Họ lên đến đỉnh đèo thì thấy Tinh Á đã đứng đợi sẵn, bóng dáng màu đen chìm vào trong màu đen thực sự rất lạnh lẽo, hiu quạnh và cô độc, Eagle và W đã tụ tập đông đủ, mọi người khuyên can nhưng cũng không thay đổi được gì.
- Tinh Á, em đừng đua được không? Coi như anh van xin em đó, em giận anh thì cũng được, đừng đua mà.- Thần Phong ôm lấy cô thật chặt, tiếng anh văng vẳng bên tai cô, hơi thở gấp gáp lo lắng làm trái tim cô khẽ nhói lên, hình ảnh hạnh phúc bên Phong, hình ảnh người mẹ, hình ảnh Đan hiện lên trước mắt cô, nhưng mọi thứ đều dần mờ nhạt, chỉ còn khoảng không tối đen, lạnh lẽo trước mặt. Cô quay lại ôm cổ Phong, hôn anh thật sâu đến nỗi anh cảm thấy rằng đây là nụ hôn thật lòng nhất của cô, nụ hôn mãnh liệt nhất trong số những nụ hôn của cô từ lúc quen anh đến giờ, chẳng lẽ nụ hôn này sẽ là dấu chấm hết cho mối tình của cô và anh sao?
- Thần Phong, đây là lần cuối cùng em nói, EM YÊU ANH, CHỈ YÊU MÌNH ANH….đến chết….- Cô rời khỏi vòng tay anh rồi tiến đến chỗ chiếc xe của mình. Hai từ cuối cùng “đến chết” anh chỉ nghe loáng thoáng, anh đã không cản được cô, tình yêu của anh không đủ lớn để ngăn cản bước chân cô bởi vì cô chỉ yêu anh bằng trái tim, không yêu bằng lí trí nên cho dù bây giờ anh có chết ngay trước mắt cô cũng chưa chắc đã cản được cô. Anh bất lực nhìn cô đi vào chỗ chết, tấm thân cao lớn,phong độ rạng ngời của anh bây giờ không khác gì một cái xác không hồn, anh đứng đó nhìn cô, chỉ cần cô đi đâu anh nguyện sẽ theo cô đến đó.
- Không hối tiếc chứ?- An hỏi.
- Nếu cậu muốn rút lui thì cứ việc.- Nói xong, cô bỏ lên xe, đóng cửa lại rồi khởi động máy. An biết bây giờ đã quá trễ để quay đầu rồi, chi bằng kết thúc như thế này đi, cả hai sẽ thanh thản hơn. Hai chiếc xe phóng vèo đi chỉ để lại phía sau những bụi khói, đoạn đèo vừa có nhiều khúc cua gấp, đường lại tối, mà đang xuống dốc…không ai dám nghĩ đến viễn cảnh tiếp theo chỉ chăm chú nghe tiếng động cơ từ xa vọng lại,trong trận đua này, cơ hội sống sót là rất hiếm.
An tăng tốc lực nhưng không vượt nổi Tinh Á, đến một đoạn cua gấp, vô lăng của An không hiểu sao lại không thể điều khiển được, trước mặt là vực sâu, chỉ có nước chết, thắng lại cũng không kịp đã quá sát với hành lang bảo vệ, trong giây phút tử thần đứng trước mặt
đó, An đã liều mình mở cửa xe và nhảy xuống, thân thể va đập xuống đường, máu chảy ra xối xả, chiếc xe lao xuống vực nghe uỳnh một cái rồi nổ, âm thanh đó ai cũng nghe thấy, không cần biết là xa hay gần,mọi người lái xe xuống thì thấy An nằm giữa đường nhưng không thấy Tinh Á đâu.
Còn về phần Tinh Á, cô chỉ biết đua mà không quan tâm gì, đến khi nghe tiếng uỳnh ban nãy thì cô mới thắng lại nhưng chân thắng của
cô cũng không thắng nổi, hoàn toàn vô tác dụng, ban nãy cô cũng không kiểm tra xe kỹ, trước mặt là con dốc hun hút, không thắng được, hơn nữa trước mặt là một khúc cua, kiểu này chỉ còn cách liều mạng thôi,ít nhất là vô lăng của cô vẫn còn tác dụng, trước mắt là đích rồi
nhưng…..nhưng….vách đá xuất hiện trước mặt, không kịp cua cũng không thể thắng lại, trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh của những
người cô thương yêu: Đan, Phong, mẹ, bộ ba 16T và cả An nữa, “coi như anh van xin em đó”- tiếng cầu khẩn của Phong vang lên bên tai cô,
trong một phút cuối cùng trước khi xe đâm vào vách đá sừng sững trước mặt, cô đã chọn cách nhảy xuống. Uỳnh, chiếc xe đâm thẳng vào vách đá rồi bốc cháy. Mọi người lại lái xe xuống, trước mặt họ là chiếc xe đang bốc cháy. Phong như hóa điên, lao đến bên chiếc xe đang bốc cháy.
- TINH Á, TINH Á…- Phong gào lên, Nam và Quân phải lao đến cản anh lại.
- Phong, bình tĩnh lại đi.- Nam can.
- Bỏ mình ra, mình phải đến đó, các cậu bỏ mình ra.- Phong cố vùng tay ra nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của Quân và Nam.
Chiếc xe nổ uỳnh lên, mọi người thẫn thờ nhìn, không thể cứu được nữa rồi, An cố lê lết đến chỗ Phong, nước mắt trào ra. Kết thúc
của cô và Tinh Á là vậy sao?
- Tinh Á, mình sai rồi, Tinh Á à, mình đã rất hối hận nhưng tất cả đã không kịp quay đầu trở lại nữa rồi. Tinh Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – An gào lên trong tuyệt vọng, đã quá trễ để làm lại tất cả.
Quân lững thững đi bộ xuống dưới con dốc, vòng qua khúc cua, anh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, anh vẫn tin rằng Tinh Á chưa chết. Trước đây anh cũng đã từng nghe anh Tân kể Tinh Á có thể nhảy từ trên xe xuống mặc cho chiếc xe đó đang chạy, anh Tân đã chứng kiến tận mắt đến nổi không muốn tin cũng không được nên lần này không có gì chắc chắn là Tinh Á đã chết. Một vật gì đó phát ra thứ ánh sáng kì lạ trong bụi rậm ven đường thu hút cái nhìn của anh. Thứ ánh sáng này anh thấy quen quen, hình như mới nhìn thấy nó ở đâu đây. Anh khẽ tiến đến bụi rậm,dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, một cái xác, chính xác là một người toàn thân đẫm máu, cái vật phát sáng đó là chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay áp út, khuôn mặt cũng dính máu, anh không thể nhìn rõ được, nhưng rõ ràng là còn thở. Anh gọi điện cho Phong.Quân: Mọi người xuống đây đi, nhanh lên, mang theo xe xuống.
Phong: Làm gì?
Quân: Tinh Á, cô ấy ở dưới này.(cúp máy)
Tuy máu me be bét nhưng anh vẫn nhận ra đây là Tinh Á vì chiếc nhẫn này là một cặp cùng với chiếc nhẫn của Phong mà hồi trước Phong có nói đây là chiếc nhẫn có khả năng phát sáng trong bóng tối gần giống dạ quang và chỉ có anh và Tinh Á mới có vì chính anh là người đặt làm.Ban ngày nhìn vào thì chỉ là một chiếc nhẫn bình thường nhưng ban đêm thì nó tạo ra sự khác biệt.
Mọi người đã xuống đến nơi, trong ánh đèn của xe ô tô, ai cũng nhìn ra đó là Tinh Á. Họ đâu biết trong lúc cô nhảy thì đã lăn xuống đoạn dốc này. Phong lao đến ôm lấy cô, nước mắt anh trào ra.
- Tinh Á, cảm ơn em, cảm ơn vì em đã không bỏ rơi anh.- P…h…o…n…g…- Cô gọi anh một cách khó khăn rồi ngất đi.
- Mau đưa đến bệnh viện thôi, nhanh lên nếu không sẽ không cứu được đâu.- Nam hối.
Đoàn người lại lái xe đưa An và Tinh Á vô bệnh viện, ai cũng không thể nào tin nổi sao lại có kẻ nhảy xuống xe trong lúc xe đang lao với
tốc độ kinh khủng như vậy mà vẫn sống sót, quả lại chuyện lạ nhất trong lịch sử……………………….
Tại bệnh viện, Khiết An, Nhã Đan, Tinh Á được nằm chung một phòng, hai người kia thì ngồi trên giường nhìn Tinh Á, cô vẫn bất
tỉnh nhân sự.
- Sao hả? Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?- Đan cười nhạt, hỏi.
- Chúng tôi đã kết thúc rồi, cho đến bây giờ tôi đã nhận ra cho dù tôi có cố gắng làm bất cứ điều gì thì trong tim cô ấy cũng không còn hình ảnh của tôi nữa. Đợi khi cô ấy tỉnh dậy tôi sẽ đi đến một nơi khác,hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô ấy.- An cúi gằm mặt xuống nói.
- Đồ ngốc.
- Hử?
- Tôi nói cậu là đồ ngốc, cho dù cậu có chết thì cô ấy vẫn coi cậu là bạn thân tốt nhất. Lúc đầu thấy cô ấy tự cắt cổ tay dưới trời mưa, tôi
sợ hơn là nhìn thấy mấy đứa nghiện ma túy. Suốt thời gian sau đó cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng đến tôi cho đến khi tôi giới thiệu cô ấy vào Eagle thì cô ấy mới mở lòng hơn được một chút, bao nhiêu năm luôn ở bên cô ấy như hình với bóng nhưng tôi cảm thấy rằng tôi chỉ mãi là bản sao của cậu trong mắt cô ấy, cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Cậu đã bỏ rơi cô ấy nhưng cô ấy chẳng hề hận cậu, trong tim cô ấy vị trí của cậu mãi mãi không thể đánh đổi được trong khi tôi thì bám cô ấy thì cô ấy chẳng để tâm một chút nào. Tôi đã từng hận cậu.-
Đan nói đều đều không chút cảm xúc.
- Tôi…..- An đưa tay lên che miệng. Cô không nghĩ là suốt thời gian qua, Tinh Á vẫn xem cô là bạn, tại sao cô không nhận ra điều đó sớm
hơn để rồi hành động ngu ngốc thế này? Nếu Tinh Á không tỉnh dậy nữa thì sao?
- Thật sự chúng ta đã đi quá xa rồi, không thể quay đầu lại nữa sao?-
Đan ngửa mặt lên hỏi nhưng không có câu trả lời.
Trong khi đó bên ngoài phòng bệnh, bà Minh Châu ngất lên ngất xuống mấy lần, tại sao con gái bà cứ phải sống khổ sống sở thế này, nó có
tội tình gì chứ?
- Mẹ, con xin lỗi, con đã không cản được Tinh Á.- Hồng Quân gục đầu xuống nói.
- Ban nãy bác sĩ nói Tinh Á có thể không tỉnh lại sao? Tại sao lại không thể tỉnh dậy chứ?- Bà Minh Châu thất thần hỏi.
- Nhất định Tinh Á sẽ tỉnh lại mà mẹ, mẹ hãy tin là như vậy đi.- Hồng Quân cố trấn an mẹ mặc dù anh biết khả năng có thể phục hồi là rất
khó.
- Lần trước Tinh Á cũng nhảy xuống một lần rồi nhưng không nặng thế này, có lẽ lần này….- Anh Tân khẽ lắc đầu, anh không thể nói tiếp vế sau.
- Nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại.- Nam nói.
- ………- Phong thì ngồi im lặng như một cái xác không hồn, anh không muốn cô ra đi như vậy. Chuyện của cô và anh không thể kết thúc
như vậy, anh không muốn chấp nhận cái kết này, không muốn một chút nào.
……………………………………………………………………..
Hai tháng sau……………………………………………………………………….
- Mọi người ơi, chị Tinh Á tỉnh lại rồi.- Một đàn em chạy ra thông báo.
- Hả?- Mọi người lao đến bệnh viện.
Tinh Á ngồi trên chiếc giường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, mọi người mừng rỡ chạy vào phòng bệnh.
- Tinh Á, em, ……..- Phong lao đến ôm cô.
- Anh….
- Ừ, là anh đây. Tinh Á, cảm ơn em.- Phong cười.
- Anh….là….ai? Tôi có quen anh sao?- Cô nhìn anh.
- Em…………..- nụ cười trên môi Phong tắt hẳn.
- Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?- Cô ôm lấy đầu.
- Em không nhớ gì sao?
- Nhớ? Tôi không nhớ, tại sao tôi không nhớ gì cả? Tên tôi là gì? Tôi là ai? Mấy người là ai? Tôi …….- Cô ôm đầu rồi hỏi, ngay cả bản
thân mình cô cũng không nhớ.
- Cô ấy bị mất trí nhớ rồi. Do chấn động nên không thể nhớ được gì cả.- Bác sĩ Khả Tâm đi vào, nói.
- Chẳng lẽ không phục hồi được sao?- Đan hỏi.
- Tôi không chắc, tốt nhất là chúng ta nên từ từ gợi lại những gì đáng nhớ của cô ấy, ví dụ là một hành động hay câu chuyện gì đó gây ấn
tượng với cô ấy.- Khả Tâm nói.
- A~, honey, em còn nhớ anh không? Anh là anh chàng đẹp trai nhất trên thế giới đấy.- Nam cười một cách tự nhiên và tự tin.
- Honey, tôi…là honey của anh à?- Cô ngây người hỏi lại.
- À, ừ, em có nhớ không?- Nam gật đầu như gà mổ thóc.
- A, tôi nhớ rồi, tôi nhớ ra rồi, anh là Triệu Thần Phong.- Cô cười.
- Ack, em nhầm rồi, anh là thiếu gia Bảo Tấn Nam, đẹp traiiiiiiii.
- Anh là Quân phải không?- Cô quay sang hỏi Phong.
- Hả? Em không nhớ anh thật sao?- Phong buồn bã.
- Tôi không nhớ ai với ai cả. Chuyện gì thế này?- Cô cúi đầu hỏi lại.
Mọi người nhìn nhau, thà cô không nhớ gì còn hơn là nhầm nhọt kiểu này.
- Tinh Á, mình iu cậu.- An lao đến thơm lên má cô rồi nháy mắt. Ngày còn nhỏ, An chuyên môn làm như vậy với cô.
- Cậu bị les à?- Cô tức giận hỏi lại.
- Không nhớ sao?- An buồn thiu.
- Tôi muốn nghĩ ngơi.- Cô cũng buồn, nằm xuống rồi trùm mền lại.
- Tôi nghĩ mọi người cũng nên về nghỉ đi, ngày mai hãy đến thăm.- Khả Tâm nói.
Phong lật tung mền ra, kéo cô dậy rồi hôn cô một cái thật sâu, cô đơ ra không hiểu gì cả. Một lúc sau anh mới buông cô ra.- Anh mới là
Triệu Thần Phong, em nhớ cho rõ đó.- Nói xong anh bỏ ra ngoài. Mọi người cũng đi ra. Cánh cửa phòng cô vừa khép lại, trên môi ai đó nở ra một nụ cười.- Dĩ nhiên tôi nhớ chứ, nhưng mà tôi nghĩ chỉ có cánh này mới giúp mọi người không ai phải khó xử, cái kết này cũng rất hay phải không?
- Không hay một chút nào cả.- Đan bước vào. Nãy giờ cô vẫn đứng bên ngoài nghe.
Từ lúc Tinh Á nhớ nhầm người là cô đã nghi rồi.
- Đúng là mình vẫn không qua được mắt cậu.- Cô cười nhạt.
- Làm như vậy để được cái gì, mình và Khiết An đã kết thân rồi đâu còn gì khó xử nữa?
- Thật sao? Hừm, sao không nói sớm? Nhưng mà mình không muốn…..Phong….
- Cậu vẫn giận anh ấy sao?
- Ừm, có lẽ mình không còn yêu anh ấy như trước nữa rồi.
- Đồ điên, không yêu thì chia tay ai ép đâu?
- Cậu nghĩ anh ấy chịu chia tay sao?
- Chứ cậu làm vậy chỉ khiến anh ấy càng bám lấy cậu thôi.
- Có lẽ nên kết thúc…..mình đã quá mệt mỏi rồi.- Cô thở dài.
-……………………………mình chịu thua cậu
luôn…………….- Đan nhún vai.
- …………………….thì vốn dĩ cậu không bao giờ thắng mình mà.- Cô cười.Có lẽ cô và anh sẽ có một cái kết khác, không tệ như thế này……………^^!
Hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo đều đăng tin “Âu Đình có nguy cơ bị phá sản”. Sự việc chưa ra sao mà đám phóng viên
đã có bài viết gây sốt như vậy chứng tỏ các cổ đông của Âu Đình quyết tâm lật đổ Âu Đình đây mà, xem ra họ đã quên mất sự tồn tại của Tinh Á
rồi, phen này cô không mạnh tay thì không ổn. Đan đến trường một mình bởi vì Tinh Á đang bận giải quyết công việc của tập đoàn nên không thể
đi học được.
Vừa đến trường thì Đan đã thấy Bảo Ngọc đang bị một đám con gái nhà giàu xỉa xói, mọi người thì bàn tán.
- Thôi, lo về bán bớt quần áo đi lấy tiền mà trang trải cuộc sống, tập đoàn sắp phá sản rồi thì đi học làm gì, trường này không dạy con nhà
nghèo đâu.
- Đúng đó, ở đây học chỉ làm bẩn thanh danh trường thôi.
- Tập đoàn phá sản liệu sau này chúng tôi có còn gặp lại cậu không nhỉ Bảo Ngọc?
- Ôh, bà chị gái xinh đẹp của cậu đâu rồi, không dám đến trường hả?
- Bảo Ngọc à, nhan sắc của cậu và chị gái cậu cũng thuộc dạng sắc nước hương trời, nếu Âu Đình sụp đổ, hai người chỉ cần kiếm một đại gia là
sống sung sướng cả đời a.
- Haha, giờ thì đến cả Eagle cũng không cần cậu nữa rồi, cậu thật tội nghiệp! – Ôi, con cún đáng thương quá đi.
- Nhà mình đang tuyển osin đó, cậu vào làm nhé? Haha.
Cả trường bỗng dưng ngừng bàn tán về chuyện tập đoàn Âu Đình vì có một chiếc xe ferrari màu đen bóng loáng tiến vào trường, loại siêu xe này
chỉ có Quân, Phong, Nam mới có thôi, vậy mà giờ lại có một chiếc oách một cô gái xinh đẹp, chiếc áo sơ-mi màu đen đi kèm chiếc quần đùi jean
màu trắng, đôi giày cao gót đính những hạt pha lê cực nhỏ, lấp lánh rất đẹp, tóc uốn nhẹ bồng bềnh thật nữ tính nhưng khuôn mặt lại lạnh
lẽo như băng tuyết vĩnh cửu vậy. Cô tiến lại gần Bảo Ngọc rồi quét tia nhìn lạnh lẽo qua đám tiểu thư đó làm họ cảm thấy lạnh sống lưng.
- Bảo Ngọc, em không cần để ý những gì bọn họ nói, cứ học tập bình thường đi.- Tinh Á lạnh lùng nói với nó sau đó quay qua đám tiểu thư
nhà giàu rồi nở một nụ cười đẹp đến rung động hồn người nhưng họ đâu có biết nụ cười đó có hàm ý gì. Đan bước tới bên cô.- Mình tưởng cậu
không đi học.
- À mình định nghỉ nhưng lại đến vì thấy công việc của Âu Đình cũng không đến mức nghiêm trọng để mình trực tiếp ra tay giải quyết nên lại
đến trường.Bây giờ đám tiểu thư đó mới ngã ngửa, cô gái xinh đẹp này là chị gái của Bảo Ngọc. Âu Đình sắp bị phá sản vậy mà cô vẫn còn bảo là không
nghiêm trọng, thật không hiểu nổi bộ óc thông minh đó đã sắp sẵn kế hoạch nào. Mọi người thắc mắc không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn
phải lên lớp học, Bảo Ngọc cũng vậy.
- Đan, mọi việc ở đây mình nhờ cậu giải quyết đó, đừng để ai đụng đến Bảo Ngọc, kẻ nào cả gan thì cậu cứ xử thẳng tay, hậu quả để mình giải
quyết.
- Ok, mình đang ngứa ngáy tay chân đây, lâu ngày không khởi động xương cốt thấy khó chịu quá, haha.- Đan cười rồi đi lên lớp.
Tinh Á thì lên phòng hiệu trưởng xin bảo lưu điểm sau đó gọi Phong ra vườn hoa phía sau nói chuyện.
- Tinh Á, chuyện trên mấy tờ báo lá cải đó là thật à? Em ổn chứ?-
Phong lo lắng ôm chầm lấy cô. Thiếu hơi cô là anh không thể chịu nổi được.
- Có lẽ em phải xa anh một thời gian đó.
- Anh không chịu nổi đâu.
- Anh đang mè nheo em đó hả? Sau khi giải quyết hết công việc em sẽ bù đắp cho anh. Được chứ?
- Ừm, anh không giúp gì được cho em, anh thật vô dụng phải không?Đáp lại anh là nụ hôn của cô, cô ôm anh rồi hôn thật lâu khiến anh cảm
thấy ngây ngất, mê muội. Cô rời đi mà anh vẫn còn chìm trong mê say ngọt ngào do nụ hôn cô đem đến, anh chỉ nghe loáng thoáng là “nếu có
chuyện gì đó xảy ra…thì anh vẫn sẽ tha thứ cho em nhé, em không muốn làm vậy đâu nhưng em xin lỗi, mong anh sẽ hiểu cho em…”. Anh không
hiểu ý cô là gì nhưng có vẻ như vụ này có liên quan đến anh. Mặc kệ là có liên quan hay không liên quan, anh chỉ cần cô nhanh chóng giải
quyết công việc rồi trở về bên anh là được rồi, những chuyện khác anh không quan tâm.
- Không biết chuyện này honey xử lí ra sao? Tiếc là chúng ta không
giúp được gì cho honey.- Nghe đến từ “honey” là biết Bảo Tấn Nam nói rồi.
- Các cổ đông lớn đều rời bỏ tập đoàn Âu Đình mà đi góp vốn đầu tư nơi khác, không phá sản thì cũng chịu tổn thất rất lớn, nghe nói bà chủ
tịch (là bà nội của Tinh Á và Bảo Ngọc) đã suy sụp tinh thần rồi đó, bà ấy hình như đang giao toàn quyền cho Tinh Á quyết định hay sao đó?-
Hồng Quân lo lắng.
- Các cổ đông đó góp vốn vào tập đoàn nào vậy?- Phong hỏi.
- Nghe nói là góp vốn vào tập đoàn nhà mình, nhà cậu và nhà Quân.- Bảo Tấn Nam đáp.
Nghe đến đó, cả ba người họ đều giật mình, ngay cả Bảo Tấn Nam cũng bất ngờ với câu trả lời của mình. Giờ thì Phong đã hiểu ý của Tinh Á
trong câu nói “nếu có chuyện gì đó xảy ra thì anh vẫn sẽ tha thứ cho em nhé, em không muốn làm vậy đâu nhưng em xin lỗi, mong anh sẽ hiểu
cho em”. Chắc chắn cô đã biết việc các cổ đông chuyển sang góp vốn vào tập đoàn nhà anh, Quân và Nam nên mới nói như vậy. Trận chiến thương
trường này, anh không muốn đối đầu với cô, hẳn việc cô sắp làm sẽ gây ra một chuyện khác nhưng thực sự bây giờ anh không biết phải làm sao.
- Nếu họ góp vốn vào tập đoàn nhà chúng ta thì chúng ta sẽ phải đối đầu với Tinh Á đó.- Hồng Quân nói, đến cả anh cũng không biết phải làm gì nữa. Chẳng lẽ phải đối đầu với người con gái mình thầm yêu trộm nhớ sao? Không có cách khác sao?
- Mình sẽ không đối đầu với honey đâu cho dù cô ấy có làm gì tập đoàn nhà mình đi nữa mình cũng kiên quyết không đối đầu với cô ấy đâu.
- Mình cũng vậy, Tinh Á đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.- Phong trầm tư nói, anh sẽ từ bỏ tất cả vì tình yêu mà anh dành cho cô, cô là người con gái anh yêu, anh không muốn nhìn cô khổ sở thêm nữa.
Hồng Quân không nói gì nhưng chắc chắn câu trả lời của anh cũng giống Nam và Phong. Anh không có dũng khí để đối đầu với người con gái ấy.
Đứng bên ngoài, Đan đã tình cờ nghe được hết. Muốn Âu Đình không phá sản Tinh Á phải làm cho những tập đoàn khác không thể nhận nguồn vốn mới do các cổ đông lớn của Âu Đình góp vào. Kinh doanh đúng là không dễ, phải loại trừ lẫn nhau như vậy thật kinh khủng quá mà khổ nhất là đối đầu với những người mình yêu thương, tôn trọng. Hẳn là Tinh Á đã phải cứng rắn lắm mới làm được như vậy, trái tim sắt đá đó chắc cũng đau đớn lắm. Giờ thì Phong đã hiểu tại sao Tinh Á chỉ yêu bằng trái tim không yêu bằng lí trí rồi.
“Ông ơi, ba ơi, con thật sự bất lực, con không thể làm được…con không muốn đối đầu với họ…nhất là với người con yêu, con không cócan đảm, không có dũng khí, con phải làm sao đây?……………….Ông ơi, ba ơi………………………”
Những ngày sau đó, Tinh Á không đến trường học nữa, cô đi đâu, làm gì thì có mình cô biết, đến cả Đan cũng không liên
lạc được với cô. Thần Phong thì ngày nào cũng gọi điện nhưng cô không bắt máy. Anh nhớ cô đến phát điên, có phải là anh muốn cô phải bỏ bê
công việc đâu, anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô dù chỉ là qua điện thoại thôi để anh biết rằng cô vẫn ổn là được rồi. Về phần Bảo Ngọc thì do có Đan hậu thuẫn nên cũng không ai dám đụng vào ngoại trừ tiểu thư Tuyết Anh. Cô ta liên tục châm chích xỉa xói và nói shock Bảo Ngọc, lại còn cả gan nói rằng tập đoàn nhà cô ta sẽ mua lại Âu Đình.Dù Đan đã đánh cảnh cáo nhưng cô ta vẫn không biết sợ là gì. Cô ta còn
lên mạng viết những chuyện không có thật nhằm bôi tro trát trấu vào mặt Bảo Ngọc và bà chủ tịch. Chưa kể đến việc cô ta còn lôi cả vụ Tinh
Á và Thần Phong quen nhau để xỉa xói. Nào là “Âu Tinh Á biết Âu Đình sắp phá sản nên bám vào Triệu Thần Phong để nhờ anh ta giúp đỡ Âu Đình
qua cơn khủng hoảng, nào là Âu Tinh Á đem thân ra trao đổi…” rồi còn cho đăng hình Tinh Á và Thần Phong cùng nhau dạo chơi trên biển để
tăng tính thuyết phục… Dĩ nhiên là bài viết đó đã được gỡ xuống,Thần Phong cũng ra mặt đính chính là giữa hai người họ không hề có một
vụ làm ăn trao đổi gì cả, chỉ đơn thuần là quen nhau vậy thôi. Trong khi đó thì theo tin tức trên các tờ báo thì càng ngày tập đoàn Âu Đình
càng đi xuống giống như xe xuống dốc không phanh còn các tập đoàn khác thì vẫn phát triển theo chiều hương tốt. Chắc Tinh Á không muốn gây
ảnh hưởng đến các tập đoàn khác, thực lòng mà nói thì họ cũng không liên quan gì đến công việc của Âu Đình, trong thương trường dù là cạnh
tranh lẫn nhau nhưng vẫn còn tồn tại sự tôn trọng vì thế Tinh Á không thể làm liên lụy đến các tập đoàn đó.
Tại trụ sở chính của tập đoàn Âu Đình, trong phòng họp,các cổ đông lớn đều có mặt đầy đủ và một cô gái trẻ trung lạnh lùng
ngồi đó. Cô lướt mắt qua các hợp đồng, hồ sơ, giấy tờ, người ta nhìn vào không thể hiểu nổi cô có ý định gì, đôi môi kiêu ngạo thi thoảng
khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo vô hồn và có vị nguy hiểm. Bộ óc đó sắp đặt những kế hoạch bất ngờ khiến người ta không kịp
trở tay, cô có thể nói là một cô gái rất nguy hiểm, muốn đối đầu với cô, để xem có đủ bản lĩnh không đã. Tình hình càng ngày càng nghiêm
trọng trong khi cô thì vẫn hững hờ không một chút lo lắng hay hoảng loạn mà trái lại còn rất thản nhiên như chẳng có việc gì xảy ra. Cùng
lúc đó, lại một loạt bài báo đăng tin tập đoàn Khang Phi phá sản và thông tin này là có thật khiến mọi người hoang mang. Cái tập đoàn
tưởng chừng như sắp phá sản là Âu Đình thì vẫn kinh doanh bình thường còn tập đoàn đang phất lên như diều gặp gió là Khang Phi thì bỗng dưng
phá sản. Thật không thể nào hiểu nổi. Trong vụ này thì không có tập đoàn nào nhúng tay vào vì Khang Phi luôn che xấu khoe tốt, luôn phơi
bày ưu thế của mình khiến mọi người trong giới làm ăn không mảy may nghi ngờ ngược lại còn có nhiều cổ đông lớn hợp tác nữa trong đó có
các cổ đông lớn của Âu Đình. Vậy thì tại sao lại phá sản? Câu hỏi này đã có một câu trả lời đó là việc làm ăn bất chính của Khang Phi đã bị
lộ, một số hồ sơ hay hợp đồng chỉ là giả đã được phơi bày ra trước mắt mọi người…
- Các vị đã xem thông tin này chưa?- Tinh Á ra hiệu cho trợ lí đặt các tờ báo có đăng tin tập đoàn Khang Phi phá sản lên trước mặt các vị cổ
đông, họ hoàn toàn bất ngờ.- Sao hả?- Cô hỏi.
- Chuyện này……- Các cổ đông ấp úng, đưa mắt nhìn nhau.
- Số vốn đầu tư của các vị tôi đã mua lại, hiện tại chỉ mất mát chút đỉnh, cổ phiếu của Âu Đinh đang tăng lên, các vị có thể thu lại số vốn
đầu tư ban đầu để sang một tập đoàn khác đầu tư. Tôi không ép các vị ở lại Âu Đình.- Cô nở một nụ cười mà ai cũng có thể đọc được trong nụ
cười đó đang là một sự thách thức xem ai cả gan chống lại cô.
- Chúng tôi… thật sự đã sai rồi, mong cô bỏ qua, chỉ vì ham cái lợi trước mắt mà chúng tôi đã đi sai đường.- Một vị cổ đông trẻ đứng lên
nói.
- Tôi không trách các vị, các vị có quyền đầu tư góp vốn, không ai có quyền ngăn cản cả. Và tôi cũng không mong trường hợp này xảy ra lần
thứ hai đâu.- Nói xong, cô bỏ ra khỏi phòng họp và về phòng làm việc tiếp tục xem xét tình hình công việc. Thực ra chính cô đã khiến cho
Khang Phi phá sản. Đan đã thông báo tình hình ở trường và cho cô xem một số bài viết của Tuyết Anh, mà Tuyết Anh lại là tiểu thư nhà họ
Khang, tập đoàn Khang Phi là của nhà cô ta. Chưa hết, Đan cũng tìm ra những hồ sơ, hợp đồng bất chính của Khang Phi chuyển giao cho cô xem
xét và xử lí. Và kết cục là như vậy đó, cái đó cũng chính là hậu quả của việc đối đầu với Tinh Á. Đối với Tinh Á, đừng chọn con đường đối
đầu mà hãy tìm cách trở thành đồng minh, vì nếu đối đầu với cô thì không khác gì tự đào mộ chôn mình.
- Thưa tiểu thư, trà của cô đây ạ.- Người trợ lí đặt tách trà lên bàn làm việc của cô rồi lui ra ngoài.
Đang thưởng thức tách trà hoa hồng thì điện thoại di động của cô reo lên, trên màn hình hiện lên chữ TP (có nghĩa là Thần Phong). Cô khẽ
mỉm cười rồi bắt máy.
Phong: Tinh Á…
Tinh Á: Em nghe đây.
Phong: Nửa tháng qua sao em không liên lạc với anh hả? Có biết là anh lo cho em lắm không? Không được gặp em anh đã muốn phát điên lên rồi
lại còn không biết tình hình em ra sao, em có nghĩ đến anh không hả?
Tinh Á: Giờ nghe được giọng em rồi, anh yên tâm rồi chứ? Em vẫn khỏe.
Phong: Anh muốn gặp em.
Tinh Á: Được thôi, sau nửa tháng nữa em sẽ cho anh gặp em, được chưa? (cúp máy)
Phong: Tinh Á….
Anh tức giận ném chiếc điện thoại vào tường, khó khăn lăm mới liên lạc được với cô, chưa nói chuyện thì đã tắt máy.
- AAAAAAAAAAAAAAAA, ĐIÊN MẤT, AAAAAAAAAAA.- Phong hét lên.
Anh đâu biết rằng ở đầu điện thoại bên kia cô đang khổ sở thế nào.
Tắt máy, cô túm lấy cổ áo mình rồi ngã khuỵu xuống, đau đớn, lồng ngực cô như muốn nổ tung ra, bụng đau như cắt, do một thời gian cô bổ bê ăn
uống, không ngủ nghỉ gì cả, suốt ngày vùi đầu vô công việc, gây ra một lượng áp lực lớn cho cơ thể, stress, rồi căn bệnh khó thở do di chứng
của trầm cảm để lại dồn dập tấn công cơ thể cô, hệ miễn dịch đã yếu nay lại yếu hơn. Cô nằm trên sàn, cắn răng chịu đựng đau đớn, nước mắt
trào ra, mọi thứ nhòe đi, trước mắt cô là một màu đen kịt không có một tia sáng le lói nào cả, cô ngất đi. Đến lúc tỉnh lại thì thấy Đan ngồi
bên cạnh, mắt đỏ hoe, cô đang ở bệnh viện. Thì ra Đan đến tìm cô thì thấy cô bất tỉnh nhân sự trên sàn nên mới vội vã đưa cô đến bệnh viện
và giữ kín mọi chuyện, không để lộ thông tin nào ra ngoài. Phong,Quân, Nam….không một ai biết, ngoại trừ Đan đang ngồi đây.
- Mình không sao mà.- Cô mỉm cười, trông cô lúc này giống như một thiên thần bị gãy cánh, đau đớn nhưng không biết phải làm sao.
- Không sao cái gì mà không sao chứ? Mình sợ lắm cậu biết không?- Đan khóc.
- Mình xin lỗi, cơ thể mình vốn bị như vậy đó.
- Đừng bỏ mình.
- Ừm, mình…sẽ…không…- Chưa nói hết câu thì cô lại ngất đi.
Không biết cô còn bao nhiêu sức lực để mà chống chọi với cái cuộc sống này nữa, cô đã kiệt sức rồi………………….
Bên ngoài phòng bệnh có một người lặng lẽ rơi nước mắt. “Tại sao lại ốm như vậy chứ? Tại sao lại không khỏe mạnh mà sống chứ?”
Hôm sau Đan đem cháo đến thì không thấy Tinh Á đâu, cô liền chạy đi hỏi y tá phụ trách chăm sóc Tinh Á.
- Cô ấy đâu?- Đan hỏi.
- Cô ấy đã xuất viện từ sớm rồi ạ.- Cô y tá hoảng sợ đáp lại.
- Sao không gọi cho tôi hả? Cô ấy đang bệnh nặng vậy mà các người còn cho xuất viện được à? Các người có còn là bác sĩ không vậy?- Đan điên
tiết quát lên.
- Dạ, chúng tôi có cản nhưng cô ấy nhất quyết xuất viện cho bằng được ạ.- Cô y tá lí nhí đáp lại.
- Hừ. Aiz, điên thật.- Đan bực bội bỏ đi, ra khỏi bệnh viện, cô liền lấy điện thoại gọi ngay cho Tinh Á nhưng Tinh Á lại không bắt máy. Đan
cứ nghĩ là Tinh Á cố tình không bắt máy chứ cô không hề biết rằng Tinh đang bận họp. Đến trường, mọi người lại quay sang xỉa xói Khang
Tuyết Anh, tập đoàn nhà cô ta phá sản nên hôm nay cô ta đến để xin nghỉ học.
- Nói người ta mà không ngờ mình mới chính là kẻ thê thảm.
- Đáng đời lắm.
- Ác giả ác báo.
- Giờ xem nhà cô mua lại tập đoàn Âu Đình bằng cách nào đây? Haha,
đụng đến tôi là vậy đấy.- Bảo Ngọc cười mãn nguyện.
- Đó là cái giá phải trả cho những việc cô đã làm đấy.- Bảo Tấn Nam cười nhạt. Phong và Quân thì phớt lờ đi ngang qua, không nói gì.
- Trông cô thật đáng thương, bây giờ chắc phải bán thân mà trả nợ cho cha chứ nhỉ? À mà cha cô đang ngồi trong tù bóc lịch phải không? Oh,
cái thân cô có bán cũng chẳng ai mua đâu nhỉ? Haha.- Bảo Ngọc tận dụng thời cơ trả thù.
Đang bực bội chuyện của Tinh Á, nghe Bảo Ngọc nói vậy cơn điên trong người Đan lại bùng lên dữ dội, Con ranh đó có biết Tinh Á phải khổ sở
thế nào không? Nó chỉ biết dựa dẫm và lên mặt thôi.
- Bảo Ngọc, mày câm miệng lại được rồi đó, mày chỉ biết ở đó mà to mồm xỉa xói người ta, mày có biết để Âu Đình phát triển thuận lợi, để mày
yên tâm học hành, để mày có tiền ăn chơi… Tinh Á đã phải sống khổ sở như thế nào không hả? Nửa tháng qua cô ấy xoay như chong chóng, không
được ngủ đủ giấc, không kịp ăn cơm đã phải lao đi làm như một con điên…để rồi ngất xỉu ngay tại văn phòng làm việc suýt nữa là chết
mày có biết không? Cho dù mày không thương cô ấy thì cũng phải tỏ ra biết điều một chút chứ? Nếu cô ấy chết thì sao? Mày có còn sung sướng
để mà đứng đây vênh mặt không hả?- Đan tuôn ra một tràng, nước mắt trào ra.
Nghe loáng thoáng cái gì đó liên quan đến Tinh Á, Thần Phong quay lại hỏi Đan.
- Đan, em nói cái gì? Tinh Á bị làm sao?
Mặc dù Tinh Á không muốn cho người bên ngoài biết tình hình của cô nhưng Đan không thể giấu được. Mọi tâm sự trong lòng đều tuôn ra như
sông như suối.
- Tinh Á, cô ấy…- Đan không nói hết câu đã chạy lên sân thượng ôm mặt khóc, Phong, Quân, Nam cũng chạy lên theo.
- Đan, anh xin em đó, em nói cho anh biết tình hình Tinh Á như thế nào đi?- Phong như một kẻ si tình, anh không quan tâm người ta nghĩ gì về
anh, anh chỉ quan tâm đến Tinh Á thôi. Dù chỉ mới ở bên nhau một thời gian ngắn nhưng cô đã trở thành một nửa của con người anh rồi. Cô là
sinh mạng, là hơi thở, là linh hồn của anh. Chỉ cần cô chết, anh cũng sẽ chết theo. Không có cô, anh sống cũng chẳng ích gì. Nếu ở bên cô mà
phải đày xuống địa ngục anh cũng tình nguyện đi theo. Đời đời kiếp kiếp anh chỉ muốn bên cô mà thôi. Cô có thể không cần anh nhưng anh
cần cô.
- Hức… hức…Tinh Á…bị bệnh nặng lắm…nếu không nghỉ ngơi một thời gian có thể cô ấy sẽ không đủ sức gượng dậy nữa, hệ miễn dịch của cô ấy yếu lắm rồi, bác sĩ nói nếu cứ cái đà này thì cô ấy có thể gục ngã bất cứ thời điểm nào và chuyện phục hồi lại chẳng khác gì chuyện
hái sao trên trời. Họ bắt cô ấy phải hợp tác điều trị nhưng cô ấy không chịu. Các anh mau cản cô ấy lại đi, em không đủ sức. Trước giờ, cô ấy luôn tỏ ra bình thường nên em nghĩ không có việc gì nghiêm trọng, em không nghĩ cô ấy bị bệnh nặng thế…em thực sự không biết….em sai rồi, em xin lỗi…đáng lẽ em nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn…hức…hức…lỗi tại em cả…huhuhu, lúc nào em cũng nói sẽ luôn làm cô ấy vui vẻ, khỏe mạnh vậy mà cô ấy đau ốm em lại không biết…em đã quá vô tâm rồi…em không xứng đáng làm bạn của Tinh Á….huhuhuhuh….hức….hức..
.- Đan giàn dụa, nói qua làn nước mắt.
- Sao? Honey à, sao em lại bệnh nặng vậy chứ?- Bảo Tấn Nam thẫn thờ, gương mặt anh ta cũng không thể tươi cười được nữa.
Hồng Quân thì ôm lấy Đan an ủi vỗ về như dỗ dành một đứa bé vậy, trong lòng anh cũng đau lắm nhưng không biết phải làm sao? Anh có là cái gì của cô đâu mà đòi can thiệp vô cuộc sống của cô chứ? Anh chỉ có thể đứng nhìn cô và ngậm ngùi nỗi đau trong tim mình.
Phong thì ngồi phịch xuống, anh đã biết bệnh tình của Tinh Á nghiêm trọng, anh cũng cố gắng khắc phục tình trạng nhưng chưa kịp mừng với kết quả thì giờ Tinh Á lại phát bệnh.- “Ông trời ơi xin đừng đày đọa cô ấy như vậy nữa, ông không thấy là cô ấy đang chết dần chết mòn sao?
Ông còn muốn cô ấy như thế nào thì mới chịu buông tha cho cô ấy đây?
Chẳng lẽ cô ấy sống là một cái tội sao?”.- Trước giờ anh vốn không than vãn trời đất nhưng bây giờ không than với trời thì biết than với ai đây khi mà người con gái anh yêu không biết sẽ ra đi lúc nào?……………………