia cậu còn không hiểu sao? Cô ấy mặc kệ mớ rắc rối của tớ, chẳng lẽ cũng mặc kệ cậu được sao?” Tình anh em lúc bình thường không thể hiện ra, song đến lúc có chuyện lớn xảy ra, mới ý thức được người kia là anh em máu mủ ruột rà với mình, sao có thể bỏ mặc được chứ? Tuy rằng ngoài miệng Song Khánh dứt khoát là vậy, nhưng Tương Văn Đào biết, nếu thật sự có chuyện gì, Song Khánh chắc chắn là đồng minh của họ.
() Rhett Butler và Scarlett O’Hara là hai nhân vật chính trong tác phẩm kinh điển nổi tiếng thế giới “Cuốn theo chiều gió” của nhà văn Margaret Mitchell. Nội dung tóm tắt của tác phẩm các bạn có thể vào đây để tìm hiểu.
Đại khái là nhân vật Rhett Butler sống trong thời miền Nam và miền Bắc nước Mỹ đang xảy ra nội chiến. Rhett Butler nhờ những món hàng kinh doanh vượt biên giới mà có được những món lời kếch sù và trở thành thương gia giàu có. Trong một bữa tiệc, Rhett gặp và yêu Scarlett O’Hara, nhưng lúc này nàng đang thầm yêu đơn phương Ashley nên không để ý đến Rhett. Sau nhiều chuyện xảy ra, dù Scarlett từng thích Ashley, từng lấy Charles, lấy Fank và sinh con cho họ, song Rhett Butler vẫn lấy Scarlett và chiều chuộng nàng vô cùng. Tình yêu của Rhett ban đầu tưởng chừng có vẻ hời hợt nhưng thật ra lại rất sâu đậm. Song do chạy theo mối tình đơn phương với Ashley, Scarlett đã không đáp lại Rhett, cho đến một ngày nàng nhận ra người mình thật sự yêu là Rhett thì lúc này hắn lạnh lùng bảo tình yêu bao năm qua hắn dành cho nàng giờ đã lụi tàn cùng với sự thờ ơ hắn nhận được, chỉ còn lại hai điều nàng ghét nhất là lòng thương hại và nhân từ.
Choáng váng vì những gì nghe thấy nhưng Scarlett vẫn can đảm thổ lộ: “Nhưng em yêu anh “. Rhett thản nhiên đáp lại: “Đó là nỗi bất hạnh của em”. Rồi hắn bảo nàng rằng hắn sắp đi xa và có thể sẽ trở về quê nhà Charleston để tìm lại những ngày xưa cũ êm đềm và đẹp đẽ. Scarlett van lơn: “Ôi anh yêu dấu, em biết làm gì nếu anh đi?” và Rhett trả lời bằng giọng hờ hững nhưng dịu dàng: “Nói thẳng, em yêu ạ, anh đếch cần quan tâm”.
Scarlett lặng lẽ nhìn Rhett bỏ đi và giờ đây nàng nhận ra, vì nàng không hiểu hai người mình yêu nên đã để tuột mất cả hai. Nàng quyết định sẽ trở về Tara, nơi nàng đã từng vực dậy từ trắng tay. Với tính tình mạnh mẽ cứng cỏi, Scarlett tin rằng mình có thể chiếm lại được Rhett. Chưa người đàn ông nào cưỡng lại nàng nếu nàng quyết tâm chinh phục. Tác phẩm kết thúc bằng hình ảnh Scarlett đầy cương nghị đứng trước thềm Tara ngập nắng với câu tiếp sức mạnh quen thuộc của mình: “Sau tất cả, ngày mai là một ngày mới”
Chị Vụ để tên nhân vật là tên tiếng Trung, mém edit nhầm ==”
() AQ là nhân vật chính trong tác phẩm “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn. Truyện tóm tắt như sau: “Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. Kết thúc tác phẩm, vì một vụ cướp, bọn cầm quyền không tìm ra thủ phạm nên cần một kẻ thế mạng là AQ, AQ bị mang ra pháp trường xử bắn.
Ở đây ý nói anh Đào tự an ủi bản thân.
() Godzilla (Nhật: ゴジラ Gojira?) là một kaijū, quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản. Phim đầu tiên của nó là phim của Ishiro Honda: Godzilla (phim ), và từ đó, nó còn xuất hiện nhiều lần nữa, và trở thành một biểu tượng văn hoá. Tổng cộng, Godzilla đã xuất hiện trong phim, tất cả được sản xuất bởi Công ty TNHH Toho, Godzilla cũng xuất hiện trong nhiều truyện tranh, video game, và tiểu thuyết.